Chương 79: Mảnh Giấy Thứ Nhất

Thứ Lý Liên Hoa đặt lên bàn không phải là một mảnh "giấy viết", mà là một cái hộp vuông bằng giấy được dán lại, bên trên có những nét vẽ giống như cắt đi một góc của cái hộp. Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi:

- Đây là "giấy viết" sao? Chữ đâu rồi?

Lý Liên Hoa gõ gõ lên mặt bàn.

- Chữ ở bên trong ấy.

Phương Đa Bệnh nhíu mày.

- Đây là cái quái gì vậy, nó có tác dụng gì?

Lý Liên Hoa lắc đầu.

- Ta không biết. – Hắn nhìn cái hộp giống như đang suy tư gì đó. – Đây vốn là một mảnh giấy hình chữ thập, bên trên có viết mấy chữ "Giữa có bốn phần, hoặc trên một dưới một, hoặc trên một dưới bốn, hoặc trên hai dưới hai, chọn một trong đó".

- "Giữa có bốn phần, hoặc trên một dưới một, hoặc trên một dưới bốn, hoặc trên hai dưới hai, chọn một trong đó"? – Hàng mày của Phương Đa Bệnh càng lúc càng xoắn lại. – Đó là cái khỉ gì vậy?

Lý Liên Hoa vẽ mấy khung vuông trên mặt bàn.

- Từ chính giữa mảnh giấy chia thành bốn phần, trên dưới của nó chỉ còn lại hai phần, phù hợp với ý nghĩa của câu nói kia. Nó nói đây là một đồ vật, ở chính giữa vật đó có bốn phần, trên dưới hai phần; Hoặc ở chính giữa có bốn phần, bên trên phần đầu tiên của bốn phần chính giữa lại có một phần, bên dưới phần thứ tư của bốn phần chính giữa lại có một phần, cũng có thể… có thể phù hợp với ý của "thứ đó" chính là một cái hộp. Tờ giấy trắng hình chữ thập, gấp từng phần từng phần của tờ giấy đó lại thì có thể xếp thành một hình vuông. – Lý Liên Hoa xòe tay ra. – Hoả vẫn còn tờ giấy có hình dạng khác, cũng có thể dán thành một hình hộp y hệt.

Phương Đa Bệnh nhìn chằm chằm vào cái hộp được dán bằng giấy kia.

- Cho dù ngươi có thể dùng giấy trắng rồi làm một vạn cách để dán nó thành một cái hộp như thế này, thì cũng để làm gì nào?

Lý Liên Hoa rụt cổ lại.

- Ta không biết, vậy nên ta mới nói đây là một thứ rất thú vị.

Sau khi hắn rụt hết người lại thì thích thú nghiêng nghiêng cổ, thoải mái ngồi trên ghế.

- Thứ này được giấu trong người của Phong Tiểu Thất. Lúc đó Phong Tiểu Thất vừa lấy trộm được Thiếu Sư Kiếm, nàng ta muốn giúp Thanh Lương Vũ cứu một người. Trên đường Phong Tiểu Thất và Thanh Lương Vũ đi cứu người thì bị Phong Khánh hạ sát, Thiếu Sư Kiếm bị đoạt mất, rõ ràng người đó đã không được cứu. Ta đoán cái hộp này có liên quan tới người mà Thanh Lương Vũ muốn cứu. – Hắn nghiêm mặt lại. – Người có thể khiến Thanh Lương Vũ chịu mạo hiểm lẻn vào Vạn Thánh Đạo ba tháng với ý đồ trộm Thiếu Sư Kiếm để cứu người, chắc chắn rất thú vị.

Phương Đa Bệnh trầm ngâm.

- Không lẽ thứ đó chính là mấu chốt quan trọng để cứu người? Nó ẩn chứa một địa điểm nào đó, hoặc là giấu phương pháp phá giải cơ quan nào đó chăng?

Lý Liên Hoa vội vàng nói:

- Ngươi đúng là thông minh…

Phương Đa Bệnh liếc xéo hắn.

- Chẳng lẽ ngươi lại nghĩ ra cách nào đó mà không nói với ta?

Lý Liên Hoa lại vội vàng lắc đầu.

- Không không, lần này ta và ngươi suy nghĩa giống hệt nhau đấy.

Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh thường, y hoàn toàn không tin.

- Chẳng lẽ ngươi muốn thay Thanh Lương Vũ đi cứu người sao?

Lý Liên Hoa liếc thanh Thiếu Sư Kiếm đã bị biến thành tấm bài vị, hắn mỉm cười.

- Thiếu Sư Kiếm không phải lợi khí(*), nếu nói trên đời này có thứ gì đó mà chỉ Thiếu Sư Kiếm mới có thể phá vỡ được, vậy rõ ràng điểm mấu chốt không phải ở kiếm, mà là ở người dùng kiếm.

(*) Vũ khí, công cụ sắc bén.

Phương Đa Bệnh giật mình kinh ngạc.

- Người dùng kiếm sao? Ngươi nói là Lý Tương Di? Lý Tương Di đã chết mười năm nay rồi, cho dù là Thanh Lương Vũ có cướp được thanh kiếm này thì chắc chắn cũng chẳng kịp đâu.

Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.

- Chuyện ngươi nói cũng đúng là sự thật… Có điều, ta nói mấu chốt là ở người, chứ không phải mấu chốt là ở Lý Tương Di.

Phương Đa Bệnh trợn mắt lên.

- Vậy mấu chốt là cái gì?

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Thiếu Sư Kiếm cực kỳ rắn chắc và mềm dẻo, lực trên thân kiếm vô cùng cứng rắn, trường kiếm bình thường không chịu nổi một chiêu kiếm của nó, vậy nên mới gọi là Thiếu Sư Kiếm.

Phương Đa Bệnh tiếp tục trừng mắt nhìn thanh kiếm nổi tiếng kia.

- Thanh Lương Vũ liều chết trộm thanh kiếm này, chẳng lẽ để tặng cho một tên điên dùng kiếm mà coi nó như Lang Nha Bổng sao?

Lý Liên Hoa ho khan.

- Chuyện đó cũng có thể lắm. Chắc có người muốn hắn lấy Thiếu Sư Kiếm đổi lấy tính mạng của một ai đó; hoặc có thể hắn cho rằng thanh kiếm này có thể phá được cơ quan nào đó; hoặc có thể chất liệu thanh kiếm này có gì đó tuyệt vời không sao tả xiết, nói không chừng nghiền nát rồi ăn nó là có thể cứu mạng…

Phương Đa Bệnh không nhịn được phải ngắt lời hắn, quát lên:

- Ăn nó á?

Lý Liên Hoa lại nghiêm mặt.

- Mà cũng có thể thanh kiếm ấy là tín vật mà vị võ lâm tiền bối nào đó lưu lại nhân gian, có thể đổi lấy một nguyện vọng gì đó chẳng hạn…

Phương Đa Bệnh nhìn hắn kì lạ, Lý Liên Hoa chẳng để ý, ung dung ngồi xuống. Sau hồi lâu, Phương Đa Bệnh lẩm bẩm:

- Lão tử điên rồi mới ngồi đây nghe ngươi bốc phét, lão tử(*) của lão tử ép lão tử đọc sách thi lấy công danh, lão tử của lão tử của lão tử ép lão tử lấy công chúa, mấy chuyện chết tiệt của lão tử còn cả đống ra đấy, có điên mới chạy vào chỗ đó… - Y đập mạnh lên bàn. – Ngươi muốn chơi với cái hộp này thì tự mà chơi đi, chuyện ở thôn Giác Dương không nói thì thôi, chuyện của Thiếu Sư Kiếm không nói cũng được, không cần ngồi đó nhọc công nói phét cho lão tử nghe đâu, lão tử đi đây!

(*) Ở đây nghĩa là cha.

Lý Liên Hoa nói:

- Cái đó…

Vốn hắn định nói thực ra Hoàng đế chỉ có một Thái tử, không có con gái, chẳng lẽ gần đây người lại mới sinh công chúa chăng, nhưng như thế chẳng phải tuổi công chúa cũng quá nhỏ rồi sao… Hắn còn chưa nói xong thì Phương Đa Bệnh thực sự đã phủi phủi tay áo, nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ bỏ đi. Lý Liên Hoa thở dài nhìn theo bóng lưng đó, lẩm bẩm:

- Lúc ta nghiêm túc thì ngươi lại không tin; lúc ta nói dối thì ngươi lại lắng nghe rất chi là chăm chú…

Hắn đứng dậy, vốn định lấy thanh kiếm từ trên bài vị kia xuống, xong ngẫm thấy lấy xuống rồi cũng không biết phải đặt ở đâu, thế nên lại thở dài, cuối cùng vẫn để nó trên tấm bài vị.

Sau rất nhiều năm, có thể số mệnh của Thiếu Sư Kiếm chính là trên tấm bài vịà chúng sinh lập cho nó, để người ta tùy ý phúng viếng.

Người cầm thanh kiếm ấy, dù sao vào nhiều năm trước đó, cũng đã chết rồi.


Phương Đa Bệnh tức giận bỏ đi. Bản thân y chẳng muốn làm Phò mã chút nào. Vừa ra khỏi lầu Liên Hoa y đã nhanh chóng đổi hướng đi sang Thiếu Lâm Tự ở Tung Sơn. Không ngờ lão tử của y thông minh hơn y rất nhiều, ông đã sớm đoán trúng đứa nghịch tử này chắc chắn sẽ trốn ở chỗ các hòa thượng, nói không chừng còn định lấy việc xuất gia ra ép buộc mình, thế nên ông đã phái người đến chân núi Tung Sơn tóm y lại, lập tức đưa vào trong cung.

Phương Nhi Ưu là Thái phó của Thái tử đương triều, cha của Phương Đa Bệnh là Phương Tắc Sĩ làm Thượng thư Hộ bộ. Gần đây Hoàng thượng mới nhận con gái của Binh bộ Thượng thư Vương Nghĩa Xuyến làm Chiêu Linh Công chúa, lại có ý muốn gả Chiêu Linh Công chúa cho y. Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này kẻ nào dám chậm trễ chứ? Thế nên thị vệ trong nhà điểm hết hai mươi tám huyệt đạo toàn thân Phương Đa Bệnh, ra roi thúc ngựa suốt tám trăm dặm, đi liên tục hai ngày hai đêm, hỏa tốc đưa y vào điện Cảnh Đức.

Phương Đa Bệnh chưa từng gặp qua Vương Nghĩa Xuyến. Mặc dù Phương Tắc Sĩ làm quan trong triều nhưng ông sống ở kinh thành, còn Phương Đa Bệnh thì luôn ở Phương gia. Thêm vào đó, năm mười tám tuổi y lưu lạc giang hồ, cũng ít khi quay về nhà, đến cha mình y còn chẳng thân thiết mấy, đừng nói là Binh bộ Thượng thư. Vương Nghĩa Xuyến có bộ dạng như thế nào y không biết, con gái của Vương Nghĩa Xuyến có nhan sắc ra sao tất nhiên y cũng chẳng hay. Đột nhiên phải thành hôn với một vị Công chúa như vậy, nhỡ ra nàng tuổi độ ba mươi, thân cao tám thước, eo như cái thùng phi thì cho dù có dung mạo như thiên tiên, y cũng không tài nào chịu nổi. Thế nên từ sau khi vào cung, y đã định bụng sẽ chuồn đi.

Phương Đa Bệnh bị đưa vào điện Cảnh Đức. Đây là nơi chuyên để các quan viên ở tạm khi được Hoàng đế ra chỉ dụ tiếp kiến nhưng tạm thời chưa được triệu kiến, nơi đó vẫn cách Hoàng cung một bức tường. Người sống ở đây đều là những người được Hoàng thượng chỉ gặp đích danh, chỉ là không biết gặp lúc nào thôi. Mọi người đều khách khi với nhau, không thân thì vờ như thân, thân rồi thì tất nhiên lại càng thêm thân, đến mức chẳng còn ranh giới ta ngươi ngươi ta.

Cả người Phương Đa Bệnh bị điểm hai mươi tám huyệt đạo, võ công toàn thân chẳng thể thi triển được dù chỉ là nửa chiêu. Ở cái nơi người người qua lại như điện Cảnh Đức, Phương Tắc Sĩ cũng không tiện để thị vệ đi theo y nữa, chỉ nói qua loa vài câu rồi rời đi, ngụ ý tất nhiên bảo rằng y phải ngoan ngoãn nghe lời, ở nơi quan trọng trong Hoàng thành thì đừng có mà náo loạn, nếu không vi phụ sẽ nghiêm trị. Phương Đa Bệnh nghe lời được nửa ngày, nhưng khi thấy trời đã tối muộn rồi thì không sao nhẫn nhịn được thêm nữa, y lặng lẽ mở cửa sổ, mò ra hậu viện.

Chỗ này cách nơi ở của Hoàng đế và Công chúa vẫn còn xa lắm, nếu y có thể ra khỏi chỗ này, nói không chừng còn có thể chạy trốn khỏi kinh thành trước khi Phương Tắc Sĩ biết chuyện, mà sau khi y bỏ trốn, cha y có bị Hoàng đế trách phạt không, chính y cũng lười quan tâm.

Vào canh hai, ở cái nơi tinh tế như điện Cảnh Đức, ai ai cũng hành sự rất thận trọng dè dặt, tất nhiên trước giờ chưa có người nào dám nhảy cửa sổ ra ngoài vào nửa đêm. Võ công của Phương Đa Bệnh mặc dù bị phong bế tạm thời nhưng thân thủ thì vẫn nhẹ nhàng. Y từ trong điện đi ra, dọc đường không một tiếng động. Ánh trăng cứ mờ mờ ảo ảo chiếu rọi khung cảnh trong đình viện, y nín thở, đang suy nghĩ xem cửa sau rốt cuộc ở chỗ nào thì có tiếng "cọt kẹt" khe khẽ vang lên. Đó là âm thanh rất nhỏ truyền đến từ trên cầu gỗ cách đó không xa. Phương Đa Bệnh nấp mình xuống, nằm bò trong bụi hoa, lặng lẽ nhìn về phía cây cầu.

Một bóng người không rõ mặt mũi đang qua cầu. Tử đằng leo đầy ở hành lang hoa phía trên, ánh sáng trên cầu u ám, y chỉ lờ mờ nhìn thấy bên trong có một người, nhưng lại không nhìn ra được đó là ai, có khi là thị vệ tuần đêm của điện Cảnh Đức cũng nên. Phương Đa Bệnh kiên nhẫn nín thở, nằm rạp trong bụi hoa không nhúc nhích, giống như y và cây cỏ đã hợp thành một thể vậy.

Cọt kẹt… cọt kẹt… cọt kẹt… tiếng động nhỏ trên cây cầu chầm chậm vọng đến, "thị vệ" kia đi cả nửa ngày mà rốt cuộc vẫn chưa ra khỏi cây cầu. Phương Đa Bệnh đợi lâu thật lâu, cuối cùng y cũng cảm thấy có gì đó là lạ. Y chăm chú nghe ngóng một lúc lâu, dường như trên cây cầu đó không có cả tiếng hít thở. Phương Đa Bệnh chầm chậm ngồi dậy khỏi bụi hoa, có một cảm giác khó hiểu khiến y cảm thấy nên ngó qua cây cầu đó một chút. Hoa cỏ trong đình viện rất rực rỡ, gió đêm thấm hơi sương… Bỗng nhiên y cảm thấy hơi lành lạnh… Lúc này y đã đi đến đầu cầu…

Phương Đa Bệnh trợn tròn mắt nhìn cây cầu gỗ đó.

Trên cầu lại chẳng có ai.

Trong hành lang hoa có treo một sợi dây thừng, trên sợi dây thừng thắt một vòng tròn, trong vòng tròn treo một bộ y phục. Gió thổi qua hành lang, bộ y phục khẽ đong đưa theo làn gió, sợi dây thừng buộc vào một đầu trên hành lang, lúc kéo phát ra những tiếng cọt kẹt cọt kẹt.

Đây là cái quái gì vậy? Phương Đa Bệnh chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt. Bộ y phục vẫn còn đó, hơn nữa y nhận ra đây là một bộ váy của nữ nhân. Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến những tiếng bước chân hàng thật giá thật… Thị vệ tuần đêm đến rồi! Y nhanh chóng xem xét trên dưới sợi thừng và y phục kia vài lần nữa. Bên dưới y phục, trên cây cầu còn có một thứ rất quen mắt. Đột nhiên y nảy ra một ý định táo bạo… Y kéo sợi thừng xuống, bọc sợi thừng và bộ y phục giấu vào trong người, nhặt thứ ở trên cầu lên rồi nhảy vào trong bụi hoa bên cạnh. Y lại nấp đó bất động.

Thị vệ tuần đêm nhanh chóng đi qua, không phát hiện ra chuyện gì kì lạ trên cầu.

Tim Phương Đa Bệnh cứ đập thình thịch sợ hãi. Gan của lão tử không lớn, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện xấu xa như vậy đấy… Xùy xùy! Chuyện xúc phạm thần linh kiểu này đúng là tuyệt đối không hề đơn giản, tuyệt đối không đơn giản…

Lúc vơ lấy bộ váy này, y đã biết đây là một bộ khinh dung(*). Thứ này rất nhẹ nên cực kỳ đắt, có thể kéo được sợi thừng đong đưa thì tức là bên trong y phục vẫn còn đồ. Thứ khác giấy trong người mới thực sự khiến y cảm thấy sợ hãi… Đó là một tờ giấy.

(*) Tên một loại sa mỏng, không có hoa văn.

Mảnh giấy hình chữ thập, hơn nữa còn hằn lại những vết gấp rất đậm… Đó rõ ràng đã từng là một cái hộp, chỉ là chưa được dán cẩn thận bằng hồ nên bị gió đêm thổi bay lung tung.

Bà nó chứ, nơi đây cách thôn Giác Dương đến cả trăm dặm, cách trấn A Thái nơi cái tên Liên Hoa chết tiệt kia đang ở cũng đến năm sáu chục dặm, đây là Hoàng thanh cơ mà! Sao lại có thứ này được? Là ai đã treo sợi dây thừng lên cầu gỗ, rồi ai đã treo bộ y phục này vào trong? Lòng bàn tay Phương Đa Bệnh dần ứa mồ hôi. Bất kể kẻ gây ra sự này là người hay ma, rõ ràng dự tính ban đầu của "nó" tuyệt đối không phải để y nhìn thấy.

"Nó" nhất định muốn để một người nào đó hay một vài người nào đó trong điện Cảnh Đức nhìn thấy.

Phương Đa Bệnh nấp trong đình viện được một canh giờ, cuối cùng cũng đưa ra được một quyết định.


Sáng ngày thứ hai.

Phương Đa Bệnh ngáp một cái, y tỉnh dậy trên cái giường gỗ được chuẩn bị cho quan viên các nơi trong điện Cảnh Đức. Giường này vừa nhỏ vừa hẹp, cứng đến chết người, không so được với giường của Phương thị thì thôi cũng đành, nhưng nó còn cứng hơn cả cái giường khách trong lầu Liên Hoa của Lý Liên Hoa, đúng là buồn cười thật. Sau khi rửa mặt, y nhẩm tính, quan viên sống trong điện Cảnh Đức tổng cộng có năm người, nhìn bề ngoài thì chẳng ai có võ công. Phương Đa Bệnh liếc qua liếc lại vẻ mặt của từng người, dường như không có ai phát hiện đêm qua y đã mò ra ngoài, sắc mặt ai cũng như thường ngày.

- Phương công tử.

Người mở lời trước hình như là vị quan từ Tây Nam xa xôi đến. Thành tựu làm quan dài quá nên Phương Đa Bệnh không nhớ được, y chỉ biết vị đại nhân có hai hàng ria mép này họ Lỗ, vậy nên y nhe răng cười.

- Lỗ đại nhân.

Lỗ đại nhân tỏ ra do dự.

- Ta có một món đồ, không biết vì sao lại không tài nào tim thấy, không biết Phương công tử có nhìn thấy nó không?

Phương Đa Bệnh vừa tỉnh dậy, đến cháo cũng chưa húp được ngụm nào, nghe được lời đó thì tim đánh thịch một tiếng, y cười giả tạo:

- Không biết Lỗ đại nhân bị mất vật gì?

Vị đại nhân đến từ Tây Nam họ Lỗ tên Phương, tuổi chưa quá bốn mươi. Ông nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

- Cái này…

- Là một cái hộp mà Lỗ đại nhân mang từ nhà đến. – Một vị họ Lý ở bên cạnh nói giúp ông ta. Người họ Lý này cũng đến từ Tây Nam nhưng nói chuyện lại có giọng kinh thành. – Tối qua ta mới nhìn thấy nó ở trên bàn của Lỗ đại nhân, hôm nay không hiểu vì sao lại không thấy nữa.

Phương Đa Bệnh cũng nhíu mày.

- Một cái hộp sao? – Bỗng y lại mỉm cười phóng khoáng. – Không biết cái hộp Lỗ đại nhân bị mất có hình dạng như thế nào? Nếu Lỗ đại nhân chuộng một kiểu hộp nào đó thì ta có thể kêu người mua về cho Lỗ đại nhân vài cái.

Lỗ Phương kinh ngạc.

- Ngàn lần không thể được.

Tất nhiên ông biết Phương thị có tiền có thế. Việc Phương Đa Bệnh sắp trở thành rể hiền của Hoàng thượng, ông cũng biết. Lưỡng lự một lúc, cuối cùng quẫn bách quá ông đành nói:

- Bên trong cái hộp đó có đựng một bộ váy mà ta nhờ người bạn cũ trong kinh thành mua cho phu nhân ở nhà. Phu nhân đã nghèo khó với ta cả nửa đời, chưa từng nhìn thấy khinh dung… Kết quả là đêm qua đột nhiên lại không thấy bộ váy đó đâu nữa.

Phương Đa Bệnh giật mình kinh ngạc. Y biết rõ Lỗ Phương có gì đó kì lạ, nhưng lại không biết bộ y phục kia là của ông ta. Nếu y phục treo trên dây thừng là của ông ta, vậy chẳng lẽ sợi dây thừng kia thực chất là muốn treo lên cổ ông ta sao? Chuyện này đúng là kỳ quái! Lỗ Phương không biết võ công, lại đến từ phương xa, theo lẽ thường thì chắc chắn sẽ không biết Thanh Lương Vũ, vậy vì sao bên cạnh ông ta lại mang theo một tờ giấy giống hệt với tờ giấy trên người Phong Tiểu Thất? Tờ giấy của Phong Tiểu Thất chắc chắn lấy từ chỗ Thanh Lương Vũ, còn Thanh Lương Vũ lấy được ở đâu?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn lấy đi từ chỗ của Lỗ Phương?

Vậy ai lại cố tình trộm y phục của ông ta, lại cố tình treo những thứ đó lên cây cầu trong vườn hoa?

- Xem ra Phương công tử rất kinh ngạc. – Vị cũng họ Lý giống Lý Liên Hoa ở cạnh y nói thong thả. - Ở nơi này mà gặp phải kẻ cắp, ta cũng thấy rất kinh ngạc.

Phương Đa Bệnh liếc người đó một cái, chỉ thấy hắn mỏ nhọn tai khỉ, mặt mũi xấu xí, làn da nhợt nhạt, thế nhưng bộ dạng lại rất thong dong. Mặc dù sinh ra xấu xí nhưng xem ra cũng không phải kiểu người đặc biệt đáng ghét.

- Không sai, nơi đây là trọng địa Hoàng thành, làm sao có trộm cắp được?

- Không không không, không phải trộm cắp đâu, có lẽ là tự ta làm mất, tự ta làm mất… - Lỗ Phương vội vàng đính chính. – Nơi này làm sao có trộm cắp được? Tuyệt đối không thể đâu.

Phương Đa Bệnh và người họ Lý kia lập tức gật đầu lia lịa, phụ họa thêm vài tiếng, chuyện này chưa xong cũng coi như đã xong.