Chương 49: Cao thủ

Tiếng chớp giật " đì đùng" trong những đám mây đen xì, thỉnh thoảng " xoẹt xoẹt" ánh sét to đùng trên không trung, những luồng gió thổi mạnh cuốn theo bụi bặm, quét đi khắp nơi.

Trước cửa phòng Y Nhiên...

-" Tiểu Điệp, muội nói xem trời sẽ mưa to sao?" Y Nhiên nắm tay tiểu Điệp, nàng lo lắng nói.

Tiểu Điệp nhíu mày nói:

-" Tỷ tỷ, ca ca vẫn còn luyện đao chưa về, muội có cảm giác bất an"

Y Nhiên mỉm cười nói:

-" Muội chỉ học kiếm buổi sáng thôi sao?"

Tiểu Điệp hai tay nhỏ chống nạnh, ủy khuất nói:

-" Tỷ tỷ, tỷ phải làm chủ cho muội, ca ca huynh ấy không dạy muội kiếm pháp"

Y Nhiên chẳng hiểu ra sao về kiếm, nàng nói:

-" Tiểu Điệp, làm sao có thể, huynh ấy sẽ không gạt muội đâu nha"

Tiểu Điệp xụ mặt nói:

-" Ca ca chỉ dạy muội tập thể lực, chán chết luôn, còn chảy nhiều mồ hôi nữa"

Y Nhiên cốc đầu nhỏ của nàng, cười trêu nói:

-" Thế mà có ai nói, sẽ chịu được khổ cực cơ chứ"

Tiểu Điệp tay nhỏ xoa đầu, chu miệng nói:

-" Tỷ tỷ, tỷ lại trêu muội, muội không nghĩ lại khó khăn như vậy chứ, hic hic"

Y Nhiên ôm tiểu Điệp vào lòng nói:

-" Tiểu Điệp, muội thật là, làm gì mà có chuyện nào, dễ dàng đạt được chứ"

Tiểu Điệp không phản bác được, dụi dụi đầu nhỏ vào bộ ngực lớn của Y Nhiên tìm kiếm an ủi.

Sau vụ ám sát bất thành của Trịnh Toàn, Trịnh gia cũng không có động tác gì thêm.

Vân Long thì có động tác, hắn gửi thư cho Trịnh Sảng, đòi một câu trả lời chính đáng.

-" Trịnh Sảng lão cáo già này, bây giờ cũng ghê gớm thật" Vân Long nhíu mày nói.

Phu nhân Lam Uyên nhấp ngụm trà, lắc đầu nói:

-" Phu quân, việc này không quan trọng, chúng ta chỉ cần duy trì tốt tiêu cục là được"

Vân Long thở dài nói:

-" Phu nhân nói đúng, lần này ta dẫn đồ nhi ra ngoài, cũng có mục đích riêng"

Lam Uyên hừ lạnh:

-" Phu quân, có phải mục đích của ngươi là đưa hồ ly tinh về nhà này phải không?"

Vân Long méo mặt:

-" Phu nhân, nàng nói đi đâu vậy chứ, ta làm sao có thể có lỗi với nàng và Phượng nhi được chứ"

Lam Uyên lườm hắn:

-" Xem như ngươi còn có lương tâm, phu quân, lần này ta không đi theo, có phải ngươi rất vui phải không?"

Vân Long chủ động nắm tay Lam Uyên nói:

-" Phu nhân nói đùa, ta rất đau khổ khi phải xa nàng a"

Lam Uyên bị hắn nắm tay, mủi lòng nói:

-" Phu quân, mấy ngày này, chàng phải bồi thiếp nhiều nhiều đó, hi hi"

Vân Long sắc mặt hơi đổi, nặn ra nụ cười nói:

-" Phu nhân, nhất định, nhất định"

Phu nhân Lam Uyên vui mừng, kéo hắn đi hướng gian phòng, mặc kệ mưa giông bão giật.

Trong phòng Hương Sam...

-" Tên Hồ Phong này, không ngờ cũng là kẻ si tình như vậy, bản lĩnh lại cao nữa, không được, ta đang nghĩ gì vậy chứ" Hương Sam nằm trên giường, lăn qua lăn lại mặt đỏ bừng.

-" Tên dâm tặc, ai thèm nghĩ đến ngươi chứ" hai tay nàng vỗ vỗ má nóng bừng, ra khỏi phòng.

Hương Sam đi thăm đại ca của mình, Trịnh Khanh đã tỉnh nhưng chưa đi lại được, nàng nói:

-" Đại ca à, ngươi cố gắng tu tâm làm ăn, đừng chơi bời nữa nha" mẫu thân mất sớm, phụ thân thì chẳng quan tâm nàng, đại ca thì hư hỏng, nàng chẳng có ai thật sự quan tâm. bi ai a.

Trịnh Khanh nằm yên bất động, đôi mắt chỉ chớp chớp, nhìn khuôn mặt tiểu muội ưu sầu, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Hương Sam ngồi tâm sự một lúc với đại ca, nàng muốn đi ra khỏi Trịnh gia tìm đám người Hồ Phong.

Một nha hoàn ngăn cản Hương Sam nói:

-" Bẩm tiểu thư, lão gia có lệnh, tiểu thư người không được ra khỏi Trịnh gia"

Hương Sam buồn bực nói:

-" Ngươi có nhầm không? phụ thân cấm ta làm cái gì? ngươi tránh ra, ta phải ra ngoài"

Nha hoàn vội vàng nói:

-" Tiểu thư, người không được đâu, lão gia sẽ đánh chết nô tỳ mất"

Hương Sam nhíu mày liễu, trở về phòng nằm trên giường, thầm nghĩ:

-" Không được, ta phải ra ngoài, tên dâm tặc đáng ghét kia, có khi nào hắn quên ta rồi không?" nàng không hiểu sao lại cứ nghĩ đến Hồ Phong, sợ hắn chạy mất vậy.

Hương Sam hai tay nhỏ nắm chặt, đắn đo suy nghĩ rất nhiều

-" Làm sao để ra ngoài đây?" ánh mắt đẹp lóe lên.

Nàng lén lút đi ra ngoài, đơn giản là trèo tường.

-" Tiểu muội, ngươi làm gì đó" Trịnh Khang đứng bên cạnh tường mỉm cười.

Hương Sam bối rối nói:

-" Hừ, liên quan gì đến nhị ca chứ" nàng không thèm để ý đến nhị ca của mình, hưng phấn ra khỏi Trịnh gia.

Trịnh Khang khóe miệng cong lên, nhìn bóng lưng Hương Sam, hắn thì thầm:

-" Sao muội lại không để ý đến ta chứ, haizz" hắn thở dài.

Hồ Phong hắn luyện đao cũng được một thời gian, để so được với các vị tiền bối, những đại cao thủ, thì còn kém xa.

Hắn nhìn những tia chớp trên cao, xoa cằm suy nghĩ:

-" Nhất định phải học thêm phi tiêu" lợi ích của phi tiêu hắn trải nghiệm qua nên không bàn cãi.

Sư phụ chỉ dạy hắn đao pháp, hắn muốn học thêm một ít thủ đoạn bảo mệnh.

-" Ngoài phi tiêu, ta còn biết đến thuốc mê, độc dược" trầm ngâm một lúc, hắn thở dài nói:

-" Luyện phi tiêu trước vậy" hắn cảm giác phi tiêu, còn hữu ích hơn cả đao khi ở khoảng cách xa, quan trọng là yếu tố bất ngờ.

" Phập phập phập" liên tiếp ba phi tiêu cắm vào vòng tròn to dưới đất:

-" Lực hơi mạnh, độ chính xác chưa cao" hắn đánh giá kết quả lần đầu luyện tập.

Hồ Phong hăng say luyện tập, chán phi tiêu lại chuyển sang luyện đao, khinh công nữa.

Khi những hạt mưa đã " lộp độp" trên thân thanh đao, hắn nghĩ:

-" Cả đời luyện đao như vậy, cũng thấy chán, cuộc sống này còn có nương tử, người thân nữa" hắn tự nhiên đa sầu đa cảm giống như lúc 12 tuổi vậy.

Hắn cởi bỏ y phục, cất giấu vào căn phòng gỗ, chỉ còn lại quần cộc.

-" Luyện đao dưới mưa, chưa thử lần nào" hắn quyết tâm thực hiện ý tưởng của mình.

Mưa rơi đã nặng hạt, cơ thể hắn không biết được tạo hóa gì, vết thương từ hôm qua đã khép lại, có dấu hiệu hồi phục. Hắn múa đao không đơn giản chỉ là đưa đao chém ra ngoài tiêu hao năng lượng, mà còn thu nạp năng lượng nhập cơ thể.

Hắn luyện thuần thục 12 thức đao hình, chỉ đơn giản hình thức bên ngoài, nhưng thiên biến vạn hóa, không theo quy luật nào cả.

Dòng năng lượng màu bạc chạy khắp toàn thân, duy trì cho hắn cường độ cao, múa đao không ngừng nghỉ.

" vù vù" đao mang như quạt " đâm chém " đều được thực hiện.

Cả thân pháp toàn thân cũng đều duy trì ở mức độ cao kinh người, giống như người đao hợp nhất.

Những hạt nước mưa, lúc đầu còn ngấm cơ thể của hắn, bây giờ chỉ chạm nhẹ làn da, đã bắn bay ra ngoài.

Tay cầm đao " xoẹt xoẹt" chém nước mưa, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự lưu thông của cảnh vật xung quanh ở phạm vi gần.

Nước mưa đã dày đặc, xuất hiện cả gió phùn...

" vụt vụt vù vù" đao như ánh sáng lóe lên trong màn mưa rồi biến mất, một lát sau nó lại hiện ở nơi khác. Hồ Phong say mê luyện đao cùng thân pháp, hắn sử dụng liên tục thêm 9 bí pháp, không phải tấn công, mà để phòng thủ.

Xung quanh hắn bây giờ, các hạt nước mưa đã như một vùng tròn, không thể xâm nhập.

-" Cửu liên tâm tỏa" Hồ Phong hét to, chân đạp mạnh nhảy lên cao, đồng thời xoay trên không trung 3 vòng " xoẹt xoẹt" chém nước mưa.

Tiếp đất bằng đao cắm thẳng xuống, người cùng đao ở một đường thẳng, hai chân chụm thẳng lên trời.

Trên trời cao, tiếng chớp giật " đì đùng" " xoẹt xoẹt" ánh sét sáng cả một vùng.

-" Sấm sét như thế này, có lẽ ta nên trở vào bên trong" hắn hơi lo ngại tia sét.

-" Luyện thêm một chút cũng được" hắn cố gắng luyện thêm một chút rồi nghỉ.

-" Cửu toái xuyên tâm" Hồ Phong cầm xoay mũi đao, đồng thời thân thể cũng xoay theo, việc này yêu cầu rất tốn sức và kỹ thuật kết hợp rất cao. Nếu thành công, sẽ làm cho đao tăng cường sức xuyên phá phòng ngự của đối phương.

Hồ Phong vận dụng sức mạnh từ cổ tay đến toàn thân, hình thành thế xoay xoắn ốc, cả cơ thể cùng đao sẽ tập trung xuyên phá một điểm, rất mạnh mẽ.

Một hố đất to hình tròn bị đao của Hồ Phong khoét rỗng, hắn sử dụng liên tiếp hai loại bí pháp đã hơi tốn sức.

Hắn cắm đao xuống đất, đứng dưới mưa, nhắm mắt lại, nước mưa chảy qua từng tấc thịt rắn chắc.

" leng keng keng" thân đao rung lên, đôi chân của hắn mạnh mẽ nhún một cái nhảy lên cao, hai tay thu gọn đao trước mặt, chuyển trọng tâm dần lên hai tay.

-" Hây ahhh ... " " phách đao trảm" " xoẹt" một tảng đá lớn bị chẻ làm đôi, bắn mạnh sang hai bên, đường đao sắc bén gọn gàng.

-" Cũng không kém, ha ha" hắn cười to, bàn tay vuốt thân đao sắc lạnh, cảm giác tự tin hơn nhiều.

Một nhánh của tia sét đánh xuống nơi này...

" Đùng... xoẹt" " ahh..." Hồ Phong lúc tỉnh lại...

Buổi sáng hôm sau, trong căn phòng của Y Nhiên...

-" Ca ca, huynh tỉnh rồi sao? hu hu" tiểu Điệp mắt đẹp đã ngập nước, miệng nhỏ mếu mếu, nhào vào lòng hắn.

Hồ Phong mở mắt ra, hai tay muốn cử động, nhưng cảm giác đau rát, toàn thân như đang trong lò lửa.

Hắn không biết chuyện gì xảy ra...

Hồ Viễn sắc mặt không được tốt, bắt mạch cho hắn, lắc đầu nói:

-" Phong nhi, mạch tượng của ngươi đang rất loạn, như đang ấp ủ một trận đại hồng thủy trong người" Hồ Viễn lang bạt giang hồ nhiều năm, chưa gặp trường hợp này bao giờ.

Tô Hi Đình mắt đẹp sưng cả lên, nắm tay Hồ Phong nói:

-" Phong nhi, ngươi đừng làm mẫu thân sợ a, hài tử đáng thương của ta, hu hu" nàng cầm bàn tay Hồ Phong, âu yếm áp lên má của nàng, khóc sướt mướt.

Y Nhiên nước mắt lăn dài nắm tay tiểu Điệp, hai nàng lo lắng nhìn Hồ Phong.

Tiểu Châu nhìn phụ mẫu Hồ Phong ở đây, ngực nàng cố gắng dồn ép nỗi xúc động, nàng chỉ thút thít nhìn hắn.

Nguyệt Phượng chỉ lẳng lặng nắm tay tiểu Châu.

Sư phụ Vân Long của hắn thì thào:

-" Đừng bắt đồ nhi ngoan của ta" hắn đang nằm mơ.

Lam Uyên phu nhân, chân đẹp gác lên người Vân Long, mặt đỏ nói:

-" Phu quân xấu tính nha, ngủ mơ mà tay còn bắt ngực của ta nữa, hi hi"

Hồ Phong nằm trên giường 3 ngày, những người quen biết đều đến thăm, hắn chẳng ăn được gì, cơ thể nóng như muốn nổ tung, đến ngày hôm nay mới dịu đi một chút.

Mọi người cũng không dám làm phiền hắn nghỉ ngơi, đều tản đi hết, chỉ còn lại một mình ở trong phòng, hắn ăn hết ba tô cơm mới cảm giác mình còn sống.

-" Ba ngày bị tra tấn toàn thân, cảm giác như trong địa ngục vậy" ba ngày này hắn trông khá dữ tợn, trong mắt toàn tia máu, cơ thể nóng như lửa đốt, giống như lúc đầu nhập chất lỏng màu bạc vào cơ thể.

Hồ Phong muốn ra thác nước, Y Nhiên và tiểu Điệp dẫn hắn đi...

Y Nhiên đứng lặng im, mắt đẹp nhìn người ngồi trong thác nước:

-" Tướng công, đã ngồi hơn một canh giờ rồi" Hồ Phong chỉ mặc quần cộc, ngồi dưới thác nước không nhúc nhích.

Tiểu Điệp mím môi, nắm tay Y Nhiên nói:

-" Tỷ tỷ, muội tin ca ca sẽ không sao" qua bao nhiêu chuyện, nàng tin tưởng Hồ Phong.

-" Ahh ... ha ha" Hồ Phong đứng dậy, hét to như sấm rền.

Nguồn năng lượng trong cơ thể bùng phát " bùm bùm", từng bắp thịt to săn chắc hơn, thân hình cao lớn hơn một chút 1m76, thác đổ " ầm ầm" gặp cơ thể hắn như bị đánh văng sang hướng khác.

Y Nhiên, tiểu Điệp hai tay che miệng kinh ngạc, giống như thần tích.

Hồ Phong xuất quyền đấm " uỳnh uỳnh" nguồn năng lượng quá to lớn, hắn cần phát tiết, thác nước chảy bị hắn đánh văng tung tóe.

Hắn dậm mạnh chân, nhảy lên tận trên bờ, cầm đao chém vào vách đá " ầm ầm " " xoẹt xoẹt" đao khí hóa hình.

" Rầm... " vách đá sụp xuống, Hồ Phong bổ một đao xuống tảng đá cực lớn " phanh xoẹt" tảng đá chia làm đôi.

Hồ Phong phi đao vào vách đá " phanh" " ầm" đao cắm sâu vào bên trong, hắn ngừng lại cười to.

-" Ha ha... ta đã thành công" hắn đã thành công đao khí hóa hình.

Thực ra Hồ Phong không biết, chất lỏng màu bạc âm thầm cải tạo cơ thể hắn nhiều năm, nhưng hắn bị một nhánh sét đánh trúng người, kích hoạt cải tạo cơ thể nhanh hơn nhiều lần, thống khổ phải chịu cũng kinh khủng hơn.

Bây giờ gặp đám người Trịnh Toàn, chỉ một đao toàn diệt đội ngũ, mức độ chênh lệch nghiêng trời lệch đất. Không nói vô địch thủ, thế gian hiếm có.

Hắn áp chế xúc động, chạy đến ôm Y Nhiên quay vài vòng, Y Nhiên mặt đỏ gay, lườm hắn:

-" Tướng công, tiểu Điệp còn ở đây nha" nói vậy thôi, chứ nàng đang rất vui thích, mừng cho hắn.

Tiểu Điệp ghen tức thở phì phì nhìn hai người.

Hồ Phong chạy lại bế tiểu Điệp tung lên cao 3 lần, tiểu Điệp tức giận, không thèm nhìn hai người nữa. Nhưng trong lòng lại vui mừng ( nữ nhân thật là!!!).

Y Nhiên hai tay nhỏ che miệng cười vui thích, khá thú vị nhìn tiểu Điệp hờn dỗi:

-" Tiểu Điệp rất đáng yêu nha" nàng thầm nghĩ, mắt đẹp say đắm nhìn hai người.

-" Hây... trở về thôi"... Hồ Phong thở ra một hơi.

Hắn nắm tay hai nàng, tâm trạng cực kỳ tốt, trở về đến tiêu cục.

Hương Sam phải cố gắng lắm, mới trốn ra ngoài Trịnh gia được, nàng lấy lý do " thăm tỷ muội" đến xem Hồ Phong.

-" Uy, bổn tiểu thư đến xem ngươi" Hương Sam chống nạnh nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong biết nàng lại nói đùa, cười nói với tiểu Điệp:

-" Bằng hữu của muội đến thăm muội kìa" nói rồi hắn kéo tay Y Nhiên đi.

Tiểu Điệp mặt nhỏ hưng phấn:

-" Sam tỷ, muội ở đây" nhưng nàng phát hiện, có gì đó không đúng.

Hương Sam mặt đẹp tức giận, hét to:

-" Uy, tên kia đứng lại cho bổn tiểu thư" nàng không ngờ tên này lại phớt lờ nàng, bỏ đi như vậy.

Hồ Phong tuy vui vẻ, nhưng sắc mặt không được tốt nói:

-" Sam cô nương, nàng gọi tên ta khó khăn như vậy sao? ta không phải tên Uy" hắn cười cười, nhéo nhéo mũi nhỏ của Y Nhiên.

Y Nhiên hạnh phúc, xấu hổ trừng mắt đẹp với hắn:

-" Tướng công, đừng để Sam tiểu muội cười chê đó"

Hương Sam nhìn hai người tình tứ, không quan tâm đến nàng, mắt đẹp đỏ lên, nàng chỉ tay hắn nói:

-" Tên dâm tặc đánh ghét, ta không quan tâm ngươi nữa" nước mắt lưng tròng, chạy ra khỏi tiêu cục.

Y Nhiên tức giận lườm Hồ Phong nói:

-" Tướng công, Sam muội muội ... thật đáng thương a" nàng cảm giác thật có lỗi với nàng.

Tiểu Điệp tức giận dậm chân:

-" Ca ca xấu xa, muội bắt đền huynh đó" nàng chạy đuổi theo Hương Sam.

Hồ Phong cứng lưỡi, đau khổ nói:

-" Nương tử, chuyện này ta ..." hắn nghĩ Hương Sam đến tìm tiểu Điệp, quan hệ giữa hai người khá cứng ngắc.

Y Nhiên hừ hừ, không thèm quan tâm hắn nữa, lắc mông căng đuổi theo tiểu Điệp.

Hồ Phong cắn răng, vò đầu bứt tai, nhanh chóng đuổi theo.

Nguyệt Phượng từ đằng xa tìm Hồ Phong, mắt đẹp nhìn Hương Sam chạy đi:

-" Hồ ly tinh, hừ hừ" nàng có vẻ không thích Hương Sam.

Hương Sam chạy nhanh đi, không hiểu sao, nàng cảm giác bản thân mình thật buồn cười:

-" Đồ ngốc ạ, ngươi là gì của hắn đâu mà giận hờn chứ, hic hic"

Tiểu Điệp hai chân nhỏ chạy phía sau, hét to:

-" Sam tỷ, tỷ chờ muội với"

Y Nhiên làm sao có thể chạy nổi, được một đoạn, đã không thấy tung tích tiểu Điệp đâu:

-" Tiểu Điệp chạy đâu mất rồi" mắt đẹp cố gắng nhìn xung quanh, nhưng không thấy.

Hồ Phong ôm eo nàng nói:

-" Nương tử, nàng trở về trước đi, ta sẽ tìm ra các nàng"

Y Nhiên mắt đẹp đỏ lên, ngân ngấn nước mắt:

-" Tướng công, Sam muội muội đáng thương lắm, hu hu"

Hồ Phong thở dài nói:

-" Nương tử, nàng yên tâm, ta sai rồi mà, haizz" hắn lau nước mắt của nàng an ủi, thầm nghĩ " các ngươi khóc lóc gì chứ, ta mới là người muốn khóc đây".

Y Nhiên nhu thuận trở về tiêu cục, Hồ Phong nhìn xung quanh một lần, triển khai thân pháp cực độ đi tìm.

Tiểu Điệp mới theo Hồ Phong tập luyện được một buổi sáng, nàng chạy được một lúc cũng mất dấu, tức giận dậm chân nói:

-" Ca ca xấu xa, muội không tha cho huynh, hừ hừ"

Người đi đường kinh diễm, nhìn nhiều vài lần tiểu cô nương đáng yêu này.

-" Ái chà... tiểu cô nương này, nữ nhi nhà ai mà đáng yêu quá nhỉ?" một chủ sạp bán hàng trang sức nịnh nọt cười nói.

Mấy thanh niên, công tử ca mắt sáng lên, vây quanh tiểu Điệp, đánh giá nàng.

Tiểu Điệp làm sao có thể vừa lòng bọn họ được, nắm đấm nhỏ giơ lên, nói:

-" Các ngươi nhìn gì chứ, hừ hừ" mấy tên này che mất tầm nhìn của nàng.

Một công tử khoảng 16 tuổi, tỏ ra thân thiện làm quen nói:

-" Ha ha, tiểu muội an tâm, có ta ở đây, không ai dám làm gì muội" hắn liếc xéo mấy tên đồng bọn khác.

Mấy tên kia cũng ha ha cười nói:

-" Đúng đúng, tiểu muội không cần sợ hãi, chúng ta sẽ bảo vệ muội"

Tiểu Điệp thất vọng, nàng biết Sam tỷ đã đi mất từ lâu:

-" Phải trở về tính sổ với ca ca mới được, hừ hừ" nàng không muốn ở lại đây nữa.

Hồ Phong nhíu mày nhìn mấy tên công tử ca, khuôn mặt tiểu Điệp đang tức giận.

Công tử ca 16 tuổi, chặn đường tiểu Điệp, đau đớn nói:

-" Ai da, tiểu muội sao lại đánh người chứ, ta đau quá a" hắn ôm bụng kêu đau.

Tiểu Điệp chán ghét nói:

-" Ai đánh ngươi chứ, tên đáng ghét" mặt nàng đỏ bừng tức giận, muốn đi về.

Đám người vây lại cười nói:

-" Tiểu muội muội, đánh người xong muốn đi sao? không dễ vậy đâu"

Tiểu Điệp hét to:

-" Ca ca cứu mạng" nàng bất lực nhìn đám thanh niên này.

Người đi đường e sợ nhìn đám thanh niên, công tử ca này, bàn tán chỉ trỏ " tiểu cô nương kia nguy hiểm a".

Cả đám thanh niên cười to hô hố:

-" Tiểu muội muội, hét to nữa lên, không ai cứu được nàng đâu, ha ha" bọn chúng nhìn nàng như nhìn con cừu non vậy.

Tiểu Điệp mắt đẹp đỏ lên:

-" Mấy tên xấu xa, ca ca sẽ đánh các ngươi một trận"

Đám thanh niên định nói gì, Hồ Phong xuất hiện vô cùng quỷ dị, hai tay bế tiểu Điệp nói:

-" Đi thôi" hắn hừ lạnh, áp lực tỏa ra mạnh mẽ, dậm mạnh hai chân xuống nền đường, nhảy cao vút lên các nóc nhà, đi mất tiêu.

" Rắc... choang" đám công tử ca sắc mặt tái mét, ngã nhào ra đường, khiếp sợ nhìn nền đường vỡ vụn thành nhiều mảnh. Thầm vuốt mồ hôi lạnh, trong đầu bọn chúng chỉ có một chữ " kinh khủng" để hình dung ra sức mạnh của thanh niên mới xuất hiện.

Tiểu Điệp thì khác bọn chúng, mắt đẹp nhìn cảnh tượng phía dưới, run run nói:

-" Ca ca, muội sợ độ cao a" nói vậy thôi, chứ hai tay nàng ôm cổ Hồ Phong vui vẻ " ca ca thật lợi hại".

Hồ Phong không có thời gian để ý cảm xúc của tiểu muội, hắn dừng lại ở trên nóc nhà một tửu lâu, thì thào:

-" Hương Sam, cô nương này chạy đi đâu được nhỉ?" ánh mắt của hắn rất nghiêm túc.

Tiểu Điệp không nghiêm túc, tay nhỏ đùa nghịch yết hầu của hắn, Hồ Phong khóc cười không xong nói:

-" Tiểu Điệp, muội nghịch ngợm đủ chưa?"

Tiểu Điệp không sợ hắn, cười hì hì:

-" Chưa đủ nha"...

Hương Sam xinh đẹp, ủ rũ đứng trên cây cầu, xì cười nhạo bản thân:

-" Ngươi bị làm sao vậy Trịnh Hương Sam, trước kia ngươi đâu phải như vậy chứ" từ khi gặp Hồ Phong, nàng thật sự làm nhiều điều khó hiểu.

Bây giờ cũng đã gần trưa, người đi lại ít dần đi, nhưng nỗi lòng của nàng lại chưa vơi được bao nhiêu.

-" Tiểu muội xinh đẹp, ai làm muội buồn phải không? nhị ca bất tài này có thể giúp gì cho muội" Trịnh Khang từ xa đi đến, cười nói.

Hồ Phong đưa tiểu muội trở về tiêu cục, hắn về phòng của mình, nằm trên giường thầm nghĩ:

-" Ta đã sai ở đâu" hắn trong lòng cảm giác khó diễn tả, trong ngực như rất khó chịu.

Hồ Phong đóng cửa phòng, nói với mọi người một tiếng, hắn đi ra ngoài một chuyến.

Hắn đi ngang qua thanh lâu, lắc đầu nhìn đám kỹ nữ:

-" Xin lỗi, ta không có thói quen nhai lại của người khác"

Một kỹ nữ tuổi trẻ mời gọi nói:

-" Công tử nói đùa, tiểu nữ vẫn còn ngon lắm đó, hi hi" nàng lôi kéo tay Hồ Phong, liếc mắt đưa tình.

Hồ Phong rùng mình, gỡ tay nàng, bỏ chạy mất tích.

-" Xì... đồ nhát gan, người ta có thể giảm giá mà" nàng ta tiếc nuối, đã bỏ lỡ một con cừu non.

Hồ Phong đi đến tửu lâu lần trước cùng đám tiểu Mạnh ăn uống.

-" Công tử gia, xin mời vào bên trong" một tiểu nhị mặt cười nói.

Hồ Phong gật đầu đi vào...

Bên trong khá náo nhiệt, đủ các loại thành phần xã hội, vẫn còn một số bàn trống.

-" Xin mời công tử theo ta" tiểu nhị làm tư thế mời, dẫn hắn đến bàn trống, dùng khăn sạch lau dọn một lần, cười nói:

-" Công tử gia cần gì ạ"

Hồ Phong ngồi xuống, nhìn xung quanh nói:

-" Cho ta một phần giống bọn họ và hai vò rượu lớn ra đây"

Xung quanh mọi người cũng hứng thú nhìn Hồ Phong.

Tiểu nhị mặt cười cứng lại, nghi ngờ nói:

-" Công tử gia, ngươi đợi thêm bằng hữu phải không?"

Hồ Phong hừ lạnh nói:

-" Nói ngươi mang lên đây, thì mang lên, lắm lời làm gì"

Tiểu nhị biết mình lời thừa, toát mồ hôi, xin lỗi rồi đi ngay chuẩn bị món ăn.

Rất nhanh chóng, tiểu nhị ôm hai vò rượu lớn lên trước, để chén rượu lên bàn:

-" Mời công tử gia dùng trước, thức ăn lên ngay đây" hắn nhanh chóng đi xuống bếp mang đồ ăn lên...