Đồ cúng đã dọn lên xong, Tử Dương bá bày lên bàn cúng trước sân một thanh kiếm bạc, một sợi dây thừng dệt bằng tơ vàng, một bộ đạo bào màu hổ phách. Ngoài ra còn có một vài thứ kỳ quái mà Đại Cẩu nhìn không hiểu. Thứ ấy giống như lưỡi dao, nhìn có vẻ làm từ sừng. Một cái trông như là chuỗi hạt. Một cái thì nhìn như nắm sỏi. Sau đó Tử Dương bá lấy một cái vòng tay bạc, bên trên khắc nhiều ký hiệu kỳ bí mà Đại Cẩu không hiểu.
Tử Dương bá nói:
- Đây là lần đầu tiên của con, cho nên con hãy đeo cái này vào. Luôn nhớ phải giữ cho tâm ổn định không xao động.
Đại Cẩu vô thức gật gật đầu. Lại thấy Tử Dương bá đem ra một cái hộp. Bên trong đó có một cái mặt nạ. Mặt nạ cũng bằng bạc, thiết kế tinh xảo. Trên mi tâm đính một viên ngọc bảo màu đỏ. Tử Dương bá nói.
- Con người có bốn điểm yếu. Một là ở tim, hai là sau gáy, ba là lòng bàn tay và lòng bàn chân, bốn là mi tâm. Trong đó mi tâm là huyệt đạo chết người. Người chưa có chân linh dễ dàng bị xâm chiếm. Cho nên khi đeo mặt nạ này con sẽ che được điểm yếu đó.
Đại Cẩu lại vô thức cầm lấy cái mặt nạ.
Tử Dương bá bày ra án hương, sau đó thắp ba cây nhang rồi nói tiếp.
- Thế gian có Tinh, Khí và Thần. Thần bị chi phối bởi lục đạo. Mê huyễn trong lục đạo là đáng sợ nhất. Thứ con nhìn thấy chưa chắc đúng. Thứ con nghe thấy chưa chắc đúng. Mà thứ con ngửi thấy cũng vậy. Cảm nhận của con, ý cảnh trong tâm thần con, tất cả chỉ là hư ảo nếu con rơi vào mê huyễn. Cho nên ta dặn con, con phải nhớ. Cảm giác chân thật nhất là khi con đoạn tuyệt tất cả, dùng tâm thần phá mê trận. Thế gian này con nhìn thấy chính là do bốn thế giới trùng điệp lại mà tạo thành. Nhìn những gì ta làm!
Đại Cẩu sửng sốt, lại nghe Tử Dương nói.
- Tứ Đại giới bao gồm Linh Giới, Nguyên Giới, U Minh Giới và Pháp Giới. Gọi chung là Tứ Đại. Hôm nay ta dùng án hương này câu thông cùng U Minh Giới, xin thỉnh Chúng Thần trong U Minh ban cho lực lượng. Ta nguyện dùng lực lượng này tống khứ ác linh quy nguyên bổn giới. Thỉnh nguyện chư thần chứng giám.
Nói rồi Tử Dương bá vung tay vẽ ra một đạo thủ ấn kỳ quặc. Bất chợt thủ ấn đó bừng sáng kim quang. Tử Dương bá đánh thủ ẩn ra, kim quang tràn ra nhập vào thanh kiếm bạc. Sau đó lại thêm một thủ ấn. Dần dần cả án hương đều tràn ngập kim quang.
- Lực lượng U Minh là do Quỷ U dẫn đường. Để đền đáp ân tình này, ta nguyện cung phụng mâm cơm thịnh soạn. Kính mong chư Quỷ tứ phương hoan hỷ thịnh yến!
Vừa nói, Tử Dương bá đánh ra mấy pháp quyết, bất chợt không khí trở nên âm u. Gió lạnh thổi qua là Đại Cẩu nổi da gà. Thức ăn trên bàn đang còn nóng hổi nghi ngút khói bỗng lạnh tanh. Sau đó teo tóp lại như đồ để qua ngày. Cho đến khi cả mâm cơm thịnh soạn khô quắt lại một cách đáng sợ rồi hóa thành tro.
Đại Câu mơ hồ run lẩy bẩy, miệng lắp bắp mấy chữ "ghê quá".
Cuồng phong quét qua một lát đã yên tĩnh trở lại. Bây giờ trước mặt hai người chỉ còn lại một cái bàn bát dĩa phủ đầy bụi.
Tử Dương bá làm như không có chuyện gì, chỉ đưa tay gom lại mớ đồ đang lấp lánh quang mang trên bàn.
Đại Cẩu lắp bắp.
- Bá! Đây… Đây là sao?
Tử Dương bá chỉ cười cười vỗ vai hắn nói:
- Từ từ rồi con sẽ quen! Đêm nay cửa Âm Dương hoán đổi, là lúc thích hợp trục xuất Ác linh gây hoạ
Đại Cẩu nín thin. Chợt hắn nhớ ra một vấn đề.
- Bà mẹ nó! Đêm nay là… là đi bắt ma thật! Thật có ma trên đời này sao?
Hôm nay đã gần cuối tháng bảy, quá nửa đêm mới thấy trăng lên. Ánh trăng mờ ảo không che đi được khuôn mặt méo xệch của Đại Cẩu. Hắn không nghĩ tới Tử Dương bá lại có bản lãnh bậc này. Chờ khi hắn thấy nơi Tử Dương bá dẫn hắn đến bản thân hắn lại khóc không ra nước mắt.
- Đây chẳng phải đường đến Tử Y Lâu hay sao?
Tử Dương bá híp mắt cười bí hiểm.
- Con cũng biết chốn ăn chơi này sao?
Đại Cẩu lắc đầu chối biến. Tử Dương bá vẫn chỉ cười. Đại Cẩu chợt hỏi:
- Bá không dẫn tỷ tỷ đi! Sao lại dẫn con đi làm gì? Con… con sợ ma!
- Tỷ con á! Hôm nay tỷ con tạm thời không đi được!
Đại Cẩu nghẹn uất nói:
- Tại sao chứ?
Tử Dương bá cười nói:
- Tỷ con hôm nay tới mùa dâu! Con gái lớn rồi! Hay thế lắm!
Đại Cẩu nghệt mặt ra:
- Mùa dâu? Nhà mình làm gì có trồng dâu?
- Ha ha! Lớn rồi con sẽ hiểu!
Tử Dương bá cười to đi vào khu phế tích. Đại Cẩu ôm theo một mớ nghi hoặc đi cùng vào. Trước khi đến đây hắn đã đeo một mớ trang bị trên người. Cái mặt nạ và vòng tay kia không nói. Chân còn phải đeo thêm hai cái lắc chuông bạc. Thanh kiếm bạc giắt sau lưng. Bộ đạo bào thì Tử Dương bá đã khoác vào rồi.
- Tí nữa con phải nhớ lấy! Nếu có cơ hội trực tiếp đâm một kiếm vào mi tâm Ác linh. Như vậy mới định được nó, bằng không nó sẽ đánh con ra bã. Trí thông minh của Ác linh rất cao, nhưng điểm trí mạng của nó là cơ thể chỉ đi vay mượn, không linh hoạt. Con phải nhanh tay đâm kiếm vào mi tâm để định hồn nó lại. Thành bại là ở lúc này!
Đại Cẩu một bên như vịt nghe sấm. Hắn chỉ hỏi:
- Đang yên đang lành sao bá lại kéo con đi?
Tử Dương bá trừng mắt nhìn.
- Nãy giờ con có nghe những gì ta nói không?
Chỉ thấy Đại Cẩu giương con mắt nhìn. Trông hắn oan ức đến tội nghiệp làm Tử Dương bá thở dài. Chẳng còn cách nào y đành xua xua tay.
- Bá cũng chẳng muốn! Tại tỷ tỷ con… Ài! Thôi nay là cơ hội hiếm gặp! Người ta đã đến nhờ ta cũng đành xuất thủ một lần. Lần này mà để Ác linh đó trốn được thì xui xẻo nhiều. Con cứ cố gắng giúp ta đi… ta sẽ… Ờ! Sẽ làm sao nhỉ?
Tử Dương bá quay qua định thuyết phục Đại Cẩu thì thấy một cái vẻ quyết tâm trên mặt hắn, tựa hồ không nghe lão nói gì. Ánh mắt lão trở nên kỳ quặc. Đại Cẩu lại như thông suốt, hắn chợt hỏi:
- Bá bắt ma giùm cho người của Tử Y Lâu hay sao?
- À À! Cái này… La gia bên khu Trung tâm tới nhờ ta cứu con trai hắn. Theo đám người kể lại thì hắn từ Tử Y Lâu trở về liền tâm thần bất định, nửa ngày sau là nằm mê man không tỉnh lại được. Ta đến xem thấy hồn phách hắn bị tổn thương. Cái này là dấu hiệu của Ác linh gặm nhấm linh hồn hắn đã một thời gian dài. Nay quá sức chịu đựng rồi nên tâm thần sụp đổ. Ta đoán Ác linh này tồn tại trong Tử Y Lâu. Phải đem nó trục xuất, như vậy mới làm cho năng lượng tà ác trong tâm thần tên tiểu tử La gia tán đi. Từ đó dùng dược vật bồi dưỡng lại.
Đại Cẩu gật gù. Cơ mà chỉ đọng lại trong đầu hắn mấy chữ "Ác linh trong Tử Y Lâu". Hắn lẩm nhẩm:
- Hy vọng Ác linh đó không phải là Hoa Ma Ma kia đi! Bằng không ta khóc không ra! Mang danh hái hoa đạo tặc mà lần đầu thì nhìn đứa ngực lép, lần thứ hai lại trúng một con ma. Bà mẹ nó! Đường Thiếu Hoa ta không xui xẻo thế chứ? Ài!
Thấy hắn thở dài, mặt mày trầm trọng như người từng trải, Tử Dương bá thoáng yên tâm hơn. Đứa hài tử này giống người trưởng thành rồi!
Lão nói:
- Không biết Ác linh này có cấp bậc nào? Tu vi càng cao, khả năng sẽ có Cương thi cấp cao thủ hộ. Cho nên dùng Ma La Phiến này đâm vào mi tâm nó, sẽ giết được cương thi.
Nói rồi Tử Dương bá móc ra cái miếng giống như lưỡi dao bằng sừng đưa cho hắn.
- Đây là Ma La Phiến sao? Còn bá? Bá đưa cho con cái này rồi...
Tử Dương đáp lời:
- Ta tự có phương pháp khắc chế cương thi. Nhớ đừng để nó cắn phải, không lại khó chữa!
Lão móc ra mấy lá bùa, bắt đầu cắn ngón tay điểm lên mấy chấm đỏ.
Đại Cẩu gật gù.
- Cương thi trông như thế nào vậy bá? Nó chạy có nhanh không?
Tử Dương nói:
- Tùy loại! Có nhanh có chậm. Trông thì như xác sống thôi!
Đại Cẩu lại gật gù.
- Thế chắc là không chạy lại mình rồi!
Nói đi nói lại thì Đại Cẩu khá rành khu này. Hắn nhìn hướng của Tử Y Lâu liền biết nơi đó chuẩn bị mở ra rồi. Đám công tử thế gia tuy ngông nghênh nhưng chẳng tên nào dám ngang nhiên đi đến nơi này. Dù sao nếu để cho gia tộc biết thì chuyện sau đó chẳng hay ho gì. Thế nên bọn hắn thường thuê một cái kiệu, khi đến sẽ khiêng thẳng vào trong.
Ở rìa ngoài khu phế tích luôn tồn tại những khu phố hoang vắng. Khu phố này cũng như vậy. Đi dọc con phố tối tăm này sẽ thấy một đại môn trang hoàng nguy nga ở đằng cuối. Bên trên treo biển có hai chữ Tử Y. Đêm khuya tới sẽ có một đám gia nhân đi thắp từng cái đèn lồng bên ngoài.
Hai lần trước Đại Cẩu phát hiện một lỗ hổng, hắn lén theo lỗ hổng đó đi qua nên vào được hậu viện. Lần vừa rồi trốn bà nương kia chắc đã để lộ chỗ hổng đó. Bữa sau hắn đi tìm lại đã không thấy nữa.
Những phường buôn bán bất chính như Tử Y lâu luôn có thủ đoạn che mắt người khác. Cho nên nơi đại môn này chưa chắc đã là đại môn thật. Có thể chỉ là một truyền tống nho nhỏ.
Tử Dương đứng từ xa nhìn, cũng không kinh động đám gia nhân kia. Lão lấy một cái sa bàn ra để bắt đầu tính toán. Lão vừa đi vừa tính, cứ như vậy hai người đi càng lúc càng xa.
Dần dà hai người bất tri bất giác đã đến một khu đồng hoang vắng. Cảnh tượng đang bắt đầu thay đổi. Gió thổi lành lạnh làm Đại Cẩu run người.
- Nơi này… Sao lại kỳ lạ thế nhỉ? Đây rồi!
Đại Cẩu giật mình rón rén đi sau Tử Dương, một chút vọng động cũng không có. Chợt nghe Tử Dương hô lên làm hắn thoáng giật mình. Phía trước y có một cái huyệt động nhỏ âm u, còn nghe thoang thoảng tiếng vo vo như có ruồi nhặng bay. Tử Dương thấp giọng nói với hắn.
- Những gì ta dặn con nhớ chưa?
- Con nhớ rồi! Mà sao vậy bá bá?
- Con cứ đi qua huyệt động này! Tùy cơ mà hành sự nha!
Đại Cẩu ngơ ngác:
- Trong đó có cái gì đáng sợ không bá bá! Mà bá đi trước đi! Con sợ!
Từ Dương cười nham hiểm:
- Nơi này chỉ có mình con đi được thôi!
- Ơ!
Đại Cẩu còn chưa kịp hiểu, toàn thân đã bị một cỗ lực lượng bao lấy làm hắn rùng mình. Tử Dương nói thầm với hắn.
- Con nhớ lời ta! Nơi này là lối vào tổ của Ác linh. Bên trong có gì thì ta cũng không biết. Những thứ ta đưa cho con đều có hữu dụng nhất định. Khi nào con thoát ra ngoài được ta sẽ tiếp ứng. Hiện tại ta chỉ có thể cố gắng áp chế để nó không phát hiện ra ta, bằng không nó dời tổ đi muốn tìm lại sẽ rất khó. Ác linh ăn chính là linh hồn người sống nhưng nó sẽ không ăn một lúc. Nó sẽ rút linh hồn người sống ra rồi ếm vào những hình nhân. Nếu bên trong đó con gặp hình nhân như vậy hãy chém bể nó sau đó dùng cái chuỗi hạt này thu lấy linh hồn bay ra. Chỉ cần để cái chuỗi hạt lại gần là được. Tổ của Ác linh không nằm ở thế gian mà nó ăn sâu vào U Minh, cho nên cũng không thể giết được nó. Nếu con có cơ hội đâm nó một kiếm, lực lượng của U Minh ban cho chúng ta sẽ kéo nó về sâu trong U Minh, như vậy là được. Ác linh công kích chính là đánh vào linh hồn. Cái mặt nạ này sẽ chắn cho con. Còn nữa, con cột sợi dây này quanh hông, nếu con làm xong việc hoặc lúc nguy khốn thì đọc pháp quyết Na Di ba lần, ta sẽ đưa con trở về.
Nói rồi Tử Dương lấy sợi dây thừng dệt bằng tơ vàng cùng cái chuỗi hạt đưa cho hắn.
- Đừng sợ! Ta sẽ áp trận cho con!
- Nhưng con… con làm sao được! Chuyện này xưa giờ con có...
- Đừng nói chút chuyện nhỏ này con không làm được. Bản lãnh tên dê già Bạch Lân đó dạy con chẳng nhẽ lại có vài câu vô dụng này sao?
Đại Cẩu đơ người.
- Sao… Sao bá biết?
- Nói thừa! Chuyện này con làm tốt sẽ có một hồi tạo hóa. Còn thất bại thì không sao! Không bứt dây động rừng làm kinh động con Ác linh đó là được. Sau này ta còn thời gian đối phó nó.
- Nhưng bá! Cái huyệt động này là gì?
- Con biêt thuồng luồng săn mồi thế nào không?
- Có! Là núp trong hang chờ… chờ… chờ… Bà mẹ nó!
Hắn còn chưa nói xong đã bị Tử Dương đá rơi xuống huyệt động. Ba chữ cuối cùng vang vọng đầy u uất làm Tư Dương nhịn không được cười sảng khoái.
- Cẩu nhi à Cẩu nhi! Ngươi đừng trách bá phụ ngươi nhé! Nếu không phải tỷ tỷ ngươi tới ngày rụng dâu kẻ làm bá phụ ta cũng chẳng thích hành hạ ngươi thế này đâu! Ha ha ha! Bạch Lân à! Hy vọng đệ tử của của tên dê già người ra hồn tí! Bằng không ta lại phải mệt mỏi một chuyến rồi!
Trong không gian đầy mê mị, Đại Cẩu rơi mãi, rơi mãi. Cùng với một luồng âm thanh ghê người làm đầu óc hắn mê muội. Cứ như vậy, không biết hắn rơi đã bao nhiêu lâu. Cho đến khi toàn thân hắn cảm nhận được thứ gì đó đang đỡ lấy hắn. Từ từ kéo hắn rơi chậm lại. Và rồi hắn cảm thấy toàn thân mình ướt sũng. Chẳng biết từ khi nào hắn đã chìm trong nước. Cảm giác khó chịu khiến hắn chới với cố vùng vẫy. Nhưng càng vùng vẫy thì lại có thứ gì đó cố gắng kéo hắn xuống. Cho đến khi sức kéo đó đột ngột mất đi, Đại Cẩu bật người dậy rồi ho sặc sụa. Qua thật lâu hắn mới có thể bình tĩnh lại. Không gian quanh hắn bây giờ đã lạnh lẽo bốc lên một mùi ẩm mốc gay gay. Hai bàn tay thì chống trên một thứ nhớp nháp, hắn vô thức đưa tay lên thì một cảm giác tanh tưởi xộc vào trong mũi. Gần đó còn nghe tiếng vo vo kỳ lạ.
Không gian bốn bề có gió thổi qua mang theo tiếng u u đáng sợ cùng tiếng lá cây cạ vào nhau sàn sạt.
Cái thứ nước dơ mang theo bùn đất rủ xuống khóe mắt. Đại Cẩu cố dụi thật lâu mới có thể nheo mắt để nhìn. Cảnh vật xung quanh bây giờ chỉ có chút ánh sáng u quang nhàn nhạt như làn khói. Qua đó hắn nhìn thấy những thân cây to nhỏ đứng cạnh nhau kéo dài đến vô tận. Bốn phía đều như thế! Gió thổi qua khiến mấy chiếc lá khô rơi phủ lên một tầng bí ẩn.
Đại Cẩu giờ này đang nằm trong một vũng bùn. Mà khi bình tâm trở lại, ánh mắt hắn vừa thu lại thì giật mình hoảng sợ bật nhảy lên. Trước mắt hắn có một đám ruồi đen to như đầu ngón tay đang bay. Tiếng vo vo phát ra từ đây. Mà phía dưới bọn chúng là một cái bóng đen nằm úp xuống bùn. Đại Cẩu vừa hít một hơi, mùi thối từ đó xộc đến khiến hắn kho khan một tiếng đến sắp nôn. Hắn vùng dậy nhảy lên mô đất cao gần đó.
Nơi quỷ dị này quá tối, Đại Cẩu nheo mắt nhìn mới thấy được một lối đi đã mòn. Hắn cố chồm người dậy đi theo lối đó. Cho đến khi hắn chạm được tay vào một thân cây. Lúc này mới thả người ngồi bệt xuống dưới.
Chưa gì đã thấy người mệt lả, hơi thở cũng khó nhọc hắt ra. Hắn giật mình choáng váng.
"Sao lại thế được?"
Một ý nghĩ thoáng qua như vậy khiến hắn biết mình gặp vấn đề gì rồi! Dù gì hắn cũng có chút tu luyện, không nhiều thì ít cũng có thể một hơi chạy được chục dặm.
Cố kiềm chế lại, Đại Cẩu lại rướn người bò đi theo lối mòn. Bây giờ hắn chỉ có một hy vọng. Biết đâu theo lối mòn sẽ thấy đường ra.
Bò đi như vậy, nền đất từ ướt át bầy nhầy bắt đầu có một ít cỏ. Sau đó là những tảng đá nhỏ. Dần dần nhiều hơn những cành cây mục nát bị lá cây phủ lên. Những thân cây trước mắt hắn cũng dày hơn. Lá cây khô theo bước chân hắn bị đá ra bay thành một vạt. Lúc này mới lộ ra dưới những lá cây đó là bóng dáng của những thứ đáng lẽ không nên ở nơi này.
Đầu tiên Đại Cẩu thấy một chiếc giày đã mục nát. Sau đó hắn thấy một cái giỏ tre chìm trong đất. Và rồi đi tới một lúc nữa hắn thấy một cái bọc treo trước mặt, trên bọc đó thò ra hay cánh tay khô quắc.
Đại Cẩu rùng mình đứng chết lặng. Chẳng biết sao hắn buộc miệng chửi một tiếng.
Hắn vội vàng luồn người qua rồi cố chạy thật nhanh. Nhưng có lẽ đây là chuyện điên rồ, hắn vấp vào cành cây rồi té xuống đất. Lá cây lại bay lên phủ xuống một ụ đất gần đó. Là một ụ đất mới, có thứ gì đó đã đùn đất lên che đi mấy mảnh vải. Bên dưới mảnh vải bị lộ ra lại là một cánh tay trắng hếu. Đại Cẩu giật mình hét toáng lên. Hắn vội nhảy qua nép mình vào thân cây gần đấy. Sau đó mới đưa mắt nhìn quanh chân mình. Hên rằng ụ đất ấy chỉ có một cái.
Lối mòn bây giờ lại chẻ làm hai. Một cái nghiễm nhiên có thêm một thân cây mục bắt qua vũng lầy như cây cầu. Lối ấy xuôi thẳng qua triền dốc. Chỗ còn lại chạy qua một đầm lầy.
Cảm giác kinh tởm lại nổi lên, Đại Cẩu quyết định xuôi theo triền dốc.
Hắn bám mình theo thân cây chẳng mấy chốc lại thấy một cái bọc như vừa nãy. Lần này là sáu cánh tay thò ra.
"Cái nơi đầy dẫy chết chóc này là đâu chứ?"
Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng đáng sợ. Chợt hắn nhớ ra!
U Minh Giới!
Lý nào lại thế?
Không dám suy nghĩ nhiều, Đại Cẩu lại luồn mình qua, sau đó cố để bản tâm mình không chú ý quá nhiều. Cứ như vậy chạy thật lâu. Có thấy gì cũng xem như là không khí. Ít ra mình bản thân chưa bị nguy hiểm gì.
Chợt từ đằng xa như có một bóng như con ma đang di chuyển. Đại Cẩu vội nhảy qua một thân cây rồi núp xuống.
Cái bóng ma đó càng lúc càng to dần. Cho đến khi lộ hẳn ra là một thân người vừa cao to vừa hôi thối. Đằng sau lưng hắn có gắn một cái rìu lớn. Tay hắn kéo theo một cái bọc. Chợt hắn dừng trước thân cây mục cách Đại Cẩu không xa. Một tay quạt phăng cái bọc hất lá cây bay lên. Một tay móc cái rìu gắn trên lưng xuống. Bên dưới đó lại là một cái xác người mới chết.
Hắn vung rìu lên chém xuống một phát chia cái xác làm hai. Sau đó cho vào cái bọc. Không có máu chảy nhưng Đại Cẩu lại phải cố để không nôn ra thành tiếng. Cảnh tượng ghê tởm đó kéo dài không lâu. Chỉ một chốc bóng người kia đã treo cái bọc lên rồi lặng lẽ rời đi.
Giờ này Đại Cẩu nôn ra một hơi rồi gục người xuống.
"Má ơi! Rốt cuộc đây là đâu chứ?"