- Từ trong y phục trên xác con lợn nái, Vương Bát Thập từng tìm ra được ba món đồ. – Lý Liên Hoa nói. - Một hạt đậu tương tư, một cành cây, còn có một tờ giấy. Trên tờ giấy có viết thứ gì đó giống như câu đố. Bạch đại hiệp đã từng rất hứng thú với nó, nhưng không may thứ đó thực ra lại không có quan hệ quá lớn với hung thủ giết người.
Hắn bỗng nhiên đổi cách xưng hô từ "Kim tiên sinh" thành "Bạch đại hiệp" khiến Bạch Thiên Lý nghe mà sững người, gã không thấy quen tai cho lắm.
- Thứ có liên quan lớn là đậu tương tư. Loại đậu này không sinh trưởng ở bản địa, nó chỉ sinh trưởng trong núi sâu hoặc phía nam Đại Giang. Đậu tương tư trong túi áo chẳng những còn mới và sáng bóng, thậm chí còn có cả quả đậu trên cành cây kia, đây rõ ràng là thứ hiếm có vừa mới ngắt về. – Lý Liên Hoa nói. – Mà gần đây trong tổng đàn, ai đã đi về phía Nam vậy? Là Tổng minh chủ đó thôi.
Bạch Thiên Lý không nhịn được, hỏi:
- Tổng minh chủ nhận được lời mời của người ta…
Lý Liên Hoa mỉm cười, hỏi lại:
- Hắn có mang theo đệ tử đi cùng không?
Bạch Thiên Lý nghẹn lời.
- Cái này…
Lý Liên Hoa thở phào một hơi.
- Thế mà hạt đậu đỏ tương tư này lại được tìm thấy trong túi áo của Phong cô nương. Mặc dù Tổng minh chủ yêu con gái có tiếng, thiên hạ ai ai cũng biết, nhưng phụ thân lại tặng cho con gái ruột một hạt đậu đỏ tương tư, chuyện này cũng là một chuyện vô cùng kì lạ hiếm có, nhưng mà… - Hắn rất thờ ơ khi nói đến đoạn "phụ thân tặng cho con gái ruột một hạt đậu đỏ tương tư", nói đến hai chữ "nhưng mà" thì lại rất rõ ràng, không ít người vốn đang tức giận, nhưng lại muốn nghe cho xong rồi tức giận sau. – Nhưng mà… trong quả đậu tương tư phải có vài hẠđậu đỏ, vì sao trong túi áo Phong cô nương lại chỉ có một hạt? – Hắn nhún vai. – Những hạt khác đâu? Đừng quên đậu tương tư mặc dù là vật của nhớ nhung, nhưng cũng là vật kịch độc, vậy vật kịch độc đó đi đâu hết rồi?
Bạch Thiên Lý nhíu mày.
- Lời này của ngươi… lời này của ngươi có ý gì? Ngươi nói sư muội… lẽ nào sư muội mang thứ đó đi hại người? Mặc dù sư muội tuổi nhỏ còn tuỳ tiện, nhưng cũng không đến mức hại người.
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Đây là một nghi vấn, chỉ có một nghi vấn. Ta đến tổng đàn Vạn Thánh Đạo, nhờ có tín nhiệm nên ta đã nghe được hai câu chuyện. Thứ nhất, thê tử trước đây của Tổng minh chủ sinh hạ con gái không lâu thì qua đời, Tổng minh chủ từ đó không lấy vợ nữa, Phong cô nương sinh ra rất giống mẫu thân, vậy nên rất được tổng minh chủ yêu thương. Thứ hai, Nhất Phẩm Độc Thanh Lương Vũ giả mạo làm tạp dịch của nhà bếp lẻn vào tổng đàn, có ý đồ đánh cắp Thiếu Sư Kiếm của Bạch đại hiệp, kết quả là không hiểu sao Phong cô nương đã đem lòng yêu vị Thánh thủ dùng độc không vào bạch đạo này. Nàng ấy vì Thanh Lương Vũ mà mạo hiểm trộm Thiếu Sư Kiếm, rồi sau khi Thanh Lương Vũ hạ độc giết Mộ Dung Tả, lại bỏ trốn cùng hắn.
Chuyện này cũng có rất nhiều người không biết, ai nấy nghe đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ. Bạch Thiên Lý chậm rãi gật đầu.
- Chuyện này thì có gì không đúng?
- Thanh Lương Vũ lẻn vào Vạn Thánh Đạo với ý đồ là đánh cắp Thiếu Sư Kiếm, chuyện này bí ẩn thế nào? Thiệu thiếu hiệp trong Vạn Thánh Đạo thiên chất thông minh, ánh mắt hơn người, hắn phát hiện chuyện này cũng không có gì là lạ, nhưng Phong cô nương vì sao lại cũng biết? – Lý Liên Hoa thở dài. – Căn cứ vào trí nhớ của mọi người, cho dù thế nào thì Phong cô nương cũng là một thiên kim tiểu thư tính tình điêu ngoa, nàng làm sao có thể vô cớ đi yêu một tên tạp dịch của nhà bếp chứ? Rồi làm sao Thanh Lương Vũ lại có thể tin tưởng nàng, để nàng biết mình đến đây vì Thiếu Sư Kiếm? Giữa bọn họ nhất định từng có cuộc gặp gỡ không ai biết, mà Phong cô nương và tên tạp dịch nhà bếp có thể mượn thứ gì để gặp gỡ được đây? – Hắn nhìn Bạch Thiên Lý, nhìn Phong Khánh rồi chậm rãi nói. – Đó chính là đồ ăn.
- Đồ ăn? – Bạch Thiên Lý liên tục ngỡ ngàng.
- Đồ ăn. – Lý Liên Hoa chậm rãi đáp. – Ta không biết từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, Thanh Lương Vũ là cao thủ dùng độc. Đồ ăn, độc vật biến mất và Phong cô nương, những thứ đó lại ở cùng nhau, không thể không khiến người ta có một liên tưởng kì diệu.
Bạch Thiên Lý toàn thân lạnh hẳn.
- Ngươi muốn nói…
Lý Liên Hoa ngắt lời:
- Có lẽ… có người từng hạ độc trong đồ ăn của Phong cô nương, nhưng lại để Thanh Lương Vũ phát hiện. Hắn giải độc cho Phong cô nương nên Phong cô nương đã yêu vị ân nhân cứu mạng này. – Hắn thản nhiên nói. – Đây chỉ là một phỏng đoán thôi, giống với nghi vấn lúc nãy, không thể coi là bằng chứng chính xác được.
Nhưng "phỏng đoán" mà hắn nói lại thực sự có hơi doạ người. Xung quanh không còn vang lên những tiếng bàn tán nữa, ai nấy đều ngẩn ngơ nhìn hắn, giống như trí óc bọn họ đều đã ngưng trệ cả. Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Thanh Lương Vũ và Phong cô nương biết nhau, khiến ta nghi ngờ trong tổng đàn có người muốn Phong cô nương gặp bất lợi. Trong vườn hoa phía ngoài gian phòng của Phong cô nương có bỏ đi rất nhiều thứ, có vàng bạc châu báu, có thoa ngọc cài đầu, những thứ đó tính ra bạc thì e là cũng có giá trị liên thành. Tuổi của Phong cô nương vẫn còn nhỏ, không có thu nhập, những món đồ này tất nhiên đều có người tặng cả. Nàng ta sống trong tổng đàn, chưa qua lại với anh hùng trong giang hồ, vậy những món châu báu ngọc thạch đó là do ai tặng?
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, hắn liếc nhìn Phong Khánh.
- Ngoài Tổng minh chủ ra thì còn ai trong Vạn Thánh Đạo có thể tặng Phong cô nương nhiều châu báu ngọc thạch như thế chứ? Phụ thân tặng con gái châu báu cũng không có gì lạ, nhưng Phong tổng minh chủ tặng có hơi nhiều một chút, mà thái độ của Phong cô nương cũng có hơi hư một tẹo. – Hắn chậm rãi nói sau một thoáng ngừng lại. – Phong cô nương tuổi vừa mười bảy, người cha hiền từ vẫn luôn giấu trong khuê phòng, đột nhiên hai tháng trước, ông ta lại bắt đầu tuyển chọn cho con gái mình một chàng rể. Nghe nói đã tuyển trúng không ít người nhưng Phong cô nương đều không chịu gả, cũng vì chuyện này mà náo loạn cả lên. Phong cô nương chẳng qua cũng mới mười bảy tuổi, vì sao Tổng minh chủ đột nhiên lại quyết định muốn gả nàng ta đi vậy? – Nụ cười trên khoé môi vẫn lãnh đạm, hắn nhìn Phong Khánh.
Phong Khánh không nói một lời, lạnh lùng nhìn Lý Liên Hoa.
- Trong rất nhiều món đồ mà Phong cô nương ném bỏ, có một cái lư hương. – Nụ cười của Lý Liên Hoa trong thoáng chốc nhạt hẳn, giọng điệu dần dần trở nên có chút khô khan. – Trong lư hương, có một miếng xạ hương hảo hạng, một góc của nó có dấu vết bị đốt lên, sau đó bị người ta dập tắt. Xạ hương, vật này vốn có mùi rất nồng, thực tế không cần phải đốt nó lên, mà nó đã bị Phong cô nương ném đi rất xa. – Hắn nhìn Phong Khánh. – Đó là một miếng xạ hương nguyên chất, có vị khô, không phải đàn hương, đó là vật dùng trong thuốc… Là ai đặt nó trong phòng Phong cô nương? Là ai đã đốt nó lên? Ngươi tặng nàng ta đậu đỏ, ngươi tặng nàng ta châu báu, ngươi đột nhiên muốn gả nàng đi, trong phòng nàng ta có người đã đốt xạ hương, hoặc có lẽ ngươi đã hạ độc trong đồ ăn của nàng ta… Xạ hương, xạ hương, đó là thứ để phá thai…
- Câm mồm! – Bạch Thiên Lý lớn tiếng quát lên. – Lý Liên Hoa! Ta kính ngươi ba phần, ngươi làm sao có thể ở đây nói xằng nói bậy được? Chẳng những ngươi nhục mạ sư phụ ta, mà còn nhục mạ sư muội ta! Ngươi… ngươi cái tên đê tiện tiểu nhân này!
Xung quanh xôn xao, ai cũng cảm thấy sợ hãi trước câu nói"đó là thứ để phá thai" của Lý Liên Hoa, ai nghe thấy cũng biết ý của Lý Liên Hoa chính là… Chính là chuyện Phong Khánh và Phong Tiểu Thất có quan hệ bất chính. Phong Tiểu Thất có thai, Phong Khánh bắt nàng ta gả đi, bắt nàng ta phá thai đều không có kết quả nên đã bất đắc dĩ phải giết chết con gái của chính mình.
Nếu là lí do đó, thì đúng là một lí do lớn rồi. Ai có thể tưởng tượng được Tổng minh chủ Vạn Thánh Đạo Phong Khánh ngày thường nho nhã thanh tao, thích căm hoa bón cây, một người khiêm tốn bụng đầy thơ văn lại làm ra chuyện này chứ?
Mặt mày Phong Khánh lúc này đã tái mét.
- Lý Liên Hoa, ngươi nói ra những lời này, nếu không có chứng cứ thì hôm nay, không giết ngươi… sẽ không thoả được nỗi giận của Vạn Thánh Đạo ta.
Lý Liên Hoa hạ tay chỉ xuống đất.
- Ngươi có muốn gặp lại bọn họ một lần không? Chứng cứ, có lẽ ở trên người bọn họ đấy.
Phong Khánh sững sờ, Tam Quai đã gào lên:
- Chính là hắn! Ngươi đã giết nàng ta! Ngươi đã giết nàng ta!
Gã đột nhiên cầm lấy một cái xẻng rồi đào xuống đất như một kẻ điên, đất nhanh chóng bị đào lên thành một cái hố lớn, chỉ thấy bên trong hố có hai mảnh chiếu cỏ. Tam Quai nhảy xuống hố, kéo một chiếc ra.
- Nàng ta có đứa con của ngươi!
Bạch Thiên Lý sợ hãi nhìn người chết đã phù lên ở bên trong hố. Gương mặt co quắp, mái tóc dài rối tung trong bùn đất, đó chính là sư muội không hiểu thế sự, tính tình bướng bỉnh của gã. Gã chưa bao giờ tưởng tượng nàng sẽ có bộ dạng như thế này. Trong bùn đất vẫn còn một thứ được bọc kín mít bằng vải trắng, đó là thai nhi còn chưa thành hình.
Tam Quai lại giật mạnh một manh chiếu khác ra, dưới manh chiếu là một khuôn mặt đầy những vết đao, mặc dù nhăn nhó biến dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra người này lúc còn sống vốn rất tuấn tú. Người này chẳng ai nhận ra, nhưng ai ai vừa nhìn thấy cũng biết y chính là Thanh Lương Vũ.
Thì ra y là một thiếu niên tuấn tú đến vậy. Tam Quai chỉ vào mũi Phong Khánh.
- Vào đêm hôm đó, ta đến nhà dì ba, lúc đi đêm quay về, ta nhìn thấy ngươi và bọn họ đang đánh nhau trong núi. Ngươi muốn bắt nữ nhân này lại nhưng nam nhân kia không cho, ngươi đá ngã nữ nhân đó trước, sau đó dùng đoạn mâu bị gãy đóng đinh nam nhân kia lên cây, dùng kiếm phá huỷ dung nhan hắn! Chém đến tận khi kiếm bị gãy! Nữ nhân kia vẫn chưa chết, ngươi không ngừng đá nàng ta, dùng đầu mũi mâu cắm vào bụng nàng ta, trong tay nữ nhân đó cũng có một thanh kiếm, ngươi cướp lấy thanh kiếm đó, dùng chuôi kiếm đánh nàng ta hôn mê… Tất cả ta đều nhìn thấy hết! Ngươi thấy nàng ta nằm dưới đất máu chảy không ngừng thì ném nàng ta ở đó rồi bỏ đi.. Ta cứu nàng về nhà, chữa được mấy ngày, đứa con của nàng ta không còn nữa, người thì vẫn còn sống, nhưng ngươi giết nam nhân của nàng ta nên ngày nào nàng cũng khóc. Một hôm ta bán thịt lợn về, nhìn thấy nàng ta dùng mảnh vải trắng treo mình trên xà nhà, thắt cổ tự tử. – Gã nhìn Phong Khánh, toàn thân run rẩy. – Nàng ta nói ngươi là cha ruột nàng ấy, nàng nói vì nàng giống mẹ mình nên ngươi đã cưỡng gian nàng! Nàng nói ngươi sợ nàng và nam nhân của mình bỏ trốn, sợ nam nhân của nàng vạch trần chuyện xấu của ngươi nên đã giết người diệt khẩu… Ta không nhớ nàng nói ngươi tên là gì, ta biết ngươi là một kẻ rất có thế lực, nhưng đó là hai mạng người đấy! Tiểu cô nương trẻ tuổi đến vậy, ngươi đã bức chết nàng ấy, ngươi nói xem mình còn là con người không? Ta không phục, tất cả ta đều nhìn thấy, ta không thể chịu được! Tam Quai ta chỉ là một tên mổ lợn, không hiểu biết gì cũng chẳng có tài cán chi, nhưng ta luôn nghĩ ông trời nhất định sẽ cho bọn bọ một sự công bằng! Đây đã tính là gì chứ!
Gã vỗ mạnh xuống giá mổ lợn, cái giá sắt lắc lư, trong nháy mắt thực sự có khí thế với sức lực ngàn cân.
- Ta muốn tìm một vị "Thanh Thiên" đến giúp mình, ta muốn ngươi có báo ứng! Vậy nên ta đã bỏ hai con lợn, biến chúng thành bộ dạng của họ, đặt trong kỹ viện. Ta nghĩ nơi đó sẽ có nhiều người nhìn thấy, ta nghĩ vụ thiên cổ kỳ án này nhất định sẽ có người đến gột sạch! Mặc dù rất có lỗi với lão Vương, nhưng ông trời quả nhiên có mắt!
Mặt mày Phong Khánh trắng bệch. Lý Liên Hoa lặng lẽ nhìn hai cỗ thi thể kia, sau một lúc lâu hắn mới nói:
- Trên người Thanh Lương Vũ có rất nhiều vết kiếm, không biết Bạch đại hiệp có nhận ra là kiếm pháp gì không?
Bạch Thiên Lý lảo đảo lùi lại vài bước, mặc dù gã không học kiếm nhưng Phong Khánh có "Kỳ Vân Thập Tam Kiếm” ai ai cũng biết, mười ba kiếm đó đều là những chiêu kì lạ có thể đánh thắng rất nhanh chóng, cách nhập kiếm xuất kiếm hoàn toàn khác nhau, dùng để đối phó với kẻ địch tạo ra sát thương cực lớn. Trên mặt Thanh Lương Vũ có mười mấy vết kiếm, bao gồm cả một kích trường mâu ở ngực, đều là của Kỳ Vân Thập Tam Kiếm. Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống.
- Phong tổng minh chủ, ngàn vạn nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ thôi, ngươi có biết rốt cuộc là chuyện gì đã khiến ta xác định được ngươi chính là hung thủ giết người không?
Phong Khánh cười lạnh. Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp:
- Là cành cây kia, và tờ giấy trắng đó.
Phong Khánh không nói gì.
- Ta quay về từ tổng đàn Vạn Thánh Đạo, con tuấn mã mà Tổng minh chủ tặng ta trên đường bỗng nhiên bị thương khiến cho việc quay về chậm trễ. Thực ra khi ngựa sợ hãi mà rơi mất móng, kết quả cuối cùng đa phần sẽ không tốt, nhưng ta lại là người khá may mắn, vậy nên đã tránh được một kiếp nạn. Hai con ngựa đó rốt cuộc vì sao lại bị rơi móng, ta đã mời đại phu đến kiểm tra kĩ lưỡng, đoán chừng có chút quan hệ với sự hậu ái của Tổng minh chủ. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Mà đợi đến khi ta quay về lầu Liên Hoa, trong lâu lại đã có người đang đợi ta, muốn ta nộp hai món đồ. Ta thấy là lạ… Ngay cả bản thân Vương Bát Thập cũng không biết trong túi hắn có ba món đồ như vậy, lúc hắn lấy ra đậu tương tư, canh cây và tờ giấy trắng, chỉ có ta và Bạch đại hiệp có mặt.
Bạch Thiên Lý toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt kim câu trong tay, gật đầu.
- Mà chúng ta đến tổng đàn, nhìn thấy Phong tổng minh chủ, người ta ngưỡng mộ trong lòng đã lâu. Bạch đại hiệp và Vương Bát Thập lại nói đến ba món đồ kia một lần, Bạch đại hiệp đưa hạt đậu đỏ cho Tổng minh chủ, còn ta cất lại cành cây và tờ giấy trắng vào trong người. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Vậy cái người đi xuống từ trong lầu Liên Hoa của ta, mở miệng đòi ta giao ra hai món đồ kia là ai? Ngoài Bạch Thiên Lý, Vương Bát Thập, ta và ngươi ra, không có người thứ năm biết đến hai thứ ấy, lại càng không có ai biết những thứ đó đang ở trong người ta. – Hắn lắc đầu có chút tiếc nuối. – Có lẽ ngươi cho rằng tờ giấy trắng kỳ lạ đó có che giấu bí mật tiết lộ thân phận của mình, nhưng thực ra là không có. Ngươi mạo hiểm đến đoạt lại đã khiến ta biết ngươi là ai… Người đến thôn Giác Dương sớm hơn ta, võ công cao hơn, biết về hai món đồ này, chỉ có Bạch đại hiệp và ngươi, mà "Dạ tiên sinh" rõ ràng không phải Bạch đại hiệp.
Phong Khánh như đang có gì suy nghĩ, ông ta ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi nở nụ cười.
- Làm sao ngươi biết "Dạ tiên sinh" không phải Bạch Thiên Lý?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
- Ta gọi hắn là "Dạ tiên sinh", nếu thực sự là Bạch đại hiệp thì hắn nhất định sẽ đập bàn với ta, liên tục nhấn mạnh nói hực ra hắn họ Bạch… Tổng minh chủ bồi dưỡng đức hạnh rất tốt, ta đã khen ngài từ trước rồi mà.
Bạch Thiên Lý run rẩy nói:
- Sư phụ!
Phong Khánh chậm rãi quay người lại, Bạch Thiên Lý nghiến răng nghiến lợi đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng mới gằn từng chữ hỏi:
- Hai thứ đó, thực sự đang ở trên người sư phụ sao? Đồ đệ xin sư phụ… hãy xác nhận…
Phong Khánh ngẩng đầu cười lớn:
- Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha…
Ông ta từ từ lấy ra ba món đồ từ trong người rồi ném xuống đất, đó là hạt đậu đỏ, cành cây và tờ giấy.
- Ta trừ gian diệt ác nửa đời, không ngờ hôm nay lại đến phiên mình. Lý Liên Hoa! Thực ra những gì ngươi đoán đã đúng phần lớn! Ta lặn lội vạn dặm lấy đậu đỏ cũng chẳng có thiện tâm gì, ta trộn ba hạt đậu độc đó vào bát canh đậu, muốn nó uống để ra thai, cuối cùng bị tên tiểu tử Thanh Lương Vũ đó làm hỏng chuyện. Sau đó ta đốt xạ hương, cũng bị nó ném ra ngoài. Phong Tiểu Thất giữ lại đứa trẻ chính là cố tình đối đầu với ta, vì nó hận ta. – Ông ta ngẩng đầu cười một tràng dài. – Giờ này ngày này, ta sẽ nói hết ra! Các ngươi cho rằng ta dâm loạn với con gái ruột của mình à? Ta không bằng cầm thú sao? Phì, Phong Tiểu Thất căn bản không phải con gái của ta! – Ông ta âm trầm nói. – Nó là đứa con mà Tú Nương và người khác thông gian sinh ra, vậy nên năm đó… ta đã một chưởng giết chết nàng, chôn nàng dưới những đoá tường vi. Phong Tiểu Thất vốn không phải con gái của ta, ta muốn làm gì nó thì làm, cha mẹ ruột của nó có lỗi với ta thì báo ứng sẽ do con gái chúng gánh chịu, có gì sai chứ? Ha ha ha ha… ha ha ha ha…
Bạch Thiên Lý kinh ngạc nhìn Phong Khánh. Vị sư tôn mà hắn đã tôn kính hơn ba mươi năm thì ra đằng sau lại có bí mật như vậy… Phong Khánh điên cuồng cười không dứt, xung quanh đệ tử Vạn Thánh Đạo đã mất hết tinh thần, không khỏi bắt đầu chùn bước. Tên điên này đã giết chết thê tử, thông gian với con gái nuôi, lại bức chết nàng, ai mà biết khi chuyện xấu này bị bại lộ, lão sẽ làm ra chuyện gì chứ?
Chợt nghe thấy một tiếng "keng" vang lên, Phong Khánh rút kiếm ra, trong ánh hoàng hôn, thanh kiếm ông ta cầm trên tay tựa như một giọt nước xanh biếc, toả ra sắc biếc trong khoảng tối u ám, đó chính là Thiếu Sư Kiếm! Bạch Thiên Lý nhìn thấy thanh kiếm đó thì không khỏi muốn xông lên đoạt lại, Lý Liên Hoa nhấc tay cản gã lại.
Mặt trời chiều rực lửa, những rặng mây màu lướt qua tịch dương tựa như một luồng khói dày đặc.
Bạch Thiên Lý sững người. Gã vốn không cho rằng võ công của Lý Liên Hoa có thể cao hơn mình, nhưng hắn vừa khẽ nhấc tay áo gã đã không di chuyển được nữa rồi. Sau đó gã nghe thấy tiếng Lý Liên Hoa hỏi rất nhã nhặn:
- Bạch đại hiệp, thanh kiếm ấy… năm đó đã tốn của ngươi bao nhiêu bạc?
- Mười vạn lượng.
Sau đó Lý Liên Hoa thở dài.
- Đắt quá, đắt quá. – Hắn nhìn Phong Khánh, lẩm bẩm. – Không mua được, xem ra chỉ có thể cướp thôi.
Phong Khánh vút kiếm lên, sát khí đó khiến người ta phải sợ hãi. Đám người xung quanh mặt mày trắng nhợt, lùi lại sau từng bước một, nhường khoảng trống cho hai người trong vòng tròn.
Gió thổi cát bay mịt mù, mặt trời ngả dần về Tây.
Hết quyển III