Không gian mịt mờ u tối càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua mà thân thể Đại Cẩu tựa hồ như muốn đóng băng. Hắn cứ nằm như vậy không dám động đậy. Mãi thật lâu vẫn không thấy cái bóng người kia quay lại mới thở một hơi.
Cảnh sắc lúc này càng thêm u ám trong tâm thần Đại Cẩu. Xác người chết thì không phải chưa thấy qua. Nhưng thế nào làm sao chịu nổi!
Đại Cẩu lại mon men theo lối mòn khi nãy mà đi. Giờ này hắn muốn bấm pháp quyết để quay về nhưng thật sự không cam lòng. Dù có sợ chết nhưng hắn vẫn muốn xem một chuyến, coi thử nơi này rốt cuộc là như thế nào.
Hành trình cứ như vậy tiếp tục trong cảnh sắc âm u. Bất chợt một đốm sáng từ xa thu hút Đại Cẩu. Hắn nhìn ra chỗ đốm sáng đó vậy mà có chứa lam quang kỳ ảo. Hắn tiến lại gần hơn. Trên một mảnh đồng cỏ có một thân cây thảo mộc, trên thân nó tỏa ra u quang, nhưng bông hoa của nó thì phát ra hỏa diễm lam quang sáng rực hẳn một vùng.
Xung quanh nó thu hút hàng ngàn loài con trùng kỳ lạ. Mỗi con bay lượn lờ quanh bông hoa sẽ nhả ra một đốm tinh quang nhỏ. Tinh quang này nhập vào đoàn lam quang quanh bông hoa. Cứ như thế, hàng ngàn con côn trùng sẽ khiến những bông hoa đó càng thêm bùng cháy.
Bất chợt cái hộp kỳ bí trong ngực áo Đại Cẩu bắn ra. Nó ở trên không trung đã phình to ra rồi một hơi chộp lấy bông hoa kia.
“Cạch” một tiếng, cái hộp đóng nắp lại rồi thu nhỏ như nắm tay trong sự ngỡ ngàng của Đại Cẩu. Ngay lúc này, một tiếng hú kinh người ập lại làm Đại Cẩu sửng sốt. Sau đó là tiếng chân dồn dập như hàng đoàn người đang chạy đến. Đại Cẩu hoảng hốt nhào đến chụp lấy cái hộp sau đó chạy trối chết về một phương bất định. Tiếng hú mà hắn nghe lúc nãy bây giờ lại càng điên cuồng hơn. Tiếng hú cùng tiếng dẫm chân chấn cho đám lá cây cũng phải rung động. Nhưng rồi may mắn cho hắn, dường như chủ nhân của nó không biết phương hướng Đại Cẩu đang chạy. Chẳng mấy chốc đã cách hắn rất xa.
Cho đến khi bình tĩnh lại, hắn đã ở một nơi nào đó tràn ngập sương mờ trắng xóa.
Nghĩ đến bản thân mình như kẻ mù đi tìm tương lai, ánh mắt Đại Cẩu trầm xuống. Hắn tìm một thân cây rồi tựa vào đó. Suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn nhớ đến lời của Tử Dương bá bá.
“Chẳng lẽ cái tên kia là Cương Thi?”
Nghĩ đến Đại Cẩu lại liếc qua mớ “trang bị tận răng” trên người, sau đó mới xị mặt ra.
Con Cương thi đó kinh khủng như thế, hắn làm sao mà đâm được nó cơ chứ? Nói như đùa! Nghĩ tới lại càng tức, Đại Cẩu dứt khoát bắt ấn hô to:
- Na Di! Na Di! Na Di!
Theo tiếng hô đó, quang mang trên sợi dây buộc lưng Đại Cẩu kéo vụt hắn trở về. Cứ như người đang mơ thấy ác mộng bỗng dưng bị hụt chân rơi về thực tại. Chỉ trong tích tắc bừng tỉnh, hắn đã thấy mình trở lại nơi huyệt động lúc trước. Hắn nhìn quanh một lúc lại không thấy Tử Dương bá đâu. Dù lòng đầy nghi hoặc nhưng hắn vẫn ráng chờ. Sau cùng, qua một canh giờ vẫn không thấy người đâu. Trong lòng hắn không chịu nổi, một dự cảm bất an nổi lên. Đại Cẩu hít một hơi, lập tức vận ra tuyệt kỹ chạy một mạch về nhà.
Trở về nơi quen thuộc nhưng bây giờ lại im ắng đến lạ thường, sự bất an trong lòng Đại Cẩu lại càng mãnh liệt hơn. Hắn vừa đi vừa gọi to:
- Tỷ tỷ! Bá bá! Tỷ tỷ! Bá bá!
Nhưng mà không có một lời đáp lại. Sau cùng toàn thân hắn đờ đẫn ngồi xuống cái giường mà tỷ tỷ vẫn thường nằm đó chọc ghẹo hắn. Một sự mất mát chẳng hiểu nổi lên.
Hai dòng lệ nóng chực trào ra.
Bất chợt tay Đại Cẩu chạm phải một quyển sách, bên cạnh còn có một bọc đồ. Hắn đưa tay cầm lấy đưa lên xem, bên trên đó còn kẹp một lá thư. Đại Cẩu mở ra xem, thư viết:
“Đệ đệ thân mến!
Khi xem thư này chắc tỷ đã không còn ở đây nữa rồi! Có những chuyện tỷ biết nhưng chẳng thể nói ra thành lời. Cũng như lòng của tỷ, có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ nhưng tỷ không thể nói ra được. Đệ là một người đặc biệt! Cả tỷ và cha đều sẽ ngóng đệ thành công trở thành rồng trong loài người, thỏa sức bay lượn chín tầng trời cao.
Hôm nay tỷ và cha ra đi không lời từ biệt. Thực ra tỷ cũng không đành nhưng không còn cách nào khác! Rồi có một ngày đệ sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta. Đệ biết không! Đêm nay là ngày đệ trong mười hai tuổi đó! Tỷ không có gì! Chỉ có thể tặng đệ quyển sách này. Mong một ngày hai chúng ta gặp lại nhau! Yêu đệ!”
Hai chữ cuối cùng đập vào mắt khiến Đại Cẩu thoáng chết lặng. Chẳng biết từ khi nào tỷ tỷ đã là một phần quan trọng trọng cuộc đời hắn.
Nhớ khi còn bé, một mình nàng chăm hắn đến lớn. Bá bá từng nói sẽ có một ngày khi hắn lớn, bá bá sẽ kể hắn nghe về cha mẹ hắn! Vậy mà bây giờ…
Mệt mỏi, chán trường đến chết lặng, Đại Cẩu thả người xuống giường ngủ thiếp đi.
Trên một mỏm núi cao cách tòa thành này không xa, hai bóng đen lẳng lặng đứng. Bất chợt một không gian nơi đó bỗng vặn vẹo bị người xé toạc ra một vết rách. Từ bên trong đó có một người bước ra. Y thân hình cao lớn, toàn thân phủ áo trùm đen che kín cả mặt. Hắn tới nhưng không hề khiến hai bóng người kia có một chút xao động. Y cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói:
- Ma Hoàng Giáng Lâm khiến Tự Tại Vương ta bất ngờ đấy! Không biết ngài đến có chuyện gì? Xin mạn phép thỉnh giáo!
Một trong hai bóng người kia cười to. Y quay lại, bất ngờ y chính là Tử Dương. Tử Dương cũng cười khách sáo nói.
- Thiên Địa Cửu Vương! Bá Đao! Tử Dương ta và người ngàn năm không gặp, ngươi sao lại học đâu ra kiểu nói khách sáo đó vậy?
Tự Tại Vương Bá Đao cười ha hả nói:
- Không trách được! Ở lâu cùng tên cổ hủ kia nên có lâu chút tính xấu của hắn.
Tử Dương lắc đầu cười cười:
- Tên Hình Thiên Vương kia sao? Thiên Địa Cửu Vương đã lâu không có tranh đấu gì? Thế gian yên bình đã lâu quá rồi nhỉ?
- Ha ha ha! Mà ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta!
- Ta sao? Ha ha! Chỉ đi gieo chút thiện duyên mà thôi!
- Thiên duyên? Ái chà chà! Ngươi làm ta tò mò đấy! Một tên Ma Hoàng mang ác danh Bách Diện Quỷ U lừng lẫy Tứ Đại giới lại đi làm việc thiện! Ai tin đây! Ồ! Ta không ngửi thấy mùi Tế Thiên Cửu Bảo của U Minh Giới Chủ trên người ngươi. Mấy món bất ly thân ấy vậy mà ngươi lại có thể đem cho đi sao? Ta tin rồi! Ta tin rồi!
- Ha ha ha! Ta đem chúng đi gieo thiện duyên rồi!
- Chà chà! Sắp có đại sự rồi sao? Làm sao bây giờ! Vẫn là Ma Hoàng ngươi lợi hại! Ta chỉ ngủ có một giấc vậy mà khi tỉnh lại đã thành người u mê rồi.
- Không không! Có người còn nhanh hơn ta!
- Sao cơ!
- Tên tặc tử Dạ Minh Vương vẫn nhanh hơn ta một bậc!
- Ồ!
Giọng nói của Tự Tại Vương Bá Đao trầm xuống. Y không còn vẻ cợt nhả nữa mà bắt đầu ngưng thần nhìn lại hướng mà Tử Dương đang nhìn tới.
- Ta… Còn kịp chăng?
- Cái này… Do ngươi thôi! Hành trình của hắn bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Rồi cả ba người cứ thế đứng yên lặng ở đó nhìn về một phương, không ai nói gì nữa.
Sáng sớm, ánh ban mai điểm lên mái nhà đã cũ. Đại Cẩu bừng tỉnh, hắn vươn người ngáp một cái. Ánh mắt vui vẻ nhìn ra cửa. nhưng chợt nhận ra đêm qua chẳng phải là mơ nữa rồi. Trong nhà đã không còn ai. Với lấy bức thư cùng quyển sách trên tay, hắn nhảy ra khỏi giường. Ý định thu dọn đồ đạc một chút, hắn ra sau nhà dội sạch thân thể mình một lần rồi thay một bộ y phục mới. Sau cùng mới điểm lại đồ đạc của mình một chút.
Một thanh kiếm, một cặp lắc chuông, một chiếc mặt nạ, một miếng sừng nhìn như lưỡi dao, một sợi dây thừng dệt bằng tơ vàng, một chuỗi hạt, một cái vòng tay bạc. Hắn mở bọc đồ bên cạnh quyển sách đêm qua. Bên trong lại là cái đạo bào, còn có nắm cát kỳ lạ dính chặt vào nhau thành một khối.
Trên bìa sách ghi mấy chữ: U Minh Vạn Ma Lục.
Đôi mắt Đại Cẩu khựng lại. Thế rồi hắn gom tất cả vào cái bọc đồ. Sự tình bây giờ có lẽ hắn sẽ phải đến học viện Thiên n kia. Hắn đưa tay móc lấy quyển trục đã cất trong ngực áo mấy ngày nay. Vừa vặn lúc này, cái hộp nhỏ kia rơi ra theo. Nhìn cái hộp lăn trên mặt đất, lại nghĩ đến kỳ biến đêm qua. Đại Cẩu nhịn không được cầm nó lên ngắm nghía. Bất chợt cái hộp như điện giật, nó bật khỏi tay Đại Cẩu rồi bắn lên không trung. Cái nắp lại bật ra hút lấy mớ đồ bừa bãi trên mặt bàn sau đó bắn về tay Đại Cẩu. Bản thân nó nhanh chóng hóa thành một sợi tơ vàng rồi quấn quanh ngón tay giữa của Đại Cẩu. Sau đó nó hóa hình, dần dần đã hình thành dáng dấp của một chiếc nhẫn. Có một đầu tơ vàng cuộn lại trên chiếc nhẫn ấy, sau đó nó biến hóa thành một con mắt. Cứ như vậy, Đại Cẩu chưa kịp phản ứng gì thì mọi chuyện đã xong.
Sau đấy hắn mới hét toáng lên, bàn tay vội vàng chụp lấy cái nhẫn kia muốn tháo nó ra nhưng chỉ là hành động vô ích. Chỉ trong chốc lát lại có một đoàn ý niệm tràn vào tâm trí hắn.
“Vô Thiên Giới Chỉ”
Cùng đoàn ý niệm ấy còn có một chút thông tin, một ít pháp quyết. Chỉ cần niệm pháp quyết ấy, hắn có thể dễ dàng lấy đồ ra, thu đồ vô. Lại có thể ngưng thần kiểm tra không gian bên trong. Cùng với thông tin ấy còn có một câu.
“Vô Thiên Giới Chỉ đã nhận chủ, hãy chấp nhận số phận đi, đừng có phản kháng!”
Trong đầu Đại Cẩu chỉ có thể nổi lên được một câu:
- Chuyện gì thế này! Ta đây… vẫn là ta sao?