Hai ngày sau đó John ở tại Pháo đài bay Calestial để dưỡng thương, ở bên ngoài không một chút tin tức gì của hắn. Shen, Akali, Kennen đều vô cùng lo lắng. Kennen nhìn Shen nói: “En không thể ngồi yên được, em phải đi đến đó.”
Shen lập tức ngăn lại nói: “Đừng hành động ngu ngốc, ở đó rất nguy hiểm, anh tin cậu ấy với đầu óc thông minh kia nhất định sẽ không sao đâu.”
Trong khi đó tại Pháo đài Calestial, John lúc này đã bình phục hẳn, tốc độ bình phục của hắn cũng khiến cho Syndra hết sức bất ngờ, hai ngày qua ở cùng hắn quả thực Syndra có một cảm giác rất khác, cái cảm giác ấy không như trước đây khi cô còn ở một mình. John nhìn Syndra cười nói: “Đến lúc tôi phải đi rồi, nếu không trở về sớm bọn họ nhất định sẽ rất lo lắng.”
Syndra cảm thấy có chút mất mát, gật đầu nói: “Được rồi, anh cũng nên quay trở lại đi, nhưng sau này rảnh hãy đến đây, nơi này luôn luôn mở cửa chào đón cậu.”
John gật đầu, ngay lúc hắn định quay lưng rời đi thì Syndra đột nhiên nắm lấy tay hắn ngăn lại nói: “Khoan đã, John anh nên cẩn thận, chuyện lần này nếu như không phải do những kẻ thù trước đây của tôi muốn báo thù thì nhiều khả năng chính là do Dawn sư phụ, hắn là một kẻ rất gian xảo, hãy đề phòng gã.”
John cảm thấy đôi tay mềm mại kia đang nắm lấy tay hắn, cười gật đầu.
Syndra buông tay John ra nhìn vào bóng lưng đang dần biến mất trước mặt, trong đôi mắt có chút gì đó ửng đỏ kia, không biết cô ấy đang suy nghĩ điều gì.
John chạy thật nhanh quay trở về Học viện Ninja. Trước cửa học viện có một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ngồi ủ rủ tại đó. John tiến lại hô lớn: “Kennen”
Kennen đang ngồi ủ rủ ở cửa khi nghe thấy tiếng nói cùa John lập tức nhảy lên vui sướng, Kennen như một tia chớp chạy đến nhảy thẳng lên cổ của hắn mà ôm chặt vui sướng nói: “Cậu đã về rồi.”
John cảm động cười nói: “Được rồi cậu mau xuống đi, cậu nặng thật đấy.”
Kennen không chịu xuống xoay người ngồi trên cổ hắn nói: “Nào… mau vào trong thôi, mọi người đang đợi cậu.”
John thực sự không biết nói sao, thôi thì mặc cho Kennen nhỏ bé ngồi trên cổ vậy, John bước vào bên trong phát hiện Shen, Akali và cả Dawn sư phụ đang đi đến. Có lẽ họ đã biết chuyện hắn về.
Akali nhanh chóng chạy đến xem xét cô cười nói: “Không hề có dấu hiệu bị thương, thật tốt.”
Shen cũng gật đầu nói: “Cậu đã hoàn thành xong thử thách rồi chứ? Việc cậu trở về chứng tỏ bây giờ cậu chính thức trở thành học viên của học viện Ninja, chúc mừng cậu.”
Dawn sư phụ bước đến một bước ông ta nhíu mày nhìn John sau đó hỏi: “Cậu đã đưa cho Syndra chiếc hộp đó rồi đúng chứ? Cô ta có nói gì không?”
John lập tức đáp: “Không gì cả, cô ấy trông rất vui vẻ.”
Dawn sư phụ hai hàng lông mày nhíu lại hỏi: “Thực sự không có gì phát sinh sao?”
Đôi lông mày của John cũng nhíu, lại hắn mù mờ phát hiện ra điều gì đó, sau đó đáp: “Không có gì cả.”
Kennen ở trên cổ John vội hỏi: “Thế sao cậu lại trở về muộn đến vậy?”
John không muốn nói chuyện hắn bị trúng độc ra nên trả lời: “Vì sau khi cô ấy nhận được thứ trong chiếc hộp thì cực kì vui vẻ nên đã mời tôi ở lại làm khách vài ngày.”
Akali hơi chút ngạc nhiên nói: “Cô ta tốt đến vậy sao?”
John nhún vai đáp: “Không rõ lắm, có lẽ cô ấy đang vui vẻ vì nhận được chiếc hộp.”
Dawn sư phụ thở dài một tiếng sau đó xoay người bước đi, không nói thêm gì cả. Shen tiến lại nói: “Bây giờ cậu về nghỉ đi, chiều nay chúng ta bắt đầu tập những thứ cơ bản nhất để trở thành một Ninja. Kennen… em dẫn cậu ấy đến nơi ở, đồng thời nói cho cậu ấy một số quy định của học viện.”
“Vâng” – Kennen nhanh chóng trả lời sau đó ở trên cổ của John bắt đầu chỉ hướng dẫn hắn đi.
Trên đường đi, John cười nói: ” Kennen cậu xuống đi, ngồi trên đấy khiến tôi khó chịu quá.”
Kennen ha hả đáp: “Cảm giác này thật là thú vị.”
John thở dài nói: “Cậu ăn cái gì mà nặng vậy hả.”
Kennen xòe mấy ngón tay ra đếm: “Ăn cơm, ăn thịt, ăn cá, ăn trái cây…. nhiều lắm…”
John mếu miệng không biết nói gì, Kennen thực sự không khác gì một đứa con nít cả. Rất nhanh chóng Kennen đã dẫn John đến một căn phòng trống trải thoáng mát. Kennen nhảy khỏi cổ hắn nói: “Từ nay về sau nơi này là phòng của cậu, anh Shen đặc biệt sắp xếp cho cậu một nơi thông thoáng và ít bị người khác làm phiền đấy.”
John bước vào căn phòng, mặc dù nó không lớn lắm nhưng có thể xem là khá thoải mái, hắn cười đáp: “Cậu chuyển lời cảm ơn của tôi cho anh ta.”
Kennen nhảy lên bàn nói tiếp: “Chưa xong đâu, ở học viện này có một số luật lệ cậu cần phải nghiêm chỉnh chấp hành.”
Kennen bắt đầu liệt kê một dải các điều lệ ở đây, nào là các học viên không được gây gổ đánh nhau, không được nói xấu người khác v… v….. Điều luật thì nhiều mà những gì lọt vào đầu John cũng chỉ có một thứ đó là tuyệt đối không được vào ngôi đền phía sau học viện, nếu bị phát hiện lập tức bị đuổi và bị đánh tàn phế, suốt đời không thể trở thanh Ninja.
John nằm trên giường cảm giác này thật thoải mái, lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác này. Kennen không để cho hắn thoải mái được lâu lập tức lôi hắn dậy nói: “Đây là phòng ở của cậu, bây giờ tôi sẽ dân cậu đi xem phòng tắm của các học viên, phòng ăn, phòng tập luyện……”
“Còn phải đi nữa sao?” – John mệt mỏi nói.
Đến chiều, buổi học đầu tiên để chính thức trở thành một Ninja cũng bắt đầu, bài học đầu tiên của hắn chính là ném phi tiêu, Ném thì dễ nhưng làm sao ném trúng mục tiêu một cách chính xác nhất mới khó. John dù cố sức bao nhiêu cũng không thể làm được.
Ngày thứ hai là học thể lực, các Ninja phải đi lấy nước từ một con sông cách đó hơn ba cây số trở về học viện, không lấy nước coi như không có nước để mà tắm. Mặc dù John có cơ thể cải tạo đặc biệt hơn những người bình thường nhưng những công việc thế này cũng khiến hắn như muốn chết.
Và trong bài tập thứ hai ấy hắn về chót, bị phạt rửa chén bát cho toàn bộ học viên.
John đang ngồi bực mình với đống chén bát kia, hắn không nghĩ khi mình đến thế giới này lại phải cực khổ đến thế. Đột nhiên một ông lão bưng một xô nước đến ngồi bên cạnh hắn, ông ấy cười cười với hắn một sau đó cùng hắn rửa đống chén bát, John bất ngờ cười nói: “Này ông lão…. đây là hình phạt của tôi…. hãy để tôi làm, ông đi nghỉ đi…. ông cũng lớn tuổi rồi đừng làm mấy công việc này.”
Ông lão kia không trả lời chỉ cười cười gật gật rồi quay sang làm tiếp, John kì lạ hét to vài tiếng, rõ ràng ông lão kia không chút phản ứng. John đoán ra ông ấy bị câm và điếc không nghe thấy hay không nói được gì. John vừa rửa đống chén bát vừa nói: “Thật là… không nghĩ trên đời này lại có những người như ông, không thể nói không thể nghe, thật tôi nghiệp, này ông lão…. nghỉ đi…. chuyện nhỏ này để tôi cho.”
John đứng dậy nâng ông lão kia đứng lên dìu ông ấy qua chiếc ghế gỗ cạnh đó nói: “Ông ngồi yên đây, những cô việc thế này đừng có làm…. để đó cho tôi.”
Ông lão kia có chút kinh ngạc sau đó nở nụ cười.
“Này lão câm…. mau đi giặt giúp chúng tôi những quần áo này.” – Một đám học viên đem theo rất nhiều quần áo đến vứt vào người ông lão mà nói.
John thấy thế cực kì tức giận vội nói: “Này… những thứ quần áo ấy, các anh tự giặt cũng được mà, tại sao lại bắt một ông lão như vậy đi làm mấy công việc đó.”
Một tên trong số đó nói: “Ông ấy là người giúp việc, đây là công việc của ông ấy cậu cản được sao?”
John tức giận đến phát điên hắn bây giờ như muốn lao vào cho mấy tên đó vài cái đấm vậy, ông lão kia vội đứng trước mặt John ngăn lại. Đám học viên kia cười ha hả sau đó rời đi. John khó chịu nói: “Sao ông lại ngăn cản tôi, để tôi cho mấy tên kia một trận chừa thói xem thường người khác.”
“Không cần, cũng quen cả rồi!’
John giật bắn người, hắn lùi lại một bước run rẩy nói: “Vừa rồi là ông nói đó phải không?”
“Cậu đừng sợ, ta nói chuyện với cậu thông qua ý niệm… tai ta không nghe thấy gì… miệng cũng không nói được nên chỉ có thể giao tiếp qua ý niệm mà thôi và cậu là người duy nhất tôi cho biết bí mật này.” – Ông lão kia cười cười truyền ý niệm sang cho hắn.
John cố gắng gõ gõ vào đầu mình mấy phát cho tỉnh sau đó nói: “Làm thế nào để tôi có thể dùng ý niệm nói chuyện với ông đây?”
“Cậu là một cậu bé tốt, vậy nên tôi sẽ chỉ cậu cách dùng ý niệm để trao đổi tin tức….”
Ông lão kia bước đến lại gần hắn, tay phải để lên trán một luồng năng lượng kì lạ chảy vào bên trong đầu khiến đầu hắn cứ như muốn nổ tung lên. Rất nhanh mọi thứ lại như cũ. John cảm thấy bây giờ đầu óc của mình sáng suốt hơn hẳn. Hắn thử dùng ý niệm của mình trao đổi: “Ông… có nghe thấy tôi chứ.”
“Có nghe rất rõ…. cậu quả nhiên là tài năng mặc dù tôi truyền cho cậu khả năng giao tiếp bằng ý niệm, nhưng thứ này cần phải tập luyền nhiều ngày mới thành thục được, không ngờ cậu lại có thể sử dụng ngay lần đầu tiên.” – Ông lão kia truyền âm lại nói.
John cười hì hì truyền âm đáp: “Không ngờ trên thế giới này lạ có một thứ lợi hại thế này, sau này chúng ta có thể nói chuyện thoải mái rồi.”
Ông lão cười truyền âm đáp: “Phải, để tôi giúp cậu rửa xong đống chén bát này.”
John ngăn lại truyền âm nói: “Không được, đây là việc của tôi, hãy để tôi làm, cả đống đồ kia nữa hãy để tôi, ông mau ngồi nghĩ đi, không được nói gì cả cứ để đó.”
John cười cười tâm trạng của hắn rất vui vẻ, nhanh chóng làm tiếp công việc của mình.
Những ngày tiếp theo sáng chìu hắn cùng với nhưng Ninja khác tập luyện năng nổ, đến tối thì lại tìm ông lão vừa câm vừa điếc kia truyền âm trò truyện.
Tại sân tập của học viện John đang chăm chú theo giỏi cặp đấu trước mặt mình, bên trái là Shen sẽ đấu cùng với Zed. Thực chất đây chỉ là một cuộc so tài tập luyện nho nhỏ mà thôi, tuy nhiên đối với hai người thì lại khác, dù là so tài gì đi nữa thì với họ không khác gì một trận chiến thực sự cả.
Dawn sư phụ cầm trên tay chén trà vừa thong thả uống vừa xem trận đánh.
Zed là người ra tay đầu tiên, anh ta lao đến như điện, hai kiếm trên tay lập tức rút ra tấn công Shen liên tục. Shen cũng không để mình rơi và thế hạ phong lập tức hư vô bộ pháp lao đến trước mặt Zed, hai kiếm sau lưng lập tức rút ra chem vào Zed.
“Keng…” – một tiếng thanh thúy vang lên, Zed và Shen tiếp tục tấn công, Zed độn thổ Shen cũng độn thổ theo, Shen sử dụng kiếm khí tấn công liên tục Zed cũng không kém xử dụng lôi kiếm đáp trả.
Trận đấu kéo dài một cách này lửa, kẻ tám lạng người nửa cân không phân cao thấp. Zed xoay người tung một cước đá về phía Shen. Cú đá kia kèm theo sức mạnh cực lớn của anh tiếng gió rít nghe lạnh thấu xương. Shen cũng không chịu kém, xoay người tung ra một cước cực mạnh. Hai cước chạm nhau làm không khí xung quanh chấn động mạnh, gió thổi lên. Dawn sư phụ thấy thể đứng dậy nói: “Được rồi, đánh đến đây thôi, Shen con đánh tốt lắm.”
Không một lời khen, không mời lời hỏi thăm Zed cảm thấy vô cùng tức giận, hắn nhìn Shen với ánh mắt đầy lửa hận rồi lập tức rời đi. John muốn chạy đến nói chuyện với anh ta nhưng Kennen vội giữ lại nói: ” John… John…. cậu đi với tôi…. tôi được biết Sona cô ấy đã đến Ionia này rồi, tôi cũng có vé để xem buổi biểu diễn của cô ấy, tối nay cậu phải đi với tôi đó.”
“Sao… Sona… cô ấy đến Ionia rồi à?” – John giật mình hắn thực sự rất muốn gặp cô ấy, nghe nói cô ấy vừa đàn hay vừa xinh đẹp nữa.
Kennen gật đầu nói: “Cô ấy hiện tại đang ở hồ Bảy Sắc, chúng ta mau đến đó đi, tôi thật ngóng lòng được gặp cô ấy.”
John chưa kịp trả lời thì đã bị Kennen lôi đi.
Hồ bảy sắc là một chiếc hồ nhỏ tại trung tâm của Ionia, hồ này có tên bảy sắc bởi vì xung quanh hồ có trồng bảy loại cây khác nhau, đến mùa chúng đều nở ra bảy màu hoa khiến cả hồ trở nên đẹp đến kinh ngạc. John và Kennen chạy một mạch từ học viện đến đây mà không hề nghỉ ngơi, Kennen đang rất muốn gặp được Sona nên không cảm thấy chút mệt mỏi nào.
Đến nơi John cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ở đây tụ tập rất đông người, vương tôn quý tử, cho đến những thương nhân giàu có đủ mọi tầng lớp, có thể thấy sức hút của Sona là lớn vô cùng. Đột nhiên có một tiếng la hốt hoảng vang lên: ” Sona cô ấy rơi xuống hồ rồi mau cứu…. có ai không mau cứu cô ấy.”
John hốt hoảng chen vào giữa đám đông trước mặt, trước mắt hắn là con thuyền của Sona đang bị bốc cháy, chỉ có duy nhất mỗi Sona rơi xuống nước, tuy nhiên chưa có ai dám nhảy xuống cứu cô. Kennen lo lắng nói: “Mau cứu cô ấy… mau cứu cô ấy…. John cậu cứu cô ấy đi….. tôi sợ nước….”
“Ùm” – John không chút chậm trễ cởi giày lập tức nhảy xuống hồ, bơi thật nhanh đến nơi Sona đang dần chìm xuống. Nhanh chóng ôm chặt lấy cơ thể của Sona trong lòng rồi đưa cô ấy lên bờ, John nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp như tiên của Sona lúc này trắng bệch, môi bắt đầu thâm tím, ngực ngừng đập. Kennen chạy đến hốt hoảng nói: “Chuyện này là sao? Tại sao cô ấy lại rới xuống nước….. mau gọi Soraka cô ấy có thể cứu lấy Sona…. mau lên….”
John cả người ướt như chuột lột vội nói: “Không kịp đâu, phải cứu cô ấy ngay nếu không cô ấy sẽ chết.”
John lập tức lấy tay đặt trước ngực Sona bắt đầu ép nước lên xuống thế nhưng vẫn không có dấu hiệu gì… John lo lắng nhìn khuôn mặt Sona vẫn như thế không chút chuyển biến. John bắt đầu dùng cách khác – Hô Hấp Nhân Tạo. ( Để ta được hô hấp nhân tạo cho Sona trả gì cũng chịu )
Những người hầu và người bảo vệ của Sona lập tức ngăn cản nói: ” Không được đụng vào cô ấy nữa, hãy mau gọi thầy thuốc đến.”
Kennen hoàn toàn tin tưởng vào John lập tức đứng ra nói: ” Các người có muốn cứu cô ấy hay không? Nếu muốn cứu hãy để cậu ấy làm việc của mình.”
Đám người kia không ai không biết Kennen nên lập tức lui lại để cho John tiếp tục công việc của mình.
John hít lấy một hơi thật sâu sau đó đặt môi của hắn lên môi Sona, hắn cảm thấy đôi môi mỏng của cô ấy thực sự rất mềm và thơm, nhưng không có nhiều thời gian để nghĩ như thế, thổi một hơi thật mạnh vào bên trong sau đó lại tiếp tục ép ngực rồi lại thổi hơi…
Những người xung quanh nhìn thấy hành động của John không hiểu hắn đang là gì nhưng khi thấy hắn môi chạm môi với Sona thì không ít kẻ bắt đầu mắng chửi nào là: ” Quân dâm tặc, thấy người khác gặp nguy lợi dụng, bỉ ổi, vô sỉ… ”
Kennen thấy John làm hành động đó cũng không dám nhìn, hai tay nhỏ nhắn che mắt.
John lo lắng liên tục hô hấp nhân tạo cho Sona, trong đầu hắn lúc này chỉ một việc là muốn cô ấy tỉnh lại.
“Ọc” – Sona đột nhiên có phản ứng miệng cô bắt đầu tràn ra nước, đôi mắt bắt đầu mở ra, nhìn thấy John đang mỉm cười nhìn mình, trên trán mồ hôi và nước hồ hòa cùng làm một. Một đội cảnh vệ nhanh chóng chạy đến nói: ” Cô không sao chứ?”
Sona ngồi dậy ánh mắt vẫn không rời khỏi John, ánh mắt ấy khiến John cảm thấy có chút xấu hổ hắn cố gắng nhìn sang chỗ khác. Một người hầu nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Sona dậy dìu cô ấy đi, ánh mắt Sona vẫn không rời khỏi hắn.
Kennen tiến lại gần John nói: ” Cậu thật là tuyệt vời, tôi không nghĩ lại có cách cứu người như thế đấy…. chỉ tiếc là tối nay có thể chúng ta không được nghe cô ấy biểu diễn đàn nữa rồi.”
Lúc này một người hậu bên cạnh Sona tiến đến cạnh John và Kennen người đó bảo: ” Tiểu thư muốn đêm nay gặp riêng ân nhân cứu mạng của mình, cô ấy rất muốn gặp anh đấy, đừng từ chối.”
Kennen ghen tị nói: ” John sao cậu may mắn thế? ”
John cười cười gật đầu, nhìn sang Kennen nói: ” Khi gặp cô ấy nhất định tôi sẽ nói tốt cậu, như vậy sau này cậu tha hồ nghe cô ấy đánh đàn.”
“Thật chứ?” – Kennen hai mắt tròn xoe.