Chương 36: Thương tâm

Trên bàn đặt đầy thức ăn ngon, còn nóng hổi thơm phức.

-" Phụ thân, mẫu thân, hai người ăn nhiều vào nha" tiểu Điệp ngồi bên cạnh mẫu thân cười hi hi nói.

-" Tiểu Điệp nói đúng đó bá phụ bá mẫu" Y Nhiên mỉm cười nói.

Hồ Viễn cũng không quản nhiều như vậy, nói:

-" Vậy thì chúng ta phải nếm thử xem ra sao?" hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Tô Hi Đình, rồi hắn cũng tự thưởng thức món ăn.

Tô phu nhân thì mỉm cười, cưng chiều nhìn hai nàng nói:

-" Chúng ta mới ra ngoài một thời gian, các ngươi cũng thay đổi khá nhiều"

Hồ Viễn cười sang sảng, nốc một chén rượu nói:

-" Ăn ngon, còn thơm nữa chứ, có phải hai người các ngươi làm không?"

Hai nàng nhu thuận gật gật đầu, Y Nhiên nói:

-" Tất cả đều do tiểu Điệp làm đó bá phụ bá mẫu"

Tô mẫu mặt cười tươi như hoa, cười mắng Hồ Viễn

-" Phu quân, ngươi đó, chỉ biết ăn thôi, Phong nhi đi đâu rồi, sao ta tìm không thấy trong phòng?"

Tiểu Điệp chu miệng nhỏ nói:

-" Ca ca ấy à, huynh ấy đi theo Vân Long đại nhân học tập đao pháp rồi, còn bái đại nhân làm sư phụ nữa"

Hai người phu thê Hồ Viễn ngạc nhiên, Phong nhi lại có tạo hóa lớn bậc này.

Y Nhiên nói:

-" Bá phụ bá mẫu, Phong đệ cả ngày luyện đao rất chăm chỉ, buổi chiều ăn cơm mới trở về"

Hồ Viễn nói:

-" Được rồi, để khi nào Phong nhi trở về rồi nói chuyện sau"

Trong phòng mọi người nói cười vui vẻ, cơm ngon cũng được giải quyết sạch sẽ.

Hồ Phong hắn không biết gì ngoài luyện đao và học tập tri thức mới mẻ về giang hồ.

Nguyệt Phượng hai tay nhỏ chống cằm, mắt đẹp nhìn thiếu niên luyện đao. Khuôn mặt thanh tú, cởi trần lộ ra những cơ bắp rắn chắc, những tiếng đao " vù vù" cùng tiếng thác đổ " ầm ầm".

Hắn đã đi vào trái tim của nàng từ bao giờ, không ai biết, chỉ biết là nàng hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, vì có hắn.

-" Bại hoại, ngươi càng ngày làm ta ngạc nhiên nha" Nguyệt Phượng thích thú xem hắn dùng đao to nặng luyện đao mà không chậm chút nào.

Hồ Phong vừa luyện đao vừa nói:

-" Nương tử, đương nhiên rồi, ta là tướng công của nàng mà lại".

Nguyệt Phượng mặt đỏ nói:

-" Xí, ai cần tướng công mặt dày như chàng chứ"

Hồ Phong chống đao xuống lớp cát sỏi " keng xoạt" hắn ra vẻ ủ rũ nói:

-" Vậy thì ta đi làm tướng công của người khác vậy"

Nguyệt Phượng tức giận, đứng dậy đi đến chỗ hắn, nói:

-" Bại hoại, ngươi dám"

Hồ Phong cười hắc hắc, ôm chặt lấy nàng, miệng rộng ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, tay nắm bầu vú xoa nắn.

ư...u... ư... ưm

Nàng mắt đẹp trừng hắn, rồi cũng nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi thơm tho của nàng đáp trả nụ hôn của hắn. Dương vật của hắn đã cương cứng, ép chặt vào bụng phẳng của nàng.

Nàng tuy yêu hắn, nhưng giữa ban ngày như vậy, nàng còn chưa nghĩ đến.

-" Bại hoại, đừng như vậy nữa, lỡ có người thì sao?" nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, da mặt mỏng.

Hồ Phong tay đã luồn qua y phục, vào làn da mát mẻ mịn màng của nàng, tay to của hắn nắm đầu vú bóp các kiểu hình dạng, miệng rộng hôn xuống cổ trắng ngần thon dài.

ư ư ư hừ bại hoại chỉ biết khi dễ ta a a ư a ư

-" Nương tử, nàng thật xinh đẹp nha" Hồ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng nói.

-" ừm... hừ hừ" mặt nàng đỏ bừng, mũi tỏa ra nhiệt khí, cả người nóng bừng.

Bàn tay to của hắn nhanh chóng đặt vào vùng âm đạo rỉ nước của nàng, ngón tay miết khe hẹp ấm nóng ướt át.

hự hư hự ư ư

Hai chân thon dài của nàng khép chặt, như muốn chống lại bàn tay tác quái của hắn.

Hắn kéo vạt áo của nàng xuống, hai bầu vú to tròn với núm vú nhỏ hồng xinh đẹp. Hắn không nhịn được cúi đầu ngậm miệng rộng lên núm vú mềm mại.

ưm ư ư...

Nàng há miệng nhỏ khẽ rên rỉ ư ư ư... tay nhỏ ôm cổ của hắn.

Bàn tay của hắn tách hai chân thon của nàng ra, ngón tay luồn vào tiểu huyệt.

ưm ư ư...

Ngón tay hắn ra vào trong tiểu huyệt ẩm ướt ấm nóng, liên tục mạnh mẽ được một lúc.

a a a thiếp ra a a a sướng quá tướng công a a a

-" Bại hoại, thiếp sướng quá"

Nàng tiết khí dâm thủy chảy ướt tay Hồ Phong, ướt cả tiết khố nhỏ của nàng.

Nguyệt Phượng xụi lơ đê mê muốn ngã nhào xuống đất.

Hắn kéo bàn tay ướt sũng của mình ra, đưa lên miệng mút ngon lành dâm thủy của nàng.

-" Bại hoại, bẩn lắm a" nàng xấu hổ nhìn hắn mút ngon lành chất nước nhờn từ nơi đó của nàng. Nàng cảm động, hắn yêu nàng thật lòng mới ăn thứ chất dơ bẩn đó.

-" Không sao, ngon mà, chỉ cần là của nàng ta đều thích" Hồ Phong cười nói.

Nguyệt Phượng nhìn hạ thân của hắn, chiếc quần đã như một túp lều nhô cao, nàng ngồi xuống cởi quần của hắn, tiết khố của hắn đã chật cứng chứa đựng con quái vật.

Hồ Phong ngạc nhiên về hành động bất ngờ của nàng, hắn hứng thú để yên xem nàng sẽ làm gì.

Nguyệt Phượng xấu hổ đỏ mặt, tay nhỏ run run tháo tiết khố chật cứng của hắn ra. Nàng che miệng nhìn dương vật của hắn, to dài đầu gân xanh như con giun từ dưới gốc lên trên, đầu khấc đỏ tím to phình như đầu rùa, có khe mắt hẹp dài đang rỉ nước nhờn. Lông đen dưới gốc tua tủa, hai hòn bi to như quả trứng gà.

Nàng nhìn khuôn mặt non nớt của hắn mà xấu hổ.

Hắn mỉm cười, cổ vũ nàng nói:

-" Nương tử, nàng hãy làm những gì nàng muốn đi"

Nguyệt Phượng can đảm, tay nhỏ khẽ run, nắm cây côn thịt nóng hổi của hắn, tay nhỏ của nàng không vừa độ to của nó.

Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo thân dương vật, Hồ Phong cảm thấy phấn khích, khẽ thở nhẹ nhìn nàng làm gì tiếp theo.

Nàng thấy hắn thích thú thì tay vuốt càng mạnh mẽ hơn, hắn cũng bị nàng làm cho thở mạnh hơn.

Nàng phát hiện có chất nhờn rỉ ra từ đầu khấc đỏ tím của hắn, nghĩ đến Hồ Phong ăn ngon lành chất nhờn của mình, nàng càng tò mò chất nhờn của hắn sẽ ra sao.

Mắt nàng chăm chú theo dõi, ngón trỏ quệt nhẹ lên đầu khấc lấy đi một ít chất nhờn, đưa ngón tay lên miệng mút thử.

Hồ Phong bị hành động vô ý khiêu khích của Nguyệt Phượng làm nóng cả người, hắn nói:

-" Nương tử, nàng liếm nó cho ta đi"

Nguyệt Phượng do dự, nàng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của hắn nàng mềm lòng.

Nàng khẽ gật đầu nhỏ" ừm" rồi vươn đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếm nhẹ lên đầu khấc đỏ tím, liếm khe mắt có nước rỉ ra.

Hồ Phong cười nói:

-" Nàng hãy yêu thương nó đi, dùng miệng ngậm nó đi"

Nguyệt Phượng không phản đối, nàng cũng muốn thử cảm giác mới.

Miệng nhỏ khẽ há, hai môi đỏ mở rộng ngậm đầu khấc to phình kia. Hồ Phong thấy vậy ưỡn mông đưa dương vật vào sâu hơn trong miệng nàng.

Nàng cố gắng há rộng hai môi đỏ, lúc đầu chỉ ngậm, được một lúc nàng mút nhẹ đầu khấc, Hồ Phong sướng rên.

Hai tay nhỏ của nàng cầm chặt dương vật, miệng mút ngon lành như mút kem.

Hắn thì rên rỉ khẽ trong miệng, nàng mút " chùn chụt" cái lưỡi ẩm ướt của nàng vừa đánh đầu khấc, hàm răng ngà khẽ cắn nhẹ, làm Hồ Phong hơi giật bắn người.

-" Nương tử của ta giỏi quá, ta yêu nàng chết mất"

Nguyệt Phượng xấu hổ " ừm" , hai tay nhỏ của nàng vuốt nắm dương vật to nóng, miệng nhỏ mút liên tục.

a a a a đúng rồi a a a nàng giỏi quá a a a a

Được một lúc hắn cũng phóng tất cả tình yêu vào trong miệng nhỏ của nàng, nàng cố gắng nuốt hết vào trong bụng, nhưng cũng không hết nổi số lượng hắn xạ tinh, nước nhờn màu trắng đục tràn ra khóe miệng của nàng.

Nàng vuốt chất nhờn đọng lại trên ngón tay thon dài, nó ấm nóng có mùi ngai ngái, nàng như muốn nôn khan nhưng vẫn nhịn được.

-" Bại hoại xấu xa, thiếp phải trở về đây" nàng muốn trở về tắm rửa, thay y phục.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp, dáng đi vội vã của nàng, hắn thầm vui trộm.

-" Không biết nàng học được từ đâu?"

Hồ Phong tiếp tục luyện đao, hắn muốn bảo vệ người thân, huynh đệ bằng bản lĩnh của hắn.

Hương Sam buồn bực, tên đại ca của nàng mấy hôm nay, không biết hắn làm gì với đám hồ bằng cẩu hữu nữa, mà thậm thà thậm thụt trước cửa tiêu cục Vân Kiêu.

Chỉ có một mình nàng ở nhà.

-" Buồn chán muốn chết, hừ hừ, đại ca xấu xa đi chơi không gọi ta".

-" Ha ha, tiểu muội xinh đẹp, ai làm muội tức giận như vậy, có thể nói với nhị ca hay không?"

Phía ngoài cửa phòng, tiếng nói vui vẻ của một thanh niên Trịnh Khang 18 tuổi, cao 1m8, thoải mái cười to đi vào.

Trịnh Hương Sam cũng biết người này là ai, lười biếng ngồi trên ghế tựa, hai chân dài thon gác lên bàn.

-" Nhị ca, ngươi trở về rồi sao, không có quà tặng muội à"

Trịnh Khanh cũng quen với vẻ bất cần đời của nàng, hắn ngồi xuống rót chén trà thưởng thức, mặc kệ chân dài thon của nàng đặt trên bàn không thèm để ý.

-" Tiểu muội, ta tất nhiên là có, nhưng muội có thể nói cho nhị ca biết, đại ca đang ở đâu không?"

Hương Sam lười biếng, tay nhỏ che miệng ngáp dài nói:

-" Muội cũng không biết đâu, hắn đi cùng bằng hữu Phương Cảnh, Đại Hải"

Nàng đặt chân xuống, ngồi rót trà tự thưởng thức.

Trịnh Khang trầm ngâm, hắn than nhẹ:

-" Đại ca thật là... , quà của muội ta sẽ cho người gửi qua, ta đi trước đây"

-" Nhị ca đi thong thả, nhớ mang quà sớm đó" nàng chẳng thèm nhìn người đã đi nữa.

Nàng đóng cửa đi ngủ, mặc dù bây giờ là ban ngày, nàng thích vậy, như con mèo lười biếng nằm bên bếp lửa.

-" Rào rào... rào... rào"... " đùng đùng"

Những hạt nước mưa to như trút nước, tiếng sấm chớp giật trên cao kèm theo những ánh sáng chớp động như muốn xé rách khoảng không đen nghịt bên trong.

Cơn mưa đi qua, như gột rửa những bám bụi trong lòng mọi người. Không khí trong lành mát mẻ, những bông hoa rung rinh đón gió trời khoe sắc thắm.

Cao Hùng nói:

-" Các ngươi ở trong tiêu cục cũng được 2 tháng rồi, lần này ta cùng với Phương Lục sẽ dẫn hàng đi một thời gian khá lâu, ta đề nghị với Long đại nhân cho các ngươi đi theo học hỏi kinh nghiệm, các ngươi thấy sao?"

Phương Lục tiếp lời:

-" Trên đường đi sẽ gặp phải cướp bóc là chuyện bình thường, sớm chút ra giang hồ, học hỏi cũng tốt"

Đám người trầm ngâm nhìn nhau.

Tôn Hiên nói:

-" Cao thúc, vậy thì tốt quá, ta cũng muốn ra ngoài"

Phụng Hải cùng Phùng Ảnh cũng gật đầu đồng ý.

-" Tiểu Mạnh, tiểu Hứa, các ngươi không muốn đi sao?" Phương Lục mỉm cười hỏi.

-" Cao thúc, Phương đại ca, hai người chúng ta cũng muốn đi, nhưng... lão đại cũng đi theo luôn sao?" tiểu Mạnh nói.

Cao Hùng cười sang sảng nói:

-" Tất cả các ngươi đi là được rồi, còn Hồ Phong thì ta không biết, đến khi nào đi ta sẽ thông báo cho các ngươi" nói rồi hắn đi xử lý sự vụ.

Phương Lục mỉm cười nói:

-" Ta hiểu tâm trạng của các ngươi, Hồ Phong hắn tương lai có thể kế thừa tiêu cục này"

Tôn Hiên thở dài nói:

-" Phương đại ca, bọn ta hiểu được".

Mọi người trao đổi về hành trình sắp đi, đám thanh niên nhiệt huyết chờ mong.

Từ xa Tử Mạn đi tới nói:

-" Phương chấp sự, tiểu thư cho gọi người"

Phương Lục nói:

-" Được rồi, các ngươi nhớ chuẩn bị những gì ta nói, ta đi trước" nói rồi hắn đi đại sảnh tiêu cục.

Tôn Hiên nhìn Tử Mạn nói:

-" Tử Mạn cô nương, nàng thật sự không quan tâm đến ta sao?"

Tử Mạn xấu hổ nhìn đám người tiểu Mạnh.

Đám người tiểu Mạnh cười ha ha bỏ đi chỗ khác.

-" Hiên công tử, ta... ta theo tiểu thư từ nhỏ" nàng buồn bã nói.

Tôn Hiên nghiêm nghị nói:

-" tiểu Mạn, ta biết tình cảm của nàng giành cho tiêu cục, ta sẽ cùng nàng ở tiêu cục này"

Tiểu Mạn mắt đẹp nhìn hắn nói:

-" Hiên công tử, thật sao"

Tôn Hiên mỉm cười nói:

-" Nàng nghĩ sao khi ta bây giờ đi nói với tiểu thư của nàng chuyện chúng ta"

Tiểu Mạn mắt đẹp híp nguy hiểm nói:

-" Hiên công tử, người nghĩ ta thích công tử thật sao?"

Tôn Hiên khóe miệng cười cười nói:

-" tiểu Mạn, ta nói nhỏ cho nàng nghe một sự thật, nàng ghé tai lại đây" nói rồi hắn ghé sát tai nàng.

Tiểu Mạn không hiểu hắn nói sự thật gì

-" Công tử... ư ư..." nàng mắt đẹp trừng lớn ngạc nhiên, Tôn Hiên đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng.

Đám người tiểu Mạnh chưa đi, bọn chúng trốn núp từ đằng xa xem trò hay, khà khà hôn rồi.

Tôn Hiên năm nay cũng hơn 17 tuổi rồi, cao 1m8, hắn không thể chờ đợi người khác tấn công, hắn đành phải ra hạ sách này, cũng có thể là thượng sách không chừng, khà khà.

Môi nhỏ của tiểu Mạn bị miệng rộng của hắn tham lam hôn hit. Tay to của hắn nâng đầu nhỏ của nàng hơi hướng lên, để hai người có thể gắn kết trọn vẹn.

Tiểu Mạn đã không còn sức chống cự, mắt đẹp nhắm nghiền, lông my dài cong run run. Nàng hít thở dồn dập như bị Tôn Hiên hút hết không khí. Được một lúc hai người tách ra trong bầu không khí tràn đầy ngượng ngùng.

Tiểu Mạn mặt đã đỏ bừng như táo chín, mắt đẹp u oán nhìn hắn.

Tôn Hiên hai tay to dài, ôm chặt nàng vào lòng nói:

-" Tiểu Mạn, ta yêu nàng".

Tiểu Mạn không giãy giụa nữa mà tựa đầu nhỏ vào ngực rộng của hắn nghe tim đập, tim không đập mạnh, hắn không nói dối, nàng vui mừng.

-" Công tử, người khi dễ ta, ta sẽ đi nói với tiểu thư trừng trị ngươi"

Tôn Hiên cười lạnh, dám không thừa nhận ta, còn lôi tiểu thư ra dọa ta.

Hắn cúi đầu tiếp tục hôn tiểu Mạn say đắm, tay to nắm bầu vú to tròn của nàng. Nàng bị hắn tập kích ngực khẽ giãy giụa nhưng vô ích, nàng khẽ rên rỉ hừ hừ.

Đám người tiểu Mạnh thầm hô " Đặc sắc" khà khà.

Sau cơn mưa trời lại tạnh, tiểu Mạn bị hắn khi dễ gắt gao, tủi thân nói:

-" Ngươi chỉ toàn khi dễ ta thôi, ta hận ngươi" nàng như muốn bỏ chạy về phía phòng tiểu thư.

Bỏ mịa, trong đầu Tôn Hiên toát ra một câu như vậy.

Sao có thể như vậy được, đám người tiểu Mạnh nhanh trí khóa chặt vòng vây, bắt gọn con mồi, đưa trở lại trong vòng tay của Tôn Hiên.

Huynh đệ tốt là đây, Tôn Hiên cảm thán mình số tốt.

Tiểu Mạn bị đám tiểu Mạnh bắt trở lại, khóc không ra nước mắt:

-" Các ngươi đều khi dễ ta"

Tôn Hiên ôm chặt nàng vào lòng, bất chấp đám tiểu Mạnh bên cạnh, hắn nói:

-" Ta biết ta có lỗi với nàng, nhưng nàng yên tâm, trái tim này của ta chỉ thuộc về một mình nàng"

Đám người tiểu Mạnh giơ ngón tay cái với Tôn Hiên.

Tiểu Mạn cũng đã bình tĩnh suy xét sự việc, nàng nói:

-" Ta tin ngươi là được chứ gì, hừ hừ" nàng nhìn đám bằng hữu của Tôn Hiên hừ lạnh.

Đám người tiểu Mạnh cười khà khà, chuồn mất tiêu.

Tôn Hiên nói:

-" Mấy ngày nữa ta phải đi theo Cao thúc một chuyến đi xa, không biết khi nào mới trở về, nàng ở lại giữ gìn sức khỏe, nhớ chăm lo cho bản thân" hắn nói hết lời tâm tình của mình với nàng.

Nàng cảm nhận được tâm tình của hắn, tiểu Mạn nói:

-" Muội biết rồi, huynh cũng phải cẩn thận an toàn bản thân, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung"

Tôn Hiên thầm hô " oan uổng", nếu có mỹ nhân, lượng sức mà làm thôi.

Hắn vuốt tóc nàng, nói:

-" Nàng yên tâm ở ta, ta sẽ đi sớm về sớm, quyết không ham chơi, ta sẽ luôn nghĩ về nàng"

-" Thật sao?" nàng ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn.

Tôn Hiên và nàng cũng không nói nhiều, một lúc sau nàng rời đi để xư lý công việc thường ngày.

-" Tôn đại ca, lợi hại nha" đám người xem náo nhiệt đi ra cười nói.

Tôn Hiên ôm quyền cảm tạ huynh đệ trượng nghĩa ra tay.

-" Quá khen, quá khen, khà khà"

Tiểu Mạnh tiếc nuối nói:

-" Tôn đại ca, ngươi mà chậm trễ vài tháng nữa, có khi ta và tiểu Hứa sẽ tấn công tiểu Mạn cô nương rồi"

Tiểu Hứa cũng nói:

-" Mục tiêu của ta lúc đầu là tiểu thư, nhưng thấy lão đại ám muội cùng tiểu thư nên ta từ bỏ, ta chuyển sang tiểu Mạn bên người tiểu thư, ài... đáng tiếc Tôn đại ca đến trước, lần này ra ngoài ta cũng không chịu thua kém Tôn đại ca"

Tôn Hiên thầm may mắn, may mắn bản thân nhanh trí, cảm thấy bất ngờ về mục tiêu của tiểu Hứa.

Phùng Ảnh và Phụng Hải, mục tiêu lại là tiểu Điệp cùng Niệm Châu. Tiểu Điệp cũng đã hơn 13 tuổi rồi, xinh đẹp có thừa, lại là tiểu muội của Hồ Phong nữa, nên dễ ăn nói hơn các cô nương khác. Niệm Châu có ám muội với Hồ Phong, nàng cũng không thèm để ý bọn hắn. Hai người cùng 16 tuổi nên có vẻ đồng cảm cho nhau, lần này ra ngoài phải mở mang dòng dõi, khà khà.

Tôn Hiên cười khan nói:

-" Lúc đầu ở trong thôn, ta và Từ Ninh là bạn thân, hắn hứa giới thiệu tiểu muội cho ta, nào ngờ biến cố nảy sinh, nàng lại đi theo Hồ Phong, làm ta chưa kịp làm quen đã muộn rồi" hắn bình thường ít nói nhưng cũng không phải nhu nhược hạng người, nhìn Y Nhiên xinh đẹp như vậy hắn cũng động tâm, nhưng chứng kiến tình cảm của hai người, hắn đành từ bỏ.

Đám người tiểu Mạnh không ngờ Tôn Hiên lại có khúc chiết như vậy.

Mấy người mang theo tâm sự, chia tay nhau mỗi người một nơi. Có lẽ là trốn đi khóc cũng nên.

Hồ Phong cũng không đi theo đám người tiểu Mạnh. Hắn chuẩn bị đi sơn trang cùng sư phụ sư nương, công việc cụ thể ra sao hắn không biết.

Ăn cơm tối cùng phụ mẫu, tiểu Điệp, Y Nhiên cũng là thời gian hắn thư giãn tinh thần.

-" tiểu Điệp à, muội dạo này còn gặp tên Trịnh công tử đó không?" Hồ Phong hỏi tiểu muội.

Tiểu Điệp mặt đỏ bừng, liếc nhìn phụ mẫu hai người rồi nói:

-" Ca ca, muội không có a, huynh hỏi Nhiên tỷ đi"

Mẫu thân nàng thì không cho là như vậy, nói:

-" Phong nhi, Trịnh công tử là sao?"

Hồ Phong cũng không giấu diếm nói hết tất cả, từ khi gặp ở ngoài đường cùng xung đột với đám thanh niên.

Hồ Viễn cũng lắng nghe, hắn từ nhỏ lang bạt giang hồ, điều gì có thể qua mắt được hắn.

Tô mẫu thì cũng tinh minh không kém, nói:

-" Nhân phẩm vị Trịnh công tử kém cỏi vậy sao?"

Tiểu Điệp mặt đỏ cúi gằm ăn cơm. Y Nhiên nghe xong cũng chỉ mỉm cười.

Hồ Phong nói:

-" Hừ... tên đó chỉ được cái bề ngoài, bên trong thì giả tạo, thối tha"

Tiểu Điệp cũng không có gì phản bác, chỉ nghĩ rằng hình tượng đẹp trong lòng bị vỡ nát.

-" Nữ nhi ăn cơm no rồi, nữ nhi về phòng trước" tiểu Điệp mặt trắng xám bỏ về phòng của mình.

Y Nhiên nói:

-" Bá phụ bá mẫu, Y Nhiên cũng no rồi, xin đi trước" nàng cáo từ đi theo tiểu Điệp.

Tô mẫu định ngăn hai nàng lại, Hồ Viễn nói:

-" Phu nhân, chuyện của đám hài tử, để chúng tự quyết định đi" hắn mà ngăn trở có khi sự việc tệ hại hơn.

Hồ Phong nói:

-" Phụ thân mẫu thân, lần này hài tử sẽ ra ngoài cùng sư phụ một thời gian, mọi người ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng cho hài tử"

Hồ Viễn nói:

-" Từ khi ngươi bước ra giang hồ, mọi chuyện ta sẽ không quản, nhưng đừng để cả nhà phải thương tâm"

Tô mẫu mắt lệ thấm ướt nói:

-" Phong nhi, phụ mẫu cũng không có gì có thể cho ngươi, chỉ có thể chúc ngươi bình an mạnh khỏe mà thôi" nàng khóc nức nở. Cả đời nàng chỉ có một hài tử Hồ Phong, nếu hắn có mệnh hệ gì, không biết nàng có thể sống nổi không.

Hồ Phong nắm tay mẫu thân, an ủi nói:

-" Mẫu thân, hai người yên tâm, số mệnh của hài tử không ngắn như vậy" hắn nói với giọng nghiêm túc, đầy tự tin.

Hai người cũng đành tin tưởng hài tử của mình, cũng không làm Hồ Phong khó xử.

Hồ Phong nói:

-" Mẫu thân, chuyện của tiểu Điệp...." hắn sắp đi xa nên rất lo láng cho tiểu muội bị kẻ xấu làm hại.

Tô mẫu hừ hừ nói:

-" Phong nhi yên tâm, có ta ở đây xem kẻ nào dám động đến nữ nhi của ta" nàng phải xem xem tên Trịnh công tử kia có ba đầu sáu tay gì.

Hồ Viễn ánh mắt như lóe sáng sắc lạnh...

Hồ Phong cũng yên tâm phần nào, ăn cơm xong hắn trở về phòng. Đi ngang qua phòng của tiểu Điệp, phòng đóng chặt cửa, hắn định gõ cửa, nhưng lại nghe tiếng nức nở nghẹn ngào, hắn thở dài trở về phòng.

Hồ Phong một mình đi ra ngoài, nhìn những ánh đèn lấp lóa đằng xa, hắn nghĩ đến Nguyệt Phượng, hắn hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng loại bỏ những cảm xúc không vui, hắn đi đến phòng Nguyệt Phượng.

Hắn không dám đi cửa chính, cửa sổ là con đường quen thuộc của hắn.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, hắn muốn xem nàng đang làm gì.

a ư ư ư a a a a ư ư ư ư....

a a a a a a a a a a a a a...

Hồ Phong nghĩ thầm:

-" Có tiếng rên rỉ của nàng, hắc hắc, nàng thật dâm đãng mà"

Hắn bước nhẹ nhàng núp sau rèm vải che, nghiêng đầu nhìn vào trong.

Trên giường đang có một cơ thể không một mảnh vải che thân, hai chân dài thon co lại, mông cong mê người, uốn éo theo ngón tay ra vào tiểu huyệt, bầu vú cũng bị nàng xoa nắn một lượt.

-" Nàng thật dâm đãng hết sức mà, mới có mấy ngày mà nàng đã không chịu nổi được sao?"

-" Ta phải giúp nàng ngay bây giờ, không thể chờ đợi được nữa"

Hắn nhanh chóng vứt sạch y phục xuống cái ghế bên cạnh, thân thể hắn đã trần như nhộng với những cơ bắp rắn chắc, dương vật đã ngẩng đầu chào Nguyệt Phượng.

-" Tướng công à, ngươi lúc nào cũng khi dễ ta như vậy sao?" khi hắn cởi y phục nàng đã phát hiện ra hắn.

Hắn nằm bên cạnh ôm nàng nói:

-" Nương tử, chuyện này cũng không thể trách ta được nha"

Nàng lật người dậy, cưỡi lên bụng hắn:

-" Không lẽ trách thiếp sao"

Hồ Phong tay to nâng bầu vú của nàng bóp thành nhiều hình dạng, cười hắc hắc nói:

-" Nương tử, ai bảo nàng mê người quá mà, ta không chịu nổi"

Nàng nhấc mông cao lên, đặt đầu khấc dương vật của hắn trước cửa tiểu huyệt, tay nhỏ di chuyển dương vật qua lại khe rãnh ẩm ướt.

Hồ Phong cũng bị phong cách gợi cảm kích thích của nàng hấp dẫn, nước ở đầu khấc rỉ ra. Cuối cùng nàng ngồi xuống, dương vật của hắn lộng âm hộ phình ra để đưa cả cây vào.

" ọt a a a ư ư dương vật của chàng thật to và dài ư ư ư a a a a a

Lông mu của nàng khá rậm rạp, lông mu của hắn rậm và dài đã bị nước nhờn làm bết bát không chịu nổi.

Hai tay nhỏ dài của nàng chống lên bụng của hắn, mông thì nhấp lên xuống theo ý muốn của nàng. Hắn chỉ nhẹ ưỡn mông lên để hưởng ứng với nàng.

Hắn nhìn hai bầu vú nảy lên nảy xuống, cười nói:

-" Nương tử, nàng thật mê người đó nha"

Nàng nhấp được vài chục cái, mệt mỏi người, nàng nằm xuống người hắn, hai bầu vú mềm mại ép xuống ngực rắn chắc của hắn. Môi mềm mại của nàng hôn lên đôi môi của hắn, mông nàng vẫn lắc lên xuống dồn dập

phạch........... phạch........... phạch............ phạch........

Hơi thở của nàng đứt quãng dồn dập

a a a ư ư ư ư ư ư......

Hồ Phong ôm lưng trần thon, bàn tay vuốt ve eo và mông to của nàng.

-" Thiếp sướng quá.... dương vật to quá..... aa aa a .. thiếp ra a a a a "

Dâm thủy ấm nóng của nàng tưới lên đầu khấc, tràn theo thân dương vật ra ngoài tiểu huyệt, ướt đẫm cả bụng của hắn.

Nàng xụi lơ như hết sức lực nằm trên người hắn, mắt nhắm nghiền như muốn ngủ say. Hắn cũng chỉ vuốt ve người nàng, nàng được bàn tay của hắn vuốt ve càng thích thú, thoải mái

Dương vật của hắn vẫn còn cương cứng nằm trong tiểu huyệt nhỏ bé của nàng, hắn cảm giác dương vật của mình còn chưa đi đến được tận cùng bên trong nàng.

Lật người nàng nằm nghiêng, hắn nằm sau lưng thon dài của nàng, nhấc một chân lên, đầu khấc dương vật chà chà cọ sát vào tiểu huyệt.

Hự ư ư...

Dương vật đi vào từ phía sạu, nàng khẽ rên rỉ hừ hừ

phách.... phách.... phách...... phách....

Hắn làm thêm được trăm cái, nàng giật giật mông eo

a a a tướng công thật mạnh mẽ a a a a thiếp sướng quá a a thiếp ra a a a

Nàng nằm bất động như ngủ say, hắn đành lật ngửa nàng, tách hai chân thon dài sang hai bên, đưa dương vật từ từ đi vào, hắn nhấp nhè nhẹ dương vật.

Miệng hôn nàng say đắm, tay kích thích bộ ngực to mềm, được một lúc Nguyệt Phượng mở mắt đẹp nhìn hắn đang tác quái trên người nàng như không biết mệt.

Nguyệt Phượng hờn dỗi nói:

-" Chàng đúng là quái vật mà, thiếp bị chàng giày vò chết mất thôi"

Hồ Phong cười nói:

-" Nương tử xinh đẹp của ta, nàng hạnh phúc sao"

Nguyệt Phượng lườm hắn nói:

-" Hạnh phúc muốn chết, chàng tìm thêm Nhiên muội đi, một mình thiếp chịu không nổi chàng"

Hồ Phong cười hắc hắc, tiếp tục nâng thương vào tiểu huyệt đáng thương của nàng đã sưng húp, nàng nhíu nhíu mày đau đớn.

Hắn thấy vậy, dừng lại rút dương vật ra khỏi tiểu huyệt ấm nóng ẩm ướt.

Hắn nằm ngửa trên giường, nàng nằm úp ngược trên người hắn, đưa âm đạo nằm ngay trước mặt hắn, nàng cầm dương vật của hắn.

Đôi môi của hắn hôn lên âm đạo của nàng say xưa, hắn mút chùn chụt những nước nhờn vào bụng, lưỡi liếm toàn bộ vùng âm đạo mềm mại, đánh qua lại hột le cưng cứng. Đầu lưỡi tách hai mép hồng sưng húp ra hai bên, tiến vào tiểu huyệt.

ư ư ư ư ư ư ư ư...

Nàng bị cái lưỡi của hắn làm rên ư ứ ư..., hai bàn tay của nàng nắm dương vật vuốt nhẹ mạnh lên xuống, đôi môi đỏ đã ngậm lấy đầu khấc to phình, lưỡi thơm của nàng liếm quanh đầu khấc. Miệng nhỏ ngậm mút chùn chụt dương vật cương cứng.

Hồ Phong vươn đầu lưỡi đánh quanh lỗ hậu của nàng, liếm sạch nước nhờn chảy ra từ tiểu huyệt xuống lỗ hậu.

ưi ư ư thiếp ra a a a

Nguyệt Phượng sướng đê mê rên rỉ, dâm thủy tràn ra đầy mặt Hồ Phong, hắn liếm mút hết.

-" Nữ nhân đúng là làm bằng nước mà" hắn thầm kết luận.

Nàng tiếp tục vuốt mạnh, mút mạnh dương vật to nóng, hàm răng ngà cạ cạ đầu khấc to phình. Hồ Phong cuối cùng khoái cảm dâng trào, xạ tinh đầy miệng của nàng, nàng nuốt hết ngon lành.

Trên giường như bãi chiến trường, chiếc ga giường đã nhàu thành một đống, vết tích tinh dịch, dâm thủy và mồ hôi của hai người dùng mũi cũng ngửi được.

Nguyệt Phượng xấu hổ nói:

-" Tướng công, có phải thiếp rất dâm đãng hay không?" nàng sợ Hồ Phong chán ghét con người dâm dục của nàng.

Hồ Phong ôm nàng trong lòng vuốt ve cơ thể của nàng, nàng rúc đầu vào ngực của hắn.

-" Nương tử, hai người yêu nhau thì chuyện đó là bình thường, ta rất thích nhìn nàng được vui sướng thoải mái"

Nguyệt Phượng cảm động ôm Hồ Phong, mắt đẹp trĩu nặng thiếp đi trong hạnh phúc...