Chương 21: Đến Vân Kiêu

-" Lộc cộc.. lộc cộc" hai chiếc xe ngựa nối đuôi nhau lăn bánh xe gỗ nhanh chóng lao vút về nơi xa, để lại đằng sau bạt ngàn núi rừng xanh thẳm. Mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, ánh nắng chói chang, nóng bức như muốn chiếu xuyên qua rèm cửa sổ xe ngựa. Xa phu mồ hôi ướt đẫm từng dòng chảy xuống gò má xạm đen, khắc khổ của hắn cùng tiếng quất roi " vút vút" vào mông ngựa đưa đoàn người rời xa quê hương của họ.

-" Còn bao lâu nữa đến nơi đại ca" tiểu Điệp không nhịn được vén rèm vải, ngó đầu nhỏ hỏi xa phu, khuôn mặt nàng trắng xám, bàn tay trắng nhỏ gân xanh từng tia đang nắm chặt vì khó chịu trong người. Mọi người trên xe đa phần ai cũng có cảm giác nao nao muốn đưa hết thức ăn ra ngoài.

-" Cô nương, muốn đến tiêu cục chỗ Cao đại nhân ( Cao Hùng ngồi xe ngựa đằng trước), tại hạ nghĩ trước khi trời tối là có thể" xa phu cười thật thà nói.

Tên này trông khá trẻ, một ngày đi vài chuyến cũng đủ bươn trải cuộc sống.

-" Ưm, cảm ơn đại ca" nàng dẩu miệng, cắn chặt môi dưới như muốn khóc.

Nàng đến bên cạnh Y Nhiên, đặt mông ngồi lên chiếc ghế gỗ dài lung lay theo nhịp chạy xốc nảy của cỗ xe.

Không gian trong xe rộng rãi, khá mát mẻ nhờ gió luồn vù vù lướt qua chiếc xe chạy nhanh vun vút.

Mọi người trầm mặc không nói, chỉ nhìn cảnh vật bên đường mới mẻ và xa lạ.

Một đường tiến thẳng, khi cái nắng gay gắt, như thiêu cháy da người thì cỗ xe cũng đã tiến vào bộ phận của thị trấn.

Hồ Phong đánh giá nơi này khá tiêu điều, lác đác vài người dân đi lại, mọi người lục tục nhảy xuống xe ngựa, xa phu thì dắt ngựa cho ăn cỏ uống nước. Họ đứng dưới cái biển gỗ siêu vẹo, nét chữ đã phai nhạt khó nhận ra, nhưng nghe tiếng ồn ào bên trong mọi người biết là một tiểu điểm.

Hồ Phong nâng đỡ giúp Y Nhiên xuống xe ngựa.

-" Nhiên tỷ, tỷ sao vậy" Hồ Phong tay đỡ eo nàng, nhìn sắc mặt trắng xám của nàng , hắn xót xa hỏi.

-" Tỷ không sao, chỉ là hơi váng đầu, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt" nhìn vẻ mặt hốt hoảng quan tâm của Hồ Phong, trong lòng nàng ấm áp, yếu ớt mỉm cười.

Hồ Phong dìu đỡ nàng, tỏ ra yêu thương, mọi người cũng biết mối quan hệ của hắn và Y Nhiên nên cảm thấy bình thường. Một thân nữ nhi lần đầu xa nhà phải chịu giày vò, khổ cực cho nàng.

-" ca ca... ta cũng váng đầu nha" nàng chu mỏ, nắm tay Hồ Phong dụi đầu vào ngực hắn nũng nịu.

Hồ Phong bối rối, xấu hổ.

-" Ừm, tiểu Điệp đáng thương của ta" Hồ Phong dỗ dành.

Tiểu Điệp nháy nháy mắt nhìn Y Nhiên, khẽ nhếch miệng nhỏ.

Y Nhiên mặt đỏ bừng, tay nhỏ vỗ vỗ mặt xinh cho tỉnh táo.

-" Các vị khách quan, đường xa mệt mỏi, mời các vị vào trong" một trung niên độ tứ tuần, khuôn mặt hơi tròn, quần áo sạch sẽ, nụ cười niềm nở trên khuôn mặt đưa tay mời đám người vào trong.

-" Tiểu nhị bưng trà"

-" Có đây"

tiểu nhị cười rút khăn sạch đã bạc màu trên vai, "xoàn xoạt" phủi bụi bặm trên bàn và ghế. Đặt khay lên bàn, rót nước mời trà.

Mọi người ngồi xuống cùng một bàn nhìn xung quanh, quán khá rộng, trong phòng chừng mười mấy cái bàn sắp xếp làm ba hàng cách nhau một khoảng trống cho người đi lại. Trang trí đơn giản vài bức tranh mặc thủy treo cạnh cửa sổ, bên cạnh nhiều người đang ăn cơm trò chuyện rôm rả.

Nhiều người cũng nhìn đám người Hồ Phong một chút, cũng không quan tâm nữa, tiếp tục ăn ăn uống uống.

-" Các vị khách quan cần gì ạ" tiểu nhị đứng cạnh chắp tay khom người.

-" Ở đây có món gì ngon" Cao Hùng gác đao bên cạnh hỏi.

Tiểu nhị liếc mắt nhìn thanh đao một chút, nói một lượt các loại món ăn bản tiệm có.

-" Cho mỗi người một xuất ngon nhất" hôm nay ta mời, Cao Hùng cười sang sảng.

-" Được rồi khách quan" tiểu nhị vào chuẩn bị đồ ăn, hắn bưng ra từng khay đồ ăn thơm phức, nóng hổi.

-" Chúc khách quan ngon miệng" tiểu nhị tiếp tục công việc phục vụ những khách quan khác.

Mọi người cùng nhau nếm thử món ăn, họ cũng đã đói cồn cào dạ dày, ngửi mùi thức ăn mà bụng kêu " ọp... ọp". Mọi người ăn uống xong xuôi, ngồi uống nước trà nghỉ ngơi.

-" Ngươi có nghe nói không" một nam trung niên râu quai nón hỏi người trung niên bên cạnh.

-" Nghe nói gì nha" trung niên kia tò mò.

-" Ngươi không biết sao" trung niên râu quai nón làm bộ thần bí cười khà khà.

-" Mịa kiếp, làm gì mà thần bí như vậy chứ" trung niên kia như muốn phát tác vào khuôn mặt tên kia một quả đấm. Trung niên râu quai nón không nói, chỉ cười khà khà nhìn vào vò rượu của trung niên kia.

-" Tiểu nhị, cho thêm một vò rượu ngon thượng hạng" trung niên kia lớn tiếng gọi.

-" Có ngay, của khách quan đây" tiểu nhị rời đi. Trung niên kia gắt giọng:

-" Mau nói đi" mọi người chờ mong.

Trung niên râu quai nón cười hắc hắc, miệng rộng xé miếng thịt, ngửa cổ nốc ngụm lớn rượu, cười khà khà trước sự mong đợi của mọi người, hắn trả lời:

-" Mấy hôm trước, tiêu cục Vân Kiêu bị cướp trên đường".

-" Cái gì, không nhầm chứ" nhiều người đứng dậy hô to giật mình.

Cao Phong đang ngồi uống trà, đứng bật dậy, sắc mặt khó coi, nắm đấm bóp chặt, gân xanh nổi lên.

-" Xin hỏi vị huynh đài này, huynh nói là sự thật sao" Cao Hùng ôm quyền hỏi trung niên râu quai nón.

Mọi người nhìn Cao Hùng, rồi nhìn trung niên râu quai nón.

-" Đương nhiên, huynh đệ ta cũng là người trong tiêu cục nha" hắn vỗ ngực khoe khoang.

-" Tiêu cục Vân Kiêu bị cướp là chuyện gì xảy ra" Cao Hùng trầm giọng nói.

-" Có phải Cao đại nhân, Cao Hùng tiêu cục Vân Kiêu không" có người nhận ra hô lớn.

-" Chính là tại hạ, mong huynh đài giải đáp" hắn ôm quyền với trung niên râu quai nón. Một thân bản lãnh của hắn không phải nói giỡn.

-" Thì ra là Cao đại nhân, dễ nói, dễ nói" hắn cũng không sĩ diện, nước văng tung tóe kể lại câu chuyện.

-" Huynh đài nói là, tiêu cục được hai cô nương xinh đẹp bịp mặt cứu giúp" Cao Hùng trán rộng giãn ra, sắc mặt khá hơn một chút. Không biết hai cô nương kia là ai nhưng cũng không phải địch nhân, hắn an tâm hơn nhiều.

-" Đại nhân, ta còn nghe nói hai nàng dáng người nóng bỏng dụ nhân nữa" trung niên râu quai nón cười khà khà dâm đãng.

Mọi người tiếp tục ồn ào nói chuyện trên trời dưới đất, các loại tin giật gân ,những tiếng suýt xoa dâm đãng khi nói về cơ thể đàn bà.

Không còn gì hữu ích, cáo từ đám người.

Cao Hùng trở lại bên đám người Hồ Phong, gọi tiểu nhị tính tiền, hắn muốn trở lại tiêu cục xem tình hình ra sao, mông như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên.

-" Hẹn gặp lại khách quan, khách quan lên đường may mắn".

Ngựa khỏe tiếp tục kéo cỗ xe lăn bánh, tiếng vó ngựa lộc cộc, bùi mù dần khuất xa quán trọ.

-" Xuy.... uy.... hí hí" xe ngựa dừng bánh, chỉ còn tiếng " sồ sồ" của hai con ngựa đen, cả ngày đường chúng nó đã mệt mỏi thở hắt ra.

Tạm biệt hai xa phu, Cao Hùng cười sang sảng dẫn mọi người tiến vào đại môn tiêu cục.

Bảng gỗ lớn treo cao, nét bút nội lực " TIÊU CỤC VÂN KIÊU".