Trong căn phòng vắng lặng, một thiếu niên đang nằm trên giường với bộ ngực trần đầy nam tính, bụng tám múi.
Hắn cảm thấy trong người không được thoải mái, tinh thần nhiều khi không được tập trung.
Trong mắt hắn xuất hiện một vài tia máu, không thường xuyên xuất hiện, hắn cũng không để ý.
Nhưng từ khi làm chuyện đó với Nguyệt Phượng, những tia máu đó đang dần chuyển lên nhiều hơn, chuyện gì xảy ra, ta có phải bị bệnh hay không.
-" Ta cần tìm thầy thuốc, ta không muốn chết, ta còn trẻ a" hắn thì thào, đứng ngồi không yên.
Nhưng ít ra ta cũng hiểu rõ ta hơn ai hết, có lẽ không phải bệnh, mà là.....
Một thứ....
Hắn không biết....
Hồ Phong chưa từng học võ công, nhưng cũng thấy người có võ công đánh nhau. Những cao thủ hơn nhau chỉ một chiêu, thậm chí nửa chiêu cũng có thể quyết định tàn cuộc.
Cho nên việc sống sót của hắn, không phải là đánh được bao nhiêu chiêu, mà là né được bao nhiêu sát chiêu. Một con mèo ốm, cũng có thể cào ngươi rách mặt. Hồ Phong từng sống trong rừng nên hiểu được, không phải săn được bao nhiêu thịt, mà là không để mất miếng thịt nào trên người. Nghe có vẻ hèn nhát, nhưng khi mất đi rồi, ngồi lại thở dài cũng không lợi ích gì.
Lần trước trong hang động, hắn cảm thấy tạo hóa là sức mạnh, nhưng không chỉ vậy, còn là trên tinh thần.
Tuy rằng tinh thần không rõ rệt, nhưng cũng có thể cảm nhận được, cụ thể là thế nào cũng chưa biết rõ. ( cần những chương sau này :]])
Hắn mặc áo vào ra khỏi phòng, hắn cần tìm tiểu Điệp, không biết nàng có trong phòng không nữa.
-" Lão đại... tiểu đệ" tiếng gọi của đám người tiểu Mạnh.
Hồ Phong cũng đang buồn chán, không biết họ muốn làm gì mà có vẻ vui mừng thế?
-" Tôn Hiên đại ca, Phùng Ảnh đại ca, Phụng Hải đại ca, tiểu Mạnh, tiểu Hứa"
Cả đám lại xì xào nói chuyện trên trời dưới đất.
tiểu Mạnh có thể nói là kẻ luôn đứng đầu về đám người dẫn đầu câu chuyện
-" Hắc hắc... lão đại... cả đám tụi đệ... chiều nay muốn ra ngoài chơi một chuyến" hắn cười luôn chân thật, không giả dối.
-" Đi chơi ở đâu... ta cũng không có nhiều bạc a" Hồ Phong trong túi còn 3 lượng bạc, hắn không nghĩ với số bạc ít ỏi như vậy, hắn có thể chơi được trò gì hay ho, ở cái đất hút bạc này.
-" Lão đại... huynh yên tâm, chúng ta cũng không phải tiêu bạc mà chỉ là đi ngắm...!!!" tiểu Đổng gãi gãi đầu, đỏ mặt.
Tôn Hiên mỉm cười nói:
-" Ngắm cảnh đẹp, nhưng nếu có cô nương nào xinh đẹp thì tiện thể ngắm luôn cũng được" một tên dâm tặc cũng không kém.
-" Đúng.. đúng, ngắm cả hai" tiểu Mạnh cười to, cả đám cười theo.
Hồ Phong khó xử, hắn đang cần tìm tiểu Điệp tâm sự với nàng, mà huynh đệ đang vui thế này.
-" Chuyện này.. ta" hắn định nói ra suy nghĩ của mình.
-" Xin chào mọi người, Trịnh mỗ hữu lễ" Trịnh Khanh giả dối chào đám người Hồ Phong, nhưng trong lòng hắn khinh bỉ đám nhà quê này, mỹ nữ hắn sẽ khinh bỉ bằng cách khác, khà khà trong lòng.
Đám người Hồ Phong, không ai ưa tên giả tạo này, nhưng cũng không thể thất lễ.
-" Công tử nói đùa, bọn ta không dám" Tôn Hiên ôm quyền nói.
Trịnh Khanh cũng chẳng muốn nói chuyện với bọn nhà quê, rách rưới. Hắn nhìn ngó xung quanh xem có mỹ nữ Nhiên tiểu thư và tiểu thư xinh đẹp nhỏ tuổi.
Hắn thất vọng là không có. Các nàng không ra ngoài, hắn không vào tìm làm sao có thể thấy được mỹ nữ chứ.
-" Xin hỏi tiểu huynh đệ, Nhiên tiểu thư có trong phòng không?" hắn nhìn Hồ Phong ôm quyền, hắn thấy Hồ Phong thân thiết với hai vị mỹ nữ.
Hồ Phong không muốn nói:
-" Công tử, ta không biết".
Trần trụi nói dối, Trịnh Khanh căm tức, nhưng hắn luôn muốn duy trì hình ảnh phong độ mới được, hắn hít một hơi bình tĩnh.
-" Ha ha, không sao, ta có thể vào tìm được mà" hắn không muốn nói lời vô ích với đám không biết điều này nữa.
Hồ Phong và đám người tức điên, chặn trước mặt hắn
-" Trịnh công tử, ngươi không cảm thấy mình rất vô lý sao" Hồ Phong bình tĩnh nhìn hắn nói.
-" Lão đại nói đúng, Trịnh công tử, ở đây không phải nơi ngươi nên đến" tiểu Mạnh mặt đỏ ngầu nói.
-" Đi đi" tiểu Hứa cũng không chê náo nhiệt, Tôn Hiên ba người còn lại cũng không cần nói cũng biết. ( đừng động vào trai làng :]])
Trịnh Khanh thật sự nổi giận, điều hắn muốn bây giờ là giết người cũng có thể xảy ra, nhưng hắn biết đây là tiêu cục Vân Kiêu, không phải nhà hắn.
Hắn hô to vào trong:
-" Nhiên tiểu thư... Nhiên tiểu thư... xin tiểu thư ra gặp mặt" hắn không vào được, nhưng gọi người thì đơn giản.
Trong phòng tiểu Điệp, hai người đang ăn bánh uống trà.
-" Tỷ tỷ, hình như là có người gọi tỷ" tiểu Điệp đang cầm cốc trà xoay xoay suy nghĩ lung tung.
-" tiểu Điệp, hình như tiếng Trịnh công tử" Y Nhiên mặt xinh hồ nghi nói.
Ở ngoài, đám người Hồ Phong không biết làm sao nữa.
-" Công tử, ngươi hơi bị quá đáng rồi đó" Hồ Phong mắt hơi đỏ lên.
-" Mịa kiếp, đuổi tên giả tạo này đi" tiểu Mạnh khó chịu tên này lâu lắm rồi.
Trịnh Khanh khinh thường nói:
-" Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi sao" hắn cười lạnh nhìn đám người.
-" Dám nói bọn ta ô hợp" tiểu Mạnh nóng nảy, xông lên cho hắn một quyền vào người.
Trịnh Khanh không nghĩ tên này dám ra tay với mình, hắn cũng không sợ, một chân giơ lên đá văng tiểu Mạnh sang một bên, mặt mũi tím bầm.
Đám Tôn Hiên thấy vậy xông lên quần ẩu, Hồ Phong đỡ tiểu Mạnh dậy.
-" Lão đại, tên này trông yếu ớt thư sinh mà mạnh quá, đệ..."
Hồ Phong không cho hắn nói hết câu, nói:
-" Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi, dám đánh huynh đệ ta, tên này chán sống rồi" bây giờ hắn cũng không cần biết đúng sai ra sao nữa, dám động huynh đệ hắn, hừ hừ...
Trong khi hai người nói chuyện, đám người đã quần ẩu sắp đến hồi kết.
Kết quả là đám thanh niên nằm lăn ra đất, mặt mũi tím bầm, với loại võ ba que mèo cào thì sao là đối thủ của người học võ nghệ được.
Trịnh Khanh xem thường bọn chúng, một đám chỉ biết dùng sức mạnh, đám đấm đá lung tung, thật sự là đám ô hợp mà.
Hắn đang đắc ý nhìn đám người lăn lộn này.
Hồ Phong nhảy lên cho hắn một quyền, không biết đánh có lại hay không, cứ bơi vào đã.
Trịnh Khanh khinh thường nhìn Hồ Phong, chỉ đơn giản đưa tay ra đỡ.
-" Cái gì, sao có thể" Trịnh Khanh bị Hồ Phong một quyền lăn lộn 6-7 vòng.
Hồ Phong không ngờ mình mạnh như vậy, tự tin hẳn lên.
Trịnh Khanh thì không ngờ tên nhà quê này mạnh như vậy, không dám chủ quan, hắn không tin mình lại có thể thua.
Hồ Phong hưng phấn, thêm một quyền nữa.
-" Lão đại cố lên" tiểu Mạnh là người hiểu rõ sức mạnh của Hồ Phong, hắn và tiểu Hứa đều sùng bái lão đại.
Trịnh Khanh cũng không ngốc, né được đòn của Hồ Phong, một chân đạp lên muốn đá văng Hồ Phong. Hồ Phong bị động chịu đòn, giơ khuỷ tay đỡ đòn, cũng không bị đặp bay như Trịnh Khanh nghĩ. Trịnh Khanh cảm giác như đạp vào một cột sắt, người bị phản chấn lui ra sau, chân hơi tê dại. Hồ Phong được thế không tha người, cho Trịnh Khanh một quyền vào ngực, lăn lộn mười mấy vòng, phun ngụm máu.
-" Ca ca.... huynh làm gì vậy" tiểu Điệp hô to, mắt nhìn Trịnh Khanh không biết suy nghĩ gì.
Trịnh Khanh nghe tiếng tiểu Điệp, ho khụ khụ vội nói:
-" Tiểu thư, Trịnh mỗ chỉ muốn gặp tiểu thư thỉnh sức khỏe, nào ngờ mấy huynh đệ này ỷ đông hiếp yếu, ta thương tâm a" Trịnh Khanh dội nước bẩn hết lên người đám Hồ Phong.
Nhìn thảm trạng của Trịnh Khanh, tiểu Điệp tức giận trừng đám Hồ Phong.
-" Các huynh quá đáng lắm, đánh người ta ra như vậy" tiểu Điệp thở phì phì.
Trịnh Khanh trong lòng âm thầm vui sướng nhìn tiểu mỹ nhân.
-" Chuyện này... muội cũng thấy đó, bao nhiêu huynh đệ bị thương đây"
Hồ Phong cười khổ nói.
-" Đúng vậy, bên ta toàn bị hắn đả thương" tiểu Mạnh hô to.
Tiểu Điệp trừng hắn nói:
-" Có phải các huynh ra tay đánh người ta trước không?".
-" Nhưng hắn sỉ nhục bọn ta" tiểu Mạnh thừa nhận ra tay trước, nhưng cũng đưa ra bằng chứng.
Trịnh Khanh cười lạnh, sỉ nhục các ngươi thì sao chứ, nhưng hắn giả tạo ho khụ khụ ra máu, mặt trắng bệch nói:
-" Tiểu thư, hiểu lầm Trịnh mỗ, ta chưa từng nói một câu xúc phạm, ta chỉ nhờ bọn họ gửi lời hỏi thăm hai tiểu thư mà thôi" hắn ra vẻ mặt đáng thương.
-" Ngươi nói bậy, không phải như vậy" tiểu Mạnh tay chỉ Trịnh Khanh tức giận.
-" Ta nói bậy, các ngươi nhiều người, đừng tưởng dễ ăn hiếp một mình ta" Trịnh Khanh tỏ ra cứng rắn, phong độ trước mặt tiểu Điệp
Tiểu Điệp cũng không đành lòng, tiến lên đứng gần hắn nói:
-" Trịnh Khanh công tử, ta thay mặt bọn họ xin lỗi công tử nha" nàng nói với giọng thành khẩn, mặt đỏ hồng, núm đồng tiền xinh đẹp nhíu lại bên má rất dễ thương.
Trịnh Khanh thầm hô " dễ thương" thất thần nhìn nàng.
Tiểu Điệp bị hắn nhìn như vậy, mặt đỏ bừng, tay vỗ vỗ mặt
-" Trịnh công tử, người không bị sao chứ"
-" A... Trịnh mỗ không sao, chỉ là nhìn tiểu thư xinh đẹp mà không cầm lòng được, thất lễ, thất lễ, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ" hắn chắp tay ôm quyền với nàng.
Tiểu Điệp tay nhỏ vỗ vỗ má, đang định nói bị Hồ Phong cắt đứt:
-" Tiểu Điệp, muội trở về đi, ta có điều muốn nói với Trịnh công tử đây" Hồ Phong nghiêm giọng nói.
Tiểu Điệp nhìn Trịnh Khanh định nói gì đó, Hồ Phong không nhịn được nói:
-" Tiểu Điệp, muội yên tâm, ta và công tử đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, muội không tin ca ca sao"
-" Tiểu Điệp, bọn họ là thế nào...? Y Nhiên đóng cửa phòng, đi sau tiểu Điệp một chút, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
-" Tên họ Trịnh kia quá xấu mà" tiểu Mạnh tố cáo với Y Nhiên.
-" Huynh nói bậy, Trịnh công tử không xấu, các huynh mới xấu" tiểu Điệp như quả ớt nhỏ, giận trừng mắt tiểu Mạnh và đám người Tôn Hiên.
Y Nhiên nhìn Trịnh Khanh và Hồ Phong, mặt đẹp nhíu nhíu mày liễu, nàng không tin bọn tiểu Mạnh sẽ gây chuyện vô cớ, Trịnh công tử thì lại nhếch nhác như vậy, không biết ra sao.
Phía xa hai người đứng nói chuyện.
Hồ Phong cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ cảnh cáo:
-" Trịnh công tử, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định của mình đi"
Trịnh Khanh cười lạnh nói:
-" Hình như ngươi chưa biết tính cách, và hành động của ta rồi"
Phía bên này:
-" Tiểu Mạn cô nương, tiểu thư" đám người Tôn Hiên ôm quyền với Tử Mạn và Vân Nguyệt Phượng.
Tiểu Điệp và Y Nhiên cũng nhìn hai người, đặc biệt là Vân Nguyệt Phượng.
Trẻ trung, ngũ quan tinh xảo, dáng người dụ nhân, có đôi nét hoạt bát đáng yêu. Ăn mặc hết sức xinh đẹp, vừa phú quý vừa tràn đầy nhựa sống.
Nguyệt Phượng mắt đẹp quan sát hai nàng tiểu Điệp và Y Nhiên, hai nàng tuy ăn mặc đạm bạc nhưng cũng không ngăn trở được vẻ đẹp từng người.
Tiểu Điệp tuy còn nhỏ nhưng cũng là tiểu mỹ nhân, có thể cảm nhận được sự đơn thuần trong tính cách của nàng, núm đồng tiền luôn biết nói chuyện, rất cuốn hút.
Y Nhiên có vẻ hơi ngược với tiểu thư, nàng trầm ổn như u lan, ngũ quan tinh xảo, nhu nhược như nước, nhưng cũng có thể rất cố chấp ( bỏ nhà theo trai), dáng vẻ lồi lõm mê người, nhu nhu nhược nhược mềm như không xương, cần vòng tay mạnh mẽ yêu thương che trở.
Nguyệt Phượng cũng không bất ngờ một cô nương xinh đẹp như vậy, lại là người Trịnh Khanh muốn tìm.
-" Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, muội tên Hồ Điệp, là muội muội của ca ca Hồ Phong" tiểu Điệp hưng phấn, mắt sáng ngời hâm mộ nhìn trang sức trên người của Nguyệt Phượng.
Nguyệt Phượng mỉm cười với tiểu Điệp, cũng hiểu nàng ta nghĩ gì, dễ dàng nhận ra được ánh mắt hâm mộ của tiểu Điệp với đồ trang sức.
Tử Mạn nói:
-" tiểu Điệp, tiểu thư tên Vân Nguyệt Phượng, rất yêu thương bọn nha hoàn bọn ta đó".
-" Muội biết rồi, Phượng tiểu thư" tiểu Điệp gật gật đầu nhỏ.
-" tiểu Điệp, muội cũng không cần gọi tiểu thư, cứ gọi tỷ tỷ là được".
Y Nhiên nhìn hai người nói chuyện, trong mắt đẹp lóe lên ánh sáng.
Nguyệt Phượng nhìn Y Nhiên xinh đẹp, không hiểu sao có một tia địch ý, nàng hỏi:
-" Vị cô nương xinh đẹp này là...".
Tiểu Điệp hưng phấn khoác tay Y Nhiên nói:
-" Phượng tỷ tỷ, nàng là Y Nhiên tẩu tẩu của muội".
Y Nhiên mặt đỏ bừng, trừng mắt tiểu Điệp, tiểu Điệp rụt rụt đầu ủy khuất.
Nguyệt Phượng nhíu mày liễu, nhìn hai người thân mật, lại nhìn Hồ Phong ở đằng xa, không biết nàng đang nghĩ gì... nhưng sắc mặt nàng có vẻ không được tốt cho lắm.
Đám người Tôn Hiên thì mắt sáng như ánh sao, cần gì phải ra ngoài đường, ở đây tập hợp toàn mỹ nhân. Nhưng toàn hoa đã có chủ. Hoa này chỉ dùng để ngắm chứ không phải ngắt.
Nhìn đám thanh niên mặt mũi bầm dập, Nguyệt Phượng đi tới chỗ Hồ Phong.
Hồ Phong cũng chú ý tới sự xuất hiện của Nguyệt Phượng, hắn thấy nàng và Y Nhiên nói chuyện, tim hắn như treo lên cao.
-" Phượng tiểu thư, Trịnh mỗ xin hữu lễ " Trịnh Khanh mỉm cười ôm quyền, hắn nhẫn nại cực cao với mỹ nhân.
-" Phượng tiểu thư, nàng sao lại đến đây" Hồ Phong cũng ôm quyền, cười hắc hắc, nhìn dáng đi của nàng không được tự nhiên, hắn thầm đắc ý.
Nguyệt Phượng liếc mắt đẹp nhìn hai người, nàng vẫn còn chưa tin được cái quý giá nhất của mình lại trao cho tên tiểu tử mặt còn non nớt này.
Về phần Trịnh Khanh, thì nàng không nhìn, không phải không tôn trọng mà là không đáng để làm như vậy.
Trịnh Khanh cũng biết nàng không ưa mình, " hừ" Hồ Phong rồi đi về, trước khi về còn làm động tác ôm quyền với mỹ nữ.
-" Nàng không sao chứ" Hồ Phong cũng không dám cầm tay nàng, Y Nhiên đang nhìn bên này.
-" Nhờ có tên dâm tặc nhà ngươi, ta mới như vậy" bây giờ đi lại vẫn cảm thấy đau đớn, tướng đi khó nhìn.
-" Ai bảo nàng xinh đẹp như vậy chứ, mà nàng cũng không kém, hắc hắc" hắn ám chỉ lúc nàng một mình trong thùng gỗ.
-" Ngươi còn nói, xấu hổ chết mất" mặt nàng đỏ bừng, nàng luôn được xem là tiểu thư khuê các, thanh tú, hành động dâm đãng của nàng đã bị tên dâm tặc này chứng kiến hết thảy, nghĩ lại viêc đó nàng chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
-" Ta thích nàng dâm đãng như vậy" ánh mắt của hắn đi khắp cơ thể của nàng, dâm đãng cười.
-" Dâm tặc, bại hoại" nàng thở phì phì tức giận.
Nguyệt Phượng lườm hắn, mặt xinh cười vui vẻ.
-" Dâm tặc, ta đến để chúc mừng ngươi"
-" Chúc mừng gì chứ" hắn thì có gì mà vui vẻ chứ.
-" Ngươi đoán" nàng tỏ ra thần bí, đợi hắn trả lời
Hồ Phong trầm ngâm, nhìn nàng một lượt, lúc thì gật lúc thì lắc.
-" Có phải nàng có rồi, cũng không thể nhanh như vậy chứ"
Đến lượt nàng tò mò, tên dâm tặc này không biết lại mê sảng cái gì nữa.
-" Có gì chứ".
Hắn ghé sát vào tay nàng nói:
-" tiểu Phượng, nàng có hài tử phải không?"
-" Phì, đúng là đại dâm tặc, đại bại hoại, không đứng đắn"
Ngươi kêu ta đoán, đoán rồi, ngươi lại sỉ nhục ta dâm tặc, bại hoại, không biết phải nói gì với nàng nữa.
Nguyệt Phượng cũng không dài dòng với hắn nữa, nàng nghiêm túc nói:
-" Phụ thân ta nói, nếu ai trong các ngươi biểu hiện tốt, sẽ thu người đó làm đồ đệ, đích thân truyền dạy"
Hồ Phong hưng phấn, mục đích của hắn không phải là đến đây học bản lĩnh sao?, đây chính là cơ hội tốt.
-" Nàng nói thật chứ, ta yêu nàng chết mất".
-" Hừ, ta nói còn không phải sự thật sao?, ngươi đi mà yêu vị tẩu tẩu của tiểu muội ngươi đi" Nguyệt Phượng tức giận đi thẳng, không muốn để ý tên dâm tặc xấu xa này nữa.
Trước khi đi khỏi, nàng nói:
-" Ba ngày nữa, sẽ xem biểu hiện của các ngươi, hừ hừ".
Nàng đi thật rồi, mông to tròn lắc lư thật đẹp mắt.
-" Người đã đi rồi, còn nhìn gì nữa chứ" tiểu Điệp chu mỏ, khoác tay Y Nhiên, bất bình thay nàng, chỉ trích Hồ Phong.
Hồ Phong ho khan, nhìn người thiếu nữ đã theo mình, bất chấp tất cả, hắn không nhịn được ôm nàng chặt vào lòng.
-" Nàng yên tâm, đời này ta quyết không phụ nàng".
Y Nhiên xấu hổ, mặt đỏ bừng, muốn giãy dụa.
-" Ngươi làm gì đấy, ở đây còn bao nhiêu người đang nhìn"
-" Ta mặc kệ, tình cảm của ta dành cho nàng là chân thật, ta yêu nàng"
Đám người tiểu Mạnh biết ý chạy đi đâu mất.
Tiểu Điệp thì mặt đỏ say mê nhìn hai người, nàng cũng hâm mộ có một tình yêu chân thật như vậy, được trong vòng tay âu yếm của người mình yêu.
-" Tiểu Điệp, muội còn định đứng đây đến bao giờ" hai người mỉm cười, trêu chọc nhìn nàng.
-" A, ta không có a" tiểu Điệp xấu hổ nói
Hồ Phong nắm tay hai nàng đi về phòng:
-" Ăn cơm trưa thôi".......