Chương 40: Can đảm

Hương Sam mặc y phục màu tím nhạt bó sát người, đường cong cơ thể phô bày trông rất đẹp mắt, cuốn hút ánh mắt của người đi đường.

Trên mái tóc của nàng, được cài những cây châm tinh xảo đắt tiền, hình cánh bướm, tôn lên vẻ đẹp đáng yêu, xinh đẹp cao quý.

Nàng như con bướm xinh đẹp, thướt tha đi dạo qua các cửa hàng bên đường, đôi mắt to đẹp chớp động đen láy, mọi người đi đường bị vẻ xinh đẹp đáng yêu nhìn nhiều vài lần.

Nhiều phú ông có tiền, ánh mắt mang cả tính xâm lược, nước dãi chảy ròng bên miệng rộng lúc nào không hay!

Đối với những ánh mắt như vậy, nàng tuy tức giận, nhưng chỉ kiêu ngạo khinh thường cho qua. Eo thon tinh tế gắn nơ hình cánh bướm màu xanh nhạt, chân dài thon hết sức dụ nhân, nàng tung tăng như con bướm dập dìu trên cánh gió mát mẻ của trời chiều.

Nàng buồn bực trong người, mày liễu nhíu rủ, Hương Sam muốn đi đến nơi mát mẻ ít người, có lẽ là đi hóng gió trời.

Nàng không biết rằng, có một đôi mắt theo dõi từng đường nét cơ thể của nàng, một cách thèm muốn, sung sướng đặt nàng dưới thân, hung hăng khi dễ một phen. khặc khặc.

Tiểu Tứ là gia đinh trung thành của Trịnh Khanh, hắn nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, tên Hồ Phong dẫn theo một cô nương chừng 14 tuổi, đi ra khỏi tiêu cục rồi"

Trịnh Khanh thầm giật mình:

-" Có phải Hồ Điệp tiểu thư phải không?"

Gia đinh nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, không phải Hồ Điệp tiểu thư, mà là cô nương khác"

Trịnh Khanh trầm ngâm nói:

-" Ngươi đi theo dõi xem hắn làm những gì, đi đi" hắn muốn xem tên Hồ Phong này có bản lĩnh gì.

Gia đinh nói:

-" Vâng, đại thiếu gia" hắn nhanh chóng rời khỏi phòng đi theo dõi Hồ Phong.

Hồ Phong ném chuyện của tiểu Điệp sang một bên, nắm tay Niệm Châu ra khỏi tiêu cục Vân Kiêu.

Niệm Châu mặc y phục màu tím nhạt, eo lưng tinh tế, váy rộng qua đầu gối, lộ ra đôi chân trắng mịn, cùng đôi hài màu hồng tinh xảo.

Nàng mới mười 14 tuổi, nhưng các đường nét trên cơ thể đều được phô trương sau lớp y phục màu tím nhạt.

Mặt đẹp của nàng đã hồng thấu, Niệm Châu lần đầu bị một nam nhân lôi kéo tay nhỏ đi trên đường, Hồ Phong mang lại cho nàng cảm giác xấu hổ nhưng mới mẻ, có một chút hưng phấn.

Hai người hồn nhiên nắm tay băng qua khu đông người, đi đến nơi ít người hơn.

-" Công tử, ngươi... ngươi có thể buông tay ta ra được không, ở đây nhiều người lắm nha"

Hồ Phong dừng lại, đối diện với Niệm Châu xinh đẹp, hai tay to của hắn nâng bàn tay nhỏ của nàng lên, đặt môi lên mu bàn tay thon nhỏ của nàng, thâm tình nói:

-" Nương tử à, nàng tin ở ta đi" hắn hít hà tay nhỏ của nàng, không biết có mùi gì không? nhưng có lẽ thơm tho!

Niệm Châu mắt đẹp nhìn hắn " ừm" trong miệng nhỏ. Hồ Phong không nói gì nữa, kéo tay nhỏ của nàng đi dạo trên đường, hai người dừng lại ở trên cầu.

Chiếc cầu bắc ngang qua một dòng sông nhỏ, rất yên bình thong thả.

-" Nương tử, nàng vẫn còn giận ta phải không?" hắn ôm Niệm Châu vào lòng, nàng chỉ lớn tuổi hơn tiểu Điệp một chút, nhưng cơ thể đã phát dục khá nhiều.

Niệm Châu xấu hổ, vùi đầu vào ngực hắn nói nhỏ:

-" Công tử, ta chỉ là một nha hoàn yếu đuối, làm sao có thể xứng với thân phận của ngươi được chứ"

Hồ Phong cảm nhận được sự yếu đuối, tự ti của nàng. Hắn thở dài nói:

-" Nương tử à, Hồ Phong ta thích nàng là chắc chắn không phụ nàng, ta đâu có quan tâm đến vấn đề thân phận gì chứ, nàng đừng có do dự nữa được không?!!!"

Hai tay to của hắn, nắm đôi vai nhỏ của nàng giữ một khoảng cách, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Những cơn gió mát mẻ, nhẹ thổi qua làn tóc đen dài của nàng, những lọn tóc tung bay xòa xòa ngang lưng thon.

Mắt đẹp của nàng bối rối, cặp mày liễu hơi nhíu nói:

-" Công tử... chuyện của tiểu thư .... làm sao bây giờ?" nàng u sầu với đôi mắt buồn, thân thể yếu đuối mỏng manh như sắp ngã.

Hồ Phong ôm nàng vào lòng, hít mùi thơm trên mái tóc của nàng, đặt môi lên trán mịn màng của nàng, cười to nói:

-" Nương tử à, ta tưởng chuyện gì chứ, nàng cứ yên tâm ở ta, tiểu thư của nàng ta bao no, khà khà"

Niệm Châu ngẩng đầu nhỏ, không hiểu nói:

-" Công tử, bao no là sao?" nàng không biết tại sao hắn, khi nhắc đến tiểu thư lại tự tin, vui vẻ như vậy!

Hồ Phong cười cười, cũng không giải thích:

-" Nương tử, chuyện đó về sau nàng sẽ biết, bây giờ chúng ta cần làm chuyện chính sự, khà khà"

Niệm Châu hai tay ôm ngực, mặt đỏ cúi gằm, không biết tên này muốn giở trò xấu gì.

-" Không biết ta nên giả vờ phản kháng hay ậm ừ đồng ý đây!!!" trong đầu nàng đang nghĩ lung tung, lo lắng về chuyện không biết sắp xảy ra.

Hồ Phong nhìn thiếu nữ, mặt đã đỏ bừng vì sốt ruột, hai tay nhỏ như muốn che kín bộ ngực đầy đặn của nàng, nhưng không che hết được.

Hắn cười trêu nói:

-" Nương tử à, ta sẽ ăn thịt nàng ngay bây giờ" hắn giả vờ chồm người lên, hai tay dang rộng ra muốn bắt nàng.

Niệm Châu hoảng hốt tay ôm ngực bỏ chạy, hai người truy đuổi trên cầu. Hắn thật sự cảm thấy hứng thú với trò này.

Niệm Châu xấu hổ mặt đẹp đỏ bừng, nàng như con nai xông loạn sắp bị bắt được, chuyển hướng chạy, nhanh chóng núp sau một người lạ.

Hồ Phong ôm chặt người lạ vào lòng...

Niệm Châu hai tay nhỏ che miệng, mắt đẹp trừng nhìn hai người đang ôm nhau.

-" Cơ thể thật mềm mại, đầy đặn nha" trong đầu cảm giác lần đầu như vậy.

-" Bốp" khuôn mặt thanh tú của Hồ Phong, bị bàn tay nhỏ của Hương Sam in dấu năm ngón tay.

Hương Sam cũng thấy Hồ Phong một lần, trong lần nàng cùng đại ca ra ngoài, cũng không có ấn tượng gì nhiều.

-" Dâm tặc, dám khi dễ bổn tiểu thư, xem ta thu phục ngươi thế nào" tay nhỏ của nàng rút dao nhỏ giấu ở chân, nàng tức giận đâm hướng Hồ Phong.

Mọi người đi đường tụ tập thành nhóm nhỏ, chỉ trỏ xem náo nhiệt. Không thiếu ánh mắt hâm mộ Hồ Phong, can đảm ôm mỹ nhân.

Tiểu Tứ trợn mắt nhìn, hai tay run rẩy, nhanh chóng chạy đi.

-" Thiếu... thiếu.... Bẩm đại thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi"

Trịnh Khanh đang nhấp ngụm rượu, nhíu mày nói:

-" Tiểu Tứ, có chuyện gì quan trọng thật sao?"

Gia đinh hốt hoảng nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, tiểu thư xảy ra chuyện rồi"

Trịnh Khanh đứng bật dậy:

-" Chuyện gì, nói mau"

Gia đình nói:

-" Bẩm đại thiếu gia, người mau đi theo tiểu nhân sẽ rõ"

Hồ Phong không dám khinh thường, hắn cũng nhận ra nàng là tiểu muội của Trịnh Khanh.

-" Nàng ta, chắc cũng không phải loại tốt đẹp gì" Hồ Phong kết luận ban đầu như vậy.

Hồ Phong là ai chứ, người mang tuyệt kỹ " Cửu phách đao tuyệt" nổi tiếng giang hồ, tuy không mang đao nhưng đối phó nàng có lẽ dư sức.

Hắn rời xa chỗ đứng của tiểu Châu, tránh gây ngộ thương cho nàng.

Hương Sam nghĩ hắn bỏ chạy, tay cầm dao nhỏ không tha người, miệng nhỏ tức giận quát:

-" Dâm tặc, để mạng lại" nàng cũng thuộc loại người có luyện võ công giống đại ca nàng, đối phó người thường có thể dễ dàng.

Hồ Phong dù sao cũng sai trước, hắn mở miệng nói:

-" Cô nương hiểu lầm, tại hạ chỉ là vô ý mạo phạm" hắn chỉ đối phó sơ qua đối với nàng, không thật tâm động thủ. Nếu hắn có đao, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu.

Niệm Châu cũng tự trách bản thân, không ngờ sự việc nhỏ này lại dùng đến đao thương. Nếu Nguyệt Phượng ở đây nàng sẽ nói " chỉ ôm thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu chứ, hi hi"

Hương Sam buồn bực, tên dâm tặc này như con lươn, nàng đánh nãy giờ tốn sức, đổ mồ hôi lấm tấm, mà tên này chưa chịu nằm xuống khuất phục nàng.

-" Dâm tặc khá lắm, xem chiêu bổn tiểu thư lấy mạng cẩu của ngươi, hừ" Nàng cười lạnh, hai tay nhỏ nhiều thêm một con dao nhỏ.

Nàng lao vào người hắn triển khai tuyệt chiêu " chém đâm liên tục", từng chiêu trí mạng.

Niệm Châu kinh hô:

-" Công tử cẩn thận" nàng bị mấy lão bá tánh che trở phía sau ( người tốt a)

Mấy người không biết võ công, thầm lau mồ hôi lạnh thay Hồ Phong, nhiều thanh niên trẻ tuổi hứng thú với sắc đẹp của Hương Sam, nhưng thấy nàng hung dữ như vậy cũng lưng ướt mồ hôi.

Hồ Phong đành phải hoàn thủ, nàng không nói lý, chỉ muốn lấy mạng người. Hắn gạt tay của nàng, đẩy nàng mất đà, Hương Sam tức giận nhíu mày liễu, tiếp tục thực hiện mưu đồ của mình. Hồ Phong muốn kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này, hắn cầm cố được hai cổ tay của nàng.

Hương Sam tức giận quát:

-" Dâm tặc vô sỉ, mau buông tay cẩu của ngươi" nàng vùng vẫy hai tay, trừng mắt đẹp phẫn nộ.

Hồ Phong bình tĩnh nói:

-" Cô nương, dừng ở đây thôi" hắn cảm thấy bực mình, phá hỏng chuyện tốt của hắn với tiểu Châu.

Hương Sam không thoát được hai tay nhỏ, chân dài thon đá phía hạ thân của Hồ Phong. Hắn buông hai tay nàng ra, tránh được cú đá nguy hiểm của nàng, Hương Sam được đà lao lên đâm hắn.

Số người xem náo nhiệt càng nhiều...

Hồ Phong tức giận, đánh văng hai dao nhỏ của nàng rơi xuống nước, Hồ Phong cười lạnh nói:

-" Cô nương, xin cáo từ" hắn nắm tay nhỏ của tiểu Châu muốn rời đi.

Hương Sam đã chật vật không chịu nổi, không còn bộ dáng tiểu thư như trước nữa. Nàng căm tức gào thét nhào vào muốn đánh Hồ Phong.

Hồ Phong chắn trước người Niệm Châu, bắt được hai nắm đấm nhỏ của Hương Sam, vòng người ôm sau lưng của nàng. Hắn sợ chân dài của nàng, hại tiểu đệ của hắn.

Có người nhận ra được thân phận của Hương Sam, thầm kêu Hồ Phong can đảm, cũng không dám ở lại lâu, sợ tai bay vạ gió.

Hương Sam sắc mặt tái nhợt, nàng bị tên ghê tởm này khi dễ hai lần, nàng giãy dụa quát:

-" Dâm tặc, mau buông tay thối tha của ngươi ra" nàng bất lực trong trường hợp này.

Niệm Châu kinh hô:

-" Công tử, nàng ta... rất nguy hiểm nha" nàng sợ Hồ Phong bị tổn thương.

Hồ Phong cười lạnh trong lòng " tiểu muội của Trịnh Khanh, không gì hơn cái này".

-" Dâm tặc to gan, mau buông Hương Sam tiểu muội ra, tha ngươi mạng cẩu"

Đại Hải cùng 2 tên hộ vệ từ trong đám người xem náo nhiệt, hùng hổ dọa người đi tới quát lớn. Hắn đã theo dõi từ lâu, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, có khi nàng cảm động lấy thân báo đáp cũng nên. khặc khặc!!!

Mọi người nhìn thấy một nam nhân chừng 21 tuổi, thân hình to mập, cao 1m78, ăn mặc y phục đắt tiền. Có trò hay để xem rồi!

Hồ Phong nhìn Đại Hải thầm nghĩ:

-" Tên này trông cũng chẳng tốt lành gì cho lắm" hắn không sợ nhất chính là những kẻ như vậy.

Niệm Châu nói với Hồ Phong:

-" Công tử, chúng ta đi thôi, kẻ đến không thiện a"

Đại Hải như thần giáng lâm thế gian, hắn nghiêm nghị nói:

-" Tiểu tử, mau buông Hương Sam muội ra, chỉ chặt hai tay, tha ngươi khỏi chết" hắn nói mà không quên dò xét thân thể lồi lõm của Hương Sam.

Hai tên hộ đi theo hắn cũng không kém:

-" Tiểu tử, biết điều mau thả tiểu thư, không thì ngươi sẽ rất thê thảm dưới thần uy của thiếu gia đó, ha ha"

Đại Hải gật gật đầu, nuôi cẩu đúng là có chỗ tốt của nó. Hắn cũng chú ý đến tiểu mỹ nhân bên cạnh Hồ Phong.

Hương Sam không nói gì, so với Hồ Phong, nàng càng chán ghét tên Đại Hải này hơn nhiều lần.

Niệm Châu sắc mặt trắng xám, chắn trước người Hồ Phong nói:

-" Không được, làm sao có thể, không được hại Phong công tử"

Hai tên hộ vệ cười dâm đãng nói:

-" A, tiểu cô nương, nếu ngươi theo thiếu gia của bọn ta, đảm bảo cô nương sẽ sướng như tiên đó, khà khà"

Đại Hải cười vui vẻ, nuôi cẩu đúng là dùng vào lúc này.

Hồ Phong ép sát thân thể đầy đặn, dương vật của hắn đâm vào bờ mông nảy nở, bàn tay to đặt lên bụng phẳng của Hương Sam, hít hà mùi thơm trên tóc nàng, nhìn Niệm Châu nói:

-" Nương tử, ngươi yên tâm, chỉ bằng tên bị thịt này, còn chưa làm gì được tướng công của nàng"

Hương Sam mặt đỏ tức giận Hồ Phong, nói không lên lời:

-" Dâm tặc ... ngươi" nàng tức giận bực bội, tên này khỏe kinh khủng, nàng không thể thoát được cánh tay của hắn, đành hi vọng vào tên Đại Hải kia.

Đại Hải giận tím mặt, ở đất này mà còn có tên không biết điều như vậy, dám ôm mỹ nhân hắn thèm khát, còn chê ngoại hình của hắn.

Hắn kiềm chế tức giận, cười gằn nói:

-" Tiểu tử ngu xuẩn, chỉ cần ngươi thả Sam muội, ngươi dập đầu quỳ lạy, cô nương kia bồi tiếp ta thoải mái, khà khà, ta có thể suy nghĩ tha ngươi mạng cẩu" hắn rất tự tin.

Hương Sam tức giận, tên này cứ một câu, hai câu Sam muội, nàng tức nghiến răng.

Niệm Châu sao có thể chịu đựng được, lời lẽ khinh bạc như vậy, mắt đẹp rơi lệ chỉ tay Đại Hải nói:

-" Ngươi là tên xấu xa, đáng ghét"

Ánh mắt Hồ Phong lóe sắc lạnh, dám đánh ý đồ nương tử của hắn, ngươi chán sống rồi, hắn cười lạnh nói:

-" Tên mập bị thịt, ngươi là cái thá gì, mau cút, đừng trách ta tại sao không nhắc nhở". Tình hình của hắn nguy hiểm, sợ ảnh hưởng đến tiểu Châu, hắn phải suy nghĩ kế sách an toàn cho nàng.

Đại Hải sắc mặt đen lại, trước mặt nhiều người tên tiểu tử đáng chết ngàn đao này dám kêu hắn cút, làm sao hắn còn mặt mũi lăn lộn ở thị trấn này.

-" Hai ngươi lên bắt cô nương kia lại cho ta, không tin hắn còn cứng đầu, khặc khặc" Đại Hải ra lệnh cho hai tên hộ vệ.

Người xem thì cảm thấy bình thường, chuyện này thường xuyên xảy ra, họ muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.

Hai tên hộ vệ cười dâm đãng, việc bắt cô nương cho thiếu gia, chúng đã làm không ít lần.

Hồ Phong nói:

-" Hương Sam cô nương, chuyện của chúng ta để sau giải quyết được không? ta sẽ bồi tội cô nương sau" hắn không thể để Niệm Châu nguy hiểm được.

Hương Sam nghiêng đầu nhỏ sang một bên, không muốn trả lời hắn.

Hồ Phong nóng nảy, cười gằn nói:

-" Cô nương đừng trách ta không nói trước, ta sẽ không làm gì quá đáng với nàng".

Hương Sam thờ ơ, mạnh miệng nói:

-" Dâm tặc, ta không tin ngươi dám làm gì bổn tiểu thư" nàng không sợ Hồ Phong.

Hồ Phong triệt để tức giận, người ép sát chặt hơn, dương vật cương cứng cạ cạ mạnh vào mông của nàng, tay to di chuyển dần xuống hạ thân của nàng.

Hương Sam mặt đỏ bừng, bối rối nói:

-" Ngươi... ngươi muốn làm gì? ta sẽ không tha cho ngươi" cơ thể nàng phản ứng với động tác của Hồ Phong.

Hồ Phong không nói nhiều, tay to di chuyển xuống thấp hơn, đặt trên mu âm đạo, xoa nhẹ gò mu nhô cao của nàng, hắn thì thào bên tai nàng:

-" Cô nương cảm thấy sao?"

Hương Sam không ngờ trước mặt đông người mà hắn khinh bạc nàng như vậy, nàng sợ hắn to gan tiến thêm xuống dưới, hai chân dài thon tự động khép chặt lại.

-" Ngươi... ngươi vô sỉ"

Hồ Phong nhìn hai tên hộ vệ càng đến gần Niệm Châu, ngón tay to tiến vào khe rãnh, chạm hột le của Hương Sam, cười nói:

-" Thế nào, ta sẽ còn hơn nữa đó, khà khà" ngón tay ấn lên hột le day nhẹ nhàng.

Hương Sam hai chân dài thon đã bắt chéo, mặt tái nhợt nói:

-" Ngươi... tha ta đi, ta đồng ý không truy cứu bây giờ"

Hồ Phong cười nói:

-" Cô nương, vậy có phải ngoan không cơ chứ" hắn đưa ngón tay lên mũi hít hà, chắc thơm lắm đây!!!

Hương Sam giận dữ xấu hổ, căm tức gằn từng chữ:

-" Ngươi... nhớ ... đó... cho ... ta..." hai tay nhỏ nắm thành đấm, răng ngà nghiến kẽo kẹt, vô lực đứng tại chỗ.

Hồ Phong buông Hương Sam ra, lao thẳng đến hai tên hộ vệ, bên kia Niệm Châu đang gấp lắm rồi.

Đại Hải như quên hai tên hộ vệ kia, hớn hở tươi cười đi đến chỗ Hương Sam nói:

-" Sam muội, muội xinh đẹp của ta, muội có bị thương ở đâu không? ta rất lo lắng cho thân thể của nàng đó nha!" hắn nói những lời ân cần, nhưng toàn liên quan đến cơ thể nóng bỏng của nàng.

Hương Sam cười lạnh trong lòng " ngươi chỉ quan tâm thân thể của ta thôi, a phi, lũ nam nhân thối khốn khiếp"

Nàng cố gắng nặn ra nụ cười, nói:

-" Hải đại ca, muội không sao, cảm ơn đai ca đã quan tâm đến muội"

Đại Hải vỗ ngực toàn mỡ của hắn nói:

-" Ha ha, Sam muội khách khí, ta coi muội như người một nhà, ta rất lo cho thân thể của muội đó a" đôi mắt tham lam của hắn, như muốn xé rách y phục của nàng ra, miệng thầm nuốt "ực" nước miếng.

Hương Sam chán ghét tên kinh tởm này từ lâu rồi, người trong thương hội của nàng có rất nhiều mối quan hệ với những tên quan lớn, sống trong gia đình quyền quý, nhìn thì sang chảnh, nhưng số mệnh ít ai nắm giữ được trong tay bản thân. Nàng thương cảm cho số mệnh của mình sau này.

Hồ Phong chắn trước mặt tiểu Niệm, hắn không có đao, nhưng cũng không phải thứ gì cũng có thể đánh đổ hắn.

Niệm Châu hai mắt tỏa sáng nhìn bóng lưng Hồ Phong, tuy không cao lớn nhưng cũng đủ để hấp dẫn trái tim nhỏ của nàng đập mạnh hơn.

Hai tên hộ vệ cao lớn chừng 1m85, làm sao có thể để tên tiểu tử 1m73 vào mắt. Hai tên mặt cười dữ tợn, từng bước áp sát con mồi, như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Niệm Châu nhắm mắt, nắm vạt y phục của Hồ Phong, nàng làm sao có thể tưởng tượng được, một ngày kinh khủng như vậy sẽ xảy ra cơ chứ.

Hồ Phong bình tĩnh nhìn hai tên cẩu nô tài này...

Một trong hai tên liếm môi, nhìn Niệm Châu đầy tham lam, thường thì bọn chúng sẽ chơi lại những nữ nhân thiếu gia bỏ đi, xem như phần thưởng thêm cho bọn chúng.

Không nói nhiều, một tên lao lên muốn tóm lấy Niệm Châu, hắn cười khặc khặc như đã thành công. Niệm Châu có vẻ vô dụng trong trường hợp này, nàng như đứa trẻ lạc vào rừng đầy sói đói, nhưng rất may cho nàng, bác thợ săn sói xuất hiện.

Hồ Phong mạnh mẽ chụp bàn tay của tên hộ vệ, kéo một cái, chân giơ lên đạp mạnh ngay bụng của hắn, tên kia lăn lộn mấy vòng mới dừng lại, bất động

Tên hộ vệ còn lại thấy đồng bọn bị hạ nhanh chóng, tức giận rút thanh gỗ bên cầu ra, nhảy lên muốn đánh một gậy gục Hồ Phong, hắn dùng như toàn bộ lực lượng vào đòn này, khóe miệng nâng lên nụ cười chiến thắng.

Hồ Phong đẩy nhẹ Niệm Châu sang một bên, chân hơi nhún, nhảy lên tay bắt được thanh gỗ, đồng thời đẩy mạnh đầu thanh gỗ, đầu bên kia đập mạnh vào ngực của tên hộ vệ, hắn bị đẩy đập lưng vào thành cầu, phun ngụm máu tươi.

Người vây xem thầm hô, tên Hồ Phong này mặt nhìn non nớt mà sức mạnh kinh người.

Hương Sam từ đầu đã chú ý Hồ Phong, không phải sắc đẹp của hắn, mà là sức mạnh. Nàng cũng không cách nào tưởng tượng được hắn làm như thế nào.

Đại Hải đâu còn vẻ mặt như hoa nữa, hắn thầm nghiến răng kêu hai tên cẩu nô tài phế vật.

Niệm Châu mở mắt đẹp hoan hô nói:

-" Công tử giỏi quá, ta... ta yêu ngươi" nàng mặt đỏ bừng, như kiểu người chiến đấu là nàng vậy.

Hồ Phong mặt cười chính khí, cầm tay nhỏ của tiểu Châu, thâm tình nói:

-" Nương tử, bảo vệ nàng là trách nhiệm cao quý nhất cả đời của ta" ta giỏi hơn còn ở phía sau đây, khà khà.

Niệm Châu bi hắn nói cảm động, nhào vào lòng hắn, bất chấp ánh mắt của mọi người, chân nhỏ nhún lên, đôi môi mềm mại dính chặt miệng của Hồ Phong.

Mọi người trợn tròn mắt thì thào " hôn rồi".

Hồ Phong mắt trợn to kinh ngạc...

-" Ta bị cưỡng hôn, món nợ hôm nay ta phải trả gấp bội, hic hic" hắn âm thầm thề với tiểu đệ của hắn.

Đại Hải mặt càng khó coi, cô nương hắn coi trọng lại chủ động thân mật với tên tiểu tử đáng tởm kia.

Hương Sam mặt đỏ bừng thay Niệm Châu, nàng không nghĩ cô nương yếu đuối kia lại to gan như vậy. Hương Sam thầm ghen tỵ, không biết về điều gì, có lẽ là do sự liều lĩnh của nàng.

Đôi môi mềm mại của tiểu Châu rời miệng Hồ Phong, nàng cúi gằm mặt nhìn xuống đôi hài màu hồng của nàng, hai tay nhỏ đã che hai má đỏ bừng, nàng cảm giác mình như say rượu, đầu óc choáng váng.

Đổ dầu vào lửa, Hồ Phong đỡ lưng thon, nắm tay nhỏ của nàng vuốt ve nói:

-" Nương tử, Hồ Phong ta thật cảm tạ trời đất, đã mang nàng đến chiếu sáng cuộc đời của ta" hắn nói xong, miệng đặt lên trán mịn màng của nàng một nụ hôn của mùa xuân.

Tiểu Châu ngã vào lòng Hồ Phong, triệt để vong ngã chân tình...

Mọi người như được rửa mắt về thế giới của tình yêu.

Đại Hải nói:

-" Sam muội, muội có thể đi chơi cùng ta được không? ta có rất nhiều quà tặng muội đó" hắn thèm khát nàng lâu rồi, mà chưa có cơ hội ra tay.

Hương Sam muốn nói từ chối khéo.

-" Tiểu muội, muội có sao không?" Trịnh Khanh nghe tin vội vã đi tìm đến đây.

Hương Sam mắt đỏ lên, hừ lạnh nói:

-" Đại ca, ai thèm ngươi quan tâm muội chứ, hừ"

Trịnh Khanh biết nàng giận hắn, không dẫn nàng đi chơi, hắn đành cười trừ mà thôi.

-" Đại Hải huynh, huynh cũng ở đây sao?" Trịnh Khanh ôm quyền nói.

Đại Hải buồn bực, cố nặn nụ cười nói:

-" Ha ha, Trịnh huynh đó sao? thất lễ rồi" hắn đang muốn câu dẫn Hương Sam, bằng những món đồ đắt tiền, để lần sau vậy.

Trịnh Khanh kéo tay Hương Sam đi, hắn đánh không lại Hồ Phong, cũng không muốn tự tìm nhục. Hắn sẽ đối phó Hồ Phong bằng cách khác, nhưng chưa phải bây giờ.

Hương Sam mắt đẹp hừ lạnh nhìn Hồ Phong, đi theo đại ca.

Đại Hải hù dọa nói:

-" Tiểu tử, chờ đó cho ta, chuyện này chưa xong đâu" hắn không dám ở lại nữa, hai tên hộ vệ tỉnh lại, ủ rũ như cẩu chết, bị Đại Hải đánh đập phát tiết.

Mọi người thấy chuyện kết thúc, tản ra đi làm ăn, câu chuyện ngày hôm nay được bàn tán sôi nổi trong các quán trà tửu lâu.

Sau ồn ào vừa qua, thành tựu cũng không tệ lắm, thành công bắt cóc trái tim tiểu Châu.

Hồ Phong ôm tiểu Châu, vòng tay to nhẹ nhàng bế nàng lên nói:

-" Nương tử, chúng ta về nhà thôi, để ta bế nàng về nhé"

Tiểu Châu giãy nảy nói:

-" Công tử, người lại trêu ta, ban ngày ban mặt ai lại làm như thế chứ"

Hồ Phong thở dài nói:

-" Nương tử à, không biết ai hôn ta giữa ban ngày ban mặt đây?"

Tiểu Châu nói:

-" Công tử, để ta xuống đi, ta muốn đi bộ"

Hồ Phong để nàng xuống, định nói gì.

Tiểu Châu xấu hổ, hai tay nhỏ nâng váy, chạy về phía đám đông như muốn lẩn trốn.

Hồ Phong lắc đầu cười cười, thầm nghĩ:

-" Ái chà, lại còn bỏ trốn, nàng sẽ biết hậu quả khi dám cưỡng hôn ta, khà khà"...