Mọi người trở về tiêu cục Vân Kiêu, sắc mặt ủ rũ, mày nhíu chặt lại, không khí nặng nề.
Y Nhiên và tiểu Điệp hai nàng dắt tay về phòng, để lại đám thanh niên Hồ Phong.
-" Phương đại ca, cái tên Trịnh Khanh đó ghê gớm lắm sao" Tôn Hiên mở miệng hỏi Phương Lục. Đám người Hồ Phong vểnh tai lên nghe.
Phương Lục vỗ vai Tôn Hiên, nói với giọng trầm trọng:
-" Hắn là cái thá gì chứ, chỉ là tên ăn chơi trác táng mà thôi, không đủ gây sự".
-" Quan trọng là thế lực đứng phía sau hắn là thương hội Trịnh gia".
Phụng Ảnh không nhịn được hỏi:
-" Phương đại ca, Trịnh gia lợi hại lắm phải không?"
-" Đương nhiên rồi, họ người đông thế mạnh, kinh doanh buôn bán khắp nơi, quan hệ dây mơ rễ má với quan phủ và thổ phỉ đủ cả" . Hắn ngừng một hơi nói tiếp:
-" Họ làm ăn mấy chục năm, để duy trì cái sản nghiệp của họ cần rất nhiều người có võ công lợi hại, chuyện giết người diệt môn là bình thường".
Tôn Hiên khiếp sợ hỏi:
-" Phương đại ca, vậy quan phủ không bắt bọn họ sao?"
Phương Lục hiểu ý hắn, cười to:
-" Quan phủ muốn quản cũng khó khăn, vài tên sai nha tép riu thì chưa đủ nhét kẽ răng đám người đó".
-" Phương đại ca, vậy chẳng phải là bọn họ vô pháp vô thiên sao?"
Phương Lục cười lạnh nói:
-" Vậy cũng không phải, trên cao còn có hoàng thượng, nếu dám ngang nhiên đồ sát nhiều người..."
Hắn cười hắc hắc nói tiếp:
-" Đại quân vài chục vạn áp cảnh, tên nào dám chống lại, đương nhiên những chuyện ân oán trong giang hồ hoàng đế cũng không quản nhiều, miễn sao đừng tạo phản là được"
-" Những chuyện bức hiếp dân lành xảy ra như cơm bữa, những tông môn chính tà đều làm những chuyện này, quan trọng là hoàng đế muốn thấy các thế lực này tự chém giết lẫn nhau, các ngươi biết tại sao không?"
-" Phương đại ca, chỉ giáo cho" đám người đồng thanh.
-" Thực ra cũng không có gì khó hiểu, đơn giản hoàng đế muốn mình làm lão đại mạnh nhất, mà hắn cũng không thể vô cớ sát hại giang hồ được, hắn cần mượn tay hoặc ngồi nhìn những tông môn đó chém giết, hoàng đế sẽ thu dọn tàn cục mà thôi".
Nghe Phương Lục nói, đám người cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, sóng ngầm luôn chuyển động, mà bọn họ cũng bị cuốn vào vòng xoáy này từ khi bước vào giang hồ.
Hồ Phong ôm quyền với Phương Lục nói:
-" Phương đại ca, cảm ơn ngươi vì chúng ta ra mặt, nếu không có Phương đại ca, hôm nay cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa".
Phương Lục vỗ vai hắn an ủi:
-" Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ta nhìn tên Trịnh Khanh đó không vừa mắt mà thôi".
Phương Lục nhìn đám thanh niên nói:
-" Các ngươi muốn không bị bắt nạt, bảo vệ người nhà thì chỉ có học được bản lĩnh càng cao mới được, các ngươi bản lĩnh không bằng người thì chỉ có chờ đợi mặc cho người khác nhào nặn mà thôi"
-" Phương đại ca, chúng ta biết" đám người ôm quyền, cáo từ Phương Lục. Chỉ còn lại Hồ Phong.
Phương Lục nhìn hắn nói:
-" Chuyện về Nhiên muội ta biết ngươi còn để trong lòng, tên Trịnh Khanh đó cũng không phải dạng vừa, bị hắn để ý, khó dứt ra lắm, nhưng đệ yên tâm, chỉ cần ở trong tiêu cục này, tên đó cũng không dám làm liều"
-" Phương đại ca, đệ biết rồi, đệ sẽ không để tên vô liêm sỉ đó được như ý".
-" Vậy thì tốt, ngươi còn trẻ nên còn nhiều thời gian thể hiện, ta tin tưởng tiêu cục này sẽ xuất hiện thiếu niên anh hùng".
-" Phương đại ca nói đùa, tiểu đệ chỉ là tên nông dân quèn, làm gì mà anh hùng thiếu niên chứ" Hồ Phong xấu hổ nói. Anh hùng hay cẩu hùng hãy để thời gian chứng minh đi, hắn nghĩ.
Phương Lục nghiêm túc nói:
-" Phong đệ, đệ đừng coi nhẹ bản thân, từ khi gặp ngươi trong đám thanh niên mới đến, ta có cảm giác ngươi rất khác biệt, còn khác biệt ở đâu thì ta khó diễn tả thành lời, có chút áp lực, có lẽ là do ảo giác đi" Phương Lục luôn cảm giác được tên tiểu đệ này sẽ không tầm thường.
-" Phương đại ca, ta cũng không rõ bản thân mình nữa" Hồ Phong cũng không dám nói ra chuyện hắn dung hợp chất lỏng màu bạch kim, nói ra chưa chắc đã tin nên đành giữ bí mật.
Phương Lục cũng không truy cứu vấn đề này thêm, chỉ nói:
-" Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ngoài làm việc ra đệ nên lưu tâm một chút, tiểu nhân muốn hại người bây giờ rất nhiều".
-" Cám ơn Phương đại ca chỉ dạy" Hồ Phong ôm quyền thật sâu.
Phương Lục thấy vậy cũng không cản trở, hài lòng mỉm cười gật đầu.
-" Phương đại ca, Cao thúc chừng nào thì xuất hiện" từ khi đến tiêu cục, Cao Hùng như mất tích.
-" Cao đại nhân ấy à, huynh ấy đi đón tiểu thư rồi" Phương Lục nói
-" Tiểu thư nào vậy, sao đệ không biết?" Hồ Phong ngơ ngác hỏi
-" Tiểu thư mà đệ cũng không biết, cũng đúng, đệ mới đến nhưng không biết, tiểu thư là con gái của người đứng đầu tiêu cục này, là hòn ngọc quý trên tay Vân Long lão gia và Lam Uyên phu nhân" Phương Lục kiên nhẫn giải thích
-" Phương đại ca, Vân Long lão gia lợi hại lắm phải không?" Hồ Phong tò mò bản lĩnh của người đứng đầu tiêu cục.
-" Đương nhiên lợi hại rồi, không lợi hại làm sao quản lý được tiêu cục, lão gia cũng là cao thủ nhất đẳng mang tuyệt kỹ trong người, ngoài ra còn được cao thủ khác trợ thủ, tiêu cục mới tồn tại đến bây giờ" Phương Lục mỉm cười, hơi hưng phấn khi nói về lão gia Vân Long.
-" Phương đại ca, lão gia có phải mang tuyệt kỹ gia truyền mà huynh nói không?" Hồ Phong hỏi đúng mấu chốt vấn đề.
-" Đúng rồi, đây là tuyệt kỹ tổ truyền từ thời Vân Kiêu lão tổ đến giờ qua nhiều thế hệ đến nay" Phương Lục nói.
-" Phương đại ca, tiểu thư chắc phải lớn tuổi rồi phải không?" Hồ Phong nói.
-" Vậy cũng không phải, tiểu thư tên Vân Nguyệt Phượng, năm nay chỉ mới 17 tuổi, rất xinh đẹp, khi nào đệ gặp sẽ biết ngay thôi" Phương Lục ám muội nhìn hắn.
Hắn cũng không thèm để ý ánh mắt Phương Lục:
-" Phương đại ca, Nguyệt Phượng tiểu thư chắc nhiều người theo đuổi lắm phải không?".
-" Đó là điều bình thường, người theo đuổi nàng ta nếu phải xếp hàng từ đây đến kinh thành, tên Trịnh Khanh cũng từng theo đuổi tiểu thư, nhưng bị nàng đánh cho chạy như chó chết rồi" Phương Lục cười to, rất vui khi nghĩ đến tiểu thư phát uy.
Hồ Phong và Phương Lục nói chuyện với nhau một lúc nữa rồi cáo từ tạm biệt nhau, mang theo những cảm xúc khác biệt.