Chương 23: Hiểu lầm

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Hồ Phong và đám người mới đến được Tử Mạn đối xử rất chu đáo và tử tế.

-" Hồ công tử, mời dùng cơm" tiểu nha hoàn bưng khay cơm đặt lên bàn, giọng nhỏ yêu kiều.

Cơm bưng nước rót tận miệng thế này công nhận sướng thật, nhưng có cảm giác không quen. Hắn muốn đi học bản lĩnh cao cường chứ không phải hưởng thụ, chưa có bản lĩnh mà hưởng thụ là tự tìm chết. Phải thỉnh giáo Cao thúc mới được.

Hắn vừa dùng cơm vừa nhìn tiểu nha hoàn, đánh giá nhan sắc của nàng. Khoảng 14 tuổi, da trắng dáng xinh, bộ ngực nhô cao, cũng xem như một tiểu mỹ nữ.

Bị Hồ Phong nhìn chằm chằm, như bị ánh mắt hắn lột sạch y phục.

-" Công tử, người quá đáng a" mặt nàng đỏ bừng, không chịu nổi ánh mắt xâm lược của hắn.

-" Nha, nhìn mỹ nữ cũng không được sao" hắn tỏ vẻ không quan trọng, làm như việc làm của hắn là chính nghĩa lẫm nhiên.

-" Công tử, người còn nhìn như thế nữa, ta sẽ giận công tử đó" nàng tức giận dậm chân, muốn sống mái với hắn.

-" Ta chỉ trêu đùa nàng một chút thôi, nàng đừng coi là thật" Hồ Phong không muốn chọc quả ớt nhỏ này nữa, vùi đầu ăn cơm.

-" Nàng tên gì vậy tiểu mỹ nữ" Hồ Phong nghiêm túc hỏi nàng.

Nàng mắt to trừng hắn, " hừ" nghiêng đầu đi không quan tâm tên hỗn đản này nữa.

Sau màn nhạc đệm nho nhỏ giữa hai người, tâm trạng hắn khá tốt, "khà khà" lần sau phải trêu chọc thêm tiểu mỹ nữ mới được. Không khí ở đây không được trong lành thoải mái như ở trong rừng. Hắn tự nhiên lại có cảm giác nhớ nhà, hắn lắc đầu, bỏ tạp niệm ra sau đầu, hắn bước đi ra ngoài.

Hắn đi tìm đám người tiểu Mạnh mới được, " à mà không" ưu tiên mỹ nữ trước mới được. Hắn gõ cửa phòng Y Nhiên nhưng không thấy trả lời, " quái lạ" mặt trời đã treo cao vậy mà nàng chưa ngủ dậy nữa sao?, hắn đi tìm phụ mẫu vậy.

-" Hài nhi, con đến rồi à, ngồi đi" Tô mẫu đang cùng Hồ Viễn, tiểu Điệp, Y Nhiên chuyện trò rôm rả, thấy hắn đến mọi người vui vẻ.

-" Vâng, mẫu thân" hắn ngồi xuống xuống cạnh tiểu Điệp.

-" Phong nhi, ta và mẫu thân con đêm qua đã bàn bạc cả rồi" phụ thân hắn nâng cốc trà nhấp miệng.

Hồ Phong không nói gì, im lặng chờ đợi, hắn biết phụ thân sẽ nói tiếp.

-" Chúng ta cũng không thể ăn nhờ ở đậu ở đây mãi được, phải có công việc nuôi sống gia đình" Hồ Viễn trầm ngâm nói ra vấn đề chính của sự việc.

-" Phong nhi và đám thanh niên sẽ đi theo Cao thúc học nghệ" Hồ Viễn nói ra sự thật từ khi rời thôn hắn đã biết.

-" Phụ thân, hài nhi đã biết" Hồ Phong đồng ý gật đầu, đi theo Cao thúc có thể học bản lĩnh, kiếm bạc nuôi gia đình.

Tiểu Điệp cầm cốc trà đưa hắn, Hồ Phong mỉm cười, nắn bóp má nàng:

-" tiểu Điệp ngoan nha".

-" Ca ca, tiểu Điệp luôn ngoan a" nàng khoác tay hắn lắc lắc, người nàng cũng uốn éo nũng nịu theo.

Mọi người nhìn hai huynh muội thân thiết, cũng cảm nhận được ấm áp.

Tiểu Điệp và Y Nhiên sẽ ở lại làm khách trong tiêu cục Vân Kiêu, cũng an toàn hơn nhiều bên ngoài.

Hồ Phong tạm biệt phụ mẫu, tiểu Điệp và Y Nhiên. Hắn đi tìm đám người tiểu Mạnh, cũng không thấy ai, " lạ thật" hôm nay sao ai cũng chơi trò mất tích hết vậy trời.

Hắn đành loanh quanh như con rồi không đầu đi lung tung.

Thật là may mắn mà, -" xin chào tiểu mỹ nữ" hắn với tay gọi tiểu nha hoàn bưng cơm cho hắn sáng nay.

-" Hừ..." nàng đi thẳng không thèm quan tâm hắn nữa.

Quái lạ, còn bé này có bị sao không nhỉ, hắn chạy theo nàng.

-" Aaaaa... không được qua đây" nàng một tay ôm ngực một tay chỉ Hồ Phong, chân thì lùi ra sau như kiểu đối diện nàng là một con thú dữ sắp lao lên cắn xé nàng vậy.

Mả mịa, làm gì căng thế chứ-" Tiểu mỹ nhân hiểu lầm, ta chỉ là muốn hỏi nàng vấn đề nhỏ thôi mà" hắn xua xua tay tiến lên sát người nàng.

-" Khoan đã, đứng lại đó cho ta" nàng hoảng sợ hét lên.

Lại nữa sao, nàng định giết người hay sao mà hét to vậy -" ta muốn hỏi là nàng có biết huynh đệ của ta đang ở đâu không" hắn đành nói ra mục đích thuần khiết của mình.

-" Không phải là ngươi muốn xàm sỡ ta sao?" nàng nghi ngờ hỏi, nàng không xác định tên này nói có thật hay không.

Con lạy má, má nghĩ đi đâu vậy -" Không có nha, ta đang gấp đây, nàng có thể trả lời câu hỏi của ta được không" hắn đành lộ ra bộ mặt manh manh đát, thuần khiết nhìn nàng.

-" ta... ta.. ta cũng không biết nha ngươi" nàng mím môi, mắt to nhìn hắn, thật thà trả lời.

??? wtf. Cả buổi trời của tôi đó, đừng cản tôi, tôi đánh nát bộ mặt kinh tởm của nó ra như tương. À mà nhắc đến tương mà chấm mực nướng thì hết sẩy ha.

??? wth. Nhầm mịa chủ đề.

Được rồi dù sao người ta cũng là mỹ nữ, ta đành nuốt chén đắng này -" Nàng thật sự không biết sao, ta cần gặp huynh đệ của ta bây giờ" hắn lại đến cạnh nàng hỏi han.

-" ta chỉ biết là bọn hắn ở luyện võ trường mà thôi" nàng ủy khuất, gạt nước mắt.

Cha mẹ ơi, giả dối, toàn là giả dối, ta muốn về phòng leo lên giường và xem như là giấc mơ. -" sao nàng không nói sớm" hắn bực bội rồi nha.

-" Tại ngươi ức hiếp ta, làm ta nhất thời không nhớ ra" nàng chớp chớp mắt nhìn hắn như kiểu sự việc nằm ngoài dự đoán của ta, ta là người bị hại, ta vô tội.

Ta không muốn biết gì nữa, ta chỉ muốn về phòng, đập đầu vào gối chết đi cho xong a.

-" Công tử, ngươi làm sao vậy" nàng quan tâm hỏi hắn, ánh mắt có bao nhiêu đáng thương là bấy nhiêu đáng yêu.

ta hiểu rồi, thế giới này thật đáng sợ, hàng loạt những vấn đề mà ta không hiểu nổi, thế giới này quá điên cuồng.

-" Ừm, ta không sao" hắn cười khổ gật đầu.