Chương 7: Đại Cẩu

Bóng tối tan biến đi, ánh sáng của đất trời một lần nữa trở lại với Cổ Phong. Đôi mắt hắn ngân ngấn lệ. Chợt hắn hét toáng lên:

- Con bà nó! Hai lão già chết tiệt! Đợi đó! Cổ tiểu gia ta không lột hết đồ mấy người các ngươi rồi quăng ra chuồng heo, Cổ Tiểu gia ta không tính là Cổ tiểu gia! Bà mẹ nó!

Đã bị hố một ngàn lần mà lần thứ một ngàn lẻ một vẫn để bị lừa thì ta nói nó thật là nhục.

- Con bà nó!

Hắn lại quát thật to, hận không thể đem bực tức trong lòng mà xả hết ra ngoài.

- Mẹ nó! Ngươi quát cái gì?

Chợt bên tai hắn vang một tiếng hét. Sau tiếng hét đó, đầu Cổ Phong bị gõ một cái đau đến choáng váng. Hắn ôm đầu đưa mắt ngây ngốc nhìn. Trước mắt có một gã nam nhân đang nhìn hắn. Đó là một người có khuôn mặt dữ dằn nhưng trông thế nào cũng trông giống vẻ méo mó khó coi hơn.

- Mẹ nó! Ngươi điên cái gì lại đi hét to thế! Lỡ chọc bà nương kia tới thì Cẩu Ca ta chết chắc! Người muốn ăn đòn sao?

Hai mắt Cổ Phong vô thần ngơ ngác. Chợt từ đằng xa một bóng người hùng hục chạy đến. Kẻ đó quát, giọng đầy uất ức.

- Cẩu tặc tử! Ngươi muốn chết!

Kèm tiếng quát là một tiếng nổ đì đùng vang vọng.

- Mẹ nó! Bà nương la sát đó lại tới rồi!

Kẻ xưng Cẩu Ca một tay túm lấy Cổ Phong, một tay chụp lấy cái hộp lớn bên cạnh kẹp vào nách chạy trối chết.

Hắn vừa nhảy lên, chỗ hắn vừa ngồi liền phát nổ tạo ra một cái lỗ nhỏ.

Đùng!

Sau đó một bóng người yểu điệu đáp đến chỗ tảng đá bên cạnh. Nàng vừa khựng lại đã tức giận dẫm chân tức giận hét lên.

- Tên tặc tử chó chết! Đứng lại!

Cẩu Ca chân điểm lên mỏm đá, chỉ khẽ nhích chân đã bắn đến trăm thước. Chỉ hai, ba bước đã khuất dạng sau một con phố.

Chỉ tốn ba hơi thở thôi mà hắn đã chạy mất rồi!

Sau cùng hắn trốn đến một ngõ cụt mới thả Cổ Phong xuống. Mặt mày khó coi nhìn hắn.

- Nè! Tiểu tử ngươi đang yên đang lành làm sao lại trốn trong cái hủ đó. Con bà nó! Làm Cẩu Ca ta ôm mệt chết bà ngươi!

- Ngươi!

Cổ Phong tím tái mặt, chưa kịp nói đã thấy Cẩu Ca ngồi xuống tò mò lật qua lật lại cái hộp kia. Miệng cứ hô "Kỳ quái! Kỳ quái". Chợt hắn hét toáng lên rồi bật ra. Chỉ thấy cái hộp bật lên không trung. Cái hộp có thể chứa một đứa bé lại đang từ từ thu nhỏ bằng cỡ nắm tay rồi rơi xuống mặt đất phát ra tiếng leng keng.

Cẩu Ca mặt xám ngoét nhìn qua Cổ Phong rồi nhìn qua cái hộp nhỏ. Nhìn qua nhìn lại hai ba lần, miệng lắp bắp.

- Này… Này… Này… là sao?

Cổ Phong nãy giờ không hiểu chuyện cũng đứng đực người ra đó. Bởi hắn nhận ra bây giờ hắn chỉ như một đứa trẻ sáu tuổi.

"Từ vạn cổ, chẳng có ai sinh ra đã là tà. Tà tự rồi sẽ sinh, như tờ giấy trắng mãi có trắng được không?"

Vạn Liên Thành từ lâu đã nổi tiếng khắp Thánh Thiên Giới. Nơi này tọa lạc một tòa Thánh Điện cao lớn nhưng có phần đổ nát. Chính là nơi này đã đản sanh ra Thánh Chủ Hằng Thiên vào ba vạn năm trước.

Một tòa thành cổ kính nằm ở rìa ngoài của Đông Thổ phồn hoa.

Ấy vậy mà giữa vách núi sừng sững phía sau nơi Thánh Điện tọa lạc lại bị người chém ra một mảng rồi khắc lên mấy chữ ấy. Trải qua tuế nguyệt, biết bao năm nhưng ý sát phạt trong từng nét chữ vẫn toát ra khí thế kinh người. Chỉ cần người đến trước Điện dâng hương triều thánh đều bị những chữ này đập thẳng vào tâm trí. Trải qua thời gian như vậy, lâu dần người nơi đây đều lấy những chữ này bào chữa cho thói xấu của chính mình. Triều bái thánh nhân, học đạo tu tâm bây giờ đã không còn là chuyện thiêng thiêng mà người ta hằng tôn thờ nữa. Họ nói:

- Đạo của Thánh nhân chín phần cổ hủ, dù có là tờ giấy trắng không dính bùn nhơ thì cũng ố vàng theo thời gian!

Thế nên hàng năm dù có người triều bái, tòa Thánh Điện này lâu dần cũng đã không còn nhộn nhịp như xưa.

Ba vạn năm tuế nguyệt, thời thế đã thay đổi từ rất lâu rồi.

Về nguồn gốc của những chữ kia thì dân nơi đây không mấy ai biết rõ. Chỉ nhớ cách đây rất lâu rồi, khi mà đường lối tu luyện của tu sĩ sinh ra một phong trào cải cách mới, phá vỡ mọi quy tắc của Thánh Nhân đặt ra, nơi này đã bị người chém ra như thế. Những chữ này như để chứng minh Đạo Thánh Nhân đã lỗi thời.

Thánh Thiên Giáo không phải là không muốn xóa nó đi. Nhưng cơ bản là không thể xóa được. Lâu dần theo thời gian, Đạo Thánh Nhân lụi tàn, cũng chẳng còn ai muốn làm chuyện đó nữa. Những chữ này nghiễm nhiên trở thành chân lý sống của một bộ phận tu sĩ trong thế hệ mới. Như là ngày và đêm, có Thánh ắt có Tà. Chẳng hiểu từ khi nào chánh tà phân tranh chẳng còn là chuyện trọng đại nữa. Chẳng giống như xưa phải là một mất một còn. Ngày nay ai mạnh kẻ ấy chánh. Kẻ thua tức thành tà.

Suy cho cùng chỉ là lợi ích.

Dẫu vậy thế gian này vẫn không có kẻ nào đủ sức lật đổ được Đạo của Thánh nhân đã thâm căn cố đế từ mấy vạn năm. Cho nên ở vùng Đông Thổ vốn là cái nôi của Thánh Nhân vẫn tồn tại những tòa Thánh điện hùng vỹ. Nhất là Thánh Thành, nơi mà Thánh Nhân Chứng đạo.

Nhưng từ lâu người ta đã quên đi cái gốc của Thánh Nhân, nơi mà Ngài ấy sinh ra. Vì thế mà từ rất lâu rồi, chẳng có ai nhớ đến nơi này đã từng đản sinh ra Thánh Nhân của bọn họ. Họ chỉ nhớ đến nơi đây với tư cách là cửa tiếp giáp nối đến một cấm địa sinh mệnh khủng bố. Táng Thần Chi Địa!.

Hàng năm có đến ngàn vạn lượt người tham gia đoàn thám hiểm cùng nhau đến chinh phục cấm địa khủng bố này.

Ở một nơi hiu quạnh đã có phần đổ nát ở ngay rìa phế tích đó có hai đứa trẻ. Đứa lớn chỉ tầm mười hai, còn đứa nhỏ mới vừa lên sáu.

Đứa lớn gọi là Đại Cẩu. Sở dĩ có tên này bởi hắn bị người nhặt trong một cái ổ chó mới đẻ. Đại Cẩu trông cũng bình thường, nhiều năm lăn lộn đầu đường xó chợ nên trông quần áo hắn cũ nát, tóc tai bù xù. Tuy vậy hắn lại khá sạch sẽ. Hắn giơ ngón tay trước mặt Cổ Phong.

- Cái này là mấy ngón?

- Hai!

- Đúng rồi! Thế đây có mấy ngón?

Đại Cẩu giơ nguyên bàn tay ra hỏi, Cổ Phong lắc đầu ngao ngán.

- Năm chứ mấy nữa! Ngươi rảnh hơi à?

- Ồ! Chà chà! Còn nhỏ mà thông minh quá!

Đại Cẩu chặc lưỡi vỗ vỗ đầu hắn khen. Tự dưng mặt mày Cổ Phong đanh lại. Cổ Phong muốn đưa tay đấm hắn một cái nhưng chỉ chới với đã ngã úp mặt xuống đất.

Đại Cẩu không để ý gì nữa, chỉ chăm chú nghiên cứu cái hộp nhỏ. Nhìn thấy ấn ký con mắt trên hộp, Đại Cẩu nhịn không được nhấn nhấn mấy cái vẫn không có hiện tượng gì.

Sau cùng hắn bất lực thả cái hộp nhỏ vào trong ngực áo.

- Này! Cái đó là của ta!

Cổ Phong thấy vậy nhảy dựng lên, thân hình yếu ớt nhào tới đòi đoạt lấy cái tiểu hạp. Tuy vậy Đại Cẩu chỉ tiện chân đã gạt thằng nhỏ qua một bên. Sau rồi hắn bước ra khỏi ngõ cụt, mất dạng cuối một ngã rẽ. Cổ Phong ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì thì một lực hút kỳ bí cuốn hắn biến mất.

Trời thu trăng sáng chiếu sáng cả một khu phế tích đổ nát. Đại Cẩu điểm chân bắn qua một nhánh cây rồi đáp xuống một khu hoa viên còn tính là nguyên vẹn. Một bóng người đã đủng đỉnh nằm đó chờ hắn.

- Sao rồi?

Thấy hắn, bóng người đó chỉ nhàn nhạt hỏi. Đại Cẩu chỉ gãi gãi đầu ngồi xuống cách y khá xa. Miệng hề hề cười:

- Lão Cẩu! Ta chỉ đi dạo có một vòng à!

Bóng người bị gọi Lão Cẩu kia chỉ nhàn nhạt nói.

- Hừ! Ngươi nghĩ gì ta há chẳng biết! Ta dạy ngươi bộ Điểm Tinh Lưu Hoa ngươi đã xách nó đi rình Hoa Ma Ma tắm. Bây giờ ta dạy ngươi thêm bộ Ẩn Thiên Thuật ngươi lại há bỏ qua.

Nói rồi y chặc lưỡi vẻ khó tin.

- Khẩu vị của ngươi cũng mặn mà quá! Đến Hoa Ma Ma của Tử Y Lâu ngươi cũng không tha!

Đại Cẩu cười khà khà.

- Làm sao lão Cẩu ngươi biết được?

Bóng người kia liếc mắt nói:

- Còn không phải cái trán ngươi bầm đen thế kia! Không phải bị Hoa Ma Ma đánh cho ra nông nỗi này hay sao? Đây chẳng phải lần đầu tiên, ta há không biết được sao?

Nghe thế Đại Cẩu bất chợt xoa xoa trán một cách vô thức.

- Chuyện này không trách ta được! Ta vốn đang xem đến đoạn quan trọng. Lão Cẩu ngươi không tưởng tượng ta thấy được cái gì đâu. Cặp mông Hoa Ma Ma ấy trắng ngần, lại thon gọn. Lưng nàng bóng mịn, xòe hai bàn tay ấy hả, ta tin chắc là vừa vặn lưng nàng luôn. Nào có vẻ gì béo múp như bề ngoài. Lão Cẩu ngươi nghĩ xem! Chậc! Chậc! Chỉ là ta chưa kịp nhìn dung nhan thật của nàng…

- Đã bị nàng đánh cho chứ gì?

Đại Cẩu Thở dài:

- Cũng trách không được! Đang đến chỗ quan trọng, còn chưa nhìn được cái khe phía trước nàng đã bị người ám toán. Nếu không… Lão Cẩu! Theo ngươi thì cái chỗ khe âm hộ của nàng ấy có lông không nhỉ? Nếu mà nó trơn nhẵn thì đúng là tuyệt!

Nhìn vẻ mặt dâm đãng của Đại Cẩu, bóng người kia lắc đầu ngao ngán. Tên nhóc này hết thuốc trị. Chợt y nhớ đến đoạn quan trọng.

- Ẩn Thiên Thuật của ta thế gian có một không hai. Ai có thể phát hiện ra được mà ám toán ngươi chứ?

Đại Cẩu ngơ người rồi móc cái tiểu hạp kia ra.

- Ta cũng thấy kỳ quái lắm! Lúc đó trên đầu ta phát ra tiếng động nhỏ, lúc ngước lên thì nó rớt trúng đầu ta rồi. Mà lúc đó nó to từng này này. Bà nương kia nghe tiếng động liền đánh ta một chưởng làm ta ôm cái hộp này chạy trối chết. Sau ta moi ra từ bên trong đó một tên hài tử.

Bóng người kia nhíu mày hỏi lại:

- Một tên hài tử sao? Thế nó đâu?

Đại Cẩu chán nản nói:

- Tên nhóc đó là con nhà ai ta cũng không biết, tự nhiên đem hắn theo sao được. Lỡ mang tiếng bắt cóc người ta đánh giá ta chết. Lúc đó cái hộp này thu nhỏ lại, ta thấy hay hay nên đem về chơi!

Bóng người kia nhăn trán, hắn đoạt lấy tiểu hạp rồi nhíu mày lại nói:

- Thật kỳ lạ!

Đến cả y xưa giờ cũng chưa từng nghe đến chuyện cái tiểu hạp có thể tự thu nhỏ. Nhưng y nhìn một lúc vẫn bó tay, y đành quăng trả lại cho Đại Cẩu.

- Chuyện này ta tính sau! Ta đến chỉ muốn dặn ngươi chút chuyện. Sắp tới ta đi công chuyện, nhanh thì năm bữa nửa tháng. Chậm thì chưa biết. Ngươi dù gì cũng là chân truyền đệ tử của ta, mấy bữa nữa sắp xếp về núi tu luyện đi. Lần này không luyện công cho ra hồn, ta về sẽ tính sổ đủ với ngươi.

Nói rồi ý ném ra một miếng ngọc bài ra. Đại Cẩu chụp lấy, sau khi xem thì mặt mày mếu máo.

- Lão Cẩu… A! Không sư tôn! Ngài ăn ở cũng ác quá! Bắt ta tu luyện đủ tất tần tật mấy cái này sao?

Trong ngọc bài là cái danh mục hơn ba mươi quyển sách cùng một mớ thứ lộn xộn hắn nhìn cũng chẳng hiểu.

Bóng người kia hừ khẽ một tiếng:

- Ngươi thân là đệ tử mà đến đồ nhập môn cũng không biết! Ba cái món cửu lưu thì học nhanh lắm! Ta thật không biết phải dạy ngươi cái gì? Ngươi có bản lãnh đi rình trộm Hoa Ma Ma tắm thì cố mà học hành cho ra người tí đi.

Nói rồi y ném cho Đại Cẩu một cái túi lớn bằng lòng bàn tay. Đại Cẩu chụp lấy thì nghe tiếng leng keng của kim loại. Còn có một vật hình trụ như quyển trục cột chung bên ngoài.

- Bên trong có năm mươi đồng Kim tệ, ngươi bảo Mã Phỉ La đem người đến Vạn Lý Phường mà mua đồ đi. Mấy bữa nữa lên núi nhập học cho ta.

Nói rồi ý bắn người lên, sau đó biến mất trong bóng đêm. Chỉ còn lại mình Đại Cẩu ngồi thở dài thườn thượt. Nhìn lại quyển trục mang phong cách hoa văn cổ xưa, bên mép có một dấu sáp đóng tiêu ký hình con Phụng Hoàng. Hắn tò mò mở quyển trục ra coi. Bên trong ghi:

"Học Viện Đào Tạo Đa Hệ Chiến Binh, Pháp Sư, Vu Sư và Giả Kim Sư - Thiên Ân Học Viện trân trọng thông báo:

Người trúng tuyển: Đường Thiếu Hoa

Hệ trúng tuyển: Hệ Tổng Hợp

Chi phí đào tạo: Học Viện Tài Trợ, trang bị học viên tự lo theo danh sách gửi kèm.

Người chủ nhiệm: Giáo Sư Lý Hoàng

Học viên nhận được thư báo xin vui lòng đến phòng tuyển sinh của học viện lấy chứng nhận nhập học. Thời gian chậm nhất vào đầu tháng tám. Lễ khai giảng nhập môn sẽ được tiến hành vào đêm trăng tròn trung tuần tháng tám.

Lưu ý: Thân phận học viên đã được xác định rõ ràng. Kẻ dám mạo nhận hoặc để người khác thay thế sẽ bị học viện thanh trừng tư cách nhập học vĩnh viễn!

Trưởng ban tuyển sinh

Viện phó Lục Mỹ Ân đã ký"

Đại Cẩu làu bàu:

- Đặt tên gì không đặt, lại đặt tên Thiếu Hoa, nào còn cái vẻ anh tuấn tiêu sái của Cẩu ca ta nữa đây!

Chán nản nhưng đành chịu. Đại Cẩu lại nhìn xuống phần dưới quyển trục.

"Danh Mục Tài Liệu và Thiết Bị cần thiết:

Danh mục tài liệu:

Thiên Ân Lục: quyển Lược Sử Thiên Ân. Tác giả Tố Thy Thy

Bí pháp nhập môn. Tác giả Tố Thy Thy

Vạn Thú Điển. Tác giả Trụ Lâm.

( Tham khảo thêm: Sơ Lược Sinh Vật Kỳ Bí)

Vạn Dược Điển. Tác giả Hoàng Hoa.

(Tham khảo thêm Bách Dược Vương)

Ma Pháp Nhập Môn. Tác giả Lý Thiên Du.

Thủ Pháp Nhập Môn. Tác giả Lý Thiên Du.

Thủ Ấn cơ bản. Tác giả Lý Thiên Du.

Phương pháp phối chế cơ bản. Tác giả Hải Âm.

Lý thuyết sơ lược về vật dẫn. Tác giả Hải Âm.

Lý thuyết về nguyên tố. Tác giả Thiệu Ân.

Phương pháp rèn luyện ý chí của tu sĩ. Tác giả Triệu Thanh.

Phương pháp tu luyện cơ bản. Tác giả Đạt Kỷ.

Danh mục trang bị:

Linh khí cơ bản.

Đồng phục (2 bộ)

Bút, mực và tập viết.

Vạc chế dược bằng Tinh Thiết. Có thể thay bằng Dược Đỉnh.

Bộ cân dược liệu.

Trang bị cá nhân.

Ngoài ra học viên có thể mang theo một linh thú. Đối với linh thú lớn bắt buộc phải có Thú Bài.

Danh mục quy định các vật trên là bắt buộc. Ngoài ra học viên muốn mua thêm trang bị ngoài danh mục, học viện không hạn chế.

Trân trọng!"

Đại Cẩu thở dài. Cái hệ tổng hợp gì. Rõ ràng là bắt ta mua đồ luyện dược mà.

Cũng phải, cả cái học viện có mỗi hệ này là miễn phí. Mấy hệ còn lại đóng học phí nhiều đến nỗi sư phụ hắn nhìn mà hộc máu. Lão già keo kiệt đó mà chịu bỏ tiền cho hắn học đó là chuyện lạ. Nhìn túi Kim Tệ chợt hắn nhíu mày.

- Bữa lão Cẩu chỉ chỗ nào mua mấy thứ này ở đâu ấy nhể? Quên bà nó rồi!

Một đêm dần trôi, qua ngày hôm sau Đại Cẩu lại rảnh rỗi chạy chỗ hắn để tiểu tử kia lại. Đi dạo một vòng mà vẫn không thấy tên hài tử đó đâu hắn mới yên tâm. Coi như hắn đã nuốt được cái hộp kỳ bí kia.

Một ngày này hắn mang theo tâm trạng hý hửng bắt đầu lần theo trí nhớ đi tìm lại một con phố nhỏ.

Vạn Liên Thành vô cùng lớn. Tất cả chia thành bốn khu. Khu trung tâm là náo nhiệt nhất. Nơi tập trung của tầng lớp giàu có. Nơi này người đi lại tấp nập nên cửa hàng san sát nhau. Gần cổng phía nam là khu tập trung của các tập đoàn đánh thuê. Nơi này người thường ít dám lại gần. Cổng phía tây là nơi thường dân sinh sống. Cổng phía đông tọa lạc phế tích của tòa thánh điện cũ. Nơi này bị người khinh thường nên từ lâu đã bị bỏ hoang, trở thành nơi cư ngụ của những kẻ không nhà.

Từ đám phế tích có một hàng rào ngăn cách với phần còn lại của Vạn Liên Thành. Hàng rào này bị ếm đủ loại bùa chú để ngăn chặn ảnh hưởng của một loại chấn động phát ra từ phế tích. Từ lâu người ta nhiều lần cố gắng nghiên cứu về nguồn gốc của chấn động. Nguyên do đến nay vẫn là một bí ẩn. Chỉ biết chấn động này sẽ khiến các loại kiến trúc bị ăn mòn và sụp đổ theo thời gian.

Từ phế tích chỉ có một lối vào duy nhất đến khu phía nam. Cạnh lối vào này chính là nơi mà Đai Cẩu thích đến nhất. Tử Y Lâu!

Tử Y Lâu cũng tính là nơi phong hoa, các thiếu gia con nhà quyền thế rất thích đến dù nơi này tọa lạc ở khu ổ chuột hoang phế. Đơn giản là vì Tử Y Lâu treo bảng bán nghệ không bán thân. Ở đây có mấy cô nương, cô nào cũng xinh đẹp và tài hoa khiến đám công tử thế gia mê mẫn. Càng không ăn được khiến bọn hắn càng nôn nao khó chịu. Hơn nữa Tử Y Lâu rất bí ẩn, chỉ vào buổi tối mới có thể tìm thấy lối vào, ban ngày nó hoàn toàn biến mất. Nói tới lại cứ nghĩ nơi đó là bị ma ám.

Chợt Đại Cẩu rùng mình. Có khi nào đám người đó là ma nữ thì…

- Eo! Nổi hết da gà!

Đại Cẩu lướt đến chỗ hôm qua hắn tìm được lối vào bí mật của Tử Y Lâu nhưng lại không phát hiện được gì khác thường. Hắn men theo lối đi đó một chập mới không cam lòng đến khu ổ chuột.

Người thường thì rất khó tiếp cận được với các tu sĩ. Mà Hoàng thành Đế Quốc thì lại rất ghét các tông môn Tiên Đạo cho nên các tông môn này đều ẩn trong rừng sâu núi thẳm. Vô cùng bí mật!

Đế Quốc ban bố cấm chỉ, xếp những người tu tiên vào hàng tà ma ngoại đạo. Cho nên phong sát người tu tiên, bất kỳ ai bị bắt được đều giam vào ngục. Âu cũng là vì ảnh hưởng của Đạo Thánh Hiền đã vạn năm, kẻ tu tiên chính là làm trái ý trời, sẽ bị thiên phạt.

Tuy vậy lực lượng Đế quốc có hạn, vốn chẳng thể quản lý quá nhiều cho nên chỉ thành lập một Quân đoàn Thánh Chiến để chuyên đi xử lý vấn đề này.

Mà trong một đế chế như vậy, sự tồn tại người của các tông môn tu tiên vô cùng bí ẩn. Lão đầu sư phụ hắn cũng thế!

Lão từng đưa hắn đến một khu phố buôn bán nổi tiếng của tu sĩ tồn tại trong khu ổ chuột. Nhưng chỉ một lần. Khi đó hắn còn nhỏ, ký ức hơi mơ hồ.

Thoăn thoắt luồn người qua một lỗ hổng, Đại Cẩu thuận lợi chui qua được hàng rào, sau đó hắn trở về khu phố của mình.

Nơi này khá ẩm thấp, đầu khu phố có một con mương nhỏ chảy qua. Con mương từ lâu đã đen ngòm vì rác trôi lềnh bềnh, phát ra mùi hôi đến ngạt thở.

Dọc con phố có đến trăm ngôi nhà rách nát chen chúc nhau. Vừa ẩm thấp vừa tối tăm.

Đại Cẩu thường đi dăm ba bữa mới về một lần. Hắn trùm mũ kín đầu rồi đi xuyên qua một lối đi lầy lội chật hẹp. Sau đó mới đến trước của nhà hắn.

- Về rồi sao?

Một giọng nói lơ đãng, trong đó còn có mùi rượu ngà ngà. Một gã trung niên gầy gò đen hủi nằm trên một cái ghế tựa. Gã liếc hắn một cái rồi chỉ nhàn nhạt hỏi như vậy. Đại Cẩu thấp giọng "ừm" một tiếng rồi cúi người nói.

- Bá! Con mới về!

Gã trung niên lại chỉ gật đầu phất phất tay.

- Về rồi thì phụ tỷ con chuẩn bị đồ cúng. Nay hết tháng cô hồn rồi. Cúng tiễn vong đi không lại xui xẻo quấn người thì mệt.

- Vâng thưa Bá!

Đại Cẩu gật đầu rồi vào sau nhà.

Người hắn gọi là Bá có tên là Tử Dương. Năm đó chính y đem hắn về nuôi. Y không có thê tử, chỉ có một nhi nữ tên Tử Y Lâm. Ngày Tử Dương đến đây nàng mới chỉ lên hai. Năm nay đã mười tám rồi. Dân khu này đều gọi y là Dương tiên sinh bởi y học rộng biết nhiều. Cái gì dân nơi này không rõ đều tìm đến hắn.

Đại Cẩu ra ngoài thì tùy ý nhưng khi về nhà lại vô cùng khép nép.

Y Lâm đang thổi bếp, thấy hắn về thì khẽ vẫy tay gọi:

- Thiếu Hoa! Lại giúp tỷ luộc con gà này đi!

Đại Cẩu cười cười chạy qua giúp nàng.

Tử Y Lâm cũng giống như Đại Cẩu. Quần áo nàng tuy đã sờn nhưng sạch sẽ. Tóc nàng dài mà óng mượt, khuôn mặt cũng thanh tú. Trong khu được tính là mỹ nhân nên làm nhiều gã siêu lòng. Thanh niên trong xóm tuy là có nhưng phần lớn đều đi qua khu tây gia nhập các Mạo hiểm đoàn. Tính ra cũng có chút tiền. Lâu lâu có một vài người về đem sính lễ qua hỏi nhưng Tử Dương lắc đầu.

Tên của Đại Cẩu bắt nguồn từ tín vật để trong người hắn khi nhỏ. Đó là miếng ngọc bội ngân bích, một mặt khắc hoạ ba chữ Đường Thiếu Hoa cùng mặt kia là một cái dấu móng vuốt.

Đại Cẩu thể trạng hơn người, khi mới tám tuổi đã theo trai tráng phụ việc trong mạo hiểm đoàn. Từ đó học vài ngón võ sơ đẳng. Sau này lên mười tuổi, hắn vô tình gặp lão đầu kia. Lão xưng là Hắc Ma Tôn Giả Bạch Lân. Đại Cẩu sống chết bu bám theo lão bái sư. Sau được lão truyền y bát, nhận làm đệ tử thân truyền. Lão nói mình phong chủ của một phong trong Tinh Vân Kiếm Tông, từ đó truyền thụ cho hắn pháp môn tu luyện kiếm pháp cùng một vài bí thuật.

Từ đó hắn kiếm cớ nói là đi phụ việc trong mạo hiểm đoàn nhưng thực tế là trốn qua phế tích để tu luyện.

Đến nay đã sáu năm, tiến bộ có thể nói là ổn. Bí pháp luyện được vài món phòng thân. Kiếm pháp thì không ra gì nhưng thủ đoạn đào tẩu giữ mạng có thể nói là lợi hại. Việc hắn thích nhất là đi rình Hoa Ma Ma tắm.

Sở dĩ hắn biến thái vậy cũng do câu "Sư nào trò đó."

Không nhắc đến Hắc Ma Tôn Giả thì thôi. Nhắc đến lão thì cả hắc bạch lưỡng đạo đều ngao ngán. Lão lúc chính lúc tà, hành sự quái gỡ. Thế nào lại hợp tính Đại Cẩu, mấy lần hai sư đồ nhà này quậy banh khu phía tây. Đến nay vẫn còn lệnh truy nã một lớn một bé treo ở cửa thành. Người ta mà biết lão là Phong chủ một phong trên Tinh Vân Kiếm Tông chắc chỗ ấy ba bữa là loạn một bầy.

Đại Cẩu thơm lây cũng được người ta cho cái biệt hiệu Đường Hoa Công Tử.

Số là hắn vô tình rơi vào nhà tắm của Tiểu công chúa Thiết Ưng Đoàn. Đã chiếm tiện nghi của người ta thế mà trước khi đi còn cười to như sợ thiên hạ không biết.

- Đường Hoa ta nhìn thấy rồi nhá! Ha ha! Vân Uyên công chúa ngực lép! Vân Uyên công chúa ngực lép!

Chẳng hiểu sao từ đó người ta gán hắn cho cái danh Dâm Tặc.

Vân Uyên tiểu công chúa treo đầu hắn đến năm trăm Kim tệ. Bắt sống hắn thưởng một vạn kim tệ. Hắn một đêm thành danh.

Cơ mà từ đó Đại Cẩu biết điều không dám làm bậy nguyên một tháng.

Năm nay hắn mười sáu, sư phụ hắn lấy danh nghĩa Bạch Lân để đăng ký cho hắn vào học trong Thiên Ân Học Viện. Theo kinh nghiệm của Đại Cẩu hắn biết chuyện này tất có vấn đề. Nhưng trước mặt thì hắn cũng đành đi một lần.

Hôm nay phụ Y Lâm là đồ cúng cô hồn xong. Đại Cẩu tìm Tử Dương nói chuyện.

- Sao? Con muốn đi làm ăn xa à?

Tử Dương nghe thì nheo mắt nhìn hắn. Một lúc lông mày Tử Dương giãn ra, chỉ gật gù nói:

- Ở nhà cũng chẳng có việc gì! Đi làm xa cũng tốt. Đêm nay sắp xếp đi với Bá một chuyến.

- Dạ! Mà đi đâu vậy Bá?

- Đi bắt ma!

- Bắt ma!

Hai chữ đập vào tai Đại Cẩu làm hắn sửng sốt.