Chương 46: Dư âm

Hồ Phong ở lại chăm sóc tiểu Châu của hắn, nàng vừa cảm động, vừa cảm thấy phiền não.

-" Nương tử ngoan nào, há miệng ra đi mà" Hồ Phong gắp thức ăn đưa lên miệng của Niệm Châu, ân cần nói.

Niệm Châu ngậm chặt môi, mắt đẹp tức giận nói:

-" Tướng công, chàng không biết là thiếp đã ăn no lắm rồi sao? đồ ngốc"

Hồ Phong không tin, gãi đầu nói:

-" Không thể nào, mới ăn được một tô cơm, làm sao mà no được chứ, ít nhất phải hai tô mới được a"

Niệm Châu ngồi trên giường, khoanh tay hờn dỗi nói:

-" Chàng nghĩ thiếp là heo sao? chàng muốn nuôi heo nái à"

Hồ Phong cười thần bí:

-" Đương nhiên, nàng phải có sức mới sinh nhiều hài tử béo mập cho ta được chứ, khà khà"

Niệm Châu khóc không ra nước mắt " ngươi muốn có hài tử đến phát rồ phải không?", nàng buồn bã nói:

-" Tướng công, thiếp sinh hài tử cho chàng, chúng ta ở đâu a, không thể ra ngoài đường đi ăn xin chứ"

Hồ Phong cứng lưỡi, vuốt cằm thầm nghĩ:

-" Ừ nhỉ, không thể để nương tử và hài nhi ở nhờ nhà người ta chứ? bản thân mình hình như chẳng biết làm cái gì kiếm tiền".

Hắn cười nói:

-" Nương tử, nàng yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách".

Niệm Châu hừ hừ nói:

-" Chàng mà không có chỗ cho hài tử của thiếp, thiếp sẽ... thiếp sẽ theo người khác cho chàng xem, hừ hừ"

Hồ Phong tức giận, trừng mắt to:

-" Cái gì... nương tử... nàng dám"

Niệm Châu đảo mắt hầm hừ nói:

-" Thiếp sẽ cho người khác nuôi hài tử của chàng, chàng sẽ không tốn tiền nuôi nó, hì hì"

Hồ Phong như muốn phát điên, hừ hừ nói:

-" Nương tử, nàng cứ chờ xem, tướng công anh minh thần võ của nàng sẽ nổi danh giang hồ, của cải chất đống".

Niệm Châu thở dài, mắt đẹp rướm nước:

-" Tướng công, lúc đó có phải chàng sẽ quên thiếp không? hic hic" hai tay nàng ôm chân ưu sầu.

Hồ Phong để tô cơm xuống, trèo lên giường ôm Niệm Châu nói:

-" Nương tử, nàng nói gì vậy chứ, Hồ Phong ta quân tử nhất ngôn cửu đỉnh"

Niệm Châu lườm hắn nói:

-" Chàng đó, quân tử gì mà, đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng nữ hài làm xằng bậy, ban ngày leo lên giường nữa chứ, ai mà tin"

Hồ Phong gãi đầu nói:

-" Nương tử, ta là quang minh chính đại đó nha, nàng còn đồng ý nữa đó"

Niệm Châu phản bác:

-" Chàng gạt thiếp, ai mà đi đồng ý chuyện đó chứ" mặt nàng đã đỏ bừng lên.

Hồ Phong không nói gì, ôm nàng ngã xuống giường...

Hương Sam rời Trịnh gia cũng được một lúc, đến đoạn đường vắng, nàng luôn có cảm giác bị người theo dõi.

-" Hừ ... bọn chuột nhắt phương nào, giấu đầu lòi đuôi, mau cút ra đây cho bổn tiểu thư" nàng thật sự tức giận và bất an.

Rất tiếc là không có hình bóng con chuột nào xuất hiện. Nàng hừ lạnh không quan tâm nữa.

Tiểu Điệp lo lắng nói:

-" Tỷ tỷ, ca ca vẫn chưa thấy trở về a"

Y Nhiên lắc đầu mỉm cười:

-" Ca ca của muội chắc lại đi khoái hoạt nữa rồi"

Tiểu Điệp hừ lạnh:

-" Ca ca xấu xa, muội không thèm để ý huynh ấy nữa, hừ"

-" Tiểu Điệp, muội làm sao lại tức giận nữa rồi?" Hương Sam khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tươi vui đi đến.

Y Nhiên mỉm cười với Hương Sam nói:

-" Sam muội, đến đây chơi" cảm giác của nàng đối với Hương Sam khó mà diễn tả thành lời, vẫn luôn có khúc mắc.

Tiểu Điệp hưng phấn nói:

-" Sam tỷ, muội ở đây".

Hương Sam gật đầu chào Y Nhiên, nắm tay tiểu Điệp nói:

-" Tiểu Điệp muội, chúng ta cùng đi tìm tiểu Châu nhá"

Ba người cùng đi đến tìm tiểu Châu...

Trong phòng tiểu Châu, nàng bị Hồ Phong bế sốc lên, hai chân kẹp eo hắn, tay ôm cổ, miệng thở dốc theo từng nhịp đâm của dương vật.

Hồ Phong hai chân như cột trụ, hai tay nâng bờ mông căng tròn của nàng.

ư ư ư ư ư mạnh quá ư ư ư sâu quá ư ư ư

phạch ... phạch phạch ... phạch ... phạch ...

Tiếng rên la và đụng chạm xác thịt vang vọng khắp gian phòng. Sức chịu đựng và chịu chơi của nàng còn hơn cả Nguyệt Phượng. Có lẽ nàng đang muốn có hài tử...

Bên ngoài phòng tiểu Châu.

Y Nhiên mặt đã đỏ bừng, bởi tiếng động lạ phát ra từ bên trong.

Hương Sam sắc mặt cổ quái thì thầm:

-" Tiểu Châu đang làm gì, sao lại đóng cửa phòng? chẳng lẽ nàng tự sướng?"

Tiểu Điệp nắm tay Y Nhiên hỏi:

-" Tỷ tỷ, sao mặt tỷ lại đỏ lên vậy chứ? không phải bị sốt a?" bàn tay nhỏ của nàng đưa lên sờ trán của Y Nhiên.

-" Không nóng a, bị làm sao chứ?" tiểu Điệp thật sự không hiểu nổi.

Y Nhiên nắm tay tiểu Điệp nói:

-" Tiểu Điệp, chúng ta hay là trở về đi, tiểu Châu chắc không có ở trong phòng đâu"

Hương Sam cũng không muốn cắt ngang tiểu Châu tự sướng, chán nản nói:

-" Để khi khác vậy".

Tiểu Điệp nhíu mày liễu nói:

-" Muội có nghe tiếng hét của Châu tỷ mà" nói xong, nàng đi đến trước cửa phòng, mắt đẹp tò mò nhìn theo khe cửa vào bên trong.

Bên trong tiểu Châu đã đến thời khắc quan trọng, thân thể trần như nhộng của hai người, đã mồ hôi nhễ nhại.

Tiểu Châu ra sức lắc mông eo lên xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng đầy gợi cảm.

Tiểu Điệp như bị chết đứng, nhìn hai người không mảnh vải che thân, nhất là khuôn mặt động tình của Niệm Châu.

a a a thiếp sướng quá a a a làm chết thiếp đi a a a a a

phạch ... phạch .... phạch .... phạch ...

Hồ Phong luôn chiều lòng nữ nhân của mình, thấy nương tử điên cuồng như vậy, hắn cũng không để nàng thất vọng.

Dương vật mạnh mẽ đâm vào, nong rộng cái hang động chật hẹp ẩm ướt này. Nước nhờn của nàng chảy ra rất nhiều, âm đạo non mềm của nàng, đang hấp dẫn dương vật cương cứng của hắn.

ư a a a ư ư ư ư ư.....

phạch ... phạch ... phạch ...

Được một lúc...

a a a thiếp ra ư ư sướng sướng ư ư ư

phạch ... phach ... phạch ...

Hồ Phong tay to nâng bờ mông căng tròn của nàng, tiếp tục ra vào mạnh mẽ hơn nữa. Cuối cùng hắn cũng nắc mạnh hơn vài cái. Bắn dòng tinh ấm nóng vào trong nàng, hi vọng hài tử sẽ có a.

Bên ngoài, tiểu Điệp như mở ra một thế giới mới của đời mình, hai tay nhỏ che má thì thào:

-" Niệm Châu tỷ, không ngờ lại cùng ca ca điên cuồng như vậy" nàng chỉ nhìn thấy phía sau của Hồ Phong, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Niệm Châu.

Niệm Châu đê mê ôm chặt hắn hưởng thụ, thì thào bên Hồ Phong:

-" Tướng công, thiếp có phải rất dâm đãng phải không?" nàng không nghĩ bản thân, sẽ có ngày điên cuồng như vậy.

Dương vật của hắn vẫn nằm bên trong nàng, bàn tay to vuốt ve lưng trần của nàng, hắn ôn nhu nói:

-" Nương tử, nàng không phải dâm đãng, mà chỉ là thể hiện tình yêu say đắm của nàng đối với tướng công của mình"

Niệm Châu đỏ mặt nói:

-" Tướng công, chàng nói thật sao? thiếp rất vui vẻ nha, hì hì"

Hồ Phong tham lam hôn đôi môi mềm mại của nàng nồng say, hai người trao cho nhau tất cả, như muốn hòa vào nhau vậy.

Hai người rời môi, Niệm Châu tựa đầu vào vai hắn nói:

-" Tướng công, thiếp thật sự hạnh phúc, thiếp không muốn rời xa chàng"

Hồ Phong đi vào trong, đặt nàng xuống giường, dâm thủy và tinh nguyên trắng đục, tràn chảy ra ngoài ga trải giường.

Tiểu Điệp không biết đang suy nghĩ gì, nàng mặt đẹp đỏ bừng, không dám nhìn hai người Y Nhiên và Hương Sam.

Y Nhiên kéo tay tiểu Điệp cười thần bí:

-" Tiểu muội, muội thấy gì, mặt tại sao lại đỏ như vậy chứ? không phải bị sốt a?" nàng nói lặp lại lời của tiểu Điệp trước kia, tay còn giả bộ đặt lên trán nàng nữa.

Tiểu Điệp bực bội, hờn giận nói:

-" Tỷ tỷ, tỷ lại trêu đùa muội, ca ca thì ra là trốn cùng Châu tỷ ở bên trong a, hừ hừ" tâm trạng của nàng bây giờ khá phức tạp.

Hương Sam nghe hai nàng nói chuyện, cũng hiểu ra điều gì đang diễn ra trong kia.

Tâm trạng của ba người đều khác nhau, nhất thời không biết làm gì cả.

Hồ Phong thì không biết, có biết thì hắn cũng không thể để Niệm Châu thất vọng được.

Hắn hôn hít, vuốt ve khắp cơ thể trơn mịn của nàng, Niệm Châu cũng hứng tình cuồng nhiệt cùng hắn.

Nàng nằm bên trên người Hồ Phong, hai bàn tay nhỏ nắm vuốt dương vật của hắn, Hồ Phong hôn liếm âm đạo ẩm ướt của nàng.

-" Tướng công, dương vật của chàng thật to dài nha" nàng vui thích cầm nắm dương vật đầy gân xanh to, ngoằn ngoèo như con giun, đầu khấc to phình có khe mắt rỉ nước nhờn.

Hồ Phong hôn liếm hột le, hút nước nhờn rỉ ra:

-" Nương tử, thật mềm thật ngon lành" miệng hắn húp " xoạt xoạt" các mép thịt đỏ hồng sưng mọng, hắn như muốn hút hết nước của nàng.

a a a ư ư tướng công ư ư miệng của chàng ư ư a a

Mông eo của nàng uốn éo, miệng của hắn quá lợi hại, nàng chỉ biết cầm dương vật của hắn chịu trận.

a a a thiếp không chịu được rồi a a a a a

xoạp .... xoạp ... xoạp ... xoạp ....

Miệng của hắn như điên cuồng bú mút, cái lưỡi linh hoạt đánh mép thịt mềm, liếm nước nhờn chảy ra, nuốt " ực ực" xuống bụng ngon lành.

Niệm Châu như bị thất thủ, rên hừ hừ

ư ư ư khó chịu quá ư ư thiếp ra ư ư...

Miệng nàng thở dốc dồn dập, mông eo giật giật, dâm thủy tràn ra đầy mặt của hắn. Nàng nắm dương vật như nắm gốc cây cứu mạng.

Dâm thủy phun đầy trên khuôn mặt hắn, nàng nói:

-" Tướng công, thiếp xin lỗi nha, thiếp không cố ý" nàng cảm giác như đi tiểu trên mặt hắn vậy, nam nhân có tự tôn rất cao, nàng không hi vọng Hồ Phong sẽ giận nàng.

Hồ Phong hiểu được, không quan tâm nói:

-" Nương tử, lỗi do ta, ta không trách nàng đâu, ta yêu thích như vậy mà" hắn tiếp tục bú mút cho thỏa thích, không muốn giảm cảm xúc vì lý do vớ vẩn.

Niệm Châu cảm động, hai tay nhỏ nắm dương vật đang cương cứng, hơi do dự một chút, vươn lưỡi nhỏ liếm lên đầu khấc.

Hồ Phong vui thích, cười nói:

-" Nương tử, nàng chăm sóc nó đi, ta rất thích".

Niệm Châu " ừm" chiều theo ý của hắn, đầu lưỡi liếm liếm dò xét đầu khấc đỏ tím to phình. Nàng cảm giác mới lạ, mở miệng nhỏ ngậm trọn đầu khấc, răng ngà khẽ cà lên nó.

-" Sướng lắm nương tử, nàng tiếp tục đi" hắn vẫn chăm sóc âm đạo ướt sũng của nàng, đám lông đen thưa thớt cũng không thoát được.

-" Chàng hút hết nước của thiếp rồi, thiếp không chịu nổi nữa a" âm đạo của nàng, thật sự bị hắn trùng kích liên tục, khó có thể chịu nổi sự điên cuồng đó.

Niệm Châu cố gắng làm quen với cách ngậm mút, kích thích dương vật của tướng công.

Hai bàn tay của hắn nắm mông của nàng xoa nắn, miệng liếm ngon lành âm đạo.

ư ư chàng liếm giỏi quá ư ư thiếp chết mất thôi ư ư ư

Nàng không thể tập trung ngập mút dương vật được, miệng lưỡi của Hồ Phong trùng kích quá mạnh mẽ nơi khoái cảm của nàng

Bên ngoài, ba người không thể nào ở đây được nữa, tỷ muội cùng kéo nhau đi nhà bếp tìm tiểu Mạn. May mắn là tiểu Mạn cũng ở đây, tiểu Mạn quản lý khá nhiều sự vụ nên cũng không có nhiều thời gian để tiếp các nàng.

Hương Sam không dám dẫn tiểu Điệp và Y Nhiên ra khỏi tiêu cục đi dạo, nàng biết Hồ Phong sẽ nổi điên nếu nàng làm vậy. Ba nàng chỉ có thể đi dạo trong khuôn viên, nữ nhân tâm sự, rất nhanh nhận được sự đồng cảm, tin tưởng lẫn nhau. Khóc có, cười cũng có...

Người mà các nàng muốn gặp, đang bị Hồ Phong trùng kích âm hộ từ phía sau, nước bắn tung tóe.

ư ư ư chàng đâm mạnh quá ư ư thiếp thiếp ư ư ra mất ư ư

phạch ... phạch ... phạch ... phạch ...

Niệm Châu quỳ gối phía trước, bờ mông căng tròn nhấc cao, Hồ Phong nắm eo của nàng, dương vật đâm mạnh vào tiểu huyệt mê người. Tướng công của nàng không để nàng thất vọng, hắn thúc mạnh mẽ như đóng đinh vào nơi chật hẹp, ẩm ướt, co bóp dương vật như muốn hút vào trong.

ư ư ư thiếp muốn sinh hài tử cho chàng ư ư mạnh mẽ quá a ư ư

phạch ... phạch ... phạch ... phạch ...

Bờ mông của nàng rung lên, theo nhịp phách dương vật của hắn. Niệm Châu giật giật mông tiết khí dâm thủy tưới lên đầu khấc dương vật to phình, theo thân dương vật ra ngoài, tràn cả xuống ga trải giường. Nàng nằm bệt xuống giường không còn khí lực.

Hồ Phong nằm theo phía sau lưng của nàng, nhấc chân ngọc lên, tiếp tục đóng dương vật tiến vào tiểu huyệt đã dâm thủy tràn đầy. Miệng hắn không quên liếm hôn lưng trần của nàng, đẩy mông được thêm hai mươi cái, hắn xuất dòng tinh nóng hổi vào sâu trong âm hộ.

hự ư ư thật nóng hổi ư ư sướng quá a a a a

Niệm Châu thật sự mệt mỏi và rã rời, mí mắt của nàng trĩu nặng, ngủ thiếp đi trong đê mê vui sướng.

Hồ Phong nằm vuốt ve nàng một lúc, hắn đứng dậy nhanh chóng lau dọn tàn cuộc, kéo chăn lên cho nàng, nói:

-" Nương tử, tướng công còn nhiều việc phải làm, tướng công đi một chút" hắn đã hành sự cùng nàng từ tối hôm qua đến giờ, vui chơi quên cả trời đất.

Hắn trở về phòng tìm tiểu muội và Y Nhiên.

-" Hai nàng đi đâu được nhỉ?" Hồ Phong quyết định xuống nhà bếp tìm kiếm.

Tiểu Điệp ba người nhìn thấy Hồ Phong đi đến, nhất thời không biết làm sao.

Y Nhiên mắt đẹp nhìn Hồ Phong, cười nói:

-" Tướng công, chàng đi đâu mà thiếp tìm không thấy nha".

Tiểu Điệp và Hương Sam, quay mặt đã đỏ bừng, nhìn sang chỗ khác.

Hồ Phong hồn nhiên không biết, nắm tay nhỏ của nàng nói:

-" Nương tử, ta cùng tiểu Châu nói chuyện nha, các nàng không biết sao?" hắn thấy tiểu Điệp và Hương Sam, trông rất khác lạ, hắn nói tiếp:

-" Hương Sam cô nương, nàng tới chơi sao? tiểu Điệp, mặt của muội bị làm sao?"

Y Nhiên trừng mắt đẹp với hắn nói:

-" Tướng công, chàng khi nào rời đi tiêu cục vậy?"

Hương Sam và tiểu Điệp cũng muốn biết điều đó, vểnh tai lên đẹp lên.

Hồ Phong vuốt ve tay nhỏ của nàng, hắn nói:

-" Nương tử, chuyện này ... ta cũng không rõ a, ta nghĩ sẽ nhanh thôi"

Tiểu Điệp chu miệng nhỏ, lắc lắc tay hắn nói:

-" Ca ca ... muội cũng muốn đi nha, huynh đồng ý đi mà" nàng tỏ ra đáng thương, ánh mắt trông mong nhìn hắn.

Hương Sam bồi thêm, nói:

-" Hồ Phong, ta cũng sẽ đi" tương lai của nàng, nàng muốn tự bản thân mình quyết định, nàng sẽ rời xa gia tộc một thời gian.

Hồ Phong cảm giác vô lực phản kháng, qua loa nói:

-" Việc này cần thêm chút thời gian, các nàng đợi thêm đi" hắn phải đi gặp sư phụ một chuyến, xin ý kiến của người.

Hương Sam gật đầu nói:

-" Hồ Phong, khi nào đi nhớ liên lạc với bổn tiểu thư" nàng đưa cho hắn một tờ giấy, tạm biệt đám người Hồ Phong, trở về Trịnh gia.

Hồ Phong nắm tay tiểu Điệp và Y Nhiên cùng đi ăn cơm, buổi chiều cùng đi luyện đao.

Buổi trời chiều, ánh mặt trời vẫn còn trên cao.

-" Ầm ... ầm" " vù vù" bên cạnh dòng thác đổ, Hồ Phong múa đao, tiếng đao như xé gió " xoẹt xoẹt" từng chiêu thức " Cửu phách đao tuyệt" như xuất thần nhập hóa , " keng xoẹt" viên đá to bị chẻ làm đôi, hắn hài lòng gật đầu.

Tiểu Điệp hoan hô nói:

-" Ca ca giỏi quá, rất uy vũ a" nàng vỗ tay nhỏ vui mừng.

Y Nhiên nhìn căn nhà gỗ lần trước hai người thân mật, bất giác mặt đỏ lên.

-" Bại hoại, biến thái".

Hồ Phong mỉm cười, vẫy tay chào hai nàng, hắn thì thào.

-" Sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, kích phát ra nhiều hơn rồi, cần cố gắng thêm mới được".

Tiểu Điệp bước chân thon nhỏ đi tới, mắt đẹp nhìn hòn đá to bị chẻ lam đôi, hưng phấn nói:

-" Ca ca, muội muốn ... học võ" ánh mắt nàng tỏa sáng nhìn hắn.

Y Nhiên mặt đỏ, khoan thai đi đến, nói:

-" Tiểu Điệp, muội thích học võ lắm sao?"

Tiểu Điệp gật đầu nhỏ nói:

-" Tỷ tỷ, muội muốn bảo vệ thân nhân khỏi kẻ xấu"

Y Nhiên cảm động, mắt đẹp đỏ lên nắm tay nhỏ của tiểu Điệp.

Hồ Phong cảm động, hắn cười chuyển chủ đề, xòe bàn tay thô ráp của mình ra nói:

-" Tiểu Điệp, muội học võ cũng được, nhưng bàn tay sẽ xấu xí như ca ca bây giờ, muội còn muốn không?"

Tiểu Điệp nhìn bàn tay hắn một lúc, bĩu môi nhỏ nói:

-" Ca ca, huynh đừng gạt muội, Ngọc Liên, Ngọc Diệp tỷ múa kiếm giỏi như vậy, bàn tay cũng mềm mại nha".

Y Nhiên che miệng cười nói:

-" Tiểu muội, luyện võ khổ cực lắm a, muội chịu nổi không?"

Hồ Phong biết Y Nhiên không muốn tiểu Điệp chịu khổ, hắn bất đắc dĩ nói:

-" Luyện võ còn cần tư chất, không phải chịu khổ là được đâu, tiểu nha đầu ngốc ạ" hắn nhéo mũi nhỏ của tiểu Điệp.

Tiểu Điệp không phục, tay nhỏ xoa mũi nói:

-" Ca ca, muội không tin không học được, muội còn thông minh nữa, hừ hừ"

Hồ Phong cười nói:

-" Tiểu Điệp, muội chỉ cần nhấc được đao này lên, ta sẽ dạy muội" hắn chỉ cây đao gác trên tảng đá.

Y Nhiên nhìn cây đao lớn màu đen, lưỡi đao sắc bén kia mà có cảm giác nặng nề.

Tiểu Điệp mắt đẹp trừng hắn, tức giận nói:

-" Ca ca, muội không học đao, muội học kiếm mới xinh đẹp, hừ hừ" nàng lắc lắc tay của hắn, mắt đẹp đáng thương.

Hồ Phong xoa đầu nhỏ của nàng nói:

-" Được rồi, để lần sau dạy muội học kiếm, muội không được khóc nhè đâu đấy".

Tiểu Điệp nhào vào lòng hắn, hoan hô nói:

-" Ca ca tốt nhất, muội sẽ không khóc nhè, hì hì" mục đích luyện kiếm thật sự của nàng, không ai biết.

Y Nhiên buồn cười nhìn tiểu Điệp, thầm nghĩ:

-" Không biết tiểu Điệp sẽ kiên nhẫn được mấy ngày?"

Hồ Phong không nói thêm gì nữa, cởi y phục, chỉ còn mỗi cái quần cộc, lộ ra thân hình khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc đều đẹp.

-" Hai nàng ở trên bờ, ta xuống luyện đao một chút" hắn nói với hai người rồi cầm đao, đi xuống dòng nước đang chảy kia.

Hắn luyện đao dưới nước, yêu cầu tiêu tốn nhiều sức hơn bình thường, nhưng luyện thêm được đôi chân trụ mạnh khỏe hơn khi trên bờ. Hắn luyện say mê điên cuồng, toàn lực luyện đao.

-" vù vù" " xoẹt xoẹt"....

Tiểu Điệp thích thú nhìn Hồ Phong đang múa đao, nói:

-" Tỷ tỷ, ca ca thật khỏe nha" tiểu Điêp nhớ lại cảnh hắn cùng Châu tỷ điên cuồng, mặt đỏ lên.

Y Nhiên cũng không kém, hai tay nhỏ che má:

-" Ừm" nàng đã nếm thử sức mạnh dẻo dai của hắn khi trên giường.

Hai nàng chiêm ngưỡng hắn múa đao "vù vù", cũng không có cảm giác nhàm chán, hai nàng hoan hô cổ vũ hắn luyện đao nữa. Có thêm hai nàng, không khí nơi thác nước, cũng không buồn tẻ như mấy hôm trước.

Hồ Phong cười vui vẻ, gác đao trên tảng đá, đi hướng thác nước.

Hai nàng không hiểu hắn muốn làm gì, Y Nhiên lo lắng hét lên:

-" Tướng công, nguy hiểm a".

Hồ Phong mỉm cười, ra hiệu cho hai nàng yên tâm, hắn nhanh chóng đi vào trung tâm dòng thác, gánh chịu từng khối nước đổ lên người.

Hắn đứng ở trung tâm dòng thác " ầm ầm" nước chảy, hắn luyện thêm quyền pháp, cánh tay và chân được hắn vung lên đầy uy lực, sức đổ của dòng nước cũng là cách tôi luyện tuyệt vời, " tách tách" ... dòng nước đổ mạnh lên cơ bắp rắn chắc đầy nam tính, tràn ngập sức dẻo dai.

Hai nàng mắt đẹp mở to sợ hãi, thán phục sức lôi cuốn của Hồ Phong khi hắn nghiêm túc luyện quyền.

Y Nhiên mắt đẹp nhìn nam nhân tràn đầy huyết khí phương cương, sức mạnh trên giường của hắn làm nàng chết ngất vì sung sướng.

Tiểu Điệp nhìn ca ca của mình, ca ca của nàng rất khác với người bình thường, hai năm gần đây, nàng mới cảm nhận được sự thay đổi vượt trội.

Việc luyện quyền pháp dưới thác nước, giúp hắn kiểm soát được tốt hơn sức mạnh, lúc đầu hắn ngạnh kháng với dòng nước, bây giờ hắn vừa đối kháng vừa thuận theo, " nước chảy đá mòn" vừa công vừa thủ, quyền pháp tiến bộ vượt bậc, cơ thể thoải mái dễ chịu hơn, tốc độ ra quyền nhanh, chính xác hơn.

Hồ Phong mặc y phục, luyện thêm một chút thân pháp, chủ yếu là dùng chân.

-" Hai nàng xem ta biểu diễn đây, ha ha" hai chân hắn nhảy cao, đạp mạnh vào tảng đá, bật lộn vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng tiếp đất.

Tiểu Điệp, mắt đẹp như ánh sao:

-" Ca ca, muội muốn học" nàng chu miệng đòi hỏi.

Y Nhiên chỉ mỉm cười, nàng thật sự chỉ hâm mộ, không có hứng thú học những thứ này.

Hồ Phong muốn biểu diễn thêm một chút, hắn nhìn xung quanh, chọn được mục tiêu.

Hắn nhảy lên nhánh cây cạnh gần đó, hai tay bám nhẹ làm điểm tựa, thả người xoay quanh gốc cây, khi gần chạm đất, hắn đạp mạnh vào thân cây, nhảy sang đạp vào thân cây khác, không bị rớt xuống đất, tiếp tục như vậy khoảng năm cây, hắn mới dừng lại nhảy xuống đất. Đứng trước mặt hai nàng hắn nói:

-" Thế nào, ta lợi hại chứ, khà khà" hắn khoanh tay trước ngực khoe khoang.

Tiểu Điệp và Y Nhiên nhìn hắn leo qua leo lại, linh hoạt hơn cả khỉ, hưng phấn vỗ tay, cảm giác như chính mình thực hiện vậy.

Tiểu Điệp vui vẻ, núm đồng tiền nhíu lại xinh đẹp nói:

-" Ca ca, huynh giỏi thật đó, muội rất thích nha "

Y Nhiên mỉm cười nói:

-" Tiểu Điệp, học rất khó đó"

Hồ Phong an ủi tiểu Điệp:

-" Tiểu Điệp, muội an tâm, trước khi muội trở thành bà lão da mặt nhăn nheo, răng rụng hết, kiểu gì cũng học được thôi mà, ha ha"

Tiểu Điệp mặt đẹp xụ lại:

-" Ca ca xấu xa, muội mới không nhăn nheo, muội sẽ đánh bại huynh cho mà xem" nàng giơ nắm đấm nhỏ trước mặt Hồ Phong thị uy.

Hồ Phong nghiêm mặt nhìn Y Nhiên nói:

-" Nương tử, lâu rồi ta chưa thực hiện gia pháp với tiểu Điệp, nàng đừng cản ta, ta phải đánh tét mông nàng ta mới được"

Tiểu Điệp hai tay nhỏ che mông, núp sau Y Nhiên, miệng mếu nói:

-" Tỷ tỷ, cứu mạng a, ca ca xấu xa, khi dễ tiểu muội đáng thương a"

Y Nhiên cười khổ nói:

-" Mặc kệ hai người, ta về trước a" nói rồi nàng đi hướng tiêu cục.

-" Cứu mạng a" tiểu Điệp hai chân nhỏ chạy như bay, đuổi theo Y Nhiên.

Hồ Phong cầm đao truy đuổi:

-" Yêu nữ, chạy đâu cho thoát, ha ha"...