- Đây vốn không phải thi thể của cô nương hẹn tình nhân cùng nhau tìm chết. – Lý Liên Hoa thong thả nói. – Chẳng qua là hắn cạo râu đi, thoa son lên, lại bị người ta hủy dung, chúng ta chỉ chú ý đến vết thương của hắn mà quên không quan sát kĩ yết hầu. Đây là một nam nhân, còn là một nam nhân có tướng mạo thanh tú, khi giả làm nữ nhân thì cực kỳ giống.
- Hắn là ai? – Phương Đa Bệnh không nhịn được hỏi. Đó là một nam nhân mà y lại không nhìn ra được, đúng là vô cùng nhục nhã.
Lý Liên Hoa nhe răng cười với y.
- Ngươi muốn biết à?
- Dĩ nhiên rồi. – Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Chẳng lẽ ngươi biết hắn là ai sao?
- Đương nhiên là ta biết. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại. – Hắn là Lữ Dương Cầm.
Phương Đa Bệnh há hốc miệng, mắt đờ đẫn.
- Cái gì?
Lý Liên Hoa chỉ vào cỗ thi thể vô cùng thê thảm dưới đất kia.
- Ta nói, hắn chính là Lữ Dương Cầm.
- Nghe nói bản đồ kho báu của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh đích thực ở trong tay một người tên Lữ Dương Cầm, nhưng làm sao ngươi lại biết thi thể dưới đất này chính là Lữ Dương Cầm? – Tri huyện đại nhân khẽ hỏi.
- Bởi vì cây trâm vàng này. – Lý Liên Hoa chỉ vào trâm vàng Thao Thiết Hàm Thủ đang cài trên đầu Lữ Dương Cầm dưới đất. – Cây trâm vàng này được lấy ra từ Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, trên đời này ngoài Lữ Dương Cầm ra thì còn ai có thể hợp tình hợp lý lấy được đồ trong Cửu Quỳnh Tiên Cảnh chứ?
- Nhưng trên đời này cũng đâu chỉ có một kiểu hợp tình hợp lý đó. – Tri huyện lúc này lại cũng có thể nói ra được một câu khá có đạo lý.
- Không sai. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Nếu như còn có một chuyện liên quan đến Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, lại là vật chứng liên quan đến Lữ Dương Cầm, thì càng có thể chứng minh thi thể dưới đất này chính là Lữ Dương Cầm.
Ánh mắt của hắn khẽ chuyển động, lướt qua nhìn mặt tất cả những người xung quanh. Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi:
- Có thứ như vậy sao?
Y và Lý Liên Hoa đã cùng xem xét cỗ thi thể kia, sao lại chưa từng phát hiện ra thứ như vậy nhỉ?
- Có chứ. – Lý Liên Hoa nói. – Thứ đó tiếng tăm lừng lẫy, tên gọi Phọc Ác Kiếm.
- Phọc Ác Kiếm? – Phương Đa Bệnh cực kì ngạc nhiên. – Ngươi nhìn thấy Phọc Ác Kiếm ở đâu hả? Lão… Sao bản công tử lại không thấy chứ?
Lý Liên Hoa nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi vui vẻ nói:
- Ta đoán thứ đó bây giờ đang trong phòng Hồ Hữu Hòe, ngươi và hắn khá thân thiết, hay là ngươi đến phòng hắn tìm xem?
Lời này nói ra làm mọi người đều ồ lên, ngay cả tên tri huyện béo ú vẫn luôn bình tĩnh tựa Thái Sơn cũng hơi chấn động. Mặt mày Hồ Hữu Hòe càng biến sắc, nhưng người biến sắc nhiều hơn vẫn là Phương Đa Bệnh, chỉ thấy y trợn tròn mắt, nói:
- Cái gì?
Lý Liên Hoa vẫy tay với Hồ Hữu Hòe. Mặt mày Hồ Hữu Hòe xanh mét, gã “hừ” một tiếng.
- Uổng công Hồ mỗ hầu hạ công tử như thượng khách, không ngờ ngài lại là kẻ ăn nói hàm hồ, vu oan cho người tốt…
Lý Liên Hoa không lấy đó làm giận, hắn liếc nhìn Hồ Hữu Hòe vài lượt, đột nhiên nói:
- Ngươi có biết là rất lâu rất lâu về trước, có một hình phạt gọi “Nhân Trệ”(*) không?
(*)“Trệ” là con lợn, “nhân trệ” tức là người lợn, khác với từ “trư”, nhắc đến từ này thường là nói đến một hình phạt tàn khốc thời Trung Quốc cổ đại.
Mặt Hồ Hữu Hòe co giật, đám tiểu nhị hai mắt đầy hoang mang. Phương Đa Bệnh không nhịn được, đáp:
- Thời Tây Hán, vì Lưu Bang sủng ái Thích phu nhân nên Lữ Hậu đã chặt đi tứ chi, khoét đi đôi mắt, cắt mất lưỡi, đổ đồng vào tai Thích phu nhân rồi ném vào trong nhà xí, đó gọi là “Nhân Trệ”. – Y nhìn thi thể dưới đất rồi chợt hiểu ra. – Đây…
- Đây cũng là một kiểu “nhân trệ”, có điều so với Thích phu nhân thì hắn vẫn còn chân. – Lý Liên Hoa nói. – Có thể dễ dàng nhận thấy, nếu không phải hận đến thấu xương thì người bình thường sẽ không thể làm ra được những việc như thế này.
Mọi người nghe đến những chuyện thê thảm đó thì đều im như thóc, toàn thân ớn lạnh. Chỉ thấy Lý Liên Hoa liếc nhìn Hồ Hữu Hòe, đột nhiên hắn lại nói:
- Ngươi có biết mấy năm trước Lữ Dương Cầm đã giết chết tì nữ thân cận của hắn không?
Hồ Hữu Hòe chết lặng, không hiểu vì sao, gã đã nén giận xuống, suýt chút nữa thì làm chính mình chết nghẹn.
- Hồ mỗ đã rút lui khỏi giang hồ nhiều năm…
Lý Liên Hoa vui vẻ ngắt lời gã:
- Không sai, ngươi đã rút khỏi giang hồ rất nhiều năm rồi, vậy nên không biết Lữ Dương Cầm đã dùng Phọc Ác Kiếm tự tay giết chết tì nữ Ảnh Nhi của mình. Đó là vì Ảnh Nhi là tì nữ của hắn, lại là người hắn độc chiếm, nhưng bỗng nhiên Ảnh Nhi thay lòng đổi dạ, yêu một vị đại hiệp Lư Châu tên Lưu Hằng. Người trong hắc đạo bắt cóc nữ hiệp bạch đạo, đó là việc làm phạm pháp; đại hiệp bạch đạo bắt cóc yêu nữ hắc đạo, đó lại là cải tà quy chính. Nói tóm lại, ngày đó việc Ảnh Nhi cải tà quy chính bị Lữ Dương Cầm phát hiện, sau đó hắn đã dùng một kiếm giết chết nàng ta.
Hắn đột nhiên nói đến giai thoại giang hồ, những người chưa từng nghe qua đều say mê lắng nghe, những người sớm đã nghe qua thì đưa mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hồ Hữu Hòe lại chưa nghe qua việc này, nghe đến khi câu chuyện kết thúc, gã mới hiểu ra, cười lạnh:
- Việc này thì có liên quan gì đến Hồ mỗ chứ? Vì sao ngài lại nói Phọc Ác Kiếm đang ở trong phòng của ta?
- Có liên quan lớn ấy chứ. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại. – Nếu ngươi biết câu chuyện này thì sẽ không để linh vị ở trong phòng, nếu ngươi không để linh vị lại trong phòng, thì làm sao ta đoán được người sống trong gian phòng chữ Thiên số bốn là ai?
Hắn vỗ vai tiểu nhị bên cạnh, sai cậu ta lên gian phòng số bốn lấy bài vị xuống.
Tiểu nhị kia như sợ bị oan hồn đòi mạng, cậu ta chạy đi nhanh như gió. Lý Liên Hoa tháo dây đỏ ra, bên trong lộ ra một tấm bài vị khắc chữ “Bài vị của tiên thất Lưu thị Ảnh Nhi”.
- Ảnh Nhi từ khi chuộc thân đã làm tì nữ cho Lữ Dương Cầm, không có họ. Nếu nàng ta gả cho Lưu Hằng thì tất nhiên sẽ mang họ Lưu, nếu đây là bài vị của Ảnh Nhi thì vị đại hiệp trong giếng kia, tất nhiên chính là Lưu Hằng rồi. - Hắn lại chỉ vào thi thể dưới đất. – Có thể nghĩ rằng, Lữ Dương Cầm giết Ảnh Nhi, Lưu Hằng hận hắn đến thấu xương. Vậy nên không biết Lưu Hằng dùng cách gì để tóm được Lữ Dương Cầm, phế võ công của Lữ Dương Cầm, đoạt kiếm của hắn rồi lại dùng sợi dây đỏ quấn kiếm của hắn để quấn bài vị của Ảnh Nhi, sau đó lại biến Lữ Dương Cầm thành “nhân trệ”, ném vào chỗ này. – Lý Liên Hoa nghĩ ngợi một lát rồi nói. – Nơi đây là con đường duy nhất đi từ hướng Tây ra hướng Nam, có lẽ Lưu Hằng giữ lại chân của Lữ Dương Cầm chính là muốn Lữ Dương Cầm dẫn hắn đi tìm Cửu Quỳnh Tiên Cảnh.
Chuyện này rất có lý, với điều kiện tiên quyết là thi thể dưới đất thực sự là Lữ Dương Cầm.
- Vào đêm hôm trước. – Lý Liên Hoa nói. – Lưu Hằng bắt Lữ Dương Cầm giả thành nữ nhân, trói ở nơi này, trong gian phòng chữ Thiên số bốn. Cây trâm vàng kia có lẽ là Lưu Hằng lấy được từ chỗ Lữ Dương Cầm. Chỉ là không rõ Lưu Hằng có biết đến nguồn gốc sâu xa đằng sau thứ đó không. Chuyện này vốn không chê vào đâu được, không có ai phát hiện Lữ Dương Cầm đã biến thành bộ dạng này, thủ hạ của “Tây Bắc diêm vương” đuổi theo cũng không tìm thấy nơi này. Nhưng cho dù là đại hiệp thì hắn hạ thủ cũng không độc ác quá đỗi. cũng sẽ bị trời phạt thôi. – Hắn chỉ lên gác. – Trong gian phòng chữ Thiên của Thái Hoa Lâu, có cơ quan chuyên dùng để nhìn trộm, đó là kính lưu ly. Đêm hôm đó… nữ khách trọ tại gian phòng số ba ngẫu nhiên phát hiện ra tấm kính lưu ly đằng sau bức tranh, nàng ta nhìn thấy Lưu Hằng và Lữ Dương Cầm ở gian bên cạnh. Có lẽ nàng ta cho rằng Lữ Dương Cầm là một cô gái đáng thương, có lẽ nàng ta cho rằng Lưu Hằng là một tên ma đầu có thủ đoạn tàn nhẫn, nói tóm lại, nàng ta đã phá cửa xông vào, tung ám khí vào Lưu Hằng.
Phương Đa Bệnh nhớ ra cây trâm bằng sừng tê giác trên bàn ở gian phòng số bốn, gật gật đầu. Vậy nếu đó là ám khí thì có thể giải thích được vì sao nó lại đâm vào bàn. Chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa nói tiếp:
- Vậy nên nàng ta và Lưu Hằng đã động tay chân với nhau. – Hắn lại chỉ lên gác. – Nhưng trong gian số bốn, trên tường có một cái lỗ rất nhỏ, từng có thứ gì đó đâm vào tường, sâu hai tấc.Thái Hoa Lâu lại là Sản nghiệp của Phương thị, tòa nhà này được xây dựng bằng gạch xanh, ngoài thần binh lợi khí thì vật gì có thể đâm vào tường hai tấc chứ? Mà nếu thần binh đó là trường kiếm, hai tấc không đủ để giữ vững được thân kiếm, nó chắc chắn sẽ rơi xuống, vết nứt trên tường sẽ biến mất không dấu vết; Mà vết nứt đó vừa hẹp vừa sâu, không phải hình dạng của lưỡi đao, nếu không phải trường kiếm thì tức là đoản kiếm dao găm. Trên đời này, đoản kiếm, dao găm có thể xưng thần binh lợi khí cũng chỉ vỏn vẹn có ba cái, một cái là Bồ Đệ Huệ Kiếm, đã được phái Nga Mi hương khói từ lâu; cái thứ hai là Tiểu Đào Hồng, đang ở trong Bách Xuyên Viện; cái thứ ba, chính là Phọc Ác Kiếm.
Mọi người chợt hiểu ra, với cách nói đó, Lý Liên Hoa đoán được “nữ thi” dưới đất chính là Lữ Dương Cầm cũng không phải lời vô cớ, lại nghe hắn nói:
- Mà nếu Lưu Hằng bắt được Lữ Dương Cầm, Phọc Ác Kiếm của Lữ Dương Cầm sẽ rơi vào tay Lưu Hằng, vậy nữ khách đó tất nhiên sẽ không phải đối thủ của hắn. Nhưng trên người nữ khách của gian số ba lại không có vết thương của kiếm, chỉ có vết thương của bàn tay, ta đoán lúc nữ khách đó và Lưu Hằng động thủ, nàng đã ném Phọc Ác Kiếm lên tường, khiến cho Lưu Hằng không có kiếm trên tay, phải đánh bừa bằng chưởng lực.
- Sau đó thì sao? – Phương Đa Bệnh sờ sờ mũi, y rất muốn nói Lý Liên Hoa đang nói bậy nhưng ngoài lời đó ra thì y lại chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cả, trong lòng y thực sự rất tức giận.
Lý Liên Hoa trừng mắt nhìn y rồi chậm rãi nói:
- Sau đó chúng ta thấy quỷ đấy.
- A? – Phương Đa Bệnh lại sờ sờ mũi. – Ngươi muốn nói là… bàn tay trong gương đó sao? – Bỗng y nhớ ra. – Không phải đâu! Chúng ta nhìn thấy nữ quỷ trong gương tối hôm trước, ngươi nói Lưu Hằng động thủ với nữ khách phòng bên, đó là chuyện ngày hôm kia mà, thời gian không khớp rồi! Huống hồ hôm qua ta và ngươi đều không nghe thấy tiếng bất kỳ ai ra vào, mà Lưu Hằng rõ ràng chết từ đêm qua.
Nếu Lưu Hằng chưa chết thì làm sao y có thể dễ dàng để Lữ Dương Cầm chạy ra ngoài như vậy được?
- Sau khi Lưu Hằng và vị nữ khách gian bên cạnh động thủ, - Lý Liên Hoa mặt mày nghiêm nghị nói. – Vị nữ khách đó trúng một chưởng, ngất lịm trong phòng, Lưu Hằng bị văng ra ngoài cửa sổ, ngã vào trong giếng.
Phương Đa Bệnh đột nhiên túm lấy tóc mình, y càng lúc càng thấy mơ hồ. Theo cách nói này thì sự tình đích thực chẳng liên quan gì đến Hồ Hữu Hòe, nhưng vì sao Lý Liên Hoa lại nói Phọc Ác Kiếm đang ở trong tay Hồ Hữu Hòe chứ? Việc này càng nghe càng thấy giống chuyện chết vì “đánh nhau”, rồi vì “ngoài ý muốn” mà tay tri huyện thanh thiên béo múp míp kia đã nói. Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đổ dồn đến, Lý Liên Hoa lại chẳng để ý, hắn tiếp tục nói:
- Lưu Hằng và nữ khách đó đều bị trọng thương, nhưng chưa ai chết cả.
Phương Đa Bệnh thất thanh:
- Nhưng Lưu Hằng chết ở trong giếng mà!
Nếu y ngã xuống mà chưa chết, thì bây giờ sao lại ở trong giếng chứ?
Lý Liên Hoa ung dung đứng đó, nhàn nhã nhìn những người xung quanh một lượt, bỗng ánh mắt hắn dừng lại trên người tri huyện, mặt mày nghiêm nghị hỏi:
- Dám hỏi lúc tri huyện đại nhân đi chơi hàng quán, uống rượu dùng bữa, tìm các cô nương, có phải đều lấy bạc từ trong hầu bao không?
Tri huyện the thé đáp:
- Đương nhiên rồi.
Lý Liên Hoa quay người lại.
- Đấy, ngay đến tri huyện đại nhân ăn cơm cũng phải trả tiền, thế mà hai con người sống sờ sờ trong gian phòng chữ Thiên số bốn, toàn thân trên dưới không những không có xu nào, mà trong phòng bọn họ còn không lấy nổi một bọc đồ hay vài ba đồng bạc. Dám hỏi mọi người, bọn họ ở trọ kiểu gì, ăn cơm ra sao đây?
- Vậy nên là? – Tri huyện lại tiếp lời.
Lý Liên Hoa tỏ ra rất nịnh bợ, hắn mỉm cười nói:
- Vậy nên những thứ trên người Lưu Hằng, tất nhiên đã bị người ta lấy đi cả rồi. Thi thể của Lưu Hằng vẫn ở trong giếng, mọi người qua đó xem xem. Toàn thân hắn sưng đỏ, da thịt trương phình cho nên bị kẹt dưới đó, nhưng tóc và quần áo của hắn lại ẩm ướt, đó là đạo lý gì?
- Có thể thấy lúc da thịt hắn bị thương thì người vẫn còn sống và sống được một lúc khá lâu. Vết thương gặp nước bị sưng đỏ, cho nên toàn thân hắn mới trương lên. – Tri huyện nói giọng điềm nhiên như không.
Lý Liên Hoa mỉm cười:
- Đại nhân quả nhiên hiểu tận chân tơ kẽ tóc. – Hắn rất thích thú nhìn vẻ mặt vừa nhẹ nhõm lại đầy nghi hoặc của những người khác, sau đó tiếp tục nói. – Từ thi thể của Lưu Hằng có thể nhìn ra được, hắn từng có một lần thực sự bị rơi xuống giếng. Vết trầy xước khắp toàn thân hắn đều do ma sát với thành giếng, cả người ướt sũng là vì hắn đã bị rơi xuống tận đáy giếng.
Thì ra là như vậy, mọi người liền hiểu ra, cho nên lúc đó Lưu Hằng vẫn chưa chết, cũng tức là, người giết chết Lưu Hằng là kẻ khác.
- Mà nữ khách ở phòng số ba cũng như vậy, nàng ta và Lưu Hằng giao đấu, sau đó hôn mê, đợi đến lúc nàng ta tỉnh lại thì trời đã khuya. Nàng ta bò dậy, đi tìm thanh kiếm cắm trên tường, trời tốt cho nên đã châm nến lên tìm. – Lý Liên Hoa mỉm cười nói. – Sau đó thuận tiện lật bức tranh lên, nhìn thấy tấm kính lưu ly phía sau. Lúc đó, cũng chính là lúc ta và Phương đại thiếu nhìn thấy ma ở trong phòng.
Phương Đa Bệnh thở phào.
- Cho nên thật sự không phải tay của ma nữ…
Lý Liên Hoa gật đầu, hắn lẩm bẩm:
- Song nàng ta tỉnh dậy không đúng lúc chút nào, nàng ta chậm mất một ngày捊
Phương Đa Bệnh nói:
- Cái gì gọi là tỉnh lại chậm mất một ngày?
Lý Liên Hoa trừng mắt với y, nói:
- Ta nói rõ ràng đến thế rồi mà, nàng ta ngất đi vào buổi tối, lại tỉnh dậy vào buổi tối, vậy tức là nàng ta hôn mê mười hai canh giờ, chính là một ngày đấy.
Phương Đa Bệnh nổi giận:
- Vớ va vớ vẩn, với cái kiểu ăn nói không rõ ràng như ngươi thì có được mấy ai hiểu cái “đợi đến lúc nàng ta tỉnh lại thì đã chậm mất một ngày” mà ngươi nói chính là bảo nàng ta hôn mê mười hai canh giờ chứ? Mà làm sao ngươi biết không phải là nàng ta hôn mê nửa canh giờ?
- Nếu nàng ta hôn mê nửa canh giờ thì hai chúng ta thực sự đã nhìn thấy quỷ đấy. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại. – Nếu nàng ta chỉ hôn mê tám canh giờ, e là sẽ không trở thành một cỗ thi thể ở gác hai, vậy nên chắc chắn nàng ta đã hôn mê mười hai canh giờ.
Phương Đa Bệnh nổi giận.
- Cái gì mà “chắc chắn đã hôn mê mười hai canh giờ” chứ?
Lý Liên Hoa không thèm để ý đến y nữa, hắn vui vẻ nhìn tri huyện, giống như chỉ có tri huyện mới là tri âm của hắn vậy.
- Vào đêm ta và Phương công tử ở trong gian phòng chữ Thiên số năm, mặc dù nhìn thấy bóng bàn tay trong kính lưu ly nhưng lại không nghe thấy tiếng người ra vào. Thế nên nếu bên cạnh có người, nếu nàng ta không phải ma nữ có thể ra vào lặng lẽ thì tức là trước khi bọn ta đi vào, nàng ta đã ở trong phòng rồi, rồi sau khi bọn ta rời đi, nàng ta mới ra ngoài. Chỉ có như vậy thì mới không nghe thấy tiếng nàng ta ra vào.
Lúc này Phương Đa Bệnh mới hiểu vì sao nữ khách kia chắc chắn phải hôn mê mười hai canh giờ, nếu không ngất đi lâu như vậy thì nàng ta sẽ không ở lại trong gian phòng số bốn, mà đã tự rời đi từ lâu rồi.
- Cho nên sau khi Lưu Hằng và nữ khách phòng số ba giao đấu, ai nấy đều bị thương nhưng lại không chết. – Lý Liên Hoa nói. – Nhưng vì sao cuối cùng bọn họ lại đều chết? Chuyện này phải bắt đầu nói từ đêm hôm đó. Đêm đó Lưu Hằng động thủ với nàng ta, sau đó lại không có động tĩnh gì nữa. Lữ Dương Cầm không nói được, mắt không nhìn thấy được, có lẽ hắn vẫn có thể nghe được nhưng rõ ràng là không có sức để tự bảo vệ mình, vậy nên hắn bỏ chạy khỏi gian phòng số bốn, men theo con đường nhỏ, đi qua phòng bếp rồi chạy đến vườn hoa, sau đó vấp ngã, gáy đập xuống đất. Vì vào đêm khuya nên không có ai phát hiện nên hắn đã bị chết. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Mà chuyện đó đã trở thành điểm khởi đầu của tất cả.
- Điểm khởi đầu? Lữ Dương Cầm tự té ngã rồi chết, đấy mới là khởi đầu thôi sao? – Phương Đa Bệnh lấy làm lạ. – Chẳng lẽ không phải là việc ngoài ý muốn sao?
- Việc Lữ Dương Cầm tự ngã rồi chết tất nhiên là việc ngoài ý muốn, cho dù hắn không ngã chết, biến thành bộ đạng đó rồi sống còn ý nghĩa gì nữa. – Lý Liên Hoa nói. – Nhưng ngươi đừng quên, lúc hắn chết, trong vũng máu có cây trâm vàng Thao Thiết Hàm Thủ.
Phương Đa Bệnh chậm chạp nhíu mày lại.
- Ngươi muốn nói… có người từ đó đã phát hiện ra…
- Phát hiện ra hắn có liên quan đến báu vật bí ẩn của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh. – Lý Liên Hoa đáp. – Chúng ta phát hiện ra thi thể của Lữ Dương Cầm, Phương đại thiểu đã sai Hồ Hữu Hòe đi kiểm tra xem người chết có phải là người của Thái Hoa Lâu không, thế nên khi Hồ Hữu Hòe nhìn thấy người chết liền phụng mệnh đến kiểm tra trước. – Hắn mỉm cười. – Ngươi còn nhớ lúc Hồ Hữu Hòe quay về đã nói gì không? Ông ta nói: “Đại thiếu gia, người này thực sự không phải thủ hạ của bản lâu. Ngài xem Thái Hoa Lâu ta trên dưới hơn trăm người, trong tay chưởng quầy có bản phác họa của mọi người. Ngài xem mọi người đểu ở đây cả, tuyệt đối không có thiếu người nào, vậy nên cái kẻ ở hành lang kia, chắc chắn không phải người trong lâu. Nhất định là có kẻ nào đó đã mang từ ngoài vào rồi ném trong lâu chúng ta, nhất định là muốn hủy hoại danh tiếng của Thái Hoa Lâu!”. Có thể thấy, lúc đó ông ta đã đi kiểm tra rồi và ông ta nói không phải người trong lâu. – Hắn lại cười. – Nhưng mà, ông ta đã đích thân chuẩn bị gian phòng số năm cho chúng ta, một chưởng quầy đã tra xét toàn bộ lâu, rồi một chưởng quầy đã sắp xếp mọi thứ trong gian phòng số năm, cho dù không phát hiện ra gian phòng số bốn có một nữ, thì chí ít ông ta cũng phải tìm thấy người bị thương dưới giếng chứ.
Hắn bổ sung một câu nữa:
- Đừng quên là Lưu Hằng vẫn chưa chết, chỉ cần không bị đụng đến phát ngốc thì chắc chắn hắn sẽ hô hoán lên. Vì vậy vào sáng hôm đó, thực ra khi chúng ta phát hiện ra Lữ Dương Cầm, Hồ Hữu Hòe đã phát hiện ra Lưu Hằng, sau đó ông ta nghe ngóng được manh mối liên quan đến Cửu Quỳnh Tiên Cảnh từ chỗ hắn.
Phương Đa Bệnh nghe đến đây thì đã hiểu ra chuyện.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì mọi thứ đều rõ ràng, vì để được cứu nên Lưu Hằng đã nói cho Hồ Hữu Hòe biết sự thật về Lữ Dương Cầm, còn Hồ Hữu Hòe tiện tay kéo hắn lên khỏi giếng, bóp cổ rồi lại nhét hắn xuống giếng. Không ngờ sau khi bị thương, vết thương của Lưu Hằng lại sưng lên, sau khi nhét xuống thì bị kẹt ở giữa thành giếng. – Lý Liên Hoa lại nói. – Sau khi Hồ Hữu Hòe giết Lưu Hằng thì chạy đến gian phòng số bốn, vội vàng mang Phọc Ác Kiếm đi. Để trở lại càng sớm càng tốt, ông ta đã không thể kiểm tra triệt để gian phòng số bốn, ta đoán lúc đó ông ta không tìm thấy manh mối liên quan đến Cửu Quỳnh Tiên Cảnh mà Lưu Hằng nói.
- Vậy vì sao ông ta không đợi lúc rảnh rỗi lại đến? – Phương Đa Bệnh trừng mắt lên.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Đợi đến lúc ông ta có thời gian rảnh thì hai chúng ta đã vào phòng rồi. Ngươi nói xem Hồ Hữu Hòe có gan to bằng trời, dám xét phòng cướp của ngay cạnh giường Phương đại thiếu không?
Phương Đa Bệnh nghe vậy, không khỏi có chút dễ chịu, y ho khan mấy tiếng.
- Vậy đây chính là lí do vì sao ông ta không đến vào cái đêm có ma quỷ lộng hành phải không?
Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ, đáp:
- Ta đoán đêm hôm trước đó ông ta không đến, một là sợ bị chúng ta phát hiện, hai là ông ta cho rằng vị nữ khách bị hôn mê k đã chết rồi.
Phương Đa Bệnh nói:
- Kết quả là nửa đêm nữ nhân kia “xác chết vùng dậy”, lại còn trèo lên nữa.
- Đúng rồi, khi nữ nhân kỉa tỉnh dậy, nàng ta cũng lục tung phòng lên tìm kiếm. có thể đây là lí do vì sao nàng ta không lập tức rời khỏi gian số bốn. Nàng ta đã tìm thấy một vật trong phòng. – Hắn làm điệu bộ. – Một thứ có thể nắm trong tay. Nhưng nàng ta đã hôn mê mười hai canh giờ, thương thế chắc hẳn rất nặng, hoặc sợ làm kinh động đến người khác, vậy nên tối hôm đó nàng ta vẫn luôn ở trong gian số bốn.
Phương Đa Bệnh nhìn động tác tay của hắn, đột nhiên nhớ ra ngón tay cong cong như vuốt cọp của nữ thi trên gác hai, trước khi chết, nàng ta nhất định đã túm chặt lấy thứ gì đó.
Chẳng lẽ thứ gọi là “kho báu” trong Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, chính là một cái hộp cỡ một hai thước? Thế thì có thể đựng được bao nhiêu vàng bạc châu báu đây? Phương Đa Bệnh thấy rất mất hứng. Từ nhỏ đến lớn, tiền mừng tuổi của y mà cũng đựng trong hộp thì phải được mười mấy hai mươi cái, Cửu Quỳnh Tiên Cảnh kia cũng thường thôi.
- Sau đó vào sáng ngày thứ hai, vì hai chúng ta gặp phải ma, không quay về gian số năm nữa nên Hồ Hữu Hòe đã quay lại phòng số bốn để tìm đồ. – Lý Liên Hoa nói. – Sau đó ông ta phát hiện ra nữ khách kia chưa chết, không những chưa chết mà còn tìm thấy thứ mà ông ta thiết tha mong mỏi nữa kìa. Thế cho nên ông ta lại bóp cổ nữ khách đó, cướp đi thứ kia, kế đó vội vàng giấu cái xác vào gian số ba, định đợi sẽ xử lý sau.
Hắn thản nhiên nhìn tri huyện.
- Hồ Hữu Hòe cho rằng tri huyện đại nhân là một kẻ ngu đần, chắc chắn sẽ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì. Vậy nên ông ta trăm phương ngàn kế mời đại nhân đến đây xử án, nhưng lại không biết rằng tri huyện đại nhân đã nhìn rõ mọi việc, làm sao có thể không thấu tỏ điều bí ẩn trong đó chứ? Chỉ cần phái người đến lục xét phòng của Hồ Hữu Hòe xem có tìm ra Phọc Ác Kiếm hay vàng bạc châu báu có lại lịch bất minh nào không, chẳng phải sẽ biết lời thảo dân nói có mấy phần thật, mấy phần giả sao?
Tri huyện lợn nái nhìn Lý Liên Hoa chằm chặp, Lý Liên Hoa như được tắm trong gió xuân, mỉm cười đáp lại. Tri huyện hằn học nhìn Lý Liên Hoa một lúc.
- Người đâu! Lục soát cho ta!
Chẳng bao lâu sau đã tìm thấy Phọc Ác Kiếm và một ít vàng bạc châu báu trong phòng Hồ Hữu Hòe, ngay cả bạc vụn và đồng xu mà Hồ Hữu Hòe cũng chẳng bỏ qua, không hổ là người kinh doanh. Ngoài ra, còn có một cái hộp gỗ bóng đến độ có thể soi thấy người, cực kỳ rắn chắc, đao kiếm khó có thể tổn hại, nước lửa khó ngấm, cho dù Hồ Hữu Hòe có làm đủ mọi cách thì cái hộp gỗ đó vẫn cứ trơ ra, không sao mở được.
Có lẽ bí mật của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh không cho phép những kẻ phàm tục trên đời này chạm tay nhúng chàm, vậy nên mấy trăm năm qua, chưa có ai tìm thấy vị trí của nó.