Hồ Phong lâng lâng men say trở về phòng, nằm trên giường, đặt tay lên trán suy nghĩ lung tung.
-" Hay là sang xin lỗi an ủi tiểu muội một chút nhỉ?"
Hắn đi ra khỏi phòng, thấy phòng tiểu Điệp đã tối om.
-" Có lẽ muội muội ngủ rồi, để mai rảnh rỗi nói chuyện vậy!"
Có men rượu trong người, Hồ Phong định đi tìm Nguyệt Phượng, dù sao cũng có hai ngày không gặp nàng.
-" Thôi vậy, đi tìm Nhiên tỷ bồi dưỡng tình cảm mới được"
Trong phòng Y Nhiên, trời tối om, giơ bàn tay lên không nhìn thấy năm ngón tay.
Cửa phòng khóa chặt, hắn đành phải đi đường khác, Hồ Phong mắt ngang liếc dọc không thấy ai.
-" Cửa sổ khép hờ, nương tử của ta, ta đến đây!" hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ, chui vào bên trong.
Không gian tĩnh lặng, trời đã chuyển lạnh, chiếc đèn trên bàn đã tắt ngấm từ lâu.
Hắn lần mò ra chỗ bàn chính giữa phòng, tự thưởng cho mình một cốc trà.
-" Nước vẫn còn khá ấm, vẫn là mùi trà khi trước ở trong thôn Y Nhiên pha" hắn nốc cạn cốc trà, lấy tinh thần chiến đấu.
-" Ta không những uống trà của nàng, ta còn ăn cả nàng, khà khà" ý nghĩ ăn uống chùa của hắn xuất hiện.
Hồ Phong đứng dậy, y phục đã bị hắn lột sạch, để thực hiện ý nghĩ biến thái với Y Nhiên.
Bên ngoài sân, một thân ảnh kiều diễm, đang lén lút tiến về phòng của Hồ Phong, mang trong mình một dã tâm điên cuồng.
Nguyệt Phượng dò xét phòng Hồ Phong, nhưng không thấy hắn đâu cả, nàng tức giận nghĩ:
-" Tướng công chết tiệt, người ta đã tìm đến tận cửa, mà còn đi đâu không biết, tức chết ta rồi" tay nhỏ của nàng giằng xé tắm khăn che trên người, như kiểu nó chính là Hồ Phong.
Nguyệt Phượng đảo mắt đẹp nghĩ tiếp:
-" Tướng công không có, hay là trở lại xem tiểu Mạn ra sao!" nàng quyết tâm, đêm nay không thể tay không mà về.
Sau một hồi đắn đo cắn móng tay suy nghĩ, nàng đã nghĩ ra tướng công sẽ ở đâu.
-" Không làm phiền tiểu Mạn nữa, có lẽ tướng công bên phòng Nhiên muội"
Nàng đi đến trước cửa phòng Y Nhiên, cửa đã khóa trong.
-" Đúng rồi, cửa sổ" nàng là kẻ thứ hai chui cửa sổ đêm nay.
Bên trong phòng...
Hồ Phong hết sức nhẹ nhàng tiến lại gần giường của Y Nhiên.
-" Hành động của ta như vậy, nương tử có coi thường ta không nhỉ" hắn cuối cùng cũng bỏ mịa cái tự tôn vớ vẩn đó sang một bên.
Y Nhiên nương tử, ta đến đây...
Nguyệt Phượng như con mèo linh hoạt, nàng đã thành công đi vào căn phòng tối om, đầy kích thích. Nàng nghĩ đến màn trình diễn 3 người, quan trọng là nàng sẽ được Hồ Phong, dùng cây côn thịt to dài của hắn gãi ngứa âm hộ của nàng.
-" Sao không có động tĩnh gì a, hay là hai người đã xong việc rồi? còn ta thì sao chứ!".
Hồ Phong tiến sát giường, tay nhẹ nhàng vén màn vải lên, hắn từ từ luồn tay vào trong chăn.
-" Cảm giác thật mềm mịn, ấm áp" hắn nghĩ da thịt nữ nhân thật tuyệt.
Tiểu Điệp bị đụng chạm cơ thể, khẽ " ưm" một tiếng, mắt đẹp cũng không mở ra, nàng mơ màng nghĩ:
-" tỷ tỷ có thói quen thật xấu hổ, ngủ rồi còn bóp ngực người ta" nàng quay vào trong ôm Y Nhiên, mỉm cười ngủ tiếp.
Y Nhiên bị nàng ôm cũng chỉ mơ màng " ưm ưm" trong miệng, rồi không biết gì nữa.
Hồ Phong căm tức nghĩ:
-" Mới chạm được một ít, đã quay đi rồi"
Hắn nằm sát người tiểu Điệp, tay to xoa nhẹ mông căng tròn, thầm nghĩ:
-" Sao lại nhỏ đi một chút là sao nhỉ? có lẽ nàng gầy đi rồi, phải bồi bổ thêm cho nàng mới được".
Nguyệt Phượng cảm giác khó nhịn, lâu rồi chưa có động tĩnh gì:
-" Ta phải tự mình hành động thôi" nói rồi nàng bước rón rén đi tới, miệng đẹp vểnh lên độ cong mê người.
Hồ Phong xoa bóp mông rất ôn nhu, hắn luôn muốn cưng chiều Y Nhiên hết mức của mình.
Tiểu Điệp đã rên rỉ nhẹ nhàng " ư ư" một cách vô ý thức, hơi thở có vẻ không đều đặn. Trong tâm nàng " hừ hừ tỷ tỷ, ta thật khó chịu".
Hồ Phong khó nhịn được nữa, hắn nhẹ nhàng vươn người, chồm lên trên tìm kiếm môi mềm của nàng.
-" Mềm mại nha, nhưng sao hôm nay Y Nhiên có vẻ hơi khác?" hắn nghĩ là do uống nhiều rượu nên có ảo giác khác lạ như vậy.
Tiểu Điệp đang ngủ mơ màng, mắt đẹp choàng tỉnh, nhưng trong đêm tối không biết rõ cụ thể, nhưng nàng biết đang có thân thể một người nam nhân ở trên nàng.
Nàng bị hắn hôn, chỉ có thể " ư ư ư ư" nói không lên lời, nàng muốn giãy dụa nhưng bị hắn đè xuống suýt sao, tay của hắn xoa nắn ngực của nàng một cách điêu luyện, có cái gì đó cứng rắn cấn trên bụng của nàng.
-" Tỷ tỷ, cứu ta a" nàng như muốn thốt lên như vậy...
Y Nhiên cũng mơ màng tỉnh lại...
Nguyệt Phượng khựng lại, thầm nghĩ:
-" Có tiếng động, lại còn rên rỉ nữa, ta sẽ bắt cả hai người, ta cùng các ngươi chơi, hi hi"
Nàng nhanh chóng thoát khăn che người, lần mò tới hai thân hình đang giằng co, chui tọt vào trong giường, ôm lấy thân thể trần truồng của Hồ Phong.
Hồ Phong đang hăng say điên cuồng, đột nhiên có một thân thể trần như nhộng khác tập kích, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn và Y Nhiên.
-" Ai... ngươi muốn làm gì" Hồ Phong quát lên.
Nguyệt Phượng cười hi hi nói:
-" Tướng công xấu xa, bỏ mặc ta một mình, ở đây chơi với Nhiên muội, hừ hừ"
Tiểu Điệp nghe tiếng nói của Hồ Phong, nàng biết nam nhân trên người mình, tác quái nãy giờ lại là ca ca của mình, nàng không nhịn được mắt đẹp ướt nhòe khóc hu hu.
Y Nhiên cũng đã tỉnh, lùi người vào góc nói:
-" A... các ngươi là tướng công" nàng không dám tin đây là sự thật.
Hồ Phong giật mình, rời khỏi thân thể tiểu Điệp nói:
-" Ta... ta nãy giờ" hắn đã chết lặng, khi nghĩ đến người nằm dưới nãy giờ lại là tiểu Điệp.
Nguyệt Phượng chẳng hiểu ra sao, nàng nói:
-" Tướng công xấu xa, vậy nàng này là ai nha"
Tiểu Điệp ngồi dậy, hai tay ôm mặt khóc hu hu mếu mếu:
-" Các ngươi đều khi dễ ta, đều là người xấu, hu hu"
Y Nhiên ôm tiểu Điệp hỏi:
-" Tiểu Điệp, chuyện gì xảy ra, sao lại khóc"
Hồ Phong xấu hổ, đi xuống giường nói:
-" Y Nhiên, vừa nãy ta tưởng người nằm trên giường là nàng, nên ta mới... tiểu Điệp, ta xin lỗi muội nha, trời đất ơi sao muội lại ở đây, ta không cố ý nha"
Y Nhiên ôm chặt tiểu Điệp, khóc cười không xong, an ủi nói:
-" Tiểu Điệp, là do lỗi của tỷ tỷ, ta gọi muội sang ngủ chung nên mới như vậy"
Tiểu Điệp chỉ khóc hu hu, lúc đó nàng thật sự sợ hãi và bất lực xâm chiếm tâm hồn thể xác của nàng.
Lúc nàng biết đó là ca ca thì mừng rỡ một chút, nhưng nghĩ đến ca ca khi dễ mình như vậy thì nàng không cầm được khóe mắt đẹp rơi lệ.
Nguyệt Phượng bĩu môi đẹp nói:
-" Có gì mà khóc chứ, đâu có mất miếng thịt nào đâu, ta sẽ để tướng công khi dễ chết luôn, hi hi" nàng nói rồi, đi đến tay đẹp ôm cổ Hồ Phong, hai bầu ngực căng tròn cố ép vào ngực của hắn.
-" Thiếp đây nè, tướng công khi dễ thiếp đi, hi hi"
Trong đầu Hồ Phong hiên giờ chỉ hiện ra hai chữ " dâm nữ" để hình dung điệu bộ Nguyệt Phượng bây giờ.
Y Nhiên và tiểu Điệp cùng hô: " vô sỉ"
Nguyệt Phượng hừ lạnh nói:
-" Tướng công, chàng có yêu thiếp không?"
Hồ Phong nói nhỏ vào tai nàng nói:
-" Nương tử à, bây giờ đâu phải lúc ngươi nói chuyện này chứ!"
Nguyệt Phượng tay nhỏ cầm tiểu đệ của Hồ Phong nói:
-" Tướng công, thiếp ngứa lắm nha, hic hic"
Mặt hắn đen lại nói:
-" Bà cô của ta ơi, làm sao nàng có thể nói chuyện đó trước mặt tiểu Điệp được chứ, nó chỉ là tiểu hài tử mà thôi a"
Vì là ban đêm Nguyệt Phượng không cố kỵ, tay nhỏ của nàng cầm dương vật đã cương cứng của hắn, quẹt quẹt đầu khấc to phình của hắn lên xuống âm đạo, hừ hừ nói:
-" Thế chàng đã làm gì với tiểu hài tử đó rồi, hừ"
Hồ Phong chỉ muốn đánh toét mông nàng ngay bây giờ, hắn không muốn dài dòng với " dâm nữ" này nữa.
Y Nhiên nghe hai người thầm thì thậm thụt, nàng tức giận bất bình thay tiểu Điệp nói:
-" Hai người các ngươi, đêm khuya đến phòng của ta làm gì?"
Hai người đồng thanh nói:
-" Ta đến vì nàng" Hồ Phong nói
-" Ta đến vì chàng" Nguyệt Phượng nói
Y Nhiên cảm thấy bắt đắc dĩ với hoàn cảnh hiện tại.
Lúc này dương vật to dài của Hồ Phong đã nằm gọn trong âm hộ của Nguyệt Phượng. Hồ Phong ngồi trên ghế, tựa lưng lên bàn, Nguyệt Phượng ôm ngồi lên hai đùi của hắn.
Nguyệt Phượng rên khẽ " ư", nó đã lấp đầy khoảng trống trong nàng.
Tiểu Điệp ngồi trên giường, hai tay nhỏ vòng ôm đầu gối, thút thít nói:
-" Ta sẽ nói chuyện hôm nay cho phụ mẫu nghe, để hai người trừng trị ca ca xấu xa, hừ"
Y Nhiên lo lắng, thầm lau mồ hôi lạnh cho Hồ Phong.
Hồ Phong nghe tiểu Điệp nói mà giật bắn mình, như muốn quăng Nguyệt Phượng đi, hắn nói như cầu xin.
-" A... tiểu Điệp đáng yêu, xinh đẹp nhất của ta ơi, muội hãy thương xót người ca ca tội nghiệp của nàng được không? chỉ cần muội bỏ qua ta lần này, ta sẽ nghe lời và không bắt nạt muội nữa được không?"
Nguyệt Phượng hứng thú với tình tiết mới của đêm nay, nàng càng ra sức uốn éo eo mông.
Tiểu Điệp mắt đẹp híp híp, khóe miệng vểnh lên xinh đẹp nói:
-" Thật sự ?"
Hồ Phong thở phào nhẽ nhõm nói:
-" Thật, muội cứ nói đi"
Tiểu Điệp nói:
-" Ta muốn ra ngoài cùng ca ca".
Hồ Phong do dự nói:
-" Chuyện này không ổn đâu a, ta không thể mạo hiểm được "
Y Nhiên cũng khuyên nhủ:
-" tiểu Điệp, bên ngoài rất nguy hiểm, muội lại chân yếu tay mềm nữa"
Tiểu Điệp kiên trì nói:
-" Không được, muội muốn đi"
Hồ Phong lặng lẽ ôm Nguyệt Phượng, mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hai nàng ở trên giường thủ thỉ mà không biết, Hồ Phong cùng Nguyệt Phượng đã không còn hình bóng hai người.
Tiểu Điệp tức giận nói:
-" Tỷ tỷ, đừng cản muội, muội phải đi tìm ca ca xấu xa nói chuyện mới được"
Y Nhiên mặt đỏ bừng, kéo tay nhỏ của tiểu Điệp nói:
-" Muội đừng đi tìm nữa, hai người bọn họ đang làm chuyện đó" nàng nghe được tiếng rên rỉ của Nguyệt Phượng ở phòng Hồ Phong.
Tiểu Điệp mặt đỏ lên, ấp úng nói:
-" Thật là quá đáng mà, chuyện này vẫn chưa xong với muội đâu, hừ hừ"
Y Nhiên kéo chăn trùm lên đầu, quay mặt vào trong.
Tiểu Điệp tức giận, nằm xuống ôm Y Nhiên nói:
-" Tỷ tỷ, tỷ không tức giận đánh ca ca xấu xa sao?"
Y Nhiên cười khổ nói:
-" Ca ca của muội rất mạnh mẽ trong chuyện đó, một mình ta cũng không chịu nổi, Phượng tỷ rất thích chuyện đó nữa, hai người thường xuyên ở cạnh nhau"
Tiểu Điệp nhớ lại cảm giác khi bị ca ca cưỡng hôn, bóp ngực, cây côn thịt cấn trên bụng của nàng nữa. Vừa mới lạ khi tiếp xúc với khác giới, tức giận đó lại là ca ca của mình, vui mừng khi người cướp đi nụ hôn đầu đời là ca ca luôn yêu thương nàng từ nhỏ. Cảm xúc đan xen thật khó diễn tả, có thể lại mất ngủ một đêm.
Chuyện của tiểu Điệp trong đêm hôm qua, chỉ có bốn người biết. Nguyệt Phượng được Hồ Phong cho đút no nên không sợ nàng tiết lộ. Y Nhiên thương yêu hắn như vậy, sao lỡ đành lòng để hắn chịu khổ. Về phần tiểu Điệp khó nói rồi, không cho nàng một công đạo, Hồ Phong chỉ có thể bỏ nhà ra đi thôi.
Sáng sớm hôm sau, đám người Tôn Hiên đã rời đi cùng Cao Hùng, nhân số lần này khoảng chừng 40 người, do Phương Lục phụ trách chỉnh đốn hàng hóa, nhân sự. Đêm qua hắn cũng muốn đi tửu lâu, cùng đám Hồ Phong nâng chén thoải mái một phen, nhưng sắp xếp xong việc cũng quá muộn rồi.
Không biết chờ đợi đội ngũ này sẽ là cái gì, đám người Tôn Hiên vô cùng chờ mong, cảm giác hồi hộp khi mới từ trong thôn đi tới tiêu cục.
Trong tửu lâu, người ra vào đã thưa thớt, Trịnh Khanh nhấp ngụm rượu nói:
-" Bọn chúng đi hết rồi sao?"
Gia đinh nói:
-" Bẩm đại thiếu gia, chỉ còn tên Hồ Phong chưa đi"
Trịnh Khanh nói:
-" Hai nàng thì sao? có thích món quà mà ta tặng không?"
Gia đinh chần chừ nói:
-" Bẩm đại thiếu gia, quà tặng của người bị Nguyệt Phượng tiểu thư lấy đi rồi!"
Trịnh Khanh không biết nên khóc hay cười nữa, Nguyệt Phượng lấy đồ của hắn dĩ nhiên là mất không rồi, nàng sẽ coi đó là chiến lợi phẩm, chứ không quan tâm hắn.
Trịnh Hương Sam đi vào tửu lâu, hô to:
-" Đại ca, ngươi mua đồ tặng cho ai? sao muội không có?" nàng nói rồi chụm xòe hai bàn tay nhỏ, trắng mịn của nàng ra trước mặt Trịnh Khanh.
Trịnh Khanh nói với tiểu Tứ:
-" Ngươi đi trước đi, khi nào có việc ta sẽ gọi"
-" Vâng" gia đinh ôm quyền đi ra ngoài, không dám nhìn tiểu thư.
Gia đinh đi rồi, còn lại hai người...
Hương Sam sốt ruột nói:
-" Đại ca, quà của ta đâu, ngươi không thương muội muội đáng thương của ngươi sao?"
Trịnh Khanh tuy không tốt lành gì, nhưng cũng không làm gì có lỗi với tiểu muội.
-" Muội thật là, không phải ta mới tặng muội quà mấy hôm trước rồi sao?"
Hắn tự rót chén rượu, nốc một hơi cạn sạch, như giải tỏa chuyện không vui gì đó.
Hương Sam lười biếng ngồi xuống bàn, miệng nhỏ nhấp ngụm rượu cay xè, tay quạt quạt nói:
-" Khó uống chết đi được, nam nhân các huynh tại sao lại thích uống như vậy chứ"
Trịnh Khanh cũng không giải thích, bởi vì hắn thấy người ta uống thì hắn cũng uống thôi.
-" Ta có việc đi rồi, muội về trước đi" hắn đứng dậy tính tiền, đi ra ngoài trước.
Hương Sam buồn bực, dạo này đại ca cứ thần thần bí bí, còn không dẫn nàng đi chơi như trước kia nữa.
-" Ta sẽ tìm ra được các ngươi muốn làm gì, hừ hừ" nàng nghĩ thầm, theo dõi hành tung của đại ca.
Tiểu Điệp ngồi ăn điểm tâm lót dạ, mắt đẹp thâm một vệt.
Y Nhiên che miệng cười nói:
-" Muội đó, mắt như gấu mèo"
Tiểu Điệp gò má hồng lên, gặm miếng bánh nói:
-" Tỷ tỷ, tỷ đừng trêu muội nữa, tức chết ta rồi, phì phì" nàng tức giận cũng dễ thương nữa.
Y Nhiên cười thầm, Hồ Phong vì trốn tiểu Điệp, không tiễn đám tiểu Mạnh mà đi luyện đao từ sớm.
Phụ mẫu Hồ Phong cũng chẳng quản hai huynh muội nữa, họ cũng như đôi phu thê trẻ làm việc ở tiệm thuốc, của bà con nhà ngoại Lam Uyên phu nhân.
Hồ Phong ngồi xếp bằng dưới thác nước chảy ầm ầm, tiếng nước chảy dường như không ảnh hưởng gì đến tâm trí của hắn.
Hắn tự trách bản thân, lúc trước nhìn trộm nàng tắm cũng không ảnh hưởng gì, bây giờ còn đụng chạm thân thể của nàng, mặc dù vô ý nhưng cũng làm cho tâm trí của hắn sâu sắc đau lòng. Làm sao có thể đối mặt với tiểu Điệp và phụ mẫu chứ. haizzz
Thời gian khoảng một nén nhang, hắn thở " phù" đứng dậy luyện đao, như điên cuồng, vong ngã, muốn quên đi hết thảy.
Bây giờ hắn cũng xem như cao thủ khá mạnh trong giang hồ, không còn sợ trước lo sau như trước kia.
-" Cảm giác nắm giữ vận mệnh của bản thân trong tay, thật tốt" lúc này tâm của hắn càng rộng lớn.
Cái thiếu sót của hắn chính là tìm đối thủ bồi luyện.
-" Hi vọng lần này ra ngoài, các ngươi không để ta thất vọng" khóe miệng vểnh lên nụ cười tự tin.
-" Hai vị mỹ nhân sư tỷ muội, không biết ta so với các nàng thì sao nhỉ?" hắn nghĩ Ngọc Liên hoạt bát đáng yêu, Ngọc Diệp thanh lãnh xinh đẹp.
Việc gì đến, rồi cũng sẽ phải đến...
-" Ca ca xấu xa, ta có chuyện muốn nói" tiểu Điệp nhìn Hồ Phong nói.
Hồ Phong nhanh chân bước đi, hắn không dám quay đầu lại.
-" Đứng lại cho ta" tiểu Điệp tức giận giậm chân nói.
Hắn đành cười làm lành, nói:
-" A... tiểu Điệp đấy à, ta có việc gấp bây giờ, không thể nói chuyện với muội được" hắn nói rồi đi về phía trước.
Tiểu Điệp nhanh chân chạy trước mặt hắn, hai tay nhỏ dạng ra, tức giận nói
-" Ca ca xấu xa, huynh có phải muốn muội nói chuyện đêm qua với phụ mẫu hay không?"
Hồ Phong đắng lòng nói:
-" Tiểu Điệp à, muội có phải hận ta lắm phải không?" hắn đã tự trách bản thân mình rất nhiều lần.
Tiểu Điệp nhào thân hình xinh đẹp vào lòng hắn, mắt đẹp lệ nhòa nói:
-" Ca ca xấu xa, muội không trách huynh đâu, muội biết huynh không cố ý mà, hu hu"
Hồ Phong vuốt lưng của nàng nói:
-" Là ta không tốt, ài... việc ta đã làm với muội không thể xóa đi được, lần này ta ra ngoài một thời gian, muội ở nhà phải sống tốt đó"
Tiểu Điệp lắc lắc đầu nhỏ nói:
-" Ca ca xấu xa, muội sẽ đi theo huynh nha, muội muốn được nhìn thế giới bên ngoài"
Hồ Phong bất ngờ nói:
-" Tiểu Điệp, tại sao muội lại có ý tưởng như vậy chứ" hắn nhéo mũi nhỏ của nàng.
Tiểu Điệp chu miệng nhỏ nói:
-" Ca ca xấu xa, muội không nói đâu, huynh mà không cho muội đi theo, muội sẽ bỏ trốn cùng tỷ tỷ ra ngoài cho huynh xem, hi hi".
Tiểu Điệp không quan tâm Hồ Phong nữa mà chạy đi tìm Y Nhiên bàn chính sự của nàng.
Hồ Phong nhìn bóng lưng xinh đẹp, vui vẻ của nàng, hắn xem như triệt để thất bại:
-" Nàng thích làm gì thì làm cái đó đi, ta chỉ cần bảo hộ nàng cho tốt là được rồi, haizz"
Hắn đi tìm tiểu Châu, kể ra cũng lạ, nàng luôn tìm cách lảng tránh Hồ Phong.
-" Một tiểu mỹ nhân mà sao lại cố chấp vậy chứ" hắn lắc đầu cười khổ.
Hồ Phong chẳng biết nàng ở đâu nữa, có lẽ ở nhà bếp đi. Gia đinh, nha hoàn cũng không biết nàng ở đâu. Hắn đi tìm Tử Mạn hỏi xem sao.
Tử Mạn mới bị phá thân, đi lại hơi bất tiện, nhưng nàng cũng không vì thế mà nghỉ việc.
-" Tiểu Mạn cô nương, ta trông nàng rất khác, chẳng lẽ là..." Hồ Phong tìm thấy nàng đang ở nhà kho ghi chép sổ sách.
Tiểu Mạn tay đang viết, suýt làm đổ mực, nàng đỏ mặt ấp úng nói:
-" Phong công tử, tiểu nữ vẫn bình thường nha"
Hồ Phong cũng không truy cứu tới cùng chuyện gì, hỏi tiếp:
-" Tiểu Mạn cô nương, ngươi có thấy Niệm Châu nương tử của ta không?"
Tiểu Mạn ngạc nhiên nói:
-" Công tử nói đùa, tiểu Châu làm sao có thể là nương tử của người được chứ"
Hồ Phong mỉm cười nói:
-" Bây giờ không phải, nhưng sau gì cũng sẽ là nương tử của ta thôi!"
Tiểu Mạn ánh mắt như nhìn thằng ngốc nói:
-" Công tử ngươi không nghe chuyện gì sao? tiểu Châu sắp gả cưới cho người ta rồi!"
Hồ Phong giật mình, đừng nói chuyện giật gân vậy chứ:
-" Tiểu Mạn cô nương, ngươi nói là sự thật chứ? sao ta không biết?"
Tiểu Mạn xùy cười:
-" Phong công tử, công tử ngoài luyện đao, quấn quýt mỹ nữ ra, còn làm gì nữa chứ"
Hồ Phong xấu hổ, cũng nghe ra nàng trêu trọc mình, đành cười khan nói:
-" Tiểu Mạn cô nương, nàng làm ơn cho ta biết, tiểu Châu đang ở đâu được không?"
Tiểu Mạn cười thần bí nói:
-" Nếu ta nói cho công tử biết, người sẽ làm gì đây, sẽ đối xử ra sao với tiểu Châu đây?"
Hồ Phong vỗ ngực tự tin nói:
-" Không dối gạt tiểu Mạn cô nương, ta chính là người thật thà thuần khiết, luôn thương yêu quan tâm mọi người, tiểu Châu chính là người ta yêu chân thành"
Tiểu Mạn che miệng cười hi hi:
-" Phong công tử, người nói thật dễ thương nha, tiểu Châu nghe được chắc cảm động lắm đó"
Hồ Phong xoắn suýt nói:
-" Tiểu Mạn cô nương, ta thật sự rất nhớ tiểu Châu, không biết sao nàng ta hay tránh mặt ta?"
Tiểu mạn vỗ vỗ tay:
-" Tiểu Châu, còn không mau ra gặp người trong lòng đi!"
Hồ Phong chưa hết ngạc nhiên thì bên trong nhà kho, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu đã xuất hiện, một tiểu mỹ nhân tầm 14 tuổi.
-" Công tử xấu xa, ngươi quen biết ta sao?"
Hồ Phong đứng hình một lúc, cười lạnh đi tới ôm nàng vào lòng nói:
-" Còn dám nói không quen biết ta, nếu không làm sao biết ta là công tử xấu xa của nàng được chứ".
Niệm Châu mặt đỏ bừng nhìn Hồ Phong nói:
-" Công tử xấu xa, còn có người đang ở đây nha! ngươi... ngươi có thể đừng ôm chặt ta như vậy được không?"
Hồ Phong cười vui vẻ nói:
-" Nương tử, nàng thật thơm nha, ôm lại có cảm giác rất mềm nữa"
Tiểu Mạn mặt đỏ bừng gắt hai người nói:
-" Các ngươi có thể đi chỗ khác, để ta còn làm việc hay không?" nàng không hiểu sao, phía dưới đã ướt một mảng.
Hồ Phong cười hắc hắc ôm Niệm Châu đi về phía căn phòng của hắn...