Núi non bao la, phóng tầm mắt nhìn về phía trước nơi nơi đều là rừng trúc, trong tiết cuối thu này, khắp núi đầy đồng đang trong thời kỳ giáp hạt(*), chỉ thấy trên lá trúc xuất hiện rất nhiều đốm li ti và vương không ít tơ nhện. Ngọn núi này tên là Thanh Trúc, dưới chân núi có một con song tên gọi Lục Thủy, đây là con đường duy nhất để đi từ Thụy Châu đến Mạc Phụ.
(*) Thời kỳ lúa cũ ăn đã hết, lúa mới chưa chín.
Ba con tuấn mã thong thả bước đi trên con đường mòn trong rừng trúc rậm rạp. Hôm qua trời mưa, trong rừng vô cùng ẩm ướt. Ba con ngựa đều bực bội khịt mũi trên con đường mòn chật hẹp, cứ tiến ba bước lại lùi hai bước, đi chưa được bao lâu đã không chịu bước tiếp nữa.
- Sương mù… - Người mặc đồ trắng cưỡi ngựa lẩm bẩm nói. – Ta ghét nhất là sương mù.
Nơi này cực kỳ ẩm ướt, áng chừng sắp mưa nhanh thôi. Trên con ngựa khác là một người cao lớn bận đồ màu xanh, khuôn mặt rất có khí phách.
- Trong khoảng mười dặm đi từ đây không có nhà dân, nếu bỏ ngựa đi bộ có lẽ có thể đến nơi trước khi trời tối.
- Đi bộ sao? – Y phục của bạch y nhân bị vương ẩm trong sương mù nên đã hơi dính vào người, lộ rõ cơ thể ốm nhom ốm nhách, gầy hơn người bình thường đến bảy tám phần, đây đúng là "Đa Sầu CÔng Tử" Phương Đa Bệnh. Nghe vậy y cười gượng một tiếng. – Bỏ ngựa lại cũng không phải không thể, có điều đến được thôn trang thì trời cũng tối rồi, phía trước còn phải vượt sông nữa, như vậy thì phải đợi đến ngày mai. Ta thấy chi bằng chúng ta tìm một chỗ trú mưa, đợi ngày mai thời tiết tốt muốn gấp rút lên đường cũng sẽ nhanh hơn.
Người áo xanh nghe vậy lại không trả lời, ánh mắt y dừng lại trên người thứ ba… Thực ra người thứ ba này đã xuống ngựa từ lâu, hắn còn nhổ một đám cỏ xanh từ trong khóm trúc, cẩn thận nhét vào miệng ngựa, chợt thấy người áo xanh nhìn chằm chằm cào mình, hắn theo bản năng nhìn bản thân mình một lượt rồi mới hiểu hai người kia có ý gì, vội vàng nói:
- Trú mưa đi, trú mưa đi, ta không có ý kiến gì.
Người đang cho ngựa ăn cỏ đó hiển nhiên là tri kỷ lâu năm của Phương Đa Bệnh – Lý Liên Hoa, người mặc áo xanh chính là Triển Vân Phi tóc tai không chải. Sau chuyện da người thêu hoa, Hàm Nhật Liễn vô duyên vô cớ biệt tích trên giang hồ, bang Ngư Long Ngưu Mã lại không ngừng công kích, mấy ngày nay trên giang hồ truyền đến tin tức lớn gây chấn động – nhà lao thứ năm trong một trăm tám mươi nhà lao của Bách Xuyên Viện được cứu ra. Trong đó có một tên được mệnh danh là "Thiên Ngoại Ma Tinh", nghe kể rằng da dẻ tên này đen đúa, hai mắt như quả chuông, thân dài vai rộng. Đặc biệt, vai gã rộng hơn vai người ba tấc và gã cao hơn người thường một thước, hàm răng cực kỳ trắng.
Hơn hai mươi năm trước, Thiên Ngoại Ma Tinh hoành hành khắp giang hồ, giết người vô số. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng gã vẫn chưa chết, lần tái xuất giang hồ này không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng nữa đây. Vừa nghe nói con quái vật đó trốn thoát, người trong giang hồ hoang mang lo sợ, niềm tin vào Bách Xuyên Viện đã sụt giảm nghiêm trọng. Mà ba người Phương Đa Bệnh lại nhận lời mời của Hỷ Hán Phật đến địa lao núi Mạc Phụ thăm dò, xem có thể tìm ra việc một tram tám mươi tám nhà lao lien tiếp bị phá rốt cuộc đã có sơ xuất ở chỗ nào không. Trong thiên hạ chỉ có bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch biết vị trí của một tram tám mươi tám nhà lao, nếu không phải trong bốn người này có gian tế của bang Ngư Long Ngưu Mã thì vì sao địa lao lại bị phá nhanh đến vậy? Hơn nữa sau đó lại không tìm ra chút manh mối nào.
Được đích thân Kỷ Hán Phật trong Phật Bỉ Bạch Thạch mời đến, Phương Đa Bệnh thực sự đã đắc ý sung sướng liền mấy ngày. Mặc dù trong thư Kỷ Hán Phật mời một lúc ba người Phương Đa Bệnh, Lý Liên Hoa và Triển Vân Phi, nhưng Phương Đa Bệnh lại cho rằng nếu Kỷ đại hiệp đã viết tên Phương công tử y lên đầu, có thể thấy rõ như ban ngày người Kỷ đại hiệp mời chủ yếu chính là Phương công tử y đây, công them một hai người qua đường đi theo. Hóa ra ta đã có vị trí như vậy trong lòng bậc cao nhân tiền bối mà lại không biết, thật là hổ thẹn, hổ thẹn quá đi ha ha ha ha…
Có điều từ Thụy Châu đi đến núi Mạc Phụ phải vượt qua hai dãy núi, bang qua mấy con sông, dọc đường đi lại hoang vu cằn cỗi, chẳng có hồ sen ao cá hay mỹ nữ tuyệt sắc gì cả, lòng hăng hái hăm hở của y không khỏi ngày một ảm đạm. Cuối cùng khii đi đến núi Thanh Trúc, y không nhịn được nữa, kiên quyết không muốn gấp rút lên đương. Hôm nay cho dù Kỷ Hán Phật có đích thân đến kề đao lên cổ y, y cũng phải trú mưa cái đã!
Hai người Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh đều đã nói muốn trú mưa nên ba người ngay lập tức dắt ngựa đi đến sườn núi, chỉ mong ở dưới sườn núi có sơn động có thể tránh mưa. Phương Đa Bệnh vốn cho rằng Triển Vân Phi nhất định sẽ khó chịu trong lòng, chắc chắn hận không thể dầm mưa dãi nắng ngày đi ngàn dặm để mau chóng đến được núi Mạc Phụ, kết quả Triển Vân Phi dường như lại chẳng hề để tâm, chẳng những rất coi trọng ý kiến của hai người bọn họ mà còn thật thà đi đầu dắt ngựa tìm chỗ trú mưa.
Núi Thanh Trúc có thế núi bẳng phẳng, không có vách cao dựng đứng, nhìn từ xa xa trông như vách núi nhưng đến gần thì lại thấy là sườnốc. Ba người loanh quanh trong rừng trúc mấy vòng, nhìn về phía vô số những cây trúc xanh lớn nhỏ, cao thấp không đồng đều phía trước, chẳng những không biết đêm nay là đêm nào, lại vì sương mù dày đặc nên cũng không rõ cả Đông Tây Nam Bắc. Sauk hi loanh quanh ba vòng, y phục dày dép của ba người đã ướt sạch, cuối cùng sau lần thứ ba bị trượt ngã, Lý Liên Hoa ho khan một tiếng.
- Thế này… ta cảm thấy chúng ta sẽ không tìm được mấy nơi như sơn động đâu, hơn nữa… hình như chúng ta đang… lạc đường rồi…
Triển Vân Phi đi phía trước cũng ho nhẹ một tiếng, Phương Đa Bệnh theo bản năng liền phản bác:
- Lạc đường? Bổn thiếu gia từ lúc sáu tuổi chưa bao giờ bị lạc đường, cho dù là đại mạc vạn dặm cũng có thể tìm ra phương hướng…
Lúc này sương mù đã đà đến độ đi xa hơn mười bước sẽ chỉ thấy mịt mù sương trắng, Lý Liên Hoa vui vẻ nhìn y.
- Vậy đây là chỗ nào?
Phương Đa Bệnh nghẹn họng, nhưng vẫn hùng hồn nói:
- Nơi này cũng đâu phải đại mạc vạn dặm.
- Chỗ này chỉ e là cách con đường vừa rồi của chúng ta ba bốn dặm. – Triển Vân Phi lãnh đạm nói. – Sắc trời cũng tối rồi, cho dù không tìm được chỗ trú mưa thì mọi người đều là người học võ, đến đây ngồi nghỉ ngơi đi. – Y cũng không quan tâm dưới đất cỏ dại lầy lội, cứ thế khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy chưa qua bao lâu thì đỉnh đầu Triển Vân Phi đã bốc lên làn khí trắng. Y vận nội tức(*) tỏa qua da, bây giờ mặc dù có mưa nhỏ sương dày, nhưng bộ áo xanh vừa ướt đẫm đang dần dần khô. Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn đống bùn nhão dưới mông y, trong lòng rõ ràng không hề có ý khen ngợi. Đúng lúc Phương Đa Bệnh trừng mắt nhìn thì Lý Liên Hoa buộc ba con ngựa vào cây trúc bên cạnh, ba con ngựa cúi đầu gặm cỏ, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Phương Đa Bệnh lại ngẩng đầu lườm Lý Liên Hoa.
(*)Nội Tức: Cách hô hấp trong trạng thái yên tĩnh của người luyện công, cách hô hấp này gần như không phải hít thở thông thường mà hoàn toàn thực hiện từ làn da trên cơ thể. (theo Baidu)
- Ngươi có rượu không hả?
- Rượu sao? – Lý Liên Hoa buộc ngựa xong, đang quan sát xung quanh thì đột nhiên bị y hỏi một câu như vậy, hắn giật nảy mình. – Sao ta lại có rượu được?
- Trong thời tiết quái quỷ này, nếu có rượu, uống một hai ngụm xua cái lạnh ấm cái thân chẳng phải rất tuyệt vời sao? – Phương Đa Bệnh gật gù đắc ý. – Non xanh nước biếc, khói sương mù mịt, mượn chi giải sầu, chỉ có Đỗ Khang(*)…
(*)Đỗ Khang sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Nếu ta mang họ Tào thì nói không chừng sẽ tức giận đấy…
Phương Đa Bệnh đang định hỏi hắn vì sao mang họ Tào thì sẽ tức giận thì bỗng dưng ngừng lại, nhìn sang phía Đông của rừng trúc.
- Sao vậy? – Lý Liên Hoa nhìn theo y, chỉ thấy nơi đó là một mảnh u ám, không biết Phương Đa Bệnh đang nhìn cái gì.
Phương Đa Bệnh vẫn đang nhìn quanh, sau một hồi mới lẩm bẩm:
- Sao ta cứ cảm thấy có ánh sang nhỉ…
- Ánh sang? – Lý Liên Hoa nhìn nơi đó nửa ngày, đột nhiên trong sương mù có ánh sang vàng thoáng nhá lên, giống như ánh lửa. – Đó là cái gì?
- Ta không biết, chẳng… chẳng lẽ là… ma trơi? – Phương Đa Bệnh cười khan một tiếng. – Bây giờ đang mưa mà…
Ý của y là bây giờ còn đang mưa, lửa nào có thể cháy được trong thời tiết này chứ? Lý Liên Hoa lắc đầu. Sường mù dày đặc, cho dù là Nhị Lang Thần có ba mắt thì cũng chẳng thấy rõ được thứ gì đang phát sang, Triển Vân Phi đang ngồi thiền, vẫn nên ngoan ngoãn ở yên chỗ này thì hơn. Nhưng đúng vào lúc hắn lắc đầu thì Phương Đa Bệnh đã lắc mình, lẳng lặng lẻn đến nơi phát ra ánh sang. Lý Liên Hoa trợn tròn mắt, nhìn theo bóng lung Phương Đa Bệnh rồi lại liếc nhìn Triển Vân Phi vẫn đang tọa thiền, hắn còn chưa quyết định ở lại hay đi theo thì Phương Đa Bệnh đã quay về rồi.
- Sao rồi? – Hắn hỏi.
Mặt mày Phương Đa Bệnh hớn hở, y chỉ tay về phía ánh lửa.
- Bên đó có một căn nhà.
- Nhà sao? – Lý Liên Hoa ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặc dù trời đã muộn nhưng vẫn chưa tối, hắn lẩm bẩm. – Vừa rồi không nhìn thấy gì mà.
- Vừa rồi chúng ta chỉ quanh quẩn ở trên núi, còn căn nhà đó lại ở sâu trong rừng trúc, ánh lửa phát ra từ cửa sổ, chắc chắn bên trong có người. – Phương Đa Bệnh như mở cờ trong bụng. Có nhà tức là không phaair dầm mưa nữa, cho dù chủ nhân của căn nhà đó có đồng ý hay không thì Phương đại thiếu y đây nhất định phải vào đó ngồi, uống cốc trà rồi tiện thể ăn bữa cơm mới được.
- Có người sống giữa rừng trúc rộng lớn như vậy, không phải cao nhân lánh đời thì cũng là văn nhân nhã khách. – Lý Liên Hoa chậm dãi tháo dây cột ba con ngựa trên thân trúc xuống. Nếu ngươi đã sợ lạnh, vậy cứ…
Hắn còn chưa nói xong thì Phương Đa Bệnh đã giận tím mặt…
- Ai sơ lạnh chứ? Nếu không phải bổn thiếu gia đây thương tình ngươi cả người ướt sũng, dáng vẻ yếu ớt hết hơi dài dòng quái gở thì thời tiết này cho dù ngày đi trăm dặm ta cũng kham được!
Phương Đa Bệnh nổi giận, Lý Liên Hoa lại chỉ nói:
- À… à… ừm… Triển Vân Phi vẫn đang điều tức(*), ngươi ở lại trông chừng cho hắn, ta dắt ngựa qua đó xem trước.
(*) Điều Tức là điều hòa hơi thở thông qua phương pháp luyện khí ra vào, sao cho đưa con người trở về trạng thái tĩnh lặng nhất.
- Ngươi đến gõ cửa hỏi thăm trước, bảo chủ nhà hâm trà rót rượu, chuẩn bị đãi khách đi. – Phương Đa Bệnh trong lòng vui vẻ. – Tiện thể hỏi xem có thể nghỉ lại đó một đêm không, đương nhiên ta sẽ trả tiền.
Y đường đường là thiếu gia họ Phương, tất nhiên sẽ không lợi dụng thôn phu vùng sơn dã này. Lý Liên Hoa "ừm" một tiếng, dắt ngựa đi được hai bước thì đột nhiên nói:
- Ta nghe có tiếng nước không xa từ phía Tây, có lẽ có con sông.
- Sông? – Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Sông gì chứ?
- Sông… à … -- Lý Liên Hoa nghĩ nửa ngày mới nghiêm mặt nói. – Ta nhớ mười mấy năm trước, dưới chân núi Thanh Trúc ven sông Phù Mi, cái đó… Lý Tương Di và "Vô Mai Tử" Đông Phương Thanh Chủng đã đánh nhau ở đấy…
Hắn còn chưa nói xong thì Phương Đa Bệnh bỗng nhớ ra, mừng rỡ nói:
- Phải, phải, phải!!! Làm sao ta quên được chứ? Đông Phương Thanh Chủng kia nổi danh nhờ tinh thông kỳ môn dị thuật, nhất là Ái Chủng Hoa. Lý Tương Di và Đông Phương Thanh Chủng tỉ võ ở đây vì một gốc hoa mai. Năm đó Kiều cô nương yêu hoa mai, để đối phó với Địch Phi Thanh, Tứ Cố Môn đã đi qua núi Thanh Trúc, nhìn thấy trong vườn mai của Đông Phương Thanh Chủng có một gốc mai lạ, đẹp không sao tả xiết, Lý Tương Di muốn Đông Phương Thanh Chủng dâng tặng cho Tứ Cố Môn một cành mai đó, mà hoa lại không được dưới mười bảy bông, vì lúc đó trong Tứ Cố Môn trên dưới có cả thảy mười bảy cô gái. Đông Phương Thanh Chủng không chấp nhận, thế là hai người tỷ võ trong vườn mai, Đông Phương Thanh Chủng thua thê thảm, Lý Tương Di ngắt một cành mai rồi rời đi. Nghe nói sau khi thua trận, Đông Phương Thanh Chủng đã nổi giận, một mồi lửa đã thiêu rụi cả vườn mai của mình, từ đó không biết kết cục ra sao. Mặc dù chuyện này không được coi là chuyện nghĩa hiệp gì nhưng lại làm điên đảo rất nhiều nữ tử giang hồ, nghe nói không ít người hận không thể vào Tứ Cố Môn làm nô tì đầy tớ đế được tặng một đóa hồng mai, có chết cũng cam lòng, ha ha ha…
Lý Liên Hoa liếc nhìn y, thở dài.
- Sau này nếu ngươi có con gái thì tuyệt đối không được chấp nhận đám con rể hại người quá đáng kia. Ta đang nói vườn mai kia ở ven sông Phủ Mi, nếu sông đã ở rất gần…
Phương Đa Bệnh mừng rỡ.
- Vậy đợi lát nữa bổn thiếu gia chắc chắn phải đi xem xem, nói không chừng cây mai gây tai họa đó vẫn chưa chết, biết đâu vẫn còn dấu vết gì thì sao, chuyện này Triển Vân Phi chắc chắn biết. Liên Hoa chết tiệt kia, ngươi mau dắt ngựa qua đó gõ cửa hỏi đi, đợi ta ngắt hoa mai về cho ngươi nhìn chết them.
Lý Liên Hoa gật gù liên tục:
- Đúng lắm, đúng lắm!
Hắn dắt ngựa chậm rãi đi vào trong màn sương mù mịt, ba con ngựa bị hắn một tay giữ lấy lại rất ngoan ngoãn, yên lặng đi từng bước. Phương Đa Bệnh vẫn vô cùng yêu thích những câu chuyện truyền lại về Tương Di Thần Kiếm Lý Tương Di, bỗng nhiên nghe nói di chỉ của "Trận chiến tìm mai" năm đó đang ở gần kề, đương nhiên là rất phấn khích.