Chương 69: Gian Phòng Chữ Thiên Số Bốn

Kết quả, tất nhiên là Phương Đa Bệnh nổi giận bỏ đi khỏi bữa tiệc rượu tối đó, Lý Liên Hoa thì say khướt, ngã gục trên bàn. Nói tóm lại, cả hai người chẳng ai quay về căn phòng thứ năm của Thái Hoa Lâu hết.

Sáng ngày hôm sau, Lý Liên Hoa choáng váng đầu óc, lồm cồm bò dậy. Hắn quay về phòng rửa mặt, tắm rửa, thay bộ đồ khác rồi mới ra ngoài. Vậy nên khi đối mặt với kẻ cả đêm không về như Phương Đa Bệnh, hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng, chỉ hận trên người không thể toát lên chút ít tiên khí, để làm nổi bật lòng gan dạ và thứ hạng cao thấp giữa hắn và Phương Đa Bệnh. Có điều Phương Đa Bệnh lại đánh giá quần áo của Lý Liên Hoa từ trên xuống dưới, y càng nhìn thì sắc mặt càng trở nên kỳ lạ, sau đó thì trở nên vô cùng kỳ quái.

- Tên Liên Hoa chết tiệt này, đây là… đây là y phục của ngươi à?

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, đây tất nhiên là trang phục mà hắn vừa thay từ trong phòng ra mà, không lừa già dối trẻ, hoàn toàn không hề giả dối. Vẻ mặt Phương Đa Bệnh trông rất kỳ quái, chỉ vào góc áo của hắn.

- Ngươi… ngươi mặc bộ đồ này từ lúc nào vậy?

Lý Liên Hoa cúi đầu nhìn, khi thấy trên bộ áo xám tro mình mặc có thêu mấy đường tơ vàng sợi bạc, chẳng biết là hoa văn gì thì nhất thời sững người. Phương Đa Bệnh đắc ý nói:

- Ngươi mượn ai bộ đồ này vậy? Mặc lên người, làm bộ mình đã quay về gian phòng ma quái kia hả…? Đáng tiếc bản công tử mắt sáng như sao, nhìn thấu mọi việc, hê hê hê… - Y vạch trần thủ đoạn lừa đảo của Lý Liên Hoa, chờ xem hắn xấu hổ, nhưng lại thấy bộ dạng Lý Liên Hoa như gặp phải ma, không ngừng kéo kéo quần áo thì đột nhiên thấy lạ. – Ngươi làm gì vậy?

- Trời đất chứng giám, bộ đồ này ta thực sự lấy ra từ trong phòng mà…

Toàn thân Lý Liên Hoa không thoải mái. Tỉnh dậy sau khi say rượu đầu óc cứ quay cuồng, hắn thay vội cái áo ngoài, cũng không nhìn kỹ, nhưng đây chắc chắn không phải đồ của hắn. Phương Đa Bệnh giật nảy người, kêu lên thất thanh:

- Ngươi mặc đồ người khác ở trong phòng của chúng ta sao? – Nếu là như vậy thì đêm qua ở trong phòng, chẳng phải có người thứ ba sao?

Lý Liên Hoa vội vàng cởi áo ngoài ra, chẳng để tâm đến mình chỉ mặc trung y trắng toát đứng trong sảnh đường. Hắn thở dài, vỗ đầu ngẫm đi nghĩ lại rồi khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói:

- Có lẽ là ta… vào nhầm gian phòng số bốn rồi.

Gian phòng chữ Thiên số bốn ở ngay sát gian số năm, bên ngoài giống hệt nhau, có điều đêm qua trong gian số bốn hình như không có khách trọ, vậy tại sao lại có một bộ trường bào màu xám viền tơ vàng tơ bạc chứ? Chẳng lẽ là đồ mà khách nhân trước đó để sót? Nếu là đồ bỏ sót thì sao Thái Hoa Lâu không thu dọn mà lại để nó ở đấy? Phương Đa Bệnh thấy rất lạ, y xoa cằm.

- Gian phòng chữ Thiên số bốn à? Để ta vào xem xem.

Gian phòng chữ Thiên số bốn và số năm của Thái Hoa Lâu đúng là giống hệt nhau, hơn nữa trong lâu lại không treo biển ở cửa nên rất dễ nhầm lẫn. Hai người quay về Thiên Tự Lâu, vì đang giữa ban ngày ban mặt nên lá gan cũng lớn hơn hẳn. Phương Đa Bệnh đẩy cánh cửa gian số bốn ra, chỉ thấy vị trí bàn ghế trong phòng được sắp xếp giống hệt gian số năm. Chăn trên giường xộc xệch, một cây nến đã cháy gần hết, sáp nến khô lại trên bàn. Tủ quần áo phía Tây mở ra phân nửa, bên trong trống không, có thể thấy trong đó vốn chỉ treo một bộ quần áo, giống y như phòng bên cạnh.

Nhưng xem xét tình hình trong phòng thì nơi đây chắc chắn có người ở, chỉ là khách trọ này nhất thời chưa quay về, ngay cả cửa cũng không khóa nên mới để Lý Liên Hoa lơ mơ hồ đồ đi vào. Lý Liên Hoa thận trọng treo bộ trường bào hắn vừa cởi ra vào trong tủ, chỉ thấy trong tủ quần áo có một bọc đồ, cái bọc đó dài dài, nhìn qua giống một thanh đoản kiếm, bên ngoài được quấn kín bằng dây đỏ, không biết là thứ gì. Phương Đa Bệnh “ồ” một tiếng, y cầm bọc đồ đó lên.

- Nghe nói thanh đoản kiếm mà “Tây Bắc Diêm Vương” Lữ Dương Cầm thường dùng có tên là “Phọc Ác”, hắn thường dùng dây đỏ quấn lại bên ngoài vỏ kiếm. Đồn rằng kiếm Phọc Ác giết người phóng hỏa, không việc ác nào là không làm, dễ dàng loại bỏ mọi khó khăn, ngay cả tì nữ thân cận của hắn cũng chết dưới thanh kiếm đó. Tên Lữ Dương Cầm không chỉ có thanh đoản kiếm nổi tiếng, thứ nổi danh nhất của hắn là có được một tấm bản đồ báu vật Cửu Quỳnh Tiên Cảnhầy…

Y đang cao hứng kể lại đủ mọi truyền thuyết về Lữ Dương Cầm, nước miếng văng tứ tung, bỗng dưng nghẹn lại. Lý Liên Hoa nhìn y đầy tiếc thương… Hắn mở bọc vải, thứ bên trong đen thui bóng loáng, trên mỏng dưới dày, trái phải cân đối, đó là một tấm bài vị bằng gỗ đen.

Chỉ thấy trên tấm bài vị đó có khắc mấy dòng chữ lớn: “Bài vị của tiên thất(*) Lưu thị Ảnh Nhi” cùng với năm sống năm mất, đường khắc mạnh mẽ sinh động, linh hoạt bay bướm, nhưng ở chỗ nét bút đậm lại lờ mờ thấy được một lớp màu nâu dày, giống như vết máu đã khô. Phương Đa Bệnh cầm tấm bài vị đó lên, thấy rợn tóc gáy, y vội vàng bỏ lại chỗ cũ, ngoan ngoãn quấn lại cuộn dây đó, chắp tay lạy mấy cái, niệm A di đà Phật và Quan Thế Âm Bồ Tát mấy lần, y sợ mình niệm không đều thì Phật Tổ, Bồ Tát sẽ tính toán với kẻ phàm phu tục tử như mình rồi không phù hộ y nữa.

(*) Cách xưng hô với người vợ đã mất

- Đợi một chút. – Lý Liên Hoa nhìn qua tấm bài vị kia, hắn chỉ sang bên cạnh. – Nếu vị khách quan này yêu thê tử đến vậy, lúc nào cũng mang theo bài vị của nàng ta thì sao lại ở chung với một cô gái khác nhỉ? Mà… mà… vị phu nhân kia cũng rộng rãi thật đấy, nàng ta lại có thể ở chung một phòng với tấm bài vị này…

Phương Đa Bệnh sững sờ, y nhìn sang bên cạnh, chợt thấy một cái áo gấm của con gái màu tím nhạt, bên trên được thêu hoa bằng chỉ bạc rơi dưới gầm giường. Mà ở trong phòng, ngoài cái áo đó ra thì không nhìn thấy bất kỳ trang phục của nữ tử nào khác, không có lược cũng không có hài thêu, khỏi phải nói đến phấn son. Chỉ thấy trong tủ quần áo có một bộ trường bào màu xám, một tấm bài vị, ở cửa có một đôi giày nam màu xám cùng với một cặp nến đã đốt gần hết.

Trong gian phòng chữ Thiên số bốn tỏa ra một luồng không khí kỳ lạ không nói nên lời. Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau, tầm nhìn của hai người cùng tập trung lại trên cái áo gấm thêu hoa kia. Nhặt nó lên, hai người cùng không hẹn mà cùng nói:

- Chẳng lẽ là…

Lý Liên Hoa ngừng lại một lát, Phương Đa Bệnh thất thanh nói:

- Chẳng lẽ y phục của nữ thi kia… chính là ở đây? Chẳng lẽ nàng ta chạy ra từ nơi này?

Nhớ đến đôi tay nữ nhân trong gương lúc đêm qua, Phương Đa Bệnh không chỉ sợ hãi, y cảm thấy rét lạnh từng cơn, mồ hôi lạnh đã chảy xuống dọc sống lưng. Trước giờ y không thực sự tin trên đời này có ma quỷ, nhưng ví dụ lại đang sờ sờ trước mắt… Nữ tử bị chết thảm kia sống trong gian phòng số bốn, đêm qua trong gian phòng này lại không có ai ra vào, nếu bàn tay trong gương không phải là ma quỷ, vậy nó là cái gì?

Lý Liên Hoa nhìn xung quanh gian phòng một lượt, hắn gõ gõ lên sáp nến đã khô cứng trên bàn.

- Ngọn nến này đã lạnh trong một thời gian dài, chắc chắn không phải được đốt từ đêm qua, chí ít cũng đã sắp cháy hết từ đêm trước.

Hắn đi mấy bước trong phòng, xoay tròn hai lần, vòng qua bàn rồi chậm rãi đi đến trước một bức tranh. Bức tranh thế này ở gian phòng số năm cũng có, trong gian số bốn treo bức tranh hoa mai, trong gian số năm lại treo bức hoa lan. Phía bên kia bức tường, ngay ở vị trí treo bức tranh hoa mai, chính là tấm gương đồng trong gian phòng số năm.

Bên cạnh bức tranh, trên tường có một khe hở cực nhỏ, đâm sâu vào trong tường. Lý Liên Hoa nhìn qua khe nhỏ đó một lúc lâu, hắn còn nhổ một sợi tóc rồi thử luồn vào bên trong. Khe hổng này sâu khoảng hơn hai tấc, có lẽ là xuyên qua tường, ở mép lại vô cùng gọn gàng, khá là kì lạ. Hắn thu sợi tóc lại, nhẹ nhàng cuộn bức tranh hoa mai lên, thứ lộ ra phía sau bức tranh lại không phải là một bức tường, mà là một mặt kính lưu ly mờ.

Phương Đa Bệnh vô cùng kinh ngạc, y tiến lại nhìn mặt kính lưu ly kia… Trong tấm kính chính là giường lớn của gian bên cạnh, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra. Nếu gian bên cạnh có một đôi phu thê trẻ tuổi, làm mấy chuyện gì đó vui vẻ, vậy khách nhân tại gian phòng này sẽ được no mắt rồi.

Đây rõ ràng là một cách thiết kế chuyên dùng để rình rập! Khảm trong tường một tấm kính lưu ly, lại treo lên một bức tranh, vì phía sau tấm kính khá tối nên người ở tường bên kia sẽ không thấy rõ thứ đằng sau kính, cửa sổ của gian số năm lại đối diện giường, cho dù tắt nến đi thì cũng có ánh trăng chiếu rọi, còn người phía bên này tường lại có thể rình trộm giường người lớn gian bên thông qua kính lưu ly. Chất lượng mặt kính này không hẳn là hảo hạng, lại được khảm trong khung đồng, nếu không để ý thì khó có thể phát hiện ra vật trong khung đồng không phải là đồng, mà là lưu ly đa sắc.

Phương Đa Bệnh giận dữ.

- Cái lão sắc quỷ Hồ Hữu Hòe này! Thái Hoa Lâu là nơi nào chứ, ngày thường thì tỏ ra đường hoàng, thế mà hắn lại dùng cái thủ đoạn ti tiện này để thu hút buôn bán sao!

Lý Liên Hoa gõ lên kính lưu ly, sờ sờ chất lượng rồi tấm tắc nói:

- Đúng là suy nghĩ kỳ lạ, quá sức kỳ tài…

Phương Đa Bệnh giận dữ nói:

- Cái này mà cũng xem là kỳ tài sao?

Lý Liên Hoa nghiêm mặt.

- Đợi ngươi cưới thê tử về rồi sẽ hiểu thôi.

Phương Đa Bệnh ngẩn ra, mặt mày cũng xanh mét.

- Lão tử sao mà không hiểu chứ?

Lý Liên Hoa nghiêm nghị đáp:

- Ta biết không phải ngươi không hiểu, chẳng qua ngươi xấu hổ thôi mà.

Sắc mặt Phương Đa Bệnh chuyển từ xan sang đen, còn chưa nghĩ ra câu mắng nhiếc nào thì lại thấy Lý Liên Hoa quay người đi, dùng tay gõ mấy cái lên mặt kính lưu ly.

Tấm kính đó cực kỳ rắn chắc, đích thực đã bị khảm chết vào trong tường, không hề có trò bịp bợm nào khác. Lý Liên Hoa trầm ngâm một lúc.

- Đêm qua lúc ngươi và ta nhìn thấy bàn tay kia, phía sau tấm kính này rất sáng.

Chính vì sau kính quá sáng nên mới khiến Phương Đa Bệnh thấy rõ trong kính có một bàn tay. Lý Liên Hoa tiếp tục nói:

- … Mà nếu người đi vào chính là Hồ Hữu Hòe, vậy chỗ hay của tấm kính này chắc chắn hắn đã thuộc nằm lòng rồi, đó là tuyệt đối không được cầm nến lên xem.

Phương Đa Bệnh thở phào một hơi, nói tiếp:

- Vậy nên đêm hôm trước đôi bàn tay trong tấm gương không phải của nữ quỷ, mà là có một người đã phát hiện ra tấm kính kỳ lạ trên tường nên cầm nến đến kiểm tra. Còn phía chúng ta lơ mơ nhìn sang, lại chỉ thấy một đôi tay. – Chỉ cần không phải nữ quỷ là Phương đại thiếu lập tức lên tinh thần ngay. – Nhưng nữ nhân sống trong gian phòng đó đêm trước đã chết rồi, trong tửu lâu cũng truyền tin ầm ầm. Nếu đêm qua trong phòng còn có người ở thì sao hắn vẫn còn tâm tình đi kiểm tra khe hổng trên tường chứ? – Y gằn từng chữ. – Trừ khi tên ác ma khoét mắt cắt tay nữ tử kia chính là kẻ ở đây đêm qua! Hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của nữ nhân đó, chỉ sợ bản thân bị vạch trần, vậy nên dù nữ nhân đó có bỏ trốn rồi chết ở bên ngoài, hắn cũng không quan tâm.

Lý Liên Hoa hờ hững “ừm” một tiếng, hắn đặt cuộn tranh xuống. Phương Đa Bệnh vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.

- Tên ác ma đó nhất định đã nhân cơ hội bỏ trốn từ sáng, nếu không ta nhất định phải tận tay bắt hắn lại! Hạ thủ với nữ nhân thì anh hùng hảo hán nỗi gì chứ…

Lý Liên Hoa lại quay đi, gõ gõ lên sáp nến nhỏ trên bàn, bỗng hắn “ồ” lên một tiếng.

- Bên dưới này có gì đó.

Phương Đa Bệnh cúi đầu nhìn, bên trong mảng sáp nến đó đã đông lại lờ mờ có thứ gì đó nho nhỏ màu đen. Y duỗi tay gõ nhẹ lên miếng sáp, chỉ nghe thấy một tiếng “cách” khẽ vang lên, sáp theo đó nứt ra, để lộ ra vật nhỏ màu đen bên trong. Đó là một cây trâm gài tóc màu đen không dài lắm. Phương Đa Bệnh nhẹ nhàng cầm nó lên. Cây trâm có vẻ như được chế tạo từ sừng tê, kiểu dáng đơn giản, không hề tinh xảo.

- Lúc thứ này rơi xuống, sáp nến vẫn chưa đông lại, vậy nên nó mới bị vùi sâu vào bên trong… có thể thấy cây trâm này rất có thể đã xuất hiện trong phòng vào đêm trước. – Lý Liên Hoa nhíu mày nhìn cây trâm bằng sừng tê kia.

Sau khi Phương Đa Bệnh nhấc nó lên, trên bàn bất ngờ xuất hiện một lỗ nhỏ mờ mờ… Không phải trâm gài bị rơi trên bàn, mà bị cắm chéo trên mặt bàn, đóng chặt vào gỗ. Có thể dễ dàng thấy được, vị cô nương bị chặt hai bàn tay tuyệt đối không thể tự đâm trâm gài vào mặt bàn, vậy kẻ đã cắm cây trâm bằng sừng tê lên bàn là ai?

Là chủ nhân đã bỏ chạy kia sao?

Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau, bàn tay giơ nến kiểm tra kính lưu ly, nữ tử chịu đựng sự ngược đãi thê thảm, chủ nhân gian phòng số bốn không biết tung tích nơi đâu, tấm bài vị của ái thê trong tủ quần áo cùng với cây trâm bằng sừng tê bị cắm trên mặt bàn… Đêm khuya hôm trước, trong gian phòng chữ Thiên số bốn chắc chắn đã xảy ra một biến cố bí ẩn.

Chí ít cũng biết chủ nhân gian phòng này dẫn theo một cô gái đã phải chịu sự ngược đãi thê thảm, y lại mang theo tấm bài vị của ái thê bên mình, bản thân y lại đầy bí ẩn, mà giờ này kẻ đó rốt cuộc đang ở đâu chứ?

- Tên Liên Hoa chết tiệt kia. – Sau khi xem xét mọi chỗ kỳ lạ trong gian phòng, Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Mặc dù áo ngoài của nữ tử đó rơi ở đây, nhưng mà… nàng ta thực sự sống ở đây sao? Trong gian phòng này ngoài bộ y phục đó thì căn bản không có vật dụng khác của nữ nhân. Liệu có phải… liệu có phải… ầy… - Y nói khẽ. – Bộ y phục đó là… nữ quỷ… lúc nữ quỷ hiện linh ở đây… thì rơi xuống?

- Cái đó… cái đó thì… thực ra…

Lý Liên Hoa nhìn cây trâm bằng sừng tê, miệng lẩm bẩm, không biết hắn nói cái gì. Nhìn men theo góc độ cây trâm đó cắm xuống bàn thì thấy nó có thể được phóng ra từ hai vị trí, một là từ cái bàn này, hai là từ cái giường lớn đằng kia. Trên giường trống hoác, chăn gấm đỏ phủ trên nệm, chính trên một chỗ nho nhỏ trên chăn có một dòng máu nhỏ li ti, vấy lên bức tường màu xám trắng.

Lý Liên Hoa mở lớn mắt nhìn chăm chú, mặc dù chăn gấm trên giường màu đỏ nhưng lại không có vết máu nào khác, gầm giường không có giày, cửa sổ mở toang, màn trướng bên cạnh lại rối tung một đống. Hắn quay người lại, phía trước ngoài bàn ghế và tủ quần áo thì không còn gì khác. Bỗng nhiên có tiếng bước chân thình lình vang lên.

- Thiếu gia… thiếu gia…

Ngoài cửa có tiếng người hoảng hốt kêu lên, một người ngã nhào xông vào gian phòng số năm, hô hoán thảm thiết:

- Thiếu gia, ở… ở giếng nước ngoài kia… lại… lại phát hiện một người chết nữa kìa! Lại… lại có một người… người… chết kìa!

Phương Đa Bệnh chửi ầm lên:

- Bà nhà ngươi chứ! Chết chết chết, chỗ này có Ôn Thần sống à? Sắp hết ngày rồi, đâu ra lắm người chết thế? – Vừa nói y vừa lao như bay ra ngoài, đi thẳng đến cái giếng cổ ngoài sân.

Lý Liên Hoa kéo tiểu nhị đang bị dọa đến nỗi bay mất sáu phần hồn lại, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu nhị đừng sợ, dám hỏi người sống ở gian phòng này, rốt cuộc là người nào vậy? – Hắn chỉ vào cánh cửa phòng bên cạnh.

Tiểu nhị chớp mắt, hoảng sợ nói:

- Đó… đó là người chết trong cái giếng cổ kia…

Lý Liên Hoa kiên nhẫn kéo tiểu nhị lại, lại dịu dàng chỉ vào cánh cửa, nghiêm mặt lại:

- Ngươi nhìn nhầm rồi, ta hỏi gian này cơ mà.

Tiểu nhị sững người, lúc này gã mới phát hiện mình quả thực đã nhìn nhầm phòng, Lý Liên Hoa chỉ vào gian phòng chữ Thiên số ba. Gã nghĩ một lúc lâu rồi mới lờ mờ nhớ ra.

- Người sống trong gian phòng đó là một vị cô nương, tên là gì thì tiểu nhân không biết.

Trọ trong gian phòng chữ Thiên ở Thái Hoa Lâu đa phần đều là khách quen, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài vị khách đến đây vì kính lưu ly mà gian số ba và gian số bốn đều có. Lý Liên Hoa gật đầu, vỗ vỗ vai y, chỉ vào gian phòng số ba, nghiêm mặt nói:

- Thiếu gia nhà ngươi đêm qua xem thiên tượng(*), trong lòng đầy cảm xúc, hắn tính được vị cô nương phòng số ba đã trốn tiền phòng. Nếu ngươi rảnh thì tốt nhất đừng đi xem người chết kia nữa, qua xem xem cô nương phòng đó có để lại thứ gì đáng tiền không đi?

(*) Chiêm tinh, thiên văn.

Tiểu nhị nhìn hắn hồi lâu, ngẩn ngơ mở cánh cửa đang khóa của phòng số ba. Cánh cửa mở ra, tiểu nhị thét lên chói tai, hai mắt trắng dã, ngất luôn ở cửa phòng. Lý Liên Hoa giật nảy mình, hắn chạy vội đến cửa xem xét, chỉ thấy một cái xác nữ đang nằm sõng soài dưới đất, đầu tóc rối bù, hai mắt trợn tròn, cằm ngửa lên trên, nhưng toàn thân nàng ta vặn vẹo giống như cái bánh quẩy, năm ngón tay hình dạng dữ tợn, hai ngón tay đều cong cong như móng vuốt cọp, bộ trung y màu trắng mặc trên người xộc xệch, ngực có một mảnh vải trắng rách nát, có thể thấy lúc sắp chết, nàng ta từng phản kháng kịch liệt, thế nhưng không địch lại được với sức lực khổng lồ của hung thủ, bị vặn đến bỏ mạng.

Lại một thi thể nữa!

Bây giờ trong Thái Hoa Lâu, đã xuất hiện ba cỗ thi thể, Lý Liên Hoa đi đến bên cạnh lan can, liếc nhìn Phương Đa Bệnh đang đứng khua tay múa chân bên cạnh cái giếng trong sân, bất giác thở dài. Hắn gọi:

- Ở đây còn có một cái xác nữ này.

Phương Đa Bệnh kinh ngạc ngẩng đầu lên.

- Cái gì?

Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:

- Ở gian phòng thứ ba, dưới đất có một nữ thi. Ta thấy… bộ dạng cái xác đó vẫn còn rất mới.

Phương Đa Bệnh đột nhiên nổi da gà khắp toàn thân, thất thanh nói:

- Cái… cái gì cơ?

Lý Liên Hoa nhìn y đầy cảm thông.

- Mấy ngày nay, trong tửu lâu nhà ngươi không phải chỉ mất một mạng người, mà là ba mạng đấy.