Quan hệ của hắn và Nhiên tỷ vẫn dừng ở hôn hít sờ mó bộ ngực thôi, nàng không cho hắn vượt tuyến, hắn cũng không cảm thấy buồn bực, ít ra đây cũng xem như sự khởi đầu tốt đẹp.
Phụ mẫu hắn luôn là tấm gương đen tối để hắn học hỏi được nhiều kỹ năng thượng thừa, có thể sẽ mang ra vào sử dụng trong tương lai không xa, hắn hy vọng như vậy.
Tiểu Điệp thường xuyên làm hắn đau đầu, chiếm đoạt Nhiên tỷ của hắn.
Hai tỷ muội thân thiết, cười đùa vui vẻ, ít có thời gian cho hắn yêu thương Y Nhiên. Họ trừng mắt với hắn, như kiểu bản thân hắn làm ảnh hưởng đến sự vui vẻ của hai người.
Hắn đành phải nghĩ biện pháp khác, hắn trừng trị tiểu Điệp bằng cách trộm xem nàng tắm.
Nàng bây giờ hai quả tuyết lê trắng mịn đã to hơn, vểnh cao, núm vú nhỏ hồng sưng sưng. Eo thon bụng phẳng với cái rốn nhỏ xinh, lông mu *m đạo đã lớt phớt quăn đen, gò bồng đào nảy nở căng đét. Cặp chân thon nhỏ, ở giữa là nơi trắng hồng với khe rãnh thần bí khép chặt, nếu nhìn từ phía sau thì hơi lộ ra những mép thịt hồng cân đối. Nhiều khi Hồ Phong nghĩ, hắn thật biến thái, sự phát triển cơ thể của tiểu muội hắn còn rõ ràng hơn cả sự phát triển của bản thân.
Lão Từ trở về cùng với một tráng hán cao to 1m8, vạm vỡ, bên người luôn dắt theo một thanh đao to dài bén loáng.
Trong nhà Nhiên tỷ đột nhiên có thêm một vị khách xa lạ, cả thôn ai cũng cảm thấy khác thường.
Tráng hán tên Cao Hùng, tính cách khá hào sảng, hắn trầm trồ trước vẻ đẹp của của mẫu nữ lão Từ.
-" không nghĩ ra ở đây cũng gặp được mỹ nữ" hắn nâng chén rượu ngửa cổ uống sạch, cười ha hả.
-" tạm được, tạm được" lão cũng cười ha ha, chạm chén liên tục mời rượu Cao Hùng.
-" cũng phải 6-7 năm nay mới gặp lại Từ huynh, ta thật vui mừng" Cao Hùng cảm thán nở nụ cười.
Lão Từ liếc mắt nhìn thanh đao đặt bên cạnh, hắn hơi lắc đầu nói
-" tiểu tử ngươi vẫn còn làm công việc bảo tiêu sao".
-" dạo này làm ăn khó khăn, cướp đường liên tục, công việc ế ẩm" Cao Hùng cười khổ nói.
Mẫu nữ hai nàng không biết Cao Hùng nên cũng chỉ chào hỏi xã giao, hai nàng lúc đầu khá sợ hãi, nhưng thấy hắn nói chuyện sang sảng thì cũng mỉm cười dễ chịu.
-" tiểu tử ngươi nếu không sống được, có thể đến đây ở" lão Từ chân thành giãi bày. Lão cũng không nói dối, ở thôn này sinh sống tuy nông dân nhưng cũng không lo chết đói.
-" cảm ơn Từ huynh, ta ở đây vài ngày thì được, chứ ở lâu dài chắc đệ không chịu nổi" Cao Hùng cười xua xua tay.
Hai buynh đệ tiếp tục nâng chén nói chuyện vui vẻ.
-" đệ thấy thanh niên thôn này được đấy" hắn nói với lão Từ về những thanh niên sáng nay hắn gặp trong thôn.
-" chúng ở đây săn bắt thú rừng là chủ yếu, bản lãnh khá lắm" lão Từ tự hào vì con trai hắn cũng số 1 số 2 thôn này.
-" đệ muốn mang chúng đi, sáng tạo sự nghiệp một phen" Cao Hùng nói ra ý định của bản thân.
-" chuyện này, khó nha" lão Từ khó xử, những hài tử này đã quen cuộc sống ở thôn này, giờ kêu chúng rời nhà đi đến nơi xa lạ.
-" ý của huynh là" Cao Hùng thăm dò.
-" chuyện này cần bàn bạc thêm" lão Từ nói thẳng.
Cao Hùng ở nhà lão Từ, ngoài việc ăn uống ra, hắn cũng làm quen với những thanh thiếu niên trong thôn, cùng bọn chúng đi săn.
Bọn trẻ thì hâm mộ thanh đao sắc bén của hắn, Cao Hùng không hổ một thân bản lãnh của hắn, chém hổ dễ như ăn cháo. Đám thanh niên sùng bái đòi theo hắn học nghệ, đây cũng là điều hắn muốn thấy. Hắn đâu có rảnh đi săn thú giết hổ, hắn còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn phải làm. Tiềm chất đám thanh niên này xứng đáng hắn thể hiện bản lãnh, chỉ cần dạy dỗ thêm thành tựu trong giang hồ không kém. Hắn cũng để ý một vài gương mặt, nếu bọn chúng đi theo hết hắn thì tốt quá.
Hồ Phong cũng kinh ngạc với bản lãnh của Cao Hùng, giết hổ như giết gà. Có thể nói là nhanh, chuẩn, sát phạt. Nếu hắn đối mặt Cao Hùng chắc chắn phải thất bại không nghi ngờ.
Hồ Phong cũng nói chuyện với Cao Hùng một vài lần, cảm giác không tệ, có thể tin tưởng.
Từ khi Cao hùng đến ở nhà Y nhiên, tiểu Điệp cũng không sang chơi, mà Y nhiên lại thường xuyên sang nhà hắn, hắn tranh thủ hôn hít, khám phá cơ thể nàng.
-" đệ sẽ đi xa một thời gian" hắn nói ra dự định đi theo Cao Hùng cho nàng biết.
-" không thể, nguy hiểm nha" nàng như bối rối, mất mát thứ gì đó.
-" đệ yêu tỷ" hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng.
-" tỷ cũng yêu đệ" nàng tựa đầu vào ngực hắn ỷ ôi.
-" đệ hiểu, nhưng đây là cơ hội cho đệ" tay to dài vuốt lưng eo nàng, cúi đầu hôn lên tóc nàng ngửi hương thơm.
-" tỷ nói đệ phải làm sao đây, đệ muốn tỷ nói thật lòng" Hồ Phong xoắn xuýt vần đề này nên muốn nghe ý kiến của nàng.
-" thực ra... ta không muốn đệ rời đi... nhưng ta không thể ích kỷ được" nàng ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú của hắn, như muốn lưu dữ khuôn mặt làm nàng say đắm này vào sâu trong tim.
Hồ Phong cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng, tìm kiếm lưỡi thơm, tiếng hít thở của nhau dồn dập. Một tay ôm cơ thể như nhuyễn ngọc, tay kác thì luồn vào y phục xoa nắn hai quả tuyết lê, vân vê đầu vú non mềm. D**ng vật thức tỉnh căng cứng ép chọc vào bụng phẳng của nàng. Nàng biết đó là vật gì nên xấu hổ mặt đỏ bừng, còn hắn thì không quan tâm, tiếp tục kéo mở bộ ngực cao vút, núm vú mê người.
Hắn ngậm miệng rộng vào núm vú đang mời gọi, nàng rên nhẹ thở hắt ra, nhiệt khí trong mũi tỏa ra.
Hắn ngửi mùi thơm xử nữ của nàng mê đắm, tay to bóp mạnh đồn bộ, co giãn.
D**ng vật của hắn như muốn phá quần mà ra, hắn chỉ muốn đè nàng ra xử lý ngay bây giờ, nhưng hắn biết nàng thuộc kiểu truyền thống, sẽ không cho hắn quá đà trù khi ngày thành thân.
Hắn không kiềm chế được, tay như rắn nước luồn trong quần của nàng. Cảm giác làn da mềm mại như mỡ đông, mát mẻ, tay hắn úp lên vùng ướt át của nàng. "ưm..." nàng rên rỉ, kẹp chặt hai chân thon dài. Hắn xoa, miết lông đen rậm rạp. Tách nhẹ chân nàng ra, hắn vũm tay úp lên cả vùng *m đạo, ngón tay miết hột đậu đã sưng sưng.
Nàng rên ư ư, tay bám chặt lưng rộng, chân kẹp tay hắn lại như không muốn hắn tác quái thêm. Miệng nhỏ, mũi xinh của nàng thở phì phì tỏa ra nhiệt khí, hai quả tuyết lê phập phồng như hít thở không thông.
Hắn khều khều hạt đậu, nàng uốn éo hạ thân, hắn tách mép hồng ra luồn vào, gặp vách màng cản trở, hắn lui tay ra không tiến tới nữa.
Tay hắn đã đầy nước nhờn của nàng, đưa lên miệng mút ngon lành, như thứ chất bổ dưỡng nhất trên đời.
-" không được, bẩn lắm" nàng muốn ngăn cản hắn, nhưng trong lòng lại ngọt nào.
-" ha ha, cái gì của nàng ta đều thích" hắn yêu thương hôn nàng.
-" không muốn a" nàng nghiêng đầu tránh né, không muốn để hắn hôn vì hắn mới ăn thứ chất nhầy của nàng.
-" không sao đâu, nàng sẽ thích thôi" hắn hôn nàng mạnh mẽ như muốn hút hết nước trong miệng nàng.
-" ca ca... ca ca" tiểu Điệp gọi Hồ Phong, tiếng hô lớn của nàng từ ngoài sân.
Hai tỷ đệ như gặp sét đánh ngang tai, hắn bối rối rời miệng của nàng, tay rút khỏi *m đạo đang chảy nước. Chỉnh lại y phục cho nhau, nàng trắng mắt với hắn. Hồ Phong chỉ cười hắc hắc, hắn cũng không quá nuối tiếc, còn nhiều thời gian cho cả hai.
" ca ca... oa... tỷ tỷ cũng ở đây sao" tiểu Điệp lôi kéo tay nàng, mặt hưng phấn đỏ bừng vui mừng.
-" tiểu muội đấy à, ta cùng với Nhiên tỷ đang nói chuyện nhân sinh của cuộc sống" hắn cười hắc hắc.
-" nhân sinh gì cơ" tiểu Điệp nhíu mày liễu khó hiểu.
-" muội đừng nghe hắn nói bậy, chỉ là nói chuyện bình thường thôi" Y Nhiên đỏ mặt trừng hắn, nghiêng đầu né tránh ánh mắt như muốn xuyên y phục của nàng.
Nàng cũng không dám ở lâu, *m đạo còn đang rỉ nước, ướt cả một vùng, rất khó chịu.
Y Nhiên nhanh chóng tạm biệt ra về, nàng liếc hắn cúi đầu đi thẳng, không biết nghĩ gì.
-" ta có chuyện quan trọng phải thực hiện" Hồ Phong thì thào, để lại một mình tiểu Điệp không biết chuyện gì xảy ra.
-" ca ca..chờ tiểu Điệp a a a a a" nàng gọi theo Hồ Phong...
---------------------------
Buổi tối, cả nhà đang ăn cơm bầu không khí có vẻ ngưng trọng.
-" phụ thân, mẫu thân, tiểu Điệp" hắn trầm giọng nói.
Ba người nhìn hắn.
-" hài nhi muốn đi theo Cao thúc" hắn nghiêm túc nói ra.
Hồ viễn dừng ăn, đặt chén cơm xuống, tức giận quát
-" tại sao" Hồ Viễn như muốn phát tác.
-" hài tử, con hồ đồ rồi phải không" mẫu thân hắn tràn ngập nước mắt nắm tay hắn, lo lắng hiện rõ trên gương mặt của nàng.
-" ca ca... huynh muốn đi đâu" tiểu Điệp cũng ùa theo mẫu thân nàng khóc lóc, sụt sịt. Mặc dù nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hiểu được ca ca sắp rời xa nàng. Từ nhỏ đến lớn nàng nghe lời nhất là ca ca, nếu không có ca ca ở bên, không biết ngày tháng sau này của mình sẽ ra sao nữa. Nghĩ đến phải rời xa ca ca là nàng lại khóc dữ dội hơn.
-"phụ thân, con đã quyết định rồi" hắn mặc dù sợ phụ thân hắn giận, mẫu thân và tiểu muội thương tâm, nhưng hắn không thể mềm lòng, nhất là lúc này.
-" ngươi biết hậu quả khi ra ngoài kia không" phụ thân hắn trầm giọng.
-"phụ thân, hài tử biết" hắn cũng thẳng thừng. Khi nói chuyện với Cao thúc, hắn cũng đôi phần hiểu rõ 2 chữ " giang hồ " , có thể viết bằng máu.
-" khi nào đi" Hồ Viễn mày nhíu nhăn tít, hắn biết tính cách hài tử , không thể ngăn cản, chỉ có thể chiều theo.
-"phụ thân, có lẽ 1-2 ngày nữa" hắn cười khổ trả lời.
Hồ Viễn nghiêm nghị, nhìn Hi Đình và tiểu Điệp
-" khóc lóc cái gì, có phải đi chết đâu mà om sòm cả lên" hắn cũng rất bất đắc dĩ.
-" phu quân, thiếp cũng muốn đi theo" Tô mẫu gạt nước mắt nhìn hắn.
-" nữ nhi cũng muốn" tiểu Điệp giơ tay.
Trong mắt Hồ Viễn như có ánh sáng lóe lên, hắn trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
-" được rồi, dừng ở đây thôi, ngày mai tính tiếp" hắn nhìn Hồ Phong một cái rồi ăn cơm.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí trĩu nặng.
Đêm xuống.
-" phu quân, chàng thật sự đành lòng nhìn hài tử vào nước sôi lửa bỏng sao" Hi Đình rúc đầu vào ngực hắn, mắt ngập nước, tìm sự an ủi.
-" phu nhân, để mai nói tiếp đi" hắn mò tay lên bộ ngực sữa trơn nhẵn của nàng.
-" tại sao chứ" nàng nhìn khuôn mặt hắn, chưa hiểu ý
-" thì đây nè" nói rồi hắn dúi đầu vào hai quả tuyết lê co dãn dụ hoặc.
Nàng bị hắn tập kích, gạt nước mắt, mặt đỏ bừng.
-" hứ, chàng hư quá rồi" . " ưm... ư... ư... a ..a. á......................."