- Ngươi nói xem, Hồ Hữu Hòe không biết dùng kiếm, mất bao công sức rồi mạo hiểm như vậy để cướp một cây kiếm về rốt cuộc là để làm gì chứ? – Sau khi Phương Đa Bệnh trói Hồ Hữu Hòe lại rồi sai người cưỡi khoái mã đưa về Phương gia để cha xử lý, y rất hay cảm khái.
Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:
- Ông ta cũng đâu có lười như người…
Phương Đa Bệnh trừng mắt nói:
- Ngươi nói gì cơ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt:
- Hồ Hữu Hòe cướp kiếm là vì ông ta chăm chỉ.
Phương Đa Bệnh giương mắt trân trân nhìn hắn, chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa thong thả đáp:
- Ông ta sẽ vì thanh bảo kiếm ấy mà chuyển sang luyện kiếm; còn ngươi ấy, dù có cho ngươi một trăm thanh bảo đao, chặt đầu của ngươi đi thì ngươi cũng sẽ không luyện đao.
Phương Đa Bệnh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
- Thế cũng chưa chắc, nghe nói ở Cửu Quỳnh Tiên Cảnh có một thanh đao tên là “Lược Mộng”, nghe nói bóng đao như cầu vồng, thân đao tựa nước, lúc thi triển tỏa ra ánh sáng lấp loáng, vô cùng tuyệt đẹp…
Lý Liên Hoa ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Từng có một thanh đao tên Lược Mộng, đao xuất ra bay bổng tựa cầu vồng, bóng đổ xuống trăm dặm, ánh đao di chuyển sông núi ngàn năm chìm vào mộng, khắp dòng sông cảnh sắc tựa môi hồng. Sau đó thanh đao ấy bị gãy, lại được đặt vào một khối băng, tôi thành một thanh kiếm khác.
Tên của nó là “Vãn Cảnh”.