Chương 43: Mất tích

Trong một căn phòng rộng rãi mà xa lạ, ánh sáng chiếu mờ ảo, chiếu rọi xuyên qua những chiếc rèm vải. Giữa căn phòng, trên một chiếc giường gỗ lớn, một thiếu nữ nằm ngủ say, bộ ngực vun cao hít thở đều đặn, khóe mắt còn đọng những giọt nước mắt chưa lâu.

Hồ Phong gấp rồi, mới đây mà, Y Nhiên đã không cánh mà bay.

-" Y Nhiên không bao giờ tự ý bỏ đi, mà không nói một lời" hắn khẳng định như vậy.

Hai người cố gắng hỏi dân chúng xung quanh thì ai cũng không biết rõ.

-" Công tử... lúc đó mọi người chỉ chú ý đến công tử và vị tiểu thư kia đánh nhau, không ai để ý đến cô nương mà công tử nói cả" một trung niên bán hàng gần đó nói.

Tiểu Điệp mắt đẹp đỏ bừng, khóc sướt mướt nói:

-" Ca ca, tại muội không chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, làm sao bây giờ, hu hu" nàng ôm chặt Hồ Phong tự trách bản thân.

Hồ Phong ôm tiểu Điệp, trên trán gân xanh nổi lên dữ tợn, hắn hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh nói:

-" Tiểu Điệp, muội yên tâm, ta sẽ tìm Y Nhiên trở về" hắn an ủi nàng.

Tiểu Điệp mắt đẹp sưng lên, miệng nhỏ mếu nói:

-" Ca ca, muội vô dụng lắm phải không? muội không trêu chọc nàng kia, tỷ tỷ sẽ không biến mất rồi, hu hu"

Hồ Phong thầm đau đớn, tự trách bản thân bất cẩn, kéo tay tiểu Điệp.

-" Bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện đó, đi thôi" hai người nhanh chóng đi tìm.

Tiểu Điệp mắt đẹp sưng đỏ đi theo hắn, nàng quyết tâm tìm được tỷ tỷ.

-" Hi vọng Y Nhiên không bị sao! không thì..." lần đầu tiên hắn muốn giết người đến vậy.

Trịnh Khanh ôm quyền, mỉm cười nói với Công Tôn và Lạc Lâm:

-" Hai vị đại ca, hai người có thể ở lại thêm vài ngày, để Trịnh gia chúng ta có thể tận tình địa chủ được không?"

Lạc Lâm vỗ vai hắn tiếc nuối nói:

-" Trịnh hiền đệ, chúng ta đến đây, còn có việc hệ trọng phải làm nữa, mong hiền đệ hiểu cho"

Trịnh Khanh biết ý, cố gắng giữ người, thành ra quá giả tạo, đành nói:

-" Ha ha, vậy tiểu đệ chúc hai vị đại ca thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công"

Công Tôn gật đầu, vuốt ve cây châm trên tay, có hình cánh bướm tinh xảo, thở dài nói:

-" Hiền đệ, ngươi gửi dùm cho Sam muội muội, khi nào xong việc, chúng ta sẽ trở lại"

Trịnh Khanh ôm quyền:

-" Hai vị đại ca khách khí, ta thay tiểu muội đa tạ rồi, ha ha"

Hai người rời khỏi Trịnh gia, đi làm công việc của mình.

Trịnh Khanh hắn cũng có công việc muốn làm:

-" Tiểu Tứ, hai người Đại Hải, Phương Cảnh đang ở đâu?"

Gia đinh nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, hai vị công tử đang uống rượu ở tửu lâu ạ"

Trịnh Khanh hít thở sâu nói:

-" Ta không tin hai người bọn họ, sẽ không nhúng tay chuyện tốt của ta, ngươi chuyển nàng sang địa điểm khác cho ta"

Gia đinh nói:

-" Vâng, đại thiếu gia" hắn rời khỏi Trịnh gia.

Đôi mắt đẹp run run, lông my dài cong vút chớp động, vệt nước mắt đã khô.

Trước mắt nàng là một căn phòng xa lạ, hai ngón tay nhỏ của nàng xoa xoa huyệt thái dương, mày liễu nhíu lại, như muốn nhớ lại những chuyện trước khi hôn mê.

-" Ta đang ở đâu? Phong đệ, tiểu Điệp... hai người đang ở đâu?" nàng thì thào, đánh giá xung quanh.

Hồ Phong cùng tiểu Điệp đang chạy đi tìm, hai người vừa đi vừa dò hỏi mọi người, nhưng kết quả chỉ là những cái lắc đầu.

Hồ Phong vò đầu suy nghĩ:

-" Nương tử, nàng ở đâu được chứ" hắn đã nghi ngờ một số khả năng.

Tiểu Điệp là nữ hài rất hiểu chuyện, nàng sẽ không làm phiền hắn suy nghĩ, nàng xụ mặt đẹp, chán nản:

-" Tỷ tỷ, ngươi đừng xảy ra chuyện gì" nàng thầm cầu nguyện cho Y Nhiên.

Hương Sam nhìn hai người lo lắng đi tìm người, nàng xoắn suýt thầm thở dài:

-" Tên dâm tặc này tuy đáng ghét, nhưng cũng không đến nỗi nào, có nên giúp hắn không đây" nàng biết đại ca của mình sẽ làm gì, nàng phân vân giữa thiện và ác.

Hương Sam tay nắm đấm nhỏ, đi tới chỗ hai người Hồ Phong và tiểu Điệp:

-" Dâm tặc xấu xa, bổn tiểu thư biết nương tử của ngươi ở đâu" Hương Sam mặt đẹp kiêu căng nói.

Hồ Phong nhìn Hương Sam, hắn không có hảo cảm gì với tiểu muội của Trịnh Khanh.

-" Tại sao ngươi biết" hắn không tin nói.

Hương Sam thờ ơ nói:

-" Ngươi không tin thì thôi, nương tử của ngươi bị làm sao, bổn tiểu thư không biết đâu" nàng khoanh tay ôm ngực cao vút, nghiêng đầu đi.

Hồ Phong đang gấp muốn chết, nắm hai tay nhỏ của nàng nói:

-" Cô nương nói mau, nương tử của ta ở đâu?"

Tiểu Điệp cũng chờ mong nhìn Hương Sam.

Hương Sam bị hắn nắm tay, tức giận nói:

-" Không biết"

Hồ Phong tức giận, nắm chặt hai tay của nàng nói:

-" Cái gì, dám đùa giỡn ta, ngươi muốn chết sao?"

Nàng bị hắn nắm đau tay, hừ lạnh nói:

-" Ngươi làm ta đau, không nói được gì" nàng không nghĩ tới, hắn sẽ phản ứng lớn như vậy"

Hồ Phong buông tay nàng ra, nói:

-" Xin lỗi cô nương, hãy nói cho ta biết" hắn đang rất kìm nén cảm xúc.

Hương Sam lườm hắn, nghiêm túc nói:

-" Bổn tiểu thư nói cũng được, nhưng ngươi phải đáp với ta một điều kiện"

Hồ Phong không quan tâm điều kiện gì, thúc giục nói:

-" Một trăm điều kiện ta cũng chấp nhận, cô nương nói mau" chỉ cần cứu được Y Nhiên, giết người hắn cũng làm được.

Hương Sam liếc hắn một cái, đạt được câu trả lời thỏa mãn, nói:

-" Đi theo bổn tiểu thư" nàng nói rồi đi trước dẫn đường.

Hồ Phong và tiểu Điệp đuổi sát phía sau nàng.

-" Nương tử, nàng chờ ta...."

Nàng chỉ nhớ được mơ hồ, trong khi còn mơ mộng trong tình yêu của mình và Hồ Phong, thì bất ngờ bị một tấm khăn che miệng, nàng giãy dụa cố thoát ra, nước mắt tràn ra bất lực, khóe mắt nhòa đi nhìn bóng lưng của Hồ Phong, nàng không biết gì nữa.

Nàng ngồi trên giường, muốn đứng dậy ra khỏi nơi này.

-" Cạch", trong khi nàng còn chưa định thần, tiếng mở cửa vang lên, nàng mừng rỡ nói:

-" Phong đệ, tiểu Điệp phải không? hai người tới cứu ta phải không?" nàng vui mừng, nói như hét lên.

-" A... ngươi là..." nàng không tin vào mắt mình, thất vọng lan tràn tâm trí và thể xác.

Trịnh Khanh lộ ra khuôn mặt tươi cười, cài chặt cửa lại, ung dung bước tới gần nói:

-" Nhiên tiểu thư, lâu rồi không gặp, nàng càng ngày xinh đẹp đó nha"

Y Nhiên mặt đẹp hốt hoảng nói:

-" Trịnh công tử... ngươi... ngươi muốn làm gì, ta đang ở đâu" ngón tay nhỏ của nàng chỉ Trịnh Khanh.

Trịnh Khanh vuốt ve cây quạt, cười khà khà nói:

-" Nhiên tiểu thư à, Trịnh mỗ ta, ngưỡng mộ ngươi từ lâu, nàng không biết tình cảm sâu đậm của ta giành cho nàng hay sao?" ánh mắt của hắn dừng trên bộ ngực đầy đặn của nàng, miệng khô khốc "ực" nuốt nước miếng.

Sau gì nàng cũng là của hắn, nàng có thể trốn đi đâu được chứ, hắn muốn dụ dỗ nàng, cam tâm tình nguyện hiến dâng cho hắn tất cả.

Y Nhiên sắc mặt khó coi, nàng giận dữ nói:

-" Trịnh công tử, xin thứ lỗi cho tiểu nữ, ta đã có tướng công rồi, không thể chấp nhận ai được nữa" nàng cảm thấy có chút bất lực với tình hình hiện tại.

Trịnh Khanh dụ dỗ nói:

-" Tiểu thư, nàng chỉ cần theo ta, vinh hoa phú quý tùy ngươi hưởng, nàng sẽ hạnh phúc nhất trên đời"

Y Nhiên lạnh lùng nói:

-" Ta không cần... ta muốn đi khỏi đây... ngươi tránh ra" nàng muốn bước đi đến cửa, bước xuống giường định đi.

Trịnh Khanh cười ha ha dữ tợn, sắc mặt âm trầm nói:

-" Nhiên tiểu thư, ngươi đừng rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, không hay đâu!"

Y Nhiên đang muốn phản bác lời hắn.

Hắn nhào lên ôm nàng trong lòng, tay bóp mở miệng nhỏ của nàng, muốn bỏ viên thuốc màu hồng, bằng hạt đậu cho nàng nuốt.

Miệng nhỏ của nàng cắn chặt, không cho hắn thực hiện ý đồ, hai người giằng co một lúc.

-" Bốp" tiếng vang vọng cả căn phòng, bàn tay nhỏ của nàng in dấu trên mặt Trịnh Khanh. Nàng thật sự thất vọng và giận dữ với Trịnh Khanh.

Trịnh Khanh bị tát đau, tay vuốt ve chỗ đau, sắc mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên kinh người:

-" Tiện nhân đê tiện, ngươi dám đánh ta"

Hắn nhào lên ôm chặt nàng, tay bóp bộ ngực căng tròn của nàng, hắn cười khà khà:

-" Khà khà, tiện nữ, ngươi đánh ta nữa đi" hắn nắm tay của nàng hôn lên, rồi lao lên xoa bóp hai bầu vú, y phục của nàng xộc xệch không chịu nổi.

Y Nhiên chống cự lại bàn tay của hắn, nhưng làm sao có thể so được với nam nhân khỏe mạnh.

Trịnh Khanh cầm viên thuốc màu hồng, nhanh chóng bỏ vào miệng nhỏ của nàng đang hé mở.

Y Nhiên nôn khan, nhưng nó đã chui vào bụng của nàng, sắc mặt nàng tái nhợt nói:

-" Ngươi... ngươi cho ta ăn thứ gì" nàng ngã trên giường, mặt đẹp giận dữ.

Trịnh Khanh cười to sảng khoái nói:

-" Tiện nữ nàng yên tâm, nó sẽ giúp nàng mạnh mẽ hơn, khà khà, ta sẽ yêu thương nàng nhất mà" hắn không vội vàng, muốn xem thứ thuốc Đại Hải cho tác dụng ra sao? cần chút thời gian, không quá lâu.

Y Nhiên mặt đẹp không còn chút máu, ánh mắt nhìn Trịnh Khanh đầy căm thù và tuyệt vọng. Nàng nghĩ đến Hồ Phong, nước mắt không tự chủ được trào ra, lòng đau như cắt vậy. Nàng chỉ muốn chết bây giờ, nó có thể giúp nàng quên đi nỗi buồn tủi hiện tại.

Trịnh Khanh thấy nàng khóc thì càng cười to điên cuồng:

-" Ha ha ha ha, nàng yên tâm, sẽ nhanh thôi".

Nàng cảm thấy tuyệt vọng, hét lớn:

-" Tiểu nhân vô sỉ, ngươi sẽ chết không yên lành"

Trịnh Khanh không quan tâm, khinh thường lời nàng nói, chờ đợi thuốc có hiệu quả.

Y Nhiên cảm thấy mặt đột nhiên nóng bừng lạ thường, hô hấp trở nên khó khăn, bàn tay tự động nắn bóp hai bầu vú, hai chân dài thon kẹp chặt lại.

-" A... nóng quá.... khó chịu quá... ư ư" nàng không nghĩ thứ kia lại có tác dụng như vậy, nàng tuyệt vọng rồi, hai mắt mê ly.

Trịnh Khanh mắt sáng lên, không ngờ sau khi uống thuốc, nàng lại hấp dẫn như vậy.

Bên ngoài, Hương Sam dẫn Hồ Phong cùng tiểu Điệp đi về phía những căn phòng trống, Hồ Phong la lớn:

-" Nương tử, nàng ở đâu, ta đến rồi đây!" tiếng của hắn như sấm, vang vọng xung quanh.

Tiểu Điệp cũng hô to:

-" Tỷ tỷ, tỷ ở đâu, muội đến rồi đây!" nàng vừa đi tìm, vừa chụm tay hô.

Hương Sam đi tìm phòng Y Nhiên, ở đây có mấy chục căn phòng lớn nhỏ, cần chút thời gian tìm kiếm.

Trịnh Khanh ở trong phòng, nước miếng đã chảy ròng, dương vật của hắn đã đẩy quần dài thành túp lều lớn.

Y Nhiên mơ màng, nghe tiếng gọi của Hồ Phong:

-" Tướng công, thiếp ở đây, cứu...." nàng bị Trịnh Khanh bịp miệng lại.

Trịnh Khanh thầm hoảng hốt, nhưng hắn an tâm là căn phòng này đâu dễ tìm kiếm.

Hồ Phong thính lực hơn người, liếc nhìn về phía phòng lớn đằng xa, sát khí tuôn trào.

-" Bên kia, đi" hắn phóng nhanh như bay đi đến đó.

Trịnh Khanh dục vọng đã khó nhịn, nhìn Y Nhiên đang tự thò tay vào trong tiết y, xoa bóp vùng kín đáo.

Mắt hắn nhìn chăm chăm, nước miếng chảy ròng, không nhịn được nữa, đi đến gần giường, bàn tay to muốn xé mở y phục.

-" Rầm... ầm" Cánh cửa lớn rời khung cửa, bay "ầm" gần ngay chỗ Trịnh Khanh.

Trịnh Khanh giật mình đứng dậy, quay lại xem chuyện gì...

-" Bịch... ầm" Trịnh Khanh lăn mấy vòng, đâm sầm vào cánh cửa phía trong, không biết sống chết ra sao? không chết cũng tàn a.

Hồ Phong xuất hiện như một vị thần, hắn nhìn Y Nhiên nằm trên giường, y phục vẫn đầy đủ, nhưng đã xộc xệch không kém là bao.

Hắn lao lên lay người Y Nhiên nói:

-" Nương tử, nương tử, ta Hồ Phong, tướng công của nàng đây" hắn cố gắng gọi nàng.

Y Nhiên vẫn còn chút ý thức, nước mắt tràn ra:

-" Tướng công, thiếp nóng quá, thiếp muốn" nàng bám cổ của hắn, hôn khuôn mặt Hồ Phong đầy gợi tình.

Hồ Phong sắc mặt âm trầm nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu, ánh mắt mê ly ngập nước mắt, miệng nhỏ thở dốc ư ư, lưỡi nhỏ thơm liếm môi mềm đỏ hồng, tay nhỏ thì nắm bầu vú, tay kia luồn trong tiết y vuốt ve, hai chân dài thon chụm lại. Y Nhiên không còn chút ý thức, nàng đã triệt để động tình.

Lúc này tiểu Điệp và Hương Sam cũng đã tiến vào phòng.

Tiểu Điệp lao lên nằm trong lòng Y Nhiên khóc lóc:

-" Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, tiểu Điệp của tỷ đến rồi đây, hu hu"

Y Nhiên vô ý thức vòng hai tay nhỏ, ôm cổ tiểu Điệp, đôi môi ẩm ướt hôn lên khuôn mặt của tiểu Điệp:

-" A, nóng quá, thiếp muốn, nhanh nhanh"

Tiểu Điệp mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:

-" Tỷ tỷ, ngươi... ngươi làm gì"

Hồ Phong khóc cười không xong, hắn hiểu được Y Nhiên đã bị hạ dược, nếu hắn đến muộn chút nữa thì... [ các bạn đọc giả sẽ cmt ♡ mình mất, khà khà].

Hắn đi đến chỗ Trịnh Khanh đang nằm lăn trên sàn, sát ý lẫm nhiên:

-" Tên súc sinh chó chết này" Hồ Phong xách cổ Trịnh Khanh lên, ném vào cái bàn bên cạnh " rầm".

-" A... hự" bất tỉnh hoàn toàn.

-" Không nể mặt Hương Sam cô nương, ta đã hành hạ ngươi đến chết rồi, hừ".

Tiểu Điệp mắt đẹp đầy nước mắt nhìn Trịnh Khanh:

-" Không ngờ ngươi hèn hạ, tồi tệ như vậy" nàng suýt bị lừa bởi vẻ bên ngoài của hắn.

Hương Sam đã mật báo cho gia đinh, chút nữa sẽ có người mang Trịnh Khanh về. Nàng nhìn đại ca đầy phức tạp, thì thầm:

-" Ta làm như vậy, đúng hay sai?"

Hồ Phong ánh mắt đầy cảm kích nhìn Hương Sam nói:

-" Đa tạ công nương lần này, nếu không có cô nương, ta chắc chết mất" hắn nói rồi dứt khoát quỳ một chân xuống, cúi đầu trước Hương Sam, bày tỏ sự đa tạ của bản thân.

Hương Sam không ngờ tên dâm tặc xấu xa này, vì một nữ nhân, có thể bỏ qua tôn nghiêm của nam nhân như vậy.

Tiểu Điệp thút thít nhìn Hồ Phong, vội nói:

-" Ca ca, huynh..." Hồ Phong cản lại lời nàng muốn nói.

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" So với Y Nhiên, chuyện nhỏ này không đáng là gì cả, cho dù phải chết" tên Trịnh Khanh này hắn ghi nhớ rồi.

Tiểu Điệp cũng hiểu được cái quỳ này, ca ca của nàng có vẻ dễ nói chuyện, nhưng rất cứng đầu. Lúc hắn luyện tập dưới dòng thác, cho dù dòng thác mạnh đến đâu, hắn cũng không chịu khuất phục. Nàng không cảm thấy nhục nhã, mà tự hào về ca ca của mình, nàng phải đánh giá lại ca ca của mình, tốt hay xấu, để sau sẽ rõ...

Hương Sam lắp bắp, nói.

-" Dâm tặc... xấu xa.... ngươi đứng lên đi, hừ hừ, nhớ điều kiện của bổn tiểu thư là được rồi" nàng có cái nhìn tốt hơn về Hồ Phong.

Hồ Phong nghĩ rằng: nàng chịu báo tin cho hắn, không biết mục đích là gì, nhưng hắn đã có cái nhìn tốt đẹp về nàng, hơn đại ca của nàng nhiều.

Hắn nghiêm túc nói:

-" Hương Sam cô nương, ta hi vọng đại ca ngươi, đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa"

Hương Sam thở dài nói:

-" Hi vọng như vậy đi" nàng không dám xác định.

Hồ Phong bế sốc Y Nhiên lên, Y Nhiên động tác đã rất lớn mật với hắn. Nàng luồn tay nhỏ vào ngực của hắn vuốt ve. Hương Sam thấy vậy, dẫn hắn đi tới một căn phòng khác ở nơi gần đây.

Hương Sam cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, gò má hơi phiết hồng, nói:

-" Dâm tặc... nơi này không có người quấy rầy, bổn tiểu thư đi trước".

Hồ Phong ủ rũ nói:

-" Hương Sam cô nương, nàng có thể đừng gọi ta là dâm tặc nữa được không? ta tên Hồ Phong a!"

Hương Sam lườm hắn, khinh bỉ nói:

-" Hừ... dâm tặc" nàng muốn rời khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.

Hồ Phong nói nhanh:

-" Đợi đã Hương Sam cô nương, nàng có thể dẫn tiểu muội của ta về tiêu cục Vân Kiêu được không?"

Tiểu Điệp không vui nói:

-" Không muốn, ca ca, muội muốn ở đây chăm sóc cho tỷ tỷ" nàng nắm tay Y Nhiên với ánh mắt quan tâm.

Hồ Phong đánh mắt cho Hương Sam, nàng biết ý nắm tay tiểu Điệp nói:

-" Tiểu muội ngoan, đi thôi, trên đường ta sẽ nói cho ngươi nghe"

Hồ Phong cảm kích:

-" Đa tạ, ân tình ta nhớ kỹ"

Hồ Phong nhìn bóng lưng hai nàng đi khuất, cười khổ nói:

-" Tiểu Điệp mà ở đây, ta hành sự cái rắm a"

[ nói nhiều làm gì... hành sự thôi]

Hồ Phong nhìn Y Nhiên, cơ thể đã tỏa nhiệt nóng bừng rồi, hắn hôn nhẹ đôi môi mềm mại của nàng, tràn ngập yêu thương.

Hắn đẩy cửa phòng, khép chặt cửa lại, đặt nàng trên giường lớn, Y Nhiên đã động tình, hắn vào ngay chính đề.

Hắn thoát sạch y phục của bản thân, cơ thể trần truồng với dương vật cương cứng chỉ thiên. Hắn nhẹ nhàng gỡ y phục của Y Nhiên, nàng bám chặt lấy hắn hôn hít nắm vuốt, hắn cố gắng tháo từng khối vải rời khỏi người của nàng, cuối cùng nàng cũng trần như nhộng, một thân hình dụ nhân, kích thích mọi giác quan của hắn.

-" Nương tử, để nàng chịu khổ rồi" hắn xúc động muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén được.

Tay chân của nàng khua loạn, bấu víu trên giường, uốn éo động tình, cơ thể nóng bừng, nhất là vùng mặt và cổ của nàng, nước nhờn ấm nóng dưới hạ thân đã khá nhiều.

Hắn đè lên người nàng, miệng hôn đôi môi mềm của nàng, bàn tay hắn bóp hai bầu vú, chân tách đùi thon của nàng sang hai bên. Nàng cũng vô ý thức phản ứng với động tác của hắn, bám chặt cơ thể phía trên người nàng.

Phía dưới hạ thân lộ ra khu âm đạo ướt nhẹp, hột le đã cưng cứng. Tay hắn cầm dương vật, quẹt đầu khấc lên hai mép nhỏ đỏ mọng.

ư ư ư ư ư ư ư....

Nàng rên rỉ uốn mông theo đầu khấc to phình của hắn, chờ đợi gì nữa, hắn đẩy nhẹ mông một cái, đi vào hơn phân nửa dương vật.

Y Nhiên ưỡn mông tiếp nhận, rên rỉ, mặt đẹp sung sướng:

Hự.... ư..... ư..... ư...... nước nhờn tiết ra thêm một chút, hai chân của nàng kẹp eo hắn càng chặt.

-" Tướng công, ư ư " nàng thì thào trong tưởng tượng.

Hồ Phong đẩy mạnh hết cỡ dương vật, hắn cảm giác được âm hộ của nàng, đang co bóp lên thân dương vật của hắn. Dù sao âm hộ của nàng mới bị phá thân không lâu, giống như lúc còn xử nữ.

ư ư ư ư....

Hai tay của nàng bấu chặt lưng hắn, hai chân kẹp chặt eo, gỡ khó mà ra được.

-" Thật chật hẹp, ẩm ướt" dương vật to dài của hắn nằm gọn trong âm hộ, đang được thành âm hộ co bóp, mát xa.

-" Y Nhiên, nương tử của ta, ta sẽ đưa nàng lên đỉnh của thế giới này"

Miệng rộng của hắn, tham lam ngoạm miệng nhỏ của nàng, hắn hôn mút nhiệt tình, nàng hé miệng đưa đầu lưỡi thơm ra ngoài. Hắn mút đầu lưỡi của nàng, vươn đầu lưỡi vào trong miệng nhỏ, hút hết dịch thể ngon lành bên trong.

Hồ Phong đẩy mông nhấp nhẹ nhàng, dương vật ra vào liên tục kêu:

bẹp... bẹp.... bẹp.... bẹp.....

cùng tiếng hai hòn bi ướt nhẹp đập vào mông to:

dát .... dát...... dát..... dát......

Hắn nhấp càng mạnh hơn, cơ thể nàng hứng tình càng mạnh, do thuốc gây ra nên nàng cũng chẳng ngại ngùng gì, rên la sung sướng:

a a a a a a a ư ư ư a a ư a a a a .....

phạch phạch phạch phạch .....

Nước nhờn của nàng chảy ra lợi hại, thấm ướt cả hai bộ phận đang giao nhau, đám lông đen ướt nhẹp bó lại.

Dương vật cứng rắn điên cuồng trùng kích tiểu huyệt trơn mềm ẩm ướt.

Hắn cúi đầu, miệng rộng ngoạm hai đầu vú nhỏ hồng, hàm răng khẽ cắn mút nhẹ nhàng vui thích.

Hưm ư ư ư ư ự ư....

phạch phạch phạch phạch....

Hắn tham lam mút bầu vú " chùn chụt", đồng thời đánh lưỡi lên núm vú căng cứng. Miệng nàng thở dốc, hơi thở gấp rút đứt quãng, cơ thể đã lấm tấm mồ hôi.

Dương vật dập mạnh mẽ vào một lúc, Y Nhiên cũng đã đến giới hạn, âm hộ bên trong co bóp dương vật càng mạnh, mông eo giật giật, hai chân và tay bám chặt cơ thể mạnh mẽ của hắn.

ư ư a a a ư a a a a a a a a a

Nàng không chịu nổi nữa...

Dâm thủy ấm nóng của nàng, tưới đầy lên đầy khấc to phình, nước tràn ra ngoài theo từng nhịp đẩy dương vật.

Hắn đẩy thêm được một lúc, ôm eo Y Nhiên nâng ngồi dậy, để nàng ngồi lên hai chân của hắn, miệng ngoạm hai bầu vú vun cao rung rinh, dương vật tiếp tục nâng thương vào âm hộ.

ư ư ư ư ư ư ư ư ......

phạch phach phạch phạch....

Do tác dụng của thuốc vẫn còn, nàng càng sung sức mãnh liệt, mồ hôi trên người nàng đã nhễ nhại, hai thân thể ướt đẫm bám chặt vào nhau. Da thịt trơn nhẵn của nàng áp vào người hắn, càng tạo ra khoái cảm đặc biệt, hắn đẩy dương vật vào hang động trơn tuột, ẩm ướt càng dữ dội hơn.

ư ư ư ư ư ư ư ư .....

phạch .... phạch..... phạch.....

Nàng ôm cổ hắn, mặt đẹp ngửa lên trần, uốn éo mông eo điên cuồng, miệng rên la như dã thú.

-" Nương tử, nàng thật điên cuồng, khà khà"

a a a a a a a ư ư ư ư ư a a a a ....

phạch phạch phạch phạch.....

Tiểu huyệt của nàng bị dương vật trùng kích mạnh như vũ bão...

Nàng giật giật mông eo, tiết khí dâm thủy, hắn cũng đẩy mạnh thêm chục cái, phóng xuất ầm ầm dòng tinh ấm nóng vào trong nàng.

Hai người ngồi ôm nhau thở, đầu nàng đã gục trên vai hắn, đê mê ôm chặt hắn thở phì phì. Hai bàn tay to của hắn, vuốt ve lưng trần trơn mịn, đã thấm đẫm mồ hôi của nàng. Có lẽ nàng đã có ý thức trở lại, nhưng vẫn bị dục vọng chiếm đa phần.

Chiếc ga trải giường màu trắng, lốm đốm thấm nước của hai người họ, không còn như lúc đầu, nó đã nhăn nhàu không chịu nổi.

Hai người nghỉ một lúc, dương vật của hắn đã anh hũng trở lại, Hồ Phong đặt Y Nhiên nằm úp, hắn nằm bên trên, nâng thương cương cứng từ phía sau tiến vào nơi ướt nhẹp. Y Nhiên như nằm ngủ, gác đầu lên tay, mũi kêu ưm ưm, như mèo lười.

phạch phạch phạch phạch......

Hắn đâm dương vật bóng lưỡng, đầy gân xanh, liên tục ra vào sâu trong âm hộ chật hẹp. Hai chân nàng dạng ra, tiếp nhận sự trùng kích của hắn.

ưm ưm ưm ưm.....

phạch phạch phạch....

Tiểu huyệt của nàng chịu trận, co bóp liên hồi theo nhịp đâm dương vật của hắn.

Được một lúc lâu, mông eo của nàng co giật, hắn đẩy càng mạnh hơn, nàng đã xuất dâm thủy tràn ra ngoài lần 3. Trong miệng nàng nói ú ớ như ngủ mơ " hừ hừ".

Hắn lật thân thể mềm mại của nàng nằm ngửa, tay ôm gọn hai chân dài thon thẳng lên trời, dương vật mạnh mẽ đi vào âm hộ, hai mép nhỏ đã sưng húp đỏ lên.

Hắn chồm người lên, hôn nhẹ khóe mắt, nói nhỏ vào tai của nàng:

-" Nương tử à, nàng tỉnh chưa vậy, nàng không tỉnh là tướng công đâm tiếp đó a" Hồ Phong hù dọa, xem phản ứng của nàng, hắn sợ không kiềm chế được lại chơi hỏng Y Nhiên thì khổ.

Y Nhiên "ừm" lười biếng nói nhỏ:

-" Tướng công, thiếp mệt quá a, chàng giày vò chết thiếp mất, hic hic" nàng khi biết là Hồ Phong đến cứu, nàng vui mừng tiếp nhận mọi thứ của tướng công.

Hồ Phong cười nói:

-" Nương tử, nàng rất điên cuồng nha, ta bị nàng hại thảm luôn đó" hắn nhẹ nhàng ra vào tiểu huyệt của nàng, nhưng rất ôn nhu.

ư ư ư ư.....

dát dát dát dát....

Đừng tưởng rằng nàng kêu mệt mỏi, hắn sẽ không ngừng lại, nhưng sẽ thương tiếc thân thể của nàng. Cho nàng biết sự lợi hại của tiểu đệ hắn.

Y Nhiên đê mê, vui mừng nói:

-" Đa tạ tướng công thật nhiều, thiếp lúc đó thật sự sợ hãi, hu hu" cứ nghĩ đến chuyện đó nàng lại sợ hãi, chảy nước mắt.

Hồ Phong hôn hút nước mắt của Y Nhiên " xoạt xoạt", đợi nàng nín khóc hắn ôn nhu nói:

-" Nương tử, ta thật sự xin lỗi nàng, đó là khoảnh khắc đen tối của đời ta, ta đã ở bên cạnh nàng"

Y Nhiên vòng tay nhỏ, ôm cổ hắn nói nhỏ:

-" Thiếp yêu chàng suốt kiếp này, không.... cả kiếp sau sau nữa, hì hì" mặc dù hạ thân có vẻ không ổn, nhưng nàng đang rất vui vẻ.

Hồ Phong hôn đôi môi mềm mại của nàng nói:

-" Nương tử, thật sao? ta chỉ yêu nàng kiếp này thôi, ha ha"

Y Nhiên hừ hừ xụ mặt đẹp, nghiêng đầu sang một bên không nói.

Hắn lại chặn đôi môi rồi nói tiếp:

-" Kiếp sau có nàng yêu ta rồi, nên ta chỉ chờ đợi tình yêu của nàng thôi, ha ha"

Y Nhiên mắt đẹp lườm hắn không thèm trả lời, dám trêu chọc nàng, hừ hừ.

Dương vật của hắn vẫn còn làm việc chăm chỉ không biết mệt, Y Nhiên rên rỉ khẽ trong miệng như mèo kêu:

ư ư ư ư ư ư ư .....

Hai người ôm nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng say, Y Nhiên đã tỉnh nên nàng rất phối hợp với hắn, ít đi những ngại ngùng của lần đầu như trong căn nhà gỗ.

hự...... ư...... ư...... ưm...... ư.....

Phạch.... phạch..... phạch.......

Hắn tăng cường độ ra vào mạnh hơn, thỏa thích chơi đùa hang động của Y Nhiên.

-" Lần sau phải rủ thêm Nguyệt Phượng mới thêm kích thích a" hắn thầm định ra kế hoạch kinh điển.

a a a a thiếp sướng quá a a a a thiếp yêu chàng chết mất a a a a a

phạch.... phạch...... phạch....... phạch......

Y Nhiên tiết dâm thủy, nàng co giật ôm chặt thân thể rắn chắc, đầy sức mạnh của hắn.

Hồ Phong cũng không kéo dài thêm, nhấp thêm hai chục cái, Y Nhiên muốn hắn được sung sướng, cũng cố gắng uốn éo mông cùng hắn, tạo thêm khoái cảm khi va chạm.

-" A... nương tử, ta đâm chết nàng ...." dòng tinh nguyên nóng hổi tràn ngập trong nàng.

-" Thật nóng, thật sướng quá tướng công ơi" nàng nằm bất động, chỉ còn miệng nhỏ lẩm bẩm tiếng vô nghĩa ( tác giả nghe ko ra).

Hồ Phong nằm bên cạnh, dùng bàn tay thô ráp vì luyện đao, vuốt ve cơ thể đã vì hắn mà xuất 4 lần, hình như ngang tầm Nguyệt Phượng.

Thời gian khá lâu sau, nàng cũng tỉnh lại, rúc đầu nhỏ vào ngực hắn.

Y Nhiên thương cảm nói:

-" Thiếp bị tên Trịnh Khanh...." miệng nàng bị hắn chặn bằng miệng rộng, hắn như muốn nuốt hêt lời của nàng, hắn mút cái lưỡi, đôi môi say đắm, một lúc sau mới rời ra được, tràn đầy dịch thủy.

Hắn mỉm cười nói:

-" Nương tử, người khi dễ nàng không sống tử tế được với ta đâu, nàng yên tâm"

Y Nhiên cũng không nói nhiều nữa, nàng quá mệt mỏi, nàng ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Hồ Phong.

Hồ Phong nhìn nàng ngủ ngon lành, may mắn là thuốc đã được giải sạch sẽ.

-" Ở mãi nơi này cũng không tốt, còn tiểu Điệp ở nhà nữa" hắn ôm nàng, gói trong chăn ấm, bế ra ngoài.

-" Trời đã nhá nhem tối rồi" hắn khép cửa lại, bước đi về tiêu cục.

Tiểu Điệp mắt đẹp sưng húp, ngồi chờ ở trong phòng, thấy Hồ Phong ôm Y Nhiên, nàng hưng phấn đón hai người.

-" Ca ca, huynh đã về rồi" nàng nhìn thấy Y Nhiên đang ngủ say, vui mừng mỉm cười, núm đồng tiền mê người hiện ra.

Hồ Phong gật đầu, mỉm cười nói:

-" tiểu Điệp, muội ăn cơm chưa, chúng ta cùng ăn luôn ha"

Tiểu Điệp lắc đầu nhỏ nói:

-" Ca ca, muội chưa có ăn, tiểu Điệp phải chờ ca ca cùng tỷ tỷ"

Hồ Phong ấm áp nói:

-" Nha đầu ngốc này, muội đợi ca ca một chút nhé" hắn bế Y Nhiên vào phòng của nàng, dọn dẹp đôi chút, đắp chăn ấm cho nàng, trước khi đi còn tặng cho nàng một nụ hôn trên trán nữa.

Y Nhiên mở mắt đẹp:

-" Đa tạ chàng, đồ ngốc" mắt đẹp nhắm lại thiếp đi.

Hồ Phong ăn cơm cùng tiểu Điệp rất vui vẻ, tiểu Điệp biết được Y Nhiên bình an vô sự, nàng vui mừng trở về phòng của mình tắm rửa, tẩy rửa đi những mệt mỏi.

Hồ Phong bưng tô cháo thịt bằm, còn đang nóng hổi vào phòng Y Nhiên, hắn để tô cháo sang bên cạnh, lay nhẹ người nàng nói:

-" Nương tử, nương tử, dậy đi mà"

Y Nhiên mắt đẹp mở ra, mũi nhỏ xinh hít hít, ngửi thấy mùi thơm, bụng của nàng réo lên đói bụng, tay nàng xấu hổ bóp bụng.

Hồ Phong cười ha ha, bưng tô cháo lên, múc một thìa cháo nhỏ thổi thổi cho nguội nói:

-" Nương tử của ta, nàng mở miệng ra để tướng công đút cho nào" Hồ Phong đưa thìa cháo tới gần miệng nhỏ của Y Nhiên.

Y Nhiên cảm động, hé miệng ra cho hắn đút cháo, nàng ăn rất ngon lành nhờ sự trợ giúp của hắn.

Sau khi ăn xong, hắn lấy khăn mềm lau miệng giúp nàng, Y Nhiên xấu hổ nói:

-" Tướng công, chàng để thiếp tự lau được mà"

Hồ Phong quan tâm nói:

-" Nương tử, nàng cứ để ta, nàng chỉ cần làm theo là được"

Hắn dọn dẹp để gọn trên bàn, thuận tiện chui vào chăn ngồi ôm nàng nói:

-" Nương tử, ta đã chuẩn bị nước tắm rồi, chúng ta tắm chung nhé"

Y Nhiên ngương ngùng nói:

-" Không được đâu, thiếp không quen tắm chung"

Hồ Phong cười nói:

-" Hai chúng ta là phu thê với nhau, chuyện đó là bình thường thôi, nàng sẽ quen nhanh ấy mà".

Y Nhiên nhu thuận gật đầu, tuy có chút ngại ngùng nhưng cái gì cũng cho hắn rồi, còn thiếu tắm rửa nữa sao.

-" Tướng công thật tốt với ta a" nàng hạnh phúc, mắt đẹp híp híp.

Hồ Phong thì khỏi nói, hắn vui mừng bế nàng cùng đi sang gian phụ để tắm. Tuy mất công một chút, nhưng thành quả thu lại xứng đáng nha.

[ còn nhiều lần nữa, đoạn hương diễm này cắt, để lần sau, khà khà]

Hai phu thê trẻ tuối cuối cùng cũng tắm xong, Y Nhiên bị hắn chăm sóc một cách quá đáng, nàng bị hắn gợi tình, hai người lại chiến đấu thêm một hiệp nữa.

Y Nhiên vất vả lắm mới rời được phòng tắm, hai người trở về phòng đi ngủ.

Tiểu Điệp ôm chăn sang phòng Y Nhiên, gõ cửa:

-" Tỷ tỷ, muội đến ngủ cùng tỷ đây, mở cửa cho muội đi" nàng hưng phấn vui vẻ.

Y Nhiên mặt đỏ bừng nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong làm như không nhìn nghe thấy gì, chùm trăn giả vờ nhắm mắt ngủ.

Y Nhiên mặt đẹp tức giận, nghiến răng ngà, chân thon đạp đạp Hồ Phong.

Hồ Phong cười hắc hắc, nắm chân của nàng vuốt ve yêu thích không buông tay.

Tiểu Điệp đợi lâu không thấy trả lời, nàng gấp gáp đập cửa ầm ầm nói:

-" Tỷ tỷ, muội khó ngủ quá, cho muội ngủ với tỷ đi mà" nàng cứ nghĩ đến chuyện hôm nay là không ngủ được.

Y Nhiên khóc không ra nước mắt với hành động vô lại của Hồ Phong, nàng đành nói vọng ra ngoài:

-" Tiểu Điệp đó à, muội về đi, tỷ hôm nay chỉ muốn ngủ một mình mà thôi" nàng mặt đã đỏ đến mang tai, vì Hồ Phong mà nàng xấu hổ nói dối tiểu Điệp.

Hồ Phong đã nắm mông căng của nàng xoa bóp, Y Nhiên trừng mắt hắn.

Trước kia còn có tiểu Điệp thủ hộ nàng, bây giờ sói đã vào đến trong nhà, chỉ có đường bị ăn thịt mà thôi.

Tiểu Điệp mặt đẹp buồn bực, nàng ủ rũ ôm chăn trở về phòng

-" Hừ hừ, đừng tưởng rằng ta không làm gì được hai người" nàng đã có kế hoạch kinh điển trong đầu nhỏ.

Hồ Phong và Y Nhiên vật lộn tự do thêm một hiệp, Y Nhiên gác chân ngọc lên người hắn hạnh phúc ngủ thiếp đi. Hắn đành rúc đầu vào hai bầu vú của nàng, yên tâm ngủ say.