Phương Đa Bệnh và Triển Vân Phi lúc này cũng bị mấy thanh kiếm chĩa vào, rất nhanh nhiều người trong hố đẩy ba người vào một chỗ, thiếu niên áo trắng đầu đội kim quan lạnh lung hỏi:
- Các ngươi lấy được tin tức ở đâu?
Tin tức ở đâu sao? Phương Đa Bệnh chẳng hiểu gì sất, bọn họ rõ ràng là nửa đêm đến xin tá túc, bị sương độc ép vào một hắc điếm(*), sau đó cứ thế ngã xuống đây mà. Chẳng lẽ ở hắc điếm còn phải nhận được tin tức trước, hẹn xong mới đến sao? Đây là đạo lý gì vây?
(*)Hắc điếm: Quán trọ giả hòng giết người cướp của.
Lý Liên Hoa lại nói:
- Vị… hảo hán này… -- hắn thấy thiếu niên đó trừng mắt lên thì vội sửa lời. – Vị thiếu hiệp này… bọn ta chẳng qua chỉ ngẫu nhiên biết được tin tức dưới chân núi Ngọc Hoa, nói là trong… ngôi mộ này có báu vật.
Không ngờ tin tức lại lan truyền rộng rãi đến vậy, bằng hữu của nàng đúng là càng lúc càng nhiều, thực sự quá nhiều. – Thiếu niên áo trắng cười lạnh. – Chỉ với thân pháp khinh công mèo cào của mấy kẻ các ngươi, một kẻ thì giống củ cải cắm ngược, một tên thì đi mấy bước vẫn còn khập khiễng, tên còn lại thì bộ dáng nửa sống nửa chết, vậy mà cũng muốn tranh giành Long Vương Quan sao?
Long Vương Quan? Phương Đa Bệnh đúng là lần đầu nghe đến, Triển Vân Phi thì khẽ lắc đầu, tỏ ý cũng chưa từng nghe qua, Lý Liên Hoa đáp:
- Thứ… thứ nhân gian chí bảo này(*), mặc dù… tất nhiên…
(*)Nhân gian chí bảo: Vật quý báu nhất trong nhân gian.
Trong tay thiếu niên áo trắng cầm một thanh trường đao vừa sắc nhọn vừa cực kỳ mảnh, nghe hắn nói vậy thì đột nhiên thu đao lại.
- Cái kẻ không có tài cán này đúng là cũng thành thật, ngươi tên là gì?
Lý Liên Hoa nhìn thanh đao trong tay hắn.
- Ta họ Lý.
Thiếu niên áo trắng "ừm" một tiếng, ngẩng đầu lên. Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đám người bên cạnh đột nhiên như có lệnh ngầm, binh khí rào rào thu lại quá nửa. Hắn ngẩng lên suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ba người các ngươi đã có được tin tức ở chân núi Ngọc Hoa, vậy chắc hẳn cũng đã nhìn thấy nàng ta rồi chứ?
Hắn ta? Nàng ta(*)? Phương Đa Bệnh bỗng cảm thấy tên thiếu niên mặc áo trắng này nói chuyện câu trước chẳng khớp với câu sau tẹo nào, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì nữa. Triển Vân Phi nhíu mày, rõ ràng y cũng không biết "nàng ta" là cái khỉ gì, nhưng lại nghe Lý Liên Hoa mỉm cười đáp:
(*) Trong tiếng trung có những danh từ chỉ ngôi thứ ba số ít đồng âm khác nghĩa, một là '他', chỉ đàn ông; hai là từ '她', chỉ phụ nữ, cả hai đều đọc là 'Tā'. Vì đồng âm khác nghĩa nên Phương Đa Bệnh không biết thiếu niên này muốn nói đến đàn ông hay phụ nữ.
- Ừm, nàng ấy rất xinh đẹp, ta chưa từng gặp người nào đẹp hơn nàng ấy.
- Nàng bảo ngươi đến, bảo ta đến, bảo bọn họ đến. – Thiếu niên áo trắng lẩm bẩm. – Ta không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì nữa…
Nhất thời, dường như hắn mất hẳn tinh thần, khuôn mặt toát lên vẻ u sầu. Lúc hắn lên mặt nạt người thì cái mũi cứ toát lên tận trời, vừa buồn bã một cái thì tính lại như trẻ con. Lý Liên Hoa an ủi:
- Không lo, không lo, cái này thì… trong lòng nàng đang nghĩ gì ta cũng không biết, có điều nếu đã mời mọi người đến đây, chắc hẳn nàng có lý do của mình.
Thiếu niên áo trắng đang buồn bã, được hắn an ủi mấy câu thì ngẩn người, sau đó bừng bừng nổi giận:
- Ngươi là cái thá gì chứ, trong lòng nàng nghĩ gì tại sao ngươi biết?
Lý Liên Hoa líu lưỡi, chợt nghe có người mỉm cười nói tiếp:
- Giác cô nương tặng tàng bỏa đồ để chúng ta đến nơi này tìm Long Vương Quan, bất luận là ai, chỉ cần là người có thể mở Long Vương Quan, chẳng những sẽ được tặng hết toàn bộ bảo vật bên trong mà còn được dự dạ yến với Giác cô nương nữa. Tại hạ bất tài cho rằng Giác cô nương chỉ đang dùng cách này để chọn lựa cho mình một vị tri kỷ thật sự xứng đôi thôi. Bạch thiếu hiệp võ công tuyệt luân, xuất thân danh môn, là nhân tài kiệt xuất, cần gì phải so đo với vị tiên sinh đây?
Bạch y thiếu hiệp kia "hừm" một tiếng, nghe ý tứ những lời đó thì nghĩ cái vị cùng lắm được gọi là "tiên sinh" trước mắt này ngay cả "thiếu hiệp" cũng không bằng, võ công đã không cao, tuổi tác cũng lớn, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, đúng là chẳng có chỗ nào sánh được với mình. Lúc này lửa giận mới vơi đi, hắn quay người.
- Giả huynh là rồng trong muôn người cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, vậy mà tên tiểu tử này đã thấy… ta… ta…-- Bóng lưng hắn run run, rõ ràng đang cực kỳ bất bình.
Lý Liên Hoa cười gượng một tiếng, nhìn vị "Giả huynh" vừa lên tiếng, chỉ thấy người đó cầm quạt lông đầu thắt khan the, phong độ phi phàm. Đây chính là vị quân sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Tân Tứ Cố Môn, Phó Hoành Dương. Phó Hoành Dương ăn mặc như một công tử nhà giàu, tay cầm quạt, đứng giữa đám người. Dung mạo của gã cũng không phải tầm thường, cộng thêm trang phục sang đẹp, khí chất nho nhã, so với Lý Liên Hoa mặt mũi lấm lem bụi bẩn thì tất nhiên là "rồng trong muôn người" rồi. Phương Đa Bệnh nhìn trang phục của vị quân sư này thì có chút hậm hực. Ngân lượng xoay vòng của Tân Tứ Cố Môn phần lớn là do y quyên tặng, mặc dù nói tiền tặng đi rồi là của người ta nhưng nhìn thấy Phó Hoành Dương dát vàng dát bạc, còn y lại không thể không mặc bộ Doanh Châu Giáp chết tiệt này thì trong lòng cực kỳ khó chịu. Triển Vân Phi không nói lời nào, y đã qua tuổi tam tuần, sau khi bị thương thì càng thêm tiều tụy, mọi người đều coi y là kẻ đến tranh giành cơ hội dự dạ yến với "Giả cô nương". Dĩ nhiên y cũng nhận ra vị "Giả huynh" kia chính là Phó Hoành Dương, nhưng sau khi liếc qua thì y không nhìn thêm nữa.
Phó Hoành Dương phất tay, không biết dã dùng cách gì mà lại có thể khiến rất nhiều thiếu hiệp ở trong cái hố này giống như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó.
- Chư vị không cần kinh ngạc, nếu Giác cô nương đã mời chúng ta thì tất nhiên cũng sẽ mời những người khác. Lúc này càng có thêm nhiều người thì việc tìm được Long Vương Quan sẽ càng thêm tiện, đến khi tìm được Long Vương Quan, chúng ta lại tỉ thí để so cao thấp, để người có võ công cao nhất mở kho báu đó ra.
Thiếu niên áo trắng gật đầu, thư sinh áo đen "hừ" một tiếng, rất nhiều thiếu niên ăn mặc kỳ lạ đằng sau cũng không nói lời nào. Phó Hoành Dương nhấc tay áo lên, áo mũ chỉnh tề mỉm cười với Phương Đa Bệnh:
- Để ta giới thiệu, vị này là thiếu chủ Đoạn Bích Nhất Đao Môn, Bạch Thiều Bạch thiếu hiệp, mười năm vị phía sau hắn đều là cao thủ của Đoạn Bích Nhất Đao Môn.
Phương Đa Bệnh tùy tiện gật đầu. Y có nghe qua về Đoạn Bích Nhất Đao Môn, đó là một môn phái bí ẩn náu trong giang hồ nhiều năm, nghe kể rằng bọn họ có "Nhất Tụ" là đệ nhất khoái đao trong giang hồ, danh tiếng rất lớn. Phó Hoành Dương lại chỉ vào Phương Đa Bệnh rồi mỉm cười với Bạch Thiều.
- Vị này là thiếu chủ của Phương thị, "Đa Sầu Công Tử" Phương Đa Bệnh Phương công tử.
Lời này nói ra, vẻ mặt Bạch Thiều chợt biến sắc, bên trong hố thoáng chốc lạnh ngắt như tờ. Tên tuổi của Phương thị thế nào chứ? Phương Nhi Ưu tài giỏi lỗi lạc ở cả trong triều và dân gian, tuyệt đối không có một môn phái giang hồ bình thường nào có thể sánh. Phương Đa Bệnh ho khan một tiếng, trong nháy mắt những ánh mắt nhìn y đều vừa đố kỵ vừa oán hận, thấy vậy y sầm mặt lại. Vừa rồi Bạch Thiều vênh mặt lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lỗ mũi y hếch lên, thái độ còn kiêu căng hơn cả Bạch Thiều. Hà, muốn so gia thế so "công tử" với lão tử à, lão tử mới là giang hồ đệ nhất thiếu niên giai công tử này, ngươi là cái cóc khô gì chứ!
Mặc dù búi tóc y hơi rối nhưng trang phục trên người vẫn tao nhã lộng lẫy, huống chi cái tư thế "công tử bất phàm trong thời loạn" này, y đã tập rất lâu rồi. Dáng vẻ khoe mẽ, tay cầm sáo ngọc thụ lâm phong. Ngạo khí của Bạch Thiều trong chớp mắt giảm đi mấy phần, mặt mày tái nhợt.
- Làm thế nào Giả huynh lại nhận ra công tử của Phương thị vậy?
- Thật không dám giấu, tại hạ và Phương công tử từng có duyên chơi cờ. – Phó Hoành Dương mỉm cười. – Tại hạ vô cùng khâm phục kỳ nghệ của Phương công tử.
Phương Đa Bệnh nhớ ra tên quân sư này đánh cờ rất tệ thì trong lòng vui vẻ hẳn, đáp:
- Giả công tử khách khí rồi, thực ra tại hạ chỉ ngẫu nhiên có được tin tức, thấy vô cùng tò mò, chứ cũng không hẳn là đến tranh giành một đêm tiệc với mỹ nhân.
Nói láo, đối với Phương đại thiếu mà nói thì đây là một chuyện rất hợp lý lẽ, mặc dù không biết Lý Liên Hoa với Phó Hoành Dương lén lút ám chỉ cái gì trong lời nói của mình, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến màn nói láo trắng trợn của y. Sắc mặt Bạch Thiều thoáng bình thường trở lại, rõ ràng hắn cực kỳ yêu "Giác cô nương" kia, Phương Đa Bệnh đoán chẳng lẽ vị "Giác cô nương" kia là Giác Lệ Tiếu… Vị nhân huynh này hắn đã bị điên rồi, y lại có ý định nhúng chàm ma nữ ăn thịt người kia sao…? Có điều cái tật xấu thích ăn thịt người của Giác Lệ Tiếu đúng là vẫn chưa được truyền rộng trên giang hồ, nên chắc y vẫn chưa biết chuyện… Như vậy, ánh mắt y nhìn Bạch Thiều không khỏi có chút hả hê.
- Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết. – Phó Hoành Dương nói. – Mọi người vẫn nên đồng tâm hiệp lực để tìm Long Vương Quan đi.
Bạch Thiều hằn học trừng mắt nhìn Phương Đa Bệnh vài lần rồi quay đầu, dẫn mười lăm hộ vệ của mình đi về phía Đông. Thư sinh áo đen đi về phía Tây, ba thiếu niên đầu trọc khác không biết là hòa thượng hay là bị hói thì đi về phía Nam, hai thiếu niên đội mũ đạo sĩ đi về phía Bắc, một vài thiếu niên ăn mặc khác thường cũng tự chọn cho mình một góc, dần dần chỉ còn nghe thấy tiếng đào bới khắp bốn phía. Bọn họ đang bắt tay đào bới không ngừng, cả cái hố lớn mười mấy trượng này chính là do bọn họ cùng nhau đào ra.
Phương Đa Bệnh trố mắt đứng nhìn, nhìn thấy bọn họ đào không ngừng, rồi lại vận chuyển đất lên hố, chất đống ở một bên khác. Đúng là bọn họ vừa đào vừa chất nên cái hố mới sâu đến mười mấy trượng như vậy, Lý Liên Hoa nhìn Phó Hoành Dương cực kỳ kinh phục.
- Không biết quân sư muốn bọn họ đào hố ở đây làm gì?
Phó Hoành Dương phe phẩy quạt, lộ ra nụ cười tự cao.
- So với việc để bọn họ chạy toán loạn trong thông đạo, nhờ trúng phải nấm độc rồi phát điên mà chết, hoặc đánh nhau chết đầy đường thì như vậy vẫn tốt hơn chứ.
Lý Liên Hoa nhìn xung quanh.
- Vì sao lại chọn chỗ này để đào?
Phó Hoành Dương chỉ xuống đất.
- Trong khắp hang động, nơi đây là chỗ duy nhất khô ráo, được một lớp đất màu mỡ bao phủ, Long Vương Quan, quan tài của Long Vương, nếu đó là một cỗ quan tài thì có thể được chôn ở nơi này.
- Những lời Giả huynh nói… có lý.
Lý Liên Hoa ngẩn người nhìn đỉnh hố cao mười mấy trượng, dưới ánh lửa sáng, có thể nhìn thấy thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt của những cột tinh thể trên nóc hang, mênh mang tựa những vì sao. Sau một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi:
- Không biết ở trong thông đạo Giả huynh có phát hiện ra một số… kẻ mang xích sắt, hay những kẻ ngồi trên xe lăn không?
Phó Hoành Dương nhíu mày, lắc đầu.
- Bọn ta vào đây qua đường thủy, gặp phải mãng xà trong dòng sông dưới lòng đất này, sau một hồi vật lộn mới vào đến nơi đây, chưa từng nhìn thấy kẻ nào mang xích sát hay ngồi xe lăn.
Lý Liên Hoa hỏi nhỏ:
- Vậy… làm sao Bạch thiếu hiệp lại biết được bên trên hang động này có một đình viện, tên gọi Từ Lam Đường?
Phó Hoành Dương nói:
- Bạch Thiếu được đích thân Giác Lệ Tiếu gửi thiệp, giao cho y bản đồ để đến đây tìm Long Vương Quan. Trên đường đi ta đã chặn được một cỗ Hàm Nhật Liễn, cướp được một tấm bản dồ vốn được gửi đến cho Giả Nghênh Phong đến đây. Mười người ở đây thì có đến tám, chin người nhận được thư của Giác Lệ Tiếu. Trong thư đó nói người mở được Long Vương Quan ở nơi đây ra có thể có một đêm tiệc với nàng ta, vậy nên tất cả đều lũ lượt kéo đến. Ta tập trung với những kẻ nhận được thư, lúc vừa đến vốn định đi vòa từ Từ Lam Đường, nhưng trong Từ Lam Đường lại trải đầy cơ quan, chủ nhân thì tránh mặt. Sau ba lần thử nghiệm thất bại, bọn ta mới chuyện sang đi vào bằng đường thủy.
- Thư của Giác Lệ Tiếu sao? – Phương Đa Bệnh không nhịn được nới. – Trọng đó nhất định là có quỷ kế, yêu nữ khiêu khích quá nhiều người dến chỗ quái quỷ này đào hố, đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Những người này bị quỷ ám rồi sao? Ngay cả thư của Giác bang chủ bang Ngư Long Ngưu Mã mà cũng dám nhận, à ta mời mà cũng dám nhận, à ta mời mà cũng dám đến sao?
Phó Hoành Dương cười lớn.
- Sao lại không dám chứ?
Phương Đa Bệnh bị gã làm cho nghẹn lời, nếu Giác Lệ Tiếu gửi thiệp cho Phó Hoành Dương, tất nhiên gã dám đi rồi, chẳng những dám đi mà chắc chắn còn dát vàng dát bạc lên người rồi mới đi kia. Nói không chừng, việc gã cướp thư của Giả Nghênh Phong lần này chính là vì Giác Lệ Tiếu "quên" không gửi thiệp mời cho vị quân sư giỏi giang trên giang hồ này…
Lý Liên Hoa lại nói:
- Giác đại bang chủ đúng là vô cùng xinh đẹp, nhận thư của nàng rồi đến chỗ hẹn, việc đó cũng đâu có sao.
Đến chỗ hẹn rồi đào một cái hố lớn mười mấy trượng dưới nhà của người ta, như thế gọi là "đâu có sao" ấy hả? Phương Đa Bệnh nhìn trời, mắt trắng dã.
- Sau đó các ngươi đi vào rồi đào hố ở đây và không làm việc gì khác hả?
Phó Hoành Dương gật đầu.
- Nơi đây nguy hiểm, mấy người đi vào đầu tiên chạm phải nấm độc trên vách hang, thần trí điên cuồng, trong hồ nước lại có rắn, bọn ta cũng vô tình đối đầu với chủ nhân của Từ Lam Đường, vậy nên tất cả đều ở đây đào bới, tìm kiếm Long Vương Quan. Nhưng hôm qua các ngươi phá thủng nóc hang, đấy cơ quan ám khí xuống, âm thanh cực lớn ấy khiến ai ở đây cũng nghe thấy.
Gã nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng Phương Đa Bệnh lại biến sắc.
- Các ngươi không động đến chủ nhân của Từ Lam Đường, vậy người chết trong Từ Lam Đường là ai?
Phó Hoành Dương sững người.
- Người chết trong Từ Lam Đường sao?
Triển Vân Phi lãnh đạm đáp:
- Ừm.
Y chỉ đơn giản "ừm" một tiếng, còn Phương Đa Bệnh lại liên tiếp nói:
- Hôm qua lúc hoàng hôn, bọn ta đến núi Thanh Trúc, lúc đó sương mù trên núi quá dày, không hiểu sao bọn ta nhìn thấy ánh đèn trong rừng trúc. – Y chỉ lên đỉnh đầu. – Bọn ta định đến xin nghỉ nhờ nên mới đi vào Từ Lam Đường, kết quả trong đó chẳng còn một ai sống, chỉ có bốn người chết.
Phó Hoành Dương thoáng biến sắc.
- Người chết sao? Hai ngày trước bọn ta thứ vào Từ Lam Đường chỉ vì cứa vào động đá vôi này ở trong Tử Lam Đường, kết quả bị chủ nhân ngăn cản nên không thể tiến vào, lúc đó đâu có nhìn thấy người nào khác trong viện.
Phương Đa Bệnh nói:
- Bốn người chết ăn mặc, tuổi tác, thân hình hoàn toàn không giống nhau, theo… Lý Liên Hoa chết tiệt nói thì lc hắn đi vào, những người đó vẫn chưa chết, nhưng chỉ trong thời gian một chung trà, bốn người đó đã lặng lẽ tắt thở.
Phó Hoành Dương trầm giọng:
- Hôm trước bọn ta lẻn vào Tử Lam Đường, mặc dù chủ nhân không cho phép bọn ta đi vào trong viện nhưng cũng chưa từng rat ay giết người, nếu không bọn ta sớm đã thương vong nặng nề rồi. Nếu như bốn người kia chỉ đến vì Long Vương Quan thì chủ nhân Tử Lam Đường sẽ không ra tay giết người. Hắn canh giữ ở nơi này, sớm đã nhìn thấy quá nhiều rồi. – Y ngẩng đầu lên. – Vì sao hắn lại giết người chứ?
Phương Đa Bệnh lườm Phó Hoành Dương một cái, làm sao y biết được vì sao kẻ kia lại giết người chứ?
- Sau đó sương độc bên ngoài lan đến gần, bọn ta tiến vào phòng khách. Kết quả bên tong cái giường gỗ có kiến cắn người, bên ngoài lại có một thứ quái dị bắn ám khí lung tung lăn đến. Chủ nhân của Tử Lam Đường vẫ ở bên ngoài bắn tên vào bọn ta, báo hại bọn ta phải đào hang chui xuống tránh, vừa đào xong thì bị rơi xuống đây.
Những chuyện xảy ra sau đó đúng là rất kỳ quái, lại thêm Phương Đa Bệnh nhanh mồm nhanh miệng nói năng lộn xộn, sau cùng y thở dài một hơi:
- Thì ra bốn người chết trên kia không cùng bọn với các ngươi, thậm chí rất có khả năng bọn họ cũng không đến vì Long Vương Quan?
- Chủ nhân của Tử Lam Đường bắn tên vào bọn ta là vì hiểu lầm bọn ta và bốn người chết kia là đồng đạo. – Lý Liên Hoa nói. – Không biết bốn người kia đã làm gì mà có thể bức hắn ra khỏi Tử Lam Đường, rồi lại làm hắn tức giận đến phát điên, nhất định phải giết chết bằng được "những kẻ đồng đạo" như bọn ta.
Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng.
- Có gan thì ngươi quay về đó hỏi đi.
Phó Hoành Dương lại gật đầu.
- Không sai, lúc bọn ta không biết gì thì trong Tử Lam Đường chắc chứn đã xảy ra chuyện lớn.
Triển Vân Phi chậm rãi hỏi:
- Những tên chủ nhân kia vẫn chưa chết, bọn ta lại không phải đồng đạo với bốn người kía, chỉ cần xóa bỏ được hiểu lầm là tất nhiên có thể hỏi rõ ràng được chuyện gì đã xảy ra.
Lý Liên Hoa đứng ở xa xa không biết lẩm bẩm nói gì, Phó Hoành Dương trầm ngâm.
- Chuyện của Tử Lam Đường có thể không liên quan đến chuyện của Long Vương Quan, mặc dù Tử Lam Đường xảy ra biến cố nhưng dưới này lại chẳng có gì bất thường cả.
Triển Vân Phi gật đầu, Phó Hoành Dương lại nói:
- Chúng ta cũng bắt tay đào đất thôi, tránh để những người khác nghi ngờ.
Lý Liên Hoa sớm đã đứng ở một góc chậm rãi đào đất, vừa làm vừa ngẩn ngơ, Phương Đa Bệnh lại rất tò mò với "Long Vương Quan" này nên y đào Đông đào Tây trong đám đất trước mắt, chỉ mong mỏi sẽ đào ra được thứ gì đó lạ lung, nhưng đào tới đào lui, ngoài đất ra thì chả có gì. Đào được một lúc, Lý Liên Hoa hỏi nhỏ:
- Không biết Long Vương Quan kia có hình tượng dạng như thế nào…?
Còn chưa nói hết lời thì đột nhiên nghe thấy Bạch Thiều gầm lên.
- Kẻ nào đó?
Mọi người đột nhiên im bặt, tất cả trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy trên đỉnh hố mười mấy trượng vang lên tiếng xích sắt kéo lê nhè nhẹ đi đến, tinh tinh tang tang, đến từ phía đông và đi về phía Tây, cực kỳ rõ ràng. Nhưng khi mọi người đều ở dưới hố ngẩng đầu lên, ngoài tinh thạch tựa sao sáng trên đỉnh động thì không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Rồi qua giây lát, tiếng xích sắt lại tinh tang đi từ phía Tây sang phía Đông, cực kỳ chậm chạp. Mọi người dưới hố đều đưa mắt nhìn nhau, không khỏi biến sắc. Đào bới dưới này hai ngày, chưa ai gặp phải chuyện thế này, trong động đá vôi này chẳng lẽ còn có người khác? Kẻ kéo lê xích sắt đi tới đi lui ở bên trên là ai? Là địch hay là bạn? Vì sao không hiện thân?
Tiếng xích sắt chầm chậm đi xa, nếu là kẻ địch xuất hiện dưới hố đều là những thiếu niên nhiệt huyết, cùng lắm sẽ rút kiếm đương đầu thôi, nhưng lại chẳng có gì xuất hiện cả. Tiếng xích sắt kỳ quái đã bao phủ một vẻ kỳ dị lên cái hố rộng lớn này.
Trong động đá vôi được truyền rằng có cất giấu quan tài của Long Vương thật sự không có thứ gì sao? Bạch Thiều quay đầu lại, một thiếu niên đầu trọc nhưng lại mặc trang phục nhà Nho nhỏ giọng nói:
- Để ta xem sao.
Phó Hoành Dương nói:
- Từ từ đã!
Thiếu niên đầu trọc kia nói:
- Ta không sợ chết.
Phó Hoành Dương nói:
- Hắn đã đi xa, bình tĩnh đợi thời cơ đi.
Thiếu niên đầu trọc ngừng rồi lại gật đầu. Lý Liên Hoa phủi phủi bùn đất trên tay, thấy mọi người đang nơm nớp lo sợ, một nửa tâm tư thì lo chuyện đào bới, nửa còn lại thì đang chăm chú lắng nghe xem còn có tiếng động lạ ở đâu nữa hay không, cuối cùng hắn không nhịn được lại hỏi Phó Hoành Dương:
- Long Vương Quan kia rốt cuộc là thứ gì vậy?
Phó Hoành Dương sững người.
- Ngươi không biết sao?
Lý Liên Hoa áy náy nhìn gã.
- Không biết.
Phó Hoành Dương nói:
Long Vương Quan chính là quan tài của Đại tướng quân trấn giữ biên cương Tiêu Chính. Năm đó hắn trấn thủ biên cương, được hoàng thượng ban thưởng cho rất nhiều bảo vật.
Phương Đa Bệnh không nhịn được lại liếc nhìn bộ y phục trên người mình mấy lần, chợt nghe thấy Phó Hoành Dương tiếp tục nói:
- Các ngươi có biết vụ án Doanh Châu Giáp của Tiêu Chính bị trộm không?
Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa, Phó Hoành Dương cười nói:
- Thực ra đồ mà năm đó Tiêu Chính bị trộm không chỉ có một bộ Doanh Châu Giáp, có điều Doanh Châu Giáp sau đó trở thành hiện thân cho Trân Bảo Yến, lại vào tay Địch Phi Thanh nên danh tiếng mới vang dội như vậy. Năm đó Tiêu Chính bị trộm chín món bảo vật, Doanh Châu Giáp chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi, nhưng rốt cuộc đó là chín món bảo vật gì, thời gian đã lâu, đó lại là vụ án chưa được giải quyết nên cũng chẳng ai rõ. Mà bị mất trộm cùng với chín món đồ kia còn có một thứ nữa, đó chính là cỗ quan tài mà Tiêu Chính chuẩn bị cho chính mình.
Phương Đa Bệnh cũng chưa nghe qua câu chuyện về Long Vương Quan, y lấy làm lạ:
- Quan tài? Còn có kẻ đi trộm quan tài sao?
Phó Hoành Dương gật đầu.
- Tiêu Chính quanh năm đóng quân ở biên cương nên hắn sớm đã chuẩn bị cho mình một cỗ quan tài. Quan tài của hắn nghe nói được chế tạo từ gỗ hoàng dương, không ai biết được tên đạo tặc kia đã trộm quan tài kia đi như thế nào, đây là câu đố không thể giải thích được.
Phương Đa Bệnh bỗng cảm thấy bối rối:
- Trộm bảo bối thì thôi cũng đành, giờ hắn lại còn hao phí bao nhiêu sức lực để trộm quan tài, làm vậy được gì chứ?
Phó Hoành Dương mỉm cười.
- Qua thêm mười năm, Tiêu Chính tử trận ở biên cương, hắn là người Vu Sơn, xuất thân nghèo hèn, không ai thân thích, triều đình vốn định đợi thi thể hắn hồi kinh thì sẽ an tang long trọng, nhưng trên đường về thì di thể của Tiêu Chính lại mất tích.
Phương Đa Bệnh nghẹn họng.
- Trộm xác à!
Phó Hoành Dương bật cười lớn.
- Không sai, mười năm trước thì trộm bảo bối, mười năm sau thì trộm xác, kẻ trộm quan tài và trộm xác có lẽ là cùng một người. Tên này chắc chắn không muốn Tiêu Chính được an táng ở kinh thành cho nên lúc trước đã lén mang quan tài của hắn đi.
Phương Đa Bệnh cười khổ.
- Thế này… thế này thì nên coi là bạn hay thù đây?
Nụ cười của Phó Hoành Dương dần ngừng lại.
- Kẻ cướp bảo vật sớm đã thành người thiên cổ, nhưng Long Vương Quan thì vẫn còn. Mới một bộ Doanh Châu Giáp mà đã khiến thế nhân khao khát không thôi, tám món bảo vật còn lại không biết hình dạng như thế nào… Ngươi cho rằng toàn bộ tất cả người ở đây đều đến vì vẻ đẹp của Giác Lệ Tiếu sao? Kho báu bí mật trong Long Vương Quan được xem là có giá trị liên thành, tuyệt đối không hề khoa trương…
- Bản đồ của Giác Lệ Tiếu nói rõ Long Vương Quan bị mất tích kia đang ở đây sao? – Lý Liên Hoa lẩm bẩm. – Nhưng nơi đây lại là một hố nước… -- Hắn lắc lắc đầu. – Phó công tử, ta cảm thấy… cái hố này đã đào quá sâu rồi… nếu bên trên có người làm sụp đất xuống, e là chúng ta đều sẽ gặp nạn…
Phó Hoành Dương khẽ lắc cây quạt.
- Ta đã sớm dặn dò rồi, sau khi chuyển bùn đất dưới này lên trên đó thì nén toàn bộ lại, đất bên trên hiện đã chắc chắn như bàn thạch rồi, tuyệt đối không sụt được.
Lý Liên Hoa gật gù, sau một lúc, hắn không nhịn được, lại nói:
- Những người sau khi chạm phải nấm độc, thần trí điên loạn đâu rồi?
Phó Hoành Dương khá bất ngờ, gã ngẫm nghĩ một lát rồi quả quyết nói:
- Bọn họ bị lạc rồi.
Lý Liên Hoa giật nảy mình.
- Không ai quay về sao?
Phó Hoành Dương nói:
- Không ai cả. – Gã nhìn Lý Liên Hoa, ánh mắt sáng ngời. – Ngươi có gì muốn nói sao?
Lý Liên Hoa bị gã nhìn mà sờn cả da gà, hắn chỉ về phía ĐÔng.
- Chẳng qua là lúc ta mới vào đây, đã từng nhìn thấy người.
Phó Hoành Dương vẫn chăm chăm nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói:
- Vậy có nghĩa bọn họ vẫn chưa chết, rất tốt.
Rất tốt sao? Lý Liên Hoa thở dài. Triển Vân Phi đột nhiên lại chen vào một câu:
- Ngươi để bọn họ đi dò đường sao?
Phó Hoành Dương ha ha cười, gã cũng không phủ nhận.
- Vậy thì sao?
Phương Đa Bệnh kinh hãi, sắc mặt thoáng biến đổi. Phó Hoành Dương vẫn bình tĩnh như thường.
- Nơi này nguy hiểm bốn bề, Giác Lệ Tiếu đã gửi thiệp hẹn thì sao có thể không chuẩn bị gì chứ? Bọn họ đến vì ham tài háo sắc, giờ lại mất hết thần trí, ta để bọn họ đi dò đường thì có gì không được chứ?
- Ngươi… -- Phương Đa Bệnh nổi giận đùng đùng. – Ngươi đúng là coi mạng người như có rác, những người đó cho dù có bị điên thì cũng chưa chắc đã không cứu được, đó là mạng người chứ không phải chó hoang, mà cho dù là chó hoang thì đó cũng là mạng sống. Sao ngươi có thể để bọn họ đi dò đường chứ?
Phó Hoành Dương lại càng thêm thoải mái.
- Chí ít thì bây giờ ta đã biết, có ít nhất một con đường không có nguy hiểm.
Phương Đa Bệnh sững người, Phó Hoành Dương thản nhiên nói:
- Mẹ nó chứ, nếu trong lòng ngươi không vui thì những lời ta nói sau đây, ngươi có thể coi là nói láo. Ta thả cho mười lăm người đó đi, các ngươi lại chỉ nhìn thấy một người, vậy mười bốn người còn lại đâu rồi? – Gã ngẩng đầu cười. – Có lẽ đều lạc đường cả rồi chăng?
Phương Đa Bệnh sợ hãi, y đưa mắt nhìn Triển Vân Phi. Mười lăm người đi vào, nhưng trong những thông đạo này quá nhiên không thể đi vào, nhưng trong những thông đạo này quả nhiên không thể có mười lăm người đó. Nấm độc chỉ mọc tại nơi có gió trên nóc hang, đàn mãng xà chỉ có trong nước. Vậy mười bốn người kia… rốt cuộc… đã gặp phải thứ gì?
Trong lúc Phương Đa Bệnh đang hoảng sợ, tiếng dây xích sắt kéo lê lại nhẹ nhàng vang lên.