Chương 33: Chính thức

Trong khuôn viên rộng lớn, những cánh hoa nở rộ lung lay đón gió xuân, những làn gió mang theo hương thơm và tiếng cười khúc khích đầy mê say.

Hai tiểu thư đeo khăn che mặt, đang cười vui vẻ, cánh tay thon nhỏ đưa ra đón gió mát mẻ trong lành.

Hai nàng rất xinh đẹp, tuy che mặt nhưng vẫn không thể che khuất được thân thể nóng bỏng, như thiên thần hạ phàm, không thể khinh nhờn.

Từng cử chỉ, tiếng cười, cái nhíu mày đều thanh thoát thế tục.

Hồ Phong đang cùng Y Nhiên và đám tiểu Mạnh cười đùa vui vẻ, Y Nhiên như một cánh hoa lan dịu dàng cười duyên cùng đám người. Đám người Tôn Hiên cũng hâm mộ Hồ Phong, bọn họ cũng đâu thua kém gì hắn chứ, không có học hành tử tế nhưng được dáng người cao to, khỏe mạnh, khuôn mặt thanh tú, về sau cố gắng học thêm bản lĩnh cũng có thành tựu cao.

-" Mọi người, có mỹ nhân kìa" tiểu Mạnh mắt sáng chỉ hướng vườn hoa, bươm bướm bay lượn.

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ tay, đám thanh niên mắt sáng lên theo.

-" Chà chà, không biết tiểu thư xinh đẹp nhà ai xuất hiện nơi đây" Hồ Phong cười khen suýt xoa.

Y Nhiên tay nhỏ nắm eo hắn kéo, Hồ Phong kêu oai oái xin tha.

-" Nhiên tỷ, nàng muốn giết chết đệ sao" hắn bị nàng kéo tuy không đau bao nhiêu, nhưng vẫn phải tỏ thái độ đáng thương.

Bị nàng trừng mắt, hắn cảm thấy thích thú, có yêu thì mới có ghen. Trong khi hai người trêu đùa nhau, đám người tiểu Mạnh đã đi đến trong vườn hoa thưởng thức hoa, nhưng ánh mắt thì không dời hai thân ảnh xinh đẹp.

-" Tại hạ Tôn Hiên, hữu lễ hai vị tiểu thư" Tôn Hiên dù sao cũng lớn tuổi nhất ở đây, hắn cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của hai nàng.

Hai nàng cũng cảm thấy bình thường, những ánh mắt thèm khát, si mê, dâm dục diễn ra quá nhiều, chỉ cần bình thản tiếp nhận ánh mắt của họ.

-" Hi hi... sư tỷ... công tử chào sư tỷ kìa" tiểu thư ít tuổi hơn nắm khuỷu tay thon dài tiểu thư kia, hình như là sư tỷ của nàng.

Nàng kia cũng không để ý trêu đùa của tiểu muội, nàng nhìn Tôn Hiên, thái độ không lạnh không nóng, nói:

-" Công tử hữu lễ, công tử có gì chỉ giáo tiểu nữ" nàng nói chuyện chỉ để ứng phó qua loa.

Trong đầu Tôn Hiên như bùng nổ, giọng nói thật dễ nghe, uyển chuyển dịu dàng.

Khó khăn nhất là mở đầu câu chuyện, chưa tìm ra được lý do làm quen nói chuyện.

Hắn đành gãi gãi đầu, hít sâu một hơi, can đảm nói:

-" Hai tiểu thư có thể cho tại hạ biết phương danh được không?"

Hai nàng cũng không dừng lại, vừa đi ngắm cảnh thưởng thức hoa cỏ.

-" Hi hi... Tôn công tử... sư tỷ sẽ không nói tên cho công tử biết đâu" tiểu muội của nàng giảo hoạt nói, tiếp xúc sơ bộ cũng cảm giác được nàng hoạt bát hơn sư tỷ của nàng.

Tôn Hiên không biết đối phó làm sao, đám người tiểu Mạnh như trâu đất gặp nước mưa, bọn chúng như bị hai nàng hút hồn theo gió, bay bổng như những làn gió thơm đi xa.

Y Nhiên bị Hồ Phong nắm tay theo hắn, hai người như đôi uyên ương hạnh phúc, nàng đỏ mặt tới mang tai, mắt đẹp híp híp hưởng thụ cảm giác yên bình thầm lặng như vậy.

Hồ Phong cũng chú ý hai tiểu thư xinh đẹp, vì Y Nhiên bên cạnh nên hắn cũng không tiện làm nhiều hành động háo sắc.

Y Nhiên thuần dịu dàng như thiếu nữ nhu mì, nàng không biết bản thân mình ra sao nữa, nàng chỉ muốn được yên ổn sống bình thường bên cạnh Hồ Phong.

Cuộc sống đôi khi không biết sẽ ra sao, nhưng Hồ Phong sẽ dũng cảm tiến về phía trước, vì tất cả những người hắn yêu thương.

-" Hai vị tiểu thư, xin dừng bước" tiểu Mạnh tiến lên đi song song các nàng, ngửi được hương thơm trên người càng say đắm.

-" Phi... tiểu ca, ngươi làm gì đấy" tiểu muội mặt đỏ nói, tên thô lỗ này vô sỉ a.

Đám người Hồ Phong hứng thú nhìn hắn, tiểu Mạnh như lợn chết không sợ nước sôi.

-" Hai vị tiểu thư thơm thật đó, lại còn mê người nữa chứ" tiểu Mạnh dùng mũi hít hà, mắt say mê nhìn cơ thể hai nàng.

-" Phi.. tiểu tử chết bầm, dám vô lễ với bổn cô nương" tiểu muội mắt đẹp như phát hỏa, tay nhỏ trắng như phấn đánh một quyền lên mặt Hồ Mạnh.

-" Ai da... tiểu thư tha mạng" hắn lùi vài bước , một tay ôm má, một tay làm động tác ngăn trở nàng đánh hắn tiếp.

-" Sư muội... đủ rồi" tỷ tỷ của nàng khẽ gắt.

Đám người Hồ Phong tiến lên, Tôn Hiên cười khổ nói:

-" Hai vị tiểu thư xin thứ lỗi, tiểu đệ chỉ là vô ý xúc phạm, mong rộng lượng tha thứ".

Tiểu Mạnh đã ôm má chạy núp sau đám người Hồ Phong, tên bại hoại này còn vuốt vuốt má, ngửi mùi hương lưu lại, từ nắm đấm của nàng.

Hồ Phong làm sao có thể nhịn được chứ, hắn cười gằn nói:

-" Ai cho các ngươi đánh huynh đệ của ta".

-" Phi... tiểu tử nhóc, ngươi nói với bổn cô nương sao" tiểu muội giơ nắm đấm trắng nhỏ của mình lên giương oai.

-" Vớ vẩn... ta đã lớn rồi, ngươi phải bồi thường cho huynh đệ của ta" Hồ Phong nghiêm nghị quát.

Y Nhiên nhìn nàng tiểu muội kia hung dữ như vậy, thì nhớ đến tiểu Điệp

-" Phì..." nàng che miệng bật cười khúc khích.

Cả đám người như lạc vào mê sảng, đang căng thẳng vậy mà...:

-" Nhiên tỷ, nàng làm sao vậy?" Hồ Phong cũng khó hiểu nổi, Nhiên tỷ lại phát tác gì chứ.

Y Nhiên lườm hắn, cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ.

Hồ Phong lọt vào trong sương mù dày đặc. Hắn sờ trán của nàng, rồi sờ trán hắn, không bị sốt nha.

Nàng bực mình nhìn hắn, hừ hừ, đi đến chỗ tiểu muội che mặt, nắm tay nàng, trừng mắt đám người Hồ Phong.

Không riêng gì đám thanh niên, mà cả hai tỷ muội kia cũng hốt hoảng.

Tiểu muội kia thấy Y Nhiên đi đến, không nói lời nào, tưởng nàng ra sát chiêu gì.

-" aaa" nàng đã bị Y Nhiên nắm tay, nàng đã bị mất cảnh giác với vẻ ngoài thuần dịu dàng của Y Nhiên. Có lẽ nàng cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của Y Nhiên nên không phản kháng nhiều.

Dị biến nảy sinh? không có gì ngoài tiếng nói mềm mại của nàng:

-" Tiểu muội muội, muội đừng sợ hãi, có tỷ ở đây bọn họ không dám bắt nạt muội đâu" Y Nhiên trừng mắt với đám Hồ Phong.

Hồ Phong khóc không ra nước mắt, Nhiên tỷ, nàng cũng không thể tùy hứng như vậy chứ.

-" Chuyện này... vị tỷ tỷ này cảm ơn ngươi nha, bọn hắn cùng lên ta cũng không sợ, hừ hừ" nàng giơ nắm tay nhỏ với đám người Hồ Phong.

Y Nhiên ngực cao phập phồng, tức giận nói:

-" Cả đám nam nhân, ức hiếp hai vị cô nương yếu đuối như vậy sao được"

Tiểu Mạnh vừa đau vừa sợ Y Nhiên trừng hắn, hắn ôm má chạy đến bên Hồ Phong thấp giọng nói nhỏ:

-" Lão đại, bây giờ tính sao, Nhiên tỷ....."

-" Tính cái đầu ngươi ấy, ngươi không thấy Nhiên tỷ nói gì rồi sao" Hồ Phong đau đầu với tên tiểu đệ trẻ con này.

-" Đệ biết rồi lão đại" tiểu Mạnh sờ sờ má bị sưng lên đỏ hồng.

Tôn Hiên cũng không ngờ sự việc lại được giải quyết đơn giản như vậy, dù sao cũng là tiểu Mạnh ăn nói quá thẳng thừng, gây phản cảm, nhất là đối với thiếu nữ.

Y Nhiên vuốt tay nhỏ trắng của tiểu muội, nàng nói:

-" Tiểu muội muội, ta tên Y Nhiên, muội thật lợi hại nha" trong đầu nàng nghĩ, làm sao bàn tay nhỏ bé như vậy sao có thể đánh sưng mặt của tiểu Mạnh được chứ.

Tiểu muội gặp Y Nhiên quan tâm mình như vậy, tính tình hoạt bát lại nổi lên.

-" Nhiên tỷ, đương nhiên rồi, ta rất lợi hại đó nha" nàng cười ấm áp, mặc dù che mặt nhưng vẫn cảm nhận được nàng vui vẻ.

-" Sư muội, ngươi không thể dễ dàng tin người như vậy, biết đâu nàng ta muốn tiếp cận rồi hại muội" sư tỷ của nàng giáo huấn.

-" Nói bậy... Nhiên tỷ dễ thương, dịu dàng, hiền lành như vậy, sẽ không hại người" tiểu Mạnh căm tức nhìn sư tỷ che mặt.

-" Đúng vậy, Nhiên tỷ cần phải hại người hay sao, hừ hừ, mau xin lỗi tỷ ấy đi" tiểu Hứa bất bình thay Y Nhiên.

Y Nhiên không ngờ nàng ta lại nghi ngờ lòng tốt của nàng như vậy.

-" Ta không có a" nàng cảm giác khó chịu như muốn khóc, mắt hồng hồng.

Hồ Phong đi lên lôi kéo tay Y Nhiên đi thẳng, hừ lạnh nhìn vị sư tỷ kia, mặt không được vui.

Y Nhiên nhìn vị sư muội kia, rồi nhìn khuôn mặt thanh tú của Hồ Phong, nhu thuận đi theo hắn.

Sư muội thấy vậy cũng nóng nảy:

-" Sư tỷ à, muội thấy Nhiên tỷ rất tốt đó nha" nàng cũng biết tính cách của sư tỷ, nàng nhìn bóng lưng Y Nhiên mà cảm thấy có lỗi.

Đám người Tôn Hiên đứng tại chỗ, không biết làm sao cho phải.

Thấy phản ứng của mọi người lớn như vậy, vị sư tỷ cũng chỉ " hừ lạnh" đi về phía xa. Sư muội hừ hừ nhìn tiểu Mạnh và Tôn Hiên.

Không khí kết thúc trong không vui.

Hồ Phong ôm Y Nhiên vào lòng, hít sâu hương thơm trên tóc của nàng, hắn cũng không nói gì cả, chỉ ôm nàng thật lâu như muốn hòa tan thân thể Y Nhiên vào trong hắn.

Y Nhiên dựa đầu nhỏ vào ngực rộng của hắn, nàng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, nàng rất thích như vậy, như cánh chim non núp trong tổ ấm trong ngày giông bão.

Nàng " ưm" một tiếng, cánh tay của Hồ Phong không chịu yên tĩnh, nàng bị hắn vuốt mông.

-" Quỷ háo sắc, ngươi còn không dừng tay, đang còn ở ngoài đó" nàng bị hắn khi dễ gắt gao.

Hồ Phong cũng chỉ ngứa tay một chút, Y Nhiên sau gì cũng là của hắn, hắn muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng thêm một chút nữa.

-" Nhiên tỷ, tỷ yên tâm ta sẽ luôn bên cạnh yêu thương tỷ" Hồ Phong chân thành nói.

Y Nhiên dụi đầu vào ngực hắn cảm động muốn khóc.

Hắn thở dài nói:

-" Nhiên tỷ, nàng tin ta sao?".

Y Nhiên ngẩng đầu nhỏ, mặt đẹp si mê nhìn khuôn mặt non nớt này.

-" Phong đệ, sao đệ lại nói chuyện này chứ, tỷ tin đệ mà" nàng có thể cảm nhận được Hồ Phong đang rất bối rối.

Hắn nghĩ đến Nguyệt Phượng xinh đẹp, nóng bỏng, nhưng hắn chưa muốn nói với Y Nhiên, để thêm chút thời gian nữa đi.

Hồ Phong cười nói:

-" Sao đệ không thấy tiểu Điệp đâu chứ"

Ngón tay thon nhỏ của nàng dí trán Hồ Phong, lườm hắn nói:

-" Ngươi đó, tiểu Điệp giận ngươi, đi xuống nhà bếp theo Niệm Châu học nấu cơm rồi"

-" Ồ, vậy sao" Hồ Phong cảm thấy hứng thú việc tiểu Điệp nấu ăn.

Y Nhiên che miệng cười nói:

-" Tiểu Điệp, muội ấy rất thích Niệm Châu cô nương đó".

Ý gì đây chứ, Hồ Phong ho khan, nắm má xinh đẹp co giãn của nàng, nhéo nhẹ mũi xinh của Y Nhiên cười nói:

-" Tỷ đó, cũng biết trêu đùa đệ sao" quan hệ mập mờ của hắn và Niệm Châu mọi người đều biết.

Y Nhiên thoát khỏi bàn tay tác quái của Hồ Phong, hai người trêu đùa, tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong gió mát.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, nhưng khác nhau là Tử Mạn thông báo đám người Hồ Phong đi luyện võ trường, Hồ Phong muốn nắm tay Y Nhiên và tiểu Điệp cùng nhau đi đến luyện võ trường, nhưng hai nàng xấu hổ trừng mắt với hắn, thế là lại một phen cười đùa trên đường đi đến luyện võ trường. Hắn cũng muốn hai nàng đi dạo chơi cho khuây khỏa tinh thần.

Một phen huyên náo qua đi, diễn võ trường cũng xuất hiện trước mắt.

Trên bãi đất trống rộng rãi, nhiều người đã sớm xuất hiện, không khí mát mẻ trong lành.

Phương Lục cười to, nhìn nam thanh nữ tú vui mừng nói:

-" Mọi người đã đến cả rồi sao" hắn quan sát những thanh niên có thể trong tương lai, họ sẽ có sức ảnh hưởng to lớn trong giang hồ.

-" Phương đại ca, huynh đến đón bọn đệ sao" Tôn Hiên ôm quyền vui vẻ nói.

-" Đúng vậy, mọi người đang chờ các đệ đó, mọi người theo ta" hắn nói xong, rồi đi trước dẫn đường.

-" Tỷ tỷ, thật đông người nha" Tiểu Điệp kéo tay Y Nhiên ỷ lại nói, với tính cách của nàng nhiều người thật sự là náo nhiệt.

-" Tiểu Điệp, muội theo tiểu Châu học nấu cơm sao rồi" Y Nhiên cưng chiều nhéo mũi xinh của nàng, mỉm cười hỏi.

-" Tỷ tỷ, ta rất thích nấu ăn, Niệm tỷ còn khen ta thông minh nữa" tiểu Điệp chu miệng nhỏ hưng phấn khoe với Y Nhiên.

-" Thật sự tiểu Châu nói vậy sao?" Y Nhiên không xác định hỏi.

-" Thật đó, muội muốn nấu ăn thật ngon, cho ca ca, tỷ tỷ, phụ mẫu nữa" tiểu Điệp nói ra mục tiêu lý tưởng của bản thân.

-" Không phải nấu cơm cho tướng công ăn sao?" Y Nhiên cười trêu.

Tiểu Điệp bị nàng trêu đùa, mặt đỏ bừng.

-" Có ai nhắc đến ta sao?" Hồ Phong quay lại nghi ngờ hỏi

Hai nàng trừng mắt hắn, ai thèm nhắc đến ngươi.

Hồ Phong rụt rụt cổ, không để ý hai nàng nữa.

Vân Long là người đứng đầu tiêu cục, những sự vụ hầu như không liên quan đến hắn, hắn chỉ cần làm trụ cột cho mọi người là được.

Phương Lục dẫn đám người Hồ Phong, đi qua ngang qua mọi người trên luyện võ trường, đến một căn phòng rộng lớn.

Đám người xem như được mở rộng tầm mắt, không gian rộng lớn, các loại vũ khí to nhỏ đều có: Thương, đao, kiếm, chùy, búa....v v .

Trong phòng có Vân Long, Nguyệt Phượng, Tử Mạn và hai người đeo khăn che mặt.

Đám người Phương Lục chắp tay ôm quyền với Vân Long.

Vân Long thấy đám người Phương Lục đến thì nói:

-" Đã đến rồi thì bắt đầu đi"

Trong khi Vân Long kiểm tra thiên phú của đám người Hồ Phong.

Y Nhiên và tiểu Điệp lại thành một đoàn với Nguyệt Phượng, Tử Mạn rời đi quản lý sự vụ trong bếp.

-" Phượng tỷ a, tỷ thật xinh đẹp nha" tiểu Điệp rất dễ hòa đồng cũng mọi người, nàng hưng phấn khi gặp Nguyệt Phượng.

Nguyệt Phượng cũng rất ôn nhu với nàng.

-" Tiểu Điệp, muội cũng rất xinh đẹp, đáng yêu nữa" nàng đưa tay nhéo mũi nhỏ của tiểu Điệp.

Tiểu Điệp phản đối nói:

-" Không được nhéo mũi muội nữa, ai cũng bắt nạt muội hết, mũi người ta sắp đỏ hết lên cả rồi" hai tay nàng chắn trước mũi, mặt đỏ bừng kháng nghị.

Các nàng đều mỉm cười nhìn tiểu Điệp đáng yêu, núm đồng tiền nhíu nhíu bên má rất hút ánh mắt yêu thương.

Y Nhiên cũng nắm tay tiểu sư muội kia nói chuyện.

-" tiểu muội, muội tên gì ta chưa biết tên nữa nha" nàng rất muốn biết.

Tiểu muội liếc sư tỷ nói:

-" Nhiên tỷ, muội tên Phương Ngọc Liên, tỷ tỷ là Trương Ngọc Diệp"

Nguyệt Phượng nhìn hai nàng, phức tạp nói

-" Hai nàng đều có võ công cao cường, lại là một trong mười đại mỹ nhân trong giang hồ".

Y Nhiên và tiểu Điệp cũng hứng thú nghe mười đại mỹ nhân trong giang hồ hiện nay.

-" Phượng tỷ quá khen, chỉ là hư danh mà thôi" Ngọc Liên khiêm tốn nói

Tiểu Điệp khó hiểu nói:

-" Tại sao các tỷ lại phải che mặt chứ, muội muốn nhìn các tỷ xinh đẹp được không?"

Hai nàng cũng không để tiểu Điệp thất vọng, tháo xuống khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, thế gian hiếm có.

Tiểu Điệp, Y Nhiên, Nguyệt Phượng nhìn cũng phải thầm khen xinh đẹp. Quan trọng là khí chất, có lẽ các nàng luyện tập võ nghệ sẽ có nét quyến rũ riêng.

Sư tỷ 17 tuổi, thanh lãnh cao ngạo, có lẽ trong mềm ngoài nóng.

Sư muội 15 tuổi, hoạt bát đáng yêu, luôn coi sư tỷ như người thân nhất của nàng.

Tiểu Điệp 13 tuổi, đáng yêu, thuần khiết

Y Nhiên 16 tuổi, nhu mì như nước, hiền thê thục đức

Nguyệt Phượng 17 tuổi, cá tính, dịu dàng mà tự lập.

Nguyệt Phượng thầm đánh giá Y Nhiên, nàng cũng biết tương lai nàng và Y Nhiên sẽ có thể về chung một nhà. Với tên bại hoại Hồ Phong thì không biết sẽ tai họa bao nhiêu mỹ nữ nữa.

Vân Long rất hài lòng với đám người Hồ Phong, hắn quyết định bồi dưỡng đám người trở thành trụ cột sau này cho tiêu cục. Hồ Phong mang đến cho hắn kinh hỷ ngoài ý muốn, Hồ Phong có sức mạnh rất lớn, không hợp với tuổi 14 của hắn. Vân Long rất kỳ vọng vào Hồ Phong sẽ tạo nên một truyền kỳ mới.

Hồ Phong cũng biết điều đó, hắn không muốn lãng phí thiên phú của mình nữa, hắn muốn áp đảo mọi thứ dưới chân, mỹ nữ dưới thân. Khà khà.

-" Được rồi, từ bây giờ các ngươi chính thức trở thành người trong tiêu cục" Vân Long hài lòng mỉm cười.

Đám người kích động cảm tạ rối rít, họ được Phương Lục an bài luyện tập vào ngày mai. Khi nào có bản lĩnh thật sự, họ có thể tham gia môi trường hoạt động trong tiêu cục Vân Kiêu.

-" Tiểu Điệp, muội có gì mà vui mừng như vậy" Hồ Phong từ bên trong đi ra gặp tiểu Điệp mặt xinh cười như hoa.

Chuyện của nữ nhân, sao có thể nói với ngươi được chứ.

Tiểu Điệp bị các nàng kéo đi dạo chơi nơi đâu không biết, nhưng một nam nhân như hắn thì nên im lặng nhìn các nàng đi xa.

-" Các nàng lại muốn làm cái gì nữa đây?" Hồ Phong lắc đầu mỉm cười.

-" Lão đại, đi ăn mừng, có Phương đại ca mời" tiểu Mạnh hưng phấn nói với Hồ Phong.

-" Các ngươi đều có thiên phú không tồi, tương lai dĩ nhiên sẽ nổi danh, ta mời một bữa cơm nho nhỏ, đáng là gì" Phương Lục cười to nói.

-" Từ chối thì bất kính, cảm ơn Phương đại ca" Tôn Hiên vui vẻ nói, hắn cũng muốn ra ngoài giao lưu.

Cả đám được một bữa no say, lúc tỉnh lại mới biết không phải là mơ.