Chương 24: Cao thủ

Diễn võ trường là nơi tiêu cục Vân Kiêu luyện tập võ nghệ.

Hồ Phong đi từ xa, không khó nhận ra từng tiếng va chạm " đinh" " keng keng" của kim loại. " a ha" " hự hừ" Hồ Phong không hiểu, đến gần mới nhận ra trên bãi đất trống rộng lớn là tiếng người tập quyền cước. Trên giá vũ khí có những thanh đao to dài sáng loáng dưới ánh nắng mặt trời. Mỗi tiêu cục đều mặc một loại đồng phục thể hiện cho tiêu chí riêng biệt, mắt thường có thể nhận ra dễ dàng. Mỗi người đều chăm chỉ luyện tập, cũng không quan tâm đến Hồ Phong.

Hắn đi đến giá szvũ khí, tay sờ những thanh đao.

-" Xin chào, vị tiểu huynh đệ này, ta tên Phương Lục có thể giúp gì không" một trung niên tầm tam tuần tóc xõa ngang vai, cao to 1m8, khuôn mặt khắc khổ, nhìn có vẻ không dễ trêu.

Hồ Phong cũng không dám thất lễ, ôm quyền

-" Tiểu đệ hữu lễ, đệ chỉ đi ngang qua, đệ đến tìm người" .

-" Dễ nói, trong tiêu cục này ai ta cũng quen biết" Phương Lục mỉm cười.

-" Phương huynh, đệ mới tới hôm qua, những người bạn của đệ cũng vậy" Hồ Phong nói thật.

-" Nha, để ta hỏi cho, huynh đệ yên tâm" Phương Lục nhiệt tình cười to.

-" Vậy đệ xin cảm ơn đại ca trước" Hồ Phong chắp tay khách khí. Người tiêu cục này cũng không tệ nhỉ, hắn nghĩ.

Hắn đảo mắt xung quanh, chợt nghe tiếng gọi của tiểu Mạnh:

-" Lão đại, đệ ở đây" . Đám thanh niên từ xa đi đến.

-" tiểu Mạnh, ba vị đại ca" Hồ Phong tiến lên chào hỏi bốn người Tôn Hiên, Phùng Ảnh, Phụng Hải, Hồ Mạnh.

-" Những người ở đây toàn cao thủ" Tôn Hiên nói.

-" Haha, cũng chỉ thường thôi, cao thủ còn chưa xuất hiện đâu" bên cạnh, Phương Lục làm người sửng sốt.

-" Vị đại ca này, còn có cao thủ mạnh hơn nữa sao?" Phụng Hải chắp tay ôm quyền với Phương Lục.

Phương Lục nhìn trong sân những người tập luyện, nói

-" Cao thủ chân chính thực ra cũng có mấy người, nói ra chắc các đệ cũng không biết" Phương Lục ha hả cười.

Nói ra ta mới biết được chứ, đám thanh niên thầm khinh bỉ hắn.

-" Phương đại ca, Cao thúc có tính là cao thủ hay không?" Phùng Ảnh ôm quyền nói ra cũng như suy nghĩ trong lòng của đám thanh niên bấy lâu nay.

Tôn Hiên chêm vào nói -" Là Cao Hùng, Cao thúc thúc". Đám thanh niên gật gật đầu.

-" Cao huynh cũng được xem như là cao thủ" Phương Lục trầm ngâm nói

-" Phương đại ca, cái gì mà xem ra là cao thủ chứ" tiểu Mạnh khó hiểu.

-" Cao thủ là cao thủ chứ, tại sao lại phải xem như cao thủ" Tôn Hiên nói thêm.

Phương Lục giải thích-" cao thủ chân chính, tuy không phải lấy đầu người ngàn dặm, nhưng cũng có những tuyệt chiêu của mình" .

Hồ Phong -" Phương đại ca, tuyệt chiêu là gì" . Đám người tò mò nhìn Phương Lục.

-" Tuyệt chiêu là những bí kỹ tuyệt học" hắn trầm ngâm một lúc nói tiếp

-" mà những bí kỹ này chỉ có số ít người học được"

-" có thể do luyện tập võ nghệ lâu năm tự ngộ ra, cũng có thể đơn giản là được truyền thụ từ người khác".

Tôn Hiên nói:

-" Vậy trong tiêu cục này có bí kỹ hay không" .

Phương Lục thâm ý nhìn đám người, các ngươi cũng gia nhập tiêu cục nên ta cũng không cần giấu diếm, mà nó cũng không tính là bí mật.

-" Bí kỹ là có, nhưng...., muốn học cần có tư cách".

-" Tư cách gì" đám thanh niên đồng thanh.

-" Lúc này các ngươi chưa cần biết, bây giờ các ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian" Phương Lục khuyên giải, cũng nói thêm:

-" Có bí kỹ là một chuyện, mà tu luyện có thành công hay không còn phải do chính bản thân các ngươi"

-" Cao thủ bị kéo xuống nước là chuyện bình thường".

Hồ Phong muốn biết

-" Tại sao vậy Phương đại ca".

-" Cao thủ cũng là con người, cũng bị những ham muốn ảnh hưởng" Phương Lục cảm thán kể cho đám thanh niên về kết quả bi thảm của những cao thủ như thế nào.

Ngoài kia, những người luyện tập võ nghệ cũng đã thấm lưng mồ hôi, thở phì phì dưới bầu trời trong xanh không gợn mây.

Đám thanh niên cảm thán, bi ai cho số phận của những cao thủ.

Thấy đám thanh niên như vậy hắn nói thêm:

-" Cho nên các ngươi, ngoài luyện võ còn phải luyện tâm".

Đám người đồng ý gật đầu, tỏ vẻ ta đã hiểu, còn hiểu bao nhiêu thì không biết được.

-" Nghe Phương đại ca chỉ dạy, còn hơn đọc sách mười năm, cảm tạ" Tôn Hiên dẫn đầu nói. Mặc dù không biết mười năm đọc sách lợi hại ra sao, nhưng nghe có vẻ lâu như vậy, tất nhiên lợi hại rồi.

-" Các đệ cứ tự nhiên, đừng đụng chạm vũ khí lung tung kẻo ngộ thương" Phương Lục trước khi tạm biệt nói.

Đám thanh niên rủ nhau buổi chiều ra ngoài tiêu cục đi dạo một vòng, muốn biết nơi này náo nhiệt ra sao. Mọi người tâm sự một lúc, hâm mộ nhìn những người trong luyện võ trường rồi cũng cáo từ tạm biệt trở về phòng.

Hồ Phong nói ý định buổi chiều đi dạo với phụ mẫu, hắn tuy lớn rồi nhưng cũng không có nghĩa là không cảm thụ ý kiến của hai người.

-" Ra ngoài cũng tốt, giao lưu xã hội giúp học hỏi nhiều hơn" phụ thân hắn trầm ngâm nói.

-" Phong nhi, con nhớ cẩn thận, đừng quá ham vui" Tô mẫu cưng chiều, ánh mắt lo lắng, tay vuốt má Hồ Phong. Hồ Phong nhu thuận rúc đầu vào bộ ngực sữa của nàng dụi dụi. Bộ ngực sữa mà mười bốn năm trước hắn độc chiếm, Hồ Viễn phải ghen tỵ với hắn.

Tô mẫu xấu hổ đỏ mặt, đầy đầu hắn ra, lớn như vậy rồi còn làm nũng với mẫu thân.

-" Ca ca... huynh trở lại rồi sao" tiểu Điệp đang khoác tay Y Nhiên cùng đi vào phòng, rất thân thiết.

-" Ừm, ta mới về" Hồ Phong cưng chiều nhìn 2 nàng, hai người từ khi rời thôn càng thân thiết hơn rồi.

Y Nhiên -" bá phụ, bá mẫu" nàng thi lễ. Phu phụ Hồ Viễn gật đầu mỉm cười, yêu thích đứa con dâu tương lai này.

-" Phong đệ, đệ có gì mà vui mừng vậy" nàng cũng nở nụ cười tỏa nắng với hắn. Hồ Phong ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng đỏ mặt nghiêng đầu. Tô mẫu cũng chỉ mỉm cười không can thiệp.

-" Ca ca... huynh nói đi" tiểu Điệp lắc cánh tay hắn hỏi.

Hắn bừng tỉnh, nói ra -" Ta và đám người đại ca Tôn Hiên chiều nay sẽ ra ngoài đi dạo"

-" Muội và tẩu tẩu cũng muốn đi chơi" nàng hưng phấn bám chặt cánh tay hắn như muốn đu lên cánh tay Hồ Phong.

Người nói vô ý, người nghe hữu tâm. Phụ mẫu Hồ Phong nhìn mặt xinh đã đỏ chót của nàng mà không nhịn được cười, lắc đầu nhìn tiểu Điệp.

-" Cái gì mà tẩu tẩu chứ, muội ăn nói bậy bạ, ta sẽ giận muội đó" Y Nhiên gắt nhẹ với tiểu Điệp, mắt đẹp lén nhìn phản ứng của Hồ Phong.

-" Muội không nói bậy, chính ta mắt thấy huynh bóp ngực Nhiên tỷ" tiểu Điệp củng cố cho luận điểm của mình với bằng chứng như sét đánh không kịp bưng tai.

Hồ Viễn ám muội nhìn Hồ Phong, Tô mẫu mặt đỏ tới mang tai vì nữ nhi nhanh mồm nhanh miệng của nàng. Hồ Phong cũng chịu thôi, ai bảo hắn bóp ngực Y Nhiên mà không chịu khép cửa cẩn thận chứ, hắn đành cười khan chuyển chủ đề.

-" Nhiên tỷ, tỷ cũng muốn đi sao" Hồ Phong nhìn Y Nhiên càng ngày càng yêu thích.

-" Ừm" nàng ngại ngùng nói lí nhí trong cổ họng.

-" Vậy thì cùng đi" Hồ Phong cũng rất chờ mong được cùng nàng đi dạo ngoài đường phố, cảm giác sẽ rất tuyệt, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.

Năm người cùng ăn cơm trưa, Phụ thân hắn đưa cho Hồ Phong ít bạc, chỉ cho hắn biết giá trị của nó. Dặn dò Hồ Phong đừng để đánh mất, ra ngoài mà không có bạc thì mười bước khó đi một. Hồ Phong cũng biết, ngoài bản lĩnh ra thì tiền tài cũng chiếm vị trí rất quan trọng có khi còn cao hơn võ công. Hồ Phong trở về phòng làm một giấc mộng đẹp tới chiều.