Chương 3: Vào rừng

Khi tiết trời còn se lạnh, những giọt sương còn đọng nhẹ nhàng trên những cành lá, những động vật nhỏ còn đang say giấc nồng trong tổ ấm thì trong thôn đã đèn đuốc sáng lập lòe chào một ngày mới. Không ai bảo ai, đây luôn là thói quen của những ngôi làng sống bằng nghề săn bắt thú rừng. Tiếng chó sủa, tiếng trẻ con phàn nàn khi cha mẹ chúng thức dậy, nhưng đâu sẽ vào đấy bởi vì đây là cuộc sống của họ, thói quen sinh tồn bấy lâu nay.

Khoảng cuối canh 5 thì hầu như mọi người đều thức dậy sớm, chuẩn bị đầy thức ăn cho một ngày đi săn tiếp theo, hôm nay có thêm nhiều thành viên mới.

Ngoài Phong ca, tiểu Mạnh, Trương Phàn( cùng lứa tuổi 12), còn có thêm 3 anh em nhà họ Đổng( Phi, Thành, Hứa) cũng tham gia.

Mới sáng banh mắt ra là đã huyên náo cả rồi, những người lớn tuổi như phụ thân Hồ Phong thì đều trầm mặc, những thứ cần thiết và dặn dò họ đều nói cả rồi. Phụ nữ thì rắc rối hơn, luôn miệng căn dặn chú ý an toàn và đảm bảo cho những đứa trẻ.

Tô mẫu lôi kéo tay phu quân và tiểu Phong căn dặn: " Chàng nhớ theo sát Phong nhi đó" Hồ Viễn gật gù xác nhận, Tô mẫu mới yên tâm quay sang Hồ Phong, ánh mắt tràn ngập yêu thương và lo lắng, Hồ Phong biết mẫu thân quan tâm nên cũng không nói nhiều, chỉ đành luôn miệng đáp ứng cẩn thận, nghe lời phụ thân, tuyệt không sai lầm. Hắn nghĩ tuy hơi đau đầu nhưng rất cảm động, " mẫu thân là tốt nhất trên đời".

"Ca ca... Ca ca... Còn muội nữa" Tiểu Điệp chu mỏ hưng phấn hô to, đồng thời lôi kéo tay đại ca.

Hồ Phong bèn dùng tay xoa đầu, nặn má tiểu nha đầu, làm nó bất mãn hô to:" đại ca, huynh có nhớ gì không" nó làm ra vẻ chăm chú, mắt tròn xoe nhìn đại ca.

Phu thê Hồ Viễn thì đã tụ tập nói chuyện với các hộ gia đình khác rồi.

Hồ Phong đối phó tiểu nha đầu cũng tốn khá nhiều miệng lưỡi, vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu, " Không biết lớn lên sẽ ra sao đây" hắn xoa xoa đầu nghĩ.

Hắn nói:" Tiểu Điệp, muội đi chơi đi huynh nói chuyện với tiểu Mạnh chút" hắn bóp bóp chóp mũi nha đầu, Tiểu Điệp dạ vâng chạy đi.

"Ái hà, ngon phết nhể" thằng Phong đại ca đi đến chỗ tiểu đệ Hồ Mạnh lớn tiếng nói.

Tiểu tử này hôm nay mặc đồ giản dị nhưng cũng không kém, dao găm, cung tên, thuốc chống côn trùng...

Tuy có hơi hồi hộp nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, có phần chờ mong.

Mọi người nói cười sau đó chuẩn bị lên đường, thanh niên nàng này ai cũng biết nhau nên cũng không cần chào hỏi nhiều, thiếu nữ thì cũng có nhưng một phần gả cho làng khác, phần còn lại cũng chưa đến tuổi gả đi ( 16 được rồi nhá).

"Lên đường" Hồ Viễn hô to, mọi người lục tục theo sau phụ thân Hồ Phong, ông không quá giỏi võ nghệ nhưng biết bốc thuốc hốt bệnh, hiểu rõ tập tính thú rừng, tuy không phải trưởng làng nhưng uy tín rất cao, được mọi người tín nhiệm.

Bởi vì lần đầu vào rừng nên Hồ Phong khá chờ mong, trên đường đi thương hay thỉnh giáo kinh nghiệm của các bá bá thúc thúc, đôi khi cũng hỏi một số bậc đàn anh đi trước, không khí khá là vui vẻ hài hòa.

Hắn khá là thông minh nên dễ dàng hiểu được những lợi thế của con người và thú vật, những kinh nghiệm quý báu, phải nói là sương máu của những người đi trước.

Hôm nay mục tiêu của làng là những con lợn rừng, với số lượng hơn 30 người, họ chia làm 3 tổ đi săn, mỗi tổ 10 người (cả mới và cũ) đi 3 hướng khác nhau, chia tay ở bìa rừng nơi mỏm đá( địa bàn thường lui tới của thú rừng).

Khu rừng này hàng ngàn dặm, nơi sinh tồn cũng như họ phải đối mặt với những nguy hiểm từ thú ăn thịt, rắn rết, nhện, vách núi... Họ không cho phép sai lầm, đầy đủ kinh nghiệm để ứng phó tất cả.

Chỉ cần có thức ăn và thịt là họ đã thỏa mãn.(tui cũng vậy)

Tiểu Mạnh đã theo cha hắn đi về hướng có dòng sông Niao( đừng tra google), nơi có loài cá lớn, ba anh nhà họ Đổng thì đi lên cao săn nai và hái quả (quả gì mọi người tự nghĩ).

Hồ Phong, một số huynh đệ khác theo cha men sờn đỉnh núi để hái thuốc và săn lợn rừng.

Hắn chẳng biết gì ngoài đi theo và chú ý quan sát xung quanh, hắn sợ đột nhiên lao ra một con hổ xơi tái hắn. Mọi người cười và giải thích rằng với đội ngũ đông thế này thì hổ không dám manh động và bén mảng đến đây.

"May quá" hắn thầm nghĩ, tự tin hẳn lên, hắn vẫn còn là đứa trẻ, cần rèn luyện thêm.

Đôi lúc hắn thầm nghĩ bản thân mình phù hợp với những việc này sao, cả đời ở trong làng và sống như cha hắn bây giờ hay sao, nhiều câu hỏi làm hắn mê man.

" Rắc,..,, Rắc,,,, rrầm" một cành cây khô đổ xuống nơi đội hình đang đi. "Cẩn thận Phong nhi" Hồ Viễn hô to. " Cái gì" tiếng động làm cắt nguồn suy nghĩ của hắn, may mắn là không đổ vào người, chỉ cách khoảng 2 thước là trúng người. Hắn giật mình vì hành vi sao nhãng của bản thân, suýt nữa là xảy ra chuyện. Hú hồn... Hắn toát mồ hôi lạnh, sống lưng căng cứng, ướt đẫm mồ hôi. Phụ thân thấy hắn không bị sao thì thầm hô" may mắn" , thở phào, nghiêm khắc răn dạy hắn và những thành viên khác nâng cao cảnh giác.

Mọi người cũng không nói thêm nhiều nữa, hắn là thành viên mới duy nhất trong nhóm này nên vỗ vai an ủi vài câu, tiếp tục lên đường, do có bài học vừa nãy nên hắn cũng biết bản thân quá coi thường sự khắc nghiệt của thiên nhiên.

Hồ phong âm thầm thề mình sẽ cố gắng hơn.

Đến gần trưa thì cũng hái được khá nhiều hoa quả và thuốc, ngoài ra cũng săn được một cặp lợn rừng khoảng 30 cân, một ít nấm mộc và linh chi. Mọi người tìm kiếm một khe suối để rửa mặt rồi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó tiếp tục cho đến gần xế chiều mọi người mang chiến lợi phẩm về.

Hắn thì nhặt được những hòn đá cuội trong khá nhiều màu sắc sinh động, về tặng tiểu Điệp.

Trong khi đi cùng mọi người hái thuốc thì hắn phát hiện ra một hang động khá rộng, phát ra hào quang ngũ sắc, tò mò hắn đến gần thì không thấy gì nữa. "Kỳ lạ thật, chả nhẽ ta bị thiếu máu nên hoa mắt nhìn nhầm" hắn thầm nghĩ, tiện tay nhặt mấy viên đá cuội quang cửa hang, nhìn sắc trời sắp hoàng hôn, đoàn người nhanh chóng thu dọn đi về.

" Thôi để lần sau vậy" hắn nhanh chóng đi theo mọi người.

Ra khỏi bìa rừng thì đợi một lúc 2 đội ngũ kia cũng lục tục, ẩn hiện đi tới chỗ vách đá chia tay hồi sáng sớm.

Họ huyên náo khoe khoang chiến lợi phẩm, kể chuyện một ngày hôm họ đã trải qua, sau đó họ kéo nhau về làng trong niềm vui sướng hân hoan vô hạn.

Đằng xa kia thấp thoáng những màn khói từ rơm rạ, một cảm giác quen thuộc trước tầm mắt mọi người, họ nhanh chóng hòa vào đám người trong thôn.

Những hình ảnh quen thuộc như vậy luôn diễn ra, và hôm nay cũng vậy. Hồ phong và phụ thân nhanh chóng tiến đến gặp mọi người, sau màn hỏi han ân cần thì mọi người chia sẻ những thứ cần thiết và trở về nhà, tắm rửa, ăn cơm.

Phụ thân hắn thì đưa cho mẫu thân những thứ thuốc quen thuộc để ở nhà phu nhân phơi khô và sao thuốc. Sau đó họ đi ngủ.

Hồ phong thì đưa cho tiểu Điệp nhưng viên đá màu sắc khá đẹp, nó rất vui, thưởng cho đại ca một cái thơm vào má, tiểu Điệp chui vào chăn trong niềm vui sướng không tên.

Phòng bên cạnh là thằng đại ca của tiểu Điệp, hắn không ngủ được hắn suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, những điều hắn học được, nhất là cái hang động huyền bí mà hắn đã thấy.

" Thật khó hiểu, tò mò" vừa suy nghĩ, tay thì vân vê những viên đá có màu sắc kỳ lạ.

Đêm đó hắn mơ hắn đi tới những vùng đất xa lạ, đi vào cái hang kỳ lạ và xuýt chết vì rắn cắn( toát mồ hôi).

Phòng bên cạnh Hồ Viễn đang vân vê ngực Tô mẫu thành nhiều hình dáng khác nhau, tay kia thì luồn qua lớp quần và nội y, xâm nhập vào nơi đã ẩm ướt từ bao giờ.

"Từ từ thôi" Tô mẫu gắt Hồ Viễn một tiếng, nhưng thân hình vẫn uốn éo, bộ ngực vươn cao lộ sau lớp áo mỏng manh, mặt ửng hồng, miệng há to thở dốc theo nhịp ngón tay phu quân ra vào tiểu huyệt.

"Á... á.. ư... ứ" những tiếng thở dốc tiếng rên rỉ không rõ lời làm phu quân sôi máu, d**ng căn thẳng đứng trong chiếc quần khó chịu.

Tô phu nhân đã không chịu nổi nữa rên rỉ ư ử

"Phu quân, thiếp muốn" Tô mẫu đưa tay chụp lấy d*ng căn vuốt ve, Hồ Viễn đã không thể kiên nhẫn, hắn ta cởi luôn chiếc quần đùi của mình và kéo tiết y của Tô mẫu xuông, một khu vực huyền bí đầy cỏ thơm và dm thủy đã lai láng.

Hồ Viễn tách đôi chân thon dài, mép am đạo hông hồng, hắn biết phu nhân đã động tình, bèn cầm d*ng căn rà rà trước cửa mình, nước nôi đã rất nhiều chảy xuống cả vùng hậu.

" thiếp muốn.... thiếp muốn" "ư ư hừ"...

Không nhiều lời, Hồ Viễn đưa qy đầu tiến vào và ọt... Ọt. Lút cán d*ng căn. Hai người lên tiếng thoải mái, họ làm rrất nhiều, mệt mỏi ôm nhau ngủ....

Ngoài kia tiếng ếch kêu như phản đối hành động của 2 người họ, chúng kêu ọp ẹp.. ọt... ẹp....