Đêm khuya yên tĩnh, đâu đó vẫn còn vang lên vàng tiếng con trùng kêu như một bản giao hưởng nhẹ nhàng giữa màng đêm tĩnh lặng. John lúc này đang đứng trước một tòa nhà to lớn sang trọng và nguy nga, tòa nhà này được thiết vô cùng đặc biệt, toàn bộ từ trong ra ngoài đều được lát gạch, khiến nó vừa mang nét cổ kính vừa có chút hiện đại.
Một người phụ nữ với trang phục người hầu từ bên trong đi ra, đến trước mặt John nói: “Tiểu thư cho mời cậu, xin hãy đi theo tôi.”
John gật đầu đi theo cô gái kia, không hiểu sao hắn có chút gì đó khá hồi hộp lo lắng, trước đi dù có gặp những người phụ nữ xinh đẹp như Miss hay Nami hắn cũng chưa từng có cảm giác này. Trong lúc đi cô gái người hầu kia lên tiếng nói: ” Tiểu thư của chúng tôi không thể nói chuyện được như những người khác, đây cũng là việc khiến tiểu thư cảm thấy vô cùng đau khổ, vậy nên khi gặp cô ấy hi vọng anh đừng nhắc đến vấn đề này.”
John gật gật đầu đáp: “Điều này ta biết, ai cũng có nỗi khổ trong lòng mà, đừng lo tôi sẽ không đề cập gì đến chuyện này đâu.”
Cô gái người hầu kia tiếp tục nói: ” Anh thực sự rất may mắn, trước đây chưa từng có người đàn ông nào có cơ hội được gặp riêng với tiểu thư cả, ngay cả Garen tướng quân, hoặc Javan hoàng tử cũng không thể.”
John cười đáp: “Nói vậy tôi thực sự may mắn quá rồi.”
Cô gái người hầu kia tiếp tục dẫn đường cho John đi qua vài ba cái hành lang đến bên một ngôi nhà nhỏ nằm giữa khu vườn rộng lớn đầy hoa. Mùi hương của các loài hoa bắt đầu lan tỏa, khiến cho John không thể kiềm lòng mà hít một hơi thật sâu. Cô gái người hầu kia nói: ” Tiểu thư rất thích hoa, chúng ta đến rồi.”
Cô gái người hầu kia lấy tay gõ vào cửa nói: “Tiểu thư, tiểu nữ đã dẫn anh ta đến đây rồi.”
“Tanh” – Từ bên trong một nốt nhạc vang lên.
Cô gái người hầu đẩy cửa vào, nhìn về John nói: “Tiểu thư bảo chúng ta vào, anh đừng để cô ấy đợi.”
John tiến vào bên trong, nơi đây mọi thứ rất bình thường, ngôi nhà được xây từ tre, bàn ghế tất cả đều từ tre và gỗ cả, những thứ trang trí trong căn nhà này cũng vô cùng thô sơ như vài chiếc đàn, vài ống sáo……
John tiến đến ngồi vào chiếc bàn tre cạnh đó theo như cô gái người hầu kia chỉ, hắn lập tức thấy trước mặt hắn, một lớp lụa mỏng che đi căn phòng trước mặt, cô gái người hầu kia bước vào bên trong một lát sau đó đi ra mở chiếc tấm vải lụa lớn che đi căn phòng, một gương mặt như thiên thần lập tức xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mượt mà không tì vết, nụ cười quyến rũ lòng người khiến cho John ngây ngốc.
Sona gật đầu nở nụ cười nhìn John, không chút thất lễ, John lập tức chào lại, Sona nhìn sang cô gái người hầu của mình đang ngồi bên cạnh, hai tay Sona bắt đầu diễn tả những hành động liên tục. John qua nhận ra ngay, bởi ở thế giới trước kia hắn cũng từng nhìn thấy điều này, đó là cách nói chuyện của nhữn người câm. Cô gái người hầu sau khi hiểu được Sona nói gì liền xoay sang truyền đạt lại cho John: “Tiểu thư nói rất vui vì anh đã đến, cô ấy muốn nói lời cảm ơn việc anh đã cứu cô ấy thoát chết.”
John gật đầu cười đáp: “Cứu người là việc nên làm, không cần phải cảm ơn đâu.”
Sona nâng chiếc cốc trước mặt mình lên tỏ ý mời John uống, John cũng thông minh nên hiểu ý nâng cốc cùng uống với Sona. Thứ nước John uống không phải rượu mà là một loại nước trái cây mà Sona thường rất thích uống. Sona tiếp tục thể hiện hành động bằng cử chỉ với cô gái người hầu bên cạnh.
“Tiểu thư muốn hỏi tên anh là gì? Hiện tại làm gì tại vùng đất Ionia này?” – Đó là những gì cô gái người hầu kia truyền đạt lại
John đáp: “Cô cứ gọi tôi là John.”
Sona gật đầu mỉm cười sau đó lại truyền đạt thông điệp bằng hành động của mình, cô gái người hầu nói: “Tiểu thư muốn tấu một khúc nhạc để tặng anh.”
John vui vẻ gật đầu, có gì hay hơn khi được nghe tiếng đàn của Sona kia chứ.
“Tinh…. tang…. tình… tang… tang….” – Tiếng đàn du dương đầy cảm xúc bắt đầu được vang lên, đôi lai mảnh khảnh thon dài kia của Sona đánh vào những sợi đàn nhẹ nhàng uyển chuyển, âm thanh từ đó phát ra thật sự hay đến mức không gì có thể lột tả được, John nhắm chặt đôi mắt mình lại để mà hưởng thụ từng bậc cảm xúc đang dâng trào, hắn có cảm giác như mình đang ở một bãi cỏ xanh mênh mông, từng đợt gió nhè nhẹ dịu dàng thổi ngang, một thiếu nữ xinh đẹp như tiên từ trên trời bay xuống với chiếc đàn trên tay…
Sona cứ như trở thành một con người khác khi chơi nhạc, phong thái ung dung, thanh cao, tao nhã đều thể hiện ra bên ngoài, người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ chơi đàn của cô đều trở nên mê mẩn.
Trong lúc đang hưởng thụ từng nhịp điệu âm nhạc huyền ảo mà Sona tấu, đột nhiên John nhớ đến một thứ, hắn nhớ đến khả năng mới học được gần đây – “tâm ý truyền tin”.
John thử truyền âm nói với Sona: “Cô có nghe thấy tôi nói không?”
“Tanh…” – Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Sona dáng vẻ kinh ngạc nhìn về hắn, miệng hơi mở mở ra để lộ những chiếc răng trắng tinh. Sona lập tức truyền âm đáp: “Làm sao…. làm sao anh có thể có được khả năng này…..”
John cười tươi như hoa, bây giờ hắn biết được Sona có thể nói chuyện với hắn bằng khả năng truyền âm này, giọng nói của cô nghe thật tuyệt, không kém bao nhiêu so với tiếng đàn của mình cả. John gật đầu đáp: “Được nghe giọng nói của cô thật sự tuyệt vời.”
Sona cố gắng chấn định lại tinh thần nhìn qua cô gái người hầu bên cạnh ra lệnh cho cô ấy lui đi, cô gái người hầu tỏ vẻ đôi chút kinh ngạc và bảo muốn được ở bên cạnh nhưng Sona vẫn một mực muốn ở riêng với John.
Sau khi cô gái người hầu kia rời khỏi, Sona nhìn John với ánh mắt khác lạ nói: “John, anh có thể cho Sona biết làm thế nào anh có thể nói chuyện bằng truyền âm với Sona được chứ?”
John cười cười vút mũi nói: “Thực ra cũng là may mắn mà thôi, tôi quen được một ông lão bị câm, chính ông ấy đã dạy tôi thứ này.”
Sona nghe hắn giải thích thì có chút khó tin nói: “Có thật vậy không? Sona nghe mẹ nuôi nói trên đời này chỉ có mỗi mẹ nuôi là có thể nói chuyện với Sona bằng cách truyền âm này mà thôi.”
John nghe vậy cũng giật mình, hóa ra mẹ nuôi của cô ấy cũng có khả năng này. John lắc đầu nói: “Điều này tôi cũng không rõ lắm, nhưng ông lão ấy bảo đây là khả năng đặc biệt chỉ dành cho những người có duyên mà thôi, cưỡng cầu không thể có.”
Sona nghe vậy gật đầu, ánh mắt hiện lên chút u buồn nói: “Mẹ nuôi của Sona cũng có nói như vậy, không hiểu sao khi được nói chuyện cùng anh Sona rất vui.”
John cười cười hì hì.
Sona hỏi: “Sao anh lại cười ?”
John đáp: ” À không! Chỉ là được nói chuyện với cô nên tôi cũng cảm thấy rất vui mà thôi.”
Sona nở nụ cười xinh đẹp lập tức truyền âm nói: ” Anh John biết không, trước đây Sona luôn cô đơn, Sona cứ nghĩ cả đời này ngoài mẹ nuôi ra sẽ chẳng bao giờ được nói chuyện với ai cả, nhưng hôm nay Sona rất vui, cuối cùng Sona cũng đã nói chuyện được với người khác ngoài mẹ nuôi.”
John cười đáp: “Hôm nay tôi cũng rất vui, trước đây tôi luôn nghe nói việc Sona không thể nói chuyện, hôm nay lại vừa có thể nghe tiếng đàn của cô, ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp kia lại được nghe giọng nói từ cô, tôi cảm thấy thật sự rất vui.”
Sona tấu lên một khúc nhạc rồi truyền âm nói: “Để Sona đánh cho anh nghe một bài, đây là bài mà Sona rất thích, hi vọng anh cũng thế.”
John cười đáp: “Mọi bài nhạc của cô đều rất hay, nếu đã là bài mà cô yêu thích thì chắc chắn đó phải là bài rất tuyệt.”
Sona đỏ mặt vừa đánh đàn vừa đáp: “Anh khen Sona quá. Bài này có tên gọi là Khúc Cao Trào.”
Tiếng đan du dương lại vang lên, bài nhạc như có linh hồn vậy, đôi tay Sona gãy đàn khiến cho từng nốt nhạc cứ như được nâng lên một tầm cao khác, khiến lòng người tràn ngập cảm xúc. John tận hưởng từng giai điệu một của bản nhạc. Hắn như không thể kiềm chế được bản thân hai tay múa qua múa lại theo từng điệu nhạc. Sona nhìn dáng vẻ của hắn đột nhiên cười, đây là ca khúc mà cô không bao giờ đem ra biểu diễn, đơn giản vì cô đã thề chỉ khi nào tìm ra người thích hợp mới tấu nó lên cho người đó nghe mà thôi.
Giai điệu kết thúc những điệu nhạc vẫn còn đâu đó bay bỗng trong phòng, John lúc này mới nhận ra hành động kì quặc của mình hơi có chút khó xử cười trừ nói: “Vừa nãy có làm những điều không hay……”
Sona lắc đầu cười đáp: “Không sao cả đâu, Sona rất thích thấy anh như vậy, đêm nay Sona cảm thấy thật vui, vui nhất từ trước đến nay.”
John nhìn khuôn mặt đang tươi cười của cô hắn đột nhiên hỏi: ” Sona….. tôi có thể hỏi cô một việc được chứ?”
Sona nhanh chóng gật đầu. John hỏi: “Cô có thể cho tôi biết nguyên nhân vì sao cô không thể nói chuyện được không?”
Sắc mặt Sona đột nhiên trở nên buồn rầu, John như cảm thấy có gì vừa cắt vào tim mình vậy hoảng hốt nói: “Tôi xin lỗi vì đã nói những thứ không hay, cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi.”
Sona đứng dậy cầm chiếc đàn của mình đến bên cạnh John, đôi mắt bỗng nhiên ửng đỏ nói: “Thực ra Sona cũng muốn nói cho anh biết, từ lúc biết anh John có thể nói chuyện với Sona bằng truyền âm, Sona cũng muốn thổ lộ hết mọi thứ cho anh biết rồi.”
John cảm thấy có chút bất ngờ, không hiểu sao hắn lại vừa vui mà cũng vừa buồn, vui vì Sona tin tưởng hắn, buồn vì hắn không hiểu con tim của bản thân mình rốt cuộc đang làm gì, từ Miss đến Nami rồi Syndra bây giờ đến Sona mỗi khi ở cạnh họ hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, mỗi người cho hắn một cảm giác khác nhau nhưng chung quy lại vẫn chỉ một chữ “Tình”.
Sona nói: “Theo như mẹ nuôi nói với Sona thì… Sona bị dính một lời nguyền, khiến cả đời không thể nào nói được.”
John giật mình hỏi lại: ” Lời nguyền ư? Ai đã gieo lời nguyền này cho cô? Liệu có cách nào có thể giải được lời nguyền ấy không?”
Sona lắc đầu, từ đôi mắt chảy dài hang hàng nước trong veo, cô đáp: “Mẹ nuôi nói Sona bị nguyền rủa ngay từ khi còn chưa sinh ra, cách để giải lời nguyền ư? Trước giờ mẹ nuôi chưa từng nói. À bà ấy cững từng nói chiếc đàn này vốn là vật ở bên cạnh Sona khi vừa mới lọt lòng, và nó nắm giữ một bí mật lớn.”
John lại kinh ngạc lần nữa, hắn nhìn vào chiếc đàn gỗ được chạm khắc tinh xảo trên tay Sona hỏi: “Chiếc đàn này có bí mật gì vậy?”
Sona lắc đầu đáp: “Không biết, mẹ nuôi chưa từng nói cho Sona biết về bí mật ấy.”
John nhìn khuôn mặt ủ rủ với hai hàng nước mắt chảy dài, hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi rồi nói: “Đừng khóc nữa, lời nguyền ấy, tôi sẽ tìm cách giúp cô, nhất định tôi sẽ tìm cách để Sona có thể nói chuyện được.”
Sona nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cô ấy cảm động mà nhìn hắn thật lâu, John thật sự không quen với những việc này lắm, hắn cô gắng nói đi chuyện khác: “Cô có thể dạy tôi chơi đàn được chứ? Khi nghe thấy tiếng đàn của cô, tôi cảm thấy cơ thể rất thư thái, đầu óc trở nên sáng suốt.”
Sona không chút ngần ngại lập tức gật đầu, Sona nắm lấy tay John đặt lên chiếc đàn của mình, ngay lúc ấy chiếc đàn có sự biến đổi kì lạ, sự biến đổi này cả hai đều không nhận ra đó chính là ở góc bên trái của chiếc đàn một kí hiệu đặc biệt hiện lên – một kí hiệu cổ.
John được Sona chỉ dạy tận tình, tâm trạng cũng rất vui, hắn rất hứng thú với việc đánh đàn này nên tiếp thu rất nhanh, đêm đã khuya, Sona không chút mệt mỏi, cô dạy cho John cách đánh đàn từng chút một, nụ cười vui vẻ của cô vần luôn hiện trên môi. Đêm nay John học được chút ý về kĩ thuật đánh đàn, nhưng thấy trời đã khuya hắn nói: “Trời cũng tối rồi, tôi phải về, đêm mai chúng ta gặp lại nhé, thực sự tôi cần học ở cô rất nhiều a, hì hì.”
Sona gật đầu nói: “Đêm mai Sona biểu diễn, anh nhất định phải đến nhé. Sona rất muốn đánh đàn cho anh nghe.”
John lập tức gật đầu, còn điều gì tuyệt vời hơn khi được nghe Sona tấu nhạc kia chứ, hắn chia tay với Sona rời khỏi căn nhà tre. Sona ở bên trong sờ sơ vào chiếc đàn của mình rồi cô ôm nó vào lòng, một nụ cười hiện lên trên mặt.
Tâm trạng đêm nay của John phải nói là trên cả tuyệt vời, đi trên đường trong đầu hắn chỉ toàn một âm nhạc của Sona.
“Vút… vút…”
Đột nhiên John nghe được trong gió có những tiếng động kì lạ, sau đó một bóng người bay đi, hắn lập tức chạy theo nhưng không thể nào đuổi kịp bóng đen kia. John đành bỏ cuộc để quay trở về học viện, lúc này trời đã tối, mọi người đều ngủ cả, John đang đi theo con đường hành lang quen thuộc trở về phòng của mình thì lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra Zed, anh ta mới bước ra từ thư viện, John kì lạ nghĩ: ” Zed… anh ta xưa nay đâu thích đọc sách vậy sao phải vào thư viện làm gì. ?”
John không chút ngần ngại chạy nhanh đến chỗ Zed nói: “Zed! Khuya rồi sao anh chưa đi ngủ?”
Zed có chút giật mình nhưng thấy đó là John nên cũng không có hành động gì quá mức, đáp: “Không phải cậu cũng chưa đi ngủ đó sao? Hay đi nghe nhạc của cô nàng Sona kia tấu khiến cậu không thể nào ngủ được.”
John cười hì hì nói: “Anh cũng biết chuyện đó sao?”
Zed đáp: “Chuyện cậu được Sona mời gặp riêng có ai mà không biết cơ chứ, nhiều kẻ cuồng Sona đang muốn cho cậu mấy trận đấy, bọn chúng sợ cậu sẽ lấy mất cô ấy của họ”
John gãi đầu nói: ” Làm gì có chuyện đó cơ chứ? À mà lúc nãy tôi thấy anh từ bên trong thư viện đi ra, thường ngày anh đâu thích đọc sách đâu?”
Zed xoay đầu bước đi nói: “Chỉ là muốn tìm hiểu vài điều mà thôi, đừng có nhiều chuyện.”
John thấy Zed dần biến mất, hắn cũng không hiểu đầu đuôi gì cả nên quay trở về phòng mình