Chương 27: Tuyệt chiêu

Sáng hôm sau, trong phòng tiểu Điệp.

-" Tiểu muội, muội làm sao mà sắc mặt không được tốt cho lắm" Hồ Phong nhìn khuôn mặt nàng phiếm hồng.

-" A... ca ca nói muội sao" tiểu Điệp thất thần nói.

Hồ Phong tay to vỗ gáy tiểu Điệp, tức giận nói:

-" Trong phòng này chỉ có ta và muội, không nói với muội, ta nói với ma à".

-" Á... ma ở đâu, muội sợ ma" nàng như bị điện giật, ôm chặt Hồ Phong.

Hồ Phong vuốt lưng nàng thở dài, không biết muội muội mình hôm nay bị làm sao, hồn vía như treo trên mây.

-" tiểu Điệp, muội có cảm thấy trong người không khỏe ở chỗ nào không?" Hồ Phong đưa tay sờ trán nàng, rồi sờ trán hắn.

-" Không nóng đầu nha, vậy thì vấn đề ở đâu chứ" Hồ Phong cũng chưa gặp trường hợp này bao giờ.

Đành gọi Y Nhiên sang phòng tiểu Điệp.

-" Ca ca... tỷ tỷ, muội không bị sao cả, chỉ là hôm qua ngủ không được ngon giấc mà thôi" tiểu Điệp mặt phiếm hồng, ánh mắt né tránh hai người.

-" Nhiên tỷ, nàng nói thử xem thế nào" Hồ Phong không có biện pháp, đành chuyển cho Y Nhiên, dù sao hai người là tỷ muội tốt gắn bó lâu nay.

-" Được rồi đệ đệ, ngươi ra ngoài trước đi, để hai tỷ muội ta tâm sự" Y Nhiên đẩy hắn ra khỏi phòng, cài cửa lại. Bên trong chỉ còn lại hai tỷ muội.

Hồ Phong chẳng hiểu ra sao, các ngươi nói chuyện có cần đóng kín vậy hay không đây. Hắn đành đi tìm tiểu mỹ nhân trò chuyện vậy.

Trong phòng tiểu Điệp, bên giường ngủ.

Y Nhiên nắm tay nhỏ tiểu Điệp, nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay, không gian trong phòng tĩnh lặng được một lúc, nàng lên tiếng.

-" Muội có chuyện gì giấu tỷ phải không".

-" Muội... muội không có" tiểu Điệp ấp úng nói nhỏ.

-" Phì... muội nói dối không được đâu" Y Nhiên buồn cười với sự đáng yêu của tiểu Điệp.

-" Muội thật sự không có mà, tỷ xem, muội rất bình thường" tiểu Điệp cố tỏ ra dáng tươi cười.

-" Ta không tin lý do muội đêm qua không ngủ được, ta nghĩ muội phải có vấn đề khác quan trọng hơn" Y Nhiên phân tích vấn đề rất có trọng tâm.

-" tỷ tin muội đi, muội chỉ là ở đây chưa quen nên mới vậy" tiểu Điệp nói như sắp khóc, mắt hơi sương, lông my chớp chớp.

Y Nhiên thấy nàng như vậy, tay nhỏ vuốt ngọn tóc của tiểu Điệp, tiểu Điệp răng ngà cắn môi nhỏ. Không khí trong phòng lại trở lên tĩnh lặng.

-" Muội thấy công tử hôm qua thế nào?" Y Nhiên mỉm cười chuyển chủ đề.

-" Công tử nào cơ" tiểu Điệp mắt to ngơ ngác hỏi.

-" Hôm qua muội cũng thấy rồi đó, công tử cầm quạt đòi mua lại cây châm này nè" nàng nói rồi chỉ cây châm trên đầu tiểu Điệp.

-" A... muội hiểu rồi, hôm qua muội thấy công tử đó" tiểu Điệp đỏ mặt, lén lút nhìn Y Nhiên, không biết vì sao Nhiên tỷ lại nhắc về công tử anh tuấn đó.

-" Muội cảm thấy công tử đó thế nào?" Y Nhiên lặp lại câu hỏi

-" Nhiên tỷ, tỷ sao lại hỏi muội vấn đề này chứ" tiểu Điệp cố gắng không muốn trả lời vấn đề này.

-" Muội không muốn trả lời, để tỷ nói vậy, Trịnh công tử nhìn là người có học vấn, tướng mạo anh tuấn đường hoàng, nói năng lễ phép, công tử nhà quyền quý".

Tiểu Điệp lúc này, mặt đã đỏ bừng tía tai, tim dồn dập đập liên hồi, khi nghe những ưu điểm của Trịnh Khanh.

-" Muội cảm thấy Trịnh công tử là người tốt, mà sao mọi người không ưa huynh ấy vậy" tiểu Điệp nói ra suy nghĩ của mình.

-" Ý muội là muội thích công tử?" Y Nhiên hỏi.

-" Vâng... à không phải... tự nhiên tỷ hỏi thích công tử là sao?" tiểu Điệp lỡ lời nên nhanh chóng ngượng ngùng bào chữa.

-" Không có sao, tỷ cũng cảm thấy công tử không đến nỗi tệ như mọi người nghĩ" Y Nhiên nhớ lại những lời đường mật mà Trịnh Khanh hôm qua nói với nàng.

-" Thật sao, muội cũng nghĩ công tử cũng là người tốt" tiểu Điệp hưng phấn nắm tay nhỏ đông đưa trước ngực.

-" Nhưng muội vẫn thích ca ca hơn nha, huynh ấy lớn thêm chút nữa cũng không thua công tử nào cả" tiểu Điệp nói thêm về ca ca đáng thương của nàng.

-" Hai người bọn hắn khác nhau, không thể đoán trước được" Y Nhiên bình thản nói ra.

-" Muội cũng muốn lớn nhanh" tiểu Điệp ước ao được nảy nở như cơ thể tỷ tỷ.

-" Muội ngốc, làm gì có lớn nhanh được chứ, phải trải qua thời gian mới được" Y Nhiên cốc nhẹ trán lấm tấm mồ hôi của tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nhu thuận trả lời " ừm" rồi nghiêng người dũi đầu nhỏ vào bộ ngực lớn của Y Nhiên, như để kiểm tra xem mấy ngày nay nó có lớn được thêm tí nào không.

Tâm trạng hai nàng đang trong thời kỳ mơ mộng nên.... cần phải trải nghiệm thêm.

Hồ Phong chẳng biết làm gì, lang thang trong tiêu cục.

Đám người tiểu Mạnh chẳng biết chạy đi đâu, có lẽ lại ra luyện võ trường rồi hâm mộ người khác luyện tập, hoặc là chạy ra ngoài đường chơi rồi cũng nên.

Phụ mẫu cũng chỉ viết lại cho hắn tờ giấy nói hai người ra ngoài vài ngày, nói hắn ở nhà chăm sóc tiểu muội và Y Nhiên, đừng lo lắng cho hai người.

-" Chào tiểu mỹ nhân, nàng có nhớ ta không" Hồ Phong đang buồn chán, lại gặp tiểu nha hoàn hôm trước bưng khay cơm.

-" Công tử nói đùa, nha hoàn như tiểu nữ làm sao có thời gian nhớ công tử chứ" nàng ưu sầu nói.

-" Tiểu mỹ nhân, nàng nói gì vậy chứ, ta thật tình quan tâm nàng mà" Hồ Phong nghiêm mặt nói.

-" Công tử nói thật sao, ta chỉ là một nha hoàn thân phận thấp kém mà thôi" nàng nói như muốn nức nở.

-" Tiểu mỹ nhân, đúng vậy, lời ta nói ra ngàn mã nan truy" Hồ Phong người đứng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt chính khí, miệng cười cuốn hút nàng.

Mắt nàng như ánh sao lóe lên, hai tay che miệng nhỏ nhìn chằm chằm Hồ Phong. Hồ Phong bị ánh mắt nàng đánh gục, đành hỏi:

-" Tiểu mỹ nhân, ta chưa biết tên nàng nha".

Nàng nghe hắn muốn biết tên của mình thì thẹn thùng, không dám nhìn hắn, làm cho Hồ Phong không biết phải làm sao nữa.

Cuối cùng nàng ta cũng dũng cảm nói ra:

-" Công tử, người đừng gọi tiểu mỹ nhân nữa, người khác nghe được sẽ cười chê, tiểu nữ tên Niệm Châu".

-" Thì ra là tiểu Châu cô nương, ta nhớ nàng a" Hồ Phong cười to nói.

Nàng bị hắn nói lời vô sỉ như vậy, mặt nhỏ đỏ bừng, mắt chú ý xung quanh xem có người khác hay không.

Nàng vuốt vuốt bộ ngực nói thầm " may quá không có ai", nàng trừng mắt đẹp với Hồ Phong

-" Công tử còn đùa như vậy nữa, ta sẽ không để ý người nữa".

Hồ Phong thấy xung quanh không có người đi lại, tiến lên nắm tay nhỏ của nàng, nhìn vào mắt nàng:

-" tiêu Châu, ta thích nàng nha, muội theo ta đi".

-" A...aaa....a" Nàng bị hắn nắm tay nhỏ, như bị giật điện, ra sức vùng vẫy nhưng nào thoát được sức khỏe của hắn chứ, hắn thấy nàng hét đành nhanh chóng dùng tay bịt miệng nàng lại, nàng chỉ kêu được những tiếng " ú" " ớ".

-" tiểu Châu, nàng bình tĩnh đi, ta không có ý hại nàng" Hồ Phong cúi đầu, nói nhỏ vào tai nàng, tai nàng bị hắn tiếp xúc thổi hơi nóng thì bỗng đỏ rần lên, người như không xương muốn ngã, cũng chẳng biết hắn đang nói gì.

Hắn vòng tay từ sau ra trước dưới bộ ngực, kéo nàng đứng dậy nói:

-" Tiểu Châu, nàng bị sao vậy".

-" hu hu, công tử bắt nạt ta, hu hu" nàng dùng tay nhỏ gỡ bàn tay lớn đang tác quái trên bộ ngực của nàng xuống.

-" Nàng hiểu lầm ta nha, ta không cố ý nắm bộ ngực của nàng đâu?" hắn khua khua tay nói.

-" Oa... hu hu" nàng càng khóc lớn hơn, nước mắt đã tràn xuống gò má hồng của nàng, trong rất tội nghiệp.

Hắn định tiến lên ôm nàng an ủi thân thể mềm mại của nàng. Thì....

-" Dâm tặc to gan, xem kiếm" một thiếu nữ cao gầy xinh đẹp xuất kiếm thẳng hướng Hồ Phong.

Niệm Châu nín khóc mỉm cười:

-" Phượng tỷ".

-" Châu muội yên tâm, ta bảo vệ muội" Vân Nguyệt Phượng tay đẹp cầm kiếm hướng Hồ Phong phóng tới.

Hồ Phong thì hết hồn, ở đâu ra mỹ nữ nữa vậy, nhưng hình như không phải... à...

-" Cứu mạng a"...... " Mỹ nữ giết người".

Mọi người thì trố mắt nhìn Hồ Phong bị một mỹ nữ cầm kiếm rượt theo.

Y phục của hắn giờ đã... rách từng mảng lớn.... tập trung ở vùng lưng và mông.

-" Đứng lại cho ta, xem kiếm" nàng thở hổn hển chống kiếm xuống nền đá" keng".

Hồ Phong thấy nàng dừng lại thì cũng dừng lại, đứng từ xa với tay với nàng nói:

-" Cô nương hiểu lầm rồi phải không, tại hạ không biết dâm tặc nào ở đây hết".

-" Dâm tặc to gan, còn dám ngụy biện" nàng cười lạnh nói.

Tay nhỏ nàng kéo thanh kiếm lê trên mặt sân " ken..e.ie.en..e.ee" đi hướng Hồ Phong. Nàng nghĩ tên này nhìn nhỏ tuổi hơn nàng mà sao có vẻ còn trâu bò hơn cả nàng chứ.... Vô lý...

Hồ Phong thấy nàng có hành động, liền co chân chạy lộ ra bờ mông trắng toát của hắn cứ phơi phới trước mắt nàng.

Nguyệt Phượng khóe miệng co giật, mặt xinh đỏ bừng thầm hô " dâm tặc vô sỉ". Nàng không thể tha cho tên cặn bã làm bẩn mắt của nàng. Phải dùng máu để tế hiến hắn vậy.

Những người đứng xem thì chỉ trỏ, nha hoàn thì xòe hai tay che mặt, khoảng cách các ngón tay rộng quá nha.

Hồ Phong núp sau Niệm Châu vẻ mặt như cầu xin nói:

-" tiểu Châu, nàng giúp ta khuyên nàng ta đi, ta không phải dâm tặc a".

Niệm Châu tức giận lườm hắn, nghĩ cảnh tượng hắn bóp ngực nàng lại đỏ mặt bừng bừng, " Hừ" nàng khoanh tay trước ngực, xoay người nhìn chỗ khác, không thèm quan tâm hắn, để xem hắn sẽ làm gì, dám bóp ngực bổn cô nương, nàng nghĩ xong lại đỏ thấu cúi gằm mặt, nhìn mũi giầy di di con kiến trên mặt sân.

-" Nàng đành nhẫn tâm nhìn tướng công bị người ta làm thịt sao, tiểu Châu" Hồ Phong ra mặt vẻ như mướp đắng.

-" Hừ, ai thèm ngươi làm tướng công chứ, đáng đời, dâm tặc vô sỉ" nàng học theo Phượng tỷ của nàng.

Người khác có thể nghĩ, nhưng nàng không thể nghĩ ta như vậy chứ.

Không trông cậy được gì vào tiểu Châu, đành tìm cách khác vậy.

Nguyệt Phượng cầm kiếm trực chỉ Hồ Phong:

-" Dâm tặc vô sỉ, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi" .

Hồ Phong núp sau tiểu Châu, ngó mặt ra nói:

-" Cô nương hiểu lầm thì phải, tại hạ là tướng công của tiểu Châu".

Nguyệt Phượng sững người, Châu nhi khi nào thành thân mà ta không biết, nàng nhìn tiểu Châu xác nhận.

Tiểu Châu xấu hổ, trừng mắt với Hồ Phong:

-" Không phải"

Hồ Phong xoắn suýt, thấy Nguyệt Phượng chuẩn bị bão nổi đành nói:

-" tiểu Châu nương tử à, nàng đừng giận ta nữa được không, ta xin lỗi nàng được chưa, tha lỗi cho ta đi" hắn lắc lắc tay nhỏ của nàng, làm nàng đỏ mặt.

-" Ai là nương tử của ngươi chứ, nằm mơ đi thôi" nàng " hừ hừ" lườm hắn. Hắn đành phải ra tuyệt chiêu.

-" Ta biết, ta biết... mặc dù nàng không nhìn mặt ta, nhưng nàng cũng nên nhìn mặt hài tử trong bụng của nàng, mà tha thứ cho ta chứ" nói xong hắn tay to vuốt bụng nhỏ của tiểu Châu, như kiểu có đứa bé nằm bên trong thật.

Nàng bị hắn tập kích cả về lời nói và thân thể, hô hấp ngưng trệ giây lát, nàng không theo kịp tiết tấu của hắn. Muốn dùng tay nhỏ gỡ tay tên mặt dày này ra khỏi bụng nàng, nàng như muốn chui xuống đất không dám nhìn người.

Hai người như đôi tình nhân mắt qua mày lại, giống cặp phu thê trẻ giận dỗi, mọi người há to mồm có thể nhét quả trứng gà.

Nguyệt Phượng bị tiết tấu đảo ngược 180 độ, như kiểu nàng là kẻ độc ác chia rẽ đôi tình nhân bọn họ vậy.

-" Hừ... Gian phu... Dâm phụ... Hừ" Nguyệt Phượng tức giận dậm chân, lòng tốt của nàng bi đặt nhầm chỗ, nàng bi thương a...

-" Châu nhi, ngày mai cho ngươi ở phòng dưỡng thai, không cần làm việc" nói xong nàng mệt mỏi đi thẳng.

Tiểu Châu khóc không ra nước mắt, tiểu thư, người có cần phải tốt quá với ta như vậy không!!! :((

Hồ Phong thầm cảm thán, sùng bái bản thân mình, tuyệt chiêu hắn tung ra, đi không thấy hình, về không thấy bóng. Hắn thầm nghĩ võ lâm cao thủ, cũng phải thua hắn nửa chiêu.

Đám người tiểu Mạnh mặt đầy hâm mộ, tiến lên chúc mừng, còn cố ý liếc bụng nhỏ tiểu Châu.

-" Còn không bỏ cái tay vô sỉ ra" nàng tức giận với ánh mắt của đám người tiểu Mạnh. Nàng giờ nói không có thai, chắc họ nghĩ nàng nói dối, không biết phải làm sao.

Hồ Phong đành quyết định ra tiếp tuyệt chiêu " Nhồi long đẩy phượng", hắn nói nhỏ với nàng:

-" tiểu Châu nương tử à, ta biết nàng lo lắng cái gì, sự việc đã lỡ rồi, ta đã nghĩ ra cách giải quyết hiệu quả".

-" Cách gì" nàng ngây thơ cho rằng hắn đã nghĩ ra cách hay nào đó.

-" Chúng ta tạo ra hài tử thật sự đi, vừa giải quyết vấn đề còn bồi dưỡng thêm

tình cảm phu thê nữa chứ" Hồ Phong cười khà khà lộ ra vẻ hiến kế hay.

-" Bồi dưỡng cái đầu ngươi á, đi chết đi" nàng tức giận bỏ đi.

-" Ta chết rồi ai nuôi hài tử trong bụng nàng đây" Hồ Phong gọi với theo.

Tiểu Châu nghe hắn nói, lảo đảo suýt ngã ngửa.

Hồ Phong thấy vậy nói to:

-" Cẩn thận hài tử trong bụng a".

Nàng triệt để phát điên, không lý tới hắn nữa.

Hắn thầm cảm thán, mình càng ngày càng nhiều tuyệt chiêu.

Hắn bị đám thanh niên lôi kéo hỏi han cách tán gái của hắn. Hắn nào biết tán gái, dày mặt là được thôi....... Áp dụng đi.