Chương 20: Rời đi

Sự xuất hiện của Cao Hùng như hòn đá ném trúng mặt hồ tĩnh lặng, đánh vỡ những ngày bình yên lâu nay.

Từ Ninh và Mộc Xảo từ nhà ngoại trở về. Trong thôn đang bàn tán sôi nổi, nhiều người cũng muốn ra thế giới bên ngoài mở rộng tầm mắt.

-" Đệ muốn đi thật sao" Y Nhiên khổ sở, nàng nắm góc áo xoắn suýt.

-" Tỷ yên tâm, đệ không sẽ sống khỏe mạnh, khi nào rảnh đệ sẽ về thăm tỷ" hắn vỗ ngực bồm bộp, tỏ ra tự tin.

-" Không biết lần này đi, ngày tháng năm nào gặp lại" nàng nghĩ đến cảnh phải xa hắn thời gian dài, mắt đỏ lên khóc hu hu.

-" Đệ sẽ nhớ tỷ nhiều nhiều" hắn thật lòng nói ra cảm xúc của mình.

Hồ Phong ôm nàng vào lòng, vuốt ve, ôm chặt tấm thân nàng mềm mại như không xương. Nàng chỉ biết rúc đầu vào ngực hắn khóc lóc một lúc.

-" Đệ còn trở về mà, thời gian không lâu đâu" hắn muốn cho nàng an tâm.

-" Ta tin tưởng đệ" nàng ngửa mặt, mắt sưng đỏ lệ nhòe.

Hồ Phong đau lòng lau nước mắt trượt trên má nàng, nhìn mắt đã sưng đỏ vì khóc, hắn thật sự cũng không muốn xa nàng chút nào. Có lẽ trong tâm hắn muốn thoát khỏi nơi đây, hắn chỉ muốn đi xông pha một phen, thời gian không quá lâu. Hắn hâm mộ Cao Hùng, hắn muốn luyện một thân bản lĩnh.

Bữa tiệc nào vui lắm cũng phải tan, hắn và Y Nhiên tạm biệt trong nước mắt của nàng, còn hắn thì cũng chẳng vui vẻ gì, ít nhất là cho đến lúc này.

Y Nhiên do buồn bực, thương tâm, chỉ đóng cửa trùm chăn khóc hu hu. Cả nhà nàng ai cũng hết sức lo lắng, tìm cách an ủi nàng tốt hơn.

Ngày rời đi đã đến, vui buồn lẫn lộn đều có, không khí rộn ràng như ngày lễ.

Cả nhà Hồ Phong quyết định đi theo hắn, không yên tâm an toàn của hắn, cũng muốn chiếu cố không xa rời hắn. Hồ Viễn nhờ mọi người chiếu cố dùm căn nhà của họ. Hắn cũng muốn thăm lại những người quen cũ trước kia.

Những người muốn đi sẽ tập trung một chỗ, rồi xuất phát lên đường.

-" Ha hả, chào mọi người" Cao Hùng cười sang sảng, tâm trạng hắn hôm nay rất tốt.

Mọi người tiến lên ôm quyền chào hắn, dù sao thì hài tử nhà mình cũng cần hắn chiếu cố sau này. Mọi người cũng không nói nhiều thêm, để xem những ai sẽ đi theo.

Những người cần đi đã tập trung đầy đủ: Cả nhà Hồ Phong, Hồ Mạnh (14 tuổi), Đổng Hứa ( 14 tuổi), Phùng Ảnh ( 16 tuổi), Tôn Hiên (17 tuổi), Phụng Hải (16 tuổi), Hiểu Minh ( 15 tuổi). Mười người đã tập trung muốn đầy đủ.

-" Vì sao Nhiên tỷ không đến tiễn ta nhỉ" Hồ Phong lắc đầu buồn bã, có lẽ nàng giận hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa. Hắn cười khổ.

Những người ở đây ai cũng có tâm sự của bản thân.

Cao Hùng gật đầu ôm quyền nói với mọi người:

-" Xin cảm ơn mọi người đã đến đưa tiễn, Cao mỗ xin cáo từ" .

Trong lòng hắn khá tiếc nuối khi một số gương mặt hắn hài lòng không đi, không thể cưỡng cầu thì thôi vậy. Hắn ra hiệu

-" Phong đệ" Y Nhiên từ trong đám người đi đến chỗ Hồ Phong.

-" Tỷ đến tiễn đệ phải không" hắn nắm tay nàng nói, mà không biết ở đây rất nhiều người đang nhìn hắn.

-" Đệ làm gì đó, mau buông tỷ ra" nàng rụt tay lại, cúi gằm mặt đỏ bừng, tay nắm chéo áo xấu hổ.

-" Đệ xin lỗi tỷ, tỷ đưa tiễn đệ cần gì mang theo hành lý làm gì" hắn bất ngờ không hiểu.

-" Ta cũng muốn đi theo đệ" nàng can đảm nói ra, nàng không muốn chờ đợi.

-" Oa nha... hay quá... tỷ cũng đi với muội sao" tiểu Điệp hưng phấn nhảy lên, khoác tay Y Nhiên vui sướng.

-" Đứng lại" Từ lão quát to, hầm hầm đi đến, phía sau cả nhà lão cũng tới.

Y Nhiên núp sau lưng, nắm áo Hồ Phong lẩn trốn Từ lão.

-" Ta mà không để ý, chắc nó trốn thành công rồi" phụ thân nàng tức giận trừng mắt Hồ Phong.

Hồ Phong thầm hô " oan uổng a, nàng trốn nhà đi thì liên quan gì đến ta chứ". Hắn vẻ mặt vô tội, không biết đối đáp gì cho ổn, đành im lặng là quốc sách.

-" Phụ thân, sao người lại ở đây" Y Nhiên thấp giọng nói nhỏ, không dám nhìn phụ thân nàng.

Từ lão hừ hừ nhìn nàng, hắn cũng không trách nàng, nhưng nàng bỏ đi không cáo từ làm cả nhà rất giận.

-" Được rồi, nữ nhi lớn rồi không giữ được" Lão từ là người từng trải, nhìn nữ nhi là hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

-" Hồ lão đệ, ta nhờ đệ chiếu cố dùm Nhiên nhi nhà ta" Từ lão ôm quyền nói với Hồ Viễn.

-" Lão huynh yên tâm" Hồ Viễn gật đầu vỗ vai hắn, lời ít hiểu nhiều.

-" Điệp nhi cũng sẽ chiếu cố Nhiên tỷ" tiểu Điệp hô to với Từ bá bá.

-" Ha ha, tốt, Điệp nhi khoan nhất" hắn cười sang sảng, khen tiểu Điệp.

-" Phong tiểu điệt, nhờ ngươi cả" Từ lão vỗ vai chân thành nói.

-" Bá phụ yên tâm, ta đảm bảo" Hồ Phong nghiêm túc gật đầu.

-" Tốt" Từ lão cũng không nói nhiều nữa, một thời gian nữa hắn cũng sẽ đi thăm nữ nhi nên cũng không cảm giác quá thương tâm.

Y Nhiên được Lan bá mẫu dặn dò kỹ lưỡng, không được để thất thân trước khi làm lễ thành thân. Y Nhiên mặt nóng đỏ bừng trông rất xinh đẹp dụ người.

-" Nếu hắn đòi hỏi, mình sẽ ngăn cản hắn sao?" nàng vỗ vỗ mặt đỏ thầm nghĩ.

Mộc Xảo cũng tham gia tư vấn nhanh cho Y Nhiên, ba người chuyện trò rất thần bí, bí mật không thể bật mí.

Từ Ninh cũng nói chuyện với Hồ Phong, hắn dù sao cũng là anh vợ tương lai nên Hồ Phong phải khách khí một chút.

Mọi người trao đổi, chuyện trò với nhau rôm rả...

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Cao Hùng ôm quyền hô to: Mọi người bảo trọng.

XUÂT PHÁT.... khà khà