Chương 92: Thư Bạn

Trong một đêm, Giác Lệ Tiếu chết, bang Ngư Long Ngưu Mã đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tất cả bị thiêu thành tro bụi. Vì chuyện này mà giang hồ xôn xao ầm ĩ, danh tiếng Tứ Cố Môn vang xa, so với năm đó thì chỉ có hơn chứ không kém, các môn phái lớn đều lần lượt tới thăm hỏi, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Giác Lệ Tiếu vừa mới chiếm thế thượng phong, sao trong một đêm đã thất bại thảm hại đến như vậy? Phó quân sư của Tứ Cố Môn rốt cuộc đã sử dụng phép thần thông cỡ nào mà khiến Giác Lệ Tiếu thất bại triệt để như thế chứ? Rốt cuộc là chiến thắng như thế nào?

Trong lòng Phó Hoành Dương cũng rất mơ hồ. Gã vẫn luôn dò xét xem Giác Lệ Tiếu đã công phá một trăm tám mươi tám nhà lao Bách Xuyên Viện như thế nào. Gã đã phái đi rất nhiều thám tử nhưng chỉ biết được Giác Lệ Tiếu tuyển mộ rất nhiều thuộc hạ, ả có mưu đồ rất lớn, thế nên đã dùng mọi thủ đoạn để lung lạc lôi kéo, khống chế những thế lực tự do trong giang hồ. Giống như việc ả có âm mưu với kinh thành, lại có ý định tấn công các môn phái lớn, chỉ trong quá trình đó thôi ả đã giết chết không ít người, cao thủ các môn phái lặng lẽ biến mất trong tay Giác Lệ Tiếu thực sự không hề ít.

Đúng vào lúc chẳng có tiến triển gì, đột nhiên lại có người từ tổng đàn bang Ngư Long Ngưu Mã gửi đến cho Phó Hoành Dương một bức thư nặc danh, muốn gã huấn luyện thủ hạ sắp xếp theo trận pháp trong thư, lại vẽ chi tiết bản đồ địa hình, bản đồ cơ quan của tổng đàn. Vốn dĩ Phó Hoành Dương không tin, gã chỉ coi đó là cái bẫy, nhưng người này lại liên tục gửi đến mấy bức thư, trong thư nói đến một vài hành động của bang Ngư Long Ngưu Mã, chưa có lần nào là sai cả. Sau đó Phó Hoành Dương dao động, phái người đến nơi đó làm mật thám, tình hình điều tra được về cơ bản giống với những gì được nói trong thư. Thế nên gã tuyển mộ rất nhiều người, bắt đầu sắp xếp luyện pháp trận, bắt tay với thám tử không rõ là ai trong bang Ngư Long Ngưu Mã kia vài lần, hẹn rằng chỉ cần pháo lửa bên trong tổng đàn được bắn lên là Tứ Cố Môn sẽ đánh vào tiếp tay.

Nhưng rốt cuộc người gửi thư đến là ai, những bức thư đó được gửi ra như thế nào? Rốt cuộc những người nào đã ẩn nấp trong bang Ngư Long Ngưu Mã, thậm chí vào đêm Giác Lệ Tiếu bỏ mạng? Là ai đã công phá những cái lồng sắt trong Si Mê Điện, thả những kẻ vô hồn kia ra? Là ai đã khởi động cơ quan khiến trận thế mất hiệu lực, cơ quan bị phá hủy hoàn toàn? Là ai đã giết Tuyết công công? Còn về việc sau cùng, ai đã giết chết Giác Lệ Tiếu? Phó Hoành Dương cũng không hề biết.

Lòng gã cực kì bất an.

Các môn phái lớn liên tiếp gửi thư đến chúc mừng, người người lũ lượt đến chia vui kết giao. Vị quân sư thiếu niên khí phách hiên ngang nhưng trong lòng lại đang hoang mang, vô cùng mê muội. Đúng vào lúc đang cực kì mơ màng thì gã lại nghĩ đến Lý Liên Hoa.

Nhưng Lý Liên Hoa đã mất tích, có khi đã chết rồi. Gã không biết nên tìm ai để thổ lộ nghi vấn trong lòng, cũng không rõ liệu có phải cảm giác mê muội to lớn ấy sẽ trói buộc gã hết đời này kiếp này không.


Trong Bách Xuyên Viện.

Vân Bỉ Khâu bị thương cực nặng, cũng không biết là tuyệt thế thần công cỡ nào đã làm y bị thương, đại phu Bạch Giang Thuần mời đến tất nhiên chẳng thể chữa trị được. Vân Bỉ Khâu trọng thương nên thể chất hư nhược, dược mà đại phu kê cho y lại không uống, thậm chí cơm cũng chẳng ăn, nếu không phải thỉnh thoảng có người ép y ăn linh đơn thì e rằng y sớm đã bỏ mạng rồi. Bắt đầu từ khi Kỷ Hán Phật xông vào phòng, y chỉ một mực chờ chết.

Bạch Giang Thuần bắt tay vào điều tra chuyện bản đồ bị tiết lộ, càng tra càng thấy kinh hãi. Bản đồ mà Vân Bỉ Khâu mô tả được kẹp trong thư từ hàng ngày của Bách Xuyên Viện, dùng một loại mực nước đặc biệt để viết chữ, trên bề mặt vốn là viết cho Pháp Không phương trượng, đưa cho Bạch Giang Thuần đóng dấu lên rồi phái tín sứ Bách Xuyên Viện đưa đi. Đến giữa đường thì bức thư đó đã hoàn toàn khô mực, bút tích viết cho Pháp Không Phương trượng đã biến mất, mà một dòng bút tích được che giấu bởi loại mực kia lại hiện lên, thế là không hiểu sao tín sứ lại chuyển nó đến tay Giác Lệ Tiếu.

Nội dung trong bức thư đó cũng được giấu đi bởi một loại dược kì lạ. Vân Bỉ Khâu quét trên giấy một lớp bí dược dày đặc để ẩn đi toàn bộ bản đồ, loại bí dược được đổ ra từ trong bình, chưa qua ba ngày thì sẽ vẫn giữ được màu trắng, rồi sau đó màu trắng kia sẽ dần dần biến mất, để lộ ra hình vẽ ban đầu ở phía dưới.

Thư tín mà y dùng thủ đoạn ấy để gửi đi không biết có bao nhiêu bức. Cứ nghĩ đến việc bản thân vô tri vô giác đóng dấu lên những bức thư đó là Bạch Giang Thuần cảm thấy rợn cả tóc gáy. Y đối xử với Vân Bỉ Khâu chân thành, tin tưởng như huynh đệ, nhưng trong vô thức, người huynh đệ ấy đã làm ra rất nhiều chuyện bí ẩn.

Không chỉ là gửi đi mật thư, y còn gọi từng thư đồng bên cạnh Vân Bỉ Khâu đến hỏi. Nhiều năm nay Vân Bỉ Khâu không bước chân ra khỏi cửa nên trong viện đều mặc định rằng giờ nào khắc nào y cũng nhốt mình trong phòng, kết quả hỏi ra khiến người ta kinh hãi giật mình. Gần một năm lại đây, Vân Bỉ Khâu không những đi ra ngoài vài lần mà còn thường vài ngày mới quay về, lần ra ngoài lâu nhất kéo dài đến hơn một tháng! Chỉ là y ra ngoài vào ban đêm, thỉnh thoảng ngay cả thư đồng cũng không biết y đi ra lúc nào. Người đến tìm y liên tục gõ cửa mà không thấy y đáp, lại cứ cho rằng y bệnh nặng nên đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy rồi cứ thế quay về.

Chẳng ai biết y đi đâu, thư đồng cho rằng y và mấy người Kỷ Hán Phật đến ngọn Tiểu Thanh, nhưng tất nhiên Bạch Giang Thuần biết không phải vậy. Nếu đã như vậy, những nơi Vân Bỉ Khâu đến, tám chín phần chính là tổng đàn của Giác Lệ Tiếu. Bạch Giang Thuần cảm thấy lông tóc dựng đứng, chẳng lẽ Vân Bỉ Khâu từ trước đến giờ vẫn chưa thể quên được mối tình kia, không lẽ năm đó y xin chết để hối lỗi chỉ là một âm mưu thôi sao…

Vì Giác Lệ Tiếu, y thà từ bỏ thân phận Mỹ Gia Cát để biến mình thành nô lệ dưới chân Giác Lệ Tiếu sao?

Thực sự là vậy sao? Vì Giác Lệ Tiếu, Vân Bỉ Khâu có thể làm gián điệp trong Bách Xuyên Viện mười hai năm nay? Đó là sự thật sao? Vì ả ta mà y không sợ chết?

Nhưng bang Ngưu Long Ngư Mã đã bại bởi Phó Hoành Dương, mỹ nhân thướt tha yểu điệu của ngươi đã bị ngọn lửa nóng rừng rực thiêu thành một đống xương trắng rồi.

Bạch Giang Thuần vò vò đầu, y thực sự rất muốn hỏi Vân Bỉ Khâu, Bây giờ Giác Lệ Tiếu đã chết rồi, những việc người làm vì ả còn có ý nghĩa gì nữa không? Mẹ nó chứ, nếu như một lần nữa quay lại mười hai năm trước, người có còn muốn chết vì ả không?

Nhưng Vân Bỉ Khâu không trả lời Bạch Giang Thuần bất kì câu hỏi nào.

Y chỉ có một thái độ.

Chi bằng chết đi cho rồi.


Thời hạn mười ngày chớp mắt đã trôi qua.

Bạch Giang Thuần vẫn chưa điều tra ra được manh mối Vân Bỉ Khâu nhận tội thay ai, nhưng lại tra được rất nhiều nội tình việc Vân Bỉ Khâu điều tra về Bách Xuyên Viện, với đủ các chứng cứ cách thức y trao đổi với Giác Lệ Tiếu. Rồi lại truy hỏi đám mã phu trong viện, các khách điếm dọc đường dưới núi, hỏi thăm từng khách điếm dọc đường dưới chân núi Thanh Nguyên, xem Vân Bỉ Khâu đã từng đặt chân ở nơi nào.

Kết quả điều tra được rất rõ ràng.

Vân Bỉ Khâu tướng mạo tuấn tú, tóc mai lại bạc, vẻ mặt tiều tụy, người này đi trên đường cực kì bắt mắt, người nhớ được y cũng khá nhiều. Bạch Giang Thuần phái người đi dò hỏi, kết quả thu được rất nhiều. Dọc đường Vân Bỉ Khâu đã nghỉ lại không ít khách điếm, nhưng y đến một mình, đi đứng xem chừng rất cực khổ. Mấy lần rời khỏi Bách Xuyên Viện, đích thực y đã đến tổng đàn của Giác Lệ Tiếu, lần lâu nhất, trừ khi lộ trình khứ hồi, y đã ở trong tổng đàn của Giác Lệ Tiếu hơn hai mươi ngày.

Thời hạn mười ngày đã đến, Kỷ Hán Phật hạ lệnh cho các đại đệ tử trên dưới Bách Xuyên Viện, cùng với các môn khách phụ trách truyền lệnh, dẫn ngục, nhập lao đến đình viện nghe lệnh. Mọi người sớm đã hay tin Vân Bỉ Khâu bị nghi là phản đồ, bị Kỷ Hán Phật cầm tù, hôm nay nghe thấy hiệu lệnh thì biết chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, ai nấy đều đến rất sớm. Khi ba người Kỷ Hán Phật, Bạch Giang Thuần, Thạch Thủy đến đình viện thì đã là hoàng hôn. Tịch dương bát ngát, cây xanh trong đình viện đen tựa mực, cành nhánh thì như những con quạ.

Kỷ Hán Phật chậm rãi bước lên bậc thềm, hắn đứng dưới mái hiên chính đường, Bạch Giang Thuần và Thạch Thủy đứng hai bên trái phải. Đình viện Bách Xuyên Viện không lớn, chỉ chứa được mấy chục người, lúc này lặng ngắt như tờ. Mấy chục người này đều là những nhân vật quan trọng có thế gây chấn động giang hồ, bao gồm cả Hoắc Bình Xuyên, Phụ Nam Phi, vân vân… Cũng có những người quan hệ tốt với Bách Xuyên Viện như Tứ Hổ Ngân Thương Vương Trung, Hà Chương, Lưu Như Kinh, thậm chí còn có cả Lục Kiếm Trì, vị đệ tử Võ Đang gần đây hành tẩu giang hồ có chút danh vọng.

Chuyện Vân Bỉ Khâu tư thông với địch, từ khi bang Ngưu Long Ngư Mã bị tiêu diệt đến giờ chắc chắn là một chuyện lớn trong giang hồ. Nếu như ngay cả đến Phật Bỉ Bạch Thạch cũng không thể tin tưởng thì giang hồ còn có phe phái chính nghĩa nào có thể tin cậy được? Còn có người nào có thể tin tưởng đây? Có thứ gì là thực sự không thay đổi chứ? Chẳng lẽ trên đời này thực sự không có vùng đất thánh nào khiến người ta một lòng hướng về, thực sự không có sức mạnh nào khiến người ta toàn tâm nương tựa sao?

Vân Bỉ Khâu là thám tử của Giác Lệ Tiếu, nếu y là thám tử của Giác Lệ Tiếu, vậy tất cả những việc Bách Xuyên Viện làm từ xưa đến này không phải hoàn toàn chính xác, không phải không thể nghi ngờ gì sao? Nói không chừng vào lúc nào đó cũng đã khiến người tốt chịu oan uổng cũng nên. Những hung phạm giang hồ mà gần đây Bách Xuyên Viện bắt được, có khi phải đến vài người là vô tội cũng nên.

Đối với việc cùng chất vấn Vân Bỉ Khâu, những người lũ lượt kéo đến đông nghìn nghịt. Bách Xuyên Viện ổn định giang hồ mười mấy năm qua đã ngả nghiêng, bất luận làm gì Vân Bỉ Khâu cũng không thể cứu vãn được danh tiếng của Bách Xuyên Viện, cũng chẳng thể thu lại được lòng người giang hồ. Vì vậy hôm nay Kỷ Hán Phật vừa hạ lệnh xuống đã có rất nhiều người đến nghe, một tòa viện nho nhỏ của Bách Xuyên Viện, một nơi mộc mạc tự nhiên lại chen chúc không ít nhân vật lớn.

Kỷ Hán Phật đứng đó, hai đệ tử Bách Xuyên Viện đỡ Vân Bỉ Khâu đi ra. Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt y trắng bệch như xác chết, người gầy trơ xương, mới chỉ mười mấy ngày mà vị Mỹ Gia Cát phong độ phi phàm năm đó mái tóc đã bạc phơ, nhìn giống như một bộ xương sống biết đi. Mọi người trong phòng đều là cao thủ, mặc dù bình thường Vân Bỉ Khâu không ra khỏi cửa nhưng cũng có vài lần gặp gỡ bọn họ, giờ đột nhiên thấy y trở thành như vậy thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao tài che giấu rất tốt nên chẳng ai nói gì cả.

- Giang Thuần. – Kỷ Hán Phật nói chuyện không hề khách khí, cũng không nhìn người trong viện đang đứng chen chúc, nói thẳng. – Công bố mọi thứ ngươi mới điều tra được cho mọi người đi.

Bạch Giang Thuần thở dài rồi lại hầm hừ vài tiếng:

- Hôm nay Bách Xuyên Viện có đại sự, làm phiền chư vị đường xa tới đây. - Từ trước đến giờ y không thích nói lời khách sáo, thuận miệng nói vài câu rồi vào thẳng vấn đề chính. - Giác Lệ Tiếu liên tục phá bảy đại lao của ta, tất cả bản đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao trong thiên hạ mà Bách Xuyên Viện cất giữ đã bị tiết lộ. Vài ngày trước, đại ca và huynh đệ bọn ta đã cùng điều tra, kết luận rằng Vân Bỉ Khâu đã trộm bản đồ, bản thân hắn cũng đã thừa nhận. Căn cứ theo báo cáo của đệ tử ba mươi tám nơi, trong một năm, Vân Bỉ Khâu đã đến tổng đàn của bang Ngư Long Ngưu Mã ở dưới chân núi Đoạn Vân bốn lần. Lần thứ nhất ở lại ba ngày, lần thứ hai ở lại mười ngày, lần thứ ba ở lại mười bảy ngày, lần thứ tư ở lại hai mươi tám ngày. Mỗi lần Bách Xuyên Viện vây quét nhằm vào Giác Lệ Tiếu đều không thành công, Bỉ Khâu cũng thừa nhận là hắn đã tiết lộ tin tứcra việc Lý lâu chủ lầu Liên Hoa vân cát tường Lý Liên Hoa bị hại trong ngọn núi phía sau trấn A Thái, Vân Bỉ Khâu cũng đã đích thân thừa nhận, hắn đã nhận chỉ thị giết người của Giác Lệ Tiếu. – Đôi mắt nhỏ tí của y đảo khắp bốn xung quanh. – Căn cứ vào những việc bên trên, Vân Bỉ Khâu đích thực là tâm phúc đã ẩn nấp trong Bách Xuyên Viện của Giác Lệ Tiếu, thậm chí cái chết của hai đệ tử Bách Xuyên Viện là Tả Tam Kiều và Tần Luân Vệ cũng là do Vân Bỉ Khâu lén hạ thủ.

Những lời này được nói xong, Vân Bỉ Khâu không nói không rằng, y thừa nhận tất cả. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cực kì kinh ngạc, mấy người quen biết Vân Bỉ Khâu dường như không dám tin vào tai mình. Kỷ Hán Phật nói:

- Thân là một trong bốn người đứng đầu Bách Xuyên Viện, giết hại đồng môn và những người vô tội đã là tội ác không thể tha thứ, huống chi dây dưa với Giác Lệ Tiếu khiến thị phi đảo lộn, làm điều sai trái. Từ giờ này phút này trở đi, Vân Bỉ Khâu bị đuổi ra khỏi Bách Xuyên Viện, tất cả tội giết người phạm phải, hôm nay phải lấy mạng đền mạng, chư vị sẽ là người làm chứng.

- Cái gì… - Lục Kiếm Trì buột miệng kêu lên kinh ngạc.

Y ngao du giang hồ cũng đã được một khoảng thời gian nhưng chưa từng thấy nơi nào phán tội nhanh như vậy, hành hình kiên quyết như thế. Chỉ vài câu ngắn ngủi, trước nguyên nhân sau hậu quả, giải thích rõ ràng rành mạch, ngay sau đó lập tức hành hình. Thạch Thủy rút trường kiếm ra, lành lạnh nhìn chằm chằm vào y.

- Ngươi hỏi chính hắn xem hắn có đáng chết không?

Lục Kiếm Trì hoang mang không biết làm sao, y nhìn Vân Bỉ Khâu, lại thấy Vân Bỉ Khâu nhắm mắt lại, gật gật đầu, lẳng lặng đứng chờ chết. Những người trong viện đưa mắt nhìn nhau, mặc dù sớm đã nghe nói Vân Bỉ Khâu quy thuận Giác Lệ Tiếu, giờ bỗng nhiên thấy Kỷ Hán Phật hạ lệnh giết người thì vẫn chưa thích ứng kịp. Những người từng sống chết có nhau năm đó như Vương Trung, Hà Chương, Lưu Như Kinh đã không nhẫn nại được nữa, bọn họ đều muốn lên tiếng khuyên can. Đúng vào lúc mọi người chộn rộn muốn được lên tiếng, Vân Bỉ Khâu lại gật đầu, nhắm mắt chờ chết.

Trường kiếm trong tay Thạch Thủy hơi nghiêng đi, hắt ra ánh hoàng hôn, lặng lẽ đâm về phía ngực Vân Bỉ Khâu. Đám người trong viện đều là người tài giỏi, ai ai cùng nhìn thấy rất rõ ràng mặc dù nhát kiếm đó không nhanhcũng không có tiếng động nào nhưng đường kiếm vững vàng mạnh mẽ, hơi thở ổn định. Một kiếm này đánh ra thì tuyệt đối không có người nào sống sót.

Trong nháy mắt, không ít người cảm thấy bi thương. Cho dù lúc này Vân Bỉ Khâu hồ đồ nhưng năm đó còn trẻ, nho sam chiết phiến khăn cổ, phong lưu phóng khoáng, thông minh tuyệt đỉnh thiên hạ, đã từng làm khuynh đảo biết bao thiếu nữ khuê các. Ai mà biết kết cục của y lại là cam tâm tình nguyện chết vì Giác Lệ Tiếu, vì Giác Lệ Tiếu mà bị mọi người xa lánh, chấp nhận đưa cổ ra chịu chết. Y từng lập được biết bao công danh thành tích, từng cứu được biết bao tính mạng vô tội, từng vì giang hồ mà chảy biết bao máu…

Tất cả gửi gắm trong một kiếm này của Thạch Thủy.

Kiếm xuất ra mạnh mẽ như giao long.

Kinh động đất trời mênh mang.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Thạch Thủy xuất kiếm, người này quen dùng roi dài, không biết một kiếm hắn đánh ra sẽ như thế nào.

Trong nháy mắt, Vân Bỉ Khâu sắp rơi đầu xuống đất…

Một tiếng “tinh” vang lên.

Nửa đoạn mũi kiếm bay lên trời, bị cuồng phong đánh bật ra, lắc lư rơi xuống đất, phát ra tiếng “tang”. Mái tóc dài của Thạch Thủy hất lên. Hắn xuất ra thế kiếm này đã lâu, người người tận mắt nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn đã đâm trúng cổ của Vân Bỉ Khâu, chỉ dựa vào uy lực của nhát kiếm này đã đủ để gãy đầu rồi.

Nhưng Vân Bỉ Khâu lại không hề rơi đầu. Thứ bị gãy là mũi kiếm của Thạch Thủy.

Mọi người giương mắt đờ đẫn nhìn người nhảy xuống phía sau Vân Bỉ Khâu. Người này rõ ràng đến muộn hơn Thạch Thủy nhưng một kiếm hắn đánh ra, ánh kiếm bung như một dải lụa, tư thế cực kỳ tao nhã. Không biết người này dùng bao nhiêu sức lực, hai kiếm giao nhau, mũi kiếm của Thạch Thủy bay vút lên trời, chiêu thức tung ra đã lâu nhưng hắn lại không cách nào xuất chiêu thứ hai.

Người đến là ai đây?

Kỷ Hán Phật đột nhiên nhìn thấy đường kiếm đó, ánh mắt sáng bừng lên. Bạch Giang Thuần lo lắng vui mừng đan xen nhưng lại không dám tin, y lẩm bẩm:

- Trời… trời ơi…

Chiêu thức của Thạch Thủy tung ra đã lâu, giống như cố định tại chỗ, hắn nhìn người áo trắng kia thì không nói nổi một lời. Người đến mặc áo trắng cầm trường kiếm, mặt đeo vải sa trắng. Trong tay hắn cầm một thanh nhuyễn kiếm cực dài, thân kiếm cực nhẹ cực mỏng, ánh tịch dương như muốn xuyên qua kiếm, lại giống như ánh kiếm cũng muốn thoát ra ngoài.

- Vãn… Cảnh…

Có người trong viện dường như không thể khống chế được giọng nói của mình, âm thanh đó điên cuồng mừng rõ, run rẩy, không thể tin được nhưng cũng cực kì hoảng sợ. Sau một tiếng “Vãn Cảnh”, Vân Bỉ Khâu đột nhiên mở mắt ra, y đẩy hai đệ tử đang đỡ mình. Chẳng ai ngờ được rằng, chuyện đầu tiên y làm sau khi mở mắt ra lại là cúi người nhặt lấy mũi kiếm bị gãy của Thạch Thủy, một kiếm đâm vào trước ngực.

Giờ này khắc này, y vẫn còn muốn chết!

Y không nhìn Vãn Cảnh ở phía sau mình!

Y quyết tâm chết vì lí tưởng của mình!

Thạch Thủy sững người, nhất thời không rõ có nên cứu hay không, lại thấy người đến thở dài, hắn đưa tay giữ chặt bàn tay đang nắm đoạn kiếm gãy của Vân Bỉ Khâu lại.

- Khoan đã.

Cái người đột nhiên xuất hiện ấy xuất kiếm tựa ánh trăng đánh ra một chiêu Tương Di Thái Kiếm, thứ hắn sử dụng là nhuyễn kiếm Vãn Cảnh, nếu không phải là Lý Tương Di thì còn có thể là ai được nữa?

Nhưng giọng nói này lại quen thuộc như vậy. Chỉ nghe hắn nói:

- Ngươi khăng khăng muốn chết, không phải vì ngươi quá yêu Giác Lệ Tiếu, muốn đồng sinh cộng tử với ả, mà chẳng qua là vì ngươi đã đâm Lý Liên Hoa một kiếm… - Hắn thở dài, giọng nói cực kì ôn hòa. – Bỉ Khâu à, ta đã không chết thì ngươi cần gì phải cố chấp như vậy chứ?

Mặt mày Vân Bỉ Khâu tái nhợt, toàn thân y run rẩy, dường như không dám quay đầu lại nhìn người phía sau mình. Người đó đưa ngón tay điểm vài huyệt đạo sau lưng y. Vừa điểm lên, mọi người đều nhận ra, đây đích thực là chỉ pháp Dương Châu Mạn ngay cả các huyệt đạo hắn điểm cũng đều là những huyệt đạo năm đó Lý Tương Di quen điểm.

Chẳng lẽ, người này thực sự là…

Sự kinh ngạc và vui mừng trong lòng mọi người dần dần dâng cao.

Chẳng lẽ người này thực sự là Lý Tương Di? Chẳng lẽ năm đó Lý Tương Di rơi xuống biển thực sự không chết?

Đây cũng không phải chuyện gì kì lạ, nếu Địch Phi Thanh không chết thì Lý Tương Di có lẽ cũng không chết. Nhưng nếu hắn đã không chết, vậy mười hai năm nay vì sao lại chưa từng lộ diện, để mặc Tiêu Tử Khâm nhậm chức tân Môn chủ của Tứ Cố Môn, để mặc Giác Lệ Tiếu làm mưa làm gió trên giang hồ, để mặc Bách Xuyên Viện chèo chống đại cục?

Rồi làm sao hắn biết Vân Bỉ Khâu đã đâm Lý Liên Hoa một kiếm?

Không ít đệ tử Bách Xuyên Viện chưa từng găp mặt Lý Tương Di, cùng với những vãn bối giang hồ như Lục Kiếm Trì đều bất tri bất giác mong chờ vị cao nhân tiền bối đột nhiên xuất hiện kia sẽ tháo mạng che xuống, để đám hậu nhân được nhìn thấy khuôn mặt thật. Lý Tương Di để lại quá nhiều truyền thuyết, rất nhiều giai thoại, mọi thứ đủ để khiến người ta tò mò. Lại thấy Vân Bỉ Khâu toàn thân dần ngừng run rẩy, y chậm rãi ngẩng đầu lên.

- Vân Bỉ Khâu… năm đó thì hạ độc, lần này lại đâm kiếm… làm gì còn mặt mũi nào để đối diện với Môn chủ? – Y run rẩy nói. – Chỉ có chết mà thôi…

Người áo trắng khẽ vỗ lên đầu y, ôn hòa nói:

- Nếu ngươi chết rồi, chẳng phải sẽ khiến hậu thế sau này nói chúng ta giết hại anh em, mê muội vô tri? Ngốc quá, ngốc quá… - Dáng người hắn xem ra còn mạnh mẽ trẻ trung hơn xa Vân Bỉ Khâu gầy gò tiều tụy, nói chuyện lại nhỏ nhẹ an ủi như vị trưởng bối. – Ngươi tiêu diệt bang Ngưu Long Ngư Mã, hủy đi vốn liếng của Giác Lệ Tiếu, nếu Lý Tương Di không chết, chắc chắn sẽ tự hào về ngươi.

Người khác nghe cuộc đối thoại của hai người, càng nghe càng thấy hồ đồ.

Vân Bỉ Khâu nói “Năm đó thì hạ độc, lần này lại đâm kiếm…”, dĩ nhiên là chỉ đến Lý Tương Di. Nhưng người chịu một kiếm kia là Lý Liên Hoa. Người trước mặt này nếu không phải Lý Tương Di thì làm sao lại nói rằng “Nếu Lý Tương Di không chết, chắc chắn sẽ tự hào về ngươi”?

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của mọi người nhất không phải những việc đó, mà là người này nói “Ngươi tiêu diệt bang Ngưu Long Ngư Mã, hủy đi vốn liếng của Giác Lệ Tiếu”, những lời này nghe ra thì không khỏi thấy kì lạ, ai cũng biết người tiêu diệt tổng đàn của Giác Lệ Tiếu, giết Giác Lệ Tiếu là vị quân sư thiếu niên Phó Hoành Dương.

Chợt thấy người áo trắng nhấc một bọc đồ từ dưới đất lên, mở ra, bên trong là một bộ quần áo màu xám cũ kĩ, trên vạt áo trước dính đầy vết máu, dưới bộ quần áo là một ống trúc đồng màu vàng. Hắn cầm bộ quần áo lên, chỉ vào lỗ thủng trên áo.

- Đây là y phục mà Lý Liên Hoa mặc lúc bị tấn công, mặc dù một kiếm của Bỉ Khâu quen đâm vào ngực nhưng lại tránh chỗ nguy hiểm ở tim, vì các vị đều là người rành về kiếm thuật, chắc cũng đã rất rõ.

Đám người trong viện đưa mắt nhìn nhau, một kiếm này đích thực bị lệch. Người mặc áo trắng lật qua bộ y phục màu xám, chỉ vào một vết bẩn dưới ống tay áo.

- Ở đây có một vết màu vàng, ở đây cũng có. – Hắn chỉ vào mười mấy vết tích màu vàng trên bộ quần áo, lại cầm lấy ống trúc đồng màu vàng trong bọc đồ, để trúc đồng lên những vết màu vàng trên y phục. – Các người xem đi, những vết tích màu vàng ấy là từ ống trúc này. – Hắn lắc lư cái ống trúc. – Mà thứ này, các ngươi có biết là gì không?

- Thất Diệu Hỏa. – Đột nhiên Lưu Như Kinh ngồi trong đám người lên tiếng. – Đây là Thất Diệu Hỏa.

Người mặc áo trắng chậm rãi đặt ống trúc kia xuống.

- Không sai, đây là một hỏa khí được Phích Lịch Đường trong giang hồ chế tạo, tên gọi Thất Diệu Hỏa, sau khi dẫn lửa thì sẽ nổ tung ở trên cao, ngọn lửa sẽ từ trên trời giáng xuống, Độc Lân Phấn bảy màu sẽ bay rải rác khắp nơi, đó là một hỏa khí gây sát thương diện rộng cực mạnh. – Đôi môi hắn hơi mở, nói từng chữ từng chữ. – Để vận chuyển loại hỏa khí vào trong tổng đàn của Giác Lệ Tiếu, Vân Bỉ Khâu đã một kiếm giết hại Lý Liên Hoa, mượn thân thể hắn để che giấu chúng, vận chuyển mười tám ống Thất Diệu Hỏa. Giác Lệ Tiếu đa nghi hay thay đổi, đây là cách duy nhất vận chuyển một khối lượng hỏa khí lớn vào.

- Cái gì? – Bạch Giang Thuần đột nhiên nhảy dựng lên. – Chẳng lẽ… chẳng lẽ thực sự… - Y chỉ vào Vân Bỉ Khâu, thét lên thất thanh. – Bỉ Khâu không phải nội ứng của Giác Lệ Tiếu, mà là nội ứng của Bách Xuyên Viện ở chỗ của Giác Lệ Tiếu sao?

- Không sai. – Giọng nói của hắn vô cùng êm tai. – Sau chuyện Phổ Thần hòa thượng của Phổ Độ Tự hại người, Vân Bỉ Khâu đã tiến hành điều tra địa đạo bên dưới Tàng Thư Lâu, truy xét được ra đệ tử Tả Tam Kiều của Bạch Giang Thuần, Vân Bỉ Khâu không vạch trần Tả Tam Kiều mà chỉ lặng lẽ giết hắn, sau đó viết một phong thư cho Giác Lệ Tiếu, nói rằng tình cũ khó quên, không kìm được tình cảm của bản thân, lại nói đến chuyện Tả Tam Kiều hành sự bị bại lộ, hắn đã giết người diệt khẩu. Giác Lệ Tiếu bảo một thám tử khác mai phục trong Bách Xuyên Viện là Tần Luân Vệ báo cáo lại, hắn nói đích thực có chuyện này, từ đó hai người thư qua tin lại với nhau. – Hắn lấy ra một xấp thư từ trong người. – Đây đều là thư Bỉ Khâu tự tay viết.

Bạch Giang Thuần nhận lấy xấp thư. Đây là những bức mật thư đã lén tuồn qua tay y, y đọc thật nhanh những thứ đó một lượt, càng đọc càng thêm kinh ngạc. Người áo trắng tiếp tục nói:

- Để giành được lòng tin của Giác Lệ Tiếu một lần nữa, Giác Lệ Tiếu bảo sao Bỉ Khâu nghe vậy, hai tay dâng cho ả địa đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao, phân tích những nhược điểm của Bách Xuyên Viện, vân vân… Hắn đã tiêu tốn mất hơn nửa năm, cuối cùng cũng có được lòng tin của Giác Lệ Tiếu. Thế rồi hắn đi đến tổng đàn của bang Ngư Long Ngưu Mã, thực hiện một số điều chỉnh nho nhỏ với những cơ quan mà Giác Lệ Tiếu đã bài trí, gợi ý xây dựng những cái lồng hàn thiết, gợi ý nhốt những tên ác nhân được cứu về từ những địa lao vào trong Si Mê Điện, gợi ý bài trí Thái Cực Ngư Trận của mình trong đình viện… Vân Bỉ Khâu đã có rất nhiều gợi ý, Giác Lệ Tiếu tiếp thu một phần rất lớn trong đó. – Hắn mỉm cười. – Mà trong những kẻ Giác Lệ Tiếu cứu về từ một trăm tám mươi tám nhà lao lại có một kẻ là tay trong của Vân Bỉ Khâu, sau khi được cứu thì Giác Lệ Tiếu bảo sao hắn nghe vậy nên không bị đưa vào Si Mê Điện, Giác Lệ Tiếu giao phó cho hắn những nhiệm vụ quan trọng. Cùng lúc Si Mê Điện bị phá, người này lại khởi động cơ quan khiến toàn bộ cơ quan trong tổng đàn bị phá hủy, tiếp đó châm ngòi Thất Diệu Hỏa, hỏa khí có lực sát thương cực mạnh. Cơ quan bị phá, lòng người tan rã, trời lại giáng xuống trận dông lửa, khí độc mù mịt, bang Ngư Long Ngưu Mã chắc chắn bị hủy diệt.

Khuôn mặt Kỷ Hán Phật trong nháy mắt lộ ra vẻ kích động hiếm thấy.

- Những lời này là thật sao?

- Thật đấy. – Người mặc áo trắng lấy ra một con dao găm từ trong bọc đồ. – Vân Bỉ Khâu bị trọng thương, căn nguyên là vì hắn muốn loại bỏ toàn bộ trở ngại để tiêu diệt bang Ngư Long Ngưu Mã, thế nên đã một thân một mình xông vào giết Tuyết công công.

- Tuyết công công? – Bạch Giang Thuần kinh hãi kêu lên thất thanh. – Tên đó còn sống sao?

Người mặc áo trắng gật đầu, đưa dao găm trong tay qua. Bạch Giang Thuần nhìn thấy con dao găm màu hồng phấn thì biến sắc. Đây là Tiểu Đào Hồng, tất nhiên y nhận ra. Từ sau vụ án Khang Huệ Hà, Tiểu Đào Hồng vẫn được giữ trong phòng binh khí của Bách Xuyên Viện, ngoài bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch bọn họ ra thì không ai có thể lấy được. Người mặc áo trắng tiếp tục nói:

- Bỉ Khâu tập kích lén sau lưng, quả thực đã giết được Tuyết công công. Có điều trước khi chết, Tuyết công công đã phản kích lại một đòn và cũng khiến hắn chịu rất nhiều đau đớn. Các ngươi không chữa trị khỏi được cho hắn, là vì luồng chân lực độc môn Tuyết Dung Hoa của Tuyết công công cực kì khó chữa, nghe nói người trúng phải chưởng pháp của lão, không có hoa “vong xuyên” thì không thể cứu được.

- Thì ra là như vậy. – Kỷ Hán Phật gật đầu. – Các hạ biết rõ ràng chuyện của Vân Bỉ Khâu, không biết rốt cuộc các hạ là ai? Việc đã đến nước này, liệu các hạ có đồng ý cho chúng ta biết thân phận không?

- Cái này…

Người mặc áo trắng hơi do dự, Kỷ Hán Phật lại nói:

- Những vật chứng các hạ mang đến, như y phục của Lý Liên Hoa, hỏa khí giấu dưới người Lý Liên Hoa, rồi thư từ riêng của Giác Lệ Tiếu và Vân Bỉ Khâu, không biết những thứ đó các hạ có được từ đâu? – Hắn thản nhiên hỏi. – Không phải là ngụy tạo đấy chứ?

- Đương nhiên là… không phải. – Người mặc áo trắng than thở, hắn tháo mạng che mặt xuống.

Mọi người cùng nhìn quan. Chỉ thấy người này mặt mũi nho nhã, khuôn mặt quen thuộc, chính là Lý Liên Hoa. Trong đám người, có một kẻ kêu ầm rồi nhảy lên.

- Tên lừa đảo! Tên lừa đảo ngươi vẫn còn sống đấy à!

Lý Liên Hoa cười cười với Thi Văn Tuyệt, Thi Văn Tuyệt ngẩn ra. Y đã quá quen thuộc với người này nhưng bây giờ hắn thay bộ quần áo mới, cầm thanh kiếm truyền thuyết trong tay thì bỗng nhiên thay đổi hẳn. Y không chỉ ra được là thay đổi chỗ nào, đầu óc cứ trống rỗng, mơ màng.

- Này tên lừa đảo, ngươi không chết thì thôi, đang yên đang lành sao lại đi giả mạo Lý Tương Di làm gì?

Lời này vừa nói ra, trong viện cuối cùng cũng rộ lên những tiếng ồn ào, những người như Vương Trung, Hà Chương, Lưu Như Kinh cùng với Lục Kiếm Trì đã có duyên gặp mặt Lý Liên Hoa, đúng là rất quen thuộc với người này, vậy nên càng chắc chắn người này tuyệt đối không phải Lý Tương Di. Tuyệt đối không thể là Lý Tương Di được.

Nhưng mà…

Nhưng mà những chuyện này vốn đã rất rõ ràng, chỉ là người ta không muốn thừa nhận. Những việc tuyệt vời đã xảy ra năm đó, đến bây giờ sẽ chỉ là những chuyện hết sức tầm thường, bất luận khuôn mặt người này có thân thuộc như thế nào thì hắn cũng không thể là Lý Tương Di được.

- Khụ khụ… - Giọng Vân Bỉ Khâu vừa yếu ớt vừa mệt mỏi. – Môn chủ…

Một tiếng “Môn chủ” của y khiến Kỷ Hán Phật buột miệng nói:

- Môn chủ!

Bạch Giang Thuần cũng gọi “Môn chủ”, Thạch Thủy lại gọi “Đại ca”, tuổi của hắn lớn hơn nhưng lại gọi Lý Tương Di là “Đại ca”, đó là sự khâm phục xuất phát từ trái tim. Mấy người Vương Trung đưa mắt nhìn nhau, vạt áo tung bay, tất cả quỳ xuống.

- Tứ Hổ Ngân Thương Vương Trung, Hà Chương, Lưu Như Kinh, Âu Dương Long… bái kiến Môn chủ!

Kỷ Hán Phật bước nhanh lên trước, mấy người quây lại xung quang Lý Liên Hoa và Vân Bỉ Khâu, trong lòng cực kì mừng rỡ nhưng mặt mũi lại nhăn nhó, nói không nên lời. Lý Liên Hoa thở dài, hắn lấy một thứ từ trong người ra.

- Bỉ Khâu.

Hai mắt Vân Bỉ Khâu vẫn đờ đẫn vô thần. Từ sau chuyện Bích Trà năm đó, thực sự không giờ nào phút nào là y không muốn chết, kéo dài hơi tàn mười hai năm, cuối cùng cũng diệt được Giác Lệ Tiếu, gặp được Lý Tương Di, trời cao không bạc đãi y, kiếp này không còn gì để yêu thì còn sống để làm gì?

Cành hoa nhỏ màu xanh ngọc bích trong tay Lý Liên Hoa lấp lánh như ngưng đọng sương sớm, giống như chạm vào là sẽ tan ra. Bạch Giang Thuần giật mình.

- Đây là?

Lý Liên Hoa nói:

- Đây là hoa vong xuyên.

Hắn đặt bông hoa nhỏ đó vào tay Vân Bỉ Khâu.

- Đây là tấm lòng của Tứ Cố Môn Phó Hoành Dương.

Trong đôi mắt vô hồn của Vân Bỉ Khâu cuối cùng cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Phó Hoành Dương?

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Ta từ đỉnh Đoạn Vân đến đây, nếu không có Phó Hoành Dương giúp đỡ thì đã chẳng thế tìm được những thứ này từ tổng đàn đổ nát của Giác Lệ Tiếu rồi, chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Hắn giải thích mấy câu thì mọi người mới biết, đêm đó hắn và Địch Phi Thanh đã công phá những lồng sắt trong Si Mê Điện, thả những kẻ có xác nhưng vô hồn kia ra. Sau đó Địch Phi Thanh chặn Giác Lệ Tiếu lại, còn hắn thì rời khỏi tổng đàn bang Ngư Long Ngưu Mã, quay về đỉnh Đoạn Vân. Hắn tìm được bộ áo dính máu, lấy được những xấp thư nhưng không tìm được Vãn Cảnh ở đỉnh Đoạn Vân. Tình hình dưới chân núi đã ổn định, hắn liền viết một bức thư cho Phó Hoành Dương.

Tất nhiên Lý Liên Hoa không nói vì viết bức thư đó mà hắn bị giày vò trên đỉnh núi mấy ngày, cũng nhân tiện bồi bổ cơ thể. Viết được vài ba chữ, hắn phải đợi nửa ngày mới tranh thủ được lúc những bóng đen kia bay đi để viết thêm vài ba chữ nữa, viết xong hắn đã đổ mồ hôi lạnh mấy lần. Hắn là tri kỉ của Phó quân sư, tất nhiên hắn biết lần này Tứ Cố Môn công thành danh toại, lưu danh muôn đời, Phó Hoành Dương chắc chắn sẽ rất hoang mang mơ hồ, không hiểu trời trăng gì, thế nên hắn đã kể qua nỗi khổ tâm của Vân Bỉ Khâu, mong Phó quân sư phái người đi tìm giúp hắn Tiểu Hồng Đào, hỏa khí và Vãn Cảnh trong đống tàn tro.

Lần này Phó Hoành Dương hành động cực nhanh, không những điều động cả trăm người lục tung tổng đàn mà bản thân y còn tự mình đến nói chuyện tỉ mỉ với Lý Liên Hoa. Sau cùng tìm thấy được Vãn Cảnh trong ngăn bí mật tại khuê phòng của Giác Lệ Tiếu, những cái bẫy mà Vân Bỉ Khâu cài trong bang Ngư Long Ngưu Mã hẳn vẫn còn rất nhiều, nhưng nhất thời khó có thể gom lại được toàn bộ, chỉ lấy được vài thứ quan trọng. Ngày Vân Bỉ Khâu chịu phạt đã đến, Lý Liên Hoa ra roi thúc ngựa, sáng sớm hôm nay đã đến được núi Thanh Nguyên, lại cứu được một mạng của Vân Bỉ Khâu đúng vào lúc Thạch Thủy ra tay hành hình.

Phó Hoành Dương chẳng những đích thân từ núi Tiểu Thanh đến, mà còn mang đến cho Lý Liên Hoa một vật bất ngờ.

Hoa vong xuyên.

Gã chỉ nghĩ Tuyết công công chết bởi tay Lý Liên Hoa, lại biết môn tà công độc ác Tuyết Dung Hoa, nếu muốn trị vết thương của Tuyết Dung Hoa thì bắt buộc phải có hoa vong xuyên. Nếu Phó Hoành Dương đã có lòng đưa đến từ ngàn dặm xa xôi như vậy, tất nhiên Lý Liên Hoa đành tiện tay cầm rồi mang đến đây, không ngờ Vân Bỉ Khâu thực sự bị thương, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Hết thảy thăng trầm, dường như đều bình thường vô vị, mà lại như lôi cuốn kinh hãi.

Thi Văn Tuyệt ngẩn ngơ nhìn Lý Liên Hoa đang được vây quanh trong đám người. Kỷ Hán Phật nhăn nhó tái mét mặt mày, đó là vì hắn quá kích động; Bạch Giang Thuần thì kêu to gọi nhỏ; Thạch Thủy chăm chăm nhìn Lý Liên Hoa, giống như người này chỉ chốc lát thôi sẽ biến mất trong không khí. Mấy người Vương Trung, Hà Chương bàn tán xôn xao, những người như Lục Kiếm Trì thì nghển cổ lên nhìn, vừa mê muội nhưng lại cũng vô cùng tò mò.

Y vẫn luôn cho rằng Lý Liên Hoa đời này sợ nhất là bị đẩy lên đầu sóng, gặp chuyện là chắc chắn hắn phải tha ngay một cái đệm lót đến, cho dù là chỗ náo nhiệt thì nhiều lắm hắn cũng chỉ đá người khác vào, còn bản thân mình thì ngồi một bên uống trà cười trộm. Trước giờ y không biết Lý Liên Hoa lại có thể thuận lợi đứng giữa mọi người cười nói đối đáp, người này khiến ai cũng để ý đến, giống như tỏa ra hào quang khắp nơi.

Một đám đông người nhanh chóng vây quanh Lý Liên Hoa. Vì Vân Bỉ Khâu bị trọng thương nên Lý Liên Hoa… Ầy, không… Lý môn chủ muốn trị thương cho y.

Có hoa vong xuyên, Vân Bỉ Khâu lại là công thần đã một mình vượt qua nguy hiểm để đánh phá bang Ngư Long Ngưu Mã, Lý môn chủ đương nhiên phải trị thương cho y rồi.

Thi Văn Tuyệt rất hoang mang. Y cảm thấy kinh hãi chấn động. Người đó… cứ như vậy liền trở thành một người khác hẳn. Y cảm thấy mình như đang nhìn một cái mặt nạ. Những người khác đều hoan hô ầm ĩ, còn y chỉ thấy kinh ngạc sợ hãi.

Người đó rốt cuộc là người thế nào? Hắn kết giao với y sáu bảy năm nay, hắn đã cảm thấy thế nào? Nếu như hắn là Lý Tương Di, vì sao lại đóng giả là Lý Liên Hoa?

Y vô cùng hoang mang nên không theo kịp đám người.

Nếu như từ lúc bắt đầu hắn đã là Lý Tương Di, từ đầu hắn đã là một vị thần, vậy vì sao lại muốn đào một cái hố dưới đất rồi nhét mình vào đó, vờ như mình là một hạt đậu?

Như vậy… thú vị lắm sao?

Nhìn những hạt đậu khác không biết chuyện cứ xưng huynh gọi đệ với hắn, nhìn những hạt đậu khác lo lắng sốt ruột cho hắn, chửi rủa mắng nhiếc ầm ĩ vì hắn, có phải hắn thấy… rất thú vị không? Lão tử và ngươi quen biết đã sáu bảy năm, có bao nhiêu lần ngươi cười nhạo nhìn lão tử, có bao nhiêu lần ngươi trêu đùa lão tử hả?

Y trừng mắt nhìn Lý môn chủ kia, không biết nên vui hay là khó chịu. Trong lòng lại bừng lên ngọn lửa giận, Thi Văn Tuyệt nhổ phì một tiếng rồi quay người rời đi.


Lý Liên Hoa bị bao vây vào Liễu Viên. Sau đó mọi người tự giác lui ra ngoài, đóng cửa lại, đợi Lý Liên Hoa trị thương cho Vân Bỉ Khâu. Vân Bỉ Khâu uống hoa vong xuyên, khoanh chân ngồi trên giường, Lý Liên Hoa vẫn dẫn chân lực Dương Châu Mạn từ đỉnh đầu y, dẫn thuốc hoa vong xuyên.

Trong phòng dày đặc chân khí, vô cùng yên tĩnh.

Sau một khoảng thời gian, Lý Liên Hoa nhẹ nhàng điểm huyệt đạo các nơi của Vân Bỉ Khâu, để y ngủ một lúc rồi dựa lên giường, thở dài. Đối với y thuật hắn nửa biết nửa không, chân khí của Vân Bỉ Khâu đã thông suốt, còn chứng hàn(*) thì hắn bất lực. Nhìn Vân Bỉ Khâu bạc cả tóc, Lý Liên Hoa lại thở dài, y nhìn bộ y phục trắng của mình thì lại thấy buồn chán ủ ê.

(*) Do chịu lạnh hoặc do dương khí suy yếu nên sinh bệnh.

Bộ y phục này mờ mờ có ánh ngọc trai, sáng trong tựa vầng trăng, đây chính là Doanh Châu Giáp. Hắn biết Bỉ Khâu thấy rất có lỗi với mình, mười hai năm trước y hại hắn trúng độc, mười hai năm sau, vì tiêu diệt Giác Lệ Tiếu nên không thể không ra hạ sách này, y đâm hắn một kiếm, sau đó một mực dùng cái chết để bồi thường. Nếu Lý Tương Di không tha thứ cho y, cho dù Kỷ Hán Phật tha thứ cho y thì y cũng sẽ tự kết liễu chính mình.

Bản thân y muốn tự tuyệt, lại chịu đựng mười hai năm, đến lúc này, cuối cùng Vân Bỉ Khâu cũng tự cho phép mình chết. Nếu không có điều kì diệu thì dù có tuyệt thế thần dược cũng không cứu được y. Vì vậy Lý Tương Di không thể không sống lại, hắn phải trở về từ dưới đáy biển.

Lý Liên Hoa cẩn thận kéo góc áo trắng như tuyết từ mép giường lại. Vân Bỉ Khâu một mực muốn chết nên căn bản không quét dọn phòng ốc, xung quanh gian phòng toàn là bụi bặm, đồng tử của y lại không dám vào trong, chỉ sợ bị trận thế của y nhốt lại rồi dăm ba ngày không ra ngoài được. Lý Liên Hoa kéo tay áo lại, vui vẻ khi thấy nó vẫn trắng trẻo, đột nhiên hắn lại thở dài. Sai rồi, sai rồi, nếu là Lý Tương Di thì chân lực sẽ cuồn cuộn khắp toàn thân, cọng tóc góc áo, không có chỗ nào là không ẩn chứa sức mạnh, làm gì có chuyện dính phải bụi chứ?

Hắn nhớ cho dù Lý Tương Di có chạy trong rừng vào một đêm mưa to thì nước mưa hay lá rụng, cứ chạm vào áo là liền bắn ra ngoài, làm gì có chuyện làm bẩn được quần áo, huống hồ là thứ bụi bặm tầm thường này?

Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ nửa ngày, hiếm khi hắn ngồi xuống rồi nghiêm túc suy nghĩ về hành vi của Lý Tương Di như vậy. Sau nửa ngày, hắn không thể không thừa nhận rằng, thực sự không biết năm đó Lý Tương Di suốt ngày lãng phí chân lực lên quần áo khắp người để làm cái gì không biết… Con người lúc còn trẻ quả nhiên không nên phô trương lãng phí, để đến lúc già rồi, muốn có thêm chút chân lực sưởi ấm cũng chẳng có mà dùng.

Lý Tương Di lúc đó… làm vậy là để “phóng khoáng” sao?

Lý Liên Hoa mặc đồ trắng, ăn năn hối hận vì năm đó đã lãng phí chân lực vô ích. Rồi hắn lại cảm thấy trong phòng chỗ nào cũng bị nứt, gió lạnh thổi vào từ bốn phương tám hướng, chẳng trách Vân Bỉ Khâu sống ở đây lại bị chứng hàn. Cái chăn mỏng tang dùng quanh năm suốt tháng trên giường kia, bên trong lại không có ruột bông, trên giường cũng không có nệm, ngay cả một cái gối cũng không luôn, ngày nào cũng ngủ trên cái giường gỗ trống trơn như vậy thì sao mà sống được chứ? Ngồi trên giường một lúc thì cảm thấy quá lạnh, hắn xuống giường thu dọn từng chồng từng chồng sách của Vân Bỉ Khâu, phủi phủi bụi, phân loại theo trật tự rồi xếp lên giá, ngay sau đó cầm một cái khăn lên bắt đầu lau bàn rất tự nhiên.

Đợi đến khi hắn lau bàn xong, quét sàn sạch sẽ, bỗng hắn cứng đờ người, kêu lên “ui cha” một cách vô cùng sợ hãi.

Sai rồi sai rồi, Lý Tương Di, cái tên cao ngạo hợm hĩnh đó ngay đến khi ăn cơm, thỉnh thoảng cũng có mỹ nữ tranh nhau gắp cho hắn, làm sao hắn lại quét nhà được chứ? Sai to rồi, nhầm lớn rồi, tuyệt đối không thể được. Hắn vội vàng chuyển những cuốn sách vừa dọn gọn ra, cực khổ suy nghĩ về Thái Cực Ngư Trận của Vân Bỉ Khâu xếp lại từng cuốn như ban đầu.

Luống cuống một lúc, khó khăn lắm Lý Liên Hoa mới làm cho căn phòng sạch sẽ gọn gàng quay về trận pháp như lúc trước, đang suy nghĩ xem có nên lấy một ít bụi cát rồi rải quanh phòng cho giống y như đúc không… thì Vân Bỉ Khâu trên giường đột nhiên ho lên vài tiếng, y chậm rãi mở mắt ra.

Một lúc rất lâu trôi qua.

- Cảm thấy thế nào rồi? – Bên tai có người nhẹ nhàng nói, âm thanh vô cùng quen thuộc.

Y hoảng hốt một lúc khá lâu mới khẽ mấp máy môi.

- Môn chủ…

Người đó gật gật đầu. Mắt Vân Bỉ Khâu đã ươn ướt.

- Ta… ta…

- Bỉ Khâu à. – Giọng nói của người đó rất thân quen, thân quen quá đỗi mà cũng xa lạ quá chừng. – Năm đó ở bờ Đông Hải, ta một mình đối đầu với hai thuyền lớn của Kim Loan Minh, trước không có đường đi, sau không có cứu viện… Ta khổ chiến một ngày một đêm với Kim Loan Minh, đánh tới nỗi rơi mất Thiếu Sư, Bích Trà Độc phát tác, mặc dù đánh chìm hai thuyền của Kim Loan Minh nhưng lúc đó trong lòng ta, thực sự đã hận ngươi thấu xương.

Vân Bỉ Khâu không kìm được run rẩy toàn thân. Y gần như không dám tưởng tượng ngày đó Lý Tương Di rốt cuộc đã sống tiếp như thế nào, hàm răng y va vào nhau kêu lập cập. Người kia thở dài.

- Sau đó ta bại dưới chưởng của Địch Phi Thanh, lúc chìm xuống biển, ta đã thề rằng mình tuyệt đối không thể chết được. – Hắn gằn từng chữ. – Ta đã thề, cho dù có chìm xuống địa ngục, ta cũng phải bò về để báo thù. Ta muốn giết ngươi, giết Giác Lệ Tiếu, giết Địch Phi Thanh, thậm chí ta muốn giết Kỷ Hán Phật, Bạch Giang Thuần. Vì sao lúc ta đau khổ nhất, khắc khoải nhất, cực khổ chờ đợi từng ngày từng đêm thì những người là huynh đệ cắt máu ăn thề lại không một ai đến trợ giúp, không một ai lo lắng cho ta, thậm chí lúc sắp chết cũng không một ai tiễn đưa ta!

Giọng điệu của hắn đột nhiên có chút trầm bổng, chuyện ngày đó bỗng hiện cả lên, những lời thề hắn đã lập, từng câu từng chữ, vĩnh viễn không thể nào quên được. Vân Bỉ Khâu mở to mắt, trong nháy mắt y gần như đã biến thành một người chết.

- Nhưng thực sự… sinh mệnh chỉ thoáng qua như vậy… - Người đó khẽ thở dài. – Không phải ta cứ hạ nhiều lời thề cực độc, hay không muốn chết gì gì đó là có thể tái sinh trong biển lửa. – Hắn ngừng lại một lúc để lòng mình bình tĩnh lại. – Sau khi rơi xuống, ta chìm vào biển, sau đó bám vào xác tàu của Địch Phi Thanh, nổi lên mặt nước.

Vân Bỉ Khâu nghe đến đây, hô hấp nín lại rất lâu cuối cùng cũng thở hắt ra, đột nhiên y kịch liệt ho.

- Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…

- Ta cho rằng mình sẽ có thể lấy mạng các ngươi rất nhanh chóng. - Giọng điệu người nói dần dần pha theo chút trào phúng, dường như từ lúc đó, hết thảy đều dần dần trở nên nhẹ nhàng. -Nhưng ta nhận một chưởng của Địch Phi Thanh, thương thế rất nặng, dưỡng thương cũng mất rất lâu. Mà so với việc dưỡng thương, việc gay go nhất lại là… ta không có tiền.

Vân Bỉ Khâu ngẩn người. Lý Liên Hoa nói:

- Lúc đó thương thế của ta nặng lắm, vừa không thể cày cấy, cũng không thể nuôi được cá, đừng nói đến chặt củi dệt vải gì gì đó…

Vân Bỉ Khâu khàn khàn nói:

- Vậy…

Vậy rốt cuộc hắn sống tiếp như thế nào?

- Ngươi có nhớ, Môn chủ Tứ Cố Môn có một tấm lệnh bài. - Lý Liên Hoa chìm vào trong hồi ức. - Lệnh bài Môn chủ, thấy lệnh bài như thấy người, với lệnh bài này, cho sống thì sống, bắt chết phải chết.

Vân Bỉ Khâu gật gật đầu.

- Môn chủ lệnh nắm quyền sát sinh trong tay, đi đến đâu là võ lâm không nơi nào là không quy phục.

Lý Liên Hoa nhe răng cười.

- Ta đem nó đi cầm được năm mươi lượng bạc.

Vân Bỉ Khâu u ám mặt mày. Tấm lệnh bài Môn chủ đó được điêu khắc từ ngọc phỉ thúy Nam Hoang, được làm theo hình kì lân, đao kiếm không làm tổn thương được, vô cùng kì diệu, nó đáng giá đâu chỉ ngàn lượng bạc. Đó là vật tôn quý vinh hiển như thế nào chứ, lệnh bài này đưa ra là thiên hạ quy phục, nếu không phải tới bước khốn khó khôn cùng thì làm sao Lý Liên Hoa lại mang nó đem cầm lấy năm mươi lượng chứ?

- Ta thuê người dỡ căn lầu trên xác con tàu gỗ của Địch Phi Thanh xuống, sửa thành một tòa lầu gỗ. – Lý Liên Hoa tiếp tục nói. – Ta sống ở bờ Đông Hải rất lâu, lúc mới bắt đầu thì rất không quen. – Hắn cười vô cùng rạng rỡ. – Nhất là lúc ăn cơm cực kì không quen, thường đến lúc ăn cơm, ta mới phát hiện ra mình không có tiền.

Vân Bỉ Khâu không nhịn được hỏi:

- Vậy năm mươi lượng…

- Năm mươi lượng kia bị ta tiêu mất mười mấy lượng chính là để tìm kiếm lầu gỗ, nếu không ngày nào cũng ở trong nhà trọ thì chẳng mấy ngày mà lại khố rách áo ôm. - Lý Liên Hoa than thở. - Lúc đó ta không có suy nghĩ dành dụm tiền, còn lại ba mươi mấy lượng cất trong túi, cứ tiện tay đặt đâu đó rồi cũng không biết đi đâu mất. Có điều cũng may là ta đã làm được một căn nhà, có nơi để ở rồi. - Hắn mỉm cười. - Ta làm mất bạc, suốt một thời gian dài không rảnh để nghĩ xem nên báo thù như thế nào, phải oán hận các ngươi ra sao. Ngày nào ta cũng chỉ suy nghĩ xem có thể ăn uống ở nơi nào đó tử tế một chút.

Vân Bỉ Khâu buột miệng nói:

- Vì sao ngài không quay về…

Còn chưa nói xong y đã biết mình sai. Lý Tương Di cực kì hận Tứ Cố Môn, hắn là người cao ngạo hỨĩnh ra sao chứ, cho dù có đói chết thì hắn cũng chẳng quay về đâu. Lý Liên Hoa cười.

- Ầy… Có những lúc, không phải là ta không muốn về… - Hắn thong thả nhớ lại. - Ta cũng không nhớ rõ lắm, có những ngày sống rất mơ hồ, có những lúc quá gian nan, ta cũng nghĩ đến việc có thể sẽ tìm ai đó giúp đỡ… Đáng tiếc đất trời rộng lớn, Lý Tương Di kết giao quá nhiều bạn bè mà kết thù cũng khắp nơi, nhưng lại chẳng có lấy một bằng hữu có thể thực lòng nhờ cậy. - Hắn khẽ than thở. - Cũng chính lúc còn trẻ quá ư phù phiếm nên chuyện gì cũng không hiểu… - Yên lặng một lúc, hắn lại cười. - Huống hồ lúc đó ngày nào ta cũng nằm trên giường, thỉnh thoảng còn chẳng bò dậy nổi, cho dù có muốn quay về thì cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi.

Vân Bỉ Khâu càng nghe càng thấy kinh hãi, nghe hắn kể rất qua loa nhưng không biết vết thương nặng như thế nào mới có thể khiến Lý Tương Di thân mang Dương Châu Mạn trầm luân đến vậy. Thấy phong thái hắn vẫn như xưa, chẳng hề nhìn ra từng bị thương nặng, lại nghe hắn nói tiếp:

- Sau đó… lúc có thể ngồi dậy, ta đã trồng rất nhiều củ cải ở sau nhà. - Mắt Lý Liên Hoa khẽ sáng lên, giống như đang nhìn thấy một quá khứ vô cùng tốt đẹp. - Lúc đó là mùa xuân, ta thấy củ cải lớn rất chậm, ngày nào cũng ra xem, ngày nào cũng ra đếm, đợi đến khi nhìn thấy bụng củ cải trồi lên khỏi mặt đất, ta mừng tới nỗi… suýt nữa thì khóc rưng rức. - Hắn nhếch khóe môi tự giễu. - Từ đó về sau ta không bị đói nữa. Rồi đến sau này, ta đã trồng củ cải, cải thảo, ớt, cải thìa vân vân… cũng từng nuôi một đàn gà mái. - Hắn nhớ đến đàn gà mái mình từng nuôi, ánh mắt vô cùng dịu dàng. - Rồi sau đó, ta nhặt lại ba mươi mấy lượng bạc ném trong vại nước, qua quãng thời gian ấy, bất tri bất giác, không hiểu sao ta lại góp đủ năm mươi lượng. – Hắn chậm rãi nói. – Thời gian đó, cách lúc ta bị chìm ở Đông Hải… đã được tròn ba năm.

Vân Bỉ Khâu chợt thấy miện mình đắng ngắt, nếu năm đó y biết sẽ có kết quả như thế này thì y thà chịu chết ngàn vạn lần chứ tuyệt đối sẽ không làm vậy.

- Ta mang năm mươi lượng đến tiệm cầm đồ chuộc lệnh bài Môn chủ. - Lý Liên Hoa mỉm cười. - Tấm lệnh bài đó vẫn còn, bên bờ Đông Hải, trong thôn Tiểu Ngư cằn cỗi, chẳng ai biết đó là thứ gì. Nhưng mặc dù tấm lệnh bài còn đó, ta lại… không nỡ chi ra năm mươi lượng bạc. - Hắn thong thả nói. - Lệnh bài Môn chủ và năm mươi lượng bạc, suy nghĩ mất nửa ngày ở tiệm cầm đồ, cuối cùng ta đã không chuộc nó lại. Sau này ta trồng rau nuôi gà, thỉnh thoảng còn ra biển bắt cá, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến một ngày chợt nhớ ra ngươi… bỗng ta phát hiện… mình đã quên mất vì sao lại hận ngươi rồi. - Hắn nhún nhún vai, phủi phủi tay. - Biển trời trong veo, cao xanh bát ngát, cây cải sau nhà nở hoa rực rỡ, cây đỗ quyên trước nhà đỏ hoa cả mắt, ngày mai ta có thể ra biển, hôm sau ta có thể lên núi, trong nhà vẫn còn bạc, trong vại nước nuôi cá vàng, quãng thời gian đó có gì không tốt chứ? – Hắn nhìn Vân Bỉ Khâu, trong mắt là sự chân thành cực kì nghiêm túc. – Vì sao ta phải hận ngươi nào?

Vân Bỉ Khâu nghẹn lời, Lý Liên Hoa nghiêm nghị nhìn y.

- Nếu ngươi phải tìm một người hận mình, thì Lý Tương Di hận ngươi đấy, nhưng Lý Tương Di thực sự đã chết rất lâu rồi.

Vân Bỉ Khâu im lặng.

- Nếu ngươi muốn Lý Tương Di quay về rồi tha thứ cho mình, ta có thể miễn cưỡng đóng giả là hắn đã sống rồi quay về… - Lý Liên Hoa than thở. - Hắn đã hận ngươi, nhưng bây giờ hắn không hận nữa, hắn cảm thấy những việc đó không quan trọng.

- Những việc đó không quan trọng sao? - Vân Bỉ Khâu khẽ nói. - Nếu những việc đó không quan trọng, thì việc quan trọng là cái gì?

- Việc quan trọng là chuyện của sau này… Ngươi nên chăm sóc thân thể cho tốt, chăm chỉ luyện tập lên, ngươi thích đọc sách thì đi thi khoa cử kiếm công danh hay lấy một thê tử chẳng hạn, làm gì cũng được, làm gì cũng tốt. - Lý Liên Hoa vô cùng vui vẻ nói. - Một công tử phi phàm thông minh tuyệt đỉnh lại anh tuấn phóng khoáng như ngươi thì có thể giống Phương Đa Bệnh, lấy một nàng Công chúa nào đó đi, chuyện đó có gì không tốt chứ?

Vân Bỉ Khâu nhìn hắn lạ lẫm, sau hồi lâu y mới nói:

- Đương kim Hoàng thượng chỉ có một Công chúa thôi.

- Công chúa thì ở đâu chẳng có, Công chúa của Thổ Phiên() cũng là Công chúa, Công chúa của Lâu Lan() cũng là Công chúa, Công chúa của Miêu Trại() cũng là Công chúa, ngươi nói xem, trong núi lớn ở Tây Nam có biết bao Miêu Trại, nói ít cũng phải đến mười hai, mười ba nàng Công chúa… - Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói.

(*) Một vương quốc từng thống trị Tây Tạng, khống chế gần như toàn bộ con đường tơ lụa suốt từ thế kỷ 6 đến thế kỷ 9.

(**) Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II Trước Công nguyên, nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố vùng Tân Cương.

(*) Miêu Trại là bản, làng của người Miêu theo cách gọi của người Trung Quốc.

Vân Bỉ Khâu thở dài thườn thượt. Một lúc không nói không rằng, y liếc nhìn Lý Liên Hoa.

- Ta đói rồi.