Trên cây cầu, bắc qua dòng sông nhỏ...
Hương Sam mắt đẹp nhìn về phía xa, dòng sông đã đục ngầu sau cơn mưa, hai bên bờ là những ngôi nhà to lớn mọc san sát nhau.
-" Nhị ca, huynh đi theo muội sao?" nàng không nghĩ Trịnh Khang sẽ tình cờ ở đây.
Trịnh Khang mỉm cười nói:
-" Không nói chuyện này, ta biết muội có chuyện buồn, nhị ca của muội có cách giải quyết vấn đề này"
Hương Sam tay nhỏ nhẹ nhàng gạt nước mắt, không tin nói:
-" Nhị ca, huynh đừng đùa muội nữa"
Trịnh Khang nói:
-" Ta nói thật mà, đi uống rượu với nhị ca đi, rượu sẽ giúp muội quên đi những đau khổ hiện tại"
Hương Sam cảnh giác nói:
-" Nhị ca, ngươi muốn làm gì?"
Trịnh Sam cười khổ nói:
-" Tiểu muội, muội nói gì vậy, muội không nghe câu : uống rượu giải sầu sao?"
Hương Sam suy tư nói:
-" Nhị ca, muội không biết uống rượu"
Trịnh Khang mỉm cười nói:
-" Tiểu muội, uống rượu chỉ là thứ yếu, quan trọng là nói ra nỗi buồn trong lòng"
Hương Sam nghe hắn nói, hơi động tâm, tay nhỏ nắm chặt nói:
-" Hi vọng như vậy đi"
Trịnh Khang vui vẻ dẫn Hương Sam đi giải sầu...
Hồ Phong cũng đang giải sầu ở tửu lâu, hắn mới được một chén rượu đã ăn hết sạch thức ăn trên bàn.
Mọi người tưởng có trò hay gì xem, hóa ra là tên sĩ diện hão.
-" Ta cứ tưởng vị tiểu ca này tửu lượng khá lắm, hắn ăn hết đồ nhắm rồi còn uống cái rắm nữa" một thanh niên ngồi bàn cách đó không xa nói.
-" Ngươi biết cái rắm gì, theo ta thấy thì, vị tiểu ca này đang rất đói, mới ăn hết đồ nhắm đó" tên bằng hữu của hắn phản bác.
-" Ngươi nghĩ hắn kêu hai vò rượu lớn ra, để làm gì?" vị tráng hán ngồi gần bàn thanh niên nói.
Một tên mặt sẹo dữ tợn nói:
-" Mịa kiếp, không phải để uống, chứ để rửa mặt à".
Một đám cãi nhau om sòm, chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn như vậy đó.
Hồ Phong lót dạ dày bằng đồ nhắm, nói thật ra, hắn rất ít khi nhậu nhẹt, nên cũng không hiểu được tinh túy trên bàn nhậu ra sao?
-" Tiểu nhị, cho ta thêm chút thức ăn nữa" Hồ Phong gọi.
Tiểu nhị nhanh chóng mang thức ăn lên, dọn chén bát mới ăn xong đi xuống.
-" Vị tiểu ca này, có thể cho tại hạ ngồi chung bàn được không?" một thanh niên khuôn mặt anh tuấn khoảng 22 tuổi, cao 1m8, ăn mặc khá đắt tiền, tay cầm thanh kiếm có gắn ngọc bội.
Hồ Phong không quan trọng nói:
-" Cứ tự nhiên" hắn liếc mắt nhìn thanh kiếm, chắc là đồ đắt tiền.
Thanh niên kia ngồi đối diện Hồ Phong, đặt thanh kiếm xuống, cũng kêu món ăn và một vò rượu nhỏ.
Hồ Phong bắt đầu uống rượu, hắn thỉnh thoảng ngừng lại trả lời một hai câu hỏi của thanh niên kia.
Biết tên hắn là Tiêu Minh, Hồ Phong cũng giới thiệu tên của mình.
Tiêu Minh cười nói:
-" Phong huynh đệ, ngươi uống nổi hai vò rượu này sao?" hắn thấy những người uống được rượu nhiều 2 vò lớn, ít nhất cũng phải là người có tiếng tăm trên giang hồ. Nhìn Hồ Phong khuôn mặt còn non nớt, bú hai bầu sữa mẹ còn được.
Hồ Phong cười nói:
-" Minh đại ca, tiểu đệ chưa uống hai vò rượu lớn bao giờ, ha ha" hắn chỉ mới uống một vò rượu.
Tiêu Minh cảm giác Hồ Phong có tâm sự, nâng chén nói:
-" Phong huynh đệ, cạn chén"
Hồ Phong cũng nâng chén:
-" Cạn"
Hai người uống được một lúc, Hồ Phong uống hết vò rượu đầu tiên, cảm giác tâm sự đỡ hơn một chút.
Tiểu nhị tạc lưỡi nghĩ thầm:
-" Vị công tử này hảo tửu a" hắn làm ở tửu lâu, đương nhiên nhìn ra vị công tử này tửu lượng rất khá.
Tiêu Minh mặt đã hồng hồng, hắn cảm thấy vui vẻ, kêu thêm một vò rượu nhỏ nữa, thầm nghĩ:
-" Không thể bị mất mặt a" không có so sánh thì không có xấu hổ.
Đám người trong tửu lâu, xúm lại chỗ Hồ Phong làm quen.
Một tráng hán nói:
-" Vị tiểu huynh đệ, ngươi ở đâu a, nhìn có vẻ quen mặt" hắn làm quen vậy thôi, chứ gặp Hồ Phong bao giờ đâu.
Hồ Phong ôm quyền nói:
-" Tiểu đệ là người của tiêu cục Vân Kiêu"
Một trung niên đi đến, cười khà khà nói:
-" Tiêu cục Vân Kiêu ta cũng biết vài người, uống thôi"
Vậy là bọn họ thi nhau đến chỗ Hồ Phong nâng cao chén rượu, hắn vui vẻ chấp nhận.
Lão bản vui mừng, hắn bán được nhiều rượu hơn, tiểu nhị cũng vui vẻ bưng rượu lên.
Đám người mời rượu ngã say bò lăn ra bàn, Hồ Phong trong người cảm giác lâng lâng khó tả.
Tiêu Minh trợn mắt há mồm, nhìn hơn chục vò rượu trống rỗng, đa phần là Hồ Phong uống.
-" Ta còn còn chưa uống hết vò thứ hai đây!" hắn mải mê nhìn màn đấu rượu mà quên cả uống.
-" Không ngờ lần này ra ngoài, lại gặp chuyện thú vị như vậy, đáng giá" hắn thầm ghi nhớ Hồ Phong của tiêu cục Vân Kiêu.
Tiêu Minh nhìn sắc trời, cáo từ nói:
-" Phong huynh đệ, có duyên gặp lại" hắn chỉ nghỉ tạm một chút mà thôi, phải đi ngay không lỡ việc.
Hồ Phong đứng dậy ôm quyền nói:
-" Minh đại ca, lần sau gặp lại"
Tiêu Minh cưỡi ngựa rời đi, Hồ Phong tiếp tục uống giải sầu, lần này chẳng có
ai mời rượu hắn nữa rồi.
Rượu vào lời ra, những người ở đây đều kể những chuyện mình biết, Hồ Phong cũng biết thên được nhiều chuyện trên giang hồ thú vị hơn.
-" Thập đại mỹ nhân là những ai? bao nhiêu môn phái? .... v v v v "
Bây giờ cũng quá trưa một chút, Hồ Phong đứng dậy tính tiền lâng lâng trong người rời đi.
-" Công tử gia, lần sau lại đến chơi nha" lão bản hớn hở nói.
Hồ Phong ôm quyền:
-" Nhất định".
Chuyện hắn uống rượu được lưu truyền rộng rãi, trong thời gian dài sau này, một đại nhân vật đã từng uống rượu ở đây.
Nhiều người từng tiếp xúc với hắn, đều khoác lác lên trời dưới đất... Truyện đó sau này sẽ biết.
Hồ Phong trong người lâng lâng, cảm giác như đi trên mây vậy. Nhưng hắn không quên chuyện Hương Sam, hắn vận công thi triển khinh công, đứng trên nóc nhà hóng gió trời.
-" Ài... có bản lĩnh cao cường thật tốt, làm việc gì cũng dễ dàng hơn nhiều" hắn nhìn những người dân bình thường, họ đi lại phía dưới.
-" Nếu không có bản lĩnh, ta cũng phải vất vả như bọn họ" hắn thầm cảm thán.
Thị trấn này nói lớn cũng đúng, nói nhỏ cũng không sai. Đối với Hồ Phong bây giờ, không thể đi mây về gió, nhưng cũng không kém. Thân ảnh của hắn nhẹ nhàng đi lại qua những khoảng cách xa.
Trên đường lớn, một lão ăn mày khuôn mặt hiền từ, nhìn tiểu nữ hài hưng phấn vui vẻ đi phía trước.
-" Gia gia, gia gia, người đang nghĩ gì a" thiếu nữ mắt đẹp, lắc lắc cánh tay khô gầy của lão.
Lão mỉm cười, lắc đầu nói:
-" Tiểu nha đầu ngốc, gia gia, đang nghĩ gả ngươi cho thiếu hiệp anh hùng nào đây, ha ha"
Thiếu nữ bĩu môi hồng, nói:
-" Gia gia, điệt nhi mới không cần á, điệt nhi sẽ bên gia gia suốt đời, hi hi"
Lão giả lắc đầu cười cười, nhìn trên mái nhà có người chạy qua.
-" Điệt nữ ngoan, ngươi ở đây, ta đi một chút sẽ quay trở lại" hắn vỗ vỗ tay nhỏ của nàng, rồi thi triển khinh công nhảy lên mái nhà, đuổi theo người kia.
Thiếu nữ hô to:
-" Gia gia" nàng cũng truy đuổi theo lão ăn mày, nhưng chỉ ở phía dưới đường.
Lão nhẹ nhàng đuổi theo Hồ Phong...
-" Vị tiểu huynh đệ này, khinh công khá lắm" một lão giả tóc tai bù xù, ăn mặc lôi thôi, ánh mắt có thần, đứng trên nóc nhà nói.
Hồ Phong cũng phát hiện ra lão giả như ăn mày này, hắn ôm quyền nói:
-" Tiền bối quá lời, vãn bối chỉ là có chút võ công mà thôi" hắn rất khiêm tốn.
Lão ăn mày cười khà khà, bỗng dưng ra tay đánh Hồ Phong, khinh công lão rất cao.
Hồ Phong mắt nheo lại:
-" Lão ăn mày này, không phải bị bệnh chứ" hắn cũng âm thầm vận công né tránh những quyền cước của lão.
Hai người triển khai khinh công thân pháp, quần nhau trên nóc nhà, nhưng Hồ Phong đa phần là tránh né hoặc là triệt tiêu đòn đánh của lão.
-" Lão ăn mày này, không phải có đặc thù đam mê gì chứ" hắn rùng mình nghĩ.
Lão cũng không nản lòng, khoái chí trong lòng tăng cao, lão vận công đánh một quyền vào người Hồ Phong.
Hồ Phong không sợ lão, giơ nắm đấm, đối kháng một quyền của lão, chuyện gì xảy ra?
Lão ăn mày lùi nhanh về sau khoảng mười bước, mới cố gắng dừng lại được, bàn tay hơi run rẩy khó tin:
-" Ta đã dùng 70 phần công lực, mà vẫn không chiếm được tiện nghi của tiểu tử này".
Hồ Phong chắp tay sau lưng, thầm gật đầu:
-" Lão gầy như que củi mà sức mạnh không tầm thường, lão này hình như mạnh về khinh công".
Lão giả nhìn hai tay run rẩy, cố gắng áp chế, thầm nghĩ:
-" Tiểu tử này ở đâu chui ra, mà mạnh như vậy" hắn vận dụng toàn thân công lực và khinh công, muốn bức Hồ Phong đấu với lão.
Hồ Phong thầm nghĩ:
-" Ta mà có đao, băm lão này đi đời nhà ma lâu rồi"
Lão giả mà biết ý nghĩ của hắn, sẽ nói:
-" Ta mà có côn, ngươi đã thành bãi thịt nhão rồi"
Cơ bản đấu về suy nghĩ, cân sức ngang tài, quan trọng là thực tại...
Hồ Phong âm thầm quan sát khinh công của lão " rất bài bản, lợi hại, có lẽ là học khinh công từ một quyển sách"
Khinh công của Hồ Phong cơ bản là vận dụng sức mạnh cơ thể, kỹ thuật chưa cao. Lão ăn mày kỹ thuật khinh công thượng thừa, bù lấp sức mạnh yếu hơn Hồ Phong.
Hai người quần chiến tay đôi, từ khinh công đến quyền cước, không biết chạy đến đâu nữa, quên cả trời đất.
Lão ăn mày không làm gì được Hồ Phong, lão muốn chạy, Hồ Phong cũng không có cách bắt được.
Hai người giằng co khoảng nửa canh giờ, lão ăn mày thở ra hơi nói:
-" Dừng lại... dừng lại... tiểu tử quái vật, lão chịu thua" hắn thật sự không kham nổi bộ xương già này.
Hồ Phong cười thầm:
-" Ta học được vài chiêu của lão rồi nhé, khà khà"
Hắn nghiêm túc nói:
-" Tiền bối, không được nha, vãn bối còn muốn nữa a, vãn bối cảm giác thư giãn gân cốt rất tốt" hắn bị lão quần ẩu cho bốc hết hơi rượu trong người, quan trọng là hắn khá hứng với khinh công thân pháp của lão.
Lão ăn mày khóc không ra nước mắt:
-" Ngươi thì thư giãn gân cốt, lão ta đây giãn xương a"
Lão mạnh miệng nói:
-" Tiểu tử quái vật, lão ta hôm nay đi đánh nhau quên ăn cơm, giờ có chút đói bụng, không còn sức nữa rồi" lão làm động tác xoa xoa bụng.
Hồ Phong tin hắn mới lạ, nghiêm mặt ôm quyền nói:
-" Tiền bối, thật trùng hợp, vãn bối cũng chưa ăn cơm nữa, tiền bối có lòng mời, vãn bối từ chối thì bất kính" hắn âm thầm không cho lão chạy trốn.
Lão ăn mày muốn chửi mẹ, hôm nay ra đường quên xem ngày, vẻ mặt lão đau khổ nói:
-" Ai ... u... đau bụng quá, ta phải đi trước đây" " ai ... u" lão triển khai khinh công tính chạy trốn.
-" Ai... da, ai đá mông của ta?" lão lăn lộn vài vòng dưới đất, hai tay ôm mông, miệng không ngừng kêu rên.
Hồ Phong từ trên cao nhảy xuống, đỡ tay lão nói:
-" Tiền bối không sao chứ, khổ thân a" khuôn mặt hắn ảo não, rất quan tâm lão ăn mày.
Người đi đường bàn tán:
-" Vị tiểu huynh đệ kia, người tốt a" một lão nương khen nói.
Một tráng hán thật thà nói:
-" Biết quan tâm người lớn tuổi, già yếu, hiếm gặp lắm".
Mọi người đều cảm động, giơ ngón tay cái với Hồ Phong.
Lão ăn mày bị Hồ Phong khóa tay chặt cứng, lão cầu xin nói:
-" Thiếu hiệp tha mạng, ta ở nhà còn có lão mẫu thân trên trăm tuổi, ngoại tôn mới ra đời a"
Hồ Phong cười khà khà:
-" Tiền bối, vãn bối thật ra cũng là người thành thật, tâm hồn thuần khiết có thể làm gương để soi, chỉ cần tiền bối đưa ra quyển sách khinh công là được mà"
Lão ăn mày vận xui tám đời, thầm khóc:
-" Tháng này hình như ăn thịt chó hơi nhiều, đen như chó mực, ban ngày gặp kẻ cướp, còn lợi hại hơn cả mình".
Lão cầu xin nói:
-" Thiếu hiệp xin tha mạng, ta chỉ là lão già đáng thương mà thôi, làm gì có quyển sách gì chứ!" khuôn mặt lão nhăn nhúm lại.
Mọi người nhìn hai bọn Hồ Phong to nhỏ, còn tưởng rằng quan hệ của hai người rất tốt.
-" Ngươi là ai, mau buông gia gia của ta ra" một thiếu nữ 15 tuổi, tay cầm đoản đao chỉ hướng Hồ Phong.
Hồ Phong nhìn phong cách ăn mặc của nàng, khá giống lão ăn mày, nhưng sạch sẽ hơn lão nhiều.
Lão ăn mày hốt hoảng, đánh mắt ra hiệu cho nàng nhanh chóng rời đi, nàng coi như không nhìn thấy.
Nàng nhíu mày liễu, nhìn cánh tay của gia gia bị hắn cầm chặt chẽ, nói:
-" Gia gia, người không phải rất lợi hại sao? đánh hắn đi a" nàng nghĩ tên tiểu tử mặt non choẹt này, gia gia một búng là tiêu đời.
Lão ăn mày như nuốt phải con ruồi, sắc mặt khó coi, thầm nghĩ:
-" Đánh cái rắm a, ngươi không thấy ta bị hắn khống chế sao? tiểu nha đầu ngốc này, bình thường ngươi thông minh lắm mà"
Hồ Phong ôm vai lão, thân mật nói:
-" Tiền bối, thật không ngờ, ngoại tôn của ngươi mới ra đời, đã lớn lên xinh đẹp như vậy a".
Thiếu nữ mặt đỏ, tức giận nói:
-" Ai cần ngươi khen chứ, hừ hừ" nàng giận dỗi nhìn gia gia " tại sao gia gia vẫn chưa đánh chạy tên đáng ghét này chứ".
Lão ăn mày thầm hô " không ổn", bất đắc dĩ từ trong ngực lấy một quyển sách cũ màu vàng, đưa cho Hồ Phong nói:
-" Thiếu hiệp, đồ ngươi cần ở đây, chúng ta đi được chưa?" hắn rất đau lòng, muốn nhanh chóng rời nơi xui xẻo này.
Thiếu nữ hét lên:
-" Gia gia, không thể a" công pháp này của cái bang, giá trị ngàn lượng vàng còn ít.
Hồ Phong biết rằng, không thể cướp trắng trợn như vậy được...
Hắn cất bản công pháp đi, không quan tâm ánh mắt tràn đầy tia máu của lão. Hồ Phong vỗ vỗ vai lão ăn mày đồng cảm, móc từ trong người ra một lượng bạc, nói:
-" Tiền bối, dù sao vãn bối là người chính trực, một lượng bạc này ngươi cầm dùm cho"
Lão ăn mày đứng hình:
-" Thiếu hiệp, ngươi..." lão cầm một lượng bạc trong tay, khóc rống trong lòng:
-" Ngươi đuổi ăn mày hay sao?" ờ mà lão cũng là ăn mày mà.
Thiếu nữ hai tay nhỏ che miệng, mắt đẹp nhìn một lượng bạc trong tay gia gia.
Người đứng xem xì xào:
-" Thiếu hiệp này người tốt nha, giúp đỡ lão ăn mày nằm dưới đứng dậy, hỏi han ân cần, còn mua dùm quyển sách nát cho lão nữa, làm sao lại có người tốt toàn diện như vậy chứ".
Một lão bà nói chen vào:
-" Ngươi không thấy hai lão điệt cảm động, sắp rơi nước mắt hay sao? nếu điệt nữ của ta chưa thành thân, ta cũng gả cho thiếu niên tốt bụng kia".
Lão ăn mày sắc mặt càng đen, thầm chửi mẹ:
-" Các ngươi biết được cái rắm, hắn mà là người tốt á, ta sẽ là bồ tát a"
Hồ Phong thầm cảm kích các hương thân phụ lão, thầm vui vẻ:
-" Không bao lâu, tấm gương người tốt của ta sẽ được lan tỏa a".
Hai lão điệt còn chưa hết thất thần, hắn ôm quyền với mọi người xung quanh, nói:
-" Tại hạ xin đa tạ các vị, đã hiểu cho tấm lòng của ta, xin cáo từ"
Hồ Phong nhanh chóng đi làm công việc của mình:
-" Hương Sam cô nương, ta đến đây!" à mà nàng đang ở đâu?...
Trong một căn phòng sang trọng, bên cạnh cửa sổ lớn, rèm vải lớn phập phồng, nơi mà gió mát có thể thổi vào.
Trịnh Khang ngồi đối diện với Hương Sam, hắn cười tươi nói:
-" Tiểu muội, muội thấy căn phòng này thế nào?"
Hương Sam mắt đẹp liếc hắn, lười biếng nói:
-" Nhị ca, huynh muốn nói gì đây?" nàng không hiểu nổi, căn phòng này liên quan gì đến việc giải sầu chứ.
Trịnh Khang cũng không tức giận, hắn nói:
-" Tiểu muội, muội không biết rồi, căn phòng này chính là sản nghiệp của ta gây dựng lên, mỗi khi có chuyện không vui, ta thường đến đây uống rượu giải sầu, đều rất tốt a"
Hương Sam khinh thường nghĩ:
-" Ai quan tâm ngươi làm gì, không có gia tộc, nhị ca ngươi cũng chỉ thường thôi"
Mặt đẹp của nàng không kiên nhẫn nói:
-" Nhị ca, không có chuyện gì nữa, muội đi về đó" nàng đứng dậy, muốn đi về.
Trịnh Khang kéo tay nàng nói:
-" Tiểu muội, muội đừng gấp mà".
Hương Sam rụt tay nhỏ, mông to ngồi xuống ghế, tay nhỏ chống cằm, mày liễu nhíu lại.
Trịnh Khang cũng không nhiều lời, vỗ tay ba cái...
Người hầu mang thức ăn và một vò rượu nhỏ lên, sắp đặt trên bàn, sau đó lui hết ra ngoài.
Trịnh Khang tự rót cho nàng một chén nhỏ, nói:
-" Tiểu muội, muội ăn gì trước đi, sau đó mới uống rượu"
Hắn tự rót cho bản thân một chén, nốc " ực khà" cạn chén rượu, sau đó mới gắp chút thức ăn cho tiểu muội.
Hương Sam thấy nhị ca uống ngon lành như vậy, cũng cảm giác thích thú.
Hai tay nhỏ bưng chén rượu, miệng nhỏ nhấp ngụm rượu cay xè, mày liễu hơi nhíu, nàng đặt chén rượu xuống, bàn tay nhỏ quạt quạt, chiếc lưỡi thơm thè ra xinh đẹp.
-" Nhị ca, rượu khó uống lắm, muội uống không được nha" nàng đã thử một lần, lần này cảm giác không khá hơn bao nhiêu.
Trịnh Khang rót chén rượu thứ hai cho mình, hắn uống cạn chén rồi nói:
-" Tiểu muội, muốn giải sầu thì phải chịu chút ít khổ cực, muội sẽ quen nhanh thôi".
Hương Sam mắt đẹp nhìn nhìn chén rượu, môi nàng nhấp thêm một ngụm nhỏ, lần này cảm giác cay xè nhưng đỡ hơn lúc đầu.
Trịnh Khang thấy nàng uống được rượu, vui mừng nói:
-" Tiểu muội, muội thấy sao, cũng không tệ đúng không?" hắn gắp thêm thức ăn cho nàng.
Hương Sam gật đầu nhỏ " ừm", gắp thức ăn cho vào miệng, ăn uống ngon lành.
Trịnh Khang thấy vậy cũng cười to, ăn uống thoải mái, hai người giao lưu nói chuyện đôi chút.
Hương Sam mắt đẹp lưu chuyển, nàng thường để ý ngoài cửa sổ, nhìn dòng người đi lại thưa thớt dần, nàng hơi thất vọng, không biết nàng muốn tìm cái gì ngoài kia?
Trịnh Khang cũng chú ý đến biểu hiện của nàng, hắn quan tâm nói:
-" Tiểu muội, muội làm sao vậy? muội không khỏe trong người sao?".
Hương Sam thất vọng, lắc lắc đầu nhỏ, hai tay bưng chén rượu nhỏ, thấp đầu nhấp ngụm rượu " khà" lí nhí trong miệng, bắt chước Trịnh Khang.
Trịnh Khang cũng nghe được, lắc đầu tiếp tục uống rượu, hai người nói chuyện cũng chẳng được bao nhiêu, ăn uống là chủ yếu.
Nói đến lão ăn mày và điệt nhi của hắn, hai người ôm nhau khóc thút thít, tại trong một ngõ vắng nhỏ.
Lão ăn mày hận a:
-" Tiểu tử vô sỉ, ngươi lấy sách của ta thì cũng thôi đi, lại còn bố thí cho ta một lượng sao? ngươi nghĩ ta là ăn xin sao hả?"
Như Huyên bĩu môi nói:
-" Gia gia, ngươi chính là ăn xin đó a, ta không ngờ gia gia ngươi... rất yếu gà nha" nàng làm mặt quỷ với lão ăn mày.
Lão ăn mày buồn thiu, thở dài nói:
-" Ài... Huyên nhi à, sao ngươi có thể nói gia gia như vậy chứ, gia gia không yếu gà, chỉ là bản lĩnh không bằng người trách ai đây, xem như một bài học a"
Như Huyên căm tức nhìn gia gia nói:
-" Gia gia, ta bắt đền ngươi đó, ngươi hứa dạy ta khinh công, mà không giữ lời gì hết".
Lão ăn mày mặt như trái mướp đắng nói:
-" Huyên nhi, ngươi yên tâm, gia gia lần này có thể đảm bảo, ngươi giỏi hơn tiểu tử kia nhiều, bắt hắn về làm rể cũng không phải chuyện khó khăn gì"
Như Huyên tức giận, hai tay nhỏ vỗ má, phồng má hồng, nói:
-" Gia gia... gia gia xấu tính... không thèm để ý người nữa"
Lão ăn mày cần gì nói nhiều, nhìn biểu hiện là biết động tâm rồi, có duyên hay không lại là chuyện khác nhá.
Có đám thanh niên đi vào nói:
-" Tiểu muội muội xinh đẹp, ngươi bỏ lão bẩn thỉu kia đi, theo công tử bọn ta, có phải tốt hơn không? ha ha"
Tên đồng bọn cười khoe nói:
-" Ăn ngon mặc đẹp, tùy ngươi chọn, chỉ cần chiều bọn ta vui vẻ, ha ha"
Tên khác chỉ gia gia của nàng nói:
-" Lão ăn xin bẩn thỉu mau cút, chúng ta còn có việc với tiểu cô nương này"
Không biết tại sao? lão bây giờ rất ghét những tên sửu nhi, độ tuổi giống như Hồ Phong.
Như Huyên hét to:
-" Gia gia, điệt nhi rất ghét bọn chúng a"
" Bốp bốp chát chát" " a a a u u ... " đám thanh niên thành đầu heo, mặt mũi tím bầm.
-" Ta cũng ghét bọn chúng" lão ăn mày xoa xoa tay, nhìn đám thanh niên lăn lộn dưới đất, hài lòng nói.
Đám thanh niên trong đầu nghĩ " kinh khủng a", kinh hãi nhìn lão ăn mày. " thì ra là đám thanh niên từng bắt nạt tiểu Điệp".
Hồ Phong không có thời gian lật xem bíp kíp, hắn gấp rút đi tìm người.
-" Nàng chạy theo hướng này, chắc chắn chưa về nhà" hắn phán đoán khá hợp lý.
Sau vài lần thi triển khinh công, hắn đứng nhìn về phía một căn nhà, có cửa sổ lớn, nhìn thấy Hương Sam, nàng đang ngồi ăn uống vui vẻ với một thanh niên khá tuấn tú.
-" Làm sao bây giờ?" tìm được nàng rồi, hắn không biết nói gì nữa, hình như hắn chẳng có tình cảm gì đáng nói với Hương Sam. Có lẽ do thời gian tiếp xúc chưa lâu.
Trong phòng, Hương Sam mặt đẹp đã đỏ bừng, ánh mắt hơi mê ly, nàng uống được hai chén nhỏ.
-" Nhị ca, muội cảm thấy hơi chóng mặt" hai tay nhỏ của nàng, vỗ vỗ má đỏ bừng.
Trịnh Khang quan tâm, nắm hai vai nhỏ của nàng nói:
-" Tiểu muội, muội vẫn ổn chứ".
Hương Sam mắt đẹp mê ly nhìn Trịnh Khang...