Chương 34: Tuyệt kỹ

Hồ Phong và đám người, mỗi ngày đều theo Cao Hùng luyện tập đao pháp.

-" Các ngươi cần luyện tập chăm chỉ mỗi ngày" Cao Hùng khuyên bảo.

-" Cao thúc, vậy cần luyện tập trong bao lâu có thể trở thành cao thủ" Tôn Hiên, hắn muốn xông pha giang hồ, giương danh lập vạn, mỹ nữ đầy đàn.

-" Không vội, dục tốc bất đạt, muốn có thành tựu ít ra cũng phải vài năm nữa mới được" Cao Hùng cũng hiểu cảm giác, muốn thể hiện bản thân của người trẻ tuổi, nhất là trước mặt mỹ nhân.

-" Cao thúc, như vậy không còn cách nào nhanh hơn không" tiểu Mạnh nói.

Cao Hùng lắc đầu cười nói:

-" Có thì có, nhưng chỉ là phụ trợ, thành tựu không cao, các ngươi còn trẻ, không thiếu nhất là thời gian".

Hồ Phong hỏi:

-" Cao thúc, vậy phụ trợ là gì" mọi người cũng muốn biết.

Cao thúc cười sang sảng nói:

-" Phụ trợ, đơn giản là những thứ ngoài thực lực chân chính ra, như là ám khí, độc, mê dược, côn trùng..."

Hắn nói tiếp:

-" Sẽ có người dạy thêm cho các ngươi về phụ trợ, muốn sống tốt phải hiểu và tránh được những phụ trợ của địch nhân bày ra, phòng bị trước vẫn tốt hơn"

Đám người gật gù xác định đã hiểu.

Cao Hùng rời đi, Phương Lục phụ trách quản lý việc tập luyện của đám bọn Hồ Phong.

Bọn họ tập luyện rất tích cực, mong rằng tương lai sẽ không phải hối tiếc.

Tiểu Điệp đi bên cạnh Phương Ngọc Liên, cười nói:

-" Ngọc Liên tỷ, Ngọc Diệp tỷ, hai người tỷ tháo khăn che mặt thật xinh đẹp nha" tiểu Điệp hưng phấn nắm tay Ngọc Liên.

Ngọc Liên cũng nắm tay nàng nói:

-" Muội cũng rất xinh đẹp nha, tuổi còn nhỏ mà đã mê người rồi" Ngọc Liên gặp tiểu Điệp như gặp tri kỷ, hận gặp nhau muộn, như hình với bóng.

Mấy ngày gần đây, hai nàng đã tháo khăn che mặt, trong tiêu cục này cũng không có nam nhân nào dám quấy rầy.

Ngọc Diệp đã mở lòng mình với Y Nhiên, hai nàng dù sao cũng là nữ nhân.

-" Y Nhiên muội, ta xin lỗi vì đã nặng lời với muội" Ngọc Diệp mắt đẹp nhìn Y Nhiên.

Y Nhiên cũng cảm nhận được sự thanh lãnh của Ngọc Diệp, ẩn chứa bên trong là sự cô đơn khó tả.

-" Diệp tỷ, muội lúc đầu cũng cảm thấy thương tâm" Y Nhiên mắt đẹp đượm buồn.

Ngọc Liên thấy nàng như vậy, mắt đỏ lên nói:

-" Nhiên tỷ, sư tỷ cũng không phải vô tình như vậy đâu, sư tỷ thương ta nhất".

Y Nhiên mỉm cười nắm tay nhỏ của nàng, nhéo mũi nàng nói:

-" Liên muội ngốc, ta nếu trách Ngọc Diệp sư tỷ của muội, ta còn ở đây nói chuyện với các người sao" Y Nhiên cưng chiều nhìn nàng và tiểu Điệp.

Ngọc Diệp khó lắm mới nở nụ cười đẹp như hoa nói:

-" Ta cô đơn từ nhỏ, coi Ngọc Liên như người thân, ta rất sợ kẻ xấu làm tổn hại nó" nàng mắt đẹp cũng đỏ lên.

Y Nhiên mắt cũng thấm ướt nói:

-" Muội biết, hành tẩu trong giang hồ, luôn phải có tâm phòng bị người ám toán, muội là nữ nhân vô tâm, để tỷ phải chán ghét"

Tiểu Điệp thấy Y Nhiên khóc, nàng cũng khóc theo nói:

-" Tỷ tỷ, muội không chán ghét tỷ, tỷ tỷ đáng yêu nhất".

Ngọc Diệp cảm nhận tâm tình Y Nhiên, nàng xúc động nói:

-" Ai chán ghét Nhiên muội, chính là đồ ngốc"

Ngọc Liên nín khóc mỉm cười, giơ nắm tay nhỏ trắng như phấn nói:

-" Sư tỷ nói đúng, tên nào dám khi dễ Nhiên tỷ, ta đánh hắn thành đầu heo".

Tiểu Điệp nắm tay Ngọc Liên nói:

-" Liên tỷ, đánh thành đầu heo có đau lắm không?"

Ngọc Liên đang hưng phấn, nghe tiểu Điệp nói, càng tỏ ra uy mãnh:

-" Đương nhiên, thành đầu heo đau lắm đó, hắn còn phải kêu phụ thân gọi mẫu thân nữa đó"

Tiểu Điệp đầu óc như trời mây mù gặp nắng ban mai, nói:

-" Vậy muội sẽ kêu ca ca không được khi dễ tỷ tỷ nữa, muội sợ huynh ấy bị Liên tỷ đánh thành đầu heo".

Ngọc Liên đang khua chân dài thon, múa tay trắng nhỏ, thất thanh nói:

-" Cái gì, hắn dám, muội nói xem tên này khi dễ Nhiên tỷ ra sao".

Ngọc Diệp cũng tức giận nói theo:

-" tiểu Điệp, muội nói đi, không phải sợ, ta võ công rất cao" nàng hừ lạnh nói.

Y Nhiên muốn bịt miệng tiểu Điệp nhưng đã muộn, nàng che mặt vì có một tiểu muội như vậy.

Tiểu Điệp ấp úng, mặt đỏ, hơi gượng gạo nói:

-" Ca ca xấu lắm, huynh ấy dùng tay to bóp ngực, còn thò tay vào trong quần tỷ tỷ nữa chứ" nàng dũng cảm nói ra sự thật, không thể thật hơn.

Nàng còn tiếp lời:

-" Liên tỷ, tỷ không nên đánh ca ca muội thành đầu heo đâu đấy".

Ngọc Liên và Ngọc Diệp cứng đờ, mặt đỏ như táo chín nhìn Y Nhiên, nếu có cái lỗ nào ở đây Y Nhiên sẽ không ngần ngại chui vào.

-" Tiểu... Điệp" Y Nhiên nắm tay nàng đi xa như muốn trốn chạy, nàng không dám nhìn hai vị sư tỷ muội kia nữa, ít ra trong thời gian ngắn sẽ không gặp.

Hai sư tỷ muội mặt đỏ bừng nhìn phương xa.

Tiểu Điệp bị Y Nhiên hành hạ trên giường, miệng cười như mếu. Bị Y Nhiên chọc lét, tiểu Điệp xin tha thứ.

-" Tỷ tỷ, muội biết sai rồi mà, tha cho ta đi, lần sau ta sẽ không dám nữa"

Y Nhiên cười mắng:

-" Cái gì? còn có lần sau"

Hai nàng lại một phen vui đùa, cuộc đời của các nàng mong rằng sẽ luôn tươi cười như vậy.

Ở một nơi đìu hiu, hoang vắng, bên cạnh chùa hoang, hai nấm đất nhô cao gần nhau không rõ năm nào hình thành, một nấm đất thì hắn biết, còn nấm đất kia hắn không biết.

Hồ Viễn nhổ cỏ, làm lại hai cái cọc gỗ mới, mua vò rượu:

-" Ài... lão lang băm, kia là hàng xóm của ngươi sao" hắn nhìn nấm đất bên cạnh cảm khái, hắn không biết khi nào lại thêm một cái, nhưng chủ nhân của nó cũng coi như có lão lang băm làm bạn đi.

-" Kính hai người một chén" hắn cục chén xong tưới rượu trước hai nấm đất, hắn cũng làm một chén" ực... khà".

Hắn ngồi nói chuyện đến khi trời gần tối thì cùng Tô Hi Đình rời đi, lần sau quay lại cũng không biết khi nào.

Trong thôn, một vùng rừng núi yên bình.

Từ lão đầu ngồi ăn cơm cùng Lan phu nhân.

-" Xảo nhi bụng cũng dần lớn lên rồi, nói Ninh nhi chú ý một chút" Từ lão đầu nói với phu nhân.

-" Còn cần ngươi lo nữa sao, chỉ không biết Nhiên nhi sao rồi" Lan phu nhân mắt hồng thấm nước.

Từ lão đầu cười nói:

-" Sau khi Xảo nhi sinh ra hài tử rồi đi thăm Nhiên nhi cũng được".

Lan phu nhân hừ hừ nói:

-" Đừng để ta nghe được Nhiên nhi chịu ủy khuất gì, xem tên Hồ Phong kia đẹp mặt" nàng còn tức giận Hồ Phong dụ dỗ nữ nhi của mình.

-" Thôi ăn cơm đi, tối nay còn làm việc quan trọng nữa" Từ lão đầu cười hắc hắc nhìn nàng.

Lan phu nhân đỏ bừng mặt, cái tên không đứng đắn này, bây giờ còn nghĩ chuyện đó nữa.

Từ lão đầu làm vài chén rượu, cười khà khà.

-" Đổng Thành, ngươi nói tên Đổng Hứa kia bây giờ có phải đang khoái hoạt không?" Đổng Phát nâng chén rượu nói.

Đổng Thành cụng rượu với Đổng Phát:

-" Sao ta biết được, mong rằng không xảy ra chuyện gì đi" hắn lo lắng.

-" Yên tâm đi, còn có lão đại nữa sao, ta không nghĩ tên Đổng Hứa đi theo lão đại sẽ chịu khổ" Đổng Phát tự tin với bản lĩnh của Hồ Phong.

-" Cạn chén" hai người cùng nhau cười to.

Hồ Phong với sức mạnh của mình, việc hắn luyện tập đối kháng cùng đám Tôn Hiên là ám ảnh của họ. Không ai trong đám thanh niên có thể đỡ nổi một đòn của Hồ Phong.

Hồ Phong được Vân Long tự mình chỉ dạy, phát huy được tiềm năng sức mạnh của hắn.

Bên một thác nước cao chảy ầm ầm, Hồ Phong nghiêm túc đứng lắng nghe người mà sẽ là nhạc phụ của hắn trong tương lai. Nếu Vân Long biết Nguyệt Phượng đã là nữ nhân của Hồ Phong, thì không biết Vân Long sẽ nên vui hay buồn nữa.

Vân Long nghiêm nghị nói:

-" Hồ Phong, ngươi cầm đao chém thử cây to đằng kia thử xem?" hắn chỉ cây to bằng bắp đùi.

Hồ Phong hỏi:

-" Chém làm gì, ta cũng không có thù với cái cây kia nha"

Vân Long nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ muốn cho hắn một chưởng rớt xuống nước, cho hắn tỉnh táo.

-" Kêu ngươi chém thì ngươi chém đi, hỏi nhiều làm gì" hắn như muốn nổi giận.

Hồ Phong cười hắc hắc, cầm đao đi đến bên cạnh cây to, chém mạnh lên thân cây.

-" Phụp... rắc... rắc" cái cây bị chặt làm đôi.

Vân Long thầm gật đầu, chắp tay sau lưng đi đến chỗ cái cây bị chém kia.

-" Tạm được, ngươi qua kia lấy cây đao nặng nhất qua đây"

Hồ Phong đi qua một tay cầm cây đao nặng 46 cân, dài 1m5. Đao bình thường chỉ từ 5 cân đến 15 cân.

Vân Long vui mừng với sức mạnh của Hồ Phong, trên giang hồ cũng không thiếu người có sức mạnh hơn người, nhưng nhỏ tuổi như Hồ Phong mà đã sở hữu sức mạnh như vậy thì hiếm có.

-" Hồ Phong, ngươi cầm đao chém cây đi, chém càng nhiều càng tốt" Vân Long chỉ khu rừng bên cạnh.

Hồ Phong cũng không nói nhiều, cầm đao chém, rất nhiều cây to đổ ngã chỉ bằng một nhát chém.

Vân Long kinh hãi, tên này mà gia nhập triều đình cũng là một viên đại tướng dũng mãnh. Thiên phú như vậy lại bị ta phát hiện ra, ha ha ha ha, hắn cười to sảng khoái.

Hồ Phong vẫn còn đang phá rừng, Vân Long gật đầu mỉm cười.

-" Hồ Phong, dừng lại đi, được rồi" Vân Long nhìn những cây đổ ngã kia, hắn có thể khẳng định Hồ Phong sở hữu thần lực to lớn. Hắn càng kinh hãi là tên này còn không biết mệt mỏi.

-" Hồ Phong, sức mạnh của ngươi thì không cần phải nói, nhưng sử dụng sức mạnh đó như thế nào còn cần luyện tập thêm" Vân Long nghiêm giọng nói.

Hồ Phong biết hắn còn thiếu sót nhiều, nghiêm túc nói.

-" Vân đại nhân, ta hiểu được".

Vân Long nhìn dòng thác đang dội nước ầm ầm lên những tảng đá nói.

-" Hồ Phong, ngươi nói xem, nước mạnh hay là đá mạnh hơn" Vân Long nói một câu có thâm ý.

Hồ Phong biết Vân đại nhân muốn nói gì:

-" Vân đại nhân, ta sẽ không cho là với sức mạnh của ta thì sẽ vô địch thiên hạ".

Vân Long ha ha cười vui mừng gật đầu nói:

-" Tốt... tốt... tốt... Ngộ tính và tâm tính của ngươi ta rất hài lòng"

Hắn nói tiếp:

-" Bây giờ ta sẽ dạy ngươi tuyệt kỹ, nếu ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ".

Hồ Phong vui mừng, bái nhạc phụ tương lai làm sư phụ, cũng không tệ nha, hắc hắc cười thầm.

-" Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy" Hồ Phong không dài dòng, quỳ gối trước mặt Vân Long.

Vân Long cười sang sảng, nói:

-" Tốt... tốt... tốt... Đồ nhi ngoan, đứng dậy đi" Vân Long nâng Hồ Phong đứng lên. Hắn hôm nay phải nói là vui sướng nhất trong 10 năm qua.

Hắn tâm tình rất tốt, nên cũng muốn truyền thụ cho Hồ Phong tuyệt kỹ của bổn môn, ngay bây giờ.

Vân Long mặt nghiêm nghị nói:

-" Đồ nhi, tuyệt kỹ của bổn môn được truyền từ thời lão tổ Vân Kiêu đến giờ, tuyệt kỹ này tên " Cửu phách đao tuyệt" gồm 12 tuyệt chiêu, 9 pháp quyết vận hành"

Hồ Phong ghi nhớ:

-" 12 tuyệt chiêu, 9 pháp quyết vận hành"

Vân Long cười nói:

-" 12 tuyệt chiêu là hình thức bên ngoài khi sử dụng đao, người khác có thể bắt chước ngươi"

Hồ Phong lo lắng:

-" Vậy chẳng phải nguy hiểm, lộ hết tuyệt chiêu hay sao"

Vân Long vỗ vai hắn:

-" Đồ nhi ngoan, ngươi xem"

Hắn cầm đao chém vào gốc cây, gốc cây chỉ là một vết chém bình thường.

Hồ Phong vẫn chăm chú quan sát.

Sau đó hắn lại cầm đao chém gốc cây, lần này hắn vận dụng 1 trong 9 pháp quyết, cây bị xoắn thành hai nửa. Vân Long cũng làm thêm một vài giả dụ cho Hồ Phong xem.

Hồ Phong bây giờ mới hiểu tại sao, người mang tuyệt kỹ toàn là những người có tầm ảnh hưởng lớn trong giang hồ.

Vân Long dội cho hắn gáo nước lạnh:

-" Đồ nhi ngoan, tuyệt kỹ là tốt, nhưng nếu ngươi quá yếu, sẽ là đối tượng săn tìm của người khác, lúc đó lại gió tanh mưa máu nổi lên".

Hồ Phong cười khổ nói:

-" Sư phụ a, mạng của đồ nhi chẳng phải nguy hiểm sao"

Vân Long nhìn Hồ Phong nói:

-" Đồ nhi ngoan, có ta ở bên thì không sợ bọn họ, nhưng ngươi một mình mà gặp cao thủ thì không biết chuyện gì xảy ra".

Hồ Phong cau mày.

Vân Long an ủi nói:

-" Đồ nhi ngoan, chỉ cần ngươi không vận dụng pháp quyết, ít người có thể nhận ra được"

Hồ Phong an tâm, gật đầu nói:

-" Sư phụ, đồ nhi đã hiểu"

Vân Long dẫn Hồ Phong ra gần thác nước truyền thụ tuyệt kỹ.

Tiếng thác đổ ầm ầm như chứng minh cho tương lai một vị truyền kỳ mới được sinh ra tại đây.

-" tiểu Điệp, muội thông minh thật đó" Niệm Châu khen.

Tiểu Điệp được nàng khen thì vừa vui mừng vừa xấu hổ nói.

-" Châu tỷ, muội chỉ làm theo hướng dẫn của tỷ thôi mà, cũng không có gì đặc biệt nha"

Niệm Châu cưng chiều nói:

-" Không biết tên tốt số nào sẽ được muội làm cơm cho ăn đây" ý nàng nói đến tướng công.

Tiểu Điệp đỏ bừng mặt nói:

-" Châu tỷ, muội sẽ không, muội còn nhỏ a"

Niệm Châu và tiểu Điệp rất hợp ý nhau, luôn có nét cười trên khuôn mặt xinh của hai nàng.

-" Phượng tiểu thư, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi sư tỷ muội chúng ta thời gian qua" Trương Ngọc Diệp mặt xinh cười tươi nói với Vân Nguyệt Phượng.

Nguyệt Phượng cũng không bày lễ quá cao:

-" Hai vị không cần khách khí, không nhờ hai vị ra tay thì sợ tính mạng của các huynh đệ trong tiêu cục đã không còn, thời gian qua tiếp đãi chưa được chu đáo mong rằng thứ lỗi cho" nàng chắp tay ôm quyền.

Phương Ngọc Liên nắm tay Nguyệt Phượng nói:

-" Phượng tỷ, ngươi đừng nghiêm túc như vậy nha, muội với sư tỷ sẽ không vui đâu".

Nguyệt Phượng ấm áp trong lòng, nói:

-" Vậy chúng ta sẽ là tỷ muội tốt của nhau được không?"

Ngọc Liên vỗ tay cười nói:

-" Hay quá, muội lại có thêm tỷ tỷ tốt nữa rồi"

Ngọc Diệp cũng vui mừng khi thấy sư muội của mình vui như vậy:

-" Phượng muội, chúng ta cáo từ tại đây đi, có rảnh rỗi lên phái kiếm tông thăm bọn ta".

Ngọc Liên mặt đỏ nói:

-" Phượng tỷ, ngươi nên cẩn thận tên Hồ Phong bại hoại đó nha" Ngọc Liên kể lại những chuyện tiểu Điệp kể ra.

Ba người chia tay trong xấu hổ, Nguyệt Phượng thì cười khổ trong lòng.

-" Các ngươi nói hình như đã muộn rồi" nàng tâm tình rất phức tạp với Hồ Phong. Cuộc đời của nàng sau này tốt hay xấu còn phải xem bản lĩnh của Hồ Phong ra sao!.

Y Nhiên đi thăm đám người tiểu Mạnh, còn mang bánh ngon thơm do chính nàng và tiểu Điệp làm nữa. Đám người tiểu Mạnh thì hạnh phúc hoan hô.

Hồ Phong thì ở nơi khác luyện tập tuyệt kỹ nên thời gian đầu sẽ không liên lạc với mọi người, nhưng tình hình của hắn được Cao thúc báo lại nên cũng không cần lo lắng.

Trong phòng tiểu Điệp.

-" Tiểu Điệp tiểu thư, nàng và Y Nhiên tiểu thư dạo này khỏe không, Trịnh mỗ ngày đêm lo lắng a" Trịnh Khanh ôm quyền thi lễ.

Dạo gần đây Trịnh Khanh thường xuyên xuất hiện trong tiêu cục Vân Kiêu.

Hắn cũng tiếp xúc khá nhiều với tiểu Điệp và Y Nhiên nên cũng hiểu được đôi chút tính cách của hai nàng.

Tiểu Điệp thì đơn thuần, đáng yêu. Y Nhiên thì khá dịu dàng, trầm ổn. Quan trọng là các nàng xinh đẹp.

-" Trịnh công tử nói đùa, tiểu Điệp và Nhiên tỷ, sao có thể để công tử lo lắng được chứ" tiểu Điệp mặt đỏ nói.

Trịnh Khanh mỉm cười nói:

-" Điệp tiểu thư xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ giống như Trịnh mỗ, lo lắng cho Điệp tiểu thư" hắn nâng quạt múa vài vòng như thư sinh phong độ ngất trời.

-" Trịnh công tử, tiểu Điệp cám ơn công tử đã lo lắng" tiểu Điệp tim đập nhanh, mặt đỏ như say nói.

Trịnh Khanh cảm thấy mình theo đuổi sắp có thành tựu, hắn vui mừng nói:

-" Điệp tiểu thư, nàng yên tâm, có Trịnh mỗ ở đây không ai dám khi dễ nàng, cho dù có phải liều cả cái mạng này".

Tiểu Điệp cảm động, vui mừng khi hắn nói những lời đường mật:

-" Trịnh công tử, công tử thật sự là một người tốt nha".

Trịnh Khanh mỉm cười vỗ vỗ ngực, đang định nói thì Y Nhiên đã về.

Hắn nhìn cơ thể Y Nhiên nảy nở, đường cong mê người, nhu mì dịu dàng, hắn thầm nuốt nước bọt, hắn vẫn nhịn được cảm xúc dâng trào.

-" Y Nhiên tiểu thư, tại hạ Trịnh Khanh hữu lễ" Trịnh Khanh chắp tay ôm quyền.

Y Nhiên mắt đẹp nhìn Trịnh Khanh, nàng mỉm cười nói:

-" Trịnh Khanh công tử lại tới chơi sao?"

Trịnh Khanh tỏ ra phong độ, hào sảng nói:

-" Nhiên tiểu thư, Trịnh Khanh ta bình thường rất bận rộn, có thời gian là ta đến thăm hai vị tiểu thư".

Y Nhiên không biết hắn bình thường làm những gì, nhưng nhìn hắn, không giống người làm việc bận rộn nha.

-" Trịnh Khanh công tử thật có lòng, ta cảm thấy áy náy" mắt đẹp của nàng dò xét hắn.

Trịnh Khanh mặt mỉm cười nói:

-" Hai vị tiểu thư, có thể bớt chút thời gian theo Trịnh Khanh ta, ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa trong lòng"

Tiểu Điệp cảm thấy vui mừng, nàng cũng muốn ra ngoài đi chơi, đám người Hồ Phong thì suốt ngày vắng mặt.

Y Nhiên hơi nhíu nhíu mày liễu, nàng cảm thấy lưỡng lự về chuyện đi cùng Trịnh Khanh ra ngoài tiêu cục.

-" Trịnh công tử, xin đa tạ lòng tốt của công tử, có thể để tỷ muội ta suy nghĩ thêm được không?"

Tiểu Điệp mắt đẹp nhìn Y Nhiên, như muốn nói gì, nhưng thôi.

Trịnh Khanh không vui, ta mời các ngươi lâu như vậy mà vẫn còn phải suy nghĩ, hắn đành cười trừ nói:

-" Hai vị tiểu thư, vậy để khi khác cũng được, tại hạ cáo từ" hắn chắp tay ôm quyền, mỉm cười tiêu sái bước đi.

Hai nàng nhìn hắn bước đi, cảm xúc mỗi người một khác.

Tiểu Điệp sốt ruột nói:

-" Tỷ tỷ à, sao phải suy nghĩ thêm nữa chứ" tay nhỏ của nàng nắm cánh tay Y Nhiên nũng nịu không buông.

Y Nhiêm lườm nàng, ngón tay nàng dí lên trán tiểu Điệp cười mắng:

-" Ngươi đó, nha đầu ngốc, cẩn thận bị người bán đi còn giúp người đếm tiền"

Tiểu Điệp chu miệng nhỏ, không phục nói:

-" Tỷ tỷ, Châu tỷ nói người ta rất thông minh đây".

Y Nhiên lắc đầu, cười khổ nói:

-" Trong chuyện này ta cảm thấy ngươi thật ngốc nghếch, có phải ngươi thích Trịnh công tử hay không?"

Tiểu Điệp đỏ mặt, ấp úng nói:

-" Tỷ tỷ, ta... ta có chút thích Trịnh công tử, công tử đối xử rất tốt với muội và tỷ đó nha"

Y Nhiên cũng mặt đỏ nói:

-" Ta chỉ là có hảo cảm với công tử thôi, chứ thích thì chưa đến nỗi, cứ đối xử tốt là ngươi thích sao?"

Tiểu Điệp cũng không xác định nữa:

-" Tỷ tỷ, ta có lẽ cảm thấy công tử thật phong độ, lễ nghĩa, luôn nói những lời dễ nghe".

Y Nhiên thở dài:

-" Ta phải nói chuyện này với Phong đệ mới được"

-" Tỷ tỷ, không được nha, ca ca huynh ấy sẽ rất tức giận" tiểu Điệp luống cuống nói.

Y Nhiên tay nhỏ vuốt tóc tiểu Điệp, nàng nói:

-" Tỷ sẽ đi thăm ca ca của muội, muội có đi không?".

Tiểu Điệp hưng phấn nói:

-" Tỷ tỷ, muội cũng muốn đi"

-" Ừm, để ngày mai ta nói với Cao thúc, chúng ta cùng đi" Y Nhiên nói.

Hai nàng sau khi tâm sự đôi chút, các nàng đi tìm Niệm Châu.

Bên ngoài tiêu cục.

Trịnh Khanh nhìn tên gia định nói:

-" Tiểu Tam, ngươi ở đây canh chừng hai vị tiểu thư, nếu các nàng ra ngoài, ngươi thông báo sớm nhất cho ta"

-" Thiếu gia, ta đã biết" tiểu Tam ôm quyền, gật đầu đã hiểu.

Trịnh Khanh bước đi nhanh trong đám người trên đường...