Chương 42: Đi dạo

Trong thùng gỗ, Hương Sam thỏa thích vuốt ve cơ thể trắng nõn nà, nam nhân nào nhìn thấy, cũng muốn cắn một cái cho đỡ thèm.

Ngoài phòng, nha hoàn gõ cửa nói:

-" Bẩm tiểu thư, đại thiếu gia cho gọi người đi đại sảnh" nha hoàn đứng ngoài chờ đợi.

Hương Sam đang nô đùa tắm rửa cơ thể, nghe nha hoàn nói, nàng nhíu mày liễu:

-" Ngươi có biết, đại thiếu gia gọi ta có việc gì không?" nàng lười biếng gác chân ngọc lên thùng gỗ, đùa nghịch cánh hoa nổi trên mặt nước.

Nha hoàn nói:

-" Thưa tiểu thư, nô tỳ không biết ạ".

Hương Sam mặt đẹp không vui, nói:

-" Ngươi nói với đại ca ta, ta sẽ đến ngay" nàng đứng dậy, thân thể trắng nõn nà phơi bày rõ ràng, căng tràn sức sống tươi mới.

Hai bầu vú căng tròn, với núm vú nhỏ màu đỏ hồng cao vút vểnh lên. Hạ thân có vùng tam giác ẩn hiện với đám lông mu thưa thớt, đen mượt ướt sũng. Đôi chân ngọc của nàng bước ra khỏi thùng gỗ, tìm kiếm y phục mặc vào.

Nha hoàn đã đi thông báo cho Trịnh Khanh biết, Trịnh Khanh tươi cười dẫn hai vị khách quý ra khuôn viên đi dạo.

Trong nhà chòi, ba người ngồi thưởng thức trà thượng hạng.

Trịnh Khanh nhìn hai vị khách nói:

-" Hai vị chê cười rồi, tiểu muội có việc bận, đành phải đợi thêm một chút"

Công Tôn thổi thổi hơi nóng trong cốc, nhấp ngụm trà thơm, nói:

-" Trà thơm, không vội không vội"

Lạc Lâm thở dài nói:

-" Cũng phải vài năm rồi, không thấy tiểu thư Hương Sam nhỉ? không biết nàng còn nhận ra ta không? ha ha"

Trịnh Khanh cũng không biết mục đích của hai người là gì " chắc không chỉ đơn giản đến thăm tiểu muội chứ?" hắn thầm nghĩ.

Hắn hỏi nha hoàn:

-" Tiểu muội ta nói sẽ đến ngay sao?"

Nha hoàn hành lễ nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, tiểu thư đang tắm rửa, sẽ đến ngay ạ"

Công Tôn, Lạc Lâm thầm nghĩ " nữ nhân thích tắm rửa là chuyện bình thường"

Trịnh Khanh cũng biết tiểu muội thích sạch sẽ, hắn đành cười cười nói:

-" Tiểu muội ta ưa thích tắm rửa, hai vị chê cười rồi"

Lạc Lâm không quan tâm cười:

-" Dù sao thì cũng vài năm không gặp, đợi thêm một chút cũng không sao"

Công Tôn không nói gì, thưởng thức trà thơm, dáng vẻ rất thong dong, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Trong phòng Hương Sam, nàng đã mặc xong y phục, hỏi nha hoàn:

-" Có khách quý đến phải không?"

Nha hoàn mặt đỏ lên nói:

-" Thưa tiểu thư, đúng là có khách quý đến, còn rất anh tuấn phi phàm" nàng cúi đầu e thẹn, lần đầu tiên nàng thấy có người anh tuấn hơn cả đại thiếu gia.

Hương Sam ngón tay gõ đầu nhỏ của nàng nói:

-" Phì... ngươi mà cũng mê mẩn vậy sao?"

Nha hoàn ngại ngùng, không dám chậm trễ nói:

-" Tiểu thư, người nhìn thấy sẽ thích ngay thôi, hi hi" nàng phán đoán tiểu thư cũng sẽ như mình.

Hương Sam cũng không nói nhiều, đi tìm đại ca.

Khuôn viên buổi sáng, cánh hoa dập dờn theo gió nhẹ, những ánh nắng đầu tiên dịu dàng dễ chịu.

Công Tôn và Lạc Lâm hai mắt sáng lên, miệng há to thất thần. Hương Sam xuất hiện trước ánh mắt của mọi người.

Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, trên tóc cài châm hình cánh bướm. Mặc y phục màu xanh nhạt, bộ ngực căng nảy nở hấp dẫn, eo thắt nơ con bướm nhỏ màu cam, tóc đen dài còn ẩm ướt xõa ngang mông to tròn, váy rộng ngang đầu gối, đôi hài màu hồng ẩn hiện theo bước chân của nàng.

Trịnh Khanh thấy phản ứng của hai người, đành ho nhẹ " khụ khụ" nhắc nhở.

Hai vị khách quý xấu hổ, cười ha ha.

Trịnh Khanh cười nói:

-" Tiểu muội, hai vị đại ca đây, muội còn nhớ chứ?"

Hương Sam mắt đẹp nhìn hai người, hành lễ nói:

-" Hương Sam ra mắt hai vị đại ca, các người đến thăm muội sao?"

Công Tôn mỉm cười nói:

-" tiểu nữ hài, mới mấy năm không gặp, đã trưởng thành xinh đẹp như vậy rồi"

Lạc Lâm cầm quạt, đập đập nhẹ lòng bàn tay, nói:

-" Ta còn tặng quà cho muội nữa đó, muội thích hình con bướm phải không?"

Hương Sam không biết nói gì cho phải, tính cách của nàng khó ai hiểu được.

-" Hai vị đại ca, tiểu muội lúc đó vẫn còn nhỏ a"

Bốn người cùng đi dạo bên trong khuôn viên, Hương Sam được các vị đại ca chăm chút như công chúa vậy.

Trở về phòng với hai món quà đắt tiền trên tay, nằm trên giường mà cảm thấy có chút rung động, nhưng không hưng phấn được như trước kia. Hôm trước nàng tận mắt nhìn Niệm Châu liều lĩnh thân mật với Hồ Phong, nàng thầm nghĩ:

-" Ta cũng sẽ có tình yêu của đời mình hay sao?" nàng là tiểu thư cao quý của Trịnh gia, nàng đã đến tuổi kết hôn.

-" Ta sẽ phải gả cho nhà quyền quý nào đây?" nàng không biết, còn phải tùy thuộc vào lợi ích của gia tộc.

Đột nhiên nàng nghĩ đến Niệm Châu, nhớ đến cô nương liều lĩnh này.

-" Nhưng tiểu cô nương đó ở đâu?....." đầu ngón tay, day huyệt thái dương suy tư.

-" Dâm tặc, đúng rồi tên dâm tặc, chỉ cần tìm được tên đó là tìm được tiểu cô nương kia" nàng cảm thấy bản thân mình thật thông minh.

Nàng vuốt ve hai món quà đắt tiền, vứt sang một bên, đi ra khỏi Trịnh gia.

Trịnh Khanh dẫn hai vị khách quý đi nơi mà nam nhân đều ưa thích, cho dù họ thuộc tầng lớp gì của xã hội.

Nguyệt Phượng nằm trong thùng gỗ đầy nước ấm, ngón tay thon đang miết nhẹ hạ thân, nàng cười mắng nói:

-" Tướng công xấu xa, làm người ta sưng đỏ hết lên rồi, hừ hừ" nàng không biết rằng, đêm qua nàng cũng không kém a.

Nữ nhân mà, đúng là thay đổi nhanh chóng mặt.

-" Tướng công thật mạnh mẽ nha, lại còn chu đáo nữa chứ, hì hì" nàng nhớ lại cảnh điên cuồng giữa hai người, hầu như chỉ có mỗi mình nàng la hét.

-" Xấu hổ chết người đi được" nàng nhắm chặt hai mắt đẹp, hai tay bóp hai bầu vú ngại ngùng.

Hồ Phong sắp đi rồi, không biết khi nào sẽ đi, hắn muốn ở cùng người thân nhiều thêm một chút.

Tiểu Điệp hai nắm đấm nhỏ giơ lên, hoan hô nói:

-" Ta muốn đi thăm mẫu thân, phụ thân, hi hi"

Y Nhiên mỉm cười, nhéo mũi nhỏ của tiểu Điệp nói:

-" Muội đó, tiểu cô nương như vậy bao giờ mới lớn chứ"

Tiểu Điệp nắm tay Y Nhiên lắc lắc nói:

-" Tỷ tỷ, muội mới không muốn lớn đâu, ca ca sẽ khi dễ muội như khi dễ tỷ, hừ hừ"

-" A... khụ khụ" Hồ Phong xấu hổ ho khan.

Y Nhiên mặt đỏ bừng, trừng mắt tiểu Điệp nói:

-" Tiểu Điệp, muội toàn ăn nói bậy bạ không a!".

Tiểu Điệp ngẩng đầu nhìn Hồ Phong nói:

-" Muội không nói bậy, tỷ tỷ còn bị ca ca làm cho ngất đi nữa, muội không muốn ngất đâu".

Y Nhiên gạt tay nhỏ của tiểu Điệp ra, mặt đỏ như táo chín nói:

-" Tiểu Điệp, muội còn như vậy nữa, ta không để ý muội nữa đâu"

Hồ Phong đau đầu với tiểu muội của mình, hắn còn muốn sống lâu trăm tuổi, hắn nắm tay nhỏ của Y Nhiên kéo đi ra ngoài tiêu cục.

Tiểu Điệp gấp rồi, tay nắm đấm nhỏ, vội nói:

-" Ca ca xấu xa, chờ muội với, muội sai rồi nha" đôi chân thon nhỏ của nàng nhanh chóng đuổi theo.

Thanh lâu là nơi thu hút lượng khách ghé thăm, còn nhiều hơn cả tửu lâu, trật tự ở thị trấn này được quản lý khá yên ổn, thương buôn ra vào tấp nập làm ăn, thanh lâu cũng nhờ đó mà làm ăn khấm khá.

Thanh lâu này có ba tầng, trên tầng cao nhất.

Tú bà béo mập, ăn mặc diêm dúa, cười tươi như hoa:

-" Trịnh thiếu gia, người lâu rồi không đến chơi nha, các cô nương đều nhớ tới thiếu gia đó" bà liếc hai vị công tử anh tuấn bên cạnh, nói tiếp:

-" Hai vị công tử anh tuấn này là...."

Trịnh Khanh mặt nghiêm nghị, nói:

-" Bà hỏi nhiều như vậy làm gì, có cô nương nào xinh đẹp mang hết lên đây, cho hai vị đại nhân chọn lựa"

Hai người Công Tôn, Lạc Lâm hứng thú nhìn xung quanh, thầm nghĩ:

-" Ở nơi này không biết có mỹ nhân không đây?"

Tú bà cười nói:

-" Trịnh thiếu gia, hai vị bằng hữu của ngươi cũng ở đây a" nói rồi đi xuống lầu phân phó.

Lạc Lâm cười nói:

-" Trịnh huynh đệ, bằng hữu của ngươi cũng ở đây sao? vậy thì tốt quá, cùng đi gặp luôn cũng được"

Công Tôn nói:

-" Đã đến đây thì gặp cũng chẳng sao, đi thôi"

Trịnh Khanh dẫn hai người đi đến phòng của Đại Hải và Phương Cảnh đang hành sự.

Nhìn thấy Trịnh Khanh, hai người đang làm việc cũng không dừng lại, họ đã quá quen với tình huống như vậy.

Công Tôn, Lạc Lâm hai mắt sáng lên, họ thấy cái gì?

Hai người Đại Hải và Phương Cảnh đang nằm đè lên hai thiếu nữ chừng tuổi của Hương Sam (16), bọn hắn cắm cây côn thịt to dài vào tiểu huyệt nhỏ bé của các nàng.

ư...... ư ư............ ư..... ư... ư.. ư.....

phạch..... phạch .... phạch .......

Tiếng rên rỉ và va chạm xác thịt vang khắp cả căn phòng lớn.

Bọn người Trịnh Khanh cũng không quấy rầy màn hương diễm như vậy, cảm thấy khá thú vị, đi đường từ xa đến đây, cả tuần nay chưa gần nữ sắc.

Đại Hải thân hình to mỡ nằm trên tấm thân nhỏ bé của thiếu nữ, dương vật của hắn đã lấp kín âm hộ chảy nước của nàng. Hắn chống tay hai bên, lấy mông làm chủ, nắc mạnh dương vật đâm sâu vào người thiếu nữ, hai tay nhỏ của nàng chống lên ngực đầy mỡ của hắn, miệng rên la a a a a a a a a a a. Hắn thở hổn hển cố gắng đẩy mạnh dương vật vào sâu hết cỡ có thể.

phạch phạch phạch phạch phạch ....

a a a a a a ư ư ư ư a a a ư a a a ư .....

Phương Cảnh cũng không kém, quỳ phía dưới, kéo tay hai nàng, dương vật xâm nhập mạnh mẽ.

phạch phạch phạch phạch.....

ư ư ư a ư a ư ư a a ư a a a a......

a a a sướng quá a a a mạnh mẽ quá a a a a a a ....

a hừ hừ....

Đại Hải xuất ra trong âm đạo thiếu nữ, hắn mệt mỏi nằm bẹp trên người thiếu nữ thở hổn hển. Thiếu nữ tuy không vui, nhưng cũng không dám đắc tội hắn, chỉ là đồ chơi để hắn phát tiết.

Phương Cảnh cũng xuất ra, nhưng hắn cầm dương vật bắn chất lỏng màu đục sữa lên khuôn mặt của nàng, thiếu nữ đã đê mê nhắm mắt, không quan tâm hắn làm gì nữa.

Trịnh Khanh thấy mây mưa đã tạnh, hắn cười giới thiệu

-" Đại Hải huynh, Phương Cảnh huynh, hai vị đại ca này là người từ kinh thành đến"

Phương Cảnh và Đại Hải cũng không dám thất lễ, mặc tạm y phục, ôm quyền nói:

-" Đại Hải, Phương Cảnh ra mắt hai vị công tử"

Hai người gật đầu xem như chào hỏi.

Trịnh Khanh nhìn hai thiếu nữ trần truồng nằm đê mê thì nói:

-" Đi sang phòng khác đi, mời các huynh theo ta" nói rồi hắn đi trước dẫn đường.

Tú bà cũng là người sành sỏi trong làm ăn, mắt nhìn người đương nhiên phải tinh tường, hai vị đi theo Trịnh thiếu gia, không phú thì quý.

Tú bà gọi khoảng 10 cô nương, độ tuổi từ 14 đến 17, ngon lành đủ cả.

-" Các vị đại nhân, đây là những cô nương tốt nhất của thanh lâu này a, mời các vị chọn lựa thoải mái a"

Đại Hải và Phương Cảnh đương nhiên sẽ nhường cho hai vị kia trước, xem như tạo thiện cảm tốt đẹp lần đầu.

Mười thiếu nữ tuy mặt còn non nớt, nhưng trong ánh mắt không còn thứ gọi là ngây thơ, nếu có cũng chỉ là giả tạo ở đây. Các nàng nếu tốt số, được vị đại nhân nào để ý, đưa đi khỏi đây, may ra cũng được làm tiểu thiếp thì đổi đời.

Các nàng hi vọng vào hai vị công tử lạ mặt kia....

Sau khi chọn lựa xong thì năm thiếu nữ được chọn, ở lại phục vụ khách nhân.

Trịnh Khanh cho gọi đồ ăn thức nhắm lên, năm thiếu nữ sẽ phục vụ khách nhân uống rượu trước, tùy theo ý của khách.

Các thiếu nữ ở đây, từng trải một thời gian nên việc chiều khách là chuyện nhỏ.

Bọn họ ăn uống, tự nhiên xoa nắn các bộ phận nhạy cảm của đối phương, không hề cố kỵ.

-" Công tử ca, bàn tay của người hư quá à"

-" A... chỗ đó không được đâu, nhột lắm a"

-" Từ từ thôi mà, nô tỳ sẽ chiều ngài mà"

.........

Trịnh Khanh nhìn tiểu Tứ, nhíu mày nói:

-" Tiểu Tứ, ngươi không thấy thiếu gia ta, đang tiếp khách quý sao?" tiểu Tứ nhìn các cô nương quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra mảng lớn, thầm "ực" nuốt nước miếng. Hắn không dám chậm trễ, thì thầm vào tai Trịnh Khanh.

-" Bẩm đại thiếu gia, tên Hồ Phong đó cùng hai vị tiểu thư ra ngoài rồi ạ"

Trịnh Khanh thốt lên:

-" Thật sao?" hắn vui mừng khi hai cô nương hắn để ý từ lâu, đã đi ra.

Hai người Công Tôn, Lạc Lâm không biết chuyện gì mà Trịnh Khanh lại vui mừng như thế. Đại Hải, Phương Cảnh có lẽ đã hiểu ra điều gì, ánh mắt lộ vẻ khác thường.

Gia đinh gật đầu:

-" Bẩm đại thiếu gia, chính mắt nô tài nhìn thấy, tên Hồ Phong dắt tay hai nàng đi ra cửa chính" hắn hưng phấn, sau nhiều ngày theo dõi cũng có kết quả.

Trịnh Khanh nói nhỏ:

-" Ngươi tiếp tục theo dõi cho ta, đi đi"

Gia đinh ôm quyền nói:

-" Vâng, đại thiếu gia" hắn nhanh chóng đi tiến hành nhiệm vụ.

Cuộc nói chuyện của hai người, cũng không ảnh hưởng gì đến không khí ám muội trong phòng.

Lạc Lâm hứng tình đưa một thiếu nữ 15 tuổi sang phòng khác khoái hoạt. Công Tôn thì ngồi uống rượu thêm một lúc, cũng đưa đi một thiếu nữ 16 tuổi.

Hai người đi rồi, chỉ còn lại ba chiến hữu quen thuộc.

Phương Cảnh tay bóp ngực thiếu nữ 17 tuổi, cười khà khà nói:

-" Trịnh huynh, có phải là chuyện đã thành công rồi sao?" hắn đợi lâu như vậy, cũng có chút hi vọng.

Đại Hải không quan tâm, hắn hôn đôi môi của thiếu nữ 14 tuổi, tay to luồn vào trong, nắn bóp bầu ngực to mềm mại.

Trịnh Khanh cười tà:

-" Các huynh yên tâm" hắn không nói nhiều, cần làm công việc ở đây xong đã.

Trong phòng lại diễn ra màn hương diễm quen thuộc.

Tiểu Điệp hưng phấn đuổi theo Hồ Phong và Y nhiên.

Hồ Phong nắm tay hai nàng, hòa cùng dòng người đông đúc trên phố.

Y Nhiên mặt cười đỏ bừng, nàng bây giờ không còn như xưa, ở bên người mình yêu vui vẻ là được, không quan tâm những ánh mắt kia.

Hồ Phong tâm trạng khá tốt, mỉm cười nói:

-" Chúng ta đi tìm phụ mẫu trước, lâu rồi ta cũng thấy nhớ hai người".

Tiểu Điệp thương tâm nói:

-" Nhưng muội không biết hai người ở đâu a"

Hồ Phong nhéo mũi nàng nói:

-" Nha đầu ngốc, không phải còn ca ca của ngươi đây sao?" hắn chưa đi nhưng cũng biết địa chỉ nơi của hai người.

Tiểu Điệp phồng má xinh, xụ mặt không phục nói:

-" Muội mới không ngốc đâu, tỷ tỷ mới ngốc a, bị huynh khi dễ ngất đi"

Y Nhiên khóc không ra nước mắt, nàng trót dại, kể cho tiểu Điệp nghe chuyện của nàng và Hồ Phong.

Y Nhiên giận dữ, truy đuổi chọc lét tiểu Điệp, tiểu Điệp cười hi hi trốn tránh sau lưng Hồ Phong.

Người đi đường thì là một phen rửa mắt, mỹ nhân chơi đùa cũng không dễ thấy ngoài đường a. Mọi người xì xào, tán thưởng vẻ đẹp của hai nàng, còn Hồ Phong thì họ cảm thấy trướng mắt a.

Hồ Phong bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ:

-" Ta mà dẫn theo tiểu Điệp ra ngoài, không biết chuyện kinh khủng gì sẽ ập tới người nữa".

Y Nhiên quyết tâm, phải dạy cho vị muội phu một bài học, không còn lần sau xấu hổ như vậy nữa.

Tiểu Điệp mặt nhỏ đỏ bừng, cầu xin tha thứ:

-" Tỷ tỷ, muội biết sai rồi mà, lần sau không nói tỷ bị ca ca khi dễ ngất nữa đâu, hic hic"

Y Nhiên mắt đẹp trừng Hồ Phong, tay nhỏ kéo da thịt vùng eo của hắn nói:

-" Tại ngươi hết đó, hừ hừ"

Hồ Phong kêu oai oái, khóc không ra nước mắt nói:

-" Nhiên tỷ à, không thể trách ta được a, ai bảo nàng xinh đẹp như vậy chứ!"

Y Nhiên mặt đỏ bừng, mắt đẹp lườm hắn:

-" Tin ngươi mới lạ" miệng nói vậy, nhưng lòng thầm vui vẻ, như ăn mật ngọt vậy.

Tiểu Điệp đã quy củ rất nhiều, sau màn giáo huấn hương diễm của Y Nhiên.

Hồ Phong đau đầu, dẫn hai nàng đi dạo, ngắm sự sầm uốt của thị trấn, tìm đường đi tới hiệu thuốc.

Hương Sam tìm tới cửa tiêu cục nhưng không thấy Hồ Phong, nàng chán nản đi về, không biết tại sao lại như vậy nữa.

-" Ừm, tên gia đinh thân cận của đại ca, hắn làm gì mà thần bí thế nhỉ" nàng theo dõi tên nay là biết đại ca đang ở đâu.

-" Cũng không biết làm gì, đi theo hắn xem sao, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng" nàng tìm thấy mục tiêu hứng thú mới của ngày hôm nay.

Hồ Phong ba người, đi qua những con đường lớn nhỏ, mới đến được cửa tiệm thuốc " Lam Gia", bây giờ cũng đến gần trưa, cửa tiệm thuốc thưa thớt vài người ra vào, nhìn thấy hai người đang làm việc ở bên trong.

Tiểu Điệp hưng phấn, reo lên:

-" Phụ thân, mẫu thân" hai chân nhỏ của nàng chạy vào trong tiệm thuốc.

Hồ Phong nắm tay Y Nhiên đi vào theo.

Phụ mẫu hai người bất ngờ, ba người Hồ Phong lại biết mà đến đây.

Tô mẫu nắm tay Y Nhiên và tiểu Điệp, nhìn Y Nhiên mỉm cười nói:

-" Y Nhiên xinh đẹp à, Phong nhi nhà ta có khi dễ điệt nữ hay không? để bá mẫu trừng trị hắn"

Y Nhiên mặt đỏ bừng xấu hổ, mắt đẹp lườm Hồ Phong một cái nói:

-" Bá mẫu, cảm ơn người quan tâm nữ điệt, Phong đệ, hắn rất quan tâm đến nữ điệt a"

Tiểu Điệp muốn nói gì, nhưng bị Hồ Phong bịt miệng nhỏ, lôi kéo tay nàng đi tham quan tiệm thuốc.

-" May mà ta nhanh trí a" Hồ Phong thầm khen bản thân một lần.

Mọi người ngồi chung ăn cơm, Tô mẫu gắp thức ăn cho ba người Hồ Phong.

Hồ Viễn cười cười, rót chén rượu nói với Hồ Phong:

-" Làm chén rượu chứ" hắn nói vậy thôi chứ, hắn nốc cạn chén rượu " khà" một tiếng.

Hồ Phong thấy phụ thân vui như vậy, sẵn sàng tiếp rượu người:

-"Vâng, phụ thân" hắn cũng không dài dòng, nốc cạn chén rượu.

Phụ thân hắn uống được thêm vài chén, mặt đỏ lên, hơi ngà ngà say, không dám uống nữa.

-" Phong nhi, buổi chiều ta còn phải làm việc nên không muốn uống thêm, ngươi tự tiện đi" hắn lấy lý do để tránh mất mặt.

Hồ Phong cũng không nói thêm, hắn cảm giác uống rượu cũng rất có ý tứ, khi nào có dịp, hắn phải uống hết mình mới được.

Hắn tự rót uống hết vò rượu lớn, phụ thân hắn mua về, mà chưa có cảm giác say như người ta nói. Phụ thân hắn thầm xấu hổ, vì tửu lượng kém cỏi của bản thân so với hài tử.

Tô mẫu lo lắng nói:

-" Phong nhi, ngươi uống nhiều rượu như vậy, có hại cho sức khỏe lắm"

Hồ Phong cười nói:

-" Mẫu thân, người nhìn xem, ta đâu có sao, vẫn bình thường nha"

Tô mẫu yên tâm gật đầu, ánh mắt lườm Hồ Viễn đầy trêu chọc. Hồ Viễn cúi đầu ăn cơm rất ngon lành.

Hồ Phong thường hay trêu trọc tiểu muội trong bữa ăn, phụ mẫu nhìn thấy, cũng chỉ lắc đầu mỉm cười ấm áp.

Tiểu Điệp chu mỏ nói:

-" Ca ca xấu xa, không cho khi dễ ta nữa"

Tô mẫu mỉm cười nói:

-" Các ngươi đó, lớn cả rồi mà còn như tiểu hài tử vậy"

Tiểu Điệp dẩu môi nói:

-" Mẫu thân, nữ nhi mới không lớn đâu, sẽ bị ca ca... ưm ư" nàng định nói ra, nhưng đã bị ca ca của nàng, nhanh chóng gắp cho miếng đậu phụ chặn miệng nhỏ của nàng lại.

Y Nhiên ngồi bên cạnh, thầm lau mồ hôi lạnh dùm Hồ Phong. Hồ Phong cũng đã ướt sống lưng, thầm đau đầu nghĩ:

-" Ta mà sống không lâu, là tại tiểu muội của mình, hic hic"

Tiểu Điệp bị Hồ Phong chặn đứng lời nói của mình, bĩu môi nói:

-" Muội không ăn đậu phụ a, muội chỉ thích ăn thịt thôi, hừ hừ"

Hồ Phong, Y Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm trong long lòng.

Tô mẫu nghi ngờ nói:

-" Tiểu Điệp bị ca ca làm sao?"

Hồ Phong đau khổ nói:

-" Mẫu thân, phụ thân, tiểu muội muốn theo hài tử đi ra ngoài"

Hồ Viễn trầm ngâm nói:

-" Là phúc thì không phải họa, là họa thì cũng không tránh được, ở trong tiêu cục tuy tốt, nhưng cũng không thể ở mãi được" hắn nói đúng vào vấn đề.

Tô mẫu thì không cho là vậy, hừ lạnh nói:

-" Hồ nháo, tiểu nữ hài chân yếu tay mềm, ra ngoài kia rất nguy hiểm"

Tiểu Điệp mặt nhỏ đỏ bừng, không cam lòng nói:

-" Nữ nhi có ca ca bảo hộ, nữ nhi còn nghe lời nữa" nàng cũng không tìm đâu ra ưu điểm của mình nữa.

Y Nhiên không biết nói gì cho phải, mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nam nhân này là cuộc sống sau này của nàng, thầm nghĩ:

-" Ta có nên đi theo hắn không đây?" nếu hắn đi vài ngày thì không sao, hắn mà đi mấy tháng, không biết nàng sẽ thương tâm đến mức nào.

Hồ Phong cần suy nghĩ thêm nên nói:

-" Phụ thân, mẫu thân, việc này cần bàn bạc kỹ hơn" hắn cần thêm thời gian.

Mọi người cũng nghĩ vậy, ăn cơm xong xuôi, Hồ Phong ba người ở lại nghỉ trưa.

Buổi chiều phụ mẫu còn nhiều việc để làm, nói chuyện thêm một lúc rồi cũng đi làm viêc, Hồ Phong dẫn hai nàng đi về.

Phụ mẫu đẩy việc của tiểu Điệp cho Hồ Phong toàn quyền quyết định, Hồ Phong thì bị tiểu Điệp uy hiếp, sẽ nói ra việc hắn khi dễ nàng, nếu không cho nàng đi theo.

-" Nha đầu ngốc này, thật khó đối phó a" hắn thầm thương cảm cho bản thân.

Hắn nhìn Y Nhiên xinh đẹp, dụ nhân thì cười thầm:

-" Chỉ có nương tử Y Nhiên là đáng yêu, nghe lời a"

Y Nhiên cảm nhận được ánh mắt của hắn, mặt đỏ bừng, tay nhỏ nắm góc y phục nói:

-" Phong đệ, ta... ta cũng muốn đi theo ngươi ra ngoài"

-" Cái gì, nương tử ngươi không nói đùa chứ" Hồ Phong như bị đánh vỡ con tim.

-" Hay quá, hoan hô tỷ tỷ" tiểu Điệp nắm tay nhỏ giơ lên, hưng phấn nhảy lên, thân mật nắm tay Y Nhiên.

Hồ Phong sắc mặt khó coi, nắm tay hai cô nương sắc mặt cười tươi, đi dạo trên đường mà tâm tình bất định.

Tiểu Tứ từ ngoài đi vào trong tửu lâu tầng ba, nơi ít khách nhân, nhưng đều là những người phú quý.

Tiểu Tứ từ ngoài đi vào, nói với Trịnh Khanh:

-" Bẩm đại thiếu gia, tên Hồ Phong kia đang trở về nhà cùng hai vị tiểu thư"

Trịnh Khanh nói nhỏ vào tai tiểu Tứ một lúc. Nhìn tên gia đinh rời đi, hắn cười nụ cười lạnh lùng.

-" Uống rượu, mời hai vị đại ca" Trịnh Khanh nâng ly mời Công Tôn va Lạc Lâm.

Tiểu Điệp và Y Nhiên hưng phấn rẽ vào những quán bán hàng trang sức, Hồ Phong cũng không tiếc tiền mua tặng, tiền của hắn được sư phụ cấp cho, cũng chẳng biết làm gì.

-" Tránh ra, tránh ra" tiếng quát của xe phu ngựa trên đường.

Tiếng vó ngựa "lộc cộc" cùng tiếng bánh xe lăn " ầm ầm" lao nhanh, người đi đường hốt hoảng, dạt sang hai bên, cùng tiếng chửi rủa phàn nàn khắp nơi.

-" A... còn tiểu Điệp và Y Nhiên" Hồ Phong giật mình, khoảng cách quá gần, hắn đạp mạnh vào đầu xe ngựa, kéo tay hai nàng tránh sang một bên.

Con ngựa lao vào hàng quán ven đường, mọi người bỏ chạy tán loạn. Cỗ xe ngựa lật nhào lăn ra giữa đường, cày trên đất hai rãnh sâu, mới ngừng lại.

Con ngựa đã hấp hối, nằm thở những hơi thở cuối cùng. xe phu đã lăn lộn cắm vào sạp hàng bên đường bất tỉnh.

-" Ai... da, đau chết ta rồi, cái lưng của ta" một tiếng kêu đau đớn, từ trong cỗ xe ngựa siêu vẹo phát ra. Một cô nương xinh đẹp, ăn mặc vải trang sức đắt tiền, chật vật bò ra ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp đã lấm lem bụi đất.

Hồ Phong ôm hai người tiểu Điệp và Y Nhiên, quan tâm nói:

-" Hai nàng không sao chứ" tình thế vừa nãy quả nhiên nguy hiểm, chỉ còn cách dùng sức mạnh trực tiếp.

Hắn công khai kiểm tra thân thể của Y Nhiên, bàn tay nắn mông tròn của nàng, gật gù nói:

-" May mắn là không việc gì, vẫn còn tốt, khà khà".

Y Nhiên sắc mặt trắng xám, nép vào lòng hắn xấu hổ, đã chuyển sang đỏ bừng, lườm hắn nói:

-" Có kiểu kiểm tra như ngươi sao? luồn cả tay vào trong y phục của người ta!"

Hồ Phong cười hắc hắc gãi đầu.

Tiểu Điệp chu miệng, mặt nhỏ không phục nói:

-" Muội cũng muốn được ca ca kiểm tra" nàng cố ý sát người Hồ Phong.

Hồ Phong trực tiếp bỏ qua ý kiến của tiểu Điệp " nói đùa, ta còn muốn sống lâu hơn chút, ta không muốn đau tim vì nàng nữa"

Người dân đi đường, đa số là dân đen ( không có chỗ dựa, thấp cổ bé họng), nên cũng không dám chỉ trích cô nương xinh đẹp kia, chỉ phàn nàn đôi chút, tự cho là mình hôm nay gặp xui xẻo.

-" Ai... dám phá xe ngựa của ta, bước ngay ra cho bổn tiểu thư, hừ hừ" nàng tức giận, cầm trong tay roi da quát lớn.

Mọi người im thin thít, thu dọn đồ đạc không dám nói nhiều.

Tiểu Điệp chu miệng nói:

-" Nữ nhân xấu xa, không phải ca ca của ta làm" nàng đứng trước Hồ Phong, hai tay nhỏ chống nạnh, mắt trừng nàng kia.

-" Nữ hài nhà quê, dám hỗn xược với ta" nàng cầm roi da muốn quất tiểu Điệp.

Tiểu Điệp biến sắc, không ngờ nàng kia lại hung hăng như vậy. Hồ Phong chắn trước người tiểu muội, tay bắt được roi da không buông.

-" A... buông ra mau, tên nhà quê đáng chết này" nàng cố vùng vẫy giãy giựt roi da, mà không nhúc nhích, nàng tức giận.

Y Nhiên mắt sáng lên, nam nhân của mình thật dũng cảm nha.

Tiểu Điệp hưng phấn, ngó đầu nhỏ, lè lưỡi thơm với nàng kia nói:

-" Hừ hừ, nữ nhân xấu xa, ca ca của ta sẽ đánh toét mông của ngươi".

Hồ Phong lạnh sống lưng " nàng đừng hại ta nữa chứ, tuy thèm muốn, nhưng cũng không thể nói thẳng như vậy a".

-" Ngươi... ngươi, vô sỉ, nhà quê, ta giết ngươi" nàng tức giận thật rồi.

-" Buông ra mau"

-" Không buông" Hồ Phong bình tĩnh nói.

Chân của nàng muốn đạp hắn, Hồ Phong bắt được chân thon của nàng, ngón tay hơi khẽ vuốt ve " mềm mại a".

Nàng kia mặt đỏ lên nói:

-" Nhà quê vô sỉ, mau buông tay thối của ngươi ra".

Hồ Phong mắt nheo lại nhìn chân của nàng, thầm nghĩ:

-" Chân dài thẳng, thon, lại mềm mại co giãn a".

Nàng kia nhận ra ánh mắt vô sỉ của hắn, rà xoát chân đẹp của mình, nàng buông roi da, rút dao nhỏ bên eo, muốn đâm Hồ Phong. Hắn bắt được cổ tay nàng một cách dễ dàng, bàn tay khẽ vuốt làn da mịn màng thưởng thức.

Nàng kia mặt đỏ tới mang tai, chưa bao giờ nàng bị một nam nhân khi dễ gắt gao như vậy.

Hai người giữ trong tư thế thân mật, người đứng xem bàn tán sôi nổi, nàng tức giận xấu hổ.

Hồ Phong buông nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng nói:

-" Cô nương, ta đã nhường cô nương rồi đó, đừng ép ta phải động thủ thật sự" hắn muốn hạ sát nàng, dễ dàng như giết kiến.

-" Ngươi... ngươi nhớ đó cho ta" nàng xoa xoa chân và cổ tay bị hắn nắm làm đau.

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Cô nương yên tâm, ta sẽ luôn nhớ cô nương xinh đẹp mà" hắn dò xét cơ thể đầy đặn của nàng .

-" Ngươi... vô sỉ, đồ nhà quê, ngươi sẽ chết không yên lành" nàng nhặt lên roi da, mắt hạnh trừng hắn, nhìn xung quanh dân chúng, hừ lạnh rồi đi khuất bóng.

-" Cô nương nhà ai, xinh đẹp mà hung dữ quá nha, cho ta, ta cũng không thèm" một thanh niên béo lùn nói.

-" Ngươi không muốn chết, thì câm miệng cho ta, ta mới là đối tượng nàng theo đuổi, khà khà" một thanh niên cao gầy tự tin nói.

-" Hai tên tiểu tử các ngươi, ngồi lâu nãy giờ, ăn có trả tiền không thì nói cho gọn" chủ quán bún đậu gầm gừ hỏi.

Mọi người tản ra xung quanh, làm việc của mình, tên xe phu đã tỉnh lại, được đưa đi cứu chữa. Hắn tìm tiểu thư mà không thấy đâu, nghĩ thầm mình gây ra họa lớn rồi.

Nhìn nàng đi xa, Hồ Phong thầm nghĩ:

-" Có lẽ sẽ sớm gặp lại, hi vọng không quá tệ"

Tiểu Điệp mặt tái nhợt kéo tay Hồ Phong, giọng run run:

-" Ca ca, muội không thấy tỷ tỷ"

Hồ Phong giật mình, mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng Y Nhiên đâu cả

-" Chuyện này, sao có thể"...