Chương 2: Cuộc sống thường ngày

"Oa...a.. hú.. ú" Hồ Phong hắn rú lên một hơi để giải tỏa những bực dọc trong những ngày phải nén nhịn không được ra ngoài săn bắn, như con thú sắp được thả ra khỏi lồng vậy.

" Đại ca, muội đi trước đây" Tiểu Điệp như con sóc loắt thoắt hòa vào đám trẻ con trong làng, chúng là những đứa con của các bá bá bá mẫu , họ quanh năm sinh sống trong cái làng này, từ nhiều đời nay vẫn như vậy.

Nhìn từ xa, khói bếp đã lên cao báo hiệu những nồi cơm cũng đã lên bếp. Hồ Phong hắn tính toán đi tìm đám bằng hữu của hắn để hỏi han về ngày mai đi vào rừng, Bước được một thì đằng sau có một cánh tay thình lình lôi kéo hắn. " Hửm" hắn quay đầu nói, "tiểu đệ".

"Đại ca, Tiểu Điệp đâu rồi" Hồ Mạnh hồ hởi hỏi. Này thì đâu rồi, Hồ Phong cho Hồ Mạnh một cái tát vào ót ( nghe ót hay hơn gáy nhé :))).

Hồ Mạnh xoa xoa ót, cúi đầu ấp úng không dám nhìn đại ca, " gặp đại ca mà vô lễ thế hả nhóc" đại ca trợn mắt nhìn Tiểu Mạnh. " Đệ thua có 3 tháng chứ mấy mà đại ca làm như lớn lắm vậy" Tiểu Mạnh ương ngạnh đáp trả.

" Đệ là con trai thúc thúc nên gọi ta đại ca là đúng rồi" nói rồi dùng khuỷ tay kẹp cổ thằng đệ không nghe lời này, Tiểu Mạnh cũng không yếu thế cố gắng tránh thoát nhưng đành ủy khuất thua cuộc.

Hồ Phong đắc ý nghiêm mặt nói: " Có chuyện gì mau nói, có r*m mau thả". Khuất nhục dưới dâm uy của đại ca, Tiểu Mạnh yếu ớt nói nhỏ: "Ngày mai ta cũng được đi theo đại ca đó, đại ca.. đại ca có gì chuẩn bị chưa" tràn đầy lo lắng và chờ mong theo dõi Hồ Phong.

Sau một lúc Hồ Phong ưỡn ngực, giọng nghiêm nghị quát: " Còn phải suy nghĩ sao, đương nhiên là ăn no ngủ kỹ ngày mai lên đường chứ sao nữa" nói xong còn nháy nháy mắt tỏ ra đĩnh đạc, chững chạc.

Tiểu Mạnh khỉ gấp, cuối cùng như quả bóng xì hơi không thèm để ý đại ca, lững thững đi về phía cổng làng ( làm bằng vài cái cột gỗ đơn sơ).

"Này" Hồ Phong chạy tới khoác vai hào sảng nói. " Thực ra thì trước đây chúng ta đã được học về các cây thuốc, sơ bộ chế thuốc đơn giản, phân biệt các loại thú rừng rồi còn gì, có gì lo đâu chứ" hắn tỏa ra nụ cười tà tà. Hồ Mạnh ỉu xìu nói: " Đệ hồi hộp nha", sau đó đi thẳng vào nhà rót chén nước uống ừng ực, mặc dù chỉ có một ít.

Hồ phong cũng rót cho mình một cốc nước rồi nói:" đệ yên tâm, có ta đây, lần đầu tiên nó vậy thôi chứ không có gì sợ cả". Hồ Mạnh và đại ca chụm đầu huyên thuyên, gật gù không biết nói gì như hai ông cụ non, lúc thì sảng khoái cười to, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ. Hồ Phong sau khi rời nhà Hồ Mạnh thì đi thẳng vào bếp, hắn nghĩ mẫu thân đang ở trong.

"Thơm quá" hít một hơi thật sâu hắn dừng lại ở cửa bếp. Thật là không dễ dàng cho những thôn phu ở đây, ngoài thu hoạch một chút lúa mạch thì còn có hoa quả nhặt lượm, thú rừng săn được. Họ sẽ không đặt bẫy gần khu vực thôn làng, chỉ đi săn ở nơi xa ngôi làng. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng luôn tràn đầy tiếng cười hạnh phúc, tuy có cãi vã nhưng cũng nhanh đi vào nhịp sống thường ngày. Những người lớn tuổi thì ở nhà đan rổ, rá, nơm, gùi ( dân dã luôn nhé), họ chỉ quanh quẩn cùng con cháu và nhìn từng thế hệ trưởng thành, có lẽ cả đời họ chưa bước chân ra khỏi khu vực săn bắt của làng này.

" Tiểu Phong phải không" người đàn bà khoảng chừng 25, 26 tuy ăn mặc đơn sơ nhưng không che được những đường cong chết người, đầu tiên là bộ ngực cao vút như muốn căng ra khỏi, má núm đồng tiền duyên dáng, môi đỏ, mắt to, răng trắng với nụ cười cuốn hút, thân hình đầy đặn với đôi chân dài lấp ló sau chiếc váy màu tím sẫm, cặp mông nảy nở ẩn hiện bên mái tóc dài đen nhánh. Ở vùng quê này nàng như công chúa xinh đẹp, tràn đầy nhựa sống, pha chút u buồn của vùng quê mộc mạc này, quả là bức tranh của tạo hóa.

Hắn nghĩ cha thật có phúc khi cưới được mẫu thân xinh đẹp như vậy, sau khi mê loạn một hồi thì hắn đã được mẫu thân kéo tay đi vào nhà, để lên bàn bát cháo thịt nai( trong rừng chắc chắn có) còn nóng hổi.

"Mẫu thân, đây là" hắn vui sướng hỏi. Lâu lắm rồi mới được mẫu thân tự tay vào bếp nấu cho đó, bình thường hắn chỉ ăn đồ nướng mà thôi.

Hồ phong nhanh chóng đã giải quyết tô cháo thơm phức, vừa húp xoàn xoạt vừa giơ ngón tay cái khen ngon.

Tô mẫu mỉm cười nhìn đứa con trai thanh tú và kiên cường này, nhớ lại ngày xưa mà không biết lúc nào đã rơm rớm nước mắt, lén lút lau đi, nhưng sao qua mắt Tiểu Phong được.

"Mẫu thân" Hồ Phong sửng sốt hỏi Tô mẫu, Tô mẫu nhanh chóng cầm tô cháo sạch bong, ngoảnh đầu đi về phía chỗ thùng nước mưa để rửa tô.

Hồ Phong khó hiểu, nhưng chỉ thầm nghĩ mẫu thân đúng là đa sầu đa cảm mau nước mắt, hắn lắc đầu thầm nghĩ không thể hiểu nổi, có hỏi chắc mẫu thân cũng không trả lời.

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của mình.

Tiếng cười nô đùa của lũ trẻ, lầm bầm của những bá mẫu trong làng cứ vút cao theo những tiếng chim trên bầu trời trong xanh...

Xế chiều, khi những tia nắng cuối ngày sắp vụt tắt thì đám trẻ con trong nàng hoan hô, chạy ra đón phụ thân, ca ca đi săn trở về, tiếng cười líu ríu chưa dứt họ đã đi vào khoảng trống giữa làng, hôm nay có vẻ là một ngày đi săn thoải mái, họ vác trên vai rất nhiều thứ.

Một lão giả từ trong nhà đi ra, tay chống gậy, lưng còng nhưng ánh mắt rất sáng và có thần. Lão năm nay cũng phải 70 tuổi, nhưng khi cần thiết có lẽ còn nhanh hơn sóc.

" Hồ tiểu tử, hôm nay khá nha" lão hiền từ hỏi. " Dạ, cũng còn tốt" Hồ Viễn ngay thẳng trả lời.

Mọi người haha hihi cười vui vẻ, phân chia chiến lợi phẩm, sau đó nô nức ai về nhà đấy.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy bao năm qua trong ngôi làng này, phụ nữ thì ở nhà chăm con, nấu nướng, lo dọn cuộc sống hàng ngày, chờ trượng phu đi săn trở về. Đàn ông thì đi săn, có lẽ đây là truyền thống cũng như cuộc sống hàng ngày của họ.

Đêm đã lên đèn, mọi người quây quần bên mâm cơm, nói cười vui vẻ, kể về những điều hôm nay họ gặp trong rừng, có hồ hởi, cũng có cảm khái. May mà không có ai bị thương.

Trong bữa cơm Hồ Phong luôn gắp đầy bát cho Tiểu Điệp, Tiểu Điệp may mắn kế thừa từ Tô mẫu má núm đồng tiền duyên dáng, vừa ăn cơm vừa híp mắt nở nụ cười, lâu lâu phồng má với đại ca tinh nghịch.

Hắn luôn miệng hứa ngày mai đi săn về sẽ có quà cho tiểu muội, vợ chồng Hồ Viễn thì lặng lẽ nở nụ cười, họ tuy ít nói chuyện nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt trìu mến là không cần nói nhiều rồi.

Sau bữa cơm, phụ thân Hồ Phong nói cho hắn biết ngày mai cần làm gì sau đó đi vào phòng phu nhân, Tiểu Điệp thì cũng lăn ra ngủ do cả ngày nô đùa quá mệt, Tô mẫu thì rửa chén bát sau đó đắp chăn cho nữ nhi rồi cũng đi ngủ sớm( họ có ngủ hay không thì chưa biết).

Hồ Phong thì vẫn chưa ngủ được, hắn trằn trọc về ngày mai, mấy thanh niên nhà khác thì chắc cũng vậy, được nửa canh giờ thì lăn ra ngủ mất tiêu...

Trên bầu trời đêm vẫn còn những ngôi sáng còn chưa ngủ, sau một ngày trời mưa thì bầu trời đêm nay còn lại khá ít mây, đêm gió se se lạnh, tiếng thở đều chìm vào giấc ngủ.....