Chương 1: Tân Thế Giới

- Đó! Cao nhân phải như thế!

- Ha ha! Hay! Hay quá Cẩu Ca!

- Chớ sao nữa! - Đại Cẩu ngâm ê a, tay vung lên như đang diễn kinh kịch, hắn vung tay thét một tiếng - Kẻ đòi Hủy thiên diệt địa chỉ là kẻ thích phô trương cho sức mạnh của mình! Thiên địa há lại để mặc cho ngươi hủy diệt sao? Kẻ đòi nghịch thiên chỉ là kẻ muốn đánh bóng cái ảo vọng của mình! Đạo của trời há có thể nghịch! Dù người có mạnh nhất thế gian này ngươi cũng chỉ là con kiến mãi mãi bị nhốt trong thiên địa!

- Hay! Hay!

Đám gia đinh Nhị Ô, Tam Mao cười to cổ vũ càng làm tăng cái vẻ ngạo nghễ của Đại Cẩu. Đại Cẩu lại hứng thú nói tiếp.

- Thế gian có bảy món binh khí! Nhân gian gọi là Thất Sơn Tiên Bảo! Một ngàn năm xuất thế một lần. Các ngươi có biết? Một thanh được gọi là Ma Sơn Truy Mệnh Kiếm. Một kiếm chém vạn hồn vong! Các ngươi có biết? Một thanh được gọi là U Sơn Cửu U Chung! Một tiếng chung vang vạn hồn vong! Các ngươi có biết? Còn có một thanh gọi là Tuyết Sơn Phong Ma Châm! Một châm hóa tuyết vũ, vạn dặm sinh linh diệt! Các ngươi có biết!

Cổ Phong bên cạnh lắc đầu cười. Hắn nghe chuyện này, lại nhìn cái điệu bộ đáng ăn đòn này của Đại Cẩu không dưới trăm lần. Nhưng bọn Nhị Ô vẫn cứ thích nghe. Với bọn hắn thì cao thủ như tiên nhân, cả đời chưa chắc đã được nhìn thấy. Dù ước ao hay khao vọng đều đành trút vào giây phút mơ mộng này.

Thất Tiên Sơn là bảy ngọn núi kỳ bí chỉ có thể nghe trong những câu truyện truyền thuyết. Chưa từng có ai đến được nơi ấy.

Đồn rằng cứ một ngàn năm, sẽ có một bảo vật xuất thế từ Tiên Sơn rơi vào nhân gian. Ai đoạt bảo vật đó không khác nào hổ thêm cánh, có thể dựa vào đó mà bá chủ cả một vùng. Mỗi một ngàn năm sẽ có một bảo vật khác nhau. Người có được bảo vật sẽ có hai sự lựa chọn. Một là tự bản thân mình dùng, hoành tảo một phương cho đến khi chết, bảo vật tự động bay về lại Tiên Sơn. Hai là trong bảy bảy bốn chín ngày đem theo bảo vật tới Tiên Sơn. Tự sẽ được Tiên Sơn mở cửa thu nhận.

Còn một truyền thuyết khác, nếu ngươi thu thập đủ bảy món bảo vật, tự sẽ mở ra được bảo tàng tuyệt thế ẩn giấu ở Ngọc Thiên Lĩnh.

Trải qua mấy vạn năm, có hằng hà sa số câu truyện kể về Tiên Sơn Thất Bảo.

Tu tiên nó là một khái niệm xa lạ với thường nhân. Mà đối với phế vật như hắn lại là thứ gì đó rất mơ hồ.

Bởi hắn chẳng thích tu luyện! Cũng vì lý do đó mà hắn ở đây! À không! Là bị quẳng tới đây!

Tới cái thế giới bí ẩn này!

Thế gian này có một lực lượng bí ẩn tồn tại, bọn hắn được sử sách gọi bằng cái tên Quân Đoàn Hắc Ám.

Cái tên này liên quan đến một trận chiến từ ngàn xưa. Đến nay đã hơn vạn năm qua đi, bí ẩn của trận chiến năm ấy cùng vô số truyền kỳ đã chôn vùi cùng Quân Đoàn Hắc Ám. Dẫu vậy có một lời tiên tri tồn tại vẫn được người ta nhắc đến.

Trong quyển Thiên Ấn Truyền Kỳ có ghi một câu:

"Lúc Huyết Nguyệt và Lưu Tinh Hải cùng hội tụ tại Hắc Tinh Nhai, ba vạn Thần Ma Quân cùng triều bái Hắc Ám Ma Chủ"

Không ai hiểu về câu này, bởi nó được khắc trên Thiên Sơn Thần Bi trước khi Tân thế giới được lập lại cho nên người xưa đã đem câu này ghi vào Thiên Ấn Lục.

Huyết Nguyệt, Lưu Tinh Hải cùng Hắc Tinh Nhai là ba chòm tinh vân nằm ở cực bắc tinh cầu. Chuyện ba chòm tinh vân này hội tụ cùng nhau đến đứa con nít cũng biết là chuyện hoang đường. Dẫu vậy việc các chòm tinh vân va chạm và hội tụ cùng nhau không phải là chưa từng xảy ra.

Trong Cửu Hoang Bí Sự có ghi:

"Năm ba ngàn ba trăm linh hai Thời Thánh Hoàng Đệ Tam, tại vùng đất Cưu Vạn ở phía nam đại lục có xảy ra dị tượng. Trong một khắc vào đêm trăng tháng tám, tinh tú đảo lộn Cửu Ma Tinh và Hải Nguyên Tinh biến mất. Tổng cộng có ba lần dị biến, mỗi lần kéo dài ba lần hô hấp. Sau này những người chứng kiến dị tượng đều mất tích. Cho nên diễn biến cụ thể không ai biết. Khi thời đại Cửu Hoang sụp đổ, phải đến Thời đại Thần Ma mới có người kể lại rằng trong ba khắc khi di biến xảy ra, người ở gần trung tâm dị biến đều nhìn thấy một cánh cổng. Người sau đoán rằng đó có lẽ là Tiên Lộ"

Thời đại Cửu Hoang bắt đầu khi Thánh Hoàng Đệ Nhất thống nhất Cửu Hoang lập ra Thiên Đình. Thống trị hơn một ngàn hai trăm năm. Sau đó bị Thánh Hoàng Đệ Nhị thay thế. Thánh Hoàng Đệ Nhị cai trị hơn một vạn năm, Tạo ra một thời kỳ thịnh thế chưa từng có. Đến thời Thánh Hoàng Đệ Tam thì kéo dài hơn bốn ngàn năm, chiến tranh xảy ra liên miên. Sau đó sụp đổ trong Thần Ma Chi Chiến. Nguyên nhân chính là vì Hắc Ám Ma Chủ.

Thời đại Cửu Hoang kết thúc, thế gian phân liệt thành Tiên Ma hai đạo đối lập. Đến nay cũng đã ngàn năm, chiến tranh liên miên không ngừng. Dần dà thế giới đã ổn định tạo thành thế lưỡng tập. Không còn bị thiên đình chi phối. Các thế lực nhỏ yếu như Yêu loại cũng phát triển mạnh mẽ. Trở thành những lực lượng chi phối đến cuộc chiến Tiên Ma.

Trải qua thời gian ngàn năm, hôm nay các thế lực lớn lại một lần nữa bắt đầu rục rịch.

Trong đêm tối u mịch của vùng biên ngoại Đại Thiên Quốc có một bóng người đang lẳng lặng vung kiếm đâm nhẹ vào thân cây. Thân cây này thô to nằm tách biệt hẳn giữa một khoảnh đất trong khu rừng này. Trên thân cây có một vết tích kỳ lạ, dường như có người đã từng dùng một vật nhọn tạo nên một ký hiệu. Trải qua thời gian ký hiệu ấy mờ dần đi, chỉ còn lại một nét mỏng manh như là một vết xước.

Thật kỳ lạ là người này đâm thanh kiếm rất nhẹ, như không hề dùng lực nhưng mũi kiếm lại dễ dàng ăn sâu vào thân cây. Cho đến khi lưỡi kiếm đã ngập hoàn toàn trong thân cây. Từ chỗ thân cây bị lưỡi kiếm ghim vô có một dòng máu tươi nhiễu xuống. Bóng người này chậm rãi xoay nhẹ thanh kiếm, thân cây bị phá thành một lỗ lớn. Sau đó y thu kiếm lại vung tay áo rời đi.

Một đêm này hoàng cung Đại Thiên Quốc bỗng trở nên xôn xao. Linh thụ che chở hoàng tộc mấy nghìn năm sinh dị biến phát ra một luồng hào quang ảm đạm, sau đó thì héo rũ. Trong đêm này Hoàng Phi Liễu Linh Nhi cũng trở dạ khiến hoàng cung bất bật chuẩn bị.

Phía trên mái ngói của tòa biệt viện mà Liễu Hoàng Phi đang ở cũng có một bóng đen lẳng lặng đứng. Hắn liếc qua Linh thụ đang héo rũ mà cảm thán nói.

- Một kiếm xuyên tâm thụ! Có thể tìm ra bản thể Linh thụ để hạ sát. Quả nhiên đối thủ lần này không tầm thường. Xem ra kế hoạch này đã chạm được đến điểm mấu chốt của bọn hắn. Ta thật mong chờ! Gia tộc nắm giữ sức mạnh của Ma thuật hắc ám!

Thánh Y Giáo Chủ cười nhẹ một tiếng rồi tiện tay vẫy ra một luồng tinh quang. Luồng tinh quá hoá thành một hư ảnh. Thánh Y Giáo Chủ nhìn hư ảnh kia hỏi:

- Lăng Vân! Đã điều tra ra chưa!

Hư ảnh kia chắp tay nói:

- Hồi bẩm Giáo Chủ! Đã xác minh được lời Tiên Tri kia là thật!

Thánh Y Giáo Chủ cười cười:

- Quả nhiên! Thế lực Hắc Ám quả nhiên không tầm thường! Sự kiện này lại có thể giấu cả thế giới đến một ngàn năm! Được rồi! Huy động tất cả Thánh Minh Quân Đoàn bảo vệ Thánh Đô cho tốt! Khu vực này có ta, bọn hắn sẽ không làm nên được trò trống gì.

- Vâng thưa giáo chủ! Thuộc hạ cáo lui!

Thánh Y Giáo Chủ nhìn lại Hoàng Cung Đại Thiên Quốc, miệng lẩm bẩm nói.

- Ngàn năm Mê Thần khởi! Ma Hoàng dĩ phục sinh! Phổ Thiên trùng hắc ám! Tam Giới Tử hàng lâm!

Rồi ánh mắt y nhìn về hướng Hoàng Quý Phi lâm bồn, miệng nở một nụ cười thỏa mãn.

- Nếu không phải Thánh Chủ hàng lâm chỉ điểm ta thật đã bỏ qua cơ hội tuyệt vời này rồi!

Một đêm này Hoàng Cung Đại Thiên Quốc có vẻ không được yên bình.

Bên ngoài Hoàng Thành có một con sông lớn trải dài từ vách núi Hắc Ma Nhai xuyên qua một nửa đại lục sau cùng biến mất ở Nguyệt Tiên Cung.

Đại Thiên Quốc ở cách Nguyệt Tiên Cung không xa. Dẫu vậy chuyện xảy ra ở nơi này có lẽ không thể đánh động đến người của Nguyệt Tiên Cung được. Thế nhưng trong bóng tối vẫn có một ánh mắt nhìn chằm chằm lấy toà hoàng cung từ xa.

Bát cung chủ Nguyệt Liễu Yên xem thường nhất là chuyện thị phi chốn giang hồ. Thường ngày chỉ thích nghiên cứu dược điển. Nhưng hôm nay nàng không thể không phá lệ một lần. Vốn nàng dự định phải tốn một phen công phu tranh giành Tam Thiên Tử cùng Thánh Y Giáo Chủ thì chợt khựng người lại. Ngay lúc Hoàng Phi Liễu Linh Nhi hạ sinh Thái Tử, nàng kinh ngạc.

- Cái cảm giác này… Dường như không đúng lắm!

Nàng ngẩn người một chập lại rụt người về, sau đó hòa dần vào trong đêm. Lúc này bên trong Hoàng Thành cũng vang lên tiếng hô hoán cùng tiếng binh khí va chạm.

Một tiếng cười vang vọng:

- Hắc Ám Ma Chủ Muôn Năm! Ha ha!

Bát Cung Chủ bên ngoài quan chiến, khuôn mặt tinh mỹ hiện lên một nét kinh ngạc.

- Chuyện này là sao nhỉ?

Nàng nắm trong tay một miếng ngọc bội, bên trên khắc một chữ "Dạ". Chữ "Dạ" này lấp lánh hào quang mờ ảo. Theo hướng Bát Cung Chủ đi, ánh hòa quang càng lúc càng rực rỡ.

Cho đến khi nàng đến bên bờ Nguyệt Giang, miếng ngọc bội bật ra khỏi tay nàng bay rồi bay lên cao. Khi ra giữa dòng Nguyệt Giang mới dừng lại. Lúc này hào quang của miếng ngọc bội trở nên cường thịnh, soi sáng một khoảng sông.

Dưới ánh sáng đó Bát Cung Chủ chợt giật mình khi nhìn thấy một chiếc nôi trôi trên mặt nước. Một đầu Linh Xà ngậm lấy cái nôi đẩy xuôi theo dòng nước.

Vừa lúc này đầu Linh Xà bị hào quang của miếng ngọc bội hấp dẫn khiến nó ngóc đầu cảnh giác nhìn. Bất chợt miếng ngọc bội bay vút đến khảm trên ngực của một hài tử nằm trong nôi. Hào quang đại thịnh, loé lên một cái rồi tắt lim. Con Linh Xà hoảng sợ thét một tiếng chói tai nhưng không dám vọng động.

Bát Cung Chủ thu hết tất cả vào tầm mắt. Nàng lập tức đạp nước bay đến doạ con Linh Xà lặn mất tăm. Sau đó nàng chộp lấy nữ hài tử trong nôi rồi vút về phía bờ sông. Chỉ trong tích tắc chỉ còn lại chiếc nôi lềnh bềnh trôi đi.

Lúc này có hàng chục bóng đen vút đến. Nhưng tới bờ sông, bọn hắn lại như mất mục tiêu. Sau một hồi tìm kiếm thì rời đi.

Nhưng tưởng chừng chỉ vài khắc sau bọn hắn đột ngột nhảy ra từ bóng đêm lùng sục hết một bên bờ sông lần nữa. Lần này bọn hắn tìm rất lâu, sau đó xác định quả thật không có gì thì mới chịu rời đi.

Sau hơn một canh giờ, Bát Cung Chủ từ trong một thân cây nhẹ nhàng bước ra. Nàng nhanh chóng chạy về hướng Nguyệt Tiên Cung.

Sáng sớm ra mặt trời vừa ló dạng, trong một căn mật thất nhỏ, bảy vị cung chủ Nguyệt Tiên Cung lẳng lặng ngồi không nói một lời. Ánh mắt ai cũng ngưng trọng. Bọn họ đã ngồi đây suốt một đêm.

Cánh cửa mật thất mở ra, Bát Cung Chủ bế theo đứa hài tử đang ngủ say, trên ngực nó có một miếng ngọc bội đã hoá thành một sợi dây chuyền.

Bảy vị cung chủ còn lại đều giật mình. Sau khi nhìn đứa bé, cả bảy người đều có một nét nghi hoặc, mà sâu kín trong đó là một sự thất vọng.

Nhị Cung Chủ nhìn qua Đại Cung Chủ.

- Đại tỷ! Rốt cuộc là vì sao tổ sư lại để lại di thư nói chúng ta tìm về người thừa kế của Dạ Linh Ngọc chứ?

Đại Cung Chủ lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết! Di thư nói sự tồn vong của Nguyệt Tiên Cung ta đều trông chờ vào nó!

- Nhưng nó là một nữ hài!

- Ài! Ta cũng không ngờ đến nó là một nữ hài! Bây giờ đã tìm được người rồi! Bát muội! Muội hãy chăm sóc cho nó! Chúng ta ngồi chờ xem dị biến như thế nào đi!

- Dạ vâng! Đại tỷ!

Chuyện hôm qua Hoàng Cung Đại Thiên Quốc chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp đô thành. Nhưng rồi bị một thế lực mạnh mẽ áp chế. Chẳng mấy chốc Thiên Ngọc Sơn Thánh Thiên Giáo tuyên bố Hoàng Phi hạ sinh một tiểu công chúa. Có nhân duyên lớn cùng Thánh Thiên Giáo. Sắc phong tiểu công chúa làm Thánh Nữ. Hoàng tộc Đại Thiên Quốc đời đời được Thánh Thiên Giáo bảo hộ.

Chuyện này truyền đi khiến toàn bộ thiên hạ đều bị sốc. Chẳng mấy chốc mà hàng đoàn người kéo đến chúc mừng. Hàng chục Quốc vương đích thân đến, mang theo y thuần phục. Quốc vương Đại Thiên Quốc lần này một bước lên mây.

Thời gian dần trôi, chuyện này cũng không còn ai nhắc đến nữa. Hoặc là nói nó đã bị người trấn áp đi.

Vào một ngày nọ,trong tòa trạch viện bên rìa Phong Lâm dưới chân cấm địa Thiên Bút Sơn, Cổ Phong hậm hực vừa đi vừa rủa. Đằng sau hắn, một lão già khuôn mặt có chút bặm trợn lại đang cười tủm tỉm. Ở thế giới này, lão có cái tên Thiên Sơn Lão Tiên.

Đúng vậy lão chính là người đứng đầu một trong Thất Tiên Sơn, Thiên Sơn Lão Tiên.

Mà thôi không nói đến lão,Cổ Phong mang khuôn mặt nhăn nhó, tuy chán nản nhưng hắn lại chẳng thể làm được gì. Mà lão già này là một phân thân của gia gia hắn.

- Gia gia! Con đã nói là con không thích rồi…

Thiên Sơn Lão Tiên cười nói:

- Nào nào! Đừng có lên giọng với gia gia như thế! Sao con không thích ở nơi này sao?

- Không là không! Không có lý do gì cả?

Cổ Phong dứt khoát lắc đầu. Thiên Sơn Lão Tiên cười nói:

- Thế thì con phải làm quen với nó!

Cổ Phong chả buồn hỏi nhiều.

- Đạo lý gì đây chứ?

Hắn với lấy cái chum rượu hoa quả trên bàn thô lỗ đưa lên miệng tu một hơi.

Thiên Sơn Lão Tiên cười cười chầm chậm nói.

- Con đã huyết tế, nên chấp nhận sứ mệnh!

"Phụt"

Cổ Phong phụt một hơi, lại ho sặc sụa một lúc mới gượng lại được mà run người chỉ vào Thiên sơn Lão Tiên.

- Rõ ràng là gia gia cắt tay lấy máu của con...

Thiên Sơn Lão Tiên cười to quan tâm vỗ vỗ vai hắn.

- Cho nên con phải hiểu! Con chẳng có cái quyền gì để ý kiến cả! Nghe chưa!

Thiên Sơn Lão Tiên cười to, lại nhích chân một cái đã biến mất. Chỉ còn lại Cổ Phong mặt mày khó coi đứng đó.

- Con bà nó chứ! Phen này khó sống rồi!