Chương 48: Tiểu Mạn

Tiểu Châu gặp được tiểu Điệp và Y Nhiên, vui mừng nói:

-" Nhiên tỷ, Điệp muội, hai người cũng ở đây sao?"

Y Nhiên nắm tay nhỏ của nàng, lo lắng nói:

-" Tiểu Châu, muội không biết đó thôi, tướng công đánh nhau với kẻ xâm nhập"

Tiểu Điệp chu miệng nhỏ nói:

-" Ca ca xấu xa, còn chưa chịu trở về nữa, hừ hừ"

Tiểu Châu hai tay run run, lắp bắp nói:

-" Nhiên tỷ, Điệp muội, chúng ta phải làm sao bây giờ? không thể ở đây chờ đợi a".

Trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, đều tràn ngập vẻ lo lắng...

-" Hồ Phong mà trở về, kiểu gì cũng bị các nàng ..." phía sau còn tiếp.

Nguyệt Phượng đi tìm Hồ Phong, cũng không biết hắn đang ở đâu?

-" Tướng công, chàng đi đâu được chứ? đừng để thiếp bắt được, chàng cùng yêu tinh nào đó, mà bỏ mặc thiếp, hừ hừ" trong đầu nhỏ của nàng, chỉ toàn nghĩ được những chuyện như vậy thôi sao?

Nàng đi tìm hắn, như kiểu đi bắt gian tình vậy.

Hồ Phong không biết những chuyện đó, hắn lần theo bóng tên bịp mặt.

-" Tên này lẩn trốn ở đâu rồi?" lại một câu hỏi không trả lời được.

Hắn chịu đau, nhảy lên nóc nhà quan sát xung quanh:

-" Mịa kiếp, tên này lẩn trốn nhanh thật, a... không đúng, trong bụi cây có người a, thì ra tên này chạy ra khuôn viên".

Tên bịp mặt nấp sau bụi cây trong khuôn viên, hồn nhiên thở phào nhẹ nhõm.

-" Mịa kiếp, tên Vân Long ghê gớm thật, Trịnh đại nhân cũng phải chạy trốn" hắn không muốn chết dễ dàng như vậy.

-" Giờ mà trốn ra là không thể, trốn tạm ở nơi nào đó cũng được, tình hình này chưa được a"

Hắn không biết rằng, Hồ Phong đang quan sát mọi cử động của bản thân.

Hồ Phong bí mật tiếp cận tên bịp mặt, thầm nghĩ:

-" Tên này gặp ta, coi như ngươi xui xẻo" hắn cũng nhẹ nhàng núp ở bui cây gần đó, phấn khích a.

Tên bịp mặt lầm bầm:

-" Tại tên chó chết Hồ Phong, đừng để rơi vào tay ta, ngươi chết không yên lành".

Hồ Phong mặt đen lại, thính lực của hắn rất xa, hắn nhẹ nhàng bắt bả vai tên bịp mặt, nói:

-" Ngươi muốn gặp Hồ Phong ta như vậy sao?" hắn muốn xem tên này sẽ làm được gì.

Tên bịp mặt cả người run lên, khí lạnh chảy ngược theo sống lưng, lên trên đầu lạnh buốt, thầm nghĩ:

-" Ta gặp ma à, sẽ không linh như vậy chứ?"

Hắn bừng tỉnh, muốn hất mạnh tay Hồ Phong chạy trốn, Hồ Phong bóp mạnh vai của hắn "ahh" hắn bị đau, trong người lấy ra phi tiêu chém tay Hồ Phong.

Hồ Phong rụt tay lại tránh thoát, sau đó tay vươn lên nắm áo tên bịp mặt " xoẹt " tiếng xé vải, y phục tên kia rách cả vùng phía sau lưng.

-" Tên này ngoan cố thật"

Tên bịp mặt, hoảng sợ thất sắc " vút vút" hắn phóng liên tiếp hai phi tiêu về phía Hồ Phong.

-" Mịa nó, ở đâu ra lắm phi tiêu vậy" hắn chắc bị ám ảnh bởi phi tiêu quá, vết thương bả vai lại muốn đau đớn nữa.

Hồ Phong nghiêng người sang một bên, tay chống xuống mặt đất, né được phi tiêu thứ nhất lướt qua sườn. Thấp người xuống nữa, né được phi tiêu thứ hai lướt qua lưng.

Tên kia đã chạy được một đoạn, Hồ Phong nhanh chóng bật dậy đuổi theo.

" vút" Hồ Phong uốn người ra phía sau, hai tay đỡ mặt đất, né được phi tiêu thứ ba lướt qua bụng.

-" Ta... ghét phi tiêu a, đừng để ta bắt được ngươi" hắn căm tức đuổi theo.

Vân Long điều động thêm chấp sự, truy bắt kẻ cầm đầu, hắn buồn bực nói:

-" Các ngươi kêu thêm người chặn đường cho ta, tên này đánh thì kém, mà chạy như lươn vậy" hắn nói với một chấp sự.

-" Vâng, lão gia" chấp sự nhanh chóng liên lạc thêm người, siết chặt vòng vây.

Vân Long sát ý lẫm nhiên:

-" Dám tới địa bàn của ta, ám sát đồ nhi ngoan, mà còn gà bay chó chạy như vậy nữa, ngươi rất can đảm, ha ha"

Vân Long cầm đao, kiếm khí tụ lại " xoẹt", kẻ cầm đầu bật mạnh giơ kiếm đỡ đòn, đồng thời né tránh, " hự" hắn trúng ngay cánh tay trái, nhưng hắn thuận thế, nhảy qua bụi cây trốn đi xa.

-" Truy... phong tỏa tất cả cho ta" Vân Long đã bắt đầu nổi nóng, không còn cười ha ha như lúc trước.

Hồ Phong bực mình, hắn cũng sợ lại ăn thêm phi tiêu, thầm nghĩ:

-" Tên bịp mặt này lại chạy đến tận đây" hắn nhìn xung quanh, thấy vài đội tuần tra đi lại, hắn đi đến ôm quyền hỏi:

-" Các vị đại ca, tiểu đệ xin hỏi là, có thấy một tên bịp mặt chạy qua đây không?"

Vị đội trưởng kia nhìn Hồ Phong, quan tâm nói:

-" Phong công tử, ngươi bị làm sao, vết thương này khá nặng đó nha, người đâu dẫn công tử đi trị thương" hắn ra lệnh cho một tuần tra viên.

Hồ Phong cảm kích, xua tay nói:

-" Vị đại ca này, ta không sao đâu mà, các huynh để ý giùm cho, có một tên bịp mặt xuất hiện xung quanh đây".

Đội trưởng nói với các tuần tra viên:

-" Các ngươi nghe Phong công tử nói rồi đó, chia ra lục soát cho ta"

Các tuần tra viên vâng dạ nghe lệnh, chia ra các căn phòng tìm kiếm.

Hồ Phong nhìn tác phong làm việc của họ, an tâm hơn một chút, hắn nói:

-" Vị đại ca này, tiểu đệ đi tìm tiểu Châu một chút, xin cáo từ"

Đội trưởng mỉm cười nói:

-" Phong công tử, tiểu Châu ra khỏi phòng đi tìm ngươi rồi mà" đội trưởng ám muội nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong dừng lại nói:

-" Đa tạ đại ca nói cho tiểu đệ biết, xin cáo từ" hắn cảm động tiểu Châu, lo lắng cho mình.

-" Còn lại tiểu Mạn trong phòng, chắc đi ngủ rồi, không làm phiền nàng được"

Hắn nhìn đội tuần tra đang lục xoát, ánh mắt lóe lên dị thường.

-" Tên kia mất tích ở đoạn này, không đi xa được" hắn ngồi xuống buộc lại vết thương ở chân, lần này hắn sẽ không để tên kia chạy thoát nữa.

Trong phòng tiểu Châu, bên ngoài đang như nước sôi lửa bỏng, tiểu Mạn nằm ngủ ngon ở trong chăn, mặt xinh cười trong mơ.

Tên bịp mặt đi bằng cửa sổ, trốn tạm ở trong này:

-" Phòng nữ nhân sao? tên Hồ Phong chắc không nghĩ ra ta sẽ trốn ở đây đâu? " hắn tự an ủi mình, giờ mà chạy ở ngoài, kiểu gì cũng chết dưới tay Hồ Phong.

-" Trốn tạm ở đây một lúc, không kinh động tới ai cả" hắn trấn tĩnh tự nói.

Tiểu Mạn nói mớ:

-" Tướng công, hừ hừ" " xấu xa, ư ư" nàng nói gì đó, chẳng ai hiểu.

Nhưng tên bịp mặt lại tò mò, hắn nghiêng đầu ngó qua rèm vải, xem chuyện gì xảy ra.

Tiểu Mạn chùm chăn nằm ngửa trên giường, chỉ thấy khuôn mặt xinh, đôi chân trắng thon lộ ra ngoài.

Tên bịp mặt nuốt " ực" nước miếng, mắt tham lam nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc của tiểu Mạn, thằng nhỏ của hắn cũng đã tỉnh dậy.

Hồ Phong đứng trên nóc nhà, quan sát xung quanh...

Tên bịp mặt cũng xoắn suýt khó quyết định:

-" Bên ngoài nhiều người hình như biết ta đến khu vực này, làm sao bây giờ? còn cả tên Hồ Phong kia nữa" hắn suy tính đường chạy trốn.

-" Có lẽ không phát hiện ra đâu, phong lưu một chút cũng tốt" hắn quyết định phiêu lưu mạo hiểm.

Tên bịp mặt nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, tiểu Mạn vẫn ngủ ngon lành.

Hắn ngửi mùi thơm dịu dàng, tâm hồn rục rịch muốn động, đôi chân dài trắng mịn ngay trước mắt.

Hắn vươn tay to khẽ chạm vào, vuốt ve nhẹ nhàng:

-" Thật mịn màng a" hắn cúi đầu hôn nhẹ lên chân một cái " chụt", đồng thời ngửi mùi thơm của cơ thể.

Tiểu Mạn hơi có cảm ứng, miệng lẩm bẩm:

-" Ưm ưm... tướng công" nàng nằm nghiêng người vào trong, bờ mông hiện ra.

Tên bịp mặt nuốt nước miếng " ực", hô hấp khá hồi hộp, không nhịn được, rờ tay lên mông của tiểu Mạn:

-" Thật căng mềm, nàng không mặc gì cả" hắn cảm giác bản thân như nhặt được vàng.

Tiểu Mạn ngứa ngứa, khẽ đưa tay nhỏ đặt lên mông. Tên bịp mặt chiếc quần bó đã nổi lên một cục, hắn kéo khăn che mặt xuống, lưỡi liếm bờ môi khô khốc của bản thân.

Tiểu Mạn chép miệng nhỏ nói mớ:

-" Ưm ưm hừm ư" chắc đang mơ ăn cái gì đó ngon lắm.

Hắn cởi giầy leo lên giường, hôn lên vành tai của tiểu Mạn, liếm ngon lành.

Tiểu Mạn nhột nhạt, rụt rụt cổ thon, mắt đẹp mở ra, mơ màng nói:

-" Ngươi về rồi đó à" nàng nghĩ đó là tiểu Châu.

-" A ... ngươi... là ai.. ư ư " nàng muốn hét lên, miệng nhỏ của nàng đã bị bàn tay to của tên kia bịp lại.

Hắn chồm người lên, đè thân thể của nàng phía dưới, cố gắng khóa lại tay chân của tiểu Mạn.

Nàng vùng vẫy cơ thể, tay nhỏ đập vào vách tường " bộp bộp", miệng nhỏ muốn tránh khỏi tay hắn để la lên, tên bịp mặt điểm huyệt ngay phần ngực của nàng.

Thân thể nàng cứng lại, không nhúc nhích được, chỉ có đôi mắt đẹp là căm hận nhìn khuôn mặt tên sát thủ.

Hắn bị nàng nhìn, coi như không thấy, miệng rộng của hắn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, tham lam mút liếm một lúc, kéo chăn sang một bên, lộ ra cơ thở trần như nhộng trắng mịn của nàng.

-" Khà khà, nàng đẹp lắm, ta sẽ yêu thương nàng mà"

Tiểu Mạn mắt đẹp chảy hàng lệ, nàng cảm giác tuyệt vọng.

Tên kia miệng ngoạm lên bầu vú to mềm, cắn nhẹ lên núm vú nhỏ hồng hồng.

-" Ư ưm. . . ưm" tiểu Mạn không nhịn được rên rỉ trong miệng nhỏ.

Tên kia cười khặc khặc thích thú, hai bàn tay to nắm bóp đủ hình dạng, người hắn lui dần xuống phía hạ thân, hôn nhẹ nhàng cái rốn nhỏ, nhanh chóng đi xuống phía dưới vùng tam giác.

Tiểu Mạn xót xa cho bản thân, toàn thân vô lực chống cự.

Tên kia miệng rộng đã hôn lên mu âm đạo, lưỡi liếm đám lông đen xoăn tít.

Mồ hôi của tiểu Điệp toát ra, lấm tấm cả cơ thể, nàng cố gắng để cử động cơ thể, nhưng không được.

Tên kia cũng biết điều đó, nhưng hắn chỉ cười khẩy bỏ qua.

Hắn tách hai chân của nàng ra, nhìn nơi bí mật của nàng, hai mép nhỏ đỏ hồng, phía trên là hột le nhỏ xíu, có cái hang động ẩn hiện, hắn cúi đầu hít hà.

-" Mùi vị kích thích nha" hắn không nhịn được hôn lên các mép thịt.

Tiểu Mạn bất ngờ run run người, nàng biết chuyện gì xảy ra.

-" Ư ư ưm... ta có lỗi với tướng công a"

Hắn đánh lưỡi lên các mép thịt đã ẩm ướt, lên cả hột le của nàng.

-" Ư ư ư ư ư ...." nàng rên rỉ khó chịu.

Hắn như bị kích thích, vươn đầu lưỡi tách hai mép thịt ra, đi vào trong liếm nước nhờn đang rỉ ra. Hắn hút hết vào trong bụng ngon lành.

Được một lúc, không nhịn được nữa, hắn tụt quần xuống, lộ ra dương vật cương cứng đầy gân xanh. Hắn quỳ phía dưới nàng, nâng thương muốn đâm.

-" Hự" hắn đổ lên người tiểu Mạn bất tỉnh.

Tiểu Mạn không biết chuyện gì xảy ra, lúc đó nàng nhắm mắt đẹp, cam chịu số phận bị khi nhục.

-" Chuyện gì xảy ra, hình như có người cứu ta" nàng vui mừng nghĩ.

Khi nàng đập tay vào vách tường, hắn đã nghi ngờ rồi.

-" Quả nhiên tên kia trốn ở đây, còn muốn làm loạn nữa"

Hồ Phong nhẹ nhàng tiếp cận, thì thấy cảnh như vậy, thầm nghĩ:

-" May mắn còn kịp".

Hồ Phong kéo chăn chùm mặt tiểu Mạn, hắn nhìn thấy cơ thể của tiểu Mạn, không nhịn được đưa ngón tay quét chút nước nhờn nơi cửa hang của nàng.

-" Cũng không khác tiểu Châu là bao, haizz" hắn thầm so sánh với nương tử của mình.

Hồ Phong kéo tên kia xuống nền nhà, nhìn thấy tên kia vẫn còn chưa mặc quần, dương vật đã ỉu xìu.

-" Bịch bịch bịch" " hự hự hự" nhịn không được, đạp cho tên nằm dưới đất mấy cái vào người và mặt tím bầm.

-" Còn dám phi tiêu ta nữa sao?" hắn lại đạp cho tên kia vài cái vào tay, mới bớt giận.

Tiểu Mạn nằm trên giường, bi ai nghĩ:

-" Hi vọng tướng công không biết chuyện này" nàng quan tâm nhất là cảm nhận của Tôn Hiên.

Hồ Phong không hành động gì thêm, nhìn nàng nằm trên giường bị chăn che kín mặt, lắc đầu nghĩ:

-" Hi vọng nàng không quá đau thương" hắn vác tên dâm tặc đi theo đường cửa sổ ra ngoài.

-" Ngươi sẽ không chết dễ dàng như vậy" Hồ Phong trong đầu đã có những cách trả thù ớn lạnh.

Y Nhiên nhìn thanh đao dưới chân, nhíu mày liễu nói:

-" Tại sao đao của tướng công ở đây? người lại chạy đi đâu mất"

Tiểu Điệp và tiểu Châu mặt đẹp hơi khó coi, tiểu Châu lo lắng nói:

-" Chúng ta làm sao bây giờ, tướng công đi đâu được cơ chứ"

Tiểu Điệp khoanh hai tay nhỏ trước ngực, tức giận mắng:

-" Ca ca xấu xa, để người ta phải lo lắng, hừ hừ, muội phải đánh ca ca một trận mới được" nói xong nàng giơ nắm đấm nhỏ lên.

Tuần tra viên lắc đầu nhìn tiểu Điệp, hắn nói:

-" Tiểu Điệp cô nương, Phong công tử đang ở phía sau cô nương"

-" Ahhh ... cứu mạng" tiểu Điệp hai tay che má, muốn chạy trốn.

Hồ Phong nắm hai vai nhỏ của nàng, tiểu Điệp làm sao có thể trốn được chứ.

-" Vị đại ca này, đa tạ huynh dẫn tiểu Châu đến đây" hắn nhìn tuần tra viên nói.

Tuần tra viên gật đầu cáo từ:

-" Không có việc gì nữa, xin cáo từ" hắn rời đi làm nhiệm vụ khác.

Đợi tuần tra viên đi rồi...

Y Nhiên và tiểu Châu lo lắng tiến lên kiểm tra thân thể của Hồ Phong, Y Nhiên mắt đẹp đỏ lên nói:

-" Tướng công, ngươi bị thương rồi, hu hu" nàng và tiểu Châu đều khóc hu hu.

Tiểu Điệp xoay người, cũng khóc nói:

-" Ca ca xấu xa, hu hu" nàng chỉ biết khóc mà thôi a.

Hồ Phong thấy như vậy, cảm động nói:

-" Các ngươi làm gì vậy chứ, người khác không biết, lại tưởng ta khi dễ các ngươi thì sao bây giờ"

Các nàng khóc hu hu một lúc, khuôn mặt xinh đẹp sụt sịt mếu mếu, rất đáng yêu.

Hắn thầm nghĩ:

-" Nói xui chứ, ta mà không may bị làm sao, các nàng không biết khóc thành hình dạng gì nữa? haizz".

Hồ Phong nhớ chuyện cũ, đưa tay to nhéo nhéo mũi nhỏ của tiểu Điệp, cười mắng:

-" Nha đầu chết tiệt, muội dám nói xấu ta, xem ta làm sao trừng trị muội"

Tiểu Điệp đưa tay vuốt mũi nhỏ, kháng nghị nói:

-" Ca ca xấu xa, muội không thèm để ý huynh nữa, hừ hừ" nàng giận dỗi, nghiêng đầu nhỏ sang một bên.

Y Nhiên nắm tay tiểu Điệp, mắt đẹp lườm Hồ Phong, tức giận nói:

-" Tướng công, chàng đi đâu mà bị thương như vậy, bây giờ mới trở về, còn bắt nạt tiểu Điệp đáng thương nữa, hừ hừ"

Tiểu Điệp hưng phấn nói:

-" Hoan hô tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ thương muội nhất, đáng yêu nhất trên đời" nàng dụi đầu nhỏ vào hai ngọn núi của Y Nhiên.

Hồ Phong bó tay rồi, có Y Nhiên bảo đảm tiểu Điệp, hắn đành chuyển sang tiểu Châu.

Tiểu Châu nhìn Hồ Phong, nàng lo lắng đi tìm hắn cả buổi trời, lúc gặp lại không biết nói gì nữa, nàng thầm nghĩ:

-" Có phải mình rất ngốc?"

Hồ Phong kéo tay tiểu Châu nói:

-" Nương tử, nàng đang nhớ ta phải không?"

Tiểu Châu giật mình nói:

-" Có... a không có" nàng liếc nhìn Y Nhiên.

Y Nhiên nắm tay nhỏ của nàng nói:

-" Nha đầu ngốc, ngươi đã là người của hắn rồi, còn ngại ta nữa sao?" Y Nhiên cũng không thể giữ Hồ Phong cho riêng bản thân.

Tiểu Châu mắt đẹp cảm kích nhìn Y Nhiên nói:

-" Nhiên tỷ, ta chỉ là..."

Y Nhiên mỉm cười nói:

-" Tiểu Châu, muội muốn nói gì ta hiểu, đừng để hắn khi dễ gắt gao nha" mắt đẹp của nàng lườm Hồ Phong cảnh cáo.

Hắn cười cười, không nói gì.

Tiểu Châu mặt đỏ bừng, gật gật đầu nói nhỏ:

-" Tỷ tỷ, muội biết rồi mà"

Hồ Phong cũng muốn các nàng gần gũi, thân thiết như vậy, thầm nghĩ:

-" Cả Nguyệt Phượng nữa mới vui chứ" hắn lên kế hoạch trong đầu.

Hồ Phong thuyết phục mãi, mới dụ dỗ được Tiểu Điệp và Y Nhiên yên tâm về phòng ngủ.

-" Ngươi không được bị thương nữa đâu đấy" Y Nhiên kéo tay Hồ Phong dặn dò.

Tiểu Điệp le lưỡi thơm, làm mặt quỷ với Hồ Phong, hai chân nhỏ chạy mất tiêu.

Y Nhiên trừng mắt đẹp cảnh cáo hắn, lắc mông to đi theo tiểu Điệp.

Hồ Phong bất đắc dĩ nhìn hai nàng đi về...

Tiểu Châu hai tay nhỏ che miệng cười khúc khích:

-" Tướng công, chàng thật yếu nhược nha, hi hi" nàng khiêu khích Hồ Phong.

Hồ Phong sắc mặt đen lại, ôm tiểu Châu vào lòng, tay to bóp mông căng của nàng nói:

-" Nương tử, nàng lại muốn ta nữa phải không?" nói rồi hắn đưa ngón tay vào hai khe mông của nàng miết một cái.

Tiểu Châu xấu hổ, mặt đỏ bừng nói:

-" Tướng công hư hỏng, có người thấy thì sao? xấu hổ chết mất" hai tay nàng che mặt, rúc vào ngực của Hồ Phong làm nũng.

Hồ Phong áp chế dục vọng " toàn yêu tinh dụ người mà" hắn kéo tay nhỏ của nàng đi, trên đường đi hai người thân mật, nói chuyện rất vui vẻ.

Đi gần đến cửa phòng, tiểu Châu do dự nói:

-" Tướng công, chàng có tâm sự phải không?" tiểu Châu hai tay nhỏ ôm eo của hắn, nàng có cảm giác như vậy.

Hồ Phong nói:

-" Nương tử, không có chuyện gì đâu, ta chỉ là hơi mệt mỏi một chút" hắn không muốn nói chuyện của tiểu Mạn cho nàng nghe.

Tiểu Châu không suy nghĩ nhiều, nhón hai chân lên " chụt" thưởng vào má của hắn một cái, nàng thích như vậy.

Hồ Phong nhìn nàng đã đóng cửa phòng, mà tâm nhộn nhạo khó chịu.

Trước kia chưa biết mùi nữ nhân, hắn có thể nhịn, bây giờ nhu cầu của hắn rất cao, khổ sở áp chế a.

Hắn sờ vết thương, không còn cảm giác đau đớn như lúc trước.

-" Vết thương này, chẳng đáng là gì so với tốc độ hồi phục của ta" hắn không ngờ cơ thể này ngưu bức như vậy.

-" Sáng mai rồi tính" hắn nhặt đao, trở lại căn phòng đầy dấu vết chiến đấu, không tắm rửa gì nữa, ngủ say như chết.

Trịnh Toàn với bản năng sống còn mạnh mẽ, hắn thành công đào tẩu khỏi tiêu cục Vân Kiêu, nhưng... mất một cánh tay trái, ra bên ngoài sống chết không rõ.

Sáng hôm sau... trong đại sảnh

Vân Long hai mắt đầy tơ máu, ngồi ở chủ vị, những nhân vật chủ chốt đều có mặt, trừ những người ra ngoài làm nhiệm vụ.

-" Ta triệu tập các vị ngồi đây, có hai nguyên nhân chính"

Mọi người im lặng chờ đợi, muốn biết lão gia muốn ban bố chuyện gì.

Vân Long nghiêm nghị nói:

-" Trước kia, chúng ta cũng coi như một thế lực lớn trong thị trấn này, bây giờ nói đến xấu hổ, người ta đến tận cửa khi dễ chúng ta... " hắn diễn thuyết một hồi mới đến phần quan trọng.

-" Việc ta dẫn đồ nhi đi sơn trang không thể bị ảnh hưởng, phu nhân sẽ ở nhà quản lý mọi việc" hắn chỉ có thể để phu nhân ở nhà mà thôi.

Phu nhân Lam Uyên hơi tức giận, nhưng vì đại cục, nàng đành gật đầu chấp nhận:

-" Phu quân yên tâm, ta cùng mọi người sẽ duy trì tốt tiêu cục" có nhiều mối làm ăn, nàng cần bàn bạc thêm với phu quân.

Mọi người không có ý kiến gì, nói đùa, dám ý kiến với phu nhân sao? chán sống à.

Vân Long gật đầu hài lòng, nghiêm nghị nói:

-" Việc tiếp theo là, ta cần một lời giải thích của Trịnh gia".

Mọi người bàn tán xì xào, việc liên quan đến mặt mũi trên giang hồ, không thể coi thường, nhất là những thế lực có cao thủ tọa trấn.

Buổi triệu tập được nhiều ý kiến trái chiều, việc đó không ảnh hưởng gì đến Hồ Phong.

Sau buổi triệu tập...

-" Sư phụ, đồ nhi muốn thỉnh giáo với người một chuyện" Hồ Phong nói với Vân Long.

Vân Long mỉm cười nói:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi nói cho sư phụ nghe xem nào?"

Hồ Phong không dài dòng, nói:

-" Sư phụ, đồ nhi muốn dẫn theo thêm 3 người" hắn nói ra tên của 3 nàng.

Vân Long trầm tư nhíu mày, nói:

-" Đồ nhi ngoan, lần này ta muốn dẫn theo Phượng nhi ra ngoài cùng ngươi, để hai ngươi có cơ hội tiếp xúc làm quen"

Hồ Phong cười thầm " sư phụ người thật là kém thông tin, Phượng nhi đã là người của ta rồi, khà khà".

Hắn giả vờ nói:

-" Sư phụ, không tốt đâu a, Phượng tiểu thư thông minh, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để ý bất tài đồ nhi được chứ"

Vân Long vui mừng khi Hồ Phong khen nữ nhi của mình, khoát tay nói:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi đừng tự coi nhẹ bản thân, tương lai tiêu cục này ra sao, còn phải xem bản lãnh của ngươi" hắn rất kỳ vọng vào đệ tử này.

Hồ Phong xúc động " tương lai sau này, chỉ cần quản lý tốt tiêu cục này, không lo người thân chết đói, ha ha", nụ cười trên mặt rạng rỡ trên mặt.

Hắn quỳ trước mặt Vân Long, sụt sịt nói:

-" Sư phụ, người thật tốt với đồ nhi, đồ nhi không biết làm sao đa tạ người"

Vân Long đỡ hắn dậy, vui mừng nói:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi chỉ cần đối xử tốt với Phượng nhi, là sư phụ ta an tâm rồi".

Hồ Phong cam đoan nói:

-" Sư phụ, cho dù đồ nhi đánh mất tính mạng này, cũng không để cho Phượng tiểu thư chịu ủy khuất"

Vân Long hài lòng gật đầu:

-" Tốt, có câu nói này của ngươi, ta an tâm" hắn xem như giúp nữ nhi một chuyện tốt.

Vân Long thở dài nói tiếp:

-" Đồ nhi ngoan, tiểu Điệp và tiểu Nhiên, ta còn hiểu được, Trịnh Hương Sam của Trịnh gia, ta không hiểu được"

Hồ Phong lại kể cho sư phụ về mục đích của Hương Sam, Vân Long gật đầu không nói gì nữa.

Hai sư đồ nói chuyện một lúc lâu, Hồ Phong theo sau thân tín của Vân Long đi mật thất, tìm tên sát thủ tính sổ.

-" Vút vút" tiếng roi da quất người từ xa đã nghe thấy, Hồ Phong cảm thấy hứng thú.

Phu nhân Lam Uyên mặt xinh, cười dữ tợn với tên đáng thương kia, dám phá đám chuyện tốt của nàng, tên này tới số rồi.

Hồ Phong nhìn thấy cũng rợn sống lưng, rùng mình nghĩ:

-" Hi vọng Phượng nương tử, không đối xử với ta như vậy, hic hic"

Tên kia khá cứng đầu, bị trói từ hôm qua đến giờ vẫn chưa nói điều gì, đầu tóc rối bời, y phục rách nát không chịu nổi, hai mắt như vô thần.

Hồ Phong cười khẩy nhìn tên kia, hắn không cảm giác tên kia thật sự đáng thương, còn hả hê nữa. Ánh mắt hắn hiện sắc lạnh khi nghĩ đến tiểu Mạn đáng thương.

Phu nhân Lam Uyên nhìn Hồ Phong đến, nói:

-" Phong nhi, ngươi muốn thử một chút sao?" nàng liếm liếm môi, mặt xinh đầy nguy hiểm.

-" Đa tạ sư nương, đồ nhi có thứ còn vui hơn" Hồ Phong cười nói.

Lam Uyên phu nhân tò mò nhìn hắn.

Hồ Phong chọn vài phi tiêu, hắn có trò chơi mới của riêng mình, tác dụng của phi tiêu, hắn đã tự mình cảm thụ.

Và... thế là... Hồ Phong cũng không để tên kia thất vọng, khà khà.