**Tập 4: Bạch Hổ Quyển
Chương 1 : Chỉ Sinh Cực Lạc Tháp**
- Sau đó thì sao? – Ánh nến chập chờn, trong lầu Liên Hoa vân cát tường phát ra tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng người nghiến răng nghiến lợi. – Ngươi đừng có nói là Phong Khánh bị Trư Yêu ám lên người, tự nhiên lấy một cục gạch đánh cho mình hôn mê, sau đó ngươi nhặt thanh kiếm về nhé.
Một người đang ngồi rất ngay ngắn đáp:
- Ngươi đúng là thông minh…
Người đầu tiên nổi giận đùng đùng, có tiếng đồ gỗ rơi xuống gãy tan nát.
- Tên Liên Hoa chết tiệt này, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng! Nói nhanh lên, chuyện ở thôn Giác Dương là như thế nào?
Trong lầu Liên Hoa vân cát tường, trên cái bàn gỗ trước giờ vẫn không đặt thứ gì, ngay cả khi muốn uống rượu cũng phải mó cốc ở dưới gầm bàn lên, giờ đây lại đặt một mảnh vải đoạn(*) rực rỡ hơn cả vàng ròng. Trên miếng vải đó kê một tấm đệm mềm mại thêu hoa văn tứ quý nhiều màu sắc, trên tấm đệm lại đặt một cái giá làm bằng gỗ mun có chạm trổ hoa văn, khảm tơ vàng, nhìn tổng thể rất giống một tấm bài vị cúng tổ tiên… Bên trên cái giá gỗ đó cung kính đặt một thanh kiếm.
(*) Đoạn là vải xa tanh.
Trong sắc thiếc đen lại hiện lên màu xanh bích, tỏa ra một luồng hơi mát lạnh, sáng bóng giống như dưới thành giếng, đó chính là… thanh kiếm yêu thích mà Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di, Lý đại hiệp, Lý trích tiên(*), Lý môn chủ từng dùng.
(*) Tiên giáng trần.
Thiếu Sư Kiếm.
Lý Liên Hoa sờ cằm, nhìn thanh kiếm bị Phương Đa Bệnh biến hóa thành tấm bài vị tổ tiên.
- Ta nói ta thi triển một chiêu kiếm kinh thế hãi tục, xuất chúng át người, độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu để đánh bại Phong Khánh. Bạch Thiên Lý nể ta tới nỗi phục đầu sát đất, hai tay dâng thanh kiếm này lên, thế mà ngươi lại không tin. Ta nói Phong Khánh đã thấu hiểu lẽ đời, hối hận tới nỗi chẳng thiết sống, ông ta quyết định tự sát, hai tay dâng lên thanh kiếm này, ngươi cũng không tin. Ta nói Phong Khánh nhận thấy ta là kỳ tài dùng kiếm, bất chợt tán thưởng căn cốt của ta, đích thân tặng ta thanh kiếm này, nói vậy ngươi cũng không tin… thế thì… - Hắn tiếp tục lẩm bẩm. – Thế… Phong Khánh… thì đó… trên người ông ta có bệnh không tiện nói ra, trước khi động thủ thì đột nhiên chết bất đắc kì tử… ngươi thấy sao hả? – Hắn dùng ánh mắt vui vẻ xen lẫn mong chờ nhìn Phương Đa Bệnh.
Phương Đa Bệnh cảm thấy cục tức đã dâng lên đến cổ. Trên đời này có kẻ nào nói dối mà lại vui vẻ mong chờ người bên cạnh đồng tình với mình rằng hắn đang huyên thuyên rất hợp tình hợp lý không?
- Tên-Liên-Hoa-chết-tiệt-này! – Y đập bàn đứng dậy. – Nói tóm lại là ngươi không muốn nói phải không? Không sao! Chuyện này lão tử chưa xong với ngươi đâu! Ngươi không nói thì ta vẫn có thể tìm đến Bạch Thiên Lý, Bạch Thiên Lý sẽ nói! Huống hồ, nghe nói ngày đó trong Vạn Thánh Đạo trên dưới cũng đến sáu mươi tư người, ngươi thực sự cho rằng giấy có thể gói được lửa sao?
Lý Liên Hoa lại đáp:
- Nói thế cũng đúng.
Phương Đa Bệnh bị hắn làm cho tức giận đến mức giậm chân thình thịch.
- Miệng ngươi đầy những lời dối trá, rồi sẽ có một ngày lão tử làm rõ được chuyện làm sao ngươi có được thanh kiếm này! Đến lúc đó lão tử sẽ tính sổ với ngươi! Tên Liên Hoa chết tiệt này! Tên Lý Liên Hoa chết giẫm này! Tên Lý Vương Bát…
Những lời mắng nhiếc của y đối với Lý Liên Hoa chỉ giống như gió thoảng qua tai, chợt thấy Lý Liên Hoa lấy ra một món đồ từ trong người, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- So với Thiếu Sư Kiếm, bây giờ ta tò mò về thứ này hơn.
Thứ trên bàn lập tức thu hút sự chú ý của Phương Đa Bệnh.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Lý Liên Hoa nói:
- Đây là mảnh giấy viết mà Vương Bát Thập lấy ra từ trong túi áo của Phong Tiểu Thất. Ta đoán có lẽ thứ này không phải của Phong Tiểu Thất, nói không chừng đây là đồ của Thanh Lương Vũ.
Phương Đa Bệnh kinh ngạc.
- Của Thanh Lương Vũ sao? Nó có tác dụng gì chứ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
- Đây là một thứ rất thú vị, ngươi không thấy thế sao?