Đầu giờ chiều, khi nhiệt độ từ quả cầu lửa trên đầu bị chắn bởi những đám mây lơ lửng, che lấp một phần cái nóng như thiêu.
-" Phương đại ca, huynh cũng ra ngoài sao" Tôn Hiên và đám người thắc mắc.
-" Ta cũng muốn ra ngoài mua ít đồ, thực ra ta cũng muốn thay đổi tâm trạng một chút" Phương Lạc mỉm cười.
Tiểu Điệp nhảy cẫng hưng phấn ôm cổ Hồ Phong -" Đi chơi thôi, muội muốn ca ca cõng ta cơ" tiểu Điệp như chim sẻ không ngừng. Không quan tâm đến nhiều ánh mắt kinh dị nhìn nàng.
-" Muội còn như vậy nữa, ta mặc kệ muội ở nhà đó" Hồ Phong cũng bất đắc dĩ với tiểu muội hồn nhiên này.
Đám thanh niên nhìn Y Nhiên tràn đầy dị sắc, nhưng cũng chỉ lóe nhanh rồi nhanh vụt tắt. Nàng ăn mặc kín đáo nhưng vẫn không che được những đường cong mê người, mặt xinh như hoa, vẻ đẹp dịu dàng ưu nhã hoa lan, trắng sáng dụ người.
-" Muội biết rồi, ca ca xấu" nàng khoác tay Y Nhiên, không thèm nhìn hắn nữa, hai nàng bước nhanh qua hắn, đi theo đám người Tôn Hiên. Y Nhiên che miệng cười khúc khích. Hồ Phong lắc đầu lười biếng theo sau. Nhìn mông căng tròn lắc lắc của hai nàng, hắn tròn mắt theo sau.
Tiêu cục Vân Kiêu nằm trên đường lớn, một trong những thế lực khá lớn trong thị trấn. Đi đường thỉnh thoảng gặp nhiều người mặc đồng phục tiêu cục Vân Kiêu. Phương Lục chắp tay chào hỏi.
Đám người chủ yếu là đi dạo mở mang tầm mắt nên tất cả những nơi thú vị họ đều nhìn qua đôi chút.
Quầy hàng xạp bán dọc theo hai bên đường, các cửa tiệm lớn lớn nhỏ người ra vào như chảy hội, bên ngoài thỉnh thoảng có đội tuần tra quan binh ổn định trật tự trên đường. Trong thôn làm sao có thể chứng kiến những cảnh náo nhiệt như vậy được.
Hồ Phong như hộ hoa sứ giả theo sau tiểu muội và Y Nhiên, hai nàng như hạc giữa bầy gà đi trong đám người, nhiều người ghé mắt.
Hai nàng làm sao cưỡng nổi những món hàng trang sức tinh tế xinh đẹp, hai mắt các nàng tỏa sáng như ánh sao, chỉ kém chảy nước dãi từ miệng nhỏ nữa thôi.
-" Ca ca... huynh xem kìa" tiểu Điệp hưng phấn kéo tay hắn chỉ một loạt những món trang sức quý giá kia. Y Nhiên nhìn cũng tỏa sáng nhưng chỉ lắc đầu.
Hồ Phong sờ sờ mấy thỏi bạc vụn, trong lòng cười khổ, không đủ tư cách để chạm vào, chứ nói gì mua đồ.
-" Các cô nương thật rắc rối" Hồ Phong nắm tay hai nàng kéo đi trong sự không tình nguyện của tiểu Điệp. Hắn thật hối hận khi dẫn hai nàng ra ngoài, những cảm xúc lãng mạn lúc đầu hắn nghĩ không cánh mà bay.
Đám người tiếp tục đi dạo:
-" Công tử gia, muốn vào nô đùa một chút sao?" các cô nàng ăn mặc diêm dúa, mặt da trát phấn, hương thơm dụ người, điệu bộ lả lơi, lôi kéo tay đám người Tôn Hiên.
-" Xì, không biết xấu hổ" tiểu Điệp trừng cô nàng đang lôi kéo tay Hồ Phong.
-" Tiểu cô nương, muội có muốn được dục tiên dục tử như tụi tỷ hay không" nàng ta cười khanh khách, vuốt má Hồ Phong câu dẫn dụ hồn.
Tiểu Điệp bị ả trêu đùa tức giận trừng nàng ta, lôi kéo tay Hồ Phong thoát khỏi con yêu tinh vô liêm sỉ này. Hồ Phong bị nàng lôi đi đành cười khổ. Nhìn những đại gia công tử có tiền bước vào trong nhà lớn kia, đám người Tôn Viễn chỉ có thể hâm mộ, luyến tiếc rời đi.
-" Phương đại ca, huynh biết nơi này là nơi nào không, sao nhiều cô nương xinh đẹp như vậy" tiểu Mạnh ôm quyền hỏi.
-" Nơi đó chỉ giành cho những kẻ có tiền, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể khoái hoạt" Phương Lục nói xong, liếc mắt nhìn Y Nhiên kinh diễm thầm nghĩ:
-" Nếu nàng vào chỗ đó chắc cũng thuộc xếp hạng cao, đắt khách". Hồ Phong nếu mà biết ý nghĩ của Phương Lục chắc phải liều mạng giết chết hắn.
-" Nhiên tỷ, tỷ nhìn kìa" tiểu Điệp lôi kéo tay nhỏ của Y Nhiên bước nhanh đến trước sạp hàng trang sức giá rẻ. Nàng phát hiện ra chiếc châm cài tuy không tinh xảo nhưng cũng rất xinh đẹp. Dừng lại trước sạp hàng của lão giả ngoài ngũ tuần, trên sạp hàng sắp đặt gọn gàng nhiều đồ trang sức đẹp mắt.
Đám người Tôn Hiên cũng đang hứng thú quan sát những sạp hàng xung quanh, rất nhiều những thứ ly kỳ cổ quái.
-" Hai tiểu cô nương cần gì ở lão thân" lão bản ôn tồn mỉm cười, kinh diễm nhìn hai nàng, ăn mặc tuy đơn bạc nhưng không che dấu được vẻ xinh đẹp của hai nàng, nhất là Y Nhiên, mặt xinh dáng đẹp hiếm có.
-" Lão bá, ta chỉ muốn xem thôi, không cần để ý đến ta" nàng bị ánh mắt mình bán đứng, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc châm cài hình con bướm xinh xinh.
-" Tiểu cô nương cứ tự nhiên" lão giả nhìn nàng mỉm cười, cũng không ngăn cản, lão hiểu sức dụ hoặc của những món đồ trang sức đối với phái đẹp.
Nàng đi qua đi lại chăm chú, mắt đẹp ước ao. Y Nhiên trầm tĩnh hơn tiểu Điệp, chỉ quan sát, không thể hiện ra nhiều trên gương mặt, nhưng làm sao qua mắt được đám người Phương Lục.
Hồ Phong cười khổ, thầm chua xót trong lòng, cảm giác bất lực khi không giúp được hai nàng vui vẻ, cắn răng quyết định.
Hắn tiến lên chỉ chiếc châm hình con bướm mà tiểu Điệp nhìn nhiều nhất, nói với lão giả:
-" Lão bá, cây châm này bao nhiêu tiền" hắn chỉ vào cây châm nằm trong đống trang sức trên sạp.
-" Năm lượng bạc" lão giả cầm cây châm lên đưa cho Hồ Phong.
Tiểu Điệp hơi động tâm, cảm động nhìn cây châm trên tay hắn.
-" Lão bá, bằng này đủ không" Hắn lôi hết số bạc của Hồ Viễn cho hắn đặt lên bàn.
Lão giả nhìn số bạc vụn trên bàn, lắc đầu nói luôn:
-" Chưa đủ, chỉ có 3 lượng bạc, nếu tiểu ca có 4 lượng ta bán cho ngươi với giá gốc" Lão giả cũng chấp nhận hòa vốn bán cho tiểu Điệp, coi như không có lời, 4 lượng là giá hắn có thể chấp nhận.
Tiểu Điệp cầm cây châm trên tay Hồ Phong đặt trở lại sạp hàng, thu hồi 3 lượng bạc đưa cho hắn rồi nói:
-" Lão bá, cảm ơn người, ta không cần nữa" nàng cảm động kéo tay Hồ Phong muốn rời khỏi đây.
-" Phong tiểu đệ, để ta mua cho" Phương Lục đưa Hồ Phong 4 lượng bạc. Thấy hắn định nói tiếp, Phương Lục cắt đứt:
-" Coi như ta làm quà tặng cho nàng đi" hắn thấy đám người Hồ Phong có tiềm lực sau này, chỉ dùng 4 lượng bạc thu được hảo cảm của Hồ Phong cũng đáng giá. Mà hắn cũng thích tiểu Điệp, xem như tặng quà cho tiểu muội.
-" Phương đại ca, cảm ơn" Hồ Phong cảm kích Phương Lục, hắn thầm ghi nhớ ân tình này.
Lão giả mỉm cười nhận bạc, đưa cây châm cho tiểu Điệp.
-" Phương thúc ca, cảm ơn" Tiểu Điệp hưng phấn, tay nhỏ vuốt ve không buông.
-" Cái gì mà Phương thúc ca chứ, ta già như vậy sao" Phương Lục mặt đen như đáy nồi.
-" Phương đại ca, chuyện này... huynh đừng giận tiểu Điệp, nàng chỉ là trông huynh hơi già một chút thôi, chứ huynh chỉ tầm khoảng 30 thôi, đệ đảm bảo tiểu Điệp không có ý chê bai huynh đâu" Hồ Phong thay tiểu Điệp áy náy nói.
-" Nhìn già như phụ thân ta vậy đó" tiểu Điệp cúi đầu núp sau lưng Y Nhiên, thấp giọng nói nhỏ.
Phương Lục gân xanh trên trán như muốn nổi lên, nói như muốn gầm thét:
-" Ta mới có 28 tuổi thôi, mà ngươi kêu ta 30 tuổi, Phong huynh đệ giỏi hơn ta nghĩ nhiều".
-" Phương đại ca, huynh hiểu lầm gì đó thì phải, đúng rồi, chỉ tại muội muội của ta mà sai số lợi hại như vậy, lần sau đệ sẽ chú ý" Hồ Phong đẩy hết trách nhiệm lên người tiểu Điệp.
-" Hừ" Phương Lục cắn răng nhìn hắn.
-" Hừ" tiểu Điệp bất mãn với hắn, dám nói xấu nàng.
Hồ Phong cười hắc hắc, hắn thầm "hừ" trong lòng, làm như chỉ hai người bọn họ biết hừ.
-" Các vị.... lão bản ta thực ra còn một cây châm, giá cả 4 lượng bạc" lão bản mỉm cười lôi từ trong hộp ra một cây châm giống hệt tiểu Điệp, chỉ khác màu sắc.
Không khí trầm lặng một lúc, cả đám nhìn cây châm, Y Nhiên mắt đẹp tỏa sáng.
Phương Lục không cần do dự, móc ra 4 lượng đặt lên bàn.
-" Khoan đã, ta muốn cây châm đó" một công tử ca khoảng 20 tuổi, cao 1m8, mặc bộ y phục màu xanh lam, mặt trắng nhỏ, để ria mép nhỏ, trên miệng luôn treo nụ cười tà dị, tay cầm quạt giấy. Nhìn như thư sinh phong độ nhẹ nhàng, muốn có bao nhiêu tiêu sái là bấy nhiêu tiêu sái.
Cùng đi là một thiếu nữ khoảng 16 tuổi, cao 1m6, y phục màu xanh đậm, mặt trái xoan, da trắng như trứng gà bóc, cái cằm nhỏ xinh, môi hồng, đặc biệt là cái mũi cao nhỏ tinh xảo kết hợp đôi mắt to đen láy như biết nói chuyện. Ngực không được như Y Nhiên nhưng cũng không kém, chân dài, mông căng, eo nhỏ có thắt nơ hình con bươm bướm bằng bàn tay màu vàng. Nàng và Y Nhiên mỗi người xinh đẹp một kiểu khác nhau.
Y Nhiên thì trầm ổn, ưu nhã như lan. Nàng kia không biết thế nào.
Cả đám người nhìn hai người đi đến.
Tiểu Điệp hai mắt sáng ngời, lần đầu tiên thấy công tử phong độ đẹp trai như vậy, không giống đám con trai thô lỗ, ít học suốt ngày trong rừng. Nàng cảm thấy đỏ mặt, tía tai, tim đập mạnh( đoán xem bị bệnh gì).
Y Nhiên cũng bị rung động bởi vẻ tiêu sái, nụ cười đầy ma lực, bộ dạng đầy tự tin, trững trạc trưởng thành khác hẳn với Hồ Phong. Mặt nàng phiếm hồng, không dám nhìn hắn nữa.
-" Trịnh Khanh, ngươi muốn làm gì" Phương Lục quát to.
-" Phương đại ca à, người nói xem ta sẽ làm gì" Trịnh Khanh mỉm cười, phe phẩy quạt tiêu sái.
-" Chúng ta đi thôi" Phương Lục lấy cây châm hình con bướm đưa cho Hồ Phong , ra hiệu cho đám người Hồ Phong rời khỏi đây.
Đám người gật đầu muốn đi theo, nhưng bị Trịnh Khanh dùng quạt ngang tay chặn lại.
Hồ Phong nhíu mày rậm, muốn cho tên này một trận nhớ đời. Phương Lục kéo áo, lắc đầu ngăn hắn lại.
-" Tiểu thư xinh đẹp, ngưỡng mộ đã lâu, xin phép nàng có thể bớt chút thời gian quý báu nói chuyện với Trịnh mỗ được không?" Trịnh Khanh gấp quạt chắp tay ôm quyền với Y Nhiên, lời lẽ khiêm tốn, trông rất phong độ học thức.
Y Nhiên bối rối, đỏ mặt trước chính khí nhẹ nhàng thư sinh của hắn, nắm chặt tay Hồ Phong, không biết trả lời ra sao cho phải.
-" Xin lỗi công tử, Nhiên tỷ không phiên ngươi quan tâm" Hồ Phong nghiến răng, chắn trước mặt Y Nhiên, kéo nàng núp phía sau ngăn trở Trịnh Khanh.
-" Thì ra là Nhiên tiểu thư, thất lễ" Trịnh Khanh không quan tâm Hồ Phong, tiếp tuc làm quen với Y Nhiên. Hắn tự cho rằng Hồ Phong là tiểu đệ ruột của Y Nhiên.
-" Đại ca... muội muốn cây châm" thiếu nữ đi cùng Trịnh Khanh sốt ruột nhắc nhở đại ca của mình.
-" Được rồi ... tiểu muội" Trịnh Khanh gật đầu nói, sau đó nói với Hồ Phong:
-" Tiểu huynh đệ, ngươi có thể giúp người làm niềm vui, nhường thứ yêu thích cho tiểu muội ta được không?".
-" Xin lỗi, cây châm này ta đã tặng Nhiên tỷ rồi" Hồ Phong nói rồi cài lên tóc Y Nhiên. Hồ Phong nhìn nàng xinh đẹp hơn thì vui mừng khôn siết. Y Nhiên thì mặt cười đỏ bừng, tay nhỏ ngại ngùng nắm góc áo đơn bạc, nhưng cũng không che khuất được dung nhan xinh đẹp, dụ nhân.
Đám người kinh diễm, mắt sáng lên.
Ánh mắt Trịnh Khanh thì càng sáng hơn , tim đập nhanh, hưng phấn say mê nàng. Nhưng tiểu muội, cần cây châm nha, làm sao bây giờ cho phải.
Trong khi mọi người còn đang đắm đuối Y Nhiên.
Trịnh Khanh kéo tay nhỏ của tiểu muội, thì thầm vào tai nàng nói nhỏ:
-" Muội có thể quên cây châm đi không, ta hứa sẽ mua cho muội cây châm khác xinh đẹp hơn gấp 100 lần, muội thấy thế nào".
-" Xì, có phải huynh lại say mê cô ta phải không, muội muốn cây châm này cơ" nàng ta biết bản tính háo sắc của đại ca lại phát tác.
-" Ba cây châm" hắn dụ dỗ nàng nhưn nàng vẫn lắc đầu.
-" Bốn cây châm" nàng vẫn không phản ứng.
-" Năm cây châm" hắn cắn răng nói, vì sắc đẹp của Y Nhiên hắn đành nhượng bộ. Hắn mà chơi cứng với nàng thì chẳng có gì tốt đẹp cho hắn xơi.
-" Thành giao" nàng mỉm cười chiến thắng.
Trịnh Khanh tuy là công tử của phú gia họ Trịnh, nhưng cũng không phải hắn làm chủ, làm không tốt là bị huynh đệ khác đá bay. Tiền của hắn là một phần trong những dịch vụ làm ăn mà hắn được quyền quản lý, hắn ăn chơi tiêu xài cũng phải đắn đo.
Hắn phải lấy lại những gì đã mất với tiểu muội, bằng trên người Y Nhiên.
-" Nhiên tiểu thư, xin hỏi nhà tiểu thư ở đâu, Trịnh mỗ cam tâm hộ tống nàng về tận nhà" Hắn tiếp tục thể hiện phong độ chính khí của mình.
-" Nhiên tỷ không thể đi với ngươi được" tiểu Điệp kéo tay Y Nhiên tránh khỏi tên công tử mặt dày này.
Trịnh Khanh ánh mắt sáng lên lần nữa, tuy nhỏ hơn Y Nhiên, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân nha. Hắn thầm nước miếng " ừng ực" , hôm nay ông trời đối tốt với hắn thật.
Tiểu Điệp bị khuôn mặt anh tuấn của hắn nhìn chằm chằm, bất giác đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp, cũng quên mất phải tránh xa tên này.
Đám người Hồ Phong làm sao có thể để yên cho tên vô liêm sỉ này tiếp tục tác quái.
-" Trịnh Khanh, không tránh ra thì đừng trách ta không khách khí với ngươi nữa đâu" Phương Lục không nhịn được hất mạnh vai hắn.
Hắn cũng đâu phải dạng dễ trêu, hắn hừ nhẹ, phản lại đòn của Phương Lục.
Trịnh Khanh bị đẩy lui 3 bước, cười lạnh nhìn Phương Lục:
-" Ngươi cũng chỉ được vậy thôi sao" .
Phương Lục cười gằn -" Ngươi đừng tự cho là đúng, nếu ta muốn phế ngươi dễ như ăn cháo, ngươi có thể thử lần nữa". Phương Lục vào sinh ra tử trên lưỡi đao nhiều năm, làm sao một tên công tử quần là áo lượt có thể so sánh được.
Trịnh Khanh nhìn chằm chằm Phương Lục như muốn xé nát tên không biết điều này ra từng mảnh.
Không khí hiện trường hết sức căng thẳng, người đi đường cũng không dám trêu vào.
Trịnh Khanh hừ lạnh, ôm quyền nói với Y Nhiên -" Tiểu thư bảo trọng, Trịnh mỗ xin cáo từ" . Trước khi đi hắn lướt trên cơ thể mê người của Y Nhiên và tiểu Điệp. Vì mỹ nữ hắn sẽ tìm cách tiếp cận tiêu cục Vân Kiêu.
-" Đại ca, huynh bỏ cuộc như vậy sao? tiểu muội thật thất vọng nha" tiểu muội Trịnh Khanh yêu kiều cười khúc khích.
-" Hừ, muội biết cái gì, cho dù lật tung cái tiêu cục Vân Kiêu lên ta cũng phải tìm ra nàng ta" Hắn cười lạnh
-" Tiêu cục Vân Kiêu, cũng không phải đèn cạn dầu" nàng mỉa mai đại ca.
-" Muội yên tâm, không thoát khỏi tay ta đâu, Trịnh Khanh này cũng không phải dễ trêu" Hắn cười ha ha.... ánh mắt tràn đầy dâm tà...