Phương Đa Bệnh giống như một cơn gió lốc lao từ giếng nước ở hậu viện lên gian phòng số ba. Nhìn thấy nữ thi bị vặn cổ chết, cuối cùng y cũng không nhịn được, mặt mày biến sắc, lớn tiếng nói:
- Rốt cuộc đây là chuyện gì? Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, trong Thái Hoa Lâu của ta sao lại có thể xuất hiện kẻ cuồng giết người thế này chứ? Sao có thể vô duyên vô cớ giết liên tục nhiều người như vậy? Rốt cuộc là… rốt cuộc là vì sao chứ?
Lý Liên Hoa kéo y lại, khẽ nói:
- Ngươi ra ngoài hỏi về lai lịch của trâm vàng Tham Thiết Hàm Thủ, vậy có hỏi cho rõ không? Lần trước sau khi cây trâm vàng xuất hiện giết người thì biến mất, là biến mất ở chỗ nào?
Phương Đa Bệnh vừa sợ hãi vừa tức giận. Cơn giận chưa tiêu tan, y bực bội nói:
- Hỏi rồi, nhưng mà quên luôn rồi. Ngươi đừng có hỏi mấy chuyện không liên quan nữa, dù sao cây trâm vàng đó cũng không phải bỗng nhiên xuất hiện…
Lý Liên Hoa lắc đầu lia lịa.
- Không phải vậy, cho dù chỉ là chuyện kể thì chắc chắn cũng phải nói rõ về kết cục của kẻ xấu. Câu chuyện về nơi cây trâm ấy đến nhất định là có.
Phương Đa Bệnh tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói:
- Hình như… nghe nói là bị chôn chung với vị vương gia hay Hoàng đế bị nó khắc chết, sao hả?
Lý Liên Hoa nhìn y một lượt, đột nhiên nở nụ cười.
- Ngươi có biết một nơi có tên là Cửu Quỳnh Tiên Cảnh không?
- Tất nhiên ta biết. – Phương Đa Bệnh nói rất đương nhiên. – Giang hồ đồn đại vùng đất hoang đã ở cực Nam, có tiểu quốc nơi thâm sơn tên là Đại Hi. Nước Đại Hi khoáng sản phong phú, rất giàu hoàng kim châu báu, quốc vương giàu có khắp một phương. Nghĩa trang quân vương các đời của bọn họ đều được xây dựng tại một nơi bí ẩn, nghe nói nơi đó hội tụ linh khí của trời đất, sản sinh ra dược liệu quý hiếm trên đời. Hoàng lăng được xây dựng trên núi cao, nguy nga lộng lẫy. nhìn từ xa sẽ thấy châu báu lấp lánh, vàng son lộng lẫy nên được gọi là Cửu Quỳnh Tiên Cảnh. Nhưng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, đến hiện giờ cũng chưa có ai nhìn thấy Hoàng lăng quan trọng của nước Đại Hi.
Cứ nói đến giai thoại giang hồ hay truyền thuyết võ lâm là Phương Đa Bệnh tất nhiên thuộc như lòng bàn tay.
- Nước Đại Hi và nước ta có liên hôn không? – Lý Liên Hoa mỉm cười, nhìn Phương Đa Bệnh buột miệng nói không nghĩ ngợi, vẻ mặt hắn rất thích thú.
- Có. – Phương Đa Bệnh bật cười, y vỗ vai Lý Liên Hoa. – Muốn kiểm tra Phương thiếu gia của ngươi vấn đề này thì đúng là nhầm to rồi. Nước Đại Hi và nước ta ba mươi năm trước từng liên hôn với nhau, nước Đại Hi tiến cống hoàng kim cho nước ta, còn nước ta lại gả một công chúa cho quân vương nước Đại Hi. Lúc đó, gia gia đã sinh ra cha ta đấy. – Y chớp chớp mắt với Lý Liên Hoa, cực kỳ đắc ý.
Lý Liên Hoa nói đầy tiếc nuối:
- Nếu không phải lúc công chúa phải gả đi, gia gia của ngươi đã sinh ra cha ngươi rồi, thì nói không chừng vị công chúa kia sẽ gả cho gia gia ngươi, mà sau này người được sinh ra sẽ không phải là cha ngươi, nên tất nhiên cũng chẳng có ngươi đâu.
Phương Đa Bệnh giận dữ nói:
- Tên Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi nói cái gì hả?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Ta chẳng nói gì cả.
Phương Đa Bệnh nổi giận.
- Rõ ràng là ngươi nói!
Lý Liên Hoa lại càng thêm nghiêm nghị.
- Thế là ngươi nghe nhầm rồi. – Ngay sau đó hắn mỉm cười, nghiêm chỉnh nói. – Vậy ngươi có biết, năm đó công chúa gả đi, có những món hồi môn nào không?
Phương Đa Bệnh sững sờ, y nghĩ cả nửa ngày mới tỉnh ra.
- Phải rồi, ta nhớ ra rồi! Người cuối cùng bị cây trâm vàng kia khắc chết chính là quân vương nước Đại Hi và tám người vợ của ông ta. Cây trâm vàng Thao Thiết Hàm Thủ đó là một trong những món hồi môn của công chúa Đại Thành khi gả sang nước Đại Hi.
- Vậy nên… - Lý Liên Hoa chớp chớp mắt nhìn Phương Đa Bệnh đầy mong chờ.
Phương Đa Bệnh trợn mắt nhìn lại.
- Vậy nên cái gì?
Lý Liên Hoa nhất thời nghẹn lại, hắn thở dài cực kỳ thất vọng.
- Vậy nên cây trâm vàng đó là vật được chôn cùng với quân vương nước Đại Hi, mà Hoàng lăng của nước Đại Hi tên gọi là Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, là bảo khố của nhân gian… Mà bây giờ… trâm vàng Thao Thiết Hàm Thủ lại ở đây. – Hắn chỉ vào chỗ cái xác thứ nhất ngã xuống. – Vậy nói lên rằng… có người đã tìm thấy Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, rồi lấy được thứ này từ trong đó.
Phương Đa Bệnh nghe xong thì từ từ biến sắc.
- Cửu Quỳnh Tiên Cảnh? – Y thất thanh nói. – Nếu như có được bảo vật của nơi đó, vậy chẳng phải là phú khả địch quốc(*) sao?
(*) Tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia.
Lý Liên Hoa nói:
- Nếu như thực sự có được thì tất nhiên là phú khả địch quốc rồi.
Ánh mắt của Phương Đa Bệnh đảo tới đảo lui cái xác trên mặt đất và bên trong gian phòng chữ Thiên số bốn, cuối cùng không nhịn được, y nói:
- Những người này… đều chết vì Cửu Quỳnh Tiên Cảnh kia sao? Có người đã chiếm được tài vật trong đó rồi nên thu hút sự săn đuổi của những kẻ khác sao?
- Có thể… đại khái có lẽ là như thế. – Lý Liên Hoa nghiêm nghị. – Chí ít người cài cây trâm vàng này nhất định không tránh khỏi quan hệ với Cửu Quỳnh Tiên Cảnh.
Phương Đa Bệnh hoang mang.
- Nhưng trước đó tấm bảo đồ kho báu của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh không phải đã nằm trong tay Lữ Dương Cầm sao? Lữ Dương Cầm có được bản đồ nhiều năm như vậy mà đâu có nghe nói hắn tìm được kho báu, cũng không có nghe nói hắn làm mất nó, sao đột nhiên lại có người tìm thấy chứ?
Lý Liên Hoa chậm rãi đáp:
- Lữ Dương Cầm tìm được kho báu hay đã làm mất bản đồ, vì sao phải nói cho ngươi biết chứ? Chẳng lẽ ngươi và hắn thân quen nhau lắm sao? Huống chi nghe nói Cửu Quỳnh Tiên Cảnh kia đặt trên núi cao ở nước Đại Hi, nơi đó rực rỡ nhiều màu sắc, tràn ngập may mắn, lúc mặt trời mọc có mây tía từ phương Đông đến, ban đêm có trăng sáng chiếu rọi, vô cùng bắt mắt. Nếu có người thích leo núi, đất nước Đại Hi vốn không lạnh, núi lại không cao, trèo cỡ tám hay mười năm nói không chừng sẽ tìm thấy.
Phương Đa Bệnh chết lặng, trong lòng cảm thấy nếu Cửu Quỳnh Tiên Cảnh là nơi dễ dàng tìm thấy như vậy thì không khỏi khiến người ta thất vọng, nhưng y nhất thời không nghĩ ra được lý lẽ mới mẻ nào để phản bác.
- Nhưng những người đó đều chết cả rồi, vậy kho báu đâu? – Y ngó dáo dác xung quanh. – Kho báu ở đâu chứ?
- Nói tóm lại, nếu những người đó đều đã chết thì chắc chắn có một tên hung thủ, mà kho báu kia rõ ràng là đã bị hung thủ mang đi rồi.
Lý Liên Hoa vẫn tỏ ra nghiêm nghị, giống như những gì hắn nói đều là lời hay ý thật vậy. Phương Đa Bệnh đen mặt.
- Thế hung thủ đâu?
Lý Liên Hoa lắc đầu, đột nhiên hắn lại tỏ ra thận trọng, nhìn Phương Đa Bệnh nói:
- Ta muốn nhìn thấy cô gái đáng thương bị chết thảm đêm trước.
Phương Đa Bệnh mặt đã đen nay lại còn đen hơn.
- Không cho!
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Ngươi cho ta nhìn một chút, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết kho báu đang ở đâu.
Mắt Phương Đa Bệnh sáng lên.
- Ngươi biết kho báu đang ở đâu sao?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Đương nhiên rồi, dễ thấy lắm…
Phương Đa Bệnh gọi một người đến, dặn dò vài câu rồi quay sang nói với Lý Liên Hoa:
- Cỗ… thi thể kia vẫn ở hậu đường, chờ người của nghĩa trang đến nhận. – Lúc này trông y phấn chấn hẳn lên, mang vẻ mặt hồng hào nhìn Lý Liên Hoa. – Lát nữa ngươi có thể qua xem cái xác đó sau, trước tiên mau nói cho ta biết kho báu đang ở đâu?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại.
- Ở trong tay hung thủ ấy.
Phương Đa Bệnh đùng đùng nổi giận, Lý Liên Hoa sờ sờ mũi, quay người lại nói:
- Ta đi xem thi thể của cái vị dưới giếng đã…
Phương Đa Bệnh chỉ kịp gào lên mấy tiếng:
- Tên Liên Hoa chết tiệt kia! Đến lão tử mà ngươi cũng dám lừa à…
Lý Liên Hoa sớm đã chạy xuống dưới lầu, hắn đi đến xem cái xác bị ném xuống giếng.
Dễ nhận thấy thi thể đó là một nam nhân, còn là một hán tử khá cao với dáng vẻ khôi ngô, tứ chi mảnh khảnh. Lý do y được Hồ Hữu Hòe phát hiện lúc đi tuần tra là vì khung xương của y vừa thô lại lớn, da thịt bị tấy đỏ, y bị kẹt trong giếng, đỉnh đầu cách miệng giếng chưa đến hai thước. Người này mặc một bộ quần áo màu nâu cực kỳ đơn giản mộc mạc, toàn thân ướt sũng, đầu vai có một chỗ rách chảy máu, giống như y đã từng bị vũ khí sắc nhọn đâm xuyên qua. Nhưng y chết là do bị bóp cổ, không hề liên quan đến vật bén nhọn. Trên người y không có bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay đến tiền cũng chẳng có lấy một đồng.
Lý Liên Hoa ngước lên nhìn Thiên Tự Lâu, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn Thiên Tự Lâu… Thi thể người này ở trong giếng, chẳng lẽ y bị ngã từ Thiên Tự Lâu xuống đây? Nếu không thì sao lại thế này?
Ngã xuống từ Thiên Tự Lâu, vừa khéo rơi đúng vào miệng giếng, sau đó bị kẹt bên trong. Thực sự có cái sự “khéo” này sao?
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt, nhìn Đông ngó Tây một lượt. Chỉ thấy vườn hoa nhỏ của Thiên Tự Lâu ở sân sau, trong sân chỉ có một giếng nước dùng cho việc quét tước, dưới đất rải một lớp đá cuội, xung quanh không có gì khác lạ. Hắn kéo áo tiểu nhị đứng bên cạnh.
- Hậu đường ở đâu vậy?
Tiểu nhị nói:
- Hậu đường ở bên cạnh hầm rượu, trong sân này chỉ có kho củi và hầm rượu, vắng vẻ lắm ạ.
Lý Liên Hoa tỏ ra rất hài lòng, hắn gật đầu rồi rời đi, tay chắp sau lưng.
Phương Đa Bệnh đang nổi trận lôi đình ở trên gác hai, Hồ Hữu Hòe rõ ràng đã bấm ngón tay tính giờ, vừa khéo có việc nên không ở đó, bên cạnh Phương đại thiếu chỉ còn đám tiểu nhị cụp đuôi đang khúm núm vâng dạ. Phương Đa Bệnh càng nhìn càng thấy sốt ruột.
- Hồ Hữu Hòe đâu rồi?
- Chưởng quầy đi báo quan rồi ạ.
Cũng chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng ồn ào, Hồ Hữu Hòe dẫn theo một người mập mạp bụng tròn vo mặc quan phục bước vào. Tay béo ú đó hai mắt trợn lên, mỗi bên trái phải có một cô gái mặc đồ màu hồng quạt mát cho y, vừa bước vào đã bực bội hỏi:
- Đây là chỗ nào hả?
- Bẩm tri huyện đại nhân, đây là Thái Hoa Lâu, sáng nay ngài vừa mới dùng rượu thịt ở đây, ngài không nhớ sao? – Hồ Hữu Hòe khẽ nhắc.
Phương Đa Bệnh từ gác hai đi xuống, nghi ngờ đánh giá vị “tri huyện đại nhân” kia một lượt. Đây chính là tri huyện nơi đây sao? Bà nó chứ, bụng đúng là to hơn cái lu đến một thước, mỡ nhiều hơn lợn nái cỡ ba cân. Trong lòng mắng mỏ xong xuôi, y lại vui mừng khấp khởi vì thấy bản thân mình tài hoa phong lưu, có tài đọc sách, thế nên mới nghĩ ra được một câu nói sâu sắc đến vậy.
- A, là chỗ của ngươi à.
Tri huyện đứng đó thở hổn hển, Hồ Hữu Hòe gọi người mang đến một cái ghế. Ông tri huyện béo ục ịch ấy run rẩy ngồi xuống, cái ghế liền kêu cọt kẹt. Tim gan phèo phổi mấy người ở đó đều treo ngược cả lên, cũng may là đồ dùng trong Thái Hoa Lâu khá là chắc chắn, trước giờ chưa từng có chuyện bị gãy nát.
- Ta nghe nói chỗ của ngươi có người chết, thế người chết đâu? – Tri huyện lại ngước cao hai mắt, nhìn trời nói chuyện.
- Người chết… ở kia ạ. – Hồ Hữu Hòe chỉ vào giếng nước. – Đêm qua tiểu dân còn phát hiện một nữ thi bị chặt tay khoét mắt, nhưng không biết… có liên quan tới cái kẻ trong giếng không, tất cả chờ đại nhân minh xét.
- Một nam một nữ, cùng chết nơi này, vậy tức là có liên quan đến tình rồi. – Tri huyện xoa xoa yết hầu, nói – Theo bản quan thấy, nhất định là đôi nam nữ si tình hẹn nhau cùng chết, rồi chọn trúng cái nơi vui vẻ của ngươi, chà, đúng là đáng thương.
- Chuyện này… - Hồ Hữu Hòe gật đầu cúi người. – Dạ phải phải…
- Bản huyện là thanh thiên của dân, chuyện nam nữ chết vì tình thật sự rất đáng thương, ngày mai bản huyện sẽ an táng trọng thể. Còn chuyện gì nữa không? – Tri huyện đại nhân vịn vào tay ghế định đứng dậy. – Nếu không có chuyện gì thì bản huyện…
Ông ta còn chưa nói ra ba chữ “về nha môn” thì bên cạnh đã có người cười lạnh.
- Đúng là thanh thiên có khác, một nam một nữ chết ở đây tức là chết vì tình, thế trên gác còn cái xác của một cô gái nữa, chẳng lẽ nàng ta cũng chết vì tình sao? – Người cất tiếng cười tất nhiên chính là Phương Đa Bệnh.
- Gác hai vẫn còn sao? – Tri huyện lại ngồi xuống. – Lại là kẻ nào thế?
- Vẫn xin đại nhân minh xét. – Phương Đa Bệnh nói mát. – Thảo dân cũng chẳng biết đấy là ai.
- Nàng ta chết như thế nào? – Tri huyện lại hỏi.
- Chết vì bị người ta bóp cổ. – Phương Đa Bệnh lạnh lùng. – Cũng giống cái vị “chết vì tình” ở dưới giếng ấy. Hắn tự bóp nát cổ họng mình, đợi đến khi chết ngắc rồi mới tự nhét mình vào giếng, chết vì tình kiểu ấy, đúng là chẳng dễ dàng gì.
Hai mắt quan huyện híp lại.
- Nếu ngươi đã nói vậy, tức là đây không phải một vụ chết vì tình. Nếu cô gái trên gác hai và nam tử dưới giếng đều chết vì bị thương ở cổ họng, vậy tức là bọn họ đã đánh nhau rồi lỡ tay giết chết đối phương. Chuyện ngoài ý muốn như vậy, bản huyện cũng thấy tiếc thương lắm lắm.
Phương Đa Bệnh chán hẳn. Chẳng lẽ hai người này có thể cùng bóp cổ nhau, sau khi cùng bóp cổ chết đối phương thì một kẻ đi nhảy giếng, một kẻ lại về phòng mình đóng cửa rồi nằm xuống, có kiểu chết như vậy sao? Y và tên tri huyện béo ú này đúng là gặp phải rào cản suy nghĩ, y nhìn ngó xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng cái tên Liên Hoa chết tiệt kia đâu thì không khỏi nổi giận.
- Nếu ba người này đã đánh nhau rồi chết vì ngoài ý muốn thì bản huyện…
Tri huyện đại nhân lại chưa nói ta khỏi miệng ba chữ “về nha môn” thì đã có người cười nói:
- Tri huyện đại nhân, xin hãy dừng bước.
Đôi mắt ti hí của tri huyện vẫn nhìn thẳng lên trời, lần này khó khăn lắm mới liếc xuống một cái. Chỉ thấy một người mặc áo bào xám, tướng mạo nho nhã đang kéo theo một túi vải lớn, chậm rãi từ sân sau đi đến, ông ta cũng không giận dữ lắm, chỉ bực bội hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Đại nhân, trong Thái Hoa Lâu có báu vật. – Lý Liên Hoa dùng sức kéo túi vải phía sau đến trước mặt mọi người.
- Ồ? Báu vật gì vậy? – Tri huyện nghe thấy câu “có báu vật” thì đôi mắt hí kia hơi trợn lên, giống như đã tỉnh rượu vậy. – Thành thật khai báo đi.
Lý Liên Hoa vừa cố gắng đặt ngay ngắn túi đồ kia vừa nói:
- Đại nhân từng nghe nói Cửu Quỳnh Tiên Cảnh chưa?
- Nghe qua rồi. – Tri huyện híp mắt vào. – Đó là vật trong truyền thuyết, có liên quan gì đến báu vật của Thái Hoa Lâu chứ?
- Bởi vì bí mật của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh, đáp án của bản đồ kho báu, hiện đang ở trong Thái Hoa Lâu này. – Lý Liên Hoa thong thả đáp.
- Có chứng cứ gì không? – Tri huyện lặng thinh, đôi mắt hí vì híp lại nên lại càng thêm hí.
- Có.
Lý Liên Hoa chậm rãi xẻ đống đồ mà hắn cực khổ kéo đến ra… Đống đồ đó ai ai cũng biết là cái gì, Phương Đa Bệnh nhìn thấy thì biến sắc, không biết vì sao Lý Liên Hoa lại muốn kéo thứ đó đến đây… Đây chính là nữ thi được phát hiện vào hôm trước! Thi thể lộ ra ngoài, tri huyện lại vẫn bình tĩnh, không hề kinh hãi lo sợ.
- Nữ thi này làm sao có thể chứng minh được vị trí của Cửu Quỳnh Tiên Cảnh?
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Thi thể này chính là bằng chứng tốt nhất, chứng minh Thái Hoa Lâu có báu vật.
Mọi người nhíu mày, Phương Đa Bệnh nhìn hắn đầy khó hiểu, chỉ thấy Lý Liên Hoa đưa tay về phía y, nói một chữ:
- Đao.
Đao? Trong tay Phương Đa Bệnh không có đao, y tiện tay rút một thanh từ hông nha sai đến tra án cùng với tri huyện đại nhân, vung tay ném qua. Ánh đao trắng sáng loáng vút qua không trung, nha sai đó kinh hãi, sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Lý Liên Hoa đưa tay nhận lấy thanh đao như không có gì xảy ra, vung một đao chém xuống váy của nữ thi đó.
Roạt một tiếng, váy bị rách, Phương Đa Bệnh giật nảy người, y thầm nghĩ, tên Liên Hoa chết tiệt này quả nhiên là yêu xác đến nghiện rồi, đến váy của nữ nhân đã chết cũng muốn xé ra… Lại thấy Lý Liên Hoa ném thanh đao trong tay đi, những người bên cạnh kinh hãi kêu lên, Phương Đa Bệnh trấn tĩnh lại, ngó qua nhìn, không nhịn được “ồ” lên một tiếng.
“Cô gái” mặc váy, búi tóc nằm dưới đất lại không phải một cô gái. Y là một nam nhân.