Chương 91: Trường Ca Kiếm Rung Đạn Tạc

Đó là một gian phòng nhỏ có chu vi một trượng, trong phòng giăng ngang giăng dọc những sợi dây xích kích cỡ khác nhau, trên dây xích treo đủ loại dao kéo vô cùng kì lạ, vết máu bẩn dưới nền đã khiến cho người ta không còn nhìn thấy màu gạch xanh ban đầu nữa.

Có một người bị treo trong phòng, người đó bị dây xích xuyên qua xương bả vai, treo cao lên không trung, toàn thân trần truồng, trên người lại không nhìn thấy vết thương. Nhưng việc khiến Lý Liên Hoa giật mình là trên thân thể người này có rất nhiều cái bướu kì lạ, hoặc to hoặc nhỏ, hoặc tròn hoặc dẹt, nhìn mà phát hoảng, vô cùng đáng sợ. Lý Liên Hoa vừa lướt qua đã không muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng vì đã nhìn rồi nên cũng đành xem cho đến cùng, thế là hắn lại liếc thêm.

Sau đó hắn đành phải cười cười với người trong phòng.

Người đó có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xếch lên, cho dù có lưu lạc vào hoàn cảnh nào thì khuôn mặt y vẫn rất thản nhiên, không nhìn ra được cảm xúc gì, đôi mắt vẫn còn ánh sáng. Đó chính là Địch Phi Thanh. Lý Liên Hoa nhận ra y là Địch Phi Thanh, hắn ngước lên chăm chú thưởng thức dáng dấp này của y một lúc lâu. Địch Phi Thanh thản nhiên mặc cho hắn nhìn, trên mặt vẫn ung dung bình tĩnh, mặc dù rơi vào hoàn cảnh này nhưng không hề mất đi phong thái. Lý Liên Hoa nhìn một lúc, Địch Phi Thanh đợi hắn châm chọc khiêu khích nhưng lại nghe hắn lấy làm lạ hỏi:

- Trên người ngươi mọc nhiều bướu như vậy, lúc mặc quần áo ngươi nhét chúng nó vào đâu thế?

Địch Phi Thanh lãnh đạm nói:

- Tính cách của ngươi đã thay đổi rất nhiều.

Lý Liên Hoa áy náy nói:

- Cái đó hả… trong lúc nhất thời, ta chỉ nghĩ đến việc ấy thôi… - Hắn đi vào trong phòng, tiện tay mang theo cánh cửa, than thở. – Sao ngươi lại ở đây chứ?

Địch Phi Thanh bị treo lên, vết thương trên xương bả vai đã lở loét, toàn thân mọc rất nhiều cục bướu kì quái. Nhưng những thứ đó giống như không phải thân thể y, y căn bản không thèm quan tâm, chỉ lãnh đạm nói:

- Không phiền ngươi nhọc công.

Lý Liên Hoa nhìn Đông ngó Tây trong phòng. Hắn vướng sợi xích quấn trên tay, trên mắt cá cũng kéo lê dây xích, đi đứng không dễ dàng gì, muốn leo lên cũng càng khó, nhưng hắn vẫn tìm hai cái ghế chồng lên nhau, trèo lên cởi xích cho Địch Phi Thanh. Huyệt đạo toàn thân Địch Phi Thanh bị khống chế, xương bả vai bị xuyên thủng, chân khí khó lưu thông. Lý Liên Hoa tháo y xuống, y nằm dưới đất, cứng ngắc giống hệt như một cỗ thi thể. Sau một lúc, y mới bình thản nói:

- Hôm nay ngươi không giết ta, sau này ta vẫn muốn giết ngươi, muốn giết một đám người Phương Đa Bệnh, Tiêu Tử Khâm, Kỷ Hán Phật.

Không rõ Lý Liên Hoa có nghe thấy lời y nói không, hắn lấy dây xích xuyên qua xương bả vai Địch Phi Thanh ra, đột nhiên bò dậy, lật tung phòng lên tìm đồ. Hắn tìm cả nửa ngày mới thấy một cái áo cũ kĩ ri rỉ máu trong góc phòng, không biết là áo của ai, vội vàng khoác lên người y. Địch Phi Thanh ném ra những lời hằn học, nhìn thấy hắn cầm miếng vải rách trong tay thì ngẩn người, nhíu mày lại:

- Ngươi đang làm gì vậy?

- Hả? – Lý Liên Hoa bị y dọa giật nảy người, theo bản năng nói. – Ta đang nghĩ xem lấy đâu ra nước để tắm cho ngươi đây… ầy… - Hắn cười khan. – Tuyệt đối không phải ta chê ngươi hôi đâu.

Địch Phi Thanh lãnh đạm nói:

- Sống chết đến giờ vẫn còn chưa rõ, vậy mà ngươi an nhàn thoải mái thật.

Lý Liên Hoa dùng mảnh vải rách lau đi chỗ máu bị nhiễm trùng ở miệng vét thương, hắn nghiêm mặt lại:

- Nếu mảnh vải rách này có độc thì chỉ có thể nói là Bồ tát… ngài không phù hộ cho ngươi… chứ tuyệt đối không phải ta muốn hại ngươi đâu nhé.

Địch Phi Thanh nhắm mắt, lại lãnh đạm nói:

- Địch Phi Thanh ta bình sinh không biết cảm kích bất kì thứ gì.

Lý Liên Hoa lại hỏi:

- Ngươi có đói không?

Địch Phi Thanh câm lặng. Vốn dĩ y không nên mở lời, người này căn bản không phải đang “nói chuyện” với y, hắn vốn đang tự lẩm bẩm một mình. Nhưng kẻ tự lẩm bẩm đó lại nhanh chóng lau sạch sẽ người cho y rồi dùng dây xích huyền thiết trên cánh tay buộc lên lưng y, cứ thế cõng y đi ra.


Sau nửa canh giờ.

Làn khói lượn lờ, sắc nước tựa ngọc.

Địch Phi Thanh nằm trong một suối nước nóng có độ ấm vừa phải, nhìn bong bóng nước đang từ từ tuôn ra, tẩy đi sắc máu trên người mình. Y hờ hững nhìn một người đứng cách đó không xa. Người đó và y cùng ngâm mình trong suối nước nóng, điểm khác nhau là hắn đang rất bận rộn.

Bận rộn giặt quần áo, gội đầu, rồi rửa dây xích huyền thiết.

Thời gian nửa canh giờ, Lý Liên Hoa cõng Địch Phi Thanh luẩn quẩn đi một vòng quanh nhà lao bí ẩn của Giác Lệ Tiếu, phát hiện nơi này quả nhiên là một tuyệt địa(). Đây là đỉnh một vách núi. Giác Lệ Tiếu xây dựng một trang viên trên đỉnh núi, đào một hồ nước trong trang viên, nghe nói trong hồ này có nuôi đầy trùng độc hút máu, ngay đến một con cá cũng chẳng có. Vách đá nơi đây cắt thẳng xuống dưới, ở độ cao trăm trượng mà không có nổi một chỗ đặt chân, cho dù có khinh công tuyệt diệu như “Nhất Vĩ Độ Giang”() của Thiếu Lâm Tự, hay là “Thừa Bình Độ Thủy”() gì đó của phái Võ Đang thì cũng chẳng thể nào tới được. Giác Lệ Tiếu dùng một loại móc bằng tơ bạc rất nhẹ rồi mượn lực đi lên. Trong tay ả có đồ vật thuận tiện nên đi lên trở xuống rất dễ dàng, người khác vừa không có đồ chuyên dùng, lại không có tuyệt đỉnh khinh công, đến được chỗ này tất nhiên chỉ có ngã chết mà thôi.

(*) Nơi đường cùng hoặc cực kỳ nguy hiểm.

(**) Vượt sông bằng một cọng lau.

(*) Ngồi bèo vượt sông.

Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh lại rất may mắn. Giác Lệ Tiếu bị Lý Liên Hoa khích tướng nên phất tay áo rời đi, ả không muốn ở lại trên này nữa nên lập tức xuống núi, trong sơn trang này không có người, chỉ có Ngọc Điệp, Thanh Thuật cùng với mười mấy nha hoàn thư đồng khác. Bên ngoài trang viên rải rác cơ quan, bang Ngưu Long Ngư Mã có ba mươi ba cao thủ đẳng cấp “Kim Phượng Ngọc Địch” canh giữ ở các góc chết trên đỉnh núi, đích thực là vô cùng kiên cố.

Nhưng Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh lại không hề xông ra.

Trên thực tế, Lý Liên Hoa cõng Địch Phi Thanh, bắt một tiểu nha hoàn trong nhà bếp, hỏi rõ phòng của Giác Lệ Tiếu ở đâu, tiện tay trộm một giỏ đồ nhắm, sau đó trói tiểu nha hoàn đó lại giấu vào trong lu gạo, hai người chui vào phòng của Giác Lệ Tiếu. Việc bất ngờ là trong căn phòng đó lại có một suối nước nóng không lớn cũng chẳng nhỏ. Ngọn núi này cao như vậy mà trên đỉnh núi lại có một suối nước nóng, Lý Liên Hoa tấm tắc kêu lạ suốt, cực kì tán thưởng việc Giác Lệ Tiếu đã xây suối nước nóng trong phòng mình. Sau đó hắn liền ném Địch Phi Thanh vào đó, còn mình cũng nhảy vào tắm rửa.

Căn phòng Giác Lệ Tiếu tự xây dựng cho mình rất lớn, suối nước nóng nằm ngay ở góc Đông Nam căn phòng, góc Tây Nam lại có mấy dãy tủ sách, còn có một câu dao cầm(*) được lau chùi cực kì sạch sẽ, giống như thực sự có cô gái khéo léo ngày nào cũng gảy đàn vậy. Bàn được làm bằng gỗ đàn hương, ghế là ghế hoa lê, văn phong tứ bảo rồi cầm kì thư họa đủ cả, đúng là giống hệt như khuê phòng của tài nữ hàn lâm học sĩ.

(*) Đàn làm bằng ngọc hoặc có âm thanh hay.

Địch Phi Thanh chẳng thích thú gì trước căn phòng của Giác Lệ Tiếu, y chỉ lãnh đạm liếc nhìn từng dòng từng giọt máu từ trên người mình tan ra. Lý Liên Hoa rửa một lượt khắp người rồi ướt nhẹp bò lên, đến chỗ tủ sách xem xét. Địch Phi Thanh nhắm mắt lại, lén vận nội lực. Mặc dù y trúng độc khá sâu, thương thế trên xương bả vai lại nghiêm trọng, nhưng công lực thì vẫn còn. Vừa rồi Lý Liên Hoa giúp y giải huyệt đạo, nội lực mà mấy tháng nay không vận từng chút từng chút tụ lại. Chỉ là tâm pháp Bi Phong Bạch Dương mạnh mẽ ác liệt không tiện trị thương, y trúng độc quá sâu, nếu vận mạnh chân khí thì chắc chắn phủ tạng sẽ nổ tung. Giác Lệ Tiếu đã quá hiểu y nên mới yên tâm treo y trong phòng, chính xác y không thể nào tự trị thương được.

Lý Liên Hoa lấy xuống rất nhiều sách từ trên tủ, nằm bò trên bàn xem sách rất hứng thú. Địch Phi Thanh không nhìn nhưng lại biết được từng hành động cử chỉ của hắn. Nước nóng trong suối chuyển động cực kỳ ấm áp, lúc cảm nhận được sự ấm áp ấy, đột nhiên y ngẩn ngơ trong chốc lát.

Y nhớ đến Lý Tương Di.

Y nhớ loáng thoáng người này năm đó chơi cờ với hoa khôi Tụ Nguyệt Lâu thành Dương Châu, thua một ván thì đối một câu thơ, kết quả hắn thua liên tục ba mươi sáu ván, lấy son làm mực, coi tường là giấy, viết ba mươi sáu câu “Kiếp thế lụy nhân duyên ca”(*).

(*) Cuộc đời vất vả đường nhân duyên.

- Ha… - Người sau lưng ngáp một cái rồi nằm phục lên bàn, uể oải hỏi. - Ngươi có thấy đói không?

Địch Phi Thanh không đáp, sau một lúc mới thản nhiên hỏi:

- Bây giờ ngươi còn cầm kiếm không?

- Hả? – Lý Liên Hoa mông lung nói. – Ngươi không biết ý của người khác khi hỏi ngươi câu “Ngươi có đói không” tức là “Ta đã đói rồi, ngươi có muốn cùng ăn cơm không” à? - Hắn cúi xuống ghế, lấy ra hai ba cái đĩa trong cái giỏ tiện tay lấy trộm từ nhà bếp, trong mấy cái đĩa đó đều là rau trộn đã được làm rất ngon, hắn lại mó ra hai vò rượu, mỉm cười. - Ngươi có đói không?

Quả thực Địch Phi Thanh đã đói rồi.

“Roạt” một tiếng, y từ trong nước đi ra, ngồi khoanh chân bên cạnh Lý Liên Hoa, nước trên người nhỏ xuống đất. Lý Liên Hoa luống cuống tay chân cứu vớt mấy đĩa rau trộn, hắn lẩm bẩm:

- Người như ngươi đúng là thô lỗ, chẳng có lễ nghĩa gì cả…

Địch Phi Thanh ngồi xuống, cầm một vò rượu tu một ngụm. Lý Liên Hoa còn tiện tay lấy trộm hai đôi đũa, hắn gắp một miếng thịt gà trong đĩa ăn.

- Này, không phải là Giác Lệ Tiếu hết lòng với ngươi sao, làm sao lại biến ngươi thành bộ dạng như vậy chứ? - Lý Liên Hoa chậm rãi cầm một cái chân gà gặm, uống từng ngụm rượu nhỏ. -Toàn thân ngươi đầy u bướu, xem ra cũng rất đáng sợ. Chỉ có điều ba chữ “Địch Phi Thanh” dùng để dọa người thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ lúc dọa người có lẽ chẳng cần phải cởi đồ, ả làm cho ngươi mọc bướu đầy người như vậy để làm gì chứ?

Địch Phi Thanh “hừ” một tiếng, Lý Liên Hoa vốn cho rằng y sẽ không nói chuyện, chợt lại nghe thấy y đáp:

- Ả muốn bức vua thoái vị.

Lý Liên Hoa cắn nửa cái chân gà, lúng búng nói:

- Ta biết, ả muốn làm Hoàng đế, muốn ngươi làm Hoàng hậu…

Địch Phi Thanh sững người, cười lạnh:

- Ả nói ả có được thiên hạ dễ như trở bàn tay, ả muốn mời ta lên ngôi.

Lý Liên Hoa “ai chà” một tiếng, tỏ ra rất thất vọng:

- Thì ra không phải ả muốn lấy ngươi làm Hoàng hậu, mà là muốn ngươi lấy ả làm Hoàng hậu.

Địch Phi Thanh lạnh lùng nói:

- Muốn triều đình muốn giang sơn, làm Đế làm Vương, cho dù Địch Phi Thanh có muốn làm thì cũng sẽ tự mình có được, cần gì phải mượn tay phụ nhân nữ tử chứ?

Lý Liên Hoa “ừm” một tiếng.

- Vậy nên ả đã biến ngươi thành bộ dạng này sao?

Địch Phi Thanh cười:

- Ả nói muốn mỗi ngày khoét một miếng thịt trên người ta.

Lý Liên Hoa chợt hiểu ra.

- Ả muốn mỗi ngày khoét một miếng thịt trên người ngươi xuống để xả giận, lại sợ thịt trên người ngươi không đủ nhiều, khoét được hai ba lần đã chết ngóm, vậy nên mới hạ chút độc lên người ngươi, để ngươi mọc u bướu khắp người cho ả khoét mỗi ngày sao.

Địch Phi Thanh uống rượu, tức là đã thừa nhận.

- Giác đại bang chủ suy nghĩ đúng là kì diệu thật. – Lý Liên Hoa ăn mấy cái chân gà, liếc nhìn Địch Phi Thanh. – Loại độc dược này nhất định có thuốc giải, ả yêu ngươi đến phát điên phát cuồng, tuyệt đối sẽ không hạ loại độc mà không dược nào cứu được cho ngươi, huống hồ mấy cục u đó khó coi chết được, ả nhìn nhiều thì e là cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Địch Phi Thanh hờ hững uống rượu, không quan tâm lắm. Giữa hai người, từ lúc đó chẳng còn gì để nói.

Mười bốn năm trước, đời này chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày họ ngồi uống rượu với nhau.

Mười bốn năm trước, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại vứt bỏ kiếm.

Mười bốn năm trước, y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày toàn thân mọc đầy u bướu.

Nơi này vốn là đỉnh núi, ngoài cửa sổ mây mù lúc ẩn lúc hiện, những dãy núi nhấp nhô nối liền nhau, xanh ngắt đến vô cùng nhưng lại tiêu điều tới chín phần. Hai người ngồi uống rượu đối diện nhau, xung quanh dần tối lại, mặt trăng đã lên cao, rọi ánh sáng bạc vào trong phòng.

- Hôm nay…

- Năm đó…

Hai người đột nhiên cùng lên tiếng, rồi lại câm lặng. Lông mày Địch Phi Thanh dường như hơi giãn ra, y lại cười.

- Hôm nay làm sao?

Lý Liên Hoa nói:

- Sau hôm nay, ngươi định thế nào?

Địch Phi Thanh lại uống rượu, rồi lại cười cười.

- Giết ngươi.

Lý Liên Hoa cười khổ, bất tri bất giác cũng uống một ngụm rượu.

- Năm đó làm sao?

- Năm đó… - Địch Phi Thanh dừng lại. - Ánh trăng không giống hôm nay.

Lý Liên Hoa bật cười, nâng cao ly rượu với ánh trăng.

- Năm đó… ánh trăng năm đó giống hệt hôm nay mà… - Đột nhiên hắn nghiêm túc hỏi. – Ngoài việc giết ta, ngươi không có chút xíu suy nghĩ gì cho tương lai của mình sao? Ngươi không định tạo một cái Ngân Uyên Minh, Thiếc Uyên Minh hay là Kim Ương Giáo, Kim Điểu Bang… hay là rửa tay gác kiếm, mở một thanh lâu kĩ viện, cưới thê tử hay gì đó sao?

- Vì sao ta phải cưới thê tử? – Địch Phi Thanh hỏi lại.

Lý Liên Hoa trố mắt nhìn y.

- Là nam nhân thì ai ai cũng đều phải cưới thê tử mà.

Địch Phi Thanh dường như cảm thấy chuyện này rất nực cười, y liếc nhìn hắn.

- Thế ngươi thì sao?

- Thê tử của ta bất quá đã tái giá rồi mà… - Lý Liên Hoa không để tâm lắm, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên cười. - Mười hai năm trước, ta đã đáp ứng với mọi người… ngày Uyển Văn xuất giá, ta sẽ mời mọi người ăn kẹo mừng. Ngày đó nàng ấy gả cho Tử Khâm, ta rất vui… từ giờ về sau, nàng ấy sẽ không phải chịu khổ nữa.

Hắn nói chuyện có chút lộn xộn, Địch Phi Thanh nghe không hiểu, uống xong ngụm rượu cuối cùng, y lãnh đạm nói:

- Nữ nhân thôi mà.

Lý Liên Hoa nghẹn lời.

- A di đà Phật, thí chủ mà cứ suy nghĩ như thế này thì e là cả đời không cưới nổi thê tử đâu. – Hắn nghiêm mặt lại. – Nữ nhân ấy, có người yêu kiều như mai, có người lại yếu đuối như liễu, như bạch tuyết, như bích ngọc, như mây trôi, như suối mát, như trân châu, vân vân và vân vân. Hoặc lại có dáng vẻ giận dỗi, quyến rũ xinh tươi, hiền lương thục đức, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đủ mọi màu sắc, tất cả đều không giống nhau. Giống như Giác đại bang chủ của ngươi vậy, thiên tiên tuyệt sắc như vậy e là mấy trăm năm mới có được một người, làm sao có thể xem như những cô gái bình thường được? Chỉ dựa vào việc ả chỉnh cho ngươi mọc u bướu toàn thân, ả đã giống như bông hoa lạ, một trong vạn người, hoàn toàn khác với người thường…

Địch Phi Thanh lại cười cười.

- Sau khi giết ngươi, ta sẽ giết ả.

- Sao ngươi cứ tâm tâm niệm niệm muốn giết ta thế nhỉ? - Lý Liên Hoa than thở. - Lý Tương Di đã nhảy xuống biển chết nhiều năm rồi, võ công mèo cào của ta không đáng được nhắc đến với Địch Phi Thanh, cần gì phải chấp nhất như vậy?

Địch Phi Thanh lãnh đạm nói:

- Lý Tương Di chết rồi, Tương Di Thái Kiếm vẫn chưa chết.

Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, Địch Phi Thanh vẫn hờ hững nói tiếp:

- Hoành tảo thiên hạ thì dễ, nhưng chặn được Tương Di Thái Kiếm thì không dễ.

Lý Liên Hoa than thở:

- Nếu Lý Tương Di có thể sống lại từ dưới đáy biển, chắc chắn sẽ nói một chữ “tạ” với sự sùng bái này của ngươi đấy.

Địch Phi Thanh “hừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa. Vừa rồi Lý Liên Hoa lật tung không ít đồ của Giác Lệ Tiếu ở trên bàn, y liếc mắt qua lại thấy rất nhiều thư. Chỉ thấy Lý Liên Hoa cầm những lá thư đó xem dọc xem ngang, nghiêng trái lật phải, ra hiệu nửa ngày mà cũng không biết hắn đang làm cái gì. Sau một lúc, Địch Phi Thanh thản nhiên hỏi:

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

- Ta chỉ muốn xem trên bức thư này viết cái gì thôi.

Địch Phi Thanh nhìn mắt hắn.

- Ngươi không nhìn thấy sao? Mắt ngươi làm sao vậy?

Lý Liên Hoa giơ ngón tay vẽ vào không trung.

- Trước mắt ta có một đám… bóng đen rất rất lớn… - Khi hắn nói, tâm trạng dường như không tệ lắm. Hắn vẽ trước mắt Địch Phi Thanh một vòng tròn kích cỡ bằng đầu người, lại còn nghiêm nghị không ngừng sửa lại hình dạng của vòng tròn đó. – Có những lúc ta cũng không thấy rõ mặt ngươi cho lắm, nó cứ bay qua bay lại… Có lúc có, có lúc lại không, vậy nên ngươi cũng không cần lo lắng việc ở trước mặt ta mà… ờ thì… không mặc quần áo ấy…

Hắn nói được một nửa, đột nhiên lại nghe thấy Địch Phi Thanh nói:

- “Tháng Ba năm Tân Dậu, cỏ mọc cao, chim oanh bay đi, hoa lê nở rộ như thấy cố nhân, lời hẹn uống trà cuối cùng cũng hóa hư vô”.

Lý Liên Hoa “à” lên một tiếng, lại nghe thấy Địch Phi Thanh lật qua một tờ giấy khác, thản nhiên nói:

- Bức thư này chỉ có một câu, lạc khoản(*) là một chữ “Vân”.

(*) Là phần trên của thư pháp, thư từ hoặc tranh vẽ, có đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn… đồng thời có đóng ấn chương.

Lý Liên Hoa chớp chớp mắt.

- Giấy của bức thư đó có phải là giấy bạch tuyên rất thông dụng, trên bì thư có đóng con dấu phi điểu không?

Giọng điệu của Địch Phi Thanh không cao không thấp, lại không hề hả hê trước nỗi đau của kẻ khác, cũng chẳng có vẻ gì là đồng tình cảm khái.

- Không sai, đây là chữ của Vân Bỉ Khâu, con dấu của Bạch Giang Thuần.

Lý Liên Hoa thở dài.

- Bức thư sau đi.

Giọng điệu của Địch Phi Thanh rất bình thản:

- “Tháng Tư năm Tân Dậu, giết Tả Tam Kiều. Việc gấp cô nương nhắc đến, đang được tìm kiếm”.

Đây là lá thư tháng Tư, lá thư tháng Năm mở ra, trong ánh mắt Địch Phi Thanh hiện lên tia sáng lạ.

Đây là địa đồ một trăm tám mươi tám nhà lao của Bách Xuyên Viện.

Đó không chỉ là một tấm địa đồ, mà còn là một tấm bản đồ chi tiết có đánh dấu rõ ràng. Năm đó Tứ Cố Môn phá Kim Loan Minh, Địch Phi Thanh chìm xuống biển mất tích, đám người còn lại hoặc bị bắt hoặc bị giết. Bởi vì người bị bắt quá nhiều nên để tránh giết người hàng loạt, Kỷ Hán Phật đã phân loại những kẻ ít giết người, tội nghiệt không nặng để giam vào địa lao, nếu thực sự hối cải thì sẽ được trọng thưởng tự do. Kể từ đó, rất nhiều ma đầu quyền cao chức trọng đã không chết. Vào lúc song phương chiến đấu kịch liệt, cao thủ đối đầu cao thủ, người bị giết thực sự không nhiều. Lúc ấy rất nhiều thuộc hạ của Địch Phi Thanh đều bị nhốt trong một trăm tám mươi tám nhà lao này.

Bức thư thứ sáu là tường tận nỗi khổ tương tư của Vân Bỉ Khâu với Giác Lệ Tiếu, lời văn trau chuốt hàm súc, đúng là rất có tài văn thơ. Bức thư thứ bảy là để trả lời câu hỏi của Giác Lệ Tiếu, đáp rằng bên trong Bách Xuyên Viện có bao nhiêu cao thủ, Tứ Cố Môn có bao nhiêu nhược điểm, vân vân. Bức thư thứ tám là lời tuyên bố với Giác Lệ Tiếu… Cứ tiếp tục như thế này thì cả xấp thư hơn mười mấy bức này, thư đi thư lại càng lúc càng tới tấp, bắt đầu từ si tình kể khổ đến sau này Vân Bỉ Khâu nghiễm nhiên trở thành nội ứng nấp trong Bách Xuyên Viện của Giác Lệ Tiếu. Kế Long Vương Quan khiến Phó Hoành Dương tức chết thì ra là tác phẩm của Vân Bỉ Khâu, y trở thành quân sư hàng thật giá thật xuất mưu hiến kế cho Giác Lệ Tiếu.

Địch Phị Thanh chỉ chọn đọc mấy câu trọng điểm trong thư, đọc đến bức cuối cùng:

- “Lý Liên Hoa đa nghi túc trí, liên tục làm hỏng kế hoạch lớn, khi cần cô nương nên giết, đừng nhớ nhung”. – Y ngừng lại một lát. – Phong thư này không có lạc khoản.

Lý Liên Hoa vốn đang lắng nghe rất chăm chú, đến ba chữ “đừng nhớ nhung” thì nhíu mày lại.

- Ngươi ăn no chưa thế?

Bộ quần áo dính máu trên người Địch Phi Thanh đã dần khô, chỉ có điều u bướu trên khắp người xem ra cực kì đáng sợ. Y tiện tay ném xấp thư đó xuống đất.

- Ngươi muốn xông ra ngoài?

Lý Liên Hoa than thở:

- Ta vốn định ở đây ăn uống miễn phí, có điều có chút chuyện chỉ sợ không đợi được rồi.

- Nơi đây là chỗ hiểm yếu, xông ra không dễ đâu.

Lý Liên Hoa cười cười.

- Nếu Địch Phi Thanh không trúng độc thì thiên hạ có chỗ nào làm khó được hắn chứ?

Địch Phi Thanh tuôn ra một tràng cười:

- Ngươi muốn giúp ta giải độc sao?

Bàn tay Lý Liên Hoa đã ấn vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu y, hắn mỉm cười hòa ái.

- Ngồi khoanh chân xuống, nhắm mắt lại.

Địch Phi Thanh y lời ngồi xuống khoanh chân, lưng thẳng đứng, tư thế ngay ngắn. Y không sợ để kẻ thù mười mấy năm này đánh lên đỉnh đầu mình một chưởng. Một chưởng kia hạ xuống, chân lực Dương Châu Mạn xuyên qua đỉnh đầu, trong nháy mắt đả thông mười mấy huyệt đạo, giao thoa với nội tức Bi Phong Bạch Dương trong thân thể Địch Phi Thanh. Sau khi tiếp xúc, hai luồng chân khí này chạy song song với nhau, trong chớp mắt đã phá thêm mười chín huyệt đạo. Huyệt đạo chính nửa người được đả thông, Địch Phi Thanh cảm thấy đầu óc rất nhẹ nhàng. Sau khi Dương Châu Mạn đi qua các huyệt dường như vẫn còn mang theo lực, từng chút từng chút rút đi độc tính đang gặm nhấm trong máu, trong nháy mắt toàn thân tê nhức, những u bướu hình thù kì dị trên người chuyển sang màu cháy đen, không ngừng run lên.

Lý Liên Hoa lại đẩy chân lực, dù là Địch Phi Thanh cũng không thể không thừa nhận tâm pháp nội công cực kì ôn hòa yên tĩnh này dùng để trị thương có lợi ích rất lớn. Dương Châu Mạn phá vỡ huyệt đạo, kích thích máu huyết lưu thông nhanh hơn nhưng lại không hề làm tổn thương đến nội phủ, hơn nữa nó phá một huyệt thì lại có thêm một tầng lực, khí huyết hòa hợp cùng hợp lực phá tiếp huyệt thứ hai, di chuyển nhanh như vậy nên chân khí qua huyệt mạnh như vũ bão. Lại thêm một lát nữa, Địch Phi Thanh cảm thấy kinh mạch toàn thân thông suốt, Bi Phong Bạch Dương đã có thể tự do lưu chuyển.

Lý Liên Hoa mỉm cười bỏ tay ra, chân khí trong cơ thể Địch Phi Thanh đã được khuấy động hoàn toàn, lực Dương Châu Mạn còn lại cực mạnh nhưng cũng dần dần phát tán đi. Bi Phong Bạch Dương là nội lực mạnh mẽ kịch liệt. Chợt nghe “phù” một tiếng, trong nháy mắt trên người Địch Phi Thanh đã dính đầy máu độc cháy khét hôi thối, những cục u bướu không chịu nổi kịch độc nên đã chảy ngược lại rồi tự phát nổ. Địch Phi Thanh đứng dậy, xương cốt toàn thân y kêu răng rắc, máu độc chảy lướt qua mặt. Gương mặt y vốn đã như ác quỷ, khi y đứng dậy, trong nháy mắt tựa như một ngọn núi cao sừng sững, muôn đời vạn kiếp nhìn xuống muôn dân.

- Đi thôi.

Địch Phi Thanh hồi phục công lực, y vươn tay đỡ Lý Liên Hoa dậy, đánh ra một chưởng vào bức tường đối diện, chợt nghe thấy những tiếng “rầm rầm” vang lên, những viên đá bay loạn xạ. Trong lúc bụi đất mù trời, trong tiếng tường đá đổ vỡ, cả hai đi ra khỏi căn phòng của Giác Lệ Tiếu.

- Hướng Đông, rẽ vào phía sau gốc đại thụ thứ ba.

Lý Liên Hoa bị y nhấc lên, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kì bất ổn, nhưng công lực Địch Phi Thanh đã hồi phục, đi lại nhanh như chớp, muốn đuổi theo không khỏi có chút… không biết tự lượng sức ấy mà. Địch Phi Thanh hỏi rồi đi theo sự chỉ dẫn của Lý Liên Hoa.

- Trận pháp à?

Lý Liên Hoa nói:

- Vừa rồi trong thư của Vân Bỉ Khâu không phải đã nói rồi sao, ở các nơi trong vườn hoa có thể bố trí Thái Cực Ngư Trận – thạch đình thứ hai ở hướng Tây phía trước.

Địch Phi Thanh xách hắn đi như chớp, Lý Liên Hoa lại nói:

- Men theo khúc hành lang đi về phía trước, xuyên qua giữa cây thược dược kia.

Hai người vòng ngang rẽ ngược trong vườn hoa nhưng chưa động vào bất kì cơ quan nào, họ nhanh chóng đến bên cạnh một vách đá.

Vách đá này địa thế hiểm trở, bên dưới cây tùng xanh thâm thấp chính là đường cắt thẳng đứng, thậm chí còn nghiêng vào bên trong. Lúc này đã là đêm khuya, bên núi không có một thủ vệ nào, có thể thấy loáng thoáng mây mù cuồn cuộn dưới núi, cũng không biết nó sâu cơ nào. Địch Phi Thanh không mảy may quan tâm, y tung mình lên, xách Lý Liên Hoa nhảy xuống vực sâu vô tận đó.

Nhảy xuống vách núi, mây mù lướt qua loang loáng, mở mắt ra liền nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo, tất cả đều rõ ràng đến đáng sợ. Trên vách núi mọc lên những cây tùng cực thấp, nhưng còn cách hai người đến hai ba trượng, hơn nữa vách núi nơi đây càng xuống càng nghiêng vào bên trong, nếu không kịp thời túm lấy cây tùng thì ngã xuống chết là cái chắc. Lý Liên Hoa câm như hến, hắn bất động, Địch Phi Thanh nhướng hai hàng mày, bật hơi thành một tiếng hét lớn. Hai người đang theo đà rơi nhanh bỗng nhiên chậm dần lại. Tay phải Địch Phi Thanh xách Lý Liên Hoa, tay trái vung lên đánh một chưởng vào vách núi.

Điều kì quái là, rõ ràng y đánh một chưởng nhưng Lý Liên Hoa lại cảm thấy toàn thân nhanh chóng áp sát vách núi, một chưởng kia chính là lực hút. Hai người trong chớp mắt đã lao tới vách núi, bàn tay trái của Địch Phi Thanh như tia sét, trong giây lát đã thăm dò vào sâu trong mỏm đá. Mỏm núi đó trải qua mưa gió trăm năm mà vẫn bị phá hủy dưới một chưởng của Địch Phi Thanh như một tảng đậu hũ mềm nhũn. “Rắc” một tiếng, bàn tay tiến vào sâu hơn, hai người rơi vào thế ngàn cân, chợt nghe thấy xương tay trái y kêu răng rắc, vách đá đột nhiên sụp đổ, trở thành vụn cát đá chảy ồ ạt xuống. Lý Liên Hoa lùi về phía sau, tay trái Địch Phi Thanh lại tiếng vào sâu hơn, vách đá lại tiếp tục đổ vỡ,rơi của hai người đã giảm đáng kể. Lúc này cả hai đã rơi xuống vài chục trượng, thấp thoáng có thể thấy ánh lửa dưới núi, tùng mọc trên vách núi đã trở nên cao vút và xanh ngắt. Năm ngón tay của Địch Phi Thanh lại bắt lấy cây tùng, tay phải túm lấy cánh tay phải của Lý Liên Hoa, chợt nghe cành cây khô kêu “rắc” một tiếng, lắc lư mấy cái, cuối cùng đà rơi cũng dừng lại, hai người treo lủng lẳng trên cây.

Lý Liên Hoa nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới núi ánh đèn lấm chấm, ngờ ngợ giống như những đình đài lầu các liên mien bất tận trong Hoàng cung. Địch Phi Thanh lại cảm thấy có chút ngạc nhiên khi cánh tay phải của Lý Liên Hoa dựa hoàn toàn vào lực kéo của y để treo giữa không trung, bản thân hắn đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, lại thấy người đó nhìn Đông ngó Tây bên dưới. Nhìn một lúc lâu hắn mới hiểu ra.

- Nơi đây là tổng đàn của bang Ngưu Long Ngư Mã, chẳng trách Giác Lệ Tiếu ném chúng ta trên núi mà không sợ gì cả…

Địch Phi Thanh “hừ” một tiếng.

- Đi xuống dưới chính là “Si Mê Điện”.

- Hả?

Lý Liên Hoa mơ màng nhìn xuống dưới chân. Ở chân ngọn núi to lớn đột nhiên mọc lên một tòa lầu các với khí thế hùng vĩ, nhưng nhìn cái nơi vượt nóc băng tường, nguy nga lộng lẫy kia lại chẳng khác gì Đại Hùng Bảo Điện của Thiếu Lâm Tự. Địch Phi Thanh nói chuyện không vui mà cũng chẳng giận.

- Trong Si Mê Điện quanh năm thả ra đủ loại khói mê, người nào chìm vào trong trận khói mê đó thì sẽ đánh mất chính mình, trở thành công cụ giết người của Giác Lệ Tiếu. – Tiếng “rắc rắc” dừng lại, y thản nhiên nói tiếp. – Những kẻ được cướp ra từ trong lao, phần lớn đều ở trong Si Mê Điện.

- Hả? – Lý Liên Hoa lấy làm lạ. - Ả mất bao khó khăn mới cứu được những kẻ đó về, rồi lại nhốt vào trong đó, biến chúng thành những kẻ chỉ có xác mà không có hồn sao?

Địch Phi Thanh lãnh đạm nói:

- Những kẻ đó ở trong lao đã lâu, nhân tính cũng mất rồi, cho dù có võ công cái thế thì cũng chẳng thể giúp gì được cho ta, chi bằng giết luông đi cho rồi.

Lý Liên Hoa lắc đầu quầy quậy.

- Không được, không được, có câu nói là uổng công vô ích, coi mạng người như cỏ rác, tàn bạo độc ác, hao tổn khí lực… À đúng rồi, nơi đây là chỗ ở của Giác Lệ Tiếu, vậy chắc chắn ngươi rất quen thuộc đường to hẻm nhỏ ở đây, phải đi ra như thế nào, dựa vào ngươi cả đấy.

Trên khuôn mặt Địch Phi Thanh hiện lên nụ cười như có như không.

- Phải đi ra như thế nào, chẳng lẽ Vân Bỉ Khâu không nói với ngươi sao?

Lý Liên Hoa cười lớn, đột nhiên hắn tỏ ra nghiêm nghị, hỏi:

- Giác Lệ Tiếu nhốt ngươi bao lâu rồi? Một năm à?

Địch Phi Thanh lại không trả lời.

- Nếu ả không khiến cho người ngươi mọc nhiều u bướu đến vậy thì khi Vân Bỉ Khâu gửi thư đến, có lẽ ả sẽ không trả lời. Nếu trên người ngươi không có nhiều u bướu đến vậy thì cho dù ả có lột sạch ngươi ra rồi treo lên đánh đập tàn nhẫn, khi có chuyện quan trọng thì có lẽ cũng sẽ thương lượng với ngươi, nói không chừng ả căn bản cũng không nỡ tra tấn ngươi lâu như vậy… - Lý Liên Hoa lại nói. – Mọi hành động, mọi việc làm đều có nhân quả, nếu ngươi không coi ả là một “nữ nhân” mà lại xem như bao kẻ khác, lại không thừa nhận tình cảm của ả, không cần tấm lòng ả, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn người ả, thì làm sao mà ả không làm cho ngươi thành bộ dạng u bướu đầy người này chứ…

- Đi xuống đi. – Địch Phi Thanh ngắt lời hắn, trong giọng điệu còn mang theo nụ cười lạnh lùng. – Để ta xem xem Mỹ Gia Cát kia lưu luyến si mê Giác Lệ Tiếu mười hai năm, sau mười hai năm liệu có còn hăng hái hiếu thắng như năm đó không.

Lý Liên Hoa mỉm cười, nụ cười này khiến khuôn mặt hắn giãn ra rất nhiều, thấp thoáng còn thấy được vẻ mặt tự nhiên cởi mở của những năm trước.

- Hắn là hắn, chứ không phải ta.

Địch Phi Thanh túm lấy cánh tay hắn, hét lên một tràng dài khiến lá tùng rào rào rơi xuống, đá vụn trên vách lại một lần nữa sụp xuống, tiếng người bên dưới dần vang lên, pháo hoa đủ các màu sắc được bắn lên không ngừng. Địch Phi Thanh tung mình lao xuống trong những tiếng ầm ĩ đó. Hai người nhảy xuống từ cây tùng ở độ cao trên mười mấy trượng, bên dưới là Si Mê Điện, giữa không trung liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt kì quái.

Lý Liên Hoa bịt mũi lại, hắn kêu lên.

- Xả khói!

Địch Phi Thanh một chưởng đánh vỡ nóc điện, tung mình rơi xuống dưới. Trong điện có đặt rất nhiều lồng sắt, nhốt rất nhiều người mặc áo vàng thần trí lờ đờ, Địch Phi Thanh nín thở, tay áo rách bươm bay phần phật, chợt nghe thấy những tiếng “tinh tang” giòn giã vang lên, những cái lồng sắt đó đầu bị vỡ vụn mất mấy cây trụ sắt, những kẻ mặc áo vàng trong lồng sắt lắc lư lảo đảo, từng người từng người đi lại giống như cương thi. Địch Phi Thanh không đợi Lý Liên Hoa lên tiếng, y đạp cửa Si Mê Điện xông ra ngoài, đến tận khi đi đến giữa vườn hoa mới hít một hơi dài. Quay đầu lại nhìn, có vài kẻ mặc áo vàng đã lảo đảo bước ra khỏi đại môn, đi về các hướng không phân biệt Đông Tây Nam Bắc. Lý Liên Hoa bịt mũi, ồm ồm giải thích:

- Vân Bỉ Khâu thiết kế cho Giác Lệ Tiếu những cái lồng sắt này, chọn loại hàn thiếc Bắc Hải. Hàn thiếc Bắc Hải rắn chắc hơn nhiều so với sắt bình thường, nhưng lại cực kì giòn, kéo thẳng hàn thiếc Bắc Hải làm thành cái lồng sắt lớn như vậy đã là miễn cưỡng lắm rồi, chịu một ngoại lực mạnh thì chắc chắn sẽ vỡ nát. Giác đại bang chủ chỉ tinh thông cầm kì thư họa nên không biết điều này.

Lúc này, những kẻ mặc áo vàng giống như cương thi đã gặp đám thủ vệ trong tổng đàn chạy đến khi nghe thấy tiếng động, trong lúc sợ hãi, song phương đã động thủ. Đám người áo vàng tu luyện đã lâu trong địa lao Bách Xuyên Viện, võ công vốn cao cường, thần trí thì hồn loạn nên hạ thủ không biết nặng nhẹ, mới vài ba chiêu đã đánh chết thủ vệ nên lại càng kéo đám thủ vệ đến đông hơn, bao vây xung quanh Si Mê Điện hỗn chiến.

Lý Liên Hoa bịt mũi. Giờ này chân đã chạm đất, hắn liền chạy đến nấp sau một gốc đại thụ. Địch Phi Thanh thấy chân hắn cứ như được bôi dầu, trốn nấp cực kì trơn tru, né tránh rất nhanh, ẩn náu rất chuẩn, dáng người đương nhiên chẳng có chỗ nào chịu nổi một chiêu kiếm tuyệt thế, ánh mắt y khẽ chuyện động. Lý Liên Hoa trốn đi, Địch Phi Thanh quay người lại, chắp tay sau lưng đứng trong vườn hoa nhìn đao kiếm ánh lên bên cạnh, bang Ngưu Long Ngư Mã đã loạn hết lên rồi.

Đúng vào lúc này, trên một tòa đình viện phía xa xa bắn lên một chùm pháo hoa màu vàng cực sáng, màu sắc hình dạng so với lúc này hoàn toàn khác nhau. Địch Phi Thanh ngước lên nhìn, khóe mắt hơi co lại, khí thế toàn thân bỗng nhiên đông lại. Chùm pháo hoa đó bắn lên, đầu tiên là nhìn thấy cây cỏ trong vườn lay động, rất nhiều cơ quan đột nhiên bắn vào khoảng không, những tiếng đùng đoàng vang lên, những cơ quan bắn hết ám khí liền ngả sang một bên. Rất nhiều ám khí trên cây cối, hành lang hoa, trên vách tường mở ra, trận pháp tự khởi động, sau một màn trời long đất lở lại thấy khói xám vọt lên ở các nơi trong toàn bộ quần thể cung điện, đó là dấu hiệu trận thế đã sụp đổ, cơ quan đã bị phá hủy hết! Địch Phi Thanh âm thầm kinh hãi. Uy lực cỡ này, không phải người ở lâu trong bang, được Giác Lệ Tiếu cực kì tin tưởng thì không thể làm được. Đây tuyệt đối không phải thứ mà mấy bức thư của Vân Bỉ Khâu có thể tạo nên được, chẳng lẽ Bách Xuyên Viện đã thâm nhập vào bang Ngưu Long Ngư Mã sâu đến vậy, bản thân y và Giác Lệ Tiếu thực sự không hề biết gì?

Cơ quan nổ lớn, ngay sau đó bị phá hủy sạch, toàn bộ tổng đàn vì cơn chấn động này mà ai ai cũng kinh hãi không nói nên lời, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chính vào lúc này, lượt pháo hoa thứ hai lại bay lên trời, một tiếng “đùng” chấn động lòng người.

Địch Phi Thanh ngước lên nhìn, chỉ thấy lượt pháo hoa thứ hai nổ ra những chùm khói vòng tròn có đủ màu sắc sáng rực rỡ, vô cùng tươi đẹp, chúng đáp xuống từ trên không nhanh như sao rơi, cực kì đẹp đẽ. Bản thân y cảm thấy rất ngạc nhiên, pháo hoa bắn lên mà bên dưới lại không có thêm động tĩnh gì, đột nhiên y ngửi thấy một mùi khí đốt… Chợt thấy pháo hoa đầy màu sắc trên không trung đột nhiên giáng xuống, lửa vẫn chưa tắt, từng bông từng bông rơi vào trong bụi cỏ, rơi lên nóc nhà đình viện, hành lang cột trụ, trong nháy mắt ánh lửa nổi lên khắp nơi, khói lửa mù trời.

Xa gần đều truyền đến tiếng gào thét thê thảm, không có người sống nào là không bị pháo hoa rơi vào đầu. Đúng vào lúc đáng sợ đó, chợt nghe thấy tiếng “ầm” thứ hai vang lên, lượt bắn thứ hai nổ ra, rải xuống ngàn vạn mồi lửa, ngay sau đó một loạt mười mấy tiếng ầm ầm cực lớn, pháo hoa nở rộ giống hệt như vẻ rực rỡ náo nhiệt ngày năm mới, bảy màu sắc sáng lấp lánh khắp bầu trời, tựa như cầu vồng giữa nắng, từng chút từng chút rải xuống nhân gian. Bốn phía là những tiếng kêu la thảm thiết, khói lửa cháy rực trời đất, đám khói lơ lửng dưới những tầng mây tựa như một con cự long hiện thế đang không ngừng uốn lượn trên khoảng không những đình đài lầu các.

Tâm huyết mười mấy năm của Giác Lệ Tiếu, vùng đất đẫm máu đã sử dụng biết bao tiền bạc, nhan sắc để xây dựng nên, trong nháy mắt đã tan thành tro bụi.

- A…

- Giết chết yêu nữ…

- Giết chết yêu nữ…

- Trừ gian giệt ác…

- Trừ gian giệt ác…

- Trả lại thế gian cho ta…

- Trả lại thế gian cho ta…

- Làm sạch non sông…

- Làm sạch non sông…

Bên ngoài phía xa có người dẫn đầu hô vang khẩu hiệu, đao kiếm sáng lên, cờ xí giương cao, mấy chục nhóm nhỏ từ bốn phương tám hướng bao vây các cửa ra ở tổng đàn bang Ngưu Long Ngư Mã, có người vận khí lớn tiếng dõng dạc nói:

- Nơi này đã bị Tứ Cố Môn bao vây chặt chẽ, chư vị nếu rõ ràng thị phi, không muốn đối địch với Tứ Cố Môn thì xin mời đứng sang bên tay trái ta, chỉ cần nhận lời rút khỏi bang Ngưu Long Ngư Mã, vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện giang hồ thì có thể lập tức rời đi.

Người nói chuyện mặc nho sam trắng, vẻ mặt hào hứng, đó chính là Phó Hoành Dương. Phong thái tài hoa của gã lúc này chắc chắn cũng sẽ được truyền tụng hậu thế, bất diệt trăm năm.

Lý Liên Hoa ở phía sau gốc đại thụ thở dài. Địch Phi Thanh chắp tay sau lưng nhìn màn hào nhoáng hư ảo, trên khuôn mặt chẳng tỏ vẻ gì. Trên đầu khói lửa nở rộ, dưới đất lửa cháy rợp trời. Lý Liên Hoa đứng sau gốc cây, chậm rãi ngước lên nhìn bầu trời đêm.

Khói hoa mờ mịt.

Giấc mộng thoáng qua.

Thực sự chỉ đẹp đẽ như ảo ảnh thôi sao?

Bỗng nhiên, một mũi tên bắn ra từ trong Tuẫn Tình Lâu cách đó không xa, hướng thẳng về phía Phó Hoành Dương. Tám cung thủ áo đen từ trong lâu nhảy xuống, tạo thành trận pháp tiến gần đội quân Tứ Cố Môn. Cờ xí bên Tứ Cố Môn ngay ngắn, họ cũng kết trận chống đỡ, rõ ràng đã luyện tập rất lâu, cũng rất quen thuộc với trận pháp của bang Ngưu Long Ngư Mã.

Bốn phía vang lên tiếng bước chân dồn dập, Địch Phi Thanh thản nhiên liếc nhìn xung quanh, đám thủ vệ còn sót lại khắp nơi cũng nhanh chóng kết trận pháp, chuẩn bị sống chết một phen. Ngay sau đó là cuộc đánh trực diện, Địch Phi Thanh tung ra một chưởng, liền có mấy người bay ra ngoài, chết thảm ngay tại trận. Đến một cái nhíu mày cũng không có, y xách một người lên rồi lại ném ngã một người, những người bị bay ra còn chưa chạm xuống đất đã vỡ vụn xương cốt. Lý Liên Hoa bị ép phải nhảy ra từ phía sau gốc cây, đứng dựa lưng với Địch Phi Thanh. Trong đám người Giác Lệ Tiếu thu nạp có những kẻ bị bắt uống phấn nấm độc nên không thể không liều mạng vì ả, do vậy dù Phó Hoành Dương có tạo điều kiện thì vẫn có rất nhiều người liều chết chống đối.

Trận pháp tập kết lại càng lúc càng nhiều, Địch Phi Thanh vừa đi vừa vung chưởng, xung quanh trận pháp giống như thủy triều, y xách hai người rồi lao thẳng đến một cung điện. Lý Liên Hoa nheo mắt lại, có lúc hắn nhìn thấy rất rõ, nhưng lúc này trước mắt lại là những bóng đen, dựa vào ấn tượng lúc nãy, hắn biết cung điện trước mắt không khác Bách Hoa Lâu ở kinh thành là mấy, có tên gọi Vọng Cầu Đường.

Đó là một tòa cung điện đen thui, tất cả gạch đá mộc liệu từ trên xuống dưới đều là màu đen sẫm. Gỗ là gỗ mun, gạch đá thì không biết là loại gì. Nơi này cửa sổ được đóng kín, cửa môn khóa chặt, đen đúa. Chẳng lẽ bên trong có tuyệt đỉnh cao thủ nào đó đang ẩn náu sao? Trong nháy mắt, một bóng người lướt qua trong đầu, Lý Liên Hoa buột miệng nói:

- Tuyết công công!

Địch Phi Thanh toàn thân toát lên vẻ bệ vệ cao ngạo, từ sau lưng y Lý Liên Hoa lùi lại ba bước, những mũi tiễn bắn đến từ bốn phía còn chưa chạm đến người đã bị luồng chân khí mạnh mẽ của y đánh rơi. Cánh cửa lớn đen nặng nề của Vọng Cầu Đường bị chấn động bởi khí thế của y, lắc lư kêu rầm rập.

Tuyết công công là một đại ma đầu trong giang hồ mười hai năm trước. Nghe nói màu da lão cực trắng, hai mắt đỏ như máu, ngoài mái tóc ra thì trên người lão không có sợi lông nào, bất kể tuổi tác có lớn cỡ nào thì cằm vẫn nhẵn nhụi, do vậy lão được gọi là “Công công”. Vì toàn thân trắng như tuyết nên người này lại thích màu đen, lão vẫn luôn mặc đồ đen, tất cả nơi ở hay vật dụng cũng toàn một màu đen. Người này vẫn thường lui tới vào ban đêm, giết người vô số, thích tàn sát thôn làng thị trấn, là một ma đầu cực kì tàn bạo.

Lúc Địch Phi Thanh, Lý Tương Di xuất đạo, tên ma đầu này sớm đã thoái ẩn, không rõ tung tích. Giờ này Vọng Cầu Đường trước mắt là một tổng thể màu đen, nếu người sống bên trong thực sự là Tuyết công công, có thể nói Giác Lệ Tiếu cũng đã cực kì nhẫn nại. Nhưng cánh cửa kia kêu ken két liên tục mà bên trong vẫn không có ai đi ra. Lý Liên Hoa nín thở yên tĩnh lắng nghe, sau một lúc, đột nhiên hắn vọt ra từ phía sau Địch Phi Thanh, đưa tay đẩy cánh cửa Vọng Cầu Đường.

Ánh hào quang trong mắt Địch Phi Thanh rực sáng, y bước lên trước, thấy Lý Liên Hoa đẩy một cái mà cửa chưa mở, lại nắm tay tung chưởng. Một tiếng vang rung chuyển, chưởng đánh trúng vào đại môn, âm thanh vật bị vỡ ầm ầm vang lên, cánh cửa nứt ra như mạng nhện, sau lớp khói bụi hé lộ ra một căn phòng tối mịt bên trong. Một chưởng phá núi nát ngọc. Địch Phi Thanh hơi nhướn mày lên, y và Lý Tương Di đối địch đã mười bốn năm nhưng chưa từng biết hắn lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ đến vậy!

Trong nháy mắt, ngọn lửa hừng hực trong mắt y lại một lần nữa bừng lên, đôi mắt sáng rực như muốn bùng cháy. Đại môn Vọng Cầu Đường vỡ nát, bên trong tối đen nhưng lại có một mùi hôi thối ghê tởm xộc ra. Lý Liên Hoa lấy ra một ống thắp lửa từ trong áo, sau khi thắp sáng thì ném vào trong. Hết thảy bên trong dần dần được chiếu sáng. Đám người ngoài cửa cùng nhìn vào, trong Vọng Cầu Đường không có người. Chỉ có một cỗ thi thể.

Một cỗ thi thể già nua đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhợt nhạt.

Người này đã chết được vài ngày, sau lưng có một con dao găm chưa cắm vào hết, vẫn đang lấp lánh tỏa sáng, rõ ràng kẻ giết người không đối địch chính diện với Tuyết công công mà đánh lén sau lưng. Nhưng rốt cuộc là ai có thể vào được cánh cả Vọng Cầu Đường, có thể trò chuyện đêm khuya với Tuyết công công, có thể đến gần tên ma đầu này trong vòng ba bước đây?

Lý Liên Hoa đã biến sắc.

Dao găm đó màu hồng nhạt, trong suốt, vào ngày đại hôn của Tiêu Tử Khâm, Giác Lệ Tiếu đã lấy nó để đâm Tô Tiểu Dung, sau đó Khang Huệ Hà lại lấy nó để giết Tô Tiểu Dung, cuối cùng nó thành hung khí, bị Bách Xuyên Viện mang đi.

Đây là Tiểu Đào Hồng!

Kẻ giết người là ai đã quá rõ ràng rồi!

Địch Phi Thanh nhìn thấy thi thể đó, ánh mắt khẽ nhướn lên. Lý Liên Hoa đưa tay rút Tiểu Đào Hồng từ trên thi thể kia, phất phơ tay áo đi qua trước mặt Địch Phi Thanh. Hắn không liếc Địch Phi Thanh đến một cái, cũng không nhìn bất kì ai xung quanh mình, tay chắp ra sau, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Ngoài cửa lớn cháy ngợp trời, đao kiếm binh thương vẫn còn đó, khói bay cuồn cuộn giống như rồng uốn lượn, trăng sao ảm đạm. Hắn chẳng thèm nhìn gì hết, cứ đi ra ngoài, tiến thẳng về hướng Đông Nam.

Một cái bóng đỏ thướt tha lướt qua, một tiếng rít vang lên, ánh đao như tia chớp rạch ngang trên nền tuyết, trong nháy mắt đã ập đến.

Hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Một tiếng “tang” rung trời vang lên, một đao bổ đến bị một vật cản lại. Mạng che mặt của người mặc áo đỏ phần phật bay trong gió. Lý Liên Hoa đi qua người ả, tay áo giao nhau nhưng hắn lại xem như không nhìn thấy.

Người chặn một đao của ả toàn thân đầy máu đen, quần áo trên người rách bươm bẩn thỉu, mái tóc rối loạn, mặt mũi đã không còn nhìn rõ là ai. Nhưng y đứng đó, bốn phía liền tự nhiên lùi thành một vòng tròn. Trong vòng năm bước xung quanh y, cả dãy núi như nghiêng hẳn đi.

Thứ chặn bảo đao của ả, chính là nửa đoạn dây xích. Là đoạn xích đẫm máu mà y rút ra từ xương bả vai của mình.

Người mặc áo đỏ chầm chậm quay người lại. Ả còn chưa quay lại hoàn toàn thì Địch Phi Thanh đã nhanh như chớp một tay bóp cổ ả, ngay sau đó nâng lên rồi ném xuống đất. Cú nâng lên ném xuống này của y giống hệt khi giết người lúc nãy, thậm chí ngay đến vẻ mặt của y lúc này cũng chẳng có gì khác nhau.

“Bịch” một tiếng, người mặc áo đỏ toàn thân chạm đất, so với những thân thể bị ném xuống đất lúc nãy cũng chẳng có gì khác biệt.

Đám người xung quanh nhìn theo. Tất cả mọi thứ đều rất bình thường đơn giản, thậm chí còn khiến người ta không kịp nín thở hay kinh ngạc. Địch Phi Thanh ném người xuống đất mà không chớp mắt đến một cái, y ngước đầu nhìn ánh trăng rồi quay người rời đi. Gió đêm thổi qua tấm mạng che thấm đẫm máu, để lộ ra một khuôn mặt biến dạng. Xung quanh bắt đầu có người kêu thét kinh hãi, những âm thanh thê lương kéo dài đến bất tận. Nhưng hết thảy mọi sự trong nhân gian đã chẳng còn liên quan đến ả.

Ả chẳng kịp thốt lên được lời nào. Hoặc giả, ả cũng không muốn nói chuyện.

Ả không mảy may phản kháng. Hoặc giả, ả đã không kịp phản kháng.

Có lẽ ả cũng đã rất đau lòng. Hoặc giả, ả căn bản không kịp đau lòng.

Một khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phong lưu tuyệt thế vô song, giờ này ở dưới đất, chẳng qua cũng chỉ là một thi thể không ra hình người.

Có lẽ ngay đến chính ả cũng chưa từng nghĩ rằng, cái chết của Giác Lệ Tiếu lại đơn giản đến như vậy.