Chương 6: Thiên Tòa

Ở bốn vùng đệm, cảnh núi rừng hoang sơ ẩn chứa muôn vàn bí ẩn. Những người đến nơi này hầu hết đều là hạng cao thủ. Có người còn sắp chạm đến hàng ngũ Đại năng.

Đại năng là cách gọi của những Tu sĩ đã vượt qua cửu cấp, gần chạm đến ý cảnh Thiên Nhân hợp nhất để chính thức bước vào Thiên Nhân Cảnh.

Những hạng người này đi lại trong bốn vùng đệm chỉ như là dạo trong hoa viên nhà mình.

Tô Ân là một Đại năng hàng thật giá thật. Nhìn lão đi cái tướng cà lất, mặt mày hèn mọn với hai con mắt láo liên luôn đảo liên hồi. Trăm dặm quanh lão, đám hung thú không con nào dám hé răng rên lấy một tiếng. Bọn chúng thu liễm tất cả khí tức nằm phủ phục trong hang ổ của mình giả vờ như đã chết. Tô Ân ban đầu còn phấn chấn, xong lão nhanh chóng chán chết. Ý tưởng của lão là bắt một con mãnh thú để thử nghiệm thứ chất lỏng lão sáng chế ra. Thật xui xẻo cho lão là chúng lại được Sâm lâm ưu ái che chở. Đến Đại năng như lão cũng có phần bất lực. Dần dà đoàn người cứ như vậy bình yên đến được Ngân Nguyệt Cốc.

Cả đoạn đường đi đến Ngân Nguyệt Cốc cũng không phải quá xa. Với tu vi của đám người thì quá nhẹ nhàng. Chỉ có tên công tử mặt trắng là được một lão trong Hàn Phong nhị lão cõng đi. Vốn dĩ hai lão này dự tính phải lên Thiên Sơn bái kiến Tiên Lão. Được Tiên Lão cho phép mới sai người đưa bọn hắn đến Ngân Nguyệt Cốc.

Nào ngờ giữa đường lại tiện nghi nhặt được một tên thiếu chủ với một lão đại trưởng quản. Độc Tiên Giáo nằm trong vùng ảnh hưởng của Thiên Sơn đã vạn năm cho nên có phần hiểu biết nhất định với Thiên Sơn. Bọn hắn đến đây cũng trang bị cho mình một chiến đoàn hùng mạnh với đủ bảy ban, nhân số tới hai mươi mốt người. Vừa vặn kết thành một trận đồ Thất Sát Ma Lục nổi danh của bọn họ đã lâu. Thế nhưng nãy giờ bọn hắn còn không có cơ hội sài tới.

Nhìn Ngân Nguyệt Cốc phía trước, Cổ Phong tò mò hỏi.

- Các vị làm gì mà để cho gia gia ta phải phong sát Thánh nữ của các ngươi ở đây vậy?

Theo Hàn Phong nhị lão, tu vi của Cổ Phong cũng không quá cao cường. Chí ít với tuổi này, hắn có là thiên tài thì cùng lắm là chuẩn bị Uẩn linh để kết nạp Bản mệnh Linh khí. Nhưng với lời khẳng định Thiên Sơn Tiên Lão là gia gia của hắn, Hàn Phong nhị lão vẫn phải nhìn bằng một con mắt khác. Trở nên kính sợ hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe được Tiên Lão có người thân thích. Nhưng hai lão ta chưa kịp nói gì thì Tô Ân cười chen vào.

- Âu cũng tại tên Giáo chủ hồ đồ của bọn hắn năm xưa gan lớn tài cao. Hắn định lợi dụng đêm trăng tròn định qua mặt lão chủ nhân đem cô con gái rượu lén đột nhập Ngân Nguyệt cốc để hấp thụ Nguyệt Tiên Khí, khai mở Âm Nguyên Lực. Cuối cùng bị lão chủ nhân lật tay đóng luôn Ngân Nguyệt Cốc,

Hàn Phong nhị lão xấu hổ cười. Cổ Phong như đã hiểu.

- Thánh Cô của các người tu hệ Âm Ma Sư?

- Vâng thưa Phong Thiếu! Thánh Cô trời sinh Nguyệt Linh Cốt. Chỉ cần hấp thụ được Nguyệt Tiên Khí trong Ngân Nguyệt Cốc thì có thể thoát thai hoán cốt trở thành Nguyệt Linh Thể.

- Ồ! Chuyện này cũng tốt mà! Ta nhớ gia gia đâu có nhỏ nhen như vậy nhỉ?

Cổ Phong gãi gãi cằm suy tư. Hàn Phong nhị lão chắp tay thưa.

- Là do Giáo chủ của chúng ta hồ đồ đã chọc giận Tiên Lão!

Chợt Cổ Phong khựng lại.

- Không đúng! Mười năm trước chẳng phải là…

Hắn quay phắt qua nhìn Tô lão.

- Lão biết ẩn tình gì trong này đúng không?

Tô lão chỉ híp mắt cười.

- Nào có! Nào có đâu thiếu chủ! Lão nô không hề biết cái gì nha!

Cổ Phong thở dài bất lực.

- Lão già ngươi không đáng tin tí nào!

Tô Ân lão lại chỉ cười cười. Đứng trước Ngân Nguyệt Cốc bây giờ chỉ có một làn mê vụ mỏng manh phủ khắp nơi. Cảnh tượng có phần kỳ quặc.

- Đây là Mê Huyễn Trận?

Cổ Phong hơi ngơ ngác một chút. Không lý nào ở nơi hoang vắng này lại tồn tại một trận pháp kỳ ảo như này chứ? Tô Ân bên cạnh nói:

- Chính nó đấy thiếu chủ! Nó là bí ẩn lớn nhất ở nơi này. Thánh Nữ của Độc Tiên Giáo cũng là bị Mê Huyễn Trận này vây nhốt.

Cổ Phong nói:

- Thứ này không phải do gia gia ta tạo ra! Gia gia còn chưa có bản lĩnh đến bậc này!

Tô Ân lại híp mắt cười làm Cổ Phong lạnh xương sống.

- Đúng rồi! Đúng rồi đó thiếu chủ! Thứ này lợi hại hơn lão chủ nhân nhiều! Bên trong đó ẩn chứa một bí ẩn kinh người. Thiếu chủ chỉ cần bước vào sẽ hiểu sự ảo diệu trong đó.

Cổ Phong cảnh giác nhìn Tô Ân mà nói:

- Lão già ngươi tuyệt đối không tốt bụng nhắc nhở ta như vậy! Ngươi với gia gia ta có âm mưu gì vậy?

Tô Ân xua xua tay nói:

- Nào có! Oan qua Thiếu Chủ! Ngài xem nơi này cảnh vật hữu tình, chẳng phải là nơi ngài rất thích sao?

Cổ Phong hậm hừ:

- Chẳng liên quan! Vậy người cứ từ từ cứu người đi. Ta đi trước một bước.

Không cần nói nhiều, Cổ Phong quay phắt người, tay điểm lên tiểu hạp kích phát năng lượng sẵn sàng bùng phát toàn bộ. Nhưng vẫn chậm một bước. Tô Ân cười to phóng người tới. Trước khi toàn bộ sức mạnh của Cổ Phong kịp kích phát ra, Tô Ân đã túm lấy cổ áo hắn ném mạnh về phía Ngân Nguyệt Cốc. Sức mạnh khôn cùng trong tích tắc bao lấy Cổ Phong kéo hắn biến mất trong sương mù. Tô Ân phủi phủi tay quay lại nhìn đám người Độc Tiên Giáo đang còn ngơ ngác.

- Tám năm nữa quay lại đây sẽ thấy Thánh Cô của các ngươi!

Nói rồi lão phất tay xoay người đã biến mất.

Trời đất tối sầm lại, chỉ còn một chút tiếng kêu ong ong nho nhỏ trong đầu để cho hắn biết bản thân mình còn một chút linh thức. Một giọng nói bất chợt văng vẳng bên tai.

- Chào mừng! Chào mừng! Cuối cùng thì người cũng tới!

- Ai!

Cổ Phong cố hét thật to. Không như tưởng tượng của hắn, lời nói không thể phát ra thành tiếng. Cũng chỉ có tiếng văng vẳng vang động trong không gian.

- Ta ư! Ta là Niệm Linh của Vô Thiên Giới Hạp! Chào mừng chủ nhân trở về!

- Trở về! Ta không hiểu? Khoan! Vô Thiên Giới Hạp! Tiểu Hạp!

- Đúng rồi! Chủ nhân! Vô Thiên Giới Hạp có hai phần! Thể và Thần! Tiểu Hạp trên người của Ngài là thể! Ta đây chính là Thần. Thể và Thần hợp nhất, Vô Thiên Giới Hạp chính thức là bá chủ!

- Ta… Ta không hiểu!

Linh thức của Cổ Phong cứ mãi du đãng trong không gian tối tăm. Càng lúc hắn càng bối rối, thật lòng hắn vẫn mãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bản thân hắn càng lúc càng mơ màng thì không gian bắt đầu trở nên lung linh. Hàng ngàn tinh quang lấp lánh xuất hiện rồi trải thành từng mảng dài. Nơi này giống như một tinh hà lấp lánh. Giọng nói kia lại bắt đầu du đãng trong tai Cổ Phong.

- Thật lâu! Thật lâu trước kia thế gian đã tồn tại bảy sinh mệnh nghịch thiên trong Thiên địa. Bọn họ được gọi là Thiên Tòa, nắm giữ sức mạnh vô thượng để duy trì cân bằng của Thế giới! Bảy sinh mệnh vô thượng này trải qua hằng hà sa số năm cuối cùng đi đến cuối sinh mệnh.

- Tại sao chứ? Sinh mệnh vô thượng sao lại…

- Bọn họ bị săn giết!

- Cái gì?

Trong không gian mênh mông như thuở hồng hoang sơ khai, giọng nói văng vẳng kia đay nghiến nói.

- Bọn hắn bị săn giết bởi chính sai lầm mà bọn hắn gây ra! Chính vì bọn hắn đã trao cho đám sinh linh những quyền năng vô thượng để rồi những kẻ hèn mạt đó quay lại giết chết bọn hắn. Thân xác bọn hắn bị luyện chế thành bảo vật, linh thức bị luyện chế thành Niệm linh. Thật nực cười!

- Ngươi! Ngươi là một trong bảy sinh linh đó!

Giọng nói kia cười điên cuồng trong nỗi bi phẫn.

- Ha ha ha! Đúng! Ta là một trong bảy tên ngốc đó! Ta gọi là Hắc Báo, kẻ nắm giữ sức mạnh của Vô tận hắc ám!

- Nói như vậy…

- Hừ! Bọn hắn đánh tan thần hồn của ta, đem ta luyện chế thành Vô Thiên Giới Hạp. Những tưởng có thể đem ta phục vụ cho sự nghiệp bá chủ của bọn hắn. Nào có dễ vậy! Bọn hắn rồi sẽ phải trả giá.

Cổ Phong ngây ngất. Hắn vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện. Lúc này kẻ xung Hắc Báo kia lại nói:

- Tại sao lại có ba ngàn thế giới! Chủ nhân ngài biết chăng?

- Ta không biết!

- Là do tham vọng! Muốn thế giới cân bằng cần đến bảy người chúng ta. Nhưng muốn là bá chủ, ngươi phải là kẻ duy nhất. Sau khi luyện hóa được chúng ta, bọn hắn muốn trở thành chúa tể. Trải qua hằng hà sa số năm bọn hắn đã cố gắng để cho bản thân mình trở thành tồn tại như đấng sáng tạo. Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng. Sự thất bại của bọn hắn trong việc tạo ra tân thế giới đã sinh ra ba ngàn thế giới! Lúc này bọn hắn mới nhận ra, chỉ với quyền năng mà bọn hắn sở hữu, bọn hắn không thể nào làm được như Đấng sáng tạo. Vậy là bọn hắn quay sang tàn sát nhau.

Cổ Phong kinh ngạc khi nghe đến những lời này.

- Chính lúc này đã tạo ra một cơ hội tốt cho chúng ta. Bảy người chúng ta tuy bị đánh tan thần thức nhưng nào có dễ như vậy. Trải qua hằng hà sa số năm Thần thức chúng ta dần khôi phục lại. Từ đó chúng ta đã liên hệ cùng nhau để tạo thành một thế trận mới. Chúng ta đã lợi dụng ba ngàn thế giới, cuối cùng tạo ra một Mê Thần Trận. Bọn ta đã thoát khỏi sự khống chế của bọn hắn và đến đây để tái tạo lại một trật tự mới.

Nghe đến đây Cổ Phong mới ngạc nhiên hỏi:

- Nói vậy ngoài ba ngàn thế giới ra thì bên ngoài kia…

- Đúng vậy! Bên ngoài kia mới chính là thế giới thật sự! Đó mới là nơi đáng để đến!

Từ trong âm u, một bóng người lững thững đi ra. Y là một gã trung niên, tướng người cao lớn, khuôn mặt lạnh băng. Y đến bên cạnh Cổ Phong, sau đó phất tay một cái. Cảnh tượng nơi này ào ào thay đổi. Nó phác họa nên một cảnh sắc kỳ ảo.

Ở đó có hàng ngàn ngọn núi trùng điệp xanh ngát tạo nên một bức tranh tiên cảnh mê người. Còn có hằng hà sa số bóng hạc trắng bay lượn. Có tiếng nước chảy, tiếng chim hót. Có tiếng hét của thiếu niên đang luyện võ. Còn có tiếng nhạc, tiếng hát của thiếu nữ đôi mươi đang vui đùa hái thuốc trên sườn núi.

Hư ảnh chỉ thoáng hiện rồi biến mất. Nhìn cảnh này Hắc Báo cảm thán.

- Đã lâu rồi, mọi thứ thay đổi nhiều quá! Chủ nhân ngài có biết áo nghĩa của đại đạo là gì không?

Cổ Phong vô thức lắc đầu. Cảnh tượng vừa rồi còn in đậm trong mắt hắn. Thật hùng vĩ! Hắc Báo bên cạnh hỏi.

- Đó là sự bao dung! Chủ nhân! Ngài có muốn đến nơi đó không?

Cổ Phong ngơ ngác. Hắn hỏi:

- Ta đến đó được sao?

- Đúng vậy!

- Có bí ẩn gì trong này sao?

- Đúng vậy!

- Bí ẩn gì?

- Mê Thần Trận ý như tên. Cho nên người bên ngoài gọi ba ngàn thế giới là Mê Thần Giới. Kẻ ngoài Tam Vị Thần vô pháp tiến vào. Kẻ từ Thiên Nhân vô pháp tu luyện. Chỉ có người dưới Thiên Nhân mới nhận được tạo hóa to lớn từ Mê Thần Trận. Cho nên người bên ngoài luôn tìm cách đem con cháu của mình đến nơi này.

- Vậy ta thì sao?

- Ngài thì khác! Ngài sinh ra đã sở hữu sức mạnh to lớn của Thiên địa.

- Hả? Ý ngươi là sao?

- Ha ha ha! Từ khi bản thân chúng ta bị luyện hóa, chúng ta đã không còn là Thiên Tòa nữa. Về ý nghĩa nào đó, Thiên Tòa đã vong. Tân Thiên Tòa đản sinh, một trật tự mới sẽ bắt đầu hình thành.

- Là ta ư?

- Đúng vậy! Thế giới này trông chờ vào ngài!

- Nhưng ta…

- Ngài không thấy sao? Mỗi lần ngài bộc lộ sức mạnh của mình, ngài không thấy nguồn sức mạnh đó đến rất tự nhiên sao?

Cổ Phong giật mình, hắn không khỏi nhớ đến mỗi lần chạm tới nguồn sức mạnh trong Tiểu hạp.

- Trật tự mới có thể sẽ không còn như xưa. Ngày ấy chúng ta là Thất đại Thần Thú. Nhưng nay có thể sẽ không còn như vậy. Chỉ cần ngài muốn, tương lai ngài chính là bá chủ thiên địa. Sẽ là Đấng tạo hóa. Hắc Báo ta nói đến đây thôi. Ngài chọn đi tiếp hay quay lại. Tùy ngài!

Bóng dáng Hắc Báo "phụt" một tiếng đã tan biến. Chỉ còn lại từng đoàn tinh quang bao phủ dưới chân Cổ Phong. Chúng tạo thành một con đường trải đến vô tận. Một đầu hướng về nơi đã từng hiện lên bức tranh hùng vĩ kia.

Cổ Phong chỉ dừng lại một chút, bất chợt hắn nhớ đến.

- Ngân Nguyệt Cốc, chuyện mười năm trước có liên quan tới phụ thân và mẫu thân ư? Gia gia tại sao lại phong bế Ngân Nguyệt Cốc?

Nghĩ lại Cổ Phong không nói gì nữa. Chỉ nhắm thẳng phía trước mà bước đến.