Sương dày mù mịt.
Toàn thân Lý Liên Hoa đã ướt cả, bùn lầy trong rừng bám lên mép giầy của hắn, nhìn vật chướng mắt. Trong ánh sang u ám mờ ảo, sắc mặt hắn lúc này hơi nhợt nhạt, mặc dù khuôn mặt vẫn nho nhã nhưng lại không mấy khỏe mạnh. Ba con ngựa ngoan ngoãn đi theo hắn, chưa được bao xa thì một tòa biệt viện đã đập vào tầm mắt. Đó là một tòa biệt viện đang sáng đèn ở gian phòng phía Đông trên gác hai, đình viện không lớn nhưng được lợp ngói lưu ly, hoa văn trạm trổ tinh tế, không theo kiểu cũ. Ánh đèn vàng ấm áp tươi sáng trên gác hai phản chiếu vào bóng tối mịt mùng trong sân, hắn húng hắng ho một tiếng, thật thà gõ cửa.
- Tại hạ đi đường đêm giá, tình cờ đến đây, dám hỏi có thể nghỉ lại một đêm được không?
Trong cửa vang lên giọng nói khàn khàn của một ông lão:
- Thanh Trúc hẻo lánh sương mù mưa lạnh, chờ bên ngoài lâu quá sẽ sinh bệnh, căn nhà cũ của ta có không ít phòng trọ, cũng có vài người qua đường thay phiên đến ở, người trẻ tuổi xin mời vào… khụ khụ… thứ cho lão già này có bệnh trong người, không thể tiếp đón được.
Lý Liên Hoa đẩy cửa bước vào, lúc đẩy vang lên môt tiếng cạch, ra là một chiếc khóa tì bà treo sau cánh cửa. Chủ nhân cũng thật là nhã nhặn, khóa tì bà không khóa lại mà được lau đến sáng bóng, ánh đống loang loáng dưới trăng, trên khóa còn khắc mấy chữ cực nhỏ. Trong nhà, ánh đèn lay động, một thiếu nữ tuổi còn rất trẻ thò đầu ra ngoài.
- Gia gia, bên ngoài là một người đọc sách.
Thiếu nữ đó nhìn như chưa đến mười hai mười ba tuổi, Lý Liên Hoa mỉm cười với nàng, nàng lè lưỡi với hắn, nhìn rất nghịch ngợm.
- Huynh là ai? Định đến đâu vậy?
- Ta họ Lý. – Lý Liên Hoa nghiêm chỉnh nói. – Ta từ phía Đông đến, muốn qua sông Phủ Mi, đi về phía Tây Bắc.
- Lý đại ca. – Thiếu nữ vẫy tay với hắn. – Bên ngoài lạnh lắm đấy, vào đây đi.
Lý Liên Hoa vui vẻ gật đầu.
- Bên ngoài quả thực rất lạnh, quần áo trên người ta đã ướt cả rồi, không biết trong nhà có chỗ sưởi ấm không?
Nói rồi hắn vội vàng bước vào. Trong phòng quả thực ấm hơn rất nhiều, một ông lão khoác áo chống quải trượng run rẩy đi ra.
- Thời tiết này lạnh lắm, phía đông có phòng khách, có thể để tạm cho công tử nghỉ một đêm.
Lý Liên Hoa chỉ ra ngoài cửa.
- Lát nữa có hai người bằng hữu của cháu sẽ đến, có thể làm phiền cụ được không?
Ông lão thân hình mập mạp nhưng gương mặt lại xương xẩu, trông có vẻ bệnh nặng. Lão ho khan mấy tiếng.
- Đi xa nhà tất nhiên có rất nhiều việc không tiện, nếu bên ngoài trời đã đổ mưa thì cùng vào đây cả đi.
- Như vậy thật cảm ơn thịnh tình của cụ. – Lý Liên Hoa vui mừng, vội vàng đi đến gian phòng mà ông lão chỉ, đi được hai ba bước, đột nhiên hắn quay đầu lại, hành lễ với thiếu nữ kia. – Cũng cảm ơn thịnh tình của muội muội.
Thiếu nữ đó vẫn tròn xoe hai mắt long lanh nhìn hắn, bỗng thấy hắn cảm ơn lại yêu quý gọi mình là "muội muội" thì phì cười, Lý Liên Hoa liên tục chắp tay hành lễ rồi đi vào căn phòng kia.
Bước vào phòng, Lý Liên Hoa nhóm đèn dầu. Ánh đèn dần dần sáng tỏ, chiếu rọi xung quanh. Đây là một căn phòng bình thường, ngoài một chiếc giường gỗ ra thì chẳng có thứ gì cả, ngay cả đèn dầu cũng được đặt trên một cái kệ gỗ đóng đinh trên tường, trên giường xếp một bộ chăn sạch sẽ, bốn phía xung quanh không có đồ vật gì. Lý Liên Hoa thoải mái cởi áo ngoài, chiếc áo đó đã ướt đến mức nước chảy nhỏ giọt. Hắn mặc áo trong nửa khô nửa ướt chui vào trong chăn rồi cứ thế chợp mắt ngủ. Mới được một lát thì hắn nghe thấy một tiếng đập cửa ở đại môn, có người cao giọng gào lên:
- Có ai ở nhà không?
Lý Liên Hoa mơ màng đáp một tiếng, lơ mơ bò dậy mở cửa. Lúc đi qua sân, gió rét bên ngoài lạnh thấu xương làm tinh thần hắn tỉnh táo hơn. Đại môn vừa mở, ngoài cửa chính là Phương Đa Bệnh và Triển Vân Phi, Phương Đa Bệnh trừng mắt, nắm ngay ngực áo hắn, đùng đùng giận dữ nói:
- Bổn công tử đã sớm biết ngươi cố tình kể câu chuyện đó cho ta nghe không phải gian thì cũng là đạo tặc mà. Quả nhiên Triển đại hiệp sau khi nghỉ ngơi tỉnh lại đã nói cho ta biết nơi Lý Tương Di và Đông Phương Thanh Chủng tỉ võ năm đó mặc dù là ở ven sông Phủ Mi, nhưng là ở phía giáp núi của sông, khoảng cách đến con sông đó còn mười bảy, mười tám dặm đường kìa! – Y nhấc người Lý Liên Hoa lên lắc lắc. – Tên tiểu tử này, có phải ngươi muốn mượn cớ để đuổi ta và Triển đại hiệp đến bên ngoài đỉnh núi hoang dã khô cằn chẳng có gì ngoài trúc kia, đi lung tung suốt đêm để tiện cho ngươi một mình đến nơi này "tìm hiểu hư thực" không? Tên Liên Hoa chết tiệt nhà ngươi, ta cho ngươi biết nhé, bổn công tử lúc nào cũng phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, muốn đá ta đi hả, không có cửa đâu!
Lý Liên Hoa nghiêm mặt.
- Lời này sai rồi, nhớ năm đó Lý Tương Di và Đông Phương Thanh Chủng tỉ võ ở đâu, chỉ e là lúc đó đến cả Lý đại hiệp trăm công ngàn việc cũng chẳng nhớ nổi, ta biết không rõ ràng cũng là điều tất nhiên thôi. Huống chi ông lão ở nơi này hay làm việc thiện, hễ là người ngoài đến xin tá túc thì đều ưng thuận, ngay cả phòng khách cũng đã sớm chuẩn bị, vì sao ta lại phải để hai người các ngươi ở lại nơi núi non cằn cỗi giống như… kẻ chạy loạn kia chứ…
Phương Đa Bệnh nổi điên.
- Kẻ nào? Kẻ nào hả? Ngươi nói rõ cho bổn công tử biết trong lòng ngươi đang muốn nói đến kẻ nào đi?
Lý Liên Hoa đằng hắng một tiếng.
- Thì Hồng Phật(*) đêm khuya chạy trốn cùng Lý Tịnh ấy…
(*) Trước khi Lý Thế Dân lên ngôi. Lúc này đang thời loạn lạc, Tư Đồ Dương Tố thành lập một tổ chức sát thủ gọi là Địa Hạt Cung, Hồng Phật là một trong những nữ sát thủ có võ công đứng đầu trong Địa Hạt Cung. Lý Tịnh là một thanh niên am hiểu binh thư sách lược, võ công không giỏi nhưng rất có tài trí và mưu lược, Tư Đồ Dương Tố vì kỵ tài của chàng nên đã sai Hồng Phật đi giết Lý Tịnh. Hai người gặp nhau, Hồng Phật nhận ra Lý Tịnh chính là người duy nhất có thể thay đổi đại cuộc thiên hạ, có thể làm nên việc lớn nên nàng đã ra tay giúp Lý Tịnh trốn thoát. Họ cùng nhau chạy trốn sự truy sát của Địa Hạt Cung, cho đến một ngày họ gặp được Lý Thế Dân.
Phương Đa Bệnh đột nhiên cao giọng:
- Hồng Phật?
Lý Liên Hoa nói:
- Suỵt, lịch sự, lịch sự một chút… ngươi đừng có lớn tiếng hét lên thế, đánh thức ông lão thì ông ấy lại đuổi chúng ta ra ngoài đấy.
Phương Đa Bệnh vẫn chưa nguôi giận, giọng điệu của y vẫn quái gở như cũ.
- Ông lão? Bổn công tử đứng ngoài cửa nửa ngày cũng chưa thấy cái bóng ma nào đi ra, nếu đã là nhà của lão thì vì sao ngươi lại ra mở cửa?
Lý Liên Hoa nói:
- Nơi này… núi non cằn cỗi, một ông lão đi đứng không vững và một bé gái mười hai mười ba tuổi cùng ở trong ngọn núi lớn, chuẩn bị đến bảy tám gian phòng chỉ để lúc đêm khuya vắng vẻ cho người ta tá túc. Người có đức độ như vậy không giống với người thường, vì vậy ngươi gõ cửa ông ấy không ra mở cũng là điều đương nhiên, hợp với lẽ thường thôi.
Phương Đa Bệnh bị hắn chọc tức vẫn chưa nguôi giận, nghe mấy lời đó của hắn thì đầu óc quay cuồng mấy vòng, dở khóc dở cười. Triển Vân Phi lãnh đạm chen vào một câu:
- Nơi này tất có điều không ổn, nên cẩn thận thì hơn.
Trong nhà vẫn yên tĩnh, ông lão và thiếu nữ nọ vẫn chưa xuất hiện, đèn đã tắt, không gian im ắng không một tiếng động.
- Này… này… Liên Hoa chết tiệt kia, chẳng những người không xuất hiện mà ngay cả chút tiếng động cũng không có, không những không có tiếng động mà ngay cả hơi thở cũng không luôn, vừa rồi ngươi có thật sự nhìn thấy người không đấy? – Yên tĩnh lắng nghe một hồi, Phương Đa Bệnh lấy làm lạ. -- Ở trong này ngay cả tiếng người cũng không có, thật sự có ông cụ kia sao?
- Dĩ nhiên là có rồi. – Lý Liên Hoa nghiêm túc nói. – Không những có một ông lão mà còn có đến mấy ông lão kia.
- Mấy… mấy ông lão sao? Phương Đa Bệnh đột nhiên quên mất vừa rồi Lý Liên Hoa rõ ràng đã ví mình là Hồng Phật. -- Ở đâu hả?
Lý Liên Hoa chỉ vào nơi vừa rồi "ông lão kia" xuất hiện.
- Chỗ kia kìa. – Kế đó lại chỉ vào chỗ thiếu nữ nọ đi vào. – Chỗ này nữa.
Hô hấp Triển Vân Phi chậm lại, y cầm chuôi kiếm, lẳng lặng tiến lại gần hai gian phòng, Lý Liên Hoa thở dài.
- Trong gian bên trái có hai người chết, trong gian bên phải cũng có hai người chết.
Phương Đa Bệnh nghiêm mặt, lắc mình định xông vào gian phòng ở giữa. Lý Liên Hoa giơ tay lên.
- Từ từ, có độc đấy.
- Độc? – Phương Đa Bệnh ngạc nhiên. – Sao ngươi biết có bốn người chết, lại biết có độc?
- Ta chẳng biết gì cả. – Lý Liên Hoa cười khổ. – Ta chỉ biết rằng nơi này rõ ràng rất không ổn, nhưng nếu là một cái bẫy thì đúng là có hơi dễ nhận ra. Một ông lão còng lung và một đứa bé làm sao có thể sống một mình lâu như vậy ở nơi núi rừng hoang vắng này chứ? Nơi này không có đất trồng rau cũng không có ao cá, lại cách thị trấn mấy chục dặm, cho dù trong nhà có kho báu, không thiếu bạc nhưng chẳng lẽ hàng ngày bọn họ có thể vác mấy trăm cân gạo lặn lội mấy chục dặm đường sao? Không cần nói đến chuyện bọn họ hoan nghênh người lạ đêm khuya đến đây như vậy, giải thích duy nhất chính là… bọn họ rất hoan nghênh người ta bước vào căn nhà này, bất kể đó là ai.
- Sau đó thì sao? – Triển Vân Phi quả nhiên trước giờ không nói lời thừa thãi, y hỏi thẳng.
- Sau đó thì… sau đó thì ta đi vào, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì kỳ lạ cả, trong khắp gian phòng còn có tiếng hô hấp yếu ớt của người thứ ba và người thứ tư. – Lý Liên Hoa thở dài. – Nhưng ta nằm xuống chưa được một lúc thì hơi thở của bốn người xung quanh đột nhiên biến mất… thời gian ngắn như vậy, không phát hiện ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không có người ra vào, bốn người sống đột nhiên không còn hơi thở… Có thể giết người một cách vô hình như vậy, tám chin phần mười chính là kịch độc.
- Nói vớ nói vẩn! Ngươi nói mấy người sống đó trong nhà của mình, nửa đêm đột nhiên tự hạ độc chết, người không bị độc chết lại là một khách nhân, việc đó căn bản không hề hợp lý chút nào, huống chi ngươi lại chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ nhắm mắt đoán mò… -- Phương Đa Bệnh liên tục lắc đầu. – Không hợp lý, không hợp lý, nếu bọn họ đã hoan nghênh ngươi mà không làm hại ngươi thì sao lại đi hại chết chính mình chứ?
- Có lẽ… đại khái là… bọn họ không phải chủ nhân thật sự của căn nhà này. – Lý Liên Hoa nghiêm mặt lại. – Căn nhà này quá sạch sẽ, bình thường phỉa có người dọn dẹp cẩn thận, ở cửa có treo khóa tì bà khắc âm dương, chủ nhân nơi này đến phân nửa là thích đặt cơ quan… nói không chừng là người hiểu rõ về cơ quan cạm bẫy… Nếu như hai người mà ta gặp chỉ là những người bị nhốt trong phòng không cách nào ra ngoài, đột nhiên gặp được một người qua đường muốn vào nhà, tự chui đầu vào lưới, tất nhiên phải liều mạng giữ lại rồi.
- Bị nhốt trong nhà sao? – Phương Đa Bệnh lấy làm lạ. – Ngôi nhà này chẳng có gì mà cũng có thể nhốt được người sống sao? Bổn công tử muốn đi là đi được…
Triển Vân Phi ngắt lời y:
- Hai người lúc nãy đã chết rồi.
Phương Đa Bệnh giật nảy người. Triển Vân Phi đẩy bao kiếm, cửa phòng bên trái từ từ mở ra, chỉ thấy một ông lão lưng còng ngồi trên ghế, hai mắt mờ mịt nhìn lên xà nhà nhưng đã tắt thở từ lâu. Phương Đa Bệnh kinh hãi, trong phòng không có điều gì quá khác thường, điểm khác thường duy nhất là… trong căn phòng này, ngoài ông lão trên ghế còn có một thi thể khác… Cái xác đó có mái tóc hoa râm, mặc y phục bằng vải thô, hai chân để trần, vừa nhìn đã biết là xác của thôn dân bình thường, bất ngờ đó lại là một "ông cụ". Thi thể đó đang ngồi dựa vào tường, rõ ràng không cùng một phe với ông già ăn bận đẹp đẽ chết trên ghế kia. Trừ khi… đây cũng là một trong những người qua đường bị nhốt ở trong căn nhà này?
Ba người đưa mắt nhìn nhau, họ đều là những khách quen hành tẩu giang hồ nhưng cũng phải kinh sợ. Trong gian phòng không có mùi gì kỳ lạ, giống như ông lão còn sống sờ sờ một lát trước đó chỉ đang ngủ, hết thảy đều yên tĩnh đến lạ lung. Triển Vân Phi nín thở, dùng bao kiếm đẩy thêm cánh cửa một gian phòng khác. Bên trong cánh cửa cũng có hai người, một người phụ nữ xinh đẹp tuổi chừng ba mươi và một đứa bé ngây thơ, chỉ có điều đây cũng là hai thi thể, không còn chút hơi thở nào. Phương Đa Bệnh ngẩn người, trong nháy mắt tất cả cửa sổ trong ngôi nhà này dường như trở nên u ám đáng sợ.
- Đây… chẳng lẽ có quỷ…
Triển Vân Phi lắc đầu, y chăm chú nhìn tình trạng tử vong của thiếu nữ nhỏ kía… Cô bé nằm rạp dưới đất, đầu hướng về phía Đông Nam. Bao kiếm của y lại đảy một cái nữa, một cái tủ bên cạnh cửa đột nhiên bị đẩy ngang hai thước, để lộ một mảng đốm đen nhỏ xíu trên tường.
- Lỗ khí… -- Phương Đa Bệnh lẩm bẩm. – Chẳng lẽ khí độc phóng ra từ lỗ khí này, trong nháy mắt giết đi hai người? Trời ơi… Đây chẳng lẽ là một căn nhà đầy cơ quan?
Ba người nhìn xung quanh, đình viện trống vắng sạch sẽ này dường như thâm sâu khó lường hơn bất kỳ kẻ thù nào mà ba người từng gặp. Lý Liên Hoa lùi một bước, chậm rãi nói:
- Có lẽ phải thử xem có thể lùi ra từ đây được không…
Phương Đa Bệnh vội vàng gật đầu rồi đột nhiên lắc đầu, ngẫm nghĩ gì đó rồi lại gật đầu. Lý Liên Hoa nói nửa câu, tung người lùi lại, người đến cửa sân thì rơi xuống. Triển Vân Phi trầm giọng hỏi:
- Thế nào rồi?
- Sương độc. – Lý Liên Hoa châm đuốc sáng, xoay người đối diện với sương mù mưa lạnh ngoài cửa, lẩm bẩm. – Thì ra nguyên nhân bọn họ nhốt mình ở trong nhà là bởi vì sương mù…
Dưới ánh đuốc, chỉ thấy lànương mù dày đặc lúc nãy dần dần đổi màu, trong màu trắng nhợt có chút lục lam, kỳ lạ không sao tả được.
- Sương độc? – Phương Đa Bệnh và Triển Vân Phi đều biến sắc, bọn họ đi trong sương mù đã lâu nhưng không hề phát giác trong sương có độc. – Trong sương có độc sao?
Lý Liên Hoa chăm chú nhìn vào làn sương dày hồi lâu, đột nhiên hắn lấy ra một cái khan vuông, vung tay ném vào trong sương mù không xa. Được một lúc, hắn giơ tay áo che mặt, lao vào trong làn sương nhặt cái khan trở về, chỉ thấy chiếc khan trắng đã ướt sung, chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trên chiếc khăn ấy đã có ba bốn lỗ hổng nhỏ xíu do bị ăn mòn mà thành. Phương Đa Bệnh rợn tóc gáy. Nếu hít thứ sương này vào trong phổi thì chẳng may lục phủ ngũ tạng trong chớp mắt sẽ bị thủng mười bảy mười tám lỗ sao?
- Sương độc này độc như vậy, vừa rồi chúng ta cũng hít vào không ít rồi, sao lại vẫn vô sự nhỉ?
- Chắc chắn gần đây có vật mang độc tính nào đó có thể hòa tan vào hơi nước. – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Chỉ khi sương mù dày đến một mức nào đó thì độc vật kia mới có thể hòa tan vào trong sương, chúng ta máy mắn nên mới có thể bình an vô sự đi đến chỗ này.
Triển Vân Phi đột nhiên nói:
- Miễn lad có thể ở lại đây một đêm, sau khi trời sáng hơi nước giảm đi là chúng ta có thể ra ngoài.
Lý Liên Hoa gật đầu rồi lại thở dài. Phương Đa Bệnh không nhịn được nói:
- Không sai, kẻ đó không quan tâm người bị giết là ai, giống như chỉ cần có người ở bên trong là hắn mừng lắm rồi. – Phương Đa Bệnh nghiến răng nghiến lợi. – Trên đời này sao lại có kẻ giết người quái lạ thế chứ, lão tử hành tẩu giang hồ lâu như vậy mà trước giờ cũng chưa nghe nói còn có nơi quái quỷ này!
- Có đấy! – Triển Vân Phi lại nói. – Có nơi như vậy đấy.
- Nơi nào? – Phương Đa Bệnh trừng mắt. – Sao trước giờ bổn công tử chưa từng nghe qua?
Triển Vân Phi nói:
- Hốt Luân Ốc.
Hốt Luân Cốc do bậc thầy đặt bẫy A Man Tát thời Kim Uyên Minh ngày trước chế tạo, nghe nói bên trong có một trăm chin mưới chin cơ quan, người bị nhốt trong đó không một ai sống sót trở về, tình trạng chết hoặc vì trúng độc, hoặc bị đao chém, hoặc bị lửa thiêu, hoặc bị kim châm, hoặc bị chặt ngang, hoặc bị chiên dầu… kiểu gì cũng có, chỉ có người ta không tưởng tượng được thôi chứ không có cách giết người nào mà Hốt Luân Ốc không làm được. Nhưng nghe nói Hốt Luân Cốc nguy nga lộng lẫy là một tòa nhà khảm vàng bạc, nạm châu báu, tràn ngập phong tình dị vực, tuyệt đối không phải là một đình viện bình thường đến mức không thể bình thường hơn thế này. Hơn nữa Hốt Luân Ốc vẫn được đặt tại tổng đàn Kim Uyên Minh, mười một năm trước sớm đã bị hủy bởi một kiếm liên thủ của Lý Tương Di và Tiêu Tử Khâm, tất nhiên sẽ không đột nhiên tái xuất hiện ở đây.
Phương Đa Bệnh trước giờ chưa từng nghe đến đại danh của Hốt Luân Ốc, đợi Triển Vân Phi dăm ba câu kể lại một lượt thì y lại hận bản thân tại sao không xuất đạo từ mười một năm trước, lại hận Triển Vân Phi nói không rõ ràng, càng hận không thể đào hết mọi chuyện trong đầu Triển Vân Phi ra đặt vào đầu mình, rồi thay y kể lại câu chuyện đó một lần nữa cho thỏa lòng.
- Chuyện thì có thể kể lại nhưng không thể không bước vào phòng được, sương bên ngoài sắp tràn vào đây rồi. – Lý Liên Hoa liên tục thở dài. – Đi mau, đi mau thôi.
Ba người đứng trong đại sảnh giây lát rồi không hẹn mà cùng chen chúc vào phòng trọ vừa nãy Lý Liên Hoa đã ngủ. Lý Liên Hoa nghĩ ngợi rồi đi ra đóng cửa lớn, lại đóng cả cửa phòng trọ, giống như làm vậy có thể ngăn chặn được làn sương độc vô hình không dấu tích kia. Nhìn hắn bận rộn, Triển Vân Phi lập tức xé mấy mảnh chăn bịt kín khe cửa ra vào và cửa sổ lại. Phương Đa Bệnh lại nói trong phòng có kịch độc giết người vô thanh vô tức(*), bịt kín như vậy có khi còn chết nhanh hơn.
(*) Vô thanh vô tức: im lặng không tiếng động.
Căn phòng này không lớn, ba nam nhân trưởng thành chen chúc vào chung, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ rồi lại động tay dỡ giường. Phương Đa Bệnh sợ sau chiếc giường cũng có lỗ khí thổi hơi độc nên vội vàng cùng làm với hắn, Triển Vân Phi rút bội kiếm ra, nói:
- Hai vị tránh ra đi.
Lý Liên Hoa lập tức kéo theo Phương Đa Bệnh tránh vào góc tường, chỉ thấy ánh kiếm đột nhiên vút lên. "Rầm" một tiếng chiếc giường đã trở thành một đống gỗ vụn, kích thước các mảnh gỗ đều nhau chằn chặn. Lý Liên Hoa khen ngợi:
- Kiếm pháp hay lắm.
Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng, rõ ràng y chẳng thấy kiếm pháp chẻ củi đó có gì hay ho, do võ công của Liên Hoa chết tiệt kia quá kém cỏi nên hắn mới kinh ngạc thôi. Chiếc giường bị phá vụn để lộ ra một bức tường, trên bức tường này không có lỗ khí. Triển Vân Phi vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, y cầm kiếm gõ lên mọi chỗ trong phòng nhưng lại chẳng có thứ gì mới mẻ xuất hiện, nơi đây giống như một gian phòng cực kỳ bình thường.
Chẳng lẽ đêm nay có thể ứng phó đơn giản vậy sao? Triển Vân Phi nhìn bức tường, Phương Đa Bệnh lại cứ nhìn chằm chằm vào cái giường gỗ bị chẻ thành một đống kia, trong phòng ngoài đống vụn đó ra thì căn bản chẳng có gì đáng xem, đột nhiên y lớn tiếng kêu lên:
- K… Kiến kìa!
Triển Vân Phi quay phắt lại, chỉ thấy trong đống gỗ vụn đó có rất nhiều chấm đen từ từ bò ra, chẳng ngờ đó đúng là những con kiến. Thì ra gỗ cảu cái giường này bị rỗng, bên trong là tổ kiến, Triển Vân Phi chẻ vụn giường, đám kiến đó bị quấy nhiễu nên mới bò ra ngoài. Đây chắc chắn không phải một tổ kiến bình thường, những con kiến đó đều có kích thước bằng nửa móng tay, to hơn kiến bình thường ít nhất mười lần, hai cái càng có màu đỏ cam, đỏ đen kết hợp, nhìn mà rùng mình. Phương Đa Bệnh chết lặng nhìn những con kiến đang ùn ùn bò ra. Tưởng tượng cảnh thứ này bò trên người mình, y đột nhiên vô cùng sợ hãi.
Rất nhiều kiến bỗng nhiên bò ra, mặc dù ba người đều là cao nhân trên giang hồ, nhưng chuyện sợ kiến và chuyện võ nghệ cao thấp lại chẳng liên quan gì đến nhau. Võ nghệ thấp bị kiến đốt một cái là chết, mà võ nghệ cao bị đốt một cái cũng chết thôi. Chỉ thấy ba người không hẹn mà cùng ra tay giết kiến. Mới đầu Phương Đa Bệnh còn liên tục dùng chiêu Phù Dung Cửu Thiết Chưởng, Lăng Ba Thập Bát Phách, chợt thấy Lý Liên Hoa đập tay một cái nhanh chóng giết chết hai ba con thì bổng tỉnh ngộ, y bắt đầu tay năm tay mười bình bịch đập kiến.
Chiếc giường đó không lớn, chủ nhân thiết kế ra bẫy kiến đó rõ ràng cũng không ngờ lại có đến ba người đi vào gian phòng nhỏ như vậy. Chưa đến một canh giờ, đám kiến đã bị ba người giết được kha khá, chỉ còn lại mấy con mạng lớn cũng không đủ gây hại. Phương Đa Bệnh lau mồ hôi trên trán, thở phào. Giết kiến gì mà mệt thế này. Y ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt Triển Vân Phi và Lý Liên Hoa không được thoải mái lắm.
- Sao vậy? Bị kiến cắn rồi à?
Triển Vân Phi lãnh đạm liếc nhìn Lý Liên Hoa.
- Ngươi thấy thế nào?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ngươi nghe đi.
Thảm họa kiến vừa qua đi, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng "thình", không biết thứ nặng nề gì đang đạp xuống nền đất, bức tường cũng hơi rung rung. Phương Đa Bệnh trơ mắt đứng nhìn, chỉ nghe thấy tiếng thình thịch nặng nề đó vang lên từ xa đến gần, có một vật nặng đang dần dần bò lên từ sân sau, nghe tiếng bước chân rõ ràng không phải con người, cũng không rõ là thứ gì, quan trọng là thứ đó không hề có hơi thở!
Không phải người, không phải đông vật!
Chẳng lẽ là…
Một tiếng "rầm" đột nhiên vang lên, ba người trong phòng đứng sát tường, một bên tường ầm ầm đổ xuống. Một thứ kì quái giống người mà không phải người, giống thú mà chẳng phải thú đập đổ một mặt tường bước vào, ngay sau đó một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, trên người cái thứ không-biết-là-thứ-gì kia đột nhiên vươn ra sáu cây đao không ra đao, kiếm không ra kiếm, chỉ nghe thấy sáu tiếng vun vút liên tiếp, sáu lưỡi sắc cùng cắm vào tường. Lý Liên Hoa, Triển Vân Phi đều phi người lên, Phương Đa Bệnh lăn dưới đất, cũng may không bị thương.
Ánh đèn ngoài cửa lóe lên, thứ đập vỡ tường không phải người chẳng phải thú kia là một cái lồng sắt cực lớn vô cùng kỳ lạ. Nó vốn không di chuyển mà chống trên hòn giả sơn ở hậu viện. Sau khi chiếc giường gỗ trong phòng bị phá, không biết có gì ảnh hưởng mà lồng sắt trên hòn giả sơn này tự lăn xuống từ sườn dốc. Thứ này nặng nề khác thường, bức tường kia lại mong manh đến lạ, chẳng trách vừa đập đã vỡ. Trong lồng sắt rõ ràng chứa không ít cơ quan ám khí, sau khi đụng vào đã bắn ra sáu cây trường phong(*). Ba người bất ngờ không kịp đề phòng nên chật vậ tránh né. Hai người nhảy lên còn chưa chạm đất thì trong lồng sắt lại vụt một tiếng bắn ra mấy chục vật nhọn, Triển Vân Phi rút kiếm giữa không trung, rồi nghe một loạt những tiếng leng keng, mấy chục cái đã bị y đánh rơi. Phương Đa Bệnh lăn đến bên cạnh lồng sắt, lấy sáo ngọc đâm mạnh một cái vào bên trong, một tiếng "coong" vang lên, cái lồng đó không hề bị tổn hại, rõ ràng là một vật dị thường.
(*) Trường phong: Vũ khí có lưỡi nhọn, dài giống đao kiếm.
Công kích không xong, Phương Đa Bệnh tự biết là không ổn, lập tức lăn thêm vòng nữa. Lồng sắt bị y gõ một cái thì "soạt" một tiếng, lá sắt bắn khắp xung quanh, để lộ lớp vỏ thứ hai. Đó là một lớp mũi nhọn có răng cưa giống răng sói. Những miếng sắt bị bắn ra đều sắc bén lạ thường, sượt qua đỉnh đầu Phương Đa Bệnh, cắm phập vào tường hơn hai tấc. Trong lòng Phương Đa Bệnh thầm kêu kinh ngạc, y còn chưa kịp thấy may mắn vì đã tránh được một kiếp thì đột nhiên thấy chân đau nhói. Y xoay người ngồi dậy, ngây ra một lúc rồi xoa bắp chân.
Lý Liên Hoa và Triển Vân Phi cùng lúc quay lại, thấy Phương Đa Bệnh lăn dưới đất, lăn qua ám khí màu đen mà vừa rồi Triển Vân Phi gạt xuống, máu tươi đột nhiên chảy dài trên chân. Triển Vân Phi lập tức chạy đến bên cạnh y, dùng mũi kiếm móc ám khí đó ra, biến sắc mặt.
- Đừng nói chuyện, có độc đấy!
Đúng lúc đó, chân Phương Đa Bệnh đã tê rần, trong lòng y cực kỳ thất vọng, hành tẩu giang hồ mấy năm nay, cho dù y thực sự đã trải qua nhiều nguy hiểm, nhưng chẳng lẽ lần này…
Tiếng Lý Liên Hoa đột nhiên vang lên, Triển Vân Phi lóe lên một suy nghĩ, chính y chưa hiểu rõ thì trước ngực bỗng đau nhói, một vật đã đâm xuyên qua ngực y. Y cúi đầu nhìn mũi tên dài trước ngực, trong miệng ngòn ngọt, quay đầu nhìn về phía Lý Liên Hoa.
- Bên ngoài…
Phương Đa Bệnh tận mắt nhìn thấy Triển Vân Phi bị mũi tên đâm xuyên ngực gần ngay gang tấc, nhất thời cũng ngây ra, y cứ tưởng rằng mình đang mơ. Chính lúc y ngẩn người, Lý Liên Hoa vội vàng lao đến, một tiếng "keeng" vang lên, không biết hắn lấy thứ gì để chặt gẫy thân mũi tên đã xuyên qua tường, đâm vào lưng Triển Vân Phi, đỡ Triển Vân Phi đến chỗ hắn vừa đứng. Triển Vân Phi còn định nói tiếp nhưng Lý Liên Hoa chăm chú nhìn y mỉm cười lắc đầu, ra hiệu đừng lên tiếng.
Triển Vân Phi nhắm mắt lại, Lý Liên Hoa rút mũi tên ra, điểm bốn huyệt đạo của y, đặt y nằm dưới đất. Triển Vân Phi thấy hắn làm khẩu hình "Đừng động đậy", bèn gật đầu, trong lòng dần hiểu… Trong đình viện này đích thực không có người sống, nhưng lại có người che giấu hành động ở ngoài sân, theo tiếng động để bắn tên hại người.
Cái lồng sắt kỳ quái, cung thủ bí ẩn, bốn xác chết, sương độc mịt mù. Trong đình viện, đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là cố tình sắp đặt hay vô tình trùng khớp? Bọn họ rơi vào một cạm bẫy nhắm vào Phật Bi Bạch Thạch, hay trong lúc sai lầm đã rơi vào một trò chơi của kẻ khác?
Toàn thân Phương Đa Bệnh đã tê liệt, không nhúc nhích được, đầu dường như cũng cứng lại, chỉ bất động trừng mắt nhìn cái lồng sắt như hàm răng sói bên ngoài. Lý Liên Hoa lẳng lặng đứng trong phòng. Triển Vân Phi trọng thương nằm dưới đất. Đúng lúc này, từ chỗ bức tường bị phá, sương độc màu lam nhạt từ từ bay vào trong.