Chương 10: Vạn Lý Phường

Vạn Liên Thành, ngoài một góc bị người chém thành phế tích thì phần còn lại vẫn tính là phồn hoa. Mà khiến người ta yêu thích nhất có lẽ là khu đô thị ở trung tâm ấy. Nơi đó tràn đầy hoa lệ. Mà thân phận của Đại Cẩu đứng ở nơi đây có thể nói là vô vị đến không ai muốn chú ý tới hắn. Một ánh nhìn khinh bỉ cũng không có.

Sáng này ra hắn đã lân la tìm đến khu trung tâm.

Dù rằng bản thân hắn không phải là chưa từng đến đây. Nhưng lần này vẫn đem tới một cảm giác gì đấy khó tả nên lời.

Mọi thứ đều có ranh giới! Ở nơi này cũng vậy. Giàu và nghèo nó chỉ cách nhau bằng mấy cây cầu đá cổ kính. Chỉ vậy thôi mà nó đã phân ra hai khu riêng biệt.

Lão đầu sư phụ hắn từng nói, nơi có điểm đặc biệt riêng của nó. Không phải tự nhiên mà vị vĩ nhân ấy lại sinh ra ở đây.

Càng không phải tự nhiên mà nơi này lại xảy ra biến cố kinh thiên ở cái ngày đen tối ấy.

Lão nói không đầu không đuôi, cũng không để cho người ta kịp hiểu. Lão nói đó là cấm ngôn, không ai được nhắc đến.

Lão còn bảo trong khu trung tâm có một con phố nhỏ. Chỉ cần đến đây hắn sẽ được biết về một bí ẩn to lớn.

Lão tuy nói thế nhưng hắn vốn chẳng tin. Bởi lão đã từng mang hắn đến rồi. Khi ấy hắn chẳng có một ấn tượng gì.

Nay lại một lần nữa có dịp đến nơi đấy lần nữa. Lần này hắn mang thêm một chút cam lòng. Nhiều hơn là một chút bất lực và bất đắc dĩ.

Bước trên con đường cổ kính, bộ dáng Đại Cẩu bây giờ tựa như có chút bần hàn. Bộ dáng này ở nơi xa hoa thật dễ khiến người ta tưởng lầm hắn là kẻ tôi tớ. Đại Cẩu cũng không bận tâm lắm. Hắn men theo trí nhớ đã tìm đến một con phố cổ. Từ đằng xa hắn đã thấy một bóng người quen.

Phố Mã Gia, nơi này người trong thành không ai không biết tới. Phố này nổi tiếng bởi xưa kia nó hoàn toàn là do người của gia tộc họ Mã quản lý.

Ngày nay nó chỉ có cái tiếng, nhưng dầu vậy người của gia tộc họ Mã vẫn lấy đó làm niềm tự hào.

Mã Phỉ La là một người tinh tế. Y có thân hình mập mạp. Cái bụng tròn, chân tay múp máp. Ngày bé lão đã thế rồi, ai nhìn cũng thích. Thường thường người đến sẽ khen lão đẹp trai, khéo nuôi.

Khi lớn lên không mấy ai khen lão như vậy nữa.

Mã Gia mấy đời kinh doanh buôn bán, đến đời gia gia lão thì chỉ còn lại một cửa tiệm đồ cổ nho nhỏ.

Phụ thân lão vô dụng, chỉ đẻ được mụn con rồi theo ông bà về với gia tiên. Năm hai mươi tuổi lão kế thừa cơ nghiệp. Vậy mà kinh doanh đến nay ngót nghét ba mươi năm, cơ nghiệp này chỉ còn lại hai phần ba.

Phường buôn bán như lão đành chịu cái mệnh. Mệnh sao lão vậy, không dám cãi!

Hôm nay Mã Phỉ La âu sầu nhìn con Sa Mạn Thú đang ủ rũ đứng bên ngoài cổng. Chợt trước mắt lão hiện ra bóng dáng của một thiếu niên. Trông hắn cũng anh tuấn, thân người cao gầy. Mẫu người này ở Vạn Liên Thành vơ đại cũng kiếm được một nắm. Nhưng thiếu niên này lại toát ra một khí chất khiến lão phải liếc mắt nhìn đến lần nữa. Một cái khí chất toát lên vẻ cực kỳ vô lại có một không hai. Giống với một người mà lão kính sợ!

Xong khóe mắt nhảy lên, lão vội chạy lại kinh hoảng chắp tay nói:

- Phỉ La bái kiến thiếu phong chủ!

Đại Cẩu chỉ gật nhẹ đầu, cười cười hỏi:

- Mã Lão! Đã lâu không gặp! Mã lão vẫn khỏe chứ?

Mã Phỉ La cười ha hả nói:

- Đa tạ Thiếu Phong Chủ quan tâm! Thuộc hạ vẫn khỏe! Thiếu Phong Chủ ngài càng ngày lại càng có phong thái của Phong Chủ! Thuộc hạ thật hâm mộ!

Đại Cẩu nói:

- Được rồi! Người đừng tâng bốc ta nữa! Lão Cẩu nói đừng nên nghe ngươi bằng không bị người đem bán còn vui vẻ giúp ngươi đếm tiền. Bản lãnh nào của ngươi ta không biết chứ khoản này ta tin!

Mã Phỉ La chỉ cười trừ, lão mời hắn:

- Thiếu Phong Chủ đến tìm thuộc hạ chắc có việc! Xin mời Thiếu Phong Chủ vào trong!

Đại Cẩu theo lão vào đại sảnh. Bên trong bài trí theo phong cách cổ với những món hàng kỳ bí mà lão Mã thu thập được. Những món này là lão xem như bảo vật, không bán.

Đại Cẩu cũng chẳng có tâm tình nhìn ngắm gì với chúng. Hắn nói luôn:

- Ta nhận được thư mời nhập học Thiên Ân viện. Hiện tại cần đi mua chút đồ, nay qua phiền lão Mã ngươi giúp ta một chuyến!

Mã Phỉ La hơi kinh ngạc nói:

- Ồ! Người được Thiên Ân học viện nhận rồi ư! Vậy thuộc hạ mạn phép hầu người một chuyến!

Lão không nói thêm lời thừa thãi. Chỉ hét một tiếng thật to!

- Người đâu! Chuẩn bị xe!

Mã Phỉ La tự mình đánh xe đưa Đại Cẩu đi. Trước khi đi lão cũng tự tay đi chọn cho hắn một bộ y phục mới. Dù sao nhìn hắn mặc bộ đồ không ra sao đó, lão khó chịu vô cùng.

Hành trình đến khu phố mua sắm kia cũng không xa, nhưng chỉ những người trong giới mới có thể biết được chính xác. Nghe lão đầu nói khu phố đó nối thông bảy đại lục. Bản thân nó chính là một phép màu kỳ diệu!

Con Sa Mạn thú thân hình ú núc, bên ngoài có một lớp giáp dày xếp lớp có thể giúp nó cuộn tròn mình lại như vỏ ốc. Bản thân nó trên mặt đi rất chậm, thế nhưng khi nó trở về với Sa Mạc thì không phải vậy nữa rồi. Từ khu trung tâm băng qua khu của các Mạo hiểm đoàn là sẽ đến một sa mạc nhỏ. Từ đây sẽ tiến nhập vào một địa phương kỳ lạ. Nơi đó người ta gọi là Sa Mạc Phỉ La. Mọi người đoán được rồi đấy, Mã Phỉ La chính là cái tên lấy từ đây!

Mẫu thân lão hạ sinh lão ngay trong sa mạc này. Con Sa Mạn Thú cũng làm bạn với lão từ ngày đó.

Sa Mạc Phỉ La không rộng nhưng lại kéo rất dài, dường như là vô tận. Một bên sa mac là cao nguyên đá mênh mông. Bên còn lại là một Sâm lâm vô tận. Nhờ vậy mà Sa Mạc này trong mắt mạo hiểm giả nó đẹp đến lạ thường.

Vừa chạm chân vào cát, con Sa Mạn thú rống lên một tiếng dài. Sau đó nó sảng khoái lắc mình một cái. Chân nó vừa điểm một nhịp đã lướt đi hơn chục thước. Thêm một nhịp chân nữa tốc độ liền tăng gấp đôi. Ở nơi này nó chính là bá chủ.

Cứ như vậy, con Sa Mạn thú kéo theo cái xe băng băng trên sa mạc như thuyền cưỡi gió đạp sóng. Nó chạy hẳn một ngày, không biết qua bao nhiêu chặng đường, trời tờ mờ tối đã thấy một cánh cổng đá đồ sộ từ đằng xa.

Mã Phỉ La giải thích:

- Nơi đây gọi là Vân Môn! Do Hạc Vân Tông quản lý! Hạc Vân Tông là môn phái gần chúng ta nhất. Cánh cổng này nằm trong bảy mươi hai cánh cổng thông đến Vạn Lý Phường. Chỉ cần thông qua nơi này chúng ta tức khắc đến ngay Vạn Lý Phường.

Đại Cẩu bất ngờ:

- Thế còn khu phố ở khu bình dân thì sao?

Mã Phỉ La cười to khinh thường nói:

- Nơi đó chỉ tính là một cái hẻm nhỏ, tuy nó chứa vài phần môn đạo nhưng không thể đường đường chính chính đến Vạn Lý Phường được. Trong Vạn Lý phường cũng có ngàn cái hẻm như thế. Nó tuy có thể nối thông nhưng cũng chỉ là mấy con hẻm đó chơi một mình với nhau. Không thể đường đường chính chính xuất hiện tại Vạn Lý Phường, chỉ dành cho hắc đạo mà thôi! Chắc Phong Chủ cũng từng dẫn Thiếu Phong Chủ đi qua rồi! Ha ha! Chờ khi Thiếu Phong Chủ nhìn thấy Vạn Lý Phường chính thống ngài sẽ hiểu tại sao!

Con Sa Mạn thú vừa chạm đến ranh giới của sa mạc và cánh cổng kia thì đã rú một tiếng. Sau đó nó dẫm chân đứng yên tại chỗ. Mã Phỉ La xuống xe, Đại Cẩu cũng theo sau.

Mã Phỉ La vỗ vỗ con Sa Mạn thú rồi cười nói:

- Tiểu Chiêu vất vả rồi! Nghỉ ngơi đi!

Lão búng tay điểm nó một tiếng hô:

- Thu!

Bất ngờ chiếc xe biến hình. Mấy thanh gỗ gập qua gập lại sau đó cứ như bóng xì hơi biến thành một cái thẻ bài mỏng lét. Nó bay lên hút lấy con Sa Mạn thú rồi rơi vào tay Mã Phỉ La. Lão giải thích:

- Ở Vạn Lý Phường có thú cưỡi riêng mà các thương đoàn cho thuê. Chúng được huấn luyện kỹ lưỡng cho việc chở người đi trong đó. Thú cưỡi từ bên ngoài hoàn toàn bị cấm.

Cánh cổng này trông cổ kính và đồ sộ. Quanh thân nó ẩn hiện đủ loại phù văn được người khắc lên. Trông không có gì quá nổi bật. Thậm chí là không có cái màn ánh sáng truyền tống không gian như hắn nghĩ. Chỉ có một nhóm thủ vệ đứng ngoài. Thấy Mã Phỉ La, mấy thủ vệ đó chỉ phất tay cho lão đi qua.

Thế nhưng khi đến gần cánh cổng mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ. Như là ngày hạ chỉ tích tắc chuyển qua ngày đông. Tuy không thể tả ra thành lời nhưng có thể gói gọn trong mấy câu, bị người lôi qua thế giới khác.

Đúng như cảm giác đang đứng đó tự nhiên bị người túm lấy lôi qua chổ khác cách hắn cực kỳ xa nhưng cảnh vật trước mắt thì vẫn thế. Nhìn biểu tình trong chớp mắt đó của Đại Cẩu, Mã Phỉ La cười to:

- Cảm giác thú vị phải không Thiếu Phong Chủ? Ha ha! Vài lần rồi ngài sẽ quen!

Vừa bước vào Vạn Lý Phường, cảnh sắc bỗng dưng khác hẳn. Bên ngoài là một bầu trời sao giữa biển cát mênh mông. Nhưng trong Vạn Lý Phường lại chẳng thấy sao đâu nữa. Thay vào đó là hằng hà sa số ánh đèn sáng rực đã đoạt đi vẻ lung linh của bầu trời. Nền trời giờ này chỉ còn lại một màu u ám. Đêm nay trăng lên muộn, cũng không biết khi đó nó có đoạt lại được hào quang của mình hay không.

Chợt lại thấy Mã Phỉ La nói:

- Nơi này thực sự nằm ở đâu không ai biết. Nghe đồn nó hoàn toàn tách biệt khỏi nhân gian. Nhưng cảnh sắc ngày và đêm thì lại giống hệt với thế giới bên ngoài. Xưa nay chuyện này vẫn là bí ẩn! Thuộc hạ có kinh doanh một khách điếm nho nhỏ ở trong Vạn Lý Phường. Đêm nay mời Thiếu Phong Chủ đến đó ở tạm. Nơi này gọi là Thiếu Phong Chủ không tiện. Hay thuộc hạ đổi cách xưng hô thành Thiếu Gia được không?

Đại Cẩu còn đang ngơ người chợt vô thức gật đầu.

- Cứ nghe theo Mã lão đi!

Mã Phỉ La cười:

- Với lại bộ y phục này…

Lão nói lại ngập ngừng, sau cùng khó chịu quá nên tiến tới chỉnh lại cái vạt áo bị lệch của Đại Cẩu mới tạm vừa lòng. Bộ này lão lựa gấp gáp, cũng không tính là chuẩn với dáng người hắn, cho nên mặc một hồi nó lại méo xệch. Lão không nói nhiều liền kéo Đại Cẩu đi. Chỗ đến tiếp theo lão đã định rồi.

Dù bước qua cánh cổng nhưng ở đây mới chỉ là khu rìa ngoài của Vạn Lý Phường. Nơi này đặc biệt ở chỗ vào thì dễ nhưng ra lại bị kiểm soát. Muốn đi ra phải mất mười kim tệ.

Bên ngoài có một khu đăng ký, chỉ có một vài nhân viên đang soi kỹ khuôn mặt của một người đến đăng ký. Sau cùng thì cấp cho người đó một tấm thẻ bài.

Đến lượt hai người Đại Cẩu, Mã Phỉ La lấy tấm thẻ bài của mình ra, một người trung niên từ đằng sau cười nói.

- Mã Đại Gia lâu rồi không ghé bổn phủ! Lão hủ ta thật là nhớ ngài quá đấy!

Mã Phỉ La không vui nổi:

- Mỗi lần ta ghé người đều ăn đủ mười đồng không bớt! Bộ lão già người nghĩ ta nhiều tiền thế sao?

Lão già kia phá cười, cũng không lấy câu đó để trong lòng. Lão nhìn Đại Cẩu nói:

- Vị tiểu huynh đệ đây là lần đầu đến Vạn Lý Phường nhỉ?

Rồi lão phất tay.

- Đã là người quen của Mã Đại Gia, hôm nay miễn phí làm thẻ bài thân phận cho vị tiểu huynh đệ đây một lần.

Nói rồi lão cũng không buồn để ý đến Mã Phỉ La, lão phất tay đã có người tiến đến giúp hắn làm thẻ.

Một người bắt đầu cầm tay hắn lăn từng ngón qua một quang cầu. Mỗi lần lăn ngón tay qua, quang cầu lại ánh lên lam quang. Đủ mười ngón, quả cầu chớp lên một lần rồi mới trở về bình thường.

Lão già vỗ tay nói:

- Tốt! Dấu vân tay hoàn toàn mới! Vị tiểu huynh đệ đúng là chưa từng đến Vạn Lý Phường! Vô cùng hân hạnh! Xin hỏi quý danh tiểu huynh đệ là gì?

- Đường Hoa!

- Tốt! Tiểu huynh đệ vui lòng để lão hủ khắc họa hình dạng khuôn mặt lên thẻ bài!

Nói rồi những người kia bắt đầu xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt của hắn. Tiếp theo lại lấy một quang cầu ra. Quang cầu phát ra ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn. Chẳng mấy chốc, một đoàn quang mang từ đó truyền qua thẻ bài. Thẻ bài hiện lên mấy chữ: Vân Môn - Đường Hoa.

Lão già đưa thẻ bài này cho Đại Cẩu sau đó nói:

- Có ba điều ta xin nói để tiểu huynh đệ lưu ý. Thứ nhất, Vạn Lý Phường cấm tranh đấu và giết người. Nếu xảy ra sự việc như vậy, chúng ta sẽ nghiêm trị. Thứ hai, mọi quy tắc trong Vạn Lý Phường đều có trong thẻ bài này. Quy tắc đó là ranh giới cực hạn của Vạn Lý Phường chúng ta. Ta cảnh cáo tiểu huynh đệ, dù ta không biết gia thế của ngươi như thế nào, nhưng nếu huynh đệ ngươi vượt qua ranh giới đó thì đừng nên trách chúng ta. Một khi bị chúng ta phong sát, trừ khi ngươi đầu thai lại bằng không ta cam đoan ngươi không thể bước chân vào đây được lần thứ hai. Cho dù là người dùng mọi thủ đoạn gì đi nữa đều vô dụng với chúng ta. Thứ ba, tấm thẻ bài này cho phép người trở lại qua Vân Môn với giá mười kim tệ. Nhưng với bất kỳ cửa nào khác trên đại lục này người sẽ mất hai mươi kim tệ. Và nếu ngươi muốn đi thông đại lục khác, cái đó phải bỏ ra một ngàn kim tệ. Nhưng dù có tiền thì ngươi muốn đi thông đại lục cũng không phải là việc dễ.

Đại Cẩu gật đầu lia lịa. Lão già cười thỏa mãn rồi đưa thẻ bài cho hắn.

Mã Phỉ La lại tiếp tục dẫn đường cho Đại Cẩu. Đằng sau nơi đăng ký đó mới chính thức đến Vạn Lý Phường. Bước qua một cánh cổng, cảnh vật hoàn toàn hiện hữu trong mắt Đại Cẩu. Phía trước mắt hắn là một tòa phủ đệ vô cùng hùng vỹ. Tòa phủ đệ đó nằm trên một vách đá lớn. Phía dưới là vực sâu. Có một cây cầu từ chỗ hắn nối đến cổng phủ đệ này. Phía trước phủ đệ là một quảng trường lớn, hai bên quảng trường tọa lạc hàng chục gian nhà. Bên trên quảng trường đó, từng đoàn người xếp hàng chỉnh tề đang luyện võ. Cuối quảng trường là một đại môn lớn. Từ đó nhìn lên, đình các xếp lớp nối nhau nhìn đến hoa mắt. Mà từ quảng trường đó có một bậc thang đi xuống dưới vực sâu.

Mã Phỉ La chỉ lối đó nói:

- Đó là lối xuống Vạn Lý Phường. Tòa phủ đệ kia là biệt phủ của Hạc Vân Môn, do Đại trưởng lão quản lý. Kia là đệ tử của bọn hắn. Nơi nay do Hạc Vân Môn quản lý nên ở đây bọn hắn toàn quyền. Xuống dưới kia thì sẽ do vệ đội của Vạn Lý Phường quản hạt. Nơi này do một liên minh gọi là Liên Minh Giả Kim Thế Gia thành lập. Tổng cộng bảy mươi hai nhà. Hạc Vân Môn là của người Hạc Vân Gia. Ở đây địa vị của Giả Kim Sư là cao nhất.

Đại Cẩu phải “ồ” lên một tiếng. Lần đầu tiên hắn nghe đến danh xưng Giả Kim Sư. Cũng chưa mường tượng đến chức nghiệp này như thế nào.

Mã Phỉ La nói:

- Trời đã tối rồi! Hiện tại thuộc hạ đưa Thiếu gia đi mua đồ trước!

Nói rồi y gấp gáp kéo hắn đi ngang qua quảng trường xuống dưới phố.

Thật không thể không nói, từ trên quảng trường xuống dưới phải đến hơn vạn bậc thang. Mã Phỉ La thân hình u núc, một mình lão đã chiếm hết nửa đường đi. Vậy mà công phu không tệ, một nhịp chân lão đã nhảy xuống hơn chục bậc. Lại tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát, nào giống vẻ bề ngoài của thân hình lão. Đại Cẩu chạy theo sau đến hụt hơi. Chỉ hơn nữa canh giờ, cả hai đã xuống đến con phố. Từ trên cao nhìn xuống, Vạn Lý Phường nằm giữa hai vách đá dựng đứng cao ngàn trượng. Hai vách đá này chạy dài đến vạn lý, trên hẹp dưới rộng tạo thành hình cái phễu. Tổng cộng chia thành bảy mươi hai khu.

Một con số kinh khủng!

Xưa nay chưa từng có ai vượt qua được vách đã kia để xem bên ngoài có gì. Không ai biết tại sao! Dù là người của Liên minh Giả Kim cũng vậy.

Vạn Lý Phường nằm dưới chân vách đá, đủ loại kiến trúc đình đài phong cách cổ kính, dưới ánh đèn sáng… Thật không biết sao để tả! Rất là đẹp!

Mã Phỉ La nhảy xuống đến bậc thang cuối cùng đã kéo Đại Cẩu đi. Hai người đến trước một tiệm nhỏ ngay cạnh đó thuê hai con thú cưỡi. Loại thú này chỉ cỡ một con trâu nhỏ, thân hình nó thô ráp, có màu vàng nhạt. Trên lưng mọc vảy giáp, thuộc giống loài như Tê Tê. Trên lưng nó đã có sẵn một cái yên. Hai người vừa ngồi lên lão Mã Phỉ La đã nói tên một địa điểm cho lão chủ. Lão ta nghe liền lấy một cái huyên thổi lên theo một nhịp điệu kỳ lạ. Lập tức hai con thú cưỡi hú lên rồi chạy đi rất nhanh. Băng qua mấy con phố dài hai người đã đến nơi Mã Phỉ La muốn.

Nơi này là một cửa hiệu may y phục. Đại Cẩu không cần hỏi cũng biết thứ đầu tiên Mã Phỉ La mua là gì.

Mã Lão Đẩy cửa bước vào cười nói với một vị phu nhân. Xong tay chỉ chỉ qua Đại Cẩu. Vị phu nhân đó cười híp mắt giơ ngón tay cam đoan với lão. Rồi hai người đi qua bên cạnh hắn. Mã Phỉ La giới thiệu:

- Thiếu gia! Đây là Tô Phu Nhân! Thợ may y phục tuyệt nhất Vân Môn! Phu nhân sẽ đich thân may y phục cho Thiếu Gia! Ngài cứ lựa mấy mẫu đẹp đẹp! May nhiều một chút, chi phí do thuộc hạ lo.

Nói rồi lão cười khà khà chắp tay với Tô Phu Nhân.

- Xin phó thác cho phu nhân! Lão hủ đi lo chút công chuyện!

Tô Phu Nhân cười nói:

- Mã Gia yên tâm!

Mã Phỉ La cũng không khách khí nữa, lão chào tạm biệt hắn rồi rời đi. Trước khi đi còn mượn quyển trục thông báo nhập học của Đại Cẩu.

Tô Phu Nhân nhìn thì chỉ hơn ba mươi, khuôn mặt tuyệt mỹ không thể chê. Nàng trang điểm cũng đơn giản, ăn vận không quá cầu kỳ. Tuy vậy mỗi động tác của nàng không kém phần quý phái. Nàng lấy một sợi dây bắt đầu do cho hắn.

Hắn mới mười hai tuổi thân cao ba thước rưỡi. Đã cao tới cằm Tô Phu Nhân. Nàng nghe hắn cần may đồng phục của Thiên Ân học viện thì sửng sốt.

- Ồ! Đường công tử mới mười hai tuổi sao? Thật bất ngờ!

Đại Cẩu chỉ biết gãi đầu cười. Hắn cũng chẳng biết tại sao, có lẽ năm tháng làm trong các đoàn mạo hiểm đã giúp hắn… cao hơn!

Sau khi đo xong, lại nghe hắn được tuyển vào hệ tổng hợp, Tô Phu Nhân mới chỉ cho hắn bộ đồng phục mẫu.

Toàn bộ đồng phục của học viện mang màu chủ đạo là màu đen gồm áo ngoài và quần. Riêng với phân hệ của hắn thì áo trong sẽ có màu trắng.

Tô Phu Nhân bảo hắn:

- Mã Gia chúa ghét người ăn mặc lôi thôi. Ta nhìn qua chắc bộ này do lão chọn cho Công tử. Nhìn là đoán được lão vẫn chưa vừa lòng. Với lại…

Tô Phu Nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt. Ánh mắt này giống y đúc Mã Phỉ La, trong đó đều chứa một nét khó chịu với cái bộ dáng lôi thôi của hắn. Nàng vỗ vỗ tay, ngay lập tức có hai thiếu nữ đi ra. Hai nàng cúi người chào:

- Phu Nhân! Công Tử!

Tô Phu Nhân nói luôn:

- Hai người hầu hạ Công tử tắm! Chăm sóc lại nhan sắc của Công tử thật tốt! Chút xíu nữa đừng làm Mã Gia thất vọng.

- Vâng!

- Vâng!

Cả hai thiếu nữ đồng thanh, Đại Cẩu còn chưa kịp hiểu đã bị hai nàng kéo đi.