Chương 3: Kẻ Đi Săn

Chương 3: Kẻ Đi Săn

Luật trời từ ngàn xưa đã định sẵn, vạn vật đều phải tuân theo. Dù là một sinh linh nhỏ bé cũng có tạo hóa riêng của nó. Ấy vậy mà với Nhạc Tiểu Thiên lại dường như là một đứa con rơi con rớt. Từ bé hắn đã biết cái mẹ gì gọi là tu luyện chứ!

Không nói gì đến bản thân hắn hiện tại đã từng được các vị hiền nhân đoán mệnh, bọn họ không thể nào bắt được một tia linh khí trong người hắn. Chuyện này chẳng khác nào tuyên bố hắn chính là phế vật trong phế nhân. Còn thảm thương hơn, bọn họ đoán hắn không sống qua được năm mười tám tuổi. Dần dà tin này truyền đi lại trở thành trò cười cho cả Nguyệt Tinh Thành. Cuối cùng đến phụ thân của hắn cũng xem đứa con này coi như là bỏ đi.

Trong cả gia tộc chỉ có mẫu thân người thực tâm quan tâm hắn, vì lo cho hắn mà năm hắn lên bảy đã lâm trọng bệnh qua đời. Từ đó cuộc sống của hắn như rơi vào vực sâu không đáy, cả ngày chỉ còn biết lêu lổng cùng đám gia đinh thấp hèn. Bị người khác khinh rẻ như thứ rác rưởi.

Đến nay cũng đã tròn mười ba năm ăn hại trên cõi đời, lần đầu tiên hắn bị người ta chú ý đến.

- Ngươi chạy đi đâu? Đứng lại cho ta!

- Ngươi điên à! Ngươi đòi chém chết ta! Đòi chém chết mẹ ta! Đòi chém chết cả tổ tông nhà ta! Ta mặc kệ! Ngươi chém ai cũng được! Đừng chém ta!

- Ngươi! Tên chết tiệt! Ta chém chết ngươi! Ngươi đứng lại cho ta!

- Con mụ điên! Ta là phế vật! Ngươi là phế nhân! Ngươi chém được ta hay sao? Ngươi nói ta đứng ta cứ chạy! Người làm gì được ta?

- Ngươi! A! A! A!

Một người chạy một người cầm kiếm theo đòi chém. tiếng chửi tiếng quát vang cả một khu rừng.

Chả là sáng nay Nhạc Tiểu Thiên theo mấy tên gia đinh đến khu rừng này chơi. À không! Bọn gia đinh đến đây lấy ít gỗ về cho lão quản gia sửa vách nhà lão. Nhạc Tiểu Thiên theo chơi. Chẳng là thấy một mỹ nhân nằm gục trên thân cây mục, trên vạt áo trước ngực đã thấm đỏ vết máu. Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Nguyên lý là như thế! Thế mà hắn mới cởi áo con người ta ra kiểm tra vết thương đã bị nàng ta vung kiếm đòi chém cả tổ tông. Chém ai cũng được đi, hắn có lòng muốn giúp lại đòi chém cả hắn. Còn tí lương tâm nào không cơ chứ?

Hắn là phế vật, vốn chạy không nhanh thì đã đành. Hắn chạy mãi vẫn thấy nàng ta ở tít phía xa, càng lúc càng xa. Cuối cùng hắn chịu không nổi mới dừng lại thở hồng hộc. Lúc quay lại thấy mỹ nhân kia nằm xỉu từ lúc nào. Nhạc Tiểu Thiên ngẩn người mon men quay lại nhìn thử.

Khuôn mặt của nữ nhân không còn chút sức đã không còn chút sắc hồng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

- Ài! Mỹ nhân gặp nạn, anh hùng như ta đây phải hy sinh xả thân cứu giúp thôi! Nang ta dù có chút hung dữ… mà thôi! Ai bảo ta là đấng nam nhi anh hùng chứ! Phải như thế! Phải như thế! Thế mới giống anh hùng trong truyện! Bữa sau phải bắt mấy tên kia kể nhiều hơn mới được!

Cuối cùng hắn xốc nách mỹ nhân tuyệt thế này kéo xềnh xệch lên xe ngựa về hướng về Nguyệt Tinh Thành mà đi.

Đường từ Ma Thiên Lĩnh về Nguyệt Tinh Thành khá xa. Mất hơn một ngày đường vẫn chưa thấy cổng thành đâu.

Mỹ nhân trên xe nhắm mắt giả vờ như vẫn đang ngủ. Toàn thân nàng chỉ có một vết thương nhỏ bên vai trái. Nhưng nội thương thì khá nặng. Toàn thân đã vô lực.

Tiểu Thiên từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt người khác để mà sống. Sống luồn cúi trong gia tộc như vậy, hắn phải luyện cho cái miệng thật dẻo, ánh mắt phải tinh tường. Một chút cử động nhỏ trên nét mặt của mỹ nhân làm hắn bật cười.

- Này mỹ nhân! Ngươi đuổi chém tiểu gia ta lâu như vậy làm tiểu gia mệt chết. Giờ ngươi giả vờ ngủ coi như không có chuyện gì! Ngươi xem tiểu gia ta đòi lại công đạo như thế nào?

Tiểu Thiên cười khằng khặc bỉ ổi bẻ mấy ngón tay chuẩn bị động thủ. Mỹ nhân vẫn nhắm mắt làm lơ không đáp lại.

- Ầy dà! Người ta bảo anh hùng cứu mỹ nhân sẽ được mỹ nhân lấy thân hồi đáp! Ta đã cứu ngươi mà ngươi không để ý đến ta! Tính quỵt nợ sao? Tiểu gia ta tự đòi vậy!

Tiểu Thiên cười cười thò tay tới vạt áo trước ngực mỹ nhân. Nàng ta giật mình, hữu khí vô lực quát khẽ:

- Ngươi dám!

- Uầy! Ta dám chứ!

Tiểu Thiên cười to kéo vạt áo bên vai trái ra. Chỉ một vết thương nhỏ nên trong thời gian ngắn đã kéo da non. Tiểu Thiên không thể không kinh ngạc. Hắn nói:

- Tốt! Này mỹ nhân! Không cầm cảm kích ta! Sau này có dịp lấy thân báo đáp ta là được! Nàng nhớ kỹ ân nhân của nàng họ Nhạc, tên là Tiểu Thiên. Nhớ lấy thân báo đáp đấy! Bằng không ta sẽ tìm nàng để đòi!

Mỹ nhận nghe mà giận run bắn người. Nàng gầm gừ lại như bị chọc điên.

- Ngươi cũng nhớ lấy! Tiên nữ ta Họ Viên, tên Tố Vân. Đợi ta hồi phục ta lấy mạng chó ngươi! Viên Tố Vân ta không lấy mạng chó ngươi ta không mang họ Viên.

Tiểu Thiên cười khà khà, hắn vẫn giữ cái vẻ mặt đáng ăn đòn nói.

- Thế tiểu gia phải đòi chút lợi tức trước rồi!

Vừa vặn chỗ vạt áo bị hắn kéo ra bị lộ một góc yếm bên trong. Chỗ yếm này nhô lên một cái núm. Tiểu Thiên nhìn thấy tiện tay khều nó một cái. Mỹ nhân như bị điện giật run người một cái, uất khí công tâm liền ngất lịm đi.

Tiểu Thiên giật mình.

- Lại xỉu rồi! Có phải mình hơi quá tay không? Ta có làm gì đâu? Này! Này!

Tiểu Thiên vỗ vỗ mặt Tố Viên nhưng nàng ta vẫn không chút phản ứng. Hắn thở dài:

- Chắc có lẽ nội thương vẫn còn nặng. Có khi là ta làm gì đó kích phát nội thương của nàng ta rồi!

Tiểu Thiên thở dài định xoay người lại thấy cái núm hồi nãy.

- Hình như ta mới khều có một cái mà, vẫn chưa có lãi. Người ta bảo nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng sờ được ngực mỹ nhân một cái là sướng tê tái cả đời…

Tiểu Thiên nghĩ tới bất giác lấm la lấm lét nhìn ra ngoài cảnh giác. Hắn lại quay lại vươn tay về phía trước ngực Tố Vân nhưng chợt khựng lại, hai tay tự nhiên run run.

- Tự nhiên cảm thấy mình bỉ ổi quá à! Cái tay này, hư quá!

Hắn vừa định thả tay xuống thì tự nhiên không cam. Cơ hội ngàn năm có một, không tận dụng sau hối hận chết. Hắn bặm môi vươn tay lên kéo chỗ cái dây yếm ra.

Bước đầu dễ dàng, hắn lại vén cái yếm lên. Bên dưới là… Ái chà!

Bất chơi đôi mắt Tiểu Thiên khựng lại. Khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. Bầu ngực mỹ nhân bầu bĩnh, lại thêm hai núm nhũ hoa đáng yêu, nhưng trên bầu ngực nàng lại có một hình xăm nhỏ hình lốc xoáy màu đen.

- Ma Thiên Ấn Ký! Sao ở đây lại gặp thứ này?

Tiểu Thiên buông tay ra. Hắn nhìn lại mỹ nhân, trong đầu có trăm ngàn câu hỏi nhưng rồi lại kìm lại cảm xúc. Hắn thở dài:

- Bà mẹ nó! Người của Ma Tháp Thiên Ấn Điện!

Tiểu Thiên Ngẩng đầu nhìn lại, hắn chợt hít một hơi.

- Lần này chơi lớn rồi!

Hắn nghiến răng một cái cười khẩy nói:

- Lỡ rồi! Làm người tốt một phen, trả nàng ta về Thiên Ấn Tháp rồi… Trốn!

Hắn bẻ ngón tay răng rắc rồi lại chợt thả lỏng, khuôn mặt như thường quay lại chỗ cái vạt áo trước ngực Tố Vân. Miệng hắn cười khẩy:

- Chơi liều coi bộ cũng kích thích nhỉ!

Một đêm đi qua, sáng lại hắn thuận lợi chở Tố Vân đang còn bất tỉnh về Thiên Ấn Tháp. Rồi hắn thúc ngựa vội vã rời đi. Thủ vệ thấy hắn cứu được thủ lĩnh bị trong thương thì kính trọng cung tiễn hắn ra đến cửa thành. Còn cung kính tặng hắn một phần hậu lễ.

Phần hậu lễ này Tiểu Thiên không ham, hắn chỉ cầu trời cho bà nương kia đừng tỉnh lại sớm quá. Về phần nơi hắn bị gia tộc bố trí, hắn cũng đã chẳng màng đến nữa rồi. Những con ngựa được huấn luyện bài bản, chỉ cần lệnh một tiếng chúng sẽ chở hắn đi đến nơi mà hắn cần. Lần này hắn để mặc chúng tự đi.

Thời gian dần ngả về chiều, chẳng biết từ khi nào Tiểu Thiên đã đến một nơi hoang dã tràn ngập tử sắc.

Nơi này có tên là Cố Huyễn Lâm, địa vực thuộc Nam Thiên Lĩnh. Dãy núi nằm ở phía nam. Là vùng đệm của Thiên Sơn, Thiên Bút Sơn Mạch. Thiên Bút Sơn Mạch có bốn vùng đệm phân biệt gọi là Nam Thiên, Tây Thiên, Bắc Thiên và Đông Thiên. Vượt qua bốn vùng đệm này sẽ rơi vào Cấm Thiên Lĩnh. Là vùng đệm nguy hiểm bao quanh chân Thiên Sơn. Cũng là nơi hội tụ cao thủ tuyệt đỉnh trên thế giới. Cuối cùng là cấm địa tử vong dưới chân Tiên Sơn. Xưa nay chưa từng có ai chạm đến nơi này mà còn sống để kể về nó.

Thiên Sơn vô cùng kỳ bí. Ngoài tám tòa tháp tương truyền là chỉ cần vượt qua thí luyện là được nhập Thiên Sơn thì còn một phương pháp khác chính là vượt qua cấm địa tự mình đến Thiên Sơn bái phỏng.

Thí luyện tháp không quá nguy hiểm, chỉ là đòi hỏi tư chất quá cao. Đến nỗi ngàn năm qua cũng chỉ có một ít người vượt qua được thử thách nhập tháp làm ký danh đệ tử. Còn số người hoàn thành thí luyện trở thành đệ tử Thiên Sơn thì lại hiếm đến đáng thương.

Con đường vượt qua cấm địa có vẻ khả thi hơn với những người tự cho mình là mạnh hơn người, dù rằng tư chất bọn hắn quá kém.

`Thiên Sơn Cũng là nơi duy nhất trong bảy tòa Tiên Sơn có vị trí chính xác mà tu sĩ có thể tìm đến bái phỏng. Sáu tòa còn lại luôn là một ẩn số.

Thiểu Thiên đến nơi này cũng là vì một lý do.

Chợt phía trước mặt hắn xuất hiện một cái hố rộng làm mấy con ngựa dừng lại không đi nữa.

Hắn kinh ngạc còn chưa kịp định thần thì một bóng người trong hố nhảy ra chỉ mũi kiếm vào hắn.

- Đường này do ta mở! Núi này do ta coi! Muốn đi qua để hết đồ đạc châu báu lại!

Tiểu Thiên nhíu mày:

- Ngươi là cướp!

Tên kia cười ha hả:

- Tốt! Có mắt nhìn người! Khôn hồn thì…

"Đùng"

Chưa kịp nói hết tên này đã bay hơn chục trượng. Quật đổ cả một bụi cây. Một bóng người khác xuất hiện trên miệng hố, tay phủi phủi cái chân mới đạp bay tên kia. Miệng mắng.

- Tên lắm chuyện!

Sau y quay qua nhìn Tiểu Thiên gượng gạo nói.

- Vị huynh đài đừng trách! Sư đệ ta thích trêu người khác! Vừa nãy hắn chỉ giỡn chút cho vui, ngươi đừng để ý! Chúng ta là học đồ của Thiên Ấn Học Viện phụng theo giáo lệnh đến đây thu phục băng cướp Mã n. Huynh đài chớ để ý. Chúng ta đang đặt bẫy, huynh đài xin phiền lòng đi lối vòng được chăng?

Tiểu Thiên chớp chớp mắt, lại cười nói.

- Tốt! Theo ý chư vị, ta đi lối khác!

Nói rồi hắn thúc ngựa đi. Chờ hắn đi, ánh mắt người kia trở nên lạnh lẽo.

Lúc này tên kia mới mò về, tay còn xoa xoa cái mông.

- Trữ huynh! Tên kia tu vi thấp, đệ còn cảm nhận được linh lực trên xe ngựa, sao huynh lại hắn đi?

Gã gọi là Trữ huynh kia mới mắng lại.

- Tu vi hắn thấp nhưng người theo hắn không thấp! Ta chậm tí nữa ngươi đã mất mạng. Là người kia cảnh cáo ta bằng không ta và ngươi há còn sống.

Tên kia nghe vậy chợt lau mồ hôi hột trên trán. Trữ huynh phất tay.

- Đi thôi! Nơi này có cao thủ, không ở lâu được nữa.

Thế rồi cả hai nhích người biến mất trong rừng cây.

Tiểu Thiên quay xe đi qua lối khác lại chợt bắt gặp một con cáo nhỏ bị thương. Hắn nhảy xuống vuốt ve con cáo, lại bế nó lên xe. Xe ngựa tiếp tục chậm rãi đi. Vừa vặn ở bên khác Cổ Phong thu kiếm, hai bóng đen vô thanh vô thức gục trên một thân cây. Ánh mặt bọn hắn không cam lòng, mà trên cổ vẫn còn đọng lại một tơ máu. Ánh mắt Cổ Phong liếc qua xe ngựa đang đi đằng xa. Cổ Phong nghi hoặc:

- Nhạc Gia thống lĩnh Hoàng Hạc Môn. Vành đai Hắc Ám quá hỗn loạn tại sao lại tồn tại một nhánh của Nhạc Gia ở đây chứ?

Rồi hắn bắn người về phía trước tiếp tục đi theo Tiểu Thiên.

Lúc này, ở trên môt tế đàn cao chót vót giữa một nơi không thấy trời không thấy đất. Trên tế đàn có cái đài cao, trên mỗi đài cao lại có một cái Vương tọa khổng lồ.

Đúng là Vương tọa. Mỗi cái đều khắc họa tiết của một loại Thánh Thú. Long, hổ, phụng, lân, quy, hạc, báo.

Long tượng trưng cho thiên không.

Hổ tượng trưng vạn vật.

Phụng tượng trưng cho sinh mệnh.

Lân tượng trưng cho linh hồn.

Quy tượng trưng cho đại địa.

Hạc tượng trưng cho quang minh.

Báo tượng trưng cho hắc ám.

Trên bảy Vương tọa dần kết thành hình. Đó là những cái bóng cao lớn mờ ảo không có ngũ quan. Đứng dưới bảy cái bóng cao lớn đó là bảy gã khoác áo trùm đen. Bọn hắn đã đứng nhìn bảy Vương tọa thật lâu.

Một trong số đó nói:

- Chư vị! Từ khi thánh chủ nhập diệt, mỗi một ngàn năm thánh chủng lại hàng lâm một lần. Đến nay đã trải qua chín lần, Thánh chủng tất tân sinh trở thành Thánh Chủ thời đại mới. Bảy đại gia tộc chúng ta đã chờ đợi giây phút đã vạn năm. Sẽ có một hồi tranh đấu.

- Ha ha! Một ngàn Thánh Chủng giáng lâm chỉ có một khỏa chứng đạo! Các vị thử nghĩ xem gia tộc nào trong số chúng ta đoạt được vận may đó?

- Khó nói!

- Bảy gia tộc chúng ta có bảy hệ, hệ nào cũng tốt, duy chỉ có hệ Hắc ám cần phải diệt trừ! Các vị nghĩ có đúng không?

- Hắc ám! Ngươi biết gia tộc nào là hệ hắc ám sao?

Cả một đám người đều trầm tư.

- Hừ! Đến cả sáu gia tộc các vị thuộc họ gì? Đến từ đại thế giới nào? Ta đều không biết! Các vị nói xem! Ai mới là kẻ đi săn trong số chúng ta?

- Mỗi gia tộc đều có quyền năng và sức mạnh của riêng mình. Nếu các vị không vì mục đích chung phò tá Tân Thánh Chủ thì cũng đừng nên ngáng đường người khác!

- Ha ha! Hoang đường! Lợi ích mới là quan trọng! Lợi ích càng chia thành nhiều phần thì càng nhỏ đi! Các vị há có cam tâm!

- Được rồi! Chư vị! Dầu gì thì Thất Thánh Vương Tọa đã quy nguyên vị. Người kế thừa đã được chọn. Thất Tiên Sơn chúng ta cũng nên hiện thế. Quy tắc của trò chơi đã áp lên chúng ta, các vị có tâm tư gì thì hãy để sau. Thời gian còn dài, hãy để những tên hậu bối thể hiện trước.

- Ha ha! Cũng đúng! Đây là một trò chơi thú vị! Trước khi chúng ta lật mặt, chư vị cũng nên để đám hậu bối thể hiện một chút. Cho đến khi những Vương Tọa này viên mãn, lúc đó chúng ta… Ha ha! Khi ấy chắc cũng không muộn chứ chư vị?

- Chư vị! Ta đã biết được thứ ta cần! Ở lại nơi này cũng vô dụng! Cáo từ!

Một kẻ nãy giờ vẫn im lặng lúc này lại bước ra, sau đó hắn thẳng về hướng đại môn mà biến mất.

- Tại hạ cũng cáo từ!

Lại một người nữa rời đi. Năm người còn lại nhìn nhau, sau đó cũng lần lượt rời đi. Chỉ còn lại bảy tòa Vương Tọa cao vút ở nơi đó. Trong đó có một tòa bỗng nhiên biến đổi, sau đó khắc họa lên nét mặt của một người. Là Vương Tòa Hắc Ám!