Chính vào lúc này, Lý Liên Hoa bỗng vươn tay ra bịt mắt y lại, ngay sau đó yếu huyệt sau lưng y tê rần, y chẳng còn biết gì hết. Phương Đa Bệnh bất tỉnh nhân sự, Triển Vân Phi trọng thương nằm dưới đất, Lý Liên Hoa nhìn đám sương độc rồi bất chợt cởi áo ngoài của Phương Đa Bệnh, thận trọng đi vòng qua cái lồng sắt kỳ lạ đang bất động. Dùng những mảnh vụn gỗ giường làm mũi dùi, hắn đục một cái lỗ lớn trên tường. Quay người lại, cái lồng sắt ở phía sau chỉ cách hắn chưa đến một thước. Thứ này mặc dù không phải người sống nhưng động vào là thấy máu. Triển Vân Phi vẫn chưa hôn mê, mũi tên trước ngực mặc dù xuyên qua phổi nhưng Lý Liên Hoa điểm huyệt vừa phải, thúc đẩy máu tụ chảy ra ngoài, không đọng lại trong phổi nên vết thương cũng không trí mạng. Vào lúc này mà bảo y rút kiếm liều mạng với người ta, y vẫn có thể phát huy đến tám phần công lực, nhưng Lý Liên Hoa bảo y nằm đó nên y đành nằm thôi.
Lúc còn nhỏ, y rất kính trọng người này, mười mấy năm sau, cho dù người đó không còn trẻ nữa, nhưng trong mắt Triển Vân Phi hắn vẫn không hề thay đổi. Vậy nên Triển Vân Phi nghe lời hắn. Coi mong muốn của người này trở thành ý chí, đó là một bản năng.
Lúc Triển Vân Phi nghĩ đến đoạn "Coi mong muốn của người này trở thành ý chỉ, đó là một bản năng", thì Lý Liên Hoa đang rầu rĩ nhìn con quái vật răng nanh kia. Vật này rõ ràng còn ẩn chứa vô số cơ quan, chỉ cần có chút rung động hay đụng chạm là nó sẽ kích phát, đúng là củ khoai lang nóng bự chảng lại gai góc đầy mình. Huống chi bộ dạng của vật này thực sự giống một cái ghế gai, nó khiến hắn cứ nhìn thấy là lại buồn cười.
Làm sao đây?
Sương độc bên ngoài dần dần thấm ướt trường bào của Phương Đa Bệnh, có điều chất liệu bộ y phục mà họ Phương mua rất tốt, lại thêm Phương đại thiếu thường xuyên gặp rắc rối nên người nhà đã thêm một ít tơ vàng vào trong tơ lụa bình thường được sắm sửa cho y, khiến cho y phục càng thêm kiên cố, có thể chặn được công kích của binh khí. Chính vì vậy nên y phục này không bị sương độc ăn mòn ngay tức khắc mà chỉ dần ướt sũng. Hơi nước ngoài phòng men theo trường bào chầm chậm chảy xuống, ngưng thành từng giọt, tụ lại thành vũng dưới đất nhưng không chảy vào trong phòng.
Lý Liên Hoa suy nghĩ rất lâu, sau đó nằm bò xuống đất nghe ngóng, lại sờ sờ nền phòng. Nền phòng lát loại gạch bình thường, hắn quay lại lần mò trên người Phương Đa Bệnh một hồi, sau đó đột nhiên rút ra một thanh kiếm. Tên thanh kiếm này là "Nhĩ Nhã", Phương Đa Bệnh Phương Đa Bệnh mang nó tung hoành giang hồ đã lâu, sau đó y chê trường kiếm tầm thường, đổi sang dung sáo ngọc. Lý Liên Hoa bao phen tìm cách bảo y thổi sáo một lần nghe thử, vậy mà y có chịu đâu.
Lần này Kỳ Hán Phật gửi thư mời đến, năm đó Tứ Cố Môn vang danh nhờ kiếm, môn chủ bây giờ là Tiêu Tử Khâm cũng xưng bá thiên hạ nhờ kiếm nên y len lén mang Nhĩ Nhã theo. Thanh kiếm Nhĩ Nhã này được chế tạo riêng cho Phương Đa Bệnh bằng kim loại nặng của họ Phương, khuôn kiếm mỏng manh nhẹ nhàng, chuôi được khảm minh châu bạch ngọc vô cùng lộng lẫy, cực kỳ phù hợp với khí chất của Phương Đa Bệnh. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng rút Nhĩ Nhã ra, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay sau đó rạch một kiếm rất nhẹ lên nền đất.
Kiếm đâm xuống vài tấc không hề tốn chút sức lực nào. Triển Vân Phi tỏ ra kinh ngạc, sự sắc bén của thanh kiếm này lại chẳng có ai biết đến. Lý Liên Hoa rạch ra một hình vuông dài rộng hai thước, Nhĩ Nhã cũng cắm xuống đất hơn hai thước, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có, hắn ôm Phương Đa Bệnh qua, đặt bên cạnh Triển Vân Phi, nâng Nhĩ Nhã lên phóng vào bức tường bên cạnh, ngay sau đó ấn bàn tay lên hình vuông mà hắn rạch dưới nền.
"Đinh" một tiếng, kiếm đâm sâu mấy tấc, cùng với tiếng "phập" của mũi tên, kẻ bên ngoài sân hắn đang đợi âm thanh này, một mũi trường tiễn bắn vào bức tường gần như ngay sát chỗ mà Nhĩ Nhã xuyên qua. Bức tường hơi chấn động, mặt đất cũng khẽ rung lên, cái lồng sắt kia lại một lần nữa bắn ra mấy chục vật nhọn. bàn tay Lý Liên Hoa đã ấn lên nền gạch, khối gạch bị cắt đó nói ít thì cũng mấy chục đến một trăm cân(), vậy mà lại thấy hắn dùng Niêm Kình(*) vung tay nhấc bổng khối gạch lớn đó lên, dưới đất lộ ra một cái hố lớn. Lồng sắt bắn ra vật nhọn, lại tiếp tục lăn về phía trước, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, thứ đó đột nhiên rơi tọt vào cái hố Lý Liên Hoa đào , một loạt những tiếng loảng xoảng vang lên, âm thanh bỗng càng lúc càng xa, không thấy ám khí bắn ra nữa. Lý Liên Hoa vận dụng Niêm Kình nhấc ngang khối gạch và đất đá đó lên, vừa hay chặn được một vòng ám khí từ lồng sắt.
(*) Đây là cân nặng tính theo đơn vị đo lường của Trung Quốc, một trăm cân xấp xỉ 50kg.
(**) Niêm kình: có thể hiểu là dùng lực để bám lấy đối thủ, một trong những phương pháp luyện tập Thái Cực Quyền.
Tên cung thủ ngoài sân lúc này hiển nhiên đã nghe thấy trong phòng có bất ổn, "phập phập phập" ba tiếng liên tiếp, ba mũi trường tiễn cắm vào tường. Tiếng dây cung vang lên không dứt, rõ ràng hắn đã không còn nghe ngóng để bắn tên nữa, mà bất kể người đang ở đâu, còn sống hay là đã chết, hắn đều bắn loạn lên, hòng biến những thứ trong căn nhà thành con nhím.
Phiến đất sét dài rộng hai thước không cản được những mũi tên với sức mạnh kinh người từ phía ngoài căn nhà, Lý Liên Hoa vội vàng ngó đầu ra… Chỗ vừa bị hắn lật lên để lộ ra một cái hang lớn, chẳng trách cái lồng sắt kia rơi xuống rồi mất hút luôn. Lúc này phía trước có trường tiễn chết người. chẳng cần biết bên dưới đó có trò gì, hắn túm lấy Phương Đa Bệnh nhảy xuống hố trước tiên, Triển Vân Phi ôm vết thương trước ngực, cũng nhảy xuống ngay sau đó. Bên dưới không qua sâu, sau khi y nhảy xuống mấy trượng, sau lưng liền có người đỡ nhẹ lấy, một luồng khí nóng truyền lên toàn thân. Sau khi đứng vững, Triển Vân Phi nói:
- Không cần như vậy đâu.
Người giúp y là Lý Liên Hoa. Cái hố lớn bên dưới căn nhà là một hang động tự nhiên. Nhờ ánh sang le lói từ chỗ thủng trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy bốn phía đều ẩm ướt, xung quanh có đến mấy thông đạo, con đường mà họ đang đứng hình như là đường chính, hướng thẳng xuống dưới. Cái lồng sắt kỳ quái vừa rơi xuống lúc nãy đang lăn theo một thông đạo, bốn bức tường dọc đường bị cắm đầy ám khí đen nhọn.
- Đây là… -- Triển Vân Phi nhíu mày. – Động đá vôi?
Phàm là kỳ sơn thủy tú thì sẽ có nhiều động đá vôi, ở Thúy Trúc mặc dù núi không có gì lạ, sông cũng chẳng đẹp nhưng đại khía cũng đủ núi đủ sông, bởi vậy nên trong núi có một động đá vôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Lý Liên Hoa thở dài:
- Ừm, là động đá vôi, động này thì không chết người, chết người ở chỗ đây là hang động có kho báu…
- Kho báu? – Triển Vân Phi lấy làm lạ. – Kho báu gì?
Lý Liên Hoa ấn Đông ấn Tây trên người Phương Đa Bệnh, không biết đang giúp y ép độc, hay sờ soạng cơ thể y, hay có pháp bảo cứu mạng gì đó.
- Triển đại hiệp.
Triển Vân Phi lập tức nói:
- Triển Vân Phi.
Lý Liên Hoa nhe răng cười với y.
- Người không cảm thấy… những mũi tên muốn bắn chết chúng ta phía trên kia, chúng có hơi… cố chấp khó bảo sao… Dường như chỉ vì chúng ta bước chân vào căn nhà mà chưa chết, cho nên hắn giận đến phát điên, chưa bắn chết chúng ta thì chưa xong chuyện…
Triển Vân Phi gật đầu.
- Không sai, hơn nữa những mũi tên ấy không phải do người bắn, chúng cũng được bắn từ cơ quan.
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Không sai, cho dù có người có tài bắn cung thì cũng không thể dùng nội lực mạnh như vậy để bắn liên tục mười mấy mũi tên, mà mũi nào cũng như nhau được. sau khi tên đâm xuyên tường lại còn có thể làm người ta bị thương, nếu là do người bắn thì cũng phải có hai, ba chục năm khổ luyện.
Bỗng Triển Vân Phi cười.
- Nếu những mũi tên đó là do người bắn thì ta đã chết lâu rồi.
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.
- Vậy cho nên, bên ngoài có một kẻ đang nắm trong tay một cơ quan lợi hại có thể bắn ra trường tiễn, hắn không sợ sương độc, ý đồ của hắn là giết người nhưng lại không dám đi vào, vì sao vậy?
Triển Vân Phi lãnh đạm nói:
- Tất nhiên là vì hắn không thể đi vào.
- Không sai, lúc chúng ta giết kiến, lúc lồng sắt bắn ám khí, vì âm thanh quá hỗn tạp nên hắn không thể bắn được tên. Việc này nói lên một điều, tên này thính lực không tốt. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại. – Nếu không phải bị trọng thương, thì là không có võ công.
Triển Vân Phi cười.
- Có lẽ hắn không biết võ công, nhưng hắn lại tinh thông về cơ quan.
Lý Liên Hoa cũng cười, hắn nói:
Không sai, hắn không sợ sương độc, hắn tinh thông các loại cơ quan, hắn biết bắn tên từ góc nào để tên có thể cắm xuyên tường. Bốn người đã chết ở trong căn nhà đó lại sợ sương độc. lại không biết về cơ quan, cho nên…
- Cho nên rất có khả năng kẻ bên ngoài căn nhà này mới là chủ nhân thực sự. – Triển Vân Phi cười khổ. – Nếu đã là chủ nhân, vậy sao hắn lại ở ngoài?
- Vấn đề này tất nhiên là từ bốn kẻ đã chết kia. – Lý Liên Hoa lại thở dài. – Mà chúng ta không may lại trở thành đồng bọn của bốn kẻ đó…
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, Triển Vân Phi hỏi:
- Việc này thì liên quan gì đến kho báu?
Bốn người chết, chết trong hai gian phòng, không giống đồng đạo(*), cũng không giống đồng môn. – Lý Liên Hoa nói. – Tình cảm của họ xem ra rất tệ. Việc có thể khiến cho những người không chung đường tụ tập lại với nhau chỉ có vài chuyện. Một là hội họp, hai là trả thù, ba là mua vui hưởng lạc, bốn là kho báu… -- Hắn nhìn Đông ngó Tây một lát rồi cười khổ. – Ngươi nghĩ là giống cái nào?
(*) Đồng đạo: Người cùng chung con đường, chí hướng.
Triển Vân Phi á khẩu, nuốt khan mấy cái.
- Cái này…
- Chỗ lạ của chuyện này vẫn còn nhiều lắm. – Lý Liên Hoa đột nhiên nói. – Toàn bộ chuyện này,,,
Giọng của hắn bỗng im bặt. Bên trái thông đạo bỗng lộ ra một khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, gò má gầy gò đến độ chỉ còn trơ lại viền sọ, hốc mắt đen đến khiếp người. Nhìn thấy có người đứng trong hang, gã thét lên chói tai rồi bổ nhào qua. Lý Liên Hoa thấy kẻ đó loạng choạng lao đến., còn chưa quyết định được là nên cản hay nên đỡ thì lại thấy kẻ đó ngã xuống trước mặt Phương Đa Bệnh. Gã chăm chăm nhìn Phương Đa Bệnh rồi lại kêu lên thảm thiết, sau đó thất tha thất thểu chạy biến mất. Triển Vân Phi sững người, Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Ta đã nói là bộ dạng gầy như que củi của ngươi sớm muốn cũng dọa được người mà, tên đó vốn định đến hù người, thế mà cũng bị ngươi dọa cho chạy kia kìa…
- Lão tử thật ra cũng muốn bị dọa cho chạy lắm, nhưng mà chạy không nổi thôi. – Phương Đa Bệnh đang "hôn mê bất tỉnh" dưới đất bỗng uể oải nói. – Đó là quỷ phương nào vậy?
Lý Liên Hoa cúi người dịu dàng nhìn y.
- Quỷ hang đấy.
Phương Đa Bệnh nằm dưới đất, chẳng hề có ý định đứng dậy.
- Sao ta lại đến chỗ này vậy?
Lý Liên Hoa chỉ lên đầu.
- Ta đào một cái hố dưới đất, dưới hố bỗng nhiên lại có một cái động, thế là bọn ta nhảy xuống đây.
Phương Đa Bệnh ho khan mấy tiếng.
- Mẹ nó chứ, sao lần nào ngươi đào hang thì trong hang đều có mấy thứ lạ lung như vậy…?
Cuối cùng y cũng ngồi dậy được, sờ soạng vài cái thấy cảm giác tê liệt trên người đã đỡ hơn nhiều, y nhìn kỹ thì thấy vết thương ở chân chảy ra rất nhiều máu đen, không biết là ai đã giúp y vận công bước độc, khiến máu độc trong cơ thể chảy ra phân nửa. Tự vận công điều hòa, thấy nội tức không có tổn hại gì lớn, y rất vui vẻ, có thể giúp y bức độc mà không làm tổn hại đến chân nguyên, công lực bậc này tất nhiên ngoài Triển Vân Phi ra thì ai có thể làm được chưa. Không ngờ vị đại hiệp này trúng tên trọng thương mà còn có công lực như vậy, không hổ là người năm đó từng động thủ với Lý Tương Di. Sờ soạng trên người một hồi lâu, xác nhận tứ chi đầy đủ, da dẻ toàn vẹn, Phương đại công tử cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy.
- Bây giờ như thế nào đây?
- Nơi đây là một động đá vôi, trong động có rất nhiều lối rẽ, trong những ngã rẽ khác có người. – Triển Vân Phi nói đơn giản. – Nơi này có thứ gì đó kỳ lạ.
Phương Đa Bệnh nghe mà chẳng hiểu gì.
- Cái gì với cái gì?
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Căn nhà đầy ắp cơ quan, còn có màn sương độc chết choc đã bao phủ lên cái động đá vôi này. Ta đoán cái động này không chừng là có kho báu thu hút rất nhiều người đến đây tầm bảo, e là chủ nhân của căn nhà bên trên đã hiểu nhầm, cho rằng chúng ta cũng là…
Phương Đa Bệnh buột miệng nói tiếp:
- Đến tìm báu vật sao? Bà nó chứ, trong nhà lão từ núi vàng núi bạc núi đá quý chất đống như chuồng heo, ai them đến bảo bối của hắn chứ. Giết người mà chẳng khảo sát giá gì cả, mẹ kiếp. đúng là chẳng hiểu gì sất!
- E là bên dưới này có không ít người. – Lý Liên Hoa đang nghe ngóng, trong mấy cái thông đạo đều truyền đến tiếng người, xa xăm mà hỗn tạp.
- Vấn đề… vấn đề e là không chỉ có báu vật.
Ngực chảy quá nhiều máu, Triển Vân Phi thấy hơi chóng mặt, người hơi lảo đảo. Phương Đa Bệnh vội vàng qua đỡ Triển Vân Phi, bản thân y lại đang là một tên què nên cả hai đều loạng choạng mấy bước. Lý Liên Hoa nhìn trước ngó sau, lẩm bẩm:
- Ta thấy… ta thấy vấn đề lớn nhất của chúng ta là phải tìm một nơi để nằm nghỉ ngơi trước, đáng tiếc bên dưới này đều là quỷ đói. Nếu có chút nước uống thì bên dưới cũng không đến mức quá tệ, bên này…
Một tay hắn đỡ Triển Vân Phi, tay kia đỡ Phương Đa Bệnh, ba người cùng chậm rãi bước đi trong thông đạo. Hang đá vôi dưới mặt đất có con đường đi khắp bốn phương tám hướng, tìm được đường đi ra thì rất khó, nhưng muốn chui vào sâu hơn thì lại rất dễ. Ba người rẽ qua mấy góc ngoặt thì tìm được một hang động không lớn không nhỏ, đi vào trú khá gian nan. Khắp bốn phương tám hướng thông đạo có không ít người. KHông biết vì sao họ lại tụ tập lại chỗ này, một số trong đó dường như đã đói đến phát điên, còn có một cơ quan bí ẩn kỳ quái ở trên đầu đợi chờ giết người. Cho dù tất cả những thứ này là vì cái gì, trước tiên phải dưỡng thương cho tốt rồi mới có thể nghĩ được kế hay.
Đây là một hang động đủ cho khoảng năm người trú. Triển Vân Phi bị thương ở ngực, vừa ngồi xuống đã nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện nữa. Phương Đa Bệnh lại bắt đầu hoài niệm biết bao món ăn ngon không sao tả xiết trong những tửu lâu của nhà mình, như Anh Thúy Lâu, thuyền Tuyết Ngọc, hay những xuân trà lâu ở một nhánh Hồng Giang. Không nhịn nổi, y bắt đầu kể từ món chim tùng kê nướng, chuồn chuồn chiên dầu. Lý Liên Hoa vốn vẫn kiên trì lắng tai nghe, nghe đến món cuối thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hắn thở dài:
- Ta rất muốn nói là đói, nhưng thực sự lại không nói nổi nữa.
- Lúc bụng đói thì ngay cả con giun trên núi Côn Luân ngươi cũng ăn thôi. Giờ này mà vẫn còn sợ chuồn chuồn sao? – Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh bỉ. – Đừng nghĩ lão tử không biết chuyện năm ngoái ngươi lên núi Côn Luân bị lạc đường, khắp ngọn núi đó là tuyết trắng xóa, ngoài mấy con giun kia ra thì có gì nào, ngươi lại chẳng mừng rỡ ăn chúng nó sao?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
- Đó là Đông Trùng Hạ Thảo… -- Hắn liếc nhìn miệng vết thương ở chân Phương Đa Bệnh. – Đi được không vậy?
Chân Phương Đa Bệnh chẳng còn chút sức lực nào, nhưng nếu Lý Liên Hoa đã hỏi đến thì Phương Đa Bệnh nhảy lò cò một chân cũng còn nhanh hơn hắn, y đáp luôn:
- Đi được, đi được! Sao thế?
Lý Liên Hoa chỉ chỉ vào Triển Vân Phi.
- Triển đaih hiệp bị ngoại thương rất nặng, ở dưới này không an toàn cho lắm, nếu ngươi đã có thể đi được thì đi lấy cho hắn ít nước về đây.
Phương Đa Bệnh nghẹn lời, chỉ vào mũi mình.
- Ta á? Một mình ta đi thôi sao?
Lý Liên Hoa nói:
Mấy kẻ điên đói đến hỏng cả người ở bên ngoài cứ thấy ngươi là chạy, tất nhiên là ngươi đi rồi.
Phương Đa Bệnh trợn trừng mắt, nói:
- Vâyh còn ngươi?
Lý Liên Hoa trịnh trọng nói:
- Ta tất nhiên là ngồi đây nghỉ ngơi rồi.
Phương Đa Bệnh ngẩn tò te, lại nghe thấy hắn nói:
- Đi nhanh về nhanh đi, Triển đại hiệp mất nhiều máu quá, nhất định phải uống nước.
Phương Đa Bệnh bị hắn dùng cái mũ "Triển đại hiệp" chụp cho hai lần, hậm hực lừ mắt nhìn hắn rồi loạng choạng ra ngoài. Phương Đa Bệnh đi chưa được bao lâu, Lý Liên Hoa duỗi tay ấn vào trước ngực Triển Vân Phi, hai mắt Triển Vân Phi mở lớn, chụp lấy tay hắn, lãnh đạm nói:
- Không cần phải như vây.
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói:
- Đừng cậy mạnh, tuổi tác cũng đâu còn trẻ nữa, ngươi cũng chưa cưới vợ mà, phải biết chăm sóc bản thân một chút.
Hắn vẫn ấn lên ngực Triển Vân Phi mấy cái, nội kình(*) Dương Châu Mạn âm nhập vào khí mạch, mặc dù Triển Vân Phi mất nhiều máu nhưng nguyên khí không tiêu tan, vết thương trước ngực và sau lưng đều đang khép miệng. Triển Vân Phi buông lỏng tay, cũng không tỏ vẻ biết ơn trên mặt, qua hồi lây y nói:
(*) Nội kình: Hiểu nôm na là nội công trong võ thuật.
- Công lực của ngươi…
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Bây giờ nếu ngươi muốn bò dậy tỉ võ với ta, tất nhiên là ta thua chắc rồi.
Triển Vân Phi lắc đầu. Từ xưa đến nay y không phải người nói nhiều, nhưng lần này lại có hơi cố chấp, y gằn từng chữ, hỏi:
- Có phải là vết thương chịu ở biển năm đó không?
Lý Liên Hoa nói:
- Cũng không hoàn toàn.
Triển Vân Phi không hỏi tiếp nữa, y thở hắt ra, vươn tay sờ tìm chuôi kiếm nhưng lại chạm vào khoảng không. ĐÚng vào lúc này, có tiếng động nho nhỏ vang lên cách đó không xa, hai người lập tức lặng thinh. Chỉ nghe loáng thoáng có tiếng thứ gì đó bằng sắt đang lê dưới đất, chầm chậm đi đến, ngay sau đó lại có tiếng bánh xe vang lên. Âm thanh đến từ một thông đạo khác cahcs đó không xa, tiếng sắt lê dưới đất rất nhẹ, đợi âm thanh đó đi qua, Triển Vân Phi nén giọng nói:
- Xích sắt.
Lý Liên Hoa gật đầu. Không sai, tiếng sắt kéo lê đúng là từ mấy sợi xích sắt. Trong động đá vôi cổ quái này, là kẻ nào mang xích sắt đến vậy? Khi âm thánh đó đi ngang qua, ở cửa hang lóe lên một cái bóng trắng chỉ mặc trung y. Phương Đa Bệnh càng ngày càng gầy đét như que củi đang ôm một cái bình sứ có chop cao quay về, bình an vô sự. Lý Liên Hoa vội vàng đến xem cái bình sứ đó, bên trong đúng là nước sạch. Triển Vân Phi mất nhiều máu nên thực sự đang khát, y cũng không khách khí, nhận lấy uống ừng ực. Phương Đa Bệnh ngại ngùng đứng bên cạnh nhìn, Lý Liên Hoa liếc nhìn y, thở dài.
- Ngươi kiếm đâu ra cái bình của người chết thế?
Hắn vừadứt lời, Triển Vân Phi như bị nghẹt thở, nhưng vẫn uống tiếp, Phương Đa Bệnh cười gượng.
- Sao ngươi biết hay vậy?
Lý Liên Hoa gõ gõ vào bình sứ.
- vật này tên gọi "Tướng quân quán", chuyên dùng để đựng tro cốt. Bên dưới này không lẽ là một ngôi mộ?
Phương Đa Bệnh nhún vai, chi ra ngoài.
- Ta đi theo đường tới đây, dọc đường không nhìn thấy ai cả, cho đến tận khi đi tới chỗ ngươi đào hang rơi xuống. Ta nghĩ cái lồng sắt kia có ám khí lợi hại, chỗ mà nó lăn xuống có lẽ sẽ không còn ai sống nổi, vậy nên ta đi theo con đường đó.
Lý Liên Hoa vui vẻ nói:
- Ngươi quả nhiên là càng ngày càng thông minh.
Phương Đa Bệnh dương dương tự đắc, sờ vào khối đá rồi ngồi xuống, vắt chéo chân.
- Sau đi đến cuối đường thì có một cái hồ, ta tìm khắp xung quanh mà không thấy thứ gì đựng nước được, thế rồi bỗng nhìn thấy cạnh hồ chất một đống thứ này, thế là ta lấy một cái, dốc sạch thứ bên trong ra, đổ nước vào rồi quay về.
Lý Liên Hoa sũng người.
- Bên hồ chất một đống thứ này sao?
Phương Đa Bệnh gật đầu.
- Chất đống cứ nư một bức tường vậy.
Triển Vân Phi không uống nước nữa, trầm giọng hỏi:
- Trong bình này thực sự có hài cốt sao?
Phương Đa Bệnh bị giọng điệu của y dạo cho giật nảy mình.
- Trong bình của người chết thì đương nhiên có hài cốt rồi, cũng đâu phải lão tử cố ý dùng thứ này mang nước về cho ngươi, chỗ xương cốt kia bị lão tử dốc hết xuống nước rồi, bình cũng được rửa sạch rồi…
Lý Liên Hoa nhíu mày.
- Nếu như bên dưới này có rất nhiều bình đựng tro cốt, thì có lẽ… có lẽ nơi đây đúng là một ngôi mộ.
Phương Đa Bệnh gãi gãi đầu.
- Mộ sao? Nhưng bên dưới toàn là nước mà, có người lại xây mộ trong vũng nước sao?
Lý Liên Hoa lẩm bẩm
- Có trời mới biết, nưng nơi đây không chỉ có nhiều người chết, mà còn là nơi có rất nhiều người sống tìm đến… -- Bỗng hắn nằm dài xuống đất. – Trời cũng tối rồi, vẫn nên ngủ một giấc trước đã.
Phương Đa Bệnh phấn khởi, cũng tùy tiện nằm xuống.
- Hôm nay lão tử rất mệt.
Triển Vân Phi nhắm mắt ngồi thiền, tính toán thời gian từ lúc bọn họ lạc đường trong rừng trúc thì lúc này đã gần canh hai, đúng là muộn mất rồi. Bất kể nơi đây là đoộng kho báu hay huyệt mộ,thì tất caả nghi vấn hãy dđể mai tính. Nhưng khi Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đều đã ngủ cả thì y lại không dám ngủ. Không có kiếm trong tay, tiếng xích sắt kỳ quái vừa rồi khiến y có chút căng thẳng. Ở trong Kỳ gia đã lâu, giờ phải trải qua những tháng nguy cơ dồn dập, y vẫn chưa thích ứng được.
Đêm đó trôi qua yên tĩnh đến lạ thường, xung quanh im lìm vô thanh, giống như cái góc động này đã hoàn toàn bị người ta ruồng bỏ. Triển Vân Phi không dám ngủ, nhưng luồng chân lực Dương Châu Mạn trên người khiến phía trước và phía sau ấm áp dễ chịu, y ngồi đó mơ màng ngủ gục từ lúc nào không hay. Lúc y tỉnh dậy, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh vẫn đang ngủ, có thể ngủ ngon lành như vậy, đúng là tài thật.
Lại qua một hồi lâu sau, Phương Đa Bệnh ngáp một cái rõ to rồi lười biếng ngồi dậy, y nhắm mắt sờ soạng xung quanh một hồi, lúc không tìm thấy y phục mới ngỡ ngàng mởi mắt, một lúc sau y liền nhớ ra áo ngoài của mình đã không thấy từ hôm qua. Lý Liên Hoa khi không bị y sờ sờ vài cái, cũng lờ đờ ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn Phương Đa Bệnh một lúc lâu, hắn chớp chớp đôi mắt mơ màng.
- Làm gì vậy?
Phương Đa Bệnh lẩm bẩm hỏi:
- Y phục của ta đâu?
Lý Liên Hoa lắc đầu theo bản năng.
- Ngươi không thấy y phục thì làm sao ta biết được…
Bỗng Lý Liên Hoa nhớ ra bộ y phục đắt giá ngàn vàng cảu y đúng là đã bị mình đem ra làm màn cửa, nhất thời im bặt.
Phương Đa Bệnh vừa nhìn thái độ trên khuôn mặt hắn thì lập tức nổi giận, nói:
- Y phục của bổn công tử đâu rồi?
Lý Liên Hoa cười gượng.
- Ta ném vào sương độc rồi.
Phương Đa Bệnh giận dữ.
- Vậy sáng nay dậy ta mặc cái gì?
Lý Liên Hoa nói:
- Dưới lòng đất này tối mò, mặc cái gì mà chẳng như nhau…
Phương Đa Bệnh cười lạnh.
- Phải lắm, phải lắm. Nếu mặc cái gì cũng như nhau, vậy người cởi y phục của mình ra cho ta mặc đi!
Lý Liên Hoa túm lấy tay áo của mình, liều chết không chịu.
- Ngàn vạn lần không thể, ngươi và ta đều là người lịch sự, nho nhã, hà cớ gì phải làm chuyện bôi nhọ học thức như vậy…
Phương Đa Bệnh nổi điên.
- Bà nhà ngươi chứ, ngươi cởi y phục của lão tử ra thì anh hung hảo hán, lão tử muốn cởi đồ của ngươi lại làôi nhọ học thức sao? Lão tử muốn mặc đồ của ngươi thì đó chính là vinh hạnh của ngươi…
Hai người vì một bộ y phục mà làm loạn cả lên, Triển Vân Phi làm như không thấy, chăm chú lắng nghe, kiểm tra xung quanh có động tĩnh gì không. Phương Đa Bệnh thấy khong bắt được Lý Liên Hoa, đột nhiên thi chiển một chiêu Tả Hữu Phùng Nguyên, một cước khiến Lý Liên Hoa sảy chân ngã. Y tóm lấy hắn bằng hai bàn tay, dương dương tự đắc cởi y phục của hắn. Lý Liên Hoa lập tức lớn tiếng kêu lên:
- Từ từ đã! Ta có đồ mới cho ngươi mặc này…
Lời này vừa nói ra, không chỉ Phương Đa Bệnh sững sờ, ngay cả Triển Vân Phi cũng thấy bất ngờ. Tối qua trong lúc hỗn loạn, hành lý của mọi người đều để trên ngựa, LLh lấy đâu ra y phục mới chứ? Phương Đa Bệnh càng lấy làm lạ.
- Đồ mới sao? Ngươi mà cũng có đồ mới sao?
Lý Liên Hoa khó khan lắm mới bò dậy được từ trong tay y, đầu đầy bụi đất, mắt hoa lên, hắn lắc đầu.
- Ừm… à… y phục thỉ luôn từ đồ mới mà trở thành đồ cũ mà…
Phương Đa Bệnh liếc xéo hắn.
- Vậy y phục mới đâu?
Lý Liên Hoa kéo ra một bọc vải cho nhỏ từ trong ngực, Phương Đa Bệnh nhíu mày nhìn bọc vải đó, Cái thứ nhỏ như vậy mà cũng là một bộ "y phục" sao? Triển Vân Phi nhìn thấy bọc vải đó, trong đầu bỗng vang lên, đó là… Lý Liên Hoa mở cái bọc đó ra, hai mắt Phương Đa Bệnh bỗng sang lên. Đó là một vật cực kỳ mềm mại. trắng như tuyết, lấp lánh ánh ngọc trai, rất nhẹ, như lụa mà không phải lụa, mặc dù bị vo thành một cục nhưng chẳng mẩy may nhăn nhúm. Y vẫn chưa biết đây là cái gì thì Triển Vân Phi đã khẽ hô lên:
- Doanh Châu!
Doanh châu? Phương Đa Bệnh dường như từng nghe qua cái tên này.
- Doanh Châu?
Sau chốc lát, Triển Vân Phi mới nói:
- Doanh Châu Giáp.
Doanh Châu… Giáp? Phương Đa Bệnh chỉ cảm thấy đầu mình nổ đánh uỳnh một cái.
- Doanh… Doanh… Doanh… Doanh Châu Giáp?
Triển Vân Phi gật đầu.
- Không sai.
Doanh Châu Giáp là cống phẩm được doanh nhân Tô Châu dệt để tiến cống triều đình một trăm năm trước. Truyền rằng vật này dệt thành từ tơ nhện dị chúng, đao kiếm khó làm thương tổn được, mặc dù không bằng Doanh Ác nhưng mặc lên người thì đông ấm hè mát, có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Sauk hi được tiến cống, Doanh Câu Giáp đã được ban thưởng cho Đại tướng quân trấn giữ biên cương Tiêu Chính để làm nội giáp hộ thân, câu chuyện đó đã truyền thành giai thoại một thời.
Sauk hi quay về triều, Tiêu Chính đã cất giấu vật này trong phủ. Vốn dĩ y muốn đợi khi Thánh thượng đã về trời thì sẽ trả Doanh Châu Giáp lại để chon cùng người, không ngờ vào một đêm tối, trong phủ Tướng quân được canh gác nghiêm ngặt, vật này bỗng nhiên bị trộm khoit Tàng Bảo Khố, vụ án này đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được. Rồi lại qua mấy chục năm, vật này lại xuất hiện trong Trân Bảo Yến(*) của Ý Hồng Lâu, đứng hang thứ tám trong thiên hạ bảo vật. Kết quả Trân Bảo Yến bị Kim Loan Minh phá rồi, khắp thiên hạ đều biết Doanh Châu Giáp đã rơi vào tay Địch Phi Thanh, rồi về sau y mai danh ẩn tích cùng với sự sụp đổ của Kim Loan Minh. Nhưng không ngờ hôm nay thứ này lại xuất hiện trong tay Lý Liên Hoa. Sauk hi kêu lên một tiếng, Phương Đa Bệnh ngẩn ngơ hồi lâu.
- Liên Hoa chết tiệt, thứ này sao lại ở trong tay ngươi vậy?
Vấn đề này không chỉ Phương Đa Bệnh mà ngay cả Triển Vân Phi cũng muốn biết. Đây là vật của ĐỊch Phi Thanh, vì sao lại ở trong tay Lý Liên Hoa? Lý Liên Hoa đối diện với hai đôi mắt ấy, cười gượng một hồi.
- Cái này…
Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng.
- Bớt giả ngu đi, nói nhanh lên! Thứ này ngươi lấy ở đâu ra vậy?
Lý Liên Hoa lại càng cười khan.
-Ta chỉ sợ nói ra các ngươi không tin thôi.
Phương Đa Bệnh mất kiên nhẫn nói:
- Nói trước rồi tính sau, vật này ở trong tay ngươi đã là chuyện quái lạ nhất trên đời rồi, cho dù ngươi có nói gì thì ta cũng không thể nào tin được.
- Vật này ta nhặt được từ trên biển. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói. – Hôm đó trời ttrong nắng ấm, ta ngồi thuyền trôi dạt ngoài biển, đột nhiên nhìn thấy một bọc vải trôi qua bên mabj thuyền, thế là ta nhặt nó lên. Có trời đất chứng giám, ta ngàn lần không có nói ẩu, vật này đích thực là trôi nổi ở trên biển kia…
- Trên biển? – Phương Đa Bệnh há hốc miệng. Chẳng lẽ năm đó trong trận chiến của LÝ Tương Di và Địch Phi Thanh, lúc đánh chìm thuyền lớn của Kim Loan Minh thì người vừa vặn ngồi thuyền ở gần đó?
Lý Liên Hoa nói:
- Cái này… cái này...
Hắn nhất thời không đáp được, còn Triển Vân Phi thì đã hiểu, bỗng cười nói:
Có lẽ Địch Phi Thanh tự phụ về võ công của mình, nên chưa bao giờ mặc Doanh Châu Giáp mà chỉ giữ bộ y phục đó ở bên người. Con thuyền lớn đó bị ba kiếm của Lý Tương Di băm nhỏ, chìm xuống biển, đồ vật trong thuyền trôi theo dòng nước, cho nên ngươi mới nhặt được đúng không?
Y rất ít khi cười, nụ cười này đã dọa Phương Đa Bệnh giật nảy mình, Lý Liên Hoa thì liên tục gật đầu, hắn nhìn Triển Vân Phi đầy kính phục.
- Phải, phải, phải. Nói tóm lại, ngươi cứ mặc bộ y phục này vào đi. Dù sao vốn dĩ cũng chẳng phải của ta, tặng ngươi đấy, tặng ngươi đấy.
Phương Đa Bệnh nhìn y phục lộng lẫy mềm mại đó thì lại thấy hơi sợ hãi, Triển Vân Phi lãnh đạm nói:
- Trên người ngươi đang bị thương, đao kiếm khó làm tổn thương Doanh Châu Giáp, mặc vào có lợi đấy.
Phương Đa Bệnh hiếm khi lại ngượng ngùng như vậy, y giũ tung Doanh Châu Giáp ra, vụng về mặc lên người. Y phục đó và áo bào trắng lộng lẫy mà y vẫn mặc ngày thường cũng không khác nhau là mấy, vậy mà trông y cứ như đang mặc chông mặc gai vào người, đứng ngồi không yên. Lý Liên Hoa vui vẻ nhìn y, Phương Đa Bệnh vô duyên vô cớ được bộ y phục đó thì lại khó chịu đầy một bụng, nhìn thấy bộ dạng "vui vẻ" của Lý Liên Hoa thì trong lòng càng thêm bốc hỏa, y hậm hực nói:
- Ngươi có Doanh Châu Giáp mà trước giờ chẳng thấy nói gì cả.
Lý Liên Hoa vẫn nghiêm túc đáp:
- Nếu ngươi hỏi thì ta nhất định sẽ nói, nhưng ngươi đâu có hỏi.
Phương Đa Bệnh nhảy phắt dậy, chỉ vào mũi hắn định chửi ầm lên, tay áo trắng theo đó khẽ bay bay, lời mắng nhiếc lên tận miệng rồi bỗng bị nuốt xuống sạch. Hình dáng tay áo trắng tựa tuyết bay lên như vậy, hình như y từng nhìn thấy ở đâu rồi. Tay áo như tiên mà tựa ảo, như làn gió mà lại tựa trăng trong nước, ngờ ngợ… như từng quen biết. Phương Đa Bệnh bỗng ngẩn người, Lý Liên Hoa quay đầu lại.
- Triển đại hiệp, thương thế của ngươi sao rồi?
Triển Vân Phi gật đầu.
-Dương… -- Bỗng y ngừng lại, sau một lúc mới thản nhiên nói tiếp. – Đúng là rất tốt, thương thế của ta không đáng ngại nữa rồi.
Lý Liên Hoa vui vẻ nói:
- Mặc dù nói vậy nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng cho tốt, lúc không cần vận động thì đừng nên động thủ.
Triển Vân Phi không đáp, chỉ hỏi lại:
- Kiếm của ta đâu?
Lý Liên Hoa nói:
- Nặng quá nên ta ném đi rồi.
Triển Vân Phi nhướng mày, thản nhiên nhìn Lý Liên Hoa, sau một lúc, y nói:
- Lần sau, đợi khi nào ta chết mới được tháo kiếm của ta ra.
Lý Liên Hoa cứng người, sợ sệt nhìn y, sự tức giận trong mắt Triển Vân Phi đã vơi đi, không biết vì sao trong đó lại thoáng có cô đơn.
- Có vài người bỏ kiếm như cho, có một số lại cả đời không phụ. Niềm tin của con người luôn luôn có chỗ khác nhau.
Lý Liên Hoa bị y nói như vậy thì ngẩn cả người, gật đầu đáp:
- Ta sai rồi.
- Liên Hoa chết tiệt. – Phương Đa Bệnh nhìn tay áo của mình ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. – Cái động trên đầu còn có thể quay về được không? Ta thấy hình như rất khó tìm ra được lối ra dưới lòng đất, dưới này lỳ lạ quá, trời đã sang rồi, sương độc bên ngoài hẳn đã tan, muốn rời đi chắc cũng không phải quá khó.
Lý Liên Hoa nói:
- Đúng lắm đúng lắm, có lý có lý, chúng ta quay về thôi.
Vậy mà hắn lại không tranh cãi, ngược lại khiến Phương Đa Bệnh ngẩn người. Triển Vân Phi cũng không phản đối, ba người thu thập qua tạp vật trên người rồi chậm rãi đi men theo con đường tối qua đã đến. trong thông đạo vẫn yên tĩnh, hôm qua chạy vội vàng, hôm nay mới thấy hình như ở đây sang hơn một chút, ngoài việc bên ngoài trời đã sáng thì ở nơi sâu trong thông đạo dường như có ánh đuốc. đi đến bên dưới cái cửa động hôm qua, nơi đó vẫn không một bóng người. Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, lỗ hổng không lớn trên đầu lờ mờ sáng, không biết bên trên còn có những gì. Phương Đa Bệnh nhảy người lên, y cậy có Doanh Châu Giáp nên muốn lao lên trên, bỗng Lý Liên Hoa kéo y lại.
- Từ từ đã.
Phương Đa Bệnh nghi ngờ quay lại, Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Tại sao không đậy kín lại…?
Triển Vân Phi cũng rất nghi ngờ, kẻ địch đã nhảy xuống từ lỗ hỏng này, qua một đêm, chẳng những không có truy binh mà ngay vả miệng hangchẳng hề chặn lại. Thế này là sao? Là vì bên trên có thêm nhiều phục kích sao? Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn quanh, dưới ánh sáng lờ mờ, hắn chỉ thấy lớp bên trên của vách động đá vôi lồi lõm không bằng phẳng. Bóng tối đày đặc, đột nhiên hắn đốt đuốc lên, chiếu tới bốn bức tường của hang động. Ánh lửa chói sáng, những bóng mờ mờ trên bốn bức tường hang rõ hơn hẳn, Phương Đa Bệnh đứng chết lặng… Đó là một lớp nấm dầy đặc đủ các loại, thứ có hình dạng nấm, những cái mũ mềm mại tầng tầng lớp lớp, cứ mọc dài đến tận cửa động bị phá ngày hôm qua, sau một đêm không biết mọc lên bao nhiêu. Lý Liên Hoa thở dài.
- Nấm…
Phương Đa Bệnh nhìn thấy rất nhiều nấm trên tường hang thì chẳng hiểu gì.
- Nấm mọc trong hang đúng là rất hiếm thấy.
Triển Vân Phi nhíu mày nhìn những cây nấm đó, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Những cây nấm này mọc ở nơi thoáng gió, ngươi xem, hễ là nơi có cửa động thì càng gần chỗ thông hơi, nấm mọc càng dày hơn. Nhưng không biết những thứ ấy ngẫu nhiên mọc ở chỗ này hay là độc vật gì đó đây.
- Khong thể đi lên cửa động này được. – Lý Liên Hoa đột nhiên nói, tóm lấy Phương Đa Bệnh và Triển Vân Phi. – ĐI nhanh thôi, nơi này không thể ở lâu được, thứ này có độc.
Phương Đa Bệnh và Triển Vân Phi kinh hãi, ba người vội vàng rời khỏi đó, men theo con đường lồng sắt kỳ quái đã đi hôm qua, thẳng đến cái hồ Phương Đa Bệnh lấy nước. Đó là một hồ nước ngầm rất sâu, màu nước nhìn qua đen ngòm nhưng thực ra rất trong. Phía Đông của hồ nước chất đống hàng ngàn bình Tướng quân quán, nếu trong mỗi cái bình đều có hài cốt thì bên hồ chí ít đã tích tụ được hơn ngàn bộ thi hài. Mô đất chứa bình tro cốt bị người ta đào thành bậc thang. Tướng quân quán được bày ngay ngắn từng bậc từng bậc như cầu thang trên đất vàng.
Tổng cộng có chin bậc thang, trên mỗi bậc xếp ngay ngắn một trăm chin mươi chin chiếc bình, có một bậc bị thiếu mất một bình, chính là cái bị Phương Đa Bệnh ôm đi, chin bậc tổng cộng có một ngàn bảy trăm chin mươi mốt bình. Mỗi chiếc bình đều phủ một lớp bụi mịn, rõ ràng sau khi đặt ở đây, chúng chưa hề bị chạm đến. Mặc dù đây là một động đá vôi nhưng lại có rất nhiều cửa thông gió, nên tất nhiên sẽ rải đầy cát bụi.
Còn cái lồng sát kỳ quái bắn ra vô số ám khí kia thì đang lẳng lặng nằm trong chỗ nước cạn cạnh hồ, mặt đất bốn phía đều là vật nhọn, đoản tiễn và châm độc do nó bắn ra. Phương Đa Bệnh gãi gãi đầu.
- Quái lạ, nơi này lớn như thế mà chẳng có lấy một người nào. Nơi cso hơn một ngàn bộ hài cốt dù thế nào cũng được xem là nơi quan trọng, sao lại không có người thế này.
- Xem ra không phải vì thứ này rơi xuống nên mới không có ai. – Lý Liên Hoa chậm rãi đi đến nhìn cái lồng kì quái kia. – Ngươi xem, nó bắn ra nhiều ám khí thế kia mà dọc đường xuống đây không có cỗ thi thể nào, cũng chẳng có vết máu, rõ ràng hôm qua lúc nó lăn xuống thì nơi đây đã không có người rồi.
Triển Vân Phi đưa mắt nhìn xung quanh.
- Nếu như hỏi vì sao huyệt động chúng ta tìm được ở bên kia hôm qua không có người, thì là bởi từ bên đó đến đây mọc đầy nấm độc, bên này không có ai… chẳng lẽ vì ở đây cũng có vật độc sao?
Lý Liên Hoa "ừm" một tiếng, hắn vẫn đang chăm chú nhìn cái lồng sắt. Đến lúc này, hắn mới thực sự nhìn rõ đây là thứ gì.
Thứ này rất giống một cái ghế nhưng vì sao lại bị coi là cái lồng sắt? Vì trên đầu ghế còn có một tấm ngăn giống dù mà chẳng phải dù, trái phải mỗi bên có hai thứ giống bánh xe, nhưng bánh xe bình thường hình tròn, còn thứ này hai bên tả hữu lại có hai vòng kỳ quái hình bát giác, một lớn một nhỏ. Toàn bộ vật thể được chế tọa bằng thép tinh luyện, bốn phương tám hướng đều có miệng hở, vì một kích của Phương Đa Bệnh mà nó đã bị nổ nứt lớp vỏ sắt bên ngoài, để lộ ra một lớp răng thép như nanh sói bên trong. Vì rơi mạnh cuống nên cái ghế đã bị rạn nứt rúm ró, phía trong từng lớp từng ô toàn bộ đều là những ô bí mật chứa đủ loại ám khí.
- Liên Hoa chết tiệt, cẩn thận đây!
Phương Đa Bệnh đột nhiên hét lớn, y bổ nhào qua chụp lấy Lý Liên Hoa kéo ra xa hơn ba trượng. Triển Vân Phi đánh một chưởng ra, chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, tiếng nước như tiếng sấm rền. Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong hồ nước đen kịt có thứ gì đó đang quay đầu bơi đi, lặn sâu vào trong nước.
- Đó là thứ gì vậy?
Phương Đa Bệnh thất thanh, Lý Liên Hoa nói:
- Rắn.
Triển Vân Phi thở sâu một hơi.
- Là một đàn rắn.
Trong hồ nước dần dần nổi gợn song, thứ vừa quay đầu đi giờ một vòng bơi trở lại, ngay sau đó trong nước dần dần có mấy bóng đen nổi lên, chỉ thấy lân quang lấp lánh, có tiếng xì xì vang lên. Quả nhiên là rắn, lại còn là mẵng xà to bằng bắp đùi người nữa chứ.
Trên vách động có nấm độc, trong nước có một đàn mãng xà, người như Triển Vân Phi tất nhiên không muốn phí công đánh nhau với chúng. Ba người không hẹn mà cùng phi thân lên, nhảy qua những lớp bình sứ rồi đáp xuống phía sau.
Phía sau đống bình sứ đó là một cái hố khổng lồ, trong hố đèn đuốc lập lòe. Ba người đã đoán sai, chỉ nghĩ đằng sau là mô đất chứ không ngờ lại có một cái hố sâu đến mười mấy trượng ở đây. Thân thể nhẹ bẫng, ba người ai nấy đều hít một hơi. Tay áo Phương Đa Bệnh bay phấp phới, y nhanh chóng chạy trên vách động liên tục chin vòng tròn rồi an toàn đáp xuống. Ngực Triển Vân Phi có vết thương, một tay y che ngực, tay trái vung lên đập vào vách hang, thân hình như chim én chao liệng, lướt đến gần bức tường đối diện lại đánh một chưởng, vòng vèo như vậy ba lần mới đáp xuống được. sau khi đáp đất, hai người chợt nghe thấy tiếng binh khí leng keng vang lên, tinh tinh tang tang rất náo nhiệt. nhìn kỹ lại, chỉ thấy mười mấy loại binh khí sáng loáng tất cả đều chĩa vào một người khác cũng đáp xuống giữa đám người. Thực sự chẳng có ai chiêm ngưỡng thân pháp khinh công khó lường vừa rồi của hai người bọn họ cả.
Cái kẻ không có đầu óc bổ nhào vào giữa đám người kia tất nhiên là Lý Liên Hoa. Hắn đứng thẳng người, binh khí rào rào khua khắp xung quanh, từ danh đao danh kiếm đến gậy tre móc sắt, và dĩ nhiên mấy thứ như cố cầm cành trúc lại còn nhiều nữa. Lý Liên Hoa cứng đơ tại chỗ. Trong cái hố khổng lồ dưới lòng đất lại có không ít người, trọc đầu cũng có mà tóc búi cũng có, người mặc trang phục lụa là xa hoa cũng có mà y ohucj rách rưới cũng có, nhưng đồng dạng đều là thiếu niên trên dưới hai mươi tuổi. Không biết kẻ nào tìm được nhiều thiếu niên đến vậy, quả thực khiến người ta nói không lên lời.
- Hừm! Đêm qua ta nghe nói có người đến. – Một thiếu niên tướng mạo tuấn tú mặc y phục trắng, đầu đội kim quan lạnh lung nói. – Nghe nói đã xông vào Tử Lam Đường, đúng là rất khó lường.
Một thư sinh mặc y phục đen, tướng mạo bị che khuấ lại ôm một cây cổ cầm cũng suy đoán:
- Lại một kẻ đến nạp mạng.
Lý Liên Hoa nghẹn lời nhìn những người này. Nhưng thông đạo bên trên không có ai, thì ra là bởi tất cả đều tập trung trong cái hố này. Khóe mắt khẽ liếc, hắn vẫn chưa nhìn thấy được cái hố này rốt cuộc có chỗ nào đẹp, lại nhìn thấy một người ở phía trước, sau đó liền thở dài.