Chương 44: Ám sát

Nhìn vào bên trong căn phòng rộng, trên giường lớn đã không một bóng người.

Phương Cảnh đứng ngoài cửa nhìn vào, tức giận chân đạp mạnh vào cánh cửa "rầm" một cái, hầm hừ nói:

-" Khốn kiếp mà, dám lừa chúng ta" hắn hét lớn vào trong phòng, như muốn phát tiết tức giận trong người.

Đại Hải cũng không khá là bao, hắn đi vào bên trong, đấm mạnh lên giường chỗ Y Nhiên từng nằm.

-" Cảnh huynh, huynh nghĩ sao"

Phương Cảnh đi vào trong, vuốt ve tấm ga trải giường, nói:

-" Ở đây chắc chắn là chỗ vị mỹ nữ kia từng nằm lên, không biết bị chuyển đi đâu rồi?"

Đại Hải cười khẩy nói:

-" Tên Trịnh Khanh này, bình thường hắn rất quy củ, tại sao hắn lại giở quẻ như vậy" bọn chúng chơi với nhau khá lâu rồi, cũng hiểu đôi chút về tính cách của nhau.

Phương Cảnh cười âm trầm:

-" Có lẽ hắn không tin hai chúng ta, tên này cũng khá hiểu ta đó, hừ"

Đại Hải vẫn không nuốt trôi nổi cục tức này:

-" Mỹ nữ hắn muốn đạt được, cũng phải tầm cỡ Hương Sam muội a" hắn tiếc nuối, mỹ nữ bây giờ rất khó gặp được.

Phương Cảnh như hiểu ra điều gì:

-" Trịnh Khanh đã chơi chúng ta, chúng ta kiếm tiểu muội của hắn"

Đại Hải ánh mắt sáng lên, vỗ mạnh đùi một cái:

-" Cảnh huynh, ngươi nói đúng, nhưng làm sao được a, nàng ta thân thủ cũng không kém đâu"

Phương Cảnh vỗ vai hắn cười thần bí nói:

-" Hải huynh, ai bảo chúng ta sẽ đấu trực tiếp với nàng ta chứ, không phải huynh có thần dược đó sao?"

Đại Hải cảm thấy Phương Cảnh hôm nay thật thông minh:

-" Ý huynh là... nhưng không có cơ hội"

Phương Cảnh gật đầu nói:

-" Cơ hội tất nhiên sẽ có, nhưng không nhiều, không thể trong Trịnh gia, chỉ có thể ở bên ngoài"

Đại Hải suy nghĩ nát óc heo của hắn, cũng chưa nghĩ ra cách nào:

-" Nàng ta bình thường chỉ nhận quà, rất ít ăn uống ở bên ngoài, khó lắm"

Phương Cảnh cười nói:

-" Chỉ cần ra ngoài là tốt rồi, thiếu gì cơ hội chứ"

Đại Hải cười khà khà:

-" Đến lúc đó chúng ta, có khi lại là muội phu của Trịnh Khanh ấy chứ, ha ha"

Trong căn phòng vang vọng ra những tiếng cười nghe rợn tóc gáy.

Về phần Trịnh Khanh, sắc mặt tái nhợt, cơ thể hắn bị băng bó khắp người nằm bất động trên giường.

Trịnh Khang nhìn Trịnh Khanh cười thầm trong lòng:

-" Đại ca à, ngươi cũng có ngày thảm hại như vậy sao?" đối với hắn mà nói thì, bớt đi một đối thủ như đại ca là một chuyện cần ăn mừng.

Hương Sam đi vào trong, đứng nhìn đại ca, thầm nói:

-" Đại ca, đừng trách muội, có lẽ đây là cơ hội tốt để huynh suy nghĩ ra nhiều thứ có ích đó, haizz"

Nàng nhìn Trịnh Khang nói:

-" Nhị ca, ngươi cũng đến thăm đại ca sao?"

Trịnh Khang cười nói:

-" Tiểu muội, muội nói gì vậy chứ, ta và đại ca chỉ là đồn đãi nhiều hiểu lầm, muội đừng tin là thật, haha"

Hương Sam làm sao có thể tin những lời ma quỷ của hắn chứ, nàng lắc mông đẹp rời khỏi phòng.

Trịnh Khang nhìn cặp mông nảy nở, ẩn hiện với tóc dài xõa mông, thầm tưởng tượng ra nhiều thứ bí mật.

-" Tuy ta và đại ca quan hệ không tốt, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ Trịnh gia ta" hắn nhìn Trịnh Khanh bị băng bó thì thào nói nhỏ.

Hồ Phong đỡ tay Y Nhiên nói:

-" Y Nhiên, nàng còn đau không? ta xin lỗi a" hắn cười hắc hắc.

Y Nhiên trắng mắt hắn nói:

-" Ngươi đó, đúng là con trâu mà, nửa đêm ngươi lại tỉnh giấc, hành hạ ta nữa"

Hồ Phong nói nhỏ vào tai nàng:

-" Ài... đêm qua không biết ai, còn đòi cưỡi lên cả người ta nữa chứ, ài" hắn liên tục thở dài cho số phận của mình.

Y Nhiên mặt đỏ cúi gằm, không dám nhìn người, ấp úng nói:

-" Ai... ai bảo ngươi khi dễ ta... ta.... mới khi dễ lại ngươi chứ, hừ"

Hồ Phong chịu thua nàng " ngươi khi dễ ta bằng cách cưỡi lên người ta sao?"

Hắn chịu thua nói:

-" Nàng yên tâm, lần sau ta sẽ để nàng khi dễ trước tiên, ta đảm bảo"

Y Nhiên đánh hai nắm đấm nhỏ " bụp bụp" vào ngực hắn, xấu hổ mắng:

-" Ngươi lại khi dễ ta, hừ hừ"

Tiểu Điệp ngoác miệng nhỏ nhìn hai người tình tứ:

-" Hai người này lại làm gì chứ, không hiểu nổi nha" mắt đẹp của nàng buồn chán theo dõi hai người.

Hương Sam đi tìm Hồ Phong, gặp Hồ Phong cùng Y Nhiên đi trong khuôn viên, lẽo đẽo theo sau là tiểu Điệp, với khuôn mặt nhỏ tức giận.

-" Ca ca, tỷ tỷ, hai người có phải đang giấu muội chuyện gì không?"

Hồ Phong mỉm cười nắm tay hai nàng đi ngắm cảnh, hắn nói:

-" Tiểu Điệp à, muội nói đúng rồi, ta và Y Nhiên hôm qua nói chuyện với nhau rồi"

Tiểu Điệp tức giận, buông tay hắn, hai tay nhỏ chống eo trước mặt hai người, phồng má nói:

-" Muội biết ngay mà, hai người đêm qua trốn muội đúng không?"

Y Nhiên xấu hổ, cảm giác nói dối bị người phát hiện, khá khó xử.

Hồ Phong vươn tay nhéo mũi nhỏ của tiểu Điệp, hắn cười nói:

-" Tiểu muội muội xinh đẹp của ta, muội cảm thấy ta sẽ lừa muội sao?"

Tiểu Điệp ngây thơ gật đầu nhỏ nói:

-" Ca ca, muội cảm thấy như vậy"

Y Nhiên che miệng cười khúc khích:

-" Phong đệ, đệ đừng trêu chọc tiểu muội nữa, hi hi" nàng nói rồi nắm tay nhỏ của tiểu Điệp.

Tiểu Điệp ủ rũ nói:

-" Ca ca, lần này huynh ra ngoài, muội phải đi theo, hừ hừ"

-" Bổn tiểu thư cũng muốn đi" Hương Sam từ xa đi tới nói.

Tiểu Điệp hưng phấn nói:

-" Hương Sam tỷ, sao tỷ lại đến đây"

Y Nhiên nghi ngờ nhìn Hương Sam, nghĩ thầm:

-" Tiểu muội của tên kia đến đây làm gì?"

Hương Sam phì cười nói:

-" Trên mặt bổn tiểu thư, dính cái gì sao? các ngươi thất thần làm gì?"

Hồ Phong lắc đầu cười nói:

-" Hương Sam cô nương, ngươi nói đùa chúng ta phải không?"

Hương Sam không vui nói:

-" Dâm tặc, bổn tiểu thư mà cần nói đùa sao?"

Tiểu Điệp nắm tay Hương Sam nói:

-" Hương Sam tỷ, muội tin tỷ mà, hi hi" nàng đã phát hiện ra đồng minh của mình xuất hiện.

Y Nhiên mắt đẹp phức tạp nhìn nàng, nhỏ giọng nói:

-" Hương Sam cô nương, đa tạ ngươi đã giúp ta"

Hồ Phong nắm tay Y Nhiên đang run run xúc động, hắn chuyển chủ đề nói:

-" Hương Sam cô nương, ta nói rõ, thứ nhất ta không phải tên dâm tặc, mà tên là Hồ Phong; thứ hai chuyện ngươi muốn đi cùng, rất nguy hiểm, cô nương vẫn muốn đi sao?"

Tiểu Điệp gật đầu nhỏ nói:

-" Ca ca, muội không sợ nguy hiểm, muội muốn đi"

Hồ Phong nhéo nhéo mũi xinh của nàng, nói:

-" Tiểu Điệp, ta không phải hỏi muội"

Tiểu Điệp vuốt vuốt mũi nhỏ, kháng nghị nói:

-" Không được khi dễ mũi của muội nữa, nó sắp bị sưng lên rồi a" hai tay nhỏ che mũi, trốn sau lưng Hương Sam, ngó ngó đầu nhỏ.

Hương Sam lắc đầu nói:

-" Dâm tặc Hồ Phong, bổn tiểu thư sẽ đi, đó là điều kiện của ta"

Y Nhiên thương cảm nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong mặt đen lại, không vui nói:

-" Hồ Phong là được rồi, dâm tặc bỏ đi thôi"

Hương Sam hừ lạnh nói:

-" Dâm tặc, ngươi có đáp ứng điều kiện của bổn tiểu thư không?"

Hồ Phong hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần nói:

-" Chuyện ra ngoài ta đáp ứng cô nương, mong cô nương đừng kêu ta dâm tặc nữa, ở đây còn có tiểu muội và nương tử của ta a".

Hương Sam đảo mắt đẹp:

-" Hồ Phong, ta muốn gặp cô nương đi cùng ngươi ở trên cầu"

Hồ Phong nghe Hương Sam không nói hắn dâm tặc nữa thì vui mừng:

-" Ý của cô nương là nói đến tiểu Châu" không hiểu sao nàng lại quan tâm đến tiểu Châu.

Hương Sam gật đầu xác nhận:

-" Đúng rồi, ngươi dẫn đường đi"

Tiểu Điệp nắm y phục Hương Sam nói:

-" Hương Sam tỷ, tỷ cũng quen với Châu tỷ sao? muội biết chỗ của Châu tỷ nha"

Hương Sam nhéo mũi nhỏ của nàng nói:

-" Tỷ không biết, nhưng đã gặp mặt một lần" nàng cảm thấy rất thích tiểu Điệp, có lẽ nàng không có muội muội, nên muốn có một tiểu muội.

Tiểu Điệp hai bàn tay nhỏ che mũi nhỏ, kháng nghị nói:

-" Không được nhéo mũi muội nữa, ai cũng khi dễ muội hết" nàng nói rồi chạy đi tìm Châu tỷ của nàng.

Hương Sam hừ lạnh lườm Hồ Phong, rồi đi theo tiểu Điệp.

Hồ Phong nắm tay nhỏ của Y Nhiên, Y Nhiên mặt đẹp hạnh phúc đi theo hắn.

Trịnh Khanh bị thương nặng, đã kinh động đến phụ thân của hắn Trịnh Sảng.

Trong phòng của Trịnh Khanh, Trịnh Sảng ngồi bên mép giường, nhìn hài tử bị băng bó khắp người, sắc mặt hắn đã âm trầm tới cực điểm.

-" Chuyện gì đã xảy ra, ta cần một lời giải thích hợp lý" Trịnh Sảng nói với tiểu Tứ gia đinh.

Tiểu Tứ âm thầm kêu khổ nói:

-" Bẩm lão gia chủ, sự việc là như thế này...." hắn kể đầu đuôi câu chuyện của Trịnh Khanh.

Trịnh Sảng cười lạnh, nói:

-" Có nghĩa là hài tử của ta làm sai hay sao?"

Tiểu Tứ hiểu ý nói:

-" Bẩm lão gia chủ, đại thiếu gia không sai, tên Hồ Phong kia mới là người đáng chết ngàn đao" hắn đổ hết tội lỗi lên người Hồ Phong.

Trịnh Sảng cười ha ha, vui mừng nói:

-" Tốt, ngươi nói đúng, dám động vào hài tử của ta, tên kia đúng là đáng chết ngàn đao"

Tiểu Tứ cười nịnh nói:

-" Bẩm lão gia chủ, nô tài cảm thấy lão gia chủ, anh minh thần võ, kẻ thù nghe tên đã sợ mất mật, tên kia chắc đang tè ra quần rồi đó ạ" hắn rất đắc ý với chiêu vuốt mông ngựa của mình.

Trịnh Sảng vui sướng cười sang sảng...

Tiểu Tứ càng đắc ý, miệng đã vểnh lên cao ngạo.

-" Hài tử của ta bị thương nặng như vậy, mà ngươi vẫn còn cười được sao?"

Tiểu Tứ sắc mặt cứng đơ, hắn muốn nói gì đó...

Trịnh Sảng phất tay, phi kiếm cắm thẳng vào cổ của tiểu Tứ, giống như đang làm một việc không quan trọng.

Tiểu Tứ hai tay ôm cổ của mình, khóe miệng tràn ra máu tươi, trước khi nằm xuống sàn, tay hắn chỉ Trịnh Sảng, chết không nhắm mắt. Mạng một con người cũng rẻ mạt như vậy đó, haizz.

Trịnh Sảng không vui nói:

-" Đem tên này ra ngoài, băm cho chó ăn".

Hai tên gia đinh tuân lệnh mang xác tiểu Tứ đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

-" Lúc sống, hắn được đại thiếu gia tin dùng, huênh hoang đắc ý, phải nói là phong quang vô hạn. Đảo mắt một cái, đã là thi thể lạnh cóng, chết không toàn thây"

Trịnh Sảng nhìn hài tử băng bó một lúc, hắn muốn triệu tập một số người trong gia tộc.

-" Hồ Phong của tiêu cục Vân Kiêu sao? tên Vân Long này khó chơi a" hắn không dám một mình đấu với Vân Long, đi tìm thêm người trong gia tộc giúp đỡ mới được.

-" Tiểu thư các ngươi ở đâu, sao ta không thấy đâu?" Trịnh Sảng cau mày hỏi.

Một nha hoàn nói:

-" Bẩm đại lão gia, tiểu thư đã ra ngoài từ sớm rồi ạ"

-" Đi đâu" Trịnh Sảng muốn biết nữ nhi xinh đẹp đang làm trò gì.

-" Bẩm đại lão gia, nô tỳ không biết ạ" nàng nha hoàn nơm nớp lo sợ, tiểu Tứ là tấm gương cho các nàng soi vào.

Trịnh Sảng hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi, để lại đám nha hoàn và gia đinh toát mồ hôi lạnh.

Còn tên Hồ Phong thì không biết, sắp có đại sự phát sinh, hắn ở chỗ của Niệm Châu chơi vui vẻ, quên cả trời đất.

Tiểu Châu nắm tay Hương Sam quan tâm nói:

-" Sam tỷ à, ngươi có phải có tâm sự gì không?"

Hương Sam rất thích tâm sự với đám nữ nhân, nàng trước kia như bị gò bó bởi những quy tắc cứng rắn ở trong gia tộc.

Nàng mày liễu hơi ủ rũ nói:

-" Tỷ muốn đi cùng tên dâm tặc ra ngoài, tỷ không muốn ở lại gia tộc nữa"

Tiểu Điệp hưng phấn nói:

-" Sam tỷ, có phải là giống trong truyền thuyết, hai người yêu nhau, vì hoàn cảnh nên bỏ trốn cùng nhau phải không?"

Hương Sam cốc đầu nhỏ của tiểu Điệp, cho nàng tỉnh mơ mộng nói:

-" Nha đầu chết dẫm này, ở đâu ra cái truyền thuyết vớ vẩn như vậy chứ, cứ bỏ trốn cùng nhau là yêu nhau sao?" mắt đẹp liếc nhìn Hồ Phong, nàng sợ tên dâm tặc đó hiểu lầm.

Hồ Phong không quan trọng, hắn cảm thấy bản thân nên rời đi khỏi đám nữ nhân nói nhiều như vịt này. Đi cùng bốn nàng, nghe có vẻ hương diễm, nhưng đau đầu a.

-" Các nàng tâm sự đi, ta phải đi trước có việc" hắn quyết định.

-" Dâm tặc, ngươi nói phải giữ lời đó, trước khi đi phải đến thông báo cho bổn tiểu thư biết" Hương Sam nắm đấm nhỏ giơ trước mặt hắn cảnh cáo.

Hồ Phong thầm hận, cắn răng nói:

-" Biết rồi, ngươi có thể không gọi ta là dâm tặc nữa không? ta thực ra rất thuần khiết, là đồ nhi ngoan có tiếng trong tiêu cục đó nha"

Đám nữ nhân che mặt không nhận biết Hồ Phong.

Hồ Phong chỉ có thể thở dài, hắn đi tìm Nguyệt Phượng, chỉ có nàng mới hiểu được giá trị cao quý của con người hắn.

Nhìn bóng lưng Hồ Phong ủ rũ đi xa, Niệm Châu mắt đẹp ươn ướt, nói:

-" Phong công tử rất tốt a, chỉ là hơi hoa tâm một chút mà thôi"

Tiểu Điệp mặt nhỏ nhìn Hương Sam, không hiểu nói:

-" Sam tỷ, tỷ nói ca ca là dâm tặc, muội không vui a"

Y Nhiên cũng vậy, tốt xấu gì cũng là tướng công của nàng, không thể mang cái danh bị khinh bỉ đó a.

-" Sam muội, tướng công nghe rất buồn nha"

Hương Sam hừ lạnh nói:

-" Các ngươi có điều không biết, dâm tặc hắn đã... sờ mó ta a" nàng mặt đỏ lên tức giận

Tiểu Điệp nghĩ lại tình cảnh bị ca ca cưỡng hôn, mặt đỏ nói ra:

-" Muội cũng bị ca ca..." nàng nói hết ra mọi chuyện.

Hương Sam và Niệm Châu mắt đẹp tròn to.

Hồ Phong đã không thoát khỏi, thì dâm tặc hợp với hắn đấy chứ!

Trong phòng Nguyệt Phượng, nàng khoác trên người tấm vải mềm rộng thùng thình, cũng không che dấu được thân hình nảy nở, bộ ngực ngạo nhân của nàng.

Nàng mới tắm rửa xong, ăn mặc đơn giản, vừa đủ độ ấm.

Nguyệt Phượng quơ quơ bàn tay nhỏ trước mặt Hồ Phong, thấy hắn không phản ứng, mắt nhìn chăm chăm vào nàng, nàng mặt đỏ lên, dí ngón tay thon lên trán của hắn nói:

-" Tướng công, ngươi đó, làm gì nhìn thiếp ghê vậy chứ? như muốn ăn thịt người ta vậy" nàng thầm vui mừng trong lòng.

Hồ Phong bắt được bàn tay nhỏ mịn màng của nàng, đặt môi của hắn lên, mũi hít hít, mắt thâm tình nhìn nàng nói:

-" Nương tử à, nàng thật là xinh đẹp, ta yêu nàng chết mất" hắn nắm, đặt lòng bàn tay của nàng lên má của hắn, mắt nhìn Nguyệt Phượng.

Nguyệt Phượng mắt đẹp đỏ lên, nàng thâm tình nghẹn lời nói:

-" Tướng công..." nàng không nói nhiều, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Hồ Phong không nhịn được, hắn vòng tay ôm thân thể mềm mại, thơm tho vào lòng, mũi ngửi mùi thơm từ mái tóc còn ẩm ướt của nàng.

-" Nương tử, ta sắp phải rời đi một thời gian, ta không nhẫn tâm bỏ lại nàng a" hắn mà đi vài tháng, không biết nàng có chịu nổi cô đơn không nữa.

-" Tướng công... chàng lại hư hỏng nữa rồi" nàng bị một vật cứng cấn vào bụng phẳng, nàng biết đó là thứ gì.

Cơ thể của nàng rất mềm mại, mới tắm rửa xong, da thịt rất trơn mềm co giãn.

Nguyệt Phượng ôm eo của hắn, mắt đẹp nhắm lại, tựa đầu vào ngực của hắn.

Hồ Phong vuốt ve lưng eo của nàng, gò má của hắn tựa vào tóc thơm của nàng, hai người ôm ấp vuốt ve được một lúc.

Hồ Phong mạnh dạn, tay to đưa xuống nắn bóp cặp mông to, căng tròn của nàng, yêu thích không buông.

Nguyệt Phượng cựa quậy trong lòng hắn, nàng nói:

-" Tướng công, thiếp phải đi có việc rồi nha"

Hồ Phong nghe vậy, nâng cằm của nàng lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, với đôi môi đỏ hồng của nàng.

Hắn cúi đầu hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi nhanh chóng tách răng ngà của nàng ra, đi vào tìm kiếm cái lưỡi thơm.

Nguyệt Phượng chiều theo ý hắn, vươn lưỡi nhỏ thơm ướt át ra, quấn lấy cái lưỡi tham lam của hắn. Mắt đẹp nhắm lại đầy hưởng thụ.

Hồ Phong ngoạm miệng rộng, hôn mút lưỡi và dịch thể thơm ngon, hắn nút lưỡi của nàng như muốn hút nó ra ngoài vậy.

Hai người hôn nhau say đắm, bàn tay của Hồ Phong xoa bóp hai bầu vú căng tròn. Hơi thở của nàng đã rối loạn, tiếng hít thở gấp rút hơn nữa.

Dương vật của hắn đã cương cứng khó chịu, cọ sát liên tục vào bụng phẳng của nàng.

-" Ư ư... không muốn ahhh" lý trí của nàng, còn có việc phải làm.

Hồ Phong cười cười, bàn tay luồn vào trong tấm vải mềm, lần mò xuống hạ thân, chạm vào đám cỏ mềm mại. Bàn tay hắn nắm vuốt, đùa nghịch đám lông mu xoăn tít của nàng. Cũng không quên xoa xoa mu thịt dày âm đạo nhô cao.

Nguyệt Phượng rên " ưhh... ưm.... ưhhh", cặp chân thon dài vô ý thức khép lại.

-" Tướng công... dừng lại đi.. ư ư... thiếp có việc... ưm... ư" nàng muốn đi làm việc trước đã.

Bàn tay hắn đã tách chân thon của nàng ra, úp lên các mép thịt mềm mại, ẩm ướt. Ngón tay lướt trên khe rãnh đang rỉ nước, có hột le cưng cứng nằm khuất dưới mu âm đạo. Miệng rộng của hắn đã tìm xuống cổ thon của nàng mà hôn hít.

Mông eo của nàng cong lại, phản ứng với bàn tay tinh quái của hắn, ánh mắt của nàng mê ly.

Hồ Phong rút bàn tay từ trong tiết y của nàng ra, giơ trước mặt nàng bàn tay đã ướt nhẹp nước nhờn của nàng.

-" Nương tử, nàng không được nha, ướt hết tay tướng công rồi" nói rồi đưa bàn tay lên miệng mút ngon lành.

Nguyệt Phượng cảm nhận được sự yêu thương, không ngại ngần của hắn, tim nàng cảm giác ấm áp.

-" Tiểu thư, lão phu nhân mời người đi gặp" Tiểu Mạn bất ngờ xuất hiện, thông báo cho Nguyệt Phượng.

Nàng nhìn chăm chú Hồ Phong đang liếm mút chất nhờn trên tay, nàng biết thứ đó là gì, nàng cũng chỉ xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Hai người như bị bắt gian tại trận, Hồ Phong giấu bàn tay đầy chất nhờn sau lưng, Nguyệt Phượng mặt đỏ lên, chỉnh đốn lại y phục.

-" Tiểu Mạn, ta biết rồi, muội ra ngoài trước đi"

Tiểu Mạn hành lễ:

-" Vâng, tiểu thư" nàng mặt đỏ cúi đầu đi ra.

Tiểu Mạn đi ra rồi, Nguyệt Phượng trắng mắt nhìn Hồ Phong.

-" Tại chàng hết đó, tiểu Mạn mà bẩm báo mẫu thân, làm sao bây giờ a" nàng sợ nhất là mẫu thân, hơn cả phụ thân nữa.

Hồ Phong nắm hai bàn tay nhỏ của Nguyệt Phượng, hắn thở dài nói:

-" Ài.. nương tử à... cùng lắm thì ta dẫn nàng bỏ trốn a"

Nguyệt Phượng trừng mắt đẹp với hắn, nước mắt lăn dài nói:

-" Tướng công, chàng muốn ta lang bạt giang hồ, rời xa phụ mẫu sao?"

Hồ Phong lau khóe mắt của nàng, an ủi nói:

-" Nương tử, ta nói sai rồi, nàng đánh ta đi" hắn nắm tay nhỏ của nàng, đánh lên má của hắn.

Nguyệt Phượng rụt tay nhỏ lại, tức giận nói:

-" Ai thèm đánh chàng chứ, chàng mà phụ thiếp thì coi chừng mẫu thân của thiếp đó, hừ hừ"

Hồ Phong đặt môi lên trán nàng nói:

-" Nương tử, nàng nói gì vậy, chờ cơ hội thích hợp, ta sẽ cầu thân đón nàng làm tân nương xinh đẹp của ta" hắn chân thành thể hiện.

Nguyệt Phượng tựa đầu nhỏ vào ngực hắn, xụt xịt nói:

-" Chàng đó, chỉ biết nói ngon ngọt, người ta tạm tin chàng, đừng để thiếp thương tâm nha" nàng lắng nghe nhịp tim của hắn đều đều.

Hồ Phong vuốt ve mái tóc dài mượt của nàng, cam đoan nói:

-" Nguyệt Phượng, nàng tin tưởng ở Hồ Phong ta, tương lai ta sẽ không để các nàng chịu khổ"

Nguyệt Phượng hạnh phúc ngồi trên đùi hắn, đầu dựa vào ngực, hừ nhẹ nói:

-" Tướng công, cái gì của thiếp cũng thuộc về chàng rồi, ngươi nhớ giữ gìn bản thân đó".

Tiểu Mạn đứng ngoài cửa nói vọng vào:

-" Tiểu thư, lão phu nhân đang rất giận a" tiểu Mạn không dám vào trong phòng nhìn hai người tình tứ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến Tôn Hiên, mắt đẹp hơi đỏ lên, thì thầm:

-" Tên dâm tặc xấu xa, đáng ghét, hừ hừ"

Nguyệt Phượng cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề trước mắt, nhanh chóng tạm biệt Hồ Phong, đi đến phòng của mẫu thân.

Tiểu Mạn nhìn bóng lưng của Hồ Phong, hừ lạnh nói:

-" Nam nhân không phải thứ tốt, làm người ta đau muốn chết, hừ hừ" có lẽ nàng vẫn còn ý kiến về lần đau đó, lúc nàng rên rỉ ai trách nàng đâu chứ.

Hương Sam ở lại tiêu cục Vân Kiêu đến chiều, nàng cũng phải trở về rồi.

Tiểu Châu nắm tay Hương Sam, tiếc nuối nói:

-" Sam tỷ à, tỷ có thường xuyên đến chơi nữa không?" nàng cảm thấy thật vui khi có thêm một tỷ tỷ.

Tiểu Điệp cũng không kém, nàng nắm tay kia của Hương Sam, nũng nịu nói:

-" Sam tỷ, tỷ có phải thích ca ca muội không? tại sao lại muốn bỏ trốn cùng huynh ấy chứ"

Y Nhiên mắt đẹp nhìn Hương Sam, nàng đồng cảm nói:

-" Tiểu Điệp, Sam muội không như muội nghĩ đâu, muội ấy muốn trốn tránh tình cảnh hiện tại"

Hương Sam khuôn mặt u buồn, mắt đẹp rủ xuống nói:

-" Nhiên tỷ, tỷ nói đúng, muội rất buồn a, hu hu" hai bàn tay nhỏ của nàng ôm mặt khóc.

Y Nhiên tay nhỏ vuốt lưng Hương Sam, nàng không biết nói gì để Hương Sam hết buồn, tiểu Điệp và tiểu Châu mắt cũng đỏ lên rưng rưng.

Hương Sam trở về phòng với tâm trạng, khó mà nói, nhưng cũng đã vui vẻ hơn trước. Nàng nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Nha hoàn gõ cửa phòng, nói:

-" Tiểu thư, tiểu thư"

-" Ưm.." Hương Sam mắt đẹp mở ra, nàng nói:

-" Vào đi".

Nha hoàn được sự đồng ý, đẩy cửa đi vào phòng, hành lễ nói:

-" Bẩm tiểu thư, lão gia cho gọi người xuống ăn cơm ạ"

Hương Sam ngồi trên giường nói:

-" Ngươi nói với lão gia, ta xuống ngay" nàng lười biếng dựa lưng vào tường, mắt đẹp khép hờ, không biết suy nghĩ gì.

Bên cạnh thác nước đổ " ầm ầm" Hồ Phong múa đao, hắn diễn luyện " Cửu phách đao tuyệt" 12 thức, 9 bí pháp nhiều lần, luôn là từ chậm đến nhanh, cho đến khi đất đá " xào xạc" tiếng đao chém " vù vù" tung bay tán loạn, đất đá bụi mù.

Không ai biết hắn đang ở đâu, trung tâm dòng thác, hắn đã lột trần cơ thể cơ bắp rắn chắc.

Hồ Phong mới 14 tuổi, 1m73, nếu như bình thường mà nói hắn chỉ là tiểu hài tử, nhưng hắn có tạo hóa kinh người, vượt trên người thường chỉ là thiếu thời gian mà thôi.

" Ầm ầm" " tách tách" tiếng nước rơi đập trên từng tấc thịt của hắn, cơ thể hắn đang phát triển mạnh mẽ, hắn không dùng đao, chỉ dùng quyền đánh ra bị dòng nước cản trở, hắn đánh càng mạnh mẽ từng quyền.

Thời gian cũng khá lâu, hắn kết thúc buổi luyện tập, mặc y phục xách đao trở về, nhưng...

-" Đứng lại, ngươi chính là Hồ Phong sao?"một trong ba người cầm kiếm, bịp mặt quát hỏi Hồ Phong.

Hồ Phong đã phát hiện ra được ba tên khả nghi này, chỉ là muốn xem bọn chúng muốn làm gì hắn.

-" Hồ Phong chính là ta" hắn bình thản nói, chẳng cần quan tâm bọn chúng là ai, chắc chắn không có ý tốt rồi.

Ba tên bịp mặt, nhìn nhau gật đầu ra hiệu:

-" Lên" ba tên bịp mặt cầm đao chém vào vị trí Hồ Phong đang đứng.

Hồ Phong tay cầm chặt chuôi kiếm, chân hơi nhún, lùi dịch chuyển về phía sau một đoạn, tránh được đợt tấn công đầu tiên.

Ba tên bịp mặt cũng không nản lòng, tiếp tục vung kiếm theo hướng Hồ Phong dịch chuyển, đồng thời hình thành thế bao vây Hồ Phong.

Hồ Phong đang bị bao vây ở giữa, hắn cần giải quyết vấn đề này.

Ba tên bịp mặt nâng đao chém, Hồ Phong không chịu chết, cầm đao đao khí hiện ra, hắn vung mạnh đao về hướng một tên bịp mặt.

" keng" " hự" hắn đỡ được một đao của Hồ Phong, nhưng bị đao của chính hắn đập vào người bay lăn lộn một đoạn.

" keng keng" Hồ Phong đồng thời xoay đao, đỡ được hai đao trí mạng của hai tên kia.

Hai tên kia âm thầm kinh hãi, lực chém của Hồ Phong rất mạnh, nhưng chúng không thể bỏ cuộc.

Hai tên bịp mặt tiếp tục tấn công Hồ Phong, bọn chúng không muốn đêm dài lắm mộng, sử dụng phi tiêu đánh lén.

Hồ Phong nâng đao đỡ được phi tiêu " keng keng", bọn chúng tiếp tục vung đao chém hắn " keng keng".

Hồ Phong ánh mắt lạnh lẽo, sử dụng một trong chín bí pháp, chân đạp mạnh xuống đất, tay nâng đao thành cung về phía sau, đao rung lên " leng keng" chém mạnh hai tên bịp mặt.

" keng keng" " ahhh... hự" hai tên bịp mặt bị chém rơi đao, ngã xuống đất kêu rên đau đớn.

" vút" " keng" Hồ Phong đao đỡ phi tiêu đánh lén của tên bịp mặt đầu tiên.

Hắn cầm đao, đi đến chém mạnh tên đầu tiên " xoẹt" " hự" chém hắn làm đôi, máu văng tung tóe, chết không nhắm mắt.

Hai tên kia sợ hãi bỏ chạy, đồng thời phóng phi tiêu " vút vút" để cản bước tiến của Hồ Phong.

-" Muốn chạy, không dễ như vậy" " keng keng" hắn gạt hai phi tiêu sang một bên, Hồ Phong truy đuổi được một đoạn, chém chết một tên bịp mặt, hắn truy đuổi tên còn lại.

Tên bịp mặt còn sống đã hoảng sợ đến phát run, hắn chạy băng qua một đoạn đồi thưa cây cối, muốn chạy ra đường lớn tìm kiếm ngựa chạy trốn. Hồ Phong cười lạnh nghĩ:

-" Dám động vào ta, không biết các ngươi lấy đâu ra lá gan, khà khà"

Bây giờ đã là xế chiều, những tia nắng cuối ngày cũng không duy trì được bao lâu nữa.

Con đường lớn này, nằm ngoài rìa thị trấn, là nơi giao thông huyết mạch đi lại.

Tên bịp mặt phi thân lao đi, hắn không muốn chết, mọi biện pháp hắn đều dùng cả, nhưng không làm rớt nổi một cộng tóc gáy của Hồ Phong, hắn sợ hãi thật sự.

Hồ Phong đã nghi ngờ tên này là người của Trịnh gia hoặc của tên xung đột với hắn ở trên cầu.

-" Khả năng có lẽ là Trịnh gia lớn hơn" hắn sẽ không ngần ngại giết kẻ thù, từ khi bước ra khỏi thôn, hắn đã xác định đi con đường máu.

Hồ Phong truy sát tên bịp mặt ra gần tới đường lớn, đã nghe nhiều tiếng xe ngựa chạy " lộc cộc " " lộc cộc " " xuy xuy" của xe phu.

Tên bịp mặt vui mừng, chỉ cần thoát được lần này hắn sẽ trốn đi nơi khác, cảm giác cho hắn biết, thiếu niên kia chắc chắn gần như cao thủ.

-" Mình còn sống đến giờ, tên này muốn làm gì" hắn phải nhanh chóng rời xa tên quái vật này.

-" Ngươi nhanh chóng chạy về hang ổ của ngươi đi, ta thích điều đó, khặc khặc" hắn xem tên bịp mặt chỉ là công cụ, để hắn tìm ra kẻ thù chân chính.

Người đi đường thưa thớt, nhìn thấy tên bịp mặt cầm đao thì chạy không còn bóng dáng. Chỉ còn lại một cỗ xe ngựa lao nhanh hướng thị trấn mà đi.

Tên bịp mặt vui mừng chặn cỗ xe ngựa.

-" Tiểu thư, có một tên cướp đường bịp mặt, làm sao bây giờ" xe phu lo lắng nói vào cỗ xe ngựa.

-" Chỉ có một tên sao? giết đi" nàng tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve roi da bình tĩnh nói.

-" Vâng, tiểu thư" hắn cũng vì tiểu thư giết khá nhiều người.

Xe phu cũng thuộc loại thân thủ khá cao, người thường không thể đối đầu.

-" Xuy... uy" xe phu giật dây cương kêu ngựa ngừng lại, quát to:

-" Giặc cướp nơi nào, mau cút ... không chết" xe phu rút đao cài sẵn phía dưới chân.

Hồ Phong hứng thú nhìn tên bịp mặt và xe phu.

Xe phu nhảy khỏi xe ngựa, đứng trước mặt tên bịp mặt, khinh thường nói:

-" Ăn mặc cũng kín đáo đấy, không biết chịu được mấy đao, haha" hắn không thèm nhìn tên bịp mặt.

Trong xe vọng ra tiếng không kiên nhẫn của thiếu nữ:

-" Làm nhanh còn đi về nữa".

Xe phu nói:

-" Vâng, tiểu thư" nói rồi cầm đao giết tới tên bịp mặt.

Tên bịp mặt làm sao có thời gian dây chưa với xe phu chứ.

" keng keng keng..." hai người triển khai chém giết một lúc, " hự" xe phụ bị hắn chém bị thương, tên bịp mặt nhanh chóng lao lên xe ngựa giật dây cương.

-" Chaa... chaa" " hí.. hí" tên bịp mặt nhanh chóng điều khiển xe ngựa chạy đi.

Hồ Phong ở phía sau, nhún chân nhẹ nhàng, hắn đã ở trên mái xe ngựa mà không ai biết. Tên bịp mặt lúc này chỉ muốn chạy thôi, làm sao để ý nhiều như vậy.

Xe phu ôm vết máu, nhìn cỗ xe ngựa chạy đi xa, hắn lo lắng an nguy cho tiểu thư.

Trong xe vọng ra tiếng hốt hoảng:

-" Ngươi là ai, cút ngay cho bổn tiểu thư" nàng kéo rèm che, lấy roi ra quất liên tục vào lưng tên bịp mặt.

-" Mịa kiếp, có dừng ngay lại không"

Tên bịp mặt khổ không thể tả, hắn bị truy sát như cẩu, giờ bị ăn roi nữa.

-" Lộc cộc... lộc cộc... .... .... hí hí ... .... ầm " bánh xe ngựa đập ngay vào hòn đá lớn. Cỗ xe ngựa lật hai vòng bay lên cao, "ầm" rớt xuống đất, con ngựa bị cỗ xe kéo lê theo, đứt dây cương chạy đi mất.

Tên bịp mặt bị hất tung lao ra ngoài, lăn lộn vài vòng, y phục rách rưới, kiếm quăng ra xa.

Hồ Phong nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nhìn cỗ xe ngựa ngã đổ phía trước, chú ý nhìn tên bịp mặt.

-"Ai... u... đau quá a" nàng tiểu thư kia mặt đã lấm bụi đất, từ trong cỗ xe ngựa lảo đảo đi ra ngoài, tay nhỏ ôm eo, miệng làu bàu.

Tên bịp mặt bực mình:

-" Hôm nay số đen như chó mực" hắn căm tức nhìn nàng tiểu thư kia.

-" Tại sao lại là nàng ta chứ, thiên kim tiểu thư của tri phủ Tạ Khẩn" hắn phải rồi khỏi đây mới được, hắn phát hiện ra Hồ Phong đang lại gần.

Tạ Thanh Tuyền phủi bụi trên y phục, mặt đẹp tức giận, nhìn tên bịp mặt nói:

-" Tên cướp đáng chết này, chết đi cho bổn tiểu thư" nàng ném đá vào người tên bịp mặt.

-" Ai... u ... cái lưng của ta" nàng khom khom lưng đau tìm kiếm roi da.

-" Ahhh ... ngươi làm gì?" nàng hét to, khi bị tên bịp mặt khống chế cổ thon.

Tên bịp mặt mặc dù không muốn, nhưng hắn cần phải có cái gì, bấu víu vào để an toàn tính mạng.

Hồ Phong hứng thú đi tới, cười nói:

-" Ngươi không chạy nữa sao? khà khà" hắn có cảm giác như đang đi săn, con mồi thật thú vị.

Tạ Thanh Tuyền cũng nhận ra tên đáng ghét, phá hỏng cỗ xe ngựa của nàng lần trước, nàng hừ lạnh không nhìn hắn nữa.

-" Hồ Phong, ngươi không được qua đây, không ta sẽ giết nàng ta" tên bịp mặt dùng sức bóp cổ thon của Tạ Thanh Tuyền.

-" A... khụ khụ" Tạ Thanh Tuyền khó thở, mặt xinh đỏ lên.

Hồ Phong cũng nhận ra nàng ta, sửng sốt một chút, cười khẩy:

-" khà khà, ngươi mau giết nàng ta đi, ta còn nhiều chuyện nói với ngươi đó" hắn khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn tên bịp mặt.

Tạ Thanh Tuyền mắt đẹp phẫn nộ, nàng chưa bao giờ bị người khác coi rẻ như vậy, tay nhỏ của nàng chỉ hắn:

-" Ngươi... ngươi... khụ khụ"

Tên bịp mặt gấp rồi, cười lạnh nói:

-" Hồ Phong, ngươi thật sự không thương hoa tiếc ngọc sao?"

Tạ Thanh Tuyền là thiên kim tiểu thư của tri phủ, người người theo đuổi, nịnh bợ, một trong mười đại mỹ nhân, giang hồ công nhận. Nàng nghĩ tên này chỉ làm bộ trước mặt nàng, muốn được nàng chú ý. Nàng muốn xem tên tiểu tử kia muốn làm trò gì.

Hồ Phong dang hai tay ra, tỏ vẻ không quan trọng, nói:

-" Ngươi cứ tự nhiên, nhanh lên một chút, ta không có nhiều thời gian đâu".

Tạ Thanh Tuyền cười lạnh nghĩ thầm:

-" Ngươi diễn nữa đi, muốn thu hút sự chú ý của ta, còn lâu nhé tiểu tử" nàng nghĩ chuyện đụng ngã xe chỉ là màn kịch để thu hút sự chú ý của nàng, nàng càng khinh thường Hồ Phong.

Tên bịp mặt chăm chú nhìn khuôn mặt Hồ Phong, hắn thất vọng rồi, rất tiếc chỉ có sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Hắn cười ha ha nói:

-" Ta không tin, ngươi còn có thể bình tĩnh được".

Nói rồi hắn dùng hai tay, xé mở vạch y phục của Tạ Thanh Tuyền, lộ ra hai bầu vú trắng to vểnh lên, núm vú nhỏ hồng rung rinh mê người.

-" Ahhhh..... ahhh...... không được" Tạ Thanh Tuyền sắc mặt tái nhợt, hai tay nhỏ nắm y phục che hai bầu vú, nước mắt nóng hổi lăn dài chảy xuống gò má xinh đẹp. Nàng cảm thấy mê ly, bất lực.

Hồ Phong nhìn bầu vú đang bị nàng kia cố gắng che chắn, có chút rung động, nhưng hắn lắc đầu nói:

-" Ta hỏi ngươi, người đứng sau ngươi là ai? ta có thể suy nghĩ tha ngươi một mạng nhỏ".

Tên bịp mặt cười lạnh nói:

-" Hồ Phong, ta không tin ngươi được, ta nói ra chắc không sống nổi" nói rồi hắn đưa tay siết cổ thon của Tạ Thanh Tuyền một chút.

-" Khụ... khụ ... ư... khụ khụ" nàng ho khan liên tục, cứng đầu không cầu xin.

Tên bịp mặt cũng đang gấp, chỉ cần không có con tin trong tay, hắn sẽ có kết cục không tốt đẹp gì hơn so với hai đồng bọn của hắn là bao.

Tình thế giằng co một lúc, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Hồ Phong mất kiên nhẫn nói:

-" Ngươi ra tay nhanh đi, ta còn có việc" tay cầm đao trong tay, đao khí rung lên " leng keng" như muốn xuất đao giết người.

Tạ Thanh Tuyền mặt đẹp đã không còn chút máu.

Tên bịp mặt nhíu mày, hắn không biết Hồ Phong nói thật hay không, hắn không dám cược, hắn nói:

-" Hồ Phong, nếu ta nói ra, ngươi sẽ tha mạng cho ta thật sao?"

Hồ Phong cười to nói:

-" Mạng nhỏ của ngươi, ta không quan tâm, ngươi nói đi"

Tên bịp mặt hít sâu một hơi nói:

-" Hi vọng ngươi giữ lời, ngươi biết Trịnh gia chứ, Trịnh gia chủ muốn đối phó ngươi, ta đi được chưa?".

Tạ Thanh Tuyền mắt đẹp chớp động, nàng hình như hiểu ra điều gì.

Hồ Phong trầm ngâm, cười lạnh nói:

-" Là vì tên Trịnh Khanh phải không?" hắn đã hiểu ra nhiều điều.

Tên bịp mặt nói:

-" Ngươi nói đúng, bọn ta chỉ là thăm dò, có lẽ Trịnh gia chủ sẽ ra tay".

Hồ Phong cười khà khà:

-" Dám động nữ nhân của ta, chết không hết tội, ngươi đi đi, nhớ kỹ không có lần thứ hai đơn giản như vậy".

Tên bịp mặt nhìn thật sâu Hồ Phong, hắn chưởng nhẹ vào lưng Tạ Thanh Tuyền, nhanh chóng cầm đao rời đi.

-" Tương lai có lẽ sẽ còn gặp lại, không biết tên này tương lai sẽ mạnh cỡ nào nữa" hắn nhanh chóng biến mất hút theo suy nghĩ của hắn.

Tạ Thanh Tuyền bị đẩy bất ngờ, thân thể nhào vào người Hồ Phong.

Hồ Phong phất tay, gạt nàng ngã đập mông trên mặt đất, hắn rời đi về hướng thị trấn.

-" Ai... u" Tạ Thanh Tuyền nằm dưới đất, xoa xoa mông đẹp, tức giận nhìn Hồ Phong quát lớn:

-" Tên kia... đứng lại cho bổn tiểu thư".

Hồ Phong không quan tâm, hắn không muốn gặp lại nàng ta nữa.

Tạ Thanh Tuyền tức giận chắn trước người Hồ Phong nói:

-" Tên vô lương tâm, bổn tiểu thư hỏi ngươi một chuyện"

Hồ Phong bực bội " sao nữ nhân nào cũng gắn cho hắn một cái biệt hiệu mới thế nhỉ" không kiên nhẫn nói:

-" Chuyện gì" hắn trả lời cụt ngủn.

Tạ Thanh Tuyền khó chịu nói:

-" Tên vô lương tâm, có phải ngươi diễn kịch, thu hút sự chú ý của bổn tiểu thư đúng không?" nàng nghĩ có lẽ không phải nguyên nhân này, nhưng vẫn hỏi thử.

Hồ Phong không quan tâm, gạt nàng sang một bên nói:

-" Ngươi nói đúng rồi, tất cả đều là ta diễn hết, ngươi vừa lòng chưa? có thể để yên cho ta trở về được chưa?" trời đã tối nhá nhem, hắn không về sớm "kiểu gì các nàng ở nhà cũng lo lắng một phen cho mà xem, haizz".

Tạ Thanh Tuyền hừ lạnh nói:

-" Tên vô lương tâm, ngươi nói dối, bổn tiểu thư không tin".

Hồ Phong thờ ơ nói:

-" Ngươi có tin hay không, ta không quan tâm" hắn không nói gì nữa, tiếp tục đi mà không để ý đến Tạ Thanh Tuyền.

Nàng lải nhải bên tai hắn một lúc, thấy hắn không phản ứng, kiệt sức ôm hai chân xoa xoa, ngồi bệt tại chỗ đáng thương nói:

-" Tên kia... đứng lại, bổn tiểu thư không đi được nữa"

Trời đã tối đen thui, nơi này lại vắng vẻ như vậy, nàng thấy hắn không có ý định giúp đỡ, khóc rống lên nói:

-" Hu hu, tên vô lương tâm, ngươi thấy chết không cứu, ta chết sẽ không tha cho ngươi" nàng dùng cái chết để hù dọa hắn.

Hồ Phong dừng lại, hắn đặc biệt sợ nữ nhân khóc, hắn nói:

-" Vậy thì tốt quá, có một hồn ma xinh đẹp làm bạn, cảm giác cũng không tệ a".

Tạ Thanh Tuyền khóc càng to hơn, hai chân đạp đạp đất, nói:

-" Tên vô lương tâm chết tiệt này, đồ ... không có trái tim"

Hồ Phong bực mình rồi:

-" Câm miệng, ngươi có tin ta lấy cái mạng nhỏ của ngươi hay không?" hắn cầm đao đâm xuống đất đá " keng" để hù dọa, rồi tiếp tục đi.

Tạ Thanh Tuyền nín khóc, ngồi im tại chỗ không nói gì nữa, trời tối không có một bóng người.

-" Hừ, tên vô lương tâm, ngươi quay lại làm gì chứ, để ta chết ở đây cho rồi" nàng giận dỗi nói.

Hồ Phong đi đến bên cạnh nàng, thở dài nói:

-" Sau gì ngươi cũng chết đúng không? ta sẽ giúp ngươi khoái hoạt trước khi chết" nói rồi ôm nàng vào lòng, bàn tay bóp hai bầu ngực của nàng.

Tạ Thanh Tuyền hốt hoảng, tức giận nói:

-" A... vô lương tâm dâm tặc, dừng lại mau... ta .. ta không muốn chết nữa, tha cho ta đi"

Hồ Phong dừng động tác, bế nàng lên, nói:

-" Làm sao... như vậy được chưa?"

Tạ Thanh Tuyền cảm giác bất lực, mệt mỏi nói:

-" Hừ, ngươi chỉ biết khi dễ nữ nhân yếu đuối thôi sao?"

Hồ Phong không nói gì, bế nàng thẳng hướng thị trấn đã lên đèn.