Chương 19: Zed-Ngôi đền

Một ngày mới bắt đầu, John vẫn như mọi ngày bắt đầu tập luyện để trở thành một Ninja thực thụ, những bài tập khốc liệt rèn luyện ý chỉ và thể xác, John vẫn cố sức vượt qua. Có một điều khác với mọi hôm đó là việc hôm nay ánh mắt mọi người nhìn hắn rất khác, giống như đang nhìn kẻ thù vậy.

John mặc dù cảm thấy rất kì lạ nhưng cũng không tiện hỏi, Kennen tiến lại gần hắn giả vờ ho ho vài tiếng nói: “Đêm qua cậu đi đâu mà khuya mới về vậy?”

John cười nói: “Không phải cậu biết tôi đi gặp Sona hay sao mà còn hỏi vậy?”

Kennen nheo mắt nói: “Vì biết cậu ở chỗ Sona nên tôi mới hỏi vậy, cậu có biết việc cậu ở cùng với cô ấy đến tận khuya như vậy khiến rất nhiều người trong học viên ganh ghét cậu không hả.”

John nghe vậy mới hiểu ra ánh mắt của mọi người, khó khăn nói: “Cậu phải tin tôi chứ, đêm qua tôi chỉ đơn giản là nghe cô ấy đàn và muốn cô ấy dạy đàn cho tôi thôi.”

“Hả!” – Kennen bất ngờ nói: ” Cậu học đánh đàn á?”

John kì lạ gật đầu nói: ” Phải mà sao thế? Có chuyện gì à?”

Kennen đi một vòng xung quanh hắn nhìn ngó khắp nói rồi nói: “Trước đây chưa từng nghe đàn ông phải biết đánh đàn, đây vốn là việc của phụ nữ mà….. cậu…. có vấn đề gì không đấy.. ?”

John đột nhiên giật mình, cái việc này thực sự quá lạ, ở thế giới hắn con trai con gái học đánh đàn là chuyện bình thường, vậy mà theo Kennen nói đàn ông ở thế giới này không thể học đánh đàn. John khó hiểu hỏi lại: “Tại sao đàn ông lại không thể học đánh đàn được chứ? Ở chỗ tôi trước kia, đàn ông hay phụ nữ đều có quyền học những thứ mình thích.”

Kennen lắc đầu nói: “Ở chỗ cậu khác, ở nơi này không giống thế…. cậu cẩn thận đấy nếu không sẽ bị bọn nhiều chuyện kia đem ra làm trò cười, đến lúc đó tôi cũng không thể giúp.”

“Mọi người tập trung lại” – Shen từ bên ngoài bước vào nói lớn, mọi học viên đang luyện tập quanh đó ngay lập tức tập trung thành hai hàng đợi lệnh.

Shen cùng Akali tiến đến, nhìn qua một lượt Shen nói: ” Hôm nay chúng ta sẽ tập về cách chiến đấu cận chiến, John cậu lên đây.”

Shen nhìn về phía John rồi chỉ tay kêu hắn bước lên, John lập tức bước lên trước, đối diện với anh ta. Shen nhìn hắn nói: ” John… cậu hãy tấn công tôi đi, dùng hết sức mạnh mà cậu có, đừng lo, tôi sẽ không dùng đến nhẫn thuật để đánh với cậu đâu, chỉ dùng sức mạnh bình thường mà thôi.”

John gật gật đầu, hai tay thủ thế, hét lên một tiếng, hắn lao vào tấn công, lên hoàn đấm tung ra, Shen như biết trước cử động của hắn anh ta tránh né rất dễ dàng. John lùi lại một bước xoay hông tung ra một cước quét ngang, Shen nhảy lên, lộn một vòng trên không rồi đáp xuống sau lứng hắn, anh ta đưa nấm đấm về phía trước, một cú đấm mạnh mẽ đầy uy lực đánh thẳng vào lưng John khiến hắn ngã lăn trên mặt đất.

Shen sau khi hạ được John liền nói: “Điều đầu tiên cần nhớ khi đánh cận chiến với đối thủ chính là việc nắm bắt thời cơ và điểm yếu mà đối thủ để lộ ra, dù là một khoảnh khắc nhỏ nhưng cũng phải tận dụng cho được.”

Shen tiến lại gần John đưa tay đến nói: “Cậu không sao chứ?”

John nắm lấy tay của Shen, cứ tưởng anh ta giúp mình đứng dậy nhưng sự thật không phải thế, Shen nhanh như chớp tay kia đấm thẳng vào mặt John khiến hắn một lần nữa ngã lăn ra đất. Shen lại nói: “Điều thứ hai ta muốn dạy mọi người chính là đối thủ của chúng ta sẽ không bao giờ giúp chúng ta hay đánh nhau một cách công bằng cả, phải cẩn thận đề phòng mọi lúc.”

John sờ sờ mặt của mình ngồi dậy nói: “Anh ra tay thật mạnh.”

Shen lùi lại ba bước nói: “Chưa gì đã ngồi ra đất vậy…. đứng lên tiếp tục đánh.”

Buổi tập hôm đó John bị Shen cho ăn đòn cực no, no đến nỗi buổi trưa và chiều hôm đó cả người đều cảm thấy tê nhức, đám học viên còn lại kia thấy John bị đánh, ánh mắt bọn chúng tỏ vẻ hứng thú vô cùng, chung quy là vì đã có người gián tiếp thay bọn chúng cho John một bài học vì tội ở bên cạnh với Sona.

Đêm đó đúng như lời hẹn, John cùng Kennen đến nhà hát lớn tại trung tâm Ionia để xem Sona biểu diễn, dáng đi của John phải nói là dị vô cùng, những vết bầm tím trên cơ thể vẫn chưa đỡ hẳn nên tướng đi có chút xiên xẹo, Kennen nhìn hắn cười ha hả nói: “Anh Shen chỉ muốn dạy mọi người cách để chiến đấu cận chiến mà thôi, không ngờ lại gián tiếp làm cái lũ học viên kia sung sướng đến thế, thật tội nghiệp cho cậu.”

John khổ sở đáp: ” Shen… anh ta thật ác độc, dạy thì cũng nên ra tay nhẹ chút có phải hơn không, tại sao lại ra tay nặng đến vậy kia chứ?”

Kennen đáp: “Anh ấy vốn là vậy, làm việc gì cũng rất nghiêm khắc. Chúng ta đến nơi rồi, mau vào kiếm chỗ ngồi thật đẹp nào, nhanh lên chứ không mất chỗ.”

John và Kennen sau khi qua đợt kiểm tra vé vào nhanh chóng kiếm chỗ ngồi, tuy nhiên cả hai lập tức thất vọng khi có nhiều kẻ còn đến sớm hơn cả hai người bọn họ, chỗ đẹp hoàn toàn bị chiếm mất. Một cô gái nhanh chóng bước lại nói: “Hai vị có phải là John và Kennen hay không? Tiểu thư Sona đã chuẩn bị cho hai vị một chỗ ngồi rất đẹp xin hãy đi theo tôi.”

Kennen vui mừng trên mặt chạy theo, cậu ta quay đầu lại nhìn John nói: “Công lao cậu thật lớn nha, đi nhanh thôi.”

John và Kennen được ngồi ngay tại vị trí đẹp nhất, từ vị trí đó có thể quan sát cả khán đài, và đặc biệt hơn là có thể ngắm Sona một cách rõ nhất.

Kennen ngồi cạnh John, cậu ta rất hứng thú, nhìn quanh một vòng rồi chỉ từng người giới thiệu cho John: “Cậu thấy vị kia ngồi ở hàng thứ hai ghế thứ năm từ trái sang chứ, ông ấy là Leesin mà trước đây tôi nói cho cậu biết đấy.”

John nhìn theo ngón tay nhỏ bé của Kennen hắn phát hiện thấy một vị thầy tu, khoác trên người một bộ trang phục “Thầy Dòng” chiếc áo đỏ có mũ che đi một nữa khuôn mặt của ông. Kennen tiếp tục nói: “Nghe người ta nói ông ấy rất thích nghe Sona đàn, bởi khi nghe nhạc điệu do cô ấy tấu lên thì ông ấy cảm thấy trở nên vô cùng thanh thản, những sai lầm hối hận của ông ấy trước đây cũng giảm đi rất nhiều, à, tôi cũng nghe mấy vị thầy tu trong tu viện Shojin nói vì được nghe tiếng đàn của Sona mà ông ấy tự sáng tạo ra một tuyệt kĩ tên gọi là “Sóng Âm” từ khi sáng tạo ra tuyệt kĩ đó ông ấy lợi hại hơn trước gấp bội.”

John “ồ” lên một tiếng, nghe Kennen kể hắn mới biết được những thứ mới lạ như vậy. Kennen lại kéo tay hắn chỉ về phía hàng thứ ba ở giữa nói: ” Cậu có thấy hai người kia không, ông ấy là Master Yi và đệ tử của mình: Ngộ Không, hai người họ thường thích ẩn cư bên trong khu rừng phía nam của Ionia đấy, rất lợi hại nha, ngài Yi là một bậc thầy về Wuju đấy, cùng đẳng cấp với kiếm khách Lito.”

John nhìn hai người họ, Sư phụ Yi ra dáng cao nhân, ông ngôi yên tĩnh, trên mặt đeo một thứ rất kì lạ, nhìn xa cứ như ông ấy có rất nhiều mắt vậy, bên cạnh ông đệ tử Ngộ Không bộ dáng nghịch ngợm chọc phá những kẻ xung quanh.

Kennen cười nói: “Cậu ta khá là nghịch nhưng thực lực rất mạnh, nghe nói ngài Yi trước kia vì muốn luyện tuyệt kĩ Wuju của mình đến mức cao nhất, mức độ biến ảo khôn lường mà ngay cả đến mắt của ông cũng không thể nhìn thấy chính bản thân mình nên đã tự tay chế tạo một chiếc mũ đặc biệt, trên đó có rất nhiều ống dài, nhìn cứ như là mắt vậy, nhờ đó khả năng Wuju của ông ấy được nâng lên liên tục, đến mức người ta đồn rằng, khi ông ấy di chuyển sẽ chẳng có ai nhìn được hình dàng của ông ấy, ngoại trừ chính những con mắt trên chiếc mũ kia.”

“Bụp… bụp…” – (Tiếng đèn tắt. )

Những bóng đèn xung quanh đột nhiên tắt đi, đây chính là báo hiệu cho buổi biểu diễn của Sona đã bắt đầu, mọi người lập tức yên lặng chờ lắng nghe tiếng đàn tuyệt diệu từ chính tay cô đàn.

“Tanh…. tinh… tang……” – Những giai điệu tuyệt diệu cuối cùng cũng vang lên, mọi người nhanh chóng bị tiếng đàn làm cho mê hoặc, cảm nhận từng thanh âm trong trẻo đầy cảm xúc. John nhìn trên khán đài, Sona từ bên dưới khán đài xuất hiện lên, cô khoắc trên người một bộ trang phục xanh dương, với dải lụa trên vai, mái tóc màu xanh lam dài mượt càng làm tôn thêm vẻ đẹp động lòng người của mình.

John thực sự muốn nhìn Sona liên tục, hắn không một chút cảm thấy chán. Sona nhìn về phía John nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục đàn. Tiếng đàn du dương khiên ai cũng phải nhắm mắt để cảm nhận, John nhận thấy tiếng đàn của Sona thật sự quá diệu kì, những vết thương làm hắn đau đớn lúc nãy bây giờ đã giảm đi, giống như âm nhạc mà Sona tấu có khả năng giảm đau vậy.

Buổi biểu diễn tiếp tục, không một ai có thể rời bước khỏi chiếc ghế của mình, đơn giản vì bên ngoài có hàng trăm người đang xếp hàng do không có vé nên chỉ có thể đứng bên ngoài lắng nghe.

“Giai điệu của cô làm ta cảm động tâm hồn, còn sự câm lặng của cô chấn động cơ thể ta” – Jericho Swain đã từng nói thế, cái tên Swain có ai tại Valoran này mà không biết ông ta, một người được xem lạnh lùng vô cảm nhất Noxus mà phải thốt lên như thế khi nghe thấy những điệu nhạc mà Sona đã tấu, điều đó cũng đủ để khẳng định sự cuốn hút mà âm nhạc của Sona mang lại.

Buổi biểu diễn của Sona vô cùng ấn tượng, ấn tượng đến nổi khi buổi diễn đã kết thúc chưa một ai dám rời khỏi ghế mà ra về, ai nấy cũng đang tự nhẩm lại những giai điệu mà Sona đã tấu. Một cô gái người hậu tiến lại gần chỗ John nói với hắn: “Tiểu thư nhắn lại với anh là đến gặp tiểu thư.”

John gật đầu nhìn sang Kennen đang rất hí hửng nhảy múa tại chiếc ghế của mình hắn nói: “Kennen, cậu về trước nhé, tôi có chút việc.”

Kennen hai mắt nhắm chặt, chắc vẫn còn đang muốn thưởng thức âm nhạc còn chưa bay ra khỏi đầu mình, cậu ta đáp: “Đi đi, cậu cứ làm gì mình thích, tôi còn phải bay… bay giữa đám hoa này….”

John lắc đầu bất lực nhìn Kennen, hắn trông thấy bộ dáng ấy thực sự muốn cười cho vỡ bụng. Rời đi cùng cô gái người hầu, John đến chỗ Sona sống, chiếc nhà tre vẫn thế, đơn sơ mộc mạc.”

John bước vào bên trong, Sona ngồi lau chùi chiếc đàn cổ của mình, thấy hắn bước vào cười một tiếng, truyền âm nói: “Hôm nay chúng ta học đàn tiếp chứ?”

John tiến đến ngồi đôi diện với Sona cười hì hì truyền âm đáp: “Hôm nay cô đã biểu diễn mệt lắm rồi, hay để bữa sau đi.”

Sona lắc đầu cười nói: ” Không mệt, Sona cảm thấy khi ở bên cạnh anh John, được dạy cho anh âm nhạc mà Sona yêu thích thì Sona cảm thấy không mệt chút nào.”

Sona nói xong mới nhận ra mình có nói điều gì đó quá lộ liễu nên lập tức cúi mặt ngượng ngùng. John cười cười, hắn nhận ra sự quan tâm mà Sona dành cho mình nên đáp: “Được rồi, nếu vậy hôm nay chúng ta sẽ học một ít thôi vậy, nhớ nhé, một ít thôi, tôi không muốn thấy cô vì dạy nhạc cho tôi mà mệt mỏi.”

Sona cười vui vẻ gật đầu, bắt đầu dạy hắn đánh đàn. Cùng lúc đó ở bên ngoài, trên một mái nhà cạnh đó, một bóng đen đứng từ ngoài nhìn vào thấy John và Sona đang ở cùng nhau, bóng đen kia thở dài một hơi lầm bẩm nói: ” Không lẽ đây là số trời đã định sao? Con bé liệu có chấp nhận sự thật hay không, John….. nếu cậu thật sự yêu con bé liệu cậu có giám đem mạng sống của mình ra để giải đi lời nguyền trên người con bé không….. đến lúc đó con bé nhất định sẽ rất đau khổ… hài…”

Bóng đen kia đột nhiên biến mất như chưa từng có ai tại nơi đó.

John rời khỏi nơi ở của Sona như mọi lần hắn lại nhanh chóng tiến thẳng về học viện, hôm nay một lần nữa hắn lại bắt gặp Zed, hắn không vội tiến đến bắt chuyện mà cố gắng theo dõi xem anh ta đang làm điều gì. Đi với Zed được một lúc anh ta vẫn chưa phát hiện John đang theo dõi, bỗng nhiên John giật mình phát hiện nơi Zed đang muốn đến chính là nơi bị xem là cấm địa của học viện Ninja – Ngôi đền sau học viện.

Zed đang chuẩn bị tiến vào thì John lập tức ngăn cản chạy đến nói: ” Zed đừng vào đó, không lẽ anh không biết đây là cấm địa của học viện hay sao?”

Zed giật mình quay lại thấy John anh ta tỏ ra vô cùng lo lắng, hai kiếm trên tay nhanh chóng được rút ra. John đưa tay ra trước nói: ” Zed đừng làm điều dại dột, tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này cả, anh hiểu con người của tôi mà.”

Zed rút lại kiếm của mình nói: “Cậu đi đi, tôi không muốn ai dính vào chuyện này cùng tôi.”

John đáp: ” Vậy cho tôi biết đi, tại sao anh lại liều mình tiến vào cấm địa của học viện?”

Zed thở dài một hơi nói: ” John… tôi coi cậu là bạn, và tôi cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của cậu, thôi được để tôi nói cho cậu biết. Mấy hôm nay tôi vào thư viện với mục đích là tìm thêm được một loại nhẫn thuật mạnh mẽ hơn, như vậy tôi mới có thể chiến thắng được Shen. Một lần tôi vô tình phát hiện ra một tấm da cũ kĩ, trên đó có viết bên trong ngôi đền này cất dấu một bí mật vô cùng lớn, tôi nghĩ bên trong có thứ tôi cần tìm.”

John gật đầu nói: “Hóa ra là vậy à, nhưng nếu chuyện này để những người khác biết thì rất nguy hiểm.”

Zed gật đầu nói: “Bởi vậy nên tôi muốn cậu đừng nói cho ai biết, tôi tin cậu nên mới nói sự thật này.”

John gật đầu nói : “Tất nhiên tôi sẽ không nói cho ai biết cả, tôi có thể giúp anh được chứ?”

Zed có chút kinh ngạc nói: “Cậu giúp tôi sao? Đừng có tham gia vào chuyện này, rất nguy hiểm, không biết bên trong ngôi đền kia có ẩn chứ bí mật hay thứ gì khác nguy hiểm.”

John lắc đầu nói: “Không phải vừa rồi anh bảo tôi là bạn anh sao? Vậy hãy để tôi giúp.”

Thấy thiện ý của John cao như vậy, Zed không đành lòng từ chối anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Vậy cũng được, nhưng nói trước bên trong chắc sẽ có nhiều cạm bẫy nguy hiểm, đến lúc đó tôi không thể cứu cậu thì…….”

John đưa tay nói: “Yên tâm, tôi mạng lớn lắm, không thể nào chết được đâu.”

Zed xoay người hướng về phía ngôi đền, John cất bước theo sau.