Ngôi đền phía sau học viện vốn là nơi cấm địa, nghiêm cấm các học viên bước vào, thậm chí những người là chủ nhân của học viện cũng không thể bước vào đó. Nơi đây là một nơi vô cùng đáng sợ, một màu đen u tối lan tràn khắp mọi nơi, những luồng không khí lạnh lẽo đến thấu xương. Những âm thanh kì lạ cứ như tiếng ai đó đang khóc than u oán.
John đứng sau lưng Zed, hắn nhìn ngôi đền cũ kĩ trước mặt, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi, cái không khí này sao giống với không khí khi còn ở tại Shadow Isles quá, rùng rợn, lạnh lẽo và đầy ma quái.
Zed nói: “Nếu cảm thấy sợ thì có thể quay về, ta không cản cậu đâu.”
John lập tức nói: “Sợ gì chứ? Vào đi, tôi sẽ cô gắng giúp anh.”
Zed bước thẳng tiến vào ngôi đền, John lập tức bước theo sau. Ngay khi họ vừa bước lên những bậc đầu tiên của cầu thang gỗ thì một trận gió lớn bắt đầu thổi mạnh. Zed và John mặc kệ cơn gió bước tiếp, hai người đột nhiên có cảm giác như mình vừa đi qua cái màng gì đó mỏng mỏng, theo bước chân dần xuyên qua cả cơ thể. John cảm giác ấy vừa lân lân, bồng bồng, vừa có chút gì đó….. hắn cũng không biết diễn tả sao cho được cái cảm giác ấy.
Zed và John đẩy cánh cửa cũ kĩ bước vào bên trong. Sau khi hai người bước vào thì ở bên ngoài hiện lên một màng bảo hộ kết giới cường đại, màng kết giới ấy thậm chí những người có ma pháp cực cao cũng chưa chắc xuyên qua được nó.
John vào bên trong hắn phát hiện ở trong này vô cùng tối. Mặc dù vậy kì lạ ở chỗ nơi đây lại sạch sẽ, sạch đến kì lạ, không một chút bụi, không một chút mạng nhện. Zed tiến đến phía trước, anh ta nhìn quanh một lượt rồi nói: “Theo như ta tìm hiểu những điều đã viết bên trong tấm da cũ đó thì rõ ràng có thứ gì đó đang được cất dấu trong này, vậy tại sao trong này lại không có gì cả.”
John bước đến cạnh Zed, ánh mắt hắn đảo quanh, kì lạ là trong ngôi đền này ngoài một cái bàn, một cái bài vị, trên đó không có chữ và một chiếc gối ở bên dưới chiếc bàn thì không còn gì khác.
Zed tiến lại gần chiếc bài vị kia anh ta định xem xét ở đó, John đột nhiên ngăn cản anh ta lại nói: “Đừng chạm vào bất cứ thứ gì? ở đây rõ ràng không bình thường chút nào.”
Zed cũng rất cẩn thận rút tay lại nói: ” John cậu thông minh, có suy nghĩ gì không?”
John lấy tay vuốt cằm suy nghĩ một lúc nói: “Ở đây xung quanh không có bất cứ thứ gì ngoài cái bàn đặt tấm bài vị cùng chiếc gối này, có lẽ mấu chốt của nó nằm ở đây.”
Zed cũng nhận ra điều này nên nói: “Ta cũng biết nhưng nếu không tìm hiểu những thứ này thì làm sao tìm ra thứ gì?”
John đột nhiên nghĩ ra một thứ, hắn nói: “Đây là ngôi đền, tất nhiên là để thờ một ai đó, ở đây lại có bài vị chi bằng chúng ta lạy họ vài lạy coi như tỏ lòng tôn kính trước.”
Zed còn chưa kịp nói gì thì đã bị John kéo quỳ xuống, John và Zed lạy trước bài vị một lạy, thì lúc này có phát sinh kì lạ, tấm bài vị đột nhiên sáng lên, trên đó xuất hiện bốn chữ: “Chúa Tể Bóng Đêm.”
Zed và John còn chưa kịp bày tỏ cảm xúc của bản thân thì đột nhiên không khí xung quanh bắt đầu trở nên khác lạ, cả căn phòng đột nhiên biến mất. John và Zed như đang lạc vào một nơi đầy màu đen.
“Ầm” – một tiếng một bóng đen trước mặt hai người xuất hiện, bóng đen kia hư vô ảo ảo, không có hình thù cố định, từ bóng đen kia phát ra tiếng nói: ” Ba trăm năm mới có người đến đây tìm ta, coi như người đó có duyên để nhận được sự chân truyền sức mạnh vĩ đại của bóng đêm từ ta. Tuy nhiên đây là sức mạnh cực kì cường đại nên không dễ gì trao, phải xem duyên của kẻ đó thế nào.”
Bóng đen kia sau khi nói xong ngay lập tức biến mất, John nghe vậy nhìn sang Zed cười nói: “Hay quá, vậy là đúng như anh đoán rồi, ở đây có chứa một loại bí kĩ đặc biệt.”
Zed không tỏ ra chút vui mừng nói: “Ông ta bảo sức mạnh của ông ấy chỉ dành cho người có duyên, vậy làm sao mới có được nó đây.”
Ngay lập tức câu hỏi của Zed có lời giải đáp, trước mặt hai người vô sô các hộp gỗ xuất hiện, phải hơn một trăm cái là ít. Âm thanh từ bóng đen kia lại vang lên: “Bên trong một chiếc hộp nào đó ở kia có chứa sức mạnh mà ta để lại, nếu là người có duyên thì hãy lựa chọn chiếc hộp đó cho mình. Nên nhớ chỉ có thể chọn một, nếu chọn sai linh hồn lẫn thể xác của ngươi sẽ bị bóng tối ăn mất.”
John có hơi chút rùng mình, hơn trăm chiếc hộp mà chỉ có thể được chọn một lần, xác xuất là quá thấp, chọn một lần phải trúng ngay, nếu chọn sai thì chết chắc.
John và cả Zed cảm thấy vô cùng khó xử, Zed nhìn vào John nói: “Bây giờ làm sao đây, ở đây có cả trăm chiếc hộp, biết chọn cái nào.”
John bước đến gần xem những chiếc hộp đang lơ lửng trước mặt hắn, chiếc nào cũng như nhau không gì khác cả. Hắn nhìn quanh một lúc cũng không biết nên chọn cái nào đây.
Zed đến gần một chiếc hộp nói: “Có phải cái này không?”
John lắc đầu nói: “Không chắc được, tất cả thứ này đều giống nhau, nếu chọn đại ăn may thì không thể được.”
Zed vội hỏi: “Vậy phải làm sao đây? Không lẽ bỏ cuộc, chúng ta đã đến tận đây kia mà.”
John lắc đầu nói: ” Tất nhiên chúng ta không thể bỏ cuộc được, hãy để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Zed gật đầu, hiện tại John là người thông minh nhất, cậu ta từng vượt qua những thử thách một cách dễ dàng, đối với thứ này chắc hẳn sẽ không gặp chút khó khăn.
Zed ngồi xuống, hắn nhìn quanh hơn một trăm chiếc hộp, mắt thường không nhận ra thì đừng dùng mắt, John đã nghĩ như vậy, hắn ngay lập tức nhắm mắt lại để cảm nhận. Hàng trăm chiếc hộp gỗ được vẽ lên trong đầu của John, từng cái một lướt qua đầu hắn. Năng lượng màu tím bên trong cơ thể hắn đột nhiên trỗi dậy, sức mạnh ấy truyền thẳng lên não khiến John có một cảm giác kì lạ. Hắn đột nhiên mở mắt đứng bật dậy nói: “Tôi tìm ra rồi, là nó.”
Zed gấp rút nói: “Là cái nào?”
John chạy thật nhanh về phía trước, dừng lại bên cạnh một chiếc hộp gỗ bay lơ lửng, Zed từ đằng sau nói: “Là nó sao? Tại sao cậu chắc là nó?”
John lắc đầu nói: “Không rõ lắm, chỉ là cảm nhận được mà thôi, tôi cảm nhận được từ bên trong phát ra một sức mạnh bóng tối cực lớn.”
Zed hít một hơi thật sâu nói: “Được vậy tôi đánh liều vậy?”
Zed cầm vào chiếc hộp, từ từ mở nó ra, ngay lập tức một thứ năng lượng đen tối bắn thẳng vào người anh ta. John lo lắng nói: “Zed anh không sao chứ?”
Cùng lúc ấy tại pháo đài nơi Syndra sinh sống cô đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh bóng tối đang thức tỉnh, môi mỉm cười nói: “Xem ra ta sắp có đồng minh rồi, Dawn… chắc lão ta khi biết chuyện này sẽ bất ngờ lắm đây.”
Toàn bộ hàng trăm chiếc hộp khác ngay tức khắc biến mất, bóng đen kia lại hiện ra, hắn nói: “Chúc mừng ngươi đã thừa hưởng được sức mạnh tối thượng của ta. Bây giờ thì hãy đi đi.”
Cả không gian xung quanh nhanh chóng trở lại như cũ, ngôi đền cũ kĩ xuất hiện ngay trước mắt. Zed cầm trên tay chiếc hộp gỗ bên trong có một cuộn giấy hắn mở ra thì lập tức vui mừng tột độ, hắn giữ hai vai của John mà nói: “Cảm ơn cậu, cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó rồi.”
John cũng vui mừng lây nói: “Được rồi, hi vọng anh sẽ tập luyện được các tuyệt kĩ bên trong đó, chúng ta phải rời khỏi đây sớm, nếu không bị phát hiện sẽ không tốt.”
Zed và John nhanh chóng rời khỏi ngôi đền. Sau đó Zed đột nhiên mất tích ba ngày, việc Zed mất tích có lẽ chẳng ai quan tâm cả bởi những người trong học viện không có thiện cảm gì với anh ta. Ngoại trừ một người cảm thấy việc Zed mất tích vô cùng kì lạ đó là Dawn sư phụ, rốt cuộc trong hồ lô ông ta chứa gì thì không ai biết cả.
Cũng trong ba ngày này, tại nơi ở của Sona, mẹ nuôi của cô ấy đột nhiên xuất hiện khiến cho Sona vô cùng bất ngờ. Sona truyền âm nói với mẹ nuôi của mình: ” Mẹ nuôi đến Ionia này có việc gì vậy?”
Mẹ nuôi của Sona tên là Lestara Buvelle, là một phụ nữ giàu có và là người của gia tộc Buvelle danh giá và đầy lòng nhân ái nhất Demacia. Bà Lestara đáp: “Ta đến đây để đón con trở về, gần đây ta nghe được bên Noxus đang chuẩn bị tàu chiến và quân đội có lẽ sắp đến sẽ có chiến tranh, việc Noxus dòm ngó vùng đất này đã lâu, không ngoại trừ sẽ khởi đầu cuộc chiến ở đây.”
Sona lắc đầu nói: “Nếu vậy con cũng muốn chiến đấu để bảo vệ nơi này, mẹ nuôi à, người cũng biết con sinh ra tại đây cơ mà.”
Bà Lestara gật đầu thở dài nói: “Ta biết là vậy, tuy nhiên ta rất lo cho con….”
Bà cầm vào chiếc đàn của Sona vuốt ve nó đột nhiên phát hiện ký tự kì lạ tại góc đàn, khuôn mặt bà đột nhiên hoảng hốt nói: “Sona…. cái này…..”
Sona khó hiểu hỏi: “Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy? Chiếc đàn bị làm sao à?”
Bà Lestara nhìn vào ký tự cổ kia vội hỏi: ” Sona nói cho ta biết, gần đây con có quen biết ai không? Có để ai chạm vào chiếc đàn này không?”
Sona nghe hỏi vậy đột nhiên cúi đầu khuôn mặt có chút đỏ ửng lên gật đầu. Bà Lestara thở dài nói: “Không lẽ đây là số trời sao?”
Sona nhìn dáng vẻ của bà kì lạ hỏi: “Mẹ nuôi à, có chuyện gì sao?”
Bà Lestara đáp: ” Sona… con có thể kể cho ta biết những chuyện xảy ra gần đây được chứ?”
Sona chỉ có bà Lestara là người thân của mình nên cô không bao giờ dấu bà điều gì cả, lập tức kể lại mọi chuyện. Sona sau khi kể lại thì khuôn mặt hiện lên một đám mây hồng ngượng ngùng nói: “Con thích anh ấy, không biết anh ấy có thích con không?”
Bà Lestara tiến đến ngồi cạnh Sona nói: ” Con gái, có phải ta từng nói với con chiếc đàn này có chứa một bí mật đúng không?”
Sona gật gật đầu, bà Lestara nói tiếp: “Vậy con hãy cho ta gặp cậu ta…. nếu như con muốn giải bỏ đi lời nguyền của mình.”
…
Học viện Ninja, Phòng ở của John.
“Cốc…. cốc….”
Lúc này John đang nằm trên giường đọc sách thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn lập tức bước đến mở cửa, người ở bên ngoài chính là ông lão bị câm. John cười mời ông ấy vào bên trong. Vào bên trong ông lão bị câm truyền âm nói: “Ta muốn cho cậu biết 2 sự thật.”
John khó hiểu hỏi: “Sự thật ư? Là sự thật gì?”
Ông lão bị câm chỉ tay muốn John ngồi xuống sau đó ông ấy nói: “Ta đến đây là cho cậu biết hai bí mật mà ta vốn dấu từ rất lâu. Bí mật đầu tiên của ta chính là liên quan đến cô bé Sona mà cậu vẫn hay gặp.”
John nghe ông ấy nhắc đến Sona thì kinh ngạc hỏi: “Sao ông biết cô ấy?”
“Là bởi vì ta đã theo dõi cậu, khi hay tin cậu gặp riêng Sona ta đã lo lắng chuyện cậu sử dụng khả năng truyền âm để nói chuyện với cô bé nên đã đi theo.” – Ông lão bị câm thở dài nói.
John đột nhiên nhớ lại bóng đen trước đây hắn phát hiện, hóa ra là do ông lão bị câm này đang theo dõi mình, John hỏi: “Tại sao ông lại phải làm thế?”
Ông lão bị câm đáp: “Bởi vì ta là người đã cứu sống con bé và đem nó gửi đến tu viện.”
“Hả!” – John kinh ngạc.
Ông lão bị câm gật đầu nói tiếp: “Thực ra chuyện là thế này, ta với cô bé Sona kia vốn ở chung một làng, ngôi làng của chúng ta nằm sâu bên trong rừng xanh, ít ai biết đến, nó có tên là Làng Âm Thanh, nghe tên cậu cũng hiểu, mọi người trong làng ta ai cũng có khả năng đàn ca, cực kì điêu luyện.”
“Vào hai trăm năm trước khi các trưởng lão trong làng muốn tạo ra giai điệu hay hơn thần kì hơn nên đã họp lại và thiết kế ra một chiếc đàn cầm, chiếc đàn cầm ấy được làm từ gỗ của cây đại thụ ngàn tuổi, trên đàn có mười sáu sợi dây mỗi sợ dây là lông của một quái thú trong truyền thuyết như Hoàng Kim sư tử, Bạch Hổ v… v…. Khi chiếc đàn được tạo ra tất cả các vị trưởng lão đều cảm thấy vô cùng hưng phấn và đặt tên cho nó là ‘etwahl’ là chữ cái đầu tiên trong tên của các vị trưởng lão tạo ra nó. Tuy nhiên đó chưa phải là kết thúc. Để tạo ra thứ âm thanh tuyệt vời nhất một vị trưởng lão đã đề xuất ý kiến đưa phép thuật vào bên trong để mỗi giai điệu vang lên là như có một ma pháp lôi cuốn vậy. Rất nhanh chóng tất cả các trưởng lão kia đã đồng ý họ đã thay nhau thử truyền phép thuật của bản thân vào bên trong cây đàn nhưng không thể nào làm được, chiếc đàn quá kì diệu nó không chấp nhận phép thuật của bất cứ ai.”
John kinh ngạc nói: “Chiếc đàn ấy liệu có phải là chiếc đàn mà Sona đang cầm không?”
Ông lão bị câm gật đầu nói: ” John cậu thật thông minh, mới đó đã nhận ra, thế nhưng không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Sau khi các vị trưởng lão kia thử đưa phép thuật của mình vào không thành công, họ bắt đầu nghĩ đến nguồn phép thuật mà tổ tiên để lại – Phép Thuật từ thời cổ ngữ. Tất cả các vị trưởng lão vì quá muốn tạo ra thứ âm thanh tuyệt nhất thiên hạ nên đã trái lời khuyên của các lão tổ của Làng Âm Thanh, đem nguồn Ma thuật cổ ngữ đưa vào bên trong chiếc đàn. Chiếc đàn quả đúng là báu vật tuyệt diệu, nó nhanh chóng hấp thụ sức mạnh ma thuật ấy, nó tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh nhất, rực rỡ nhất. Thế nhưng ngay chính lúc ấy từ chiếc đàn tỏa ra một luồng năng lượng cực đại khiến toàn bộ người dân trong làng của ta… họ… tất cả họ đều không thể nói được, ngay cả những đứa trẻ được sinh ra sau đó cũng không thể nói.”
John kinh ngạc hốt hoảng nói: “Không lẽ việc Sona cô ấy không nói được chính là do cây đàn, và cả ông nữa tại sao ông lại biết những việc này. ?”
Ông lão bị câm thở dài nói: “Bởi vì ta vốn là một trong số những vị trưởng lão đó. Có thể nói đó là sai lầm lớn nhất của chúng ta, khiến toàn bộ người trong làng dính với lời nguyền, không ai có thể nói được. Sau đó chiếc đàn kia như có linh tính vậy nó chỉ chọn những người xứng đáng để sử dụng nó mà thôi. Suốt hơn một trăm năm bọn ta liên tục tìm cách để phá bỏ lời nguyền nhưng không thành công. Đến một ngày vì quá tức giận, toàn bộ các trưởng lão họp nhau và ra quyết định phá vỡ chiếc đàn kia. Thế là đêm ấy bọn ta bí mật trộm lấy chiếc đàn từ trong tay chủ nhân của nó dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân để có thể phá bỏ nó. Thế nhưng thật đáng sợ…. chiếc đàn ấy có một sức mạnh quá lớn…. sức mạnh mà nó tạo ra đã phá hủy toàn bộ ngôi làng, kể cả chủ nhân của nó.”
John thẩn thờ nói: “Mọi chuyện là vậy sao? Hóa ra cha mẹ của cô ấy đã chết như vậy! Vậy chiếc đàn ấy vẫn còn và Sona cô ấy chính là người được chiếc đàn ấy lựa chọn?”
Ông lão bị câm gật đầu nói: “Đúng vậy! Ngay vừa lúc ngôi làng bị phá hủy thì cô bé Sona kia vừa chào đời và thật kì lạ cô ấy lại chính là người được chiếc đàn ấy chọn làm chủ nhân của mình.”
John vội hỏi: “Không lẽ không có cách nào phá bỏ lời nguyền đó sao?”
Ông lão câm kia gật đầu nói: “Cách thì có nhưng quá nguy hiểm, bởi vì cách này nguy hiểm và không khả thi nên từ đầu bọn ta đã gạt nó qua một bên.”
John tiến lại giữ chặt lấy hai vai của ông lão bị câm nói: “Đó là cách gì? Xin hãy nói cho tôi biết?”
Ông lão bị câm nhìn vào bộ mặt lo lắng của hắn nói: ” Ta hỏi cậu, cậu thực sự thích con bé Sona kia chứ?”
John lập tức gật đầu, bây giờ hắn không muốn dấu gì cả, hắn không muốn mình lại phải hối hận như chuyện của Miss và Nami.
Ông lão bị câm kia thở dài nói: “Nếu vậy thì chỉ còn cách đó mà thôi, đấy là cậu phải hấp thụ toàn bộ sức mạnh Pháp Thuật Cổ Ngữ ở bên trong chiếc đàn ấy vào người, có như vậy khi chiếc đàn mất đi Ma Pháp Cổ Ngữ ấy, lời nguyền nhất định sẽ giải. Thế nhưng không phải ai cũng có thể hấp thụ được, phải là người được chiếc đàn kia đồng ý làm việc đó.”
“Phải được nó đồng ý ư?” – John kinh ngạc nói
Ông lão bị câm gật đầu nói: “Đúng vậy, chiếc đàn ấy có linh tính và nó biết được nỗi khổ của chủ nhân mình nên rất muốn giúp chủ nhân của nó, vì nó không thể tự loại bỏ đi sức mạnh phép thuật cổ ngữ kia ở bên trong nên chỉ có thể lựa chọn được người xứng đáng làm điều đó, và cậu đã được nó lựa chọn.”
John hiểu ra vấn đề nói: “Nếu vậy thì làm ngay thôi, tôi không thể để cho cô ấy suốt đời không thể nói chuyện được.”
Ông lão bị câm nhìn vào quyết tâm của hắn nói: “Cậu chắc chứ? Việc này sẽ đánh đổi cả tính mạng của bản thân, giả sử như cậu chết đi Sona con bé sẽ rất đau khổ.”
John cũng nghĩ đến điều đó nên cũng vô cùng khó xử. Hắn hỏi: “Vậy bí mật thứ hai ông muốn nói là gì?”
Ông lão gật đầu nói: “Bí mật thứ hai chính là ta vốn không phải là con người.”