Chương 2: Cổ Phong

Hắn họ Cổ, tên một chữ Phong. Là con thứ dòng chính hệ trong một gia tộc cổ lâu đời tại Hình Thiên Đại Thế Giới.

Cha hắn cũng thuộc hạng có tiếng, là ác bá một vùng. Ấy mà chỉ mỗi tội sợ vợ. Mẫu thân hắn không phải xuất thân ở Đại Thế Giới mà là từ Tiểu Thiên Giới.

Nhưng thân phận thiếu chủ chỉ là vỏ bọc.

Hắn từ nhỏ đã phải tham gia một khóa huấn luyện đặc biệt tàn khốc. Mới chỉ mười sáu, ít ai biết số người mất mạng trong tay hắn đã không thể dùng từ ác ma mà hình dung nữa. Hắn có cái danh hào Ẩn Sát.

Còn nơi này có tên là Lạc Thiên Giới, một Tiểu Thiên Giới nằm ở Vành Đai Hắc Ám.

Giờ này có lẽ cả thế giới đều biết tiểu thiếu gia Cổ Gia đã chết. Gia gia hắn sợ hắn phật ý không vui nên còn đặc biệt làm cho hắn một cái đám tang thật to.

Theo suy đoán của Cổ Phong, có lẽ chỉ có gia gia là người duy nhất biết hắn còn sống. Mà đổi lại hắn giờ này phát hiện ra gia gia hắn có một phân thân đang ẩn tu ở nơi này.

Mà cái phân thân này của gia gia cũng chính là người trực tiếp một tay đào tạo ra hắn.

Hắn nằm trong đình viện, chán nản thở dài.

- Gia gia ơi là gia gia! Người đây là có âm mưu gì chứ?

Chợt hắn nhớ đến tấm lệnh bài mà gia gia đã đưa lúc mới đến đây. Vừa cầm tấm lệnh bài lên xem, hắn sực nhớ.

- Gia gia nói bản thân ta nên đến Thiên Ấn học viện học hỏi một chút. Sẽ biết chút chân tướng…

Ngẫm lại một chút, Cổ Phong nhét tấm lệnh bài vào túi. Đợi mặt trời vừa xuống núi Cổ Phong thò đầu ra khỏi cửa. Sau khi xác nhận gia gia hắn không có ở đây thì mới lặng lẽ khoác cái áo trùm mũ lên. Toàn thân hắn mặc một bộ đồ đen bó sát người. Lại thêm một cái khăn bịt mặt kín mít chỉ chừa ra đôi mắt. Hắn nhanh chóng bắn ra khỏi tiểu viện rồi chạy về phía một cánh cổng bí mật. Thông qua cánh cổng này sẽ có hai sự lựa chọn. Một là tiến sâu vào Tử Trúc Lâm, hai là thông qua mật đạo để tiến ra khỏi Thiên Sơn.

Cũng như các môn phái khác. Thiên Sơn có một bộ phận tồn tại song song cùng hạch tâm. Khác với hạch tâm chỉ nhận đệ tử tư chất tốt, Ngoại sơn lại có nhiều thành phần, nam hay nữ, già hay trẻ. Ngoại sơn như một toà thành trì bao bọc xung quanh Thiên Sơn. Nơi này còn có tên là Nguyệt Tinh Thành.

Có thể nói Nguyệt Tinh Thành là một tòa thành trì như bao tòa thành khác. Nó chỉ đặc biệt ở chỗ toàn bộ nơi này đều là do Thiên Sơn quản hạt mà thôi.

Dòng Nguyệt Giang khi chảy đến trước sơn môn Nguyệt Tinh Thành sẽ tạo thành một cái hồ rộng đến mấy trăm dặm, gọi là Nguyệt Kính Hồ. Nguyệt Kính Hồ trong vắt, sâu không thấy đáy. Toàn bộ nơi này do đệ tử Nguyệt Tinh Thành quản hạt. Băng qua hồ sẽ đến trước cổng thành. Rồi từ cổng thành này đi thẳng một đường hơn năm mươi tám dặm sẽ đến Nguyệt Tinh Môn. Ở đây sẽ thấy năm con đường bị mây che phủ dẫn thẳng đến năm ngọn núi. Từ xa sẽ nhìn năm ngọn núi mờ ảo lúc ẩn lúc hiện. Đây là biểu tượng thiêng liêng của Thiên Sơn, Thiên Sơn Ngũ Tòa.

Nguyệt Tinh Thành sầm uất, người đông nghìn nghịt. Buổi đêm ánh đèn sáng một vùng trời.

Bên trong thành có tám tòa tháp cao, kiến trúc cổ kính xếp thành hình rẻ quạt ở trung tâm thành. Đây là tháp thí luyện, chỉ cần quyết tâm, có thể thông qua tám tòa tháp này để ký danh thành đệ tử Nội Sơn.

Hôm nay là đêm trăng tròn, cả tám tòa tháp đều đang mở cửa cho đệ tử đăng ký. Ở trong trong tòa tháp thứ tám có một tiểu viện nhỏ. Nơi này đã lâu không có người ở nhưng vẫn được chăm sóc gọn gàng. Bên ngoài được đệ tử Ngoại Sơn canh giữ nghiêm mật. Một tia sáng lóe lên trong sân sau khiến những đệ tử canh giữ này chú ý. Trong đó có hai nữ đệ tử chạy đến.

Ở trong sân sau có một cái hang đá nhỏ khảm vào trong vách giả sơn. Ánh sáng mà các thủ vệ nhìn thấy chính là ở đây. Khi các nàng chạy vào đến nơi đã thấy bóng dáng Cổ Phong loạng choạng bước ra. Hai tay hắn khó khăn tựa vách đã, khuôn mặt hắn nhăn nhó khó coi, vừa đi vừa chửi.

- Tổ bà nó! Cái truyền tống trận gì cùi mía vậy chứ! Mới đi có một tẹo đã muốn… oẹ!

Hắn ngồi bệt xuống, nhưng mãi chẳng ói ra được gì. Lúc này hai đệ tử thủ vệ mới giật mình quát lớn:

- To gan! Ngươi là ai mà dám xâm nhập trọng địa Thiên Sơn ta?

Mặt mày Cổ Phong như táo bón lâu năm, hắn nào qua tâm đến hai đệ tử này được nữa. Người vẫn đang khom xuống, một tay hắn với lấy cái lệnh bài giơ lên, miệng vẫn cố nôn ra nhưng mãi không được. Hai nữ đệ tử thấy lệnh bài thì miệng há hốc.

- Lệnh bài thiếu chủ!

- Không đúng! Ta ở Thiên Sơn đã lâu, làm gì có thấy Thiếu Chủ nào giống như ngươi! Ngươi là ai? Lại dám trộm lệnh bài thiếu chủ Thiên Sơn ta!

Hai đệ tử vừa quát, ánh mắt Cổ Phong lạnh lẽo liếc sang, sát khí lạnh lẽo toả ra làm hai đệ tử kia rét run. Chỉ là chưa được nửa khắc Cổ Phong đã tiếp tục cúi xuống ho khụ khụ.

Tu vi hiện tại của Cổ Phong không biết phải tính như thế nào. Dẫu gì hắn cũng từ Đại Thế Giới đến, dù có là phế vật thì ở nơi này cũng dám tự tin có thể hoành tảo một phương.

- Có thời gian phải nghiêm túc nghiên cứu lại một chút!

Tình hình có lẽ đã ổn, tim gan cũng không còn nhộn nhạo nữa, Hàn Phong mới gắng đứng dậy. Hắn nhìn qua hai nữ đệ tử còn đang run lẩy bẩy, khuôn mặt phát lạnh nói.

- Ra giang hồ nói nhảm một câu thì lại chết nhanh một chút. Thức thời thì câm miệng cho ta. Lệnh bài thiếu chủ trong phạm vi Thiên Sơn há người khác có thể cầm được!

Người khác không biết nhưng đệ tử Thiên Sơn thì phải biết. Lệnh bài thiếu chủ trong phạm vi Thiên Sơn nếu có kẻ nào khác cả gan cầm lấy sẽ bị ý chí Thiên Sơn phản phệ. Thân tử đạo tiêu! Hai nữ đệ tử vừa nghe đã run rẩy, mặt mày tái nhợt.

Trong Thiên Sơn, ý chí của thiếu chủ chỉ xếp sau Thiên Sơn Lão Tiên. Nhưng các nàng mãi vẫn không hiểu. Thiên Sơn từ lúc nào lại có một tên thiếu chủ như thế này.

Hàn Phong nhắm mắt cảm nhận một chút rồi xác định.

- Thiên Ấn Học Viện rất kỳ lạ! Thật đau đầu! Giai đoạn trước mười bảy tuổi là giai đoạn quan trọng. Ta còn một năm thời gian để tìm được linh khí bản mệnh. Ta đi đâu mà tìm đây?

Hàn Phong nghĩ ngợi một chút! Hắn nhìn quanh tiểu viện này, sau lại lấy ra lệnh bài thiếu chủ. Tay bấm pháp quyết, miệng quát lớn.

- Lấy ý chí của bổn thiếu chủ! Nhân danh Nguyệt Thần thủ hộ! Hộ pháp đại trận! Khai!

Không hề có động tĩnh gì xảy ra, nhưng bên trong tòa tháp cao, hàng loạt bóng người đang tĩnh tọa bỗng trừng lớn đôi mắt.

- Trận pháp hộ viện! Thiếu chủ đã tới sao?

Bọn họ kinh ngac, nhưng lại sực nhớ đến vị thiếu chủ kia thì hơi bất đắc dĩ. Sau cùng lại tiếp tục ngồi tĩnh tọa.

Trong tiểu viện, Cổ Phong nhìn toà đại trận không một tiếng động đã bao phủ toàn bộ nơi này. Ánh mắt hắn hơi kinh ngạc. Lại nắm lấy lệnh bài cảm nhận. Toàn bộ động tĩnh nơi này như nằm trong lòng hắn. Hắn xoay qua nhìn hai nữ đệ tử.

- Các ngươi tên là gì?

Hai nữ đệ tử đã ngây ngốc, lại nghe hắn nói thì không biết phải làm sao. Một trong hai người lắp bắp nói.

- Thiếu chủ! Đệ… Đệ tử là Nguyệt San Nhi. Đây là tiểu muội Nguyệt Phương Nhi!

Cổ Phong thở dài, lại nhìn lại tấm lệnh bài.

Ở Thiên Sơn hắn cũng không quá quen thuộc. Lại bất tiện. Sau này xem như là một nơi trốn nạn, lỡ gây ra chuyện thì… Xem tình hình có vẻ gia gia hắn ở nơi này cũng không hẳn bá chủ.

Ài! Hắn là chúa gây chuyện!

Cái thân phận Thiếu chủ này tuyệt đối phải giữ kín!

Cổ Phong chợt xoay qua nhìn hai nữ đệ tử kia.

- Chuyện ngày hôm nay bổn thiếu chủ đến đây tuyệt không được nói ra ngoài! Các ngươi nghe rõ chưa?

Lời nói kèm theo chút sát khí vô hình làm hai đệ tử run rẩy. Cổ Phong vung tay lên, một đạo hàn quang bắn ra hoá thành hai lệnh bài rơi vào trong tay hai người.

Nơi này trước khi có Thiếu Chủ đến chính là trọng địa được bảo vệ nghiêm ngặt. Người thường không được phép bén mảng đến. Mà đệ tử canh gác thì phải xuất động cả ngày lẫn đêm.

Nay Cổ Phong đến, nơi này lại khác. Từ giờ nơi này là của hắn, hắn không cho phép, không một ai có thể tiến vào được.

- Hai ngươi tạm thời ở lại giúp việc cho ta! Thay ta quản lý nơi này.

Nói rồi Hàn Phong nhích chân, toàn thân đã bắn ra khỏi tiểu viện, biến mất trong Nguyệt Tinh Thành.

Chỉ còn lại hai nữ đệ tử, hai người nhìn nhau cảm giác như đang phát mộng.

Trong Nguyệt Tinh Thành, Hàn Phong nhắm đến một tòa tháp cao. Có lẽ là tòa tháp cao nhất sau tám tòa tháp thí luyện.

Không những cao, tòa tháp này còn là dãy kiến trúc tuyệt đẹp. Toàn bộ tòa tháp trắng như ngọc, dưới chân tháp có một cánh cửa, bên trên đề:

"Thiên Ấn Tháp"

Nơi này theo như lời gia gia nói thì chính là một phân đà của Thiên Ấn Học Viện.

- Thiên Ấn Tháp… Thiên Ấn Tháp! Thiên Ấn Học Viện không khác gì một môn phái!

Bên ngoài Thiên Ấn Tháp có vẻ bình thường. Nhưng tòa tháp này có thể nằm chễnh chệ trên một quảng trường lớn ở địa bàn của Thiên Sơn. Thiên Ấn Học Viện không phải dạng tầm thường.

Quảng trường rộng nhưng vắng tanh, chỉ có một vài tên thủ vệ mặc ngân giáp loanh quanh gần lối vào. Nhưng ở nơi này Cổ Phong lại ngửi được mùi nguy hiểm.

- Hử!

Chợt Cổ Phong nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi từ trong Thiên Ấn Tháp đi ra. Xe ngựa chậm chạp đi qua những thủ vệ ngân giáp. Bọn hắn dù ra vẻ không chú ý nhưng trong thần thái vẫn có nét cung kính. Xe ngựa hướng thẳng về phía ngoài Nguyệt Tinh Thành mà đi. Điểm khiến Cổ Phong nghi hoặc chính là ấn ký trên xe ngựa. Nó là ấn ký của Nhạc Gia.

- Không phải trùng hợp chứ?

Cổ Phong nhìn lại Thiên Ấn Tháp một lần sau đó quyết định xoay người đi theo chiếc xe ngựa.

Lúc này trên một tòa cung điện xa hoa trong Nguyệt Tiên Cung, cả tám vị Cung chủ đang ngồi trên bồ đoàn. Phía trước là một cái đài cao. Một bóng người lờ mờ ẩn hiện trong làn sương trắng. Bóng người mở lời nói.

- Các con thắc mắc về tổ huấn sao?

Cả tám người cùng đáp.

- Vâng!

Bóng người kia như hồi tưởng lại chuyện xưa, thật lâu sau mới nói.

- Cứ mỗi một ngàn năm sẽ xuất hiện một ngàn vị Tam Thiên Giới Tử. Bọn họ mạnh đến nỗi quy tắc của chúng ta không thể nào áp lên bọn họ được.

- Nói như vậy…

Đại cung chủ ngập ngừng không thể tin được.

- Đúng vậy! Bọn hắn có thể cùng lúc sở hữu toàn bộ sức mạnh của bốn loại lực lượng khởi nguyên!

Tám người cung chủ kinh ngạc, lại hít một hơi lạnh.

- Một người có thể nắm giữ hai nguyên tố đã là nghịch thiên. Đằng này lại nhiều hơn hai nguyên tố, thậm chí là hai nguyên tố tương khắc! Cái này…

- Cho nên mỗi một ngàn năm các thế lực lớn lại cố gắng đoạt được chân thân của Tam Thiên Giới Tử. Tuy nhiên bọn họ không biết, thế giới này có quy tắc tương sinh sẽ có tương khắc. Tất nhiên Tam Thiên Giới tử cũng có khắc tinh của mình. Định mệnh của Tam Thiên Giới Tử buộc sẽ phải gặp một kẻ…

Bóng người kia dừng lại một chút, sau đó lại thở dài.

- Nguyệt Tiên Cung chúng ta lưu giữ Dạ Linh Ngọc tự nhiên là có ẩn tình bên trọng. Ở một nơi nào đó ngoài kia có một thế gia hùng mạnh. Chúng ta là một nhánh của gia tộc đó. Tiểu thư Dạ Linh Lung chính là người mà chúng ta phải hầu hạ. Đây là sứ mệnh của các ngươi! Nếu làm tốt, tạo hóa sau này chắc chắn không cần bàn. Chuyện này các ngươi hãy xem như là ta chưa nói gì! Mọi chuyện thuận theo tự nhiên! Đến lúc nào đó các ngươi sẽ tự biết sứ mệnh của các ngươi vĩ đại cỡ nào! Hãy phục tùng Dạ Linh Lung tiểu thư thật tốt, các ngươi sẽ có hồi báo. Hãy làm theo những gì mà các ngươi cho là đúng!

Nói rồi bóng người biến mất, chỉ còn lại tám vị cung chủ thẫn thờ ngồi nhìn nhau.