Mất nửa ngày Tô Lão mới chế xong mười tám bình chất lỏng sền sệt. Trên người lão phát ra một mùi gay gay mũi. Lão cũng không để ý tới mà bắt đầu thử nghiệm thành quả của mình. Lão bón chất lỏng đó cho một con cóc nhỏ ăn. Con cóc mới hớp một miếng đã lăn đùng ra ngất xỉu. Tô Ân cười thõa mãn.
Lão quay lại thấy Cổ Phong mơ màng ngồi trên lan can trước cửa bếp, hai mắt hờ hững nhìn lên bầu trời. Chân hắn đung đưa theo nhịp gió.
- Thiếu chủ! Ngài nhớ nhà sao?
Tô Ân đi ra, tay đặt lên trên lan can, ánh mắt cũng nhìn lên bầu trời. Nhà mà lão nói là nơi hắn cùng cha mẹ hắn sống. Nhưng hai người bọn họ mất tích từ năm hắn lên sáu. Di vật bọn họ để lại cho hắn cũng chỉ có Tiểu Hạp kia. Sau ngày đó gia gia cũng chẳng màng thế sự nữa, tự thân huấn luyện hắn trong một di tích cổ. Cổ Gia rơi vào tay đại bá của hắn. Một mình y chưởng quản, bao che cho thân thích lộng hành. Đến nay Cổ Gia đã không còn là nơi mà hắn biết trước kia.
"Rời Đại Thiên Thế Giới đến nơi này, cảm giác thật lạ!"
Tô Ân cảm thán một chút rồi nói.
- Thiếu chủ đi thôi! Khách điếm này mấy ngày tới sẽ rất đông vui. Nhất là đám Mạo hiểm giả. Thiếu chủ có muốn tham gia không?
Cổ Phong nhìn lão rồi khẽ gật đầu. Hắn nhảy xuống rồi đi theo Tô Ân hướng ra đại sảnh.
Ba ngàn thế giới. Đúng như tên! Nhưng nơi mà nhân loại có thể sinh sống lại chưa đến một trăm. Đại Thiên Thế Giới có chín cái. Cổ Gia ít cũng nằm ở vị trí thứ hai mươi. Phải nói khá hùng mạnh! Nhưng nay thì không chắc. Còn lại Tiểu Thiên Thế Giới có bảy mươi hai cái. Số còn lại là Tàn Thiên Thế Giới.
Ngoài một trăm giới mà nhân loại sinh sống, những giới còn lại quá khắc nghiệt hoặc hoàn toàn là một tử địa. Nhân loại vô pháp sinh sống lâu dài ở đó. Tuy vậy trải qua thời gian, tài nguyên bị nhân loại khai thác hết nên những giới kia cũng rơi vào tầm ngắm của các thế lực lớn. Bọn hắn cố gắng đưa người tiến nhập vào đó để khai thác tài nguyên, tạo thành một nghề mới. Mạo Hiểm Giả!
Ngày nay nghề này phổ biến đến nỗi có hẳn một hiệp hội bảo hộ quyền lợi cho bọn họ mà đến các liên minh hùng mạnh cũng không dám xem thường. Hiệp Hội Thám Hiểm Gia! Hiệp hội này tương tự Dong Binh Công Hội. Đây Là hai Hiệp hội duy nhất đại diện cho quyền lợi của tầng lớp cấp thấp.
Tô Ân cùng Cổ Phong nhanh chóng đến được đại sảnh. Nơi này bây giờ đã đầy ắp người.
Khách điếm này vô cùng thần bí. Nó có tên là Thiên Hạ Anh Hùng Lâu, nghe nói đứng sau là một thế lực bí ẩn có tên Liễu Các. Lão bản của nơi này là một nữ tử xinh đẹp họ Liễu, tên Tố Như. Tô Ân có được thân phận khiến nữ tử này kính trọng nên đặc cách cho lão được tùy ý hành động trong khách điếm không bị quản chế. Miến là lão không can thiệp vào công việc của Liễu Các.
Thiên Sơn không quản đến việc của nhân thế. Ngoài Nguyệt Tinh Thành và Sơn Môn Tiên Sơn, Thiên Sơn sẽ không màng tới chuyện khác. Ở vùng vành đai này cũng vậy. Liễu Các và nhiều thế lực khách ở nơi này tùy ý hành động. Tất nhiên nắm tay ai mạnh kẻ đó có quyền lên tiếng. Liễu Các ở nơi này chỉ chiếm dụng một khu vực nhỏ mở khách điếm, không hề xung đột với kẻ khác cho nên cũng được người ta mặt mũi. Còn về thực lực của bọn họ vẫn là một con số bí ẩn!
Trong đại sảnh giờ này cũng có đến hai mươi mấy bàn. Người của Dong Binh Đoàn hay Thám Hiểm Đoàn đều có một nét chung đó là bọn họ luôn đeo một cái huy hiệu đại biểu cho thế lực của mình.
- Thấy không! Đó là Huy hiệu Tử Chiến Lang của Lang Nha Chiến Đoàn. Bọn hắn đã bá chủ vùng phía nam mấy tháng nay rồi đấy!
- Trời ạ! Còn có Bạch Liên Chiến Đoàn cũng đến đây nữa!
- Bọn hắn có là gì! Nam Vương Chiến Đoàn mới đáng sợ! Có bọn hắn ở đây đám người kia chỉ là con hổ giấy!
Có những lời xì xầm bàn tán nhưng Cổ Phong không mấy để tâm. Ở nơi này dễ dàng phân loại ra từng hạng người.
Đám người Dong binh đoàn có điểm đặc trưng nổi tiếng là thô lỗ, hung tàn nhưng hào sảng. Quanh năm đi lại chiến đấu nơi hiểm địa nên vô cùng rắn rỏi. Ở đây ít nhất có bảy, tám nhóm người như vậy. Thám hiểm đoàn cũng tương tự thế nhưng bọn hắn tinh tế hơn một chút. Ánh mắt lúc nào cũng sắc bén và thường là chỉ im lặng quan sát chứ không nhốn nháo như Dong binh đoàn.
Còn lại những người thuộc hàng cao thủ nhìn phát đã biết ngay. Chỉ riêng cái khí thế cao thâm mạt trắc đã khiến nhiều người kiêng dè. Trong một góc đại sảnh có một tiểu công tử, dáng người thon thả, hai má phớt hồng, mái tóc đen láy phủ xuống hông. môi hồng răng trắng, cái miệng chúm chím chu lên mỗi khi hai lão già bên cạnh nói cái gì đó không vừa ý hắn. Nhìn qua đã biết là nữ cải nam trang. Nhưng chẳng ai dám đi vạch trần. Còn hai lão già ngồi một bên, toàn thân một bộ ý phục màu đen. Tay lăm lăm nắm lấy Pháp trượng, ánh mắt sắc như dao. Hai lão già liếc mắt khắp đại sảnh, cuối cùng rơi trên người Tô Ân lão.
Lão già này từ lúc ra khỏi bếp đã thay một bộ y phục vải bố thô ráp; chân thì đi đôi giày rơm. Từ lúc bước vào đây cái tướng đi của lão hèn mọn đến đáng khinh. Những người ở đây đều đinh ninh lão là một tên khất cái, không thèm nhìn lão đến cái thứ hai. Lại thêm cái thói tham ăn tục uống. Đồ ăn vừa lên bàn lão đã lao vào ăn ngấu nghiến, miệng lão nhai, tay lão cầm cục thịt đưa qua cho Cổ Phong. Hắn cũng đành cầm lấy đưa lên miệng cắn một miếng.
Cảnh này rơi vào mắt hai lão già kia, cả hai không cần nhiều lời. Lúc Cổ Phong vô tình nhìn qua, cả hai lão liền gật đầu với hắn xem như chào hỏi. Tô Ân lão thì chẳng thèm để ý đến.
Ngoài hai lão già này còn một toán người ở bàn bên cạnh. Bọn hắn cùng một trang phục thống nhất. Đến binh khí cũng đồng dạng như nhau, thấy hai lão già gật đầu với tên thiếu niên tầm thường kia thì vội vàng nhìn hắn một lần để ghi nhớ.
Cổ Phong đáp lễ rồi lại tiếp tục ăn. Nơi này còn hai nhóm người mang đồng phục đồng nhất như vậy. Bọn hắn nam nữ, lớn bé đều có. Binh khí thì lại không đồng dạng, thuộc ba, bốn hệ khác nhau. Có lẽ nhóm người này một chiến đoàn nào đó của đại gia tộc. Cũng có một vài nhóm người như Tô Ân và Cổ Phong. Bọn hắn ăn vận tầm thường, tuy vậy ở nơi này lại có mấy kẻ tầm thường chứ?
Tất cả đều đang chờ đợi một thứ!
Bảo vật xuất thế sẽ luôn có dị tượng. Thất Sơn Tiên Bảo không phải là ngoại lệ. Những lần Tiên Bảo xuất thế trước kia tuy có dị tượng khác nhau nhưng mỗi lần đều là cảnh tượng choáng ngợp nhân tâm.
Có một lần xuất thế là một thanh tiên kiếm, nó đã hóa thành một màn kiếm vũ. Trong phương viên ngàn dặm tất cả đều bị băm nát. Thanh kiếm ấy có tên là Diệt Thiên Kiếm. Nó theo đại ma đầu Lục Thiên Hoa trảm biết bao nhiêu vị đại năng. Sau cùng Lục Thiên Hoa táng thân tại Ma Kiếm Vực sau đại chiến với Tam Đại Thánh Tổ của Thánh Thiên Giáo. Diệt Thiên Kiếm từ ấy cũng biến mất trên giang hồ. Đến nay, hàng năm vẫn có hàng vạn kẻ tham lam xâm nhập Ma Kiếm Vực hòng tìm được thanh kiếm đó.
Nhưng dù dị tượng là gì, chỉ cần nó bộc phát, vùng vành đai cấm sẽ biến thành một chiến trường khốc liệt.
Ở đây bình quân có hơn mười chiến đoàn đủ cơ cấu tiêu chuẩn cơ bản. Bao gồm chiến binh cận chiến, chiến binh đánh xa, chiến binh đỡ đòn, nhân lực hỗ trợ và sát thủ. Đoàn người hai lão già có vẻ mạnh hơn nhiều so với đám người ở đây. Vũ khí trang bị cũng chính quy hơn nhiều, đều là chuẩn Bảo Khí.
Mà ở bốn vùng đệm, không chỉ có mình Liễu Các là có khách điếm. Còn rất nhiều thế lực khác nữa.
Chợt lúc này từ bên ngoài đại môn khách điếm có một nhóm người đi đến. Bọn hắn mang kim giáp họa tiết Ngũ trảo kim Long sáng loáng. Trên tay cầm theo Linh khí tỏa ánh linh quang nhàn nhạt. Linh lực bao trùm cả đoàn người tạo ra uy thế đáng sợ.
- Kim Long Giáp Trụ! Kim Long Thánh Quân! Bọn hắn làm gì ở đây? Lý nào Thánh Thiên Giáo cũng muốn nhúng tay vào?
Đoàn người xì xầm bàn tán. Kim Long Thánh Quân có hơn hai mươi người. Bọn hắn vây lấy một thiếu nữ vào giữa.
Nàng diện một bộ y phục trắng tinh, toàn thân ngoài mái tóc cùng đôi đen sâu hun hút thì không còn một tạp sắc nào khác. Bộ y phục mịn màng bồng bềnh như mây bay trong gió theo bước chân của nàng, nó không thể che đi dáng người mảnh mai thánh khiết. Nàng đeo chiếc khăn lụa che đi ngũ quan tinh tế say lòng người. Đằng sau thiếu nữ đó còn có hơn mười nữ hộ vệ mang ngân giáp. Mỗi hộ về đều đeo một thanh trường cung trên lưng. Không có ống đựng tên. Đoàn người cũng hơn ba mươi người nhưng bàn nơi này đã kín. Tên tiểu nhị mang khuôn mặt khó xử ra rối rít chào hỏi.
- Khách quan đại nhân! Chỗ chúng ta đã hết bàn mất rồi!
Tên thiếu niên cầm đầu chỉ "hừ" khẽ một tiếng. Mắt y liếc nhanh một vòng rồi rơi vào một góc.
Không cần nhiều lời! Những kẻ yếu thế nơi này lẳng lặng để tiền trà rượu lên bàn rồi xoay người rời đi. Chỉ còn lại những kẻ gan cao chí lớn, đôi mắt say mê theo hướng thiếu nữ kia. Gã thanh niên dẫn đầu chỉ cười khẩy khinh thường rồi vội vã dẫn thiếu nữ kia đến một cái bàn trống. Những tên Kim Long Thánh Quân còn lại cũng nhanh chóng ngồi vào bàn khác. Vừa đủ cho bọn hắn. Duy những nữ hộ về vẫn cung kính đứng sau thiếu nữ kia. Ánh mắt bọn họ quét khắp đại sảnh. Sau cùng rơi vào bàn của hai lão già và tên "mặt trắng thỏ" kia vẻ cảnh giác. Không khí trở nên gượng gạo.
Nếu có thế lực nào có thể khiến cho những tên điên rồ nhất Tam Thiên Giới phải chùn bước thì Thánh Quang Quân Đoàn là cái tên đáng để nhắc tới. Bọn hắn thuộc Thánh Thiên Giáo, một môn phái hùng mạnh, thế lực trải dài khắp Tam Thiên Giới. Bốn cái tên cao quý Kim Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng bị bọn hắn chiếm dụng đặt cho Quân đoàn chủ lực của mình. Thánh Quang Quân Đoàn đều là tinh anh. Vô cùng đáng sợ!
Nhưng ở nơi này là tận cùng của Tam Thiên Giới, đã chạm đến vành đai hắc ám. Con người sinh tồn ở nơi đây hung tàn hơn so với Đại thế giới. Cho nên Kim Long Thánh Quân cũng không dám vọng động. Tên thanh niên dẫn đầu đứng dậy chắp tay bốn phía nói.
- Chư vị! Tại hạ Lý Hạo Thiên! Xin hữu lễ! Chúng ta phụng mệnh đến đây thu hồi di vật của bậc tiền bối trong Giáo. Nếu có sơ sót gây phiền toái thì mong chư vị nể mặt Thánh Thiên Giáo bỏ quá cho chúng ta. Gặp mặt ở đây xem như có duyên. Lý Hạo Thiên ta xin đãi chư vị bữa rượu này. Mọi chi phí chúng ta chi trả. Chư vị cứ tự nhiên!
Lý Hạo Thiên nói xong vung tay ném một khỏa Linh Thạch cho tên tiểu nhị làm tên này hớt ha hớt hải chụp lấy. Mặt mày y tái mét.
- Chừng này đủ chưa?
- Đủ đủ… Đủ Đủ!
Tiểu nhị hớt hải chạy vào trong, trưởng quầy sau nghe thấy y nói cũng vội vàng quát ngược quát xuôi hô hoán đám hạ nhân chuẩn bị rượu thịt.
Tô Ân nhìn thấy cũng hơi tròn mắt cười cười nói.
- Một khỏa Linh Thạch cỡ đó! Ít cũng là thượng hạng trong hạ phẩm. Tên này vì khoe mẽ với nữ nhi mà chơi lớn nhỉ? Cái hạng người như này lại sống sót được đến giờ thật đúng là kỳ tích!
Cổ Phong cũng chỉ lắc đầu cười. Tô Ân tay chống cằm lười biếng ngã ra bàn nhìn sang bên kia.
Lúc này Lý Hạo Thiên đứng dậy chắp tay nói:
- Chư vị! Tất cả chúng ta ở đây vì cái gì mỗi người chúng ta đều rõ. Tiên bảo xuất thế chỉ có người hữu duyên mới có được. Ta biết phận mình như thế nào nên chúng ta đến đây vốn không dám mơ tưởng gì đến Tiên Bảo. Thứ chúng ta nhắm đến ngoài việc thu hồi di vật của bậc tiền bối ra thì còn một thứ nữa. Đó là Dị thú! Chắc hẳn chư vị cũng như vậy. Nhưng Dị thú tìm được thì dễ chứ để thu phục chúng chắc chắn trong chúng ta không ai làm được. Cho nên Kim Long Thánh Quân chúng ta mong muốn chư vị hãy cùng liên minh với chúng ta để đoạt được Dị thú. Ta tin với sức mạnh của tất cả mọi người gộp lại, sẽ không có thứ gì chúng ta không làm được! Chư vị thấy sao?
Tất cả mọi người trầm mặc. Tô Ân thở dài cảm thán.
- Ta thật hồ đồ rồi! Tên này sống được đến giờ cũng không phải chuyện gì lạ!
Mọi người ngẫm lại thấy Lý Hạo Thiên cũng có vẻ có lý. Trong bốn vùng đệm chưa biết dị tượng sẽ xuất phát từ đâu. Nhưng dám chắc Dị thú có thể xuất hiện ở cả bốn vùng đệm. Để tìm được dị thú không khó. Chỉ là muốn thu phục nó, Đại năng cũng chưa chắc làm được. Đơn giản vì Dị thú vượt ra khỏi tầm hiểu biết của nhân loại.
Lúc này một đại hán trong Lang Nha Chiến Đoàn đứng dậy chắp tay nói.
- Ta thấy vị Lý thủ lĩnh này nói đúng! Lang Nha Chiến Đoàn ta vốn cũng chỉ có chút danh khí. Chúng ta xin gia nhập liên minh! Vị Lý thủ lĩnh này đồng ý chứ?
- Ha ha ha! Tốt! Bạch Liên Chiến Đoàn chúng ta cũng xin gia nhập!
- Tốt! Chúng ta cũng vậy!
Từng đoàn người xôn xao, cuối cùng chỉ còn cái bàn có hai lão già và hai người Cổ Phong, Tô Ân là không lên tiếng. Lý Hạo Thiên vốn liếc qua muốn cảnh cáo cái đám không biết thời thế này nhưng vừa mấy ánh mắt vừa chạm hắn đã chột dạ. Sau cùng hắn làm thinh xem như không còn ý kiến gì nữa. Nhưng thật sự hắn cũng không nhịn được, đành nói một câu cho bõ tức.
- Chư vị! Như vậy chúng ta cần một cái tên và một vị Minh chủ! Ta xin mạn phép đề cử vị này!
Hắn chỉ tay vào nữ nhi kia làm mấy người ở đây cũng giật mình.
- Vị tiểu thư này là Thánh Nữ Chí Cao của Thánh Thiên Giáo ta! Nàng phụng sự ý chỉ của Thánh Hội đến đây tìm lại di vật, đồng thời cũng muốn thu phục Dị thú, chấn hưng đại nghiệp Thánh Giáo chúng ta.
Hai từ Thánh nữ đập vào màng nhĩ làm đám người ong ong đầu óc. Tô Ân thì như đã dự đoán trước nhưng vẫn hơi bất ngờ. Cổ Phong thì híp mắt thú vị cười.
Chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Đám người bật dậy, dù có lòng tự tôn cao thế nào bọn hắn cũng không thể không khom người bái kiến Thánh Nữ một cái. Lý Hạo Thiên đắc chí cười nói.
- Cho nên ta nghĩ với trí tuệ và địa vị của Thánh Nữ thì ở đây không ai thích hợp với vị trí Minh chủ hơn nàng.
Nghe chữ "Nàng", Thánh nữ khẽ cau mày. Nhưng cũng không nói gì.
Đã là Thánh nữ chí cao thì không còn gì để bàn nữa. Tất cả đứng dậy hùa nhau nói.
- Nguyện tôn Thánh nữ chí cao làm Minh chủ!
- Bái kiến Minh chủ đại nhân!
- Bái kiến Minh chủ đại nhân!
Thánh nữ Thánh Thiên Giáo thản nhiên nhận lễ. Nàng chỉ gật đầu nói.
- Ta ủy thác cho Lý thủ lĩnh quyết định mọi sự vụ! Chỉ cần làm tốt, Thánh giáo ta không bạc đãi chư vị!
Đám người kia không còn cái vẻ tham lam nhìn nàng nữa. Bọn hắn cung kính đáp:
- Vâng! Đa tạ Minh chủ đại nhân?
Lúc này Lý Hạo Thiên chợt bâng quơ nhìn qua đám hai lão già kia cùng Tô Ân và Cổ Phong.
- Nơi này ta đã bao trọn! Hiện tại ta trưng dụng cho Liên minh chúng ta làm việc! Những người không phận sự có nên rời đi chỗ khác hay không?
Tô Ân con mơ màng nhấp ly trà, nghe thế không khỏi phì một tiếng. Tí thì sặc chết vì cười! Lão lầm bầm:
- Xem ra ta lại coi trọng hắn quá rồi!
Hai lão già bên kia thản nhiên đứng dậy hướng bên bàn Tô Ân đi tới. Tên "công tử" kia lẽo đẽo theo sau. Hai lão chắp tay về phía Cổ Phong, về phần Tô Ân hai lão này nhìn ra có hỏi cũng như không. Một lão phất tay tạo kết giới, một lão chắp tay hỏi:
- Công tử! Chúng ta là hai người trong Hàn Phong Ngũ Lão của Tuyết Sơn Tuyệt Địa. Công tử có muốn hợp tác cùng chúng ta hay không! Chúng ta không tham vọng gì với Tiên bảo và Dị thú. Chúng ta muốn đi tìm tung tích của Thánh Cô Độc Tiên Giáo chúng ta. Xin nhờ hai vị giúp đỡ, chúng ta sẽ hậu tạ.
Nghe đến Độc Tiên Giáo Tô Ân có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ra. Lão nói với Cổ Phong.
- Độc Tiên Giáo năm xưa làm phật ý lão chủ nhân! Bị lão chủ nhân trách phạt đem thánh nữ khi đó của bọn hắn nhốt trong Ngân Nguyệt Cốc. Hẹn mười năm sau cho người của Độc Tiên Giáo vào tìm người. À! Tính ra nay cũng tròn mười năm rồi! Giờ bọn hắn gọi là Thánh Cô, chắc là Độc Tiên Giáo đã có Tân Thánh Nữ. Năm đó Thánh nữ kia mới chỉ mười một, tính ra năm nay cũng chỉ mới hai mốt mà ta?
Hai lão già trưng bộ mặt "nhiên là thế" chắp tay cung kính. Nhưng câu Tô Ân nói tiếp theo xém tí làm hai lão bật ngửa.
- Thiếu chủ! Ngài làm người tốt giúp bọn họ chuyến này đi. Lão chủ nhân giờ đi ngao du tứ phương rồi, sợ cũng không nhớ tới mấy cái vụ hồ đồ năm xưa ngài ấy làm ra đâu!
Hai lão già lắp bắp:
- Thiếu… Thiếu… Thiếu… chủ… chủ… chủ…
Cổ Phong phất tay.
- Gọi ta là Phong Thiếu được rồi! Tô Ân! Lão biết chỗ thì dẫn dẫn đường đi!
Lại nghe hai chữ Tô Ân, hai lão già lại xém té xỉu nữa.
- Tô… Tô… Tô… Tô Đại Nhân…
Ài! Cũng chẳng trách! Ánh mắt hai lão tinh tường. Nhìn qua đã biết bọn hắn là người trong Thiên Sơn. Ai dè một tên Thiếu Chủ, một lão là Đại trưởng quản Thiên Sơn. Vai vế tính ra đã là đỉnh của đỉnh.
- Được rồi! Đi thôi! Ở đây cũng ta cũng chướng khí quá!
Tô Ân tiện tay phá đi kết giới. Lão cười to, sợ thiên hạ không đủ loạn, lão lại bô bô nói cho cả khách điếm nghe.
- Chúng ta đi thôi! Đừng làm phiền Liên minh người ta bàn đại sự.
Lão nghêu ngao bước thẳng ra ngoài, Cổ Phong chỉ biết lắc đầu cười. Hàn Phong nhị lão kia ngoan ngoãn đi theo sau. Đám người Độc Tiên Giáo thấy trưởng lão như cún con thì cũng nín thin đi theo. Riêng tên công tử mặt trắng thỏ thì còn ngơ ngác.
Lý Hạo Thiên nghe vậy thì hai mắt đỏ bừng hừng hừng khí thế trợn mắt nhìn. Nhưng rồi vẫn nhịn xuống.