Chương 93: Lòng Không Vướng Mắc

Thì ra Vân Bỉ Khâu không phải thám tử của Giác Lệ Tiếu mà anh hùng tự hi sinh thân mình, một mình dấn thân vào nguy hiểm. Chuyện này đã được lan truyền khắp nơi trong giang hồ, nhất thời gây ra một hồi sóng to gió lớn, phần lớn mọi người đều tán dương Bách Xuyên Viện, rất nhiều người cảm khái, cũng có không ít người liếc xéo cười lạnh, coi đó như trò hề.

Nhưng chuyện này chỉ là một sự bắt đầu. Hiện tại người người trong giang hồ đều biết, sở dĩ Vân Bỉ Khâu không chết mà lại còn có thể sửa lại án sai, sở dĩ bọn họ có thể biết được công trạng của y là vì có liên quan tới một người chết đi sống lại. Người đó tuấn tú, mặc áo trắng đeo trường kiếm giống như thần tiên hạ thế, vừa ra tay đã cứu sống Vân Bỉ Khâu, nói vài câu đã sửa lại án sai cho Vân Bỉ Khâu, chứng kiến tại đó tổng cộng có mười mấy vị anh hào giang hồ nhưng lại không có ai dị nghị. Vị tiên nhân giống như Nhị Lang Thần hạ thế, Văn Thù Bồ Đề chuyển sinh kia, chính là Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di đã chết, được đồn đại lâu nay.

Người đó ấy mà, giang hồ đồn đại đã chết nhiều năm, nhưng các ngươi không biết là thực ra đã đi đến chốn Bồng Lai xa xôi tu tiên, bây giờ tu tiên thành công, tất nhiên hắn phải quay về. Loại phàm phu tục tử như ngươi thì tất nhiên sẽ chẳng có duyên gặp đâu.

Còn về phần Lý Tương Di chính là Lý Liên Hoa, ngày đó các vị đại hiệp lại không nói nhiều. Mặc dù cũng có những lời lưu truyền ra vào nhưng lại không có nhiều người thực sự tin tưởng, có điều để trò chuyện lúc rỗi rãi thì lại là một chuyện cười.

Ban đầu, ngươi nói người mặc áo trắng kia là trích tiên siêu phàm dùng trường kiếm đánh bại Địch Phi Thanh, sao giờ lại có liên quan tới Lâu chủ của lầu Liên Hoa vân cát tường, cái tên Lý Liên Hoa ngây ngô dại dột, lén lén lút lút kia chứ? Đó là một trời và một vực, có thúc ngựa thì cũng không theo kịp nhau được.

Vân Bỉ Khâu cuối cùng cũng không tìm đến cái chết nữa. Tứ Cố Môn đợi y chữa trị xong thì mọi người sẽ say sưa một bữa. Lý Liên Hoa ở Bách Xuyên Viện mấy ngày, nói là muốn đến xem hoa sen trong hồ ở núi Trường Bạch, sau đó cáo biệt với mọi người rồi rời đi.